Thế Tử Thực Hung

Chương 9: Mang thái điểu thượng điểm




Chương 09: Giang Nam mưa bụi Đinh linh ~~~ Tiếng lục lạc trong trẻo vang lên liên hồi, cùng với tiếng nữ tử như khóc như than thở nhỏ
Không biết trải qua bao lâu, thanh âm bỗng nhiên dừng lại, trong phòng khách sạn ấm áp sương khói, chỉ còn lại hai tiếng thở
Căn phòng vốn sạch sẽ, bị làm cho có chút lộn xộn, quần áo, đai lưng vứt lung tung, trâm cài, ngọc bội tùy ý ném trên bàn nhỏ
Chung Ly Sở Sở mặt áp vào ngực Hứa Bất Lệnh, nghỉ tạm một lát, mới ngẩng đầu, gạt những sợi tóc rối bời, từ trên cao nhìn xuống Hứa Bất Lệnh: "Tướng công
Hứa Bất Lệnh nằm ngửa, trán còn vương chút mồ hôi, chậm rãi nhắm mắt, mới ôn nhu nói: "Mệt thì ngủ một lát, thời gian còn sớm, không vội ra ngoài
"Ta không mệt
Chung Ly Sở Sở giơ khăn lên, lau mồ hôi trán Hứa Bất Lệnh, mặt đỏ bừng chưa tan: "Cũng không biết có hầu hạ tướng công tốt không nữa
Hứa Bất Lệnh nào chỉ được hầu hạ tốt, một giọt cũng không thừa
Hắn mở mắt, trong mắt mang theo vài phần ngạo ý: "Tướng công ta đây thế nhưng là thiên hạ đệ nhất, chỉ bằng ngươi một người chỗ nào đủ, ngươi thoải mái là được
"Nha..
Không đủ sao
Trong mắt Chung Ly Sở Sở hiện lên ba phần áy náy: "Là võ nghệ của ta thấp, thể trạng quá yếu
Nàng cắn răng, hai tay chống hai bên Hứa Bất Lệnh, lại cúi đầu hôn lên môi Hứa Bất Lệnh
Ta đi… Mặt Hứa Bất Lệnh trắng bệch, vội ôm lấy Sở Sở, mặt áp mặt, đưa tay vỗ vỗ lưng eo mềm mại: "Được rồi được rồi, lát nữa còn phải đi mua thuốc với son phấn, đi trễ sư phụ ngươi lại mắng hai ta
"Không phải tướng công nói không kịp sao
Còn sớm mà, nếu ngươi không tận hứng thì ta nhất định phải hầu hạ cho tốt
"Ách, cái kia..
Đúng rồi, Tư Ngưng một mình chạy tới Quân Sơn đảo, ta đem Tào Anh làm thịt rồi, rất có thể gặp nguy hiểm..
"Mấy chục vạn đại quân chồng chất trước cửa, Tào gia đại môn còn không dám mở, có thể gặp nguy hiểm gì
"Ai, người ta là khách, Trần Tư Ngưng xa xôi chạy tới, để người ta một mình đi dạo lỡ có chuyện gì, ta qua đó làm chút tình nghĩa chủ nhà, cũng là nên
"Nha
Chung Ly Sở Sở cảm thấy cũng đúng, ngồi thẳng dậy, chuẩn bị lấy váy bên cạnh, nhưng cúi đầu nhìn mặt Hứa Bất Lệnh đang mỉm cười, vẫn hỏi một câu: "Tướng công ở dưới không thoải mái lắm à
Trần cô nương lại không thể làm thỏa mãn tướng công
"Không có gì, nam nhân mà, dù sao cũng phải chịu chút ủy khuất..
Ôi chao ôi chao..
Chung Ly Sở Sở lại nhào vào lòng Hứa Bất Lệnh, hai mắt xanh biếc tràn đầy ngưỡng mộ và thương yêu, nhỏ giọng nói: "Ta không nỡ để tướng công chịu ủy khuất, ta vốn không có tác dụng gì, nếu cả việc này cũng không làm thỏa mãn tướng công thì tránh không được chỉ là bình hoa..
"Sở Sở, ân..
Cái kia..
Ô ô ——"
Đinh linh ~ Đinh linh ~ Tiếng chuông trong trẻo lại lần nữa vang lên..
-----
Đầu tháng hai, mưa phùn kéo dài
Quân Sơn đảo vốn phồn hoa nay tiêu điều, chỉ còn mấy người khuân vác hàng hóa qua lại trên bến tàu
Trần Tư Ngưng lẻ loi một mình lướt qua mặt hồ, dừng chân trên quảng trường phía trước đảo, ánh mắt nhìn những vết đao kiếm dày đặc trên gạch cổ, ý muốn liên hệ nơi tiêu điều này với thánh địa giang hồ Trung Nguyên năm xưa
Đáng tiếc, kiến trúc còn sót lại có thể thấy được phong thái năm xưa, chỉ còn lại một bức tường long cuối quảng trường
Thiết ưng săn hươu, là ranh giới của giang hồ, trước đây giang hồ Trung Nguyên là nơi thành danh trong lòng mọi võ nhân
Văn nhân mười năm đèn sách, mong một ngày kim bảng đề tên, mà võ nhân mười năm khổ luyện, cũng vì có thể trước bức tường long kia, một lần thành danh thiên hạ
Trần Tư Ngưng là công chúa một nước, nhưng cũng là một võ nhân chính hiệu, từ nhỏ xem không ít những ghi chép các vị hào hiệp kỳ văn điển cố, trong lòng sao không mong muốn được cùng những hiệp khách thành danh đó, có thể trong sự chú mục của vạn người danh dương thiên hạ
Tuy thực tế ‘đại hiệp’ chưa chắc cũng thẳng thắn chính trực như trong chuyện kể
Trần Tư Ngưng từ nhỏ học tra án, sớm đã hiểu rõ ‘giang hồ’ là nơi không cách nào phán xét được, thiện hay ác đều do lương tâm mỗi người, mà con người trong tình huống không bị hạn chế, lương tâm đôi khi thật sự chẳng đáng giá
Nhưng giang hồ chung quy có những nơi đáng lưu luyến, một bầu rượu, một thanh kiếm, hoặc là khi nàng cưỡi ngựa xuất hành, bỗng nhiên có 'Hiệp khách' lỗ mãng xông ra đánh nàng một trận, cùng nhau nâng chén vui vẻ, cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, cùng nhau lang bạt kỳ hồ, cùng nhau cá về nước, quên hết chuyện trên bờ..
Trải nghiệm này khiến người trong giang hồ cả đời khó quên, chỉ có trên giang hồ mới có thể cảm nhận được, nếu như giang hồ chết rồi, thì một thân võ nghệ có ý nghĩa gì chứ
Trần Tư Ngưng men theo Quân Sơn đảo đi một chút ngắm nghía, dựa theo ghi chép truyện xưa về hiệp nghĩa, phân biệt các công trình kiến trúc trên đảo, có khi có thể trên cột đá, trên vách miếu, tìm thấy dấu vết các danh túc võ lâm mấy chục năm hoặc trăm năm trước để lại
Bất quá, không còn người giang hồ thì dù giang hồ từng huy hoàng, cũng dường như không còn ý nghĩa
Trần Tư Ngưng tự mình dạo chơi hơn nửa ngày, ngắm cảnh thỏa thuê, còn muốn tới Tào gia bái phỏng một chút, nhưng nhớ tới việc Tào gia nghịch tử và Hứa Bất Lệnh có hiềm khích, nên thôi, quay người lên đường trở về
Giống như khi đến, Trần Tư Ngưng mặc áo tơi nón lá, trực tiếp nhảy xuống hồ, đạp nước đi về phía lâu thuyền
Chỉ là khi đi đến giữa đường, bỗng nhiên thấy khói sóng lăn tăn trên mặt hồ, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi hướng Quân Sơn đảo
Thuyền ô bồng không lớn, một công tử áo trắng dáng người cao gầy, một tay cầm ô giấy trắng, một tay chống gậy trúc, chậm rãi tiến lên trên mặt hồ, giữa mưa bụi Động Đình, ý cảnh đẹp như tranh thủy mặc
Trần Tư Ngưng hai mắt sáng lên, dù khoảng cách khá xa, nhưng vẫn nhận ra người đến là ai nhờ vào dáng người kia
Nàng đổi hướng trên mặt hồ, chạy về phía thuyền ô bồng, còn cách hai trượng thì nhảy lên một cái, rơi vào đầu thuyền ô bồng, trong kinh ngạc mang theo nghi hoặc: "Hứa công tử, sao ngươi lại ở đây
Hứa Bất Lệnh cầm ô chèo thuyền, thấy Trần Tư Ngưng đến, khuôn mặt tuấn lãng nở nụ cười: "Trần cô nương là khách nhân, một mình chạy đến dạo chơi, ta thân là chủ nhà thật có chút thất lễ, vốn muốn qua bồi cô nương đi dạo
"Nha
Trần Tư Ngưng gật đầu cười một tiếng, trên dưới đánh giá Hứa Bất Lệnh một chút, lại kỳ quái nói: "Khoảng cách cũng không bao xa, công tử võ nghệ thiên hạ đệ nhất, cần chèo thuyền đến sao
"..
Biểu tình lạnh lùng bất phàm của Hứa Bất Lệnh cứng đờ, hắn từ tối hôm qua đến giờ liền không nghỉ ngơi, mỗi một phu nhân đều hai ba lần, sắp bị đám nương tử xoay choáng váng, đi đường còn đang phiêu, đừng nói tiêu hao quá nhiều lướt trên sóng
Bất quá nam nhân mà, không thể nói thẳng là mình chân nhũn ra được
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn màn mưa rền vang bờ hồ Động Đình, trầm ngâm: "Đường núi mây tan thu lưới giăng, suối lạnh trăng treo thả cần câu; hương rượu trong hoa gió xuân ấm, cờ vây trong trúc mưa chiều lạnh
( sơn kính hiểu vân thu liệp võng, thủy môn lương nguyệt quải ngư can; hoa gian tửu khí xuân phong noãn, trúc lý kỳ thanh mộ vũ hàn ) Giang hồ khắp nơi đều là cảnh đẹp, nếu cũng giống như cô nương đi đi lại lại vội vàng, chẳng phải bỏ qua hết rồi sao

Trần Tư Ngưng trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có chút không dám nhìn thẳng vào vị công tử tài mạo song toàn đang ở trước mặt thuyền, nàng cúi đầu xuống, cười nói: "Đã hiểu, là ta quá gấp gáp
Vậy bây giờ chúng ta đi đâu
Đi đâu cũng được, chỉ cần đừng lên giường là tốt..
Hứa Bất Lệnh đổi hướng mũi thuyền, hướng Nhạc Dương thành đi tới: "Cô nương là khách nhân, ta phải xem cô nương muốn đi đâu
"Ta muốn đi bắn pháo

Hứa Bất Lệnh một phen lảo đảo, thiếu chút nữa theo thuyền rơi xuống hồ, hắn quay đầu, biểu tình cứng ngắc mang theo cổ quái, còn có một tia thụ sủng nhược kinh: "Ây..
Cái này sợ không được tốt lắm..
Cũng không phải không được, ân, nếu không chúng ta đi dạo trước đi
Ngày mai ta nghiêm túc chuẩn bị một chút, sau đó làm cái kia, dù sao cũng phải có chút nghi thức
Trần Tư Ngưng nháy nháy mắt, nhìn về phía bờ hồ Động Đình những chiếc chiến thuyền được bày ngay ngắn, gật đầu nói: "Không tiện sao
Thực ra không đi cũng không sao, ta chỉ là nghe nói 'Võ Khôi Pháo' của ngươi một phát có thể phá thành, lần trước đánh ** ** ta không nỡ xem, sờ còn chưa từng sờ qua, có chút hiếu kỳ
"..
Hóa ra là cái pháo này..
Hứa Bất Lệnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa trán, quay hướng về phía hạm đội vượt sông đi tới, mỉm cười nói: "Việc này tự nhiên không có vấn đề, ta vốn cũng muốn qua đó xem một chút, mấy hôm trước mới về chưa có thời gian, hiện tại vừa vặn cùng đi
Trần Tư Ngưng có chút không hiểu ra sao: "Không phải công tử nói muốn chuẩn bị một chút sao
"Cái pháo này không cần chuẩn bị, tùy thời có thể nạp đạn
"Ừm
"Ha ha..
Mưa lớn thật, nước cũng nhiều, cô nương có đói bụng không
"Không đói bụng, công tử hình như có chút không tỉnh táo, có bị cảm lạnh không
"Không có, thân thể ta rắn chắc lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy hay là chúng ta đạp nước đi qua
"Chèo thuyền chậm quá rồi
..
Cái gì kia, Tư Ngưng à, giang hồ là chuyện xưa cùng rượu, đi một chút nhìn ngắm mới gọi là đi giang hồ, chạy nhanh quá sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, tính tình này của ngươi về sau phải sửa đổi một chút
"À, đúng vậy a, ta lại quên mất..
Ông nói gà bà nói vịt, một chiếc thuyền đơn độc, ở trên mặt hồ dần dần từng bước đi tới..
Ở ngoài ngàn dặm, Hoài Nam
Hoài Nam thành là bình phong của Giang Nam, toàn bộ là môn hộ của vùng sông nước Giang Nam, trải dài qua ba triều, thế hệ Tiêu gia cắm rễ ở đây cả ngàn năm, có thể nói toàn bộ Hoài Nam đều là của Tiêu gia
Bất quá, theo việc tứ vương năm trước tự lập khởi thế, Đại Nguyệt một phân thành hai, tình cảnh hiện tại của Tiêu gia, cũng giống như Vương thị ở Thái Nguyên, có chút xấu hổ
Tể tướng Tiêu Sở Dương làm quan tại thành Trường An, bị tứ vương phía đông trực tiếp cho là 'gian tướng' h·ạ·i nước soán vị mà tổ nghiệp của Tiêu gia lại ở ngay Giang Nam, nếu như đổi lại là môn hộ bình thường, trực tiếp đã bị tứ vương phía đông đuổi cùng g·i·ế·t tận
Nhưng Tiêu gia đã kéo dài cả ngàn năm, hoàng tộc Tống thị trước mặt Tiêu gia cũng chỉ như nhà giàu mới nổi, sức ảnh hưởng ở Giang Nam còn lớn hơn cả triều đình, có thể nói chỉ cần là người đọc sách biết chữ, ít nhiều gì đều nhận được sự che chở của hai nhà Tiêu Lục, bởi vì phía sau tất cả học đường thư viện ở Giang Nam, đều có bóng dáng của hai nhà này
Học sinh Giang Nam vào Trường An làm quan, chuyện thứ nhất chính là đến cửa của hai nhà này để tiếp kiến, nếu không suy nghĩ rõ ràng ranh giới cũng được, chắc chắn bị hệ thần tử Giang Nam coi như người ngoài, cả triều không có một ai đồng môn đồng hương có thể nói chuyện, con đường hoạn lộ khó khăn đến mức nào có thể tưởng tượng
Tứ vương phía đông tuy nói từ hai bàn tay trắng dựng lại triều đình, nhưng quan lại dưới trướng không phải là người Giang Nam, việc diệt môn Tiêu gia ở Hoài Nam, thứ nhất liền chọc đến văn nhân thuộc hạ cùng mấy chục vạn chi thứ họ Tiêu ở Giang Nam, hơn nữa g·i·ế·t sạch Tiêu gia nhất hệ này, kinh thành vẫn còn Tiêu Sở Dương và trưởng tử Tiêu gia, ngoài việc phát tiết giận dữ ra thì không có ý nghĩa nào khác
Bởi vậy tứ vương phía đông từ ban đầu, đã muốn kéo Tiêu gia về phe mình
Gia chủ Tiêu gia là Tiêu Đình, chỉ cần Tiêu Đình mở miệng ủng hộ tứ vương phía đông, trục xuất Tiêu Sở Dương ra khỏi gia môn, vậy thì Tiêu Sở Dương sẽ không đại biểu cho nhất tộc Tiêu thị
Nhưng Tiêu Sở Dương là cha ruột của Tiêu Đình, độ khó của việc con trai trục xuất cha khỏi gia môn, có thể tưởng tượng
Đầu tháng hai mùa xuân, mắt thấy quân Tây Lương ở bờ bắc Trường Giang nhìn chằm chằm, sắp vượt sông xuôi nam, không khí ở Giang Nam cũng dần dần trở nên khẩn trương, nghiêm nghị
Bên bờ Hoài Hà mưa phùn mịt mù, Tiêu Đình người đã làm gia chủ một năm, ngồi trên tảng đá bên bờ sông, tay cầm cần câu cá, thâm trầm nói: "Thụy Dương à, không phải ca ca không giúp ngươi, bản lãnh của ta thế nào ngươi không phải không biết sao
Mỗi khi các trưởng bối của Tiêu gia nói chuyện về chuyện trong nhà, ta chỉ cần đến ngồi một cái, liền như lão thọ tinh toe toét miệng, nói cái gì ta cũng gật đầu, còn không thể để thúc bá phát hiện ra là ta không hiểu gì; ngươi bảo ta đưa biểu chương trung tâm với thánh thượng, ta có biểu thì cũng chẳng ai tin a, ta còn gọi Hứa Bất Lệnh là cháu trai để dụ dỗ, ta kêu hắn thì hắn có chịu đáp không
Gọi hắn cô phụ hắn thì ngược lại hắn đáp rất nhanh..
Bên cạnh Tiêu Đình, Vương Thụy Dương, trưởng tử của Vương thị ở Hàng Châu, cầm cần câu ngồi xổm ở bên cạnh, vẻ mặt hòa ái, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Tiêu đại ca đừng làm khó đệ đệ ta, ta đã tới nhiều lần như vậy, lại không lấy được tin tức xác thực, đừng nói là thánh thượng, cha ta cũng có thể đánh gãy chân ta, lúc ấy ta còn khoe khoang khoác lác, nói là có giao tình m·ệ·n·h giao với Tiêu đại ca..
"Vậy là đương nhiên rồi, chúng ta đã cùng nhau dạo thanh lâu uống hoa t·ửu mà, ngươi đi hỏi mấy cô nương trong thành Hoài Nam xem, có ai không biết hai ta tâm đầu ý hợp
Hơn nữa còn có tiếng là 'Dũng m·ã·n·h vô song', không nói mấy cô nương bình thường, cả t·ú b·à Nghi Xuân lâu, hai ta đều từng 'đánh giá' qua, lão đệ Vương có một câu ta nhớ rất rõ ràng, 'Lão * hạ sốt' hay quá hay quá, ta chỉ hảo cái kiểu này, đặc biệt là loại đã sinh con, biết chuyện, nói đến lại có chút thèm, hay là chút nữa..
Tiêu Đình vẫn như ở Trường An thành, miệng đầy nói năng bừa bãi không chút che đậy, thậm chí so ở Trường An thành còn phóng túng hơn không chút gò bó, dù sao hiện tại không có cô cô nghiêm khắc trông chừng hắn
Vương Thụy Dương nói chuyện chính sự với Tiêu Đình, lần nào cũng không được quá hai câu, đã bị Tiêu Đình lôi đi, căn bản không nói được vào đề, luôn cảm thấy Tiêu Đình đang cố ý giả bộ ngớ ngẩn, nhưng hắn và Tiêu Đình đã quen nhau đã lâu, Tiêu Đình ở Trường An thành vốn là tính tình như vậy, nói là giả cũng không giống, chỉ có thể cười rồi nghe theo
Tiêu Đình lảm nhảm chỉ một lát, hẳn là có hơi ngứa ngáy, đứng dậy lôi kéo Vương Thụy Dương đi: "Chỉ nói không thực hành là giả, đi đi đi, hôm nay lão đệ Vương đến chơi, ta nhân tiện cũng nói ra chuyện xã giao, tối nay ta sẽ gọi mười cô nương, cho ngươi xem cái gì gọi là 'Hoài Nam đêm Bất Lệnh', ban ngày Hứa Bất Lệnh mạnh mẽ bao nhiêu, thì ban đêm ca ca ta sẽ càng lợi h·ạ·i hơn..
Vương Thụy Dương cười có chút gượng ép, quân Tây Lương cũng sắp đánh đến Giang Nam rồi, hắn nào có tâm tư mà chạy đi uống hoa t·ửu, lập tức giơ tay lên nói: "Tiêu đại ca, chuyện này tạm bỏ qua đã, ngươi nghe ta nói cho hết đã
Đã đầu xuân, quân Tây Lương rất có thể sẽ đến ngay thôi, Hứa gia bắt con trai của bệ hạ và hoàng t·ử chiếm lấy Trường An, đây là chuyện để tiếng x·ấ·u muôn đời đó, thân là gia chủ Tiêu gia, Tiêu gia đã cắm rễ ở Giang Nam cả ngàn năm, gặp phải biến cố lớn thế này, nếu như cứ ngồi yên không để ý đến người chủ cũ, chẳng phải sẽ khiến cho con cháu đời sau thất vọng đau khổ hay sao
Tiêu Đình vẫy vẫy tay: "Ta là người như thế nào ngươi không phải không biết mà, để tiếng x·ấ·u muôn đời cũng là chuyện sau khi ta c·hết thôi, sống phóng túng vẫn quan trọng hơn, đúng rồi, ta tr·ộ·m ngọc như ý mà Hiếu Tông hoàng đế thưởng cho ông nội ta, có thể đổi được một b·út tiền lớn, chút nữa chúng ta đi đánh bạc lớn..


Cái tên hỗn trướng này..
Mặt Vương Thụy Dương xanh cả lại, rất muốn chửi ầm lên vài câu, nhưng cuối cùng vẫn đè được cơn nóng giận, giơ tay lên nói: "Chuyện ngày hôm nay, mong Tiêu công tử trở về nghiêm túc suy nghĩ, Tiêu gia nhận sự che chở của Tống thị ba đời, làm gì có cái lý 'Quốc p·h·á nhà toàn', mong Tiêu công tử biết thời thế, đừng đến lúc đó thì hối tiếc không kịp
Vương mỗ xin cáo từ
"Ôi chao, đừng đi mà, ta mời kh·á·c·h, gọi cả t·ú b·à nha..
"Cáo từ
..
------ Đường thủy Giang Nam thông suốt khắp nơi, thời tiết đầu xuân thì mưa phùn lất phất
Trì Hà phía nam Lư Châu, bởi vì lương thảo tập trung vận chuyển qua nơi đây, mà trong gần hai năm cũng trở thành giao lộ qua lại giữa nam bắc, cầu lớn ở đoạn giữa con sông cũng dần phồn hoa lên
C·h·i·ế·n·t·r·a·n·h kéo theo hỗn loạn, mà hỗn loạn thì mang đến nhiều hơn những nơi không ai quản, vốn là người giang hồ ở Sở địa, do lượng lớn binh mã triều đình vào đóng giữ mà đều chạy đến những nơi không có quân đóng quân kiểu này, thừa dịp triều đình không chú ý mà tha hồ hoành tài
Sáng sớm, một chiếc thuyền xuôi dòng theo con sông, từ dọc Trì Hà đến cầu lớn trấn, cập bến ở bến tàu, hai người trang phục giang hồ đi xuống từ trên thuyền
Người dẫn đầu là một trưởng giả, mặc trường bào khoác áo choàng, mọc ra mũi ưng, ít khi nói cười, hai mắt thần sắc nội liễm; phía sau là một thanh niên có chút tuấn tú, cầm ô đi theo phía sau, sắc mặt có chút u ám
Đốc công ở bến tàu chuẩn bị tiến lên hỏi thăm có việc gì không, nhưng vừa ngước mắt nhìn, đã thấy con thuyền lớn, cửa khoang đóng chặt, không biết kéo cái gì đại gia súc bên trong, thỉnh thoảng lại động đậy một chút, cả con thuyền liền sẽ nhẹ nhàng rung lắc
Lão giả mũi ưng, đưa tay lên vỗ vào khoang thuyền hai lần, đám gia súc trong khoang thuyền mới an tĩnh lại
Người đốc công nhanh nhẹn chạy đến, khách khí nói: "Khách quan, chở thứ gì vậy
Có cần chúng tiểu nhân phụ một tay không
Thanh niên cầm ô che đầu cho ông lão, đối với người kia khoát khoát tay: "Mấy con trâu thôi, không dừng lại đâu, ăn cơm rau qua loa là đi
Đốc công ha ha cười đáp: "Nghe động tĩnh của đám trâu này có vẻ lớn đấy
Nếu cần cứ bảo, phía trước có cửa hàng mới mở của Dương gia, từ Sở địa đến, đồ ăn làm rất hợp khẩu vị, nếu khách quan hứng thú thì có thể ghé vào, nói là lão Vương giới thiệu, bảo đảm giảm cho ngài hai mươi phần trăm..
Bến tàu nam lai bắc vãng, chuyện giúp nhau k·i·ế·m kh·á·c·h thế này rất phổ biến, người thanh niên cũng không nói gì, cùng lão nhân hướng nơi đốc công chỉ đến, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn lại: "Ngoại công, hai tổ tông kia sẽ không làm loạn chứ
Ở đây nhiều người, chiêu quan binh đến, sẽ không tốt mà thoát thân
Ánh mắt của lão nhân mũi ưng bình thản: "Có quy củ cả thôi, chỉ là đói bụng, ở bên ngoài nghe tiếng trâu ngựa, mới động đậy vài cái
Kinh Hồng, chút nữa con đi mua mấy đầu dê con, phải là dê con nha, già quá không tốt cho tiêu hóa
Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu nói phải, cùng lão nhân vào một quán rượu nhỏ ở một bên bến tàu
Quán trọ mới mở không lâu, chiêu bài bàn ghế đều còn mới, có một tiểu cô nương mặc váy ngắn, ngồi ở phía cửa sau, tay cầm sách, mơ hồ có thể nghe được tiếng nam nữ c·ã·i nhau truyền ra từ trong sân: "..
"Cả ngày chỉ biết uống rượu, bảo ngươi nghiêm túc tìm việc, đừng có đi chung với mấy đám giang hồ đầu đường xó chợ, ngươi lại không nghe, người ta nói vài câu, ngươi liền định cùng người ta chạy đến Hàng Châu làm môn khách cho Vương gia, ngươi chút võ nghệ đó, người ta thèm vào chắc
Lần trước suýt chết ở ngoài kia rồi, ngươi vẫn chưa nhớ lâu à
"Đàn bà các ngươi thì biết gì
Lần trước ngươi không thấy ta gặp phải ai, có thể sống sót là do bản lĩnh của ta
Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, chuyện của ta ngươi đừng quản nhiều vậy…" "Vậy cái ngày tháng này còn sống được không
Con bé còn nhỏ..
"Cái quán nát này ngươi tưởng ta muốn ở lắm sao
Chút vốn mọn đó, tìm được thuyền lớn thì ta đã sớm sống sung sướng rồi, chẳng qua tại ngươi nhất định mở quán cơm ở cái nơi này, mỗi ngày thu vào được mấy đồng bạc lẻ..
"Nếu không phải vì con bé, ngươi nghĩ ta sẽ chịu đựng ngươi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bản lĩnh thì không có, suốt ngày chỉ giỏi nói những thứ này..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bốp — Một tiếng tát vang lên, câu nói nghẹn lại
Cô bé đang ngồi ở cửa ra vào, cũng òa lên khóc
Lão nhân mũi ưng nhíu mày, Thượng Quan Kinh Hồng cũng nhổ nước bọt xuống đất, quay người định rời đi
Chỉ là rất nhanh, trong hậu viện có một người phụ nữ mặc váy vải thô chạy ra, ôm lấy cô bé đang khóc nức nở, ngẩng đầu thấy hai vị khách đang ở ngoài cửa, cảm xúc trên mặt trong nháy mắt biến mất, lộ ra một nụ cười hòa nhã, vội vàng lên tiếng chào: "Khách quan mời vào trong, cứ tự nhiên ngồi
Vẻ mặt của người phụ nữ không hề có vẻ gì khác thường, nhưng trên mặt vẫn còn mang theo mấy vết đỏ
Thượng Quan Kinh Hồng nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn đi vào trong quán cơm nhỏ, ngồi xuống bên cửa sổ, tùy tiện gọi hai món ăn nhắm rượu, nhỏ giọng nói: "Đàn ông Trung Nguyên, đúng là chẳng ra gì
Lão nhân mũi ưng tùy ý nói: "Mỗi nhà mỗi cảnh, không cần để ý tới, nói chuyện chính sự đi
Thượng Quan Kinh Hồng gật nhẹ đầu, nhấc bình trà lên, rót cho lão nhân một chén, vẻ mặt hơi có chút ảm đạm: "Năm trước tại ** ** Bách Trùng cốc suýt chút nữa bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả gia gia và Nhị gia cũng mất mạng vì trúng độc, nếu không phải đêm đó các hộ vệ liều chết chống cự, giúp ta có cơ hội nhảy xuống nước trốn thoát, thì cả nhà Thượng Quan ta đã chết hết rồi..
Lão nhân mũi ưng giơ tay lên: "Nói những chuyện đó để làm gì, người giang hồ ai trên người chẳng gánh vài mạng người, hỏi ngươi muốn làm gì
Thượng Quan Kinh Hồng nhấp một ngụm trà, nhìn về hướng tây bắc: "Đầu xuân năm sau, Hứa Bất Lệnh sẽ dẫn đại quân đánh tới, ta còn chút cổ độc Phong Vương, đến lúc đó ta sẽ tìm cách gây rối loạn, để ngoại công xâm nhập vào..
Lão nhân mũi ưng lắc đầu: "Ngươi làm vậy là đẩy ngoại công đi chịu chết
Quân doanh Tây Lương, cung nỏ hỏa pháo rất khó lường, chút cổ độc của ngươi, cùng lắm làm loạn được vài trăm người, còn lại mấy chục vạn người, mỗi người một bãi nước bọt thôi cũng có thể dìm chết hai chúng ta
"..
Thượng Quan Kinh Hồng cũng biết là như thế, khẽ thở dài, không biết nên nói gì
Lão nhân mũi ưng thấy vẻ mặt của Thượng Quan Kinh Hồng, liền nhấp một ngụm trà: "Người trẻ tuổi, không nên nóng vội
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần kiên nhẫn, luôn có thể tìm được cơ hội
Xông vào quân doanh là không được, nhưng nếu nghĩ ra cách, dụ được Hứa Bất Lệnh ra ngoài một mình, thì ngoại công có hai thành nắm chắc giết được hắn..
"Chỉ có hai thành
"Hai thành là ít à
Người bình thường tới, có tối đa hai thành nắm chắc sống sót rời đi
Bản lĩnh thì không có, mà lòng cao hơn trời, ngươi xem chiến tích của Hứa Bất Lệnh ở Mã Tông lĩnh mà nói như chuyện dễ như trở bàn tay
Thượng Quan Kinh Hồng xấu hổ cười, còn định hỏi tiếp, chợt thấy ngoại công đối diện ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên
Mới phát hiện người phụ nữ quán cơm, đang bưng khay đi tới
"Khách quan đợi lâu rồi, đây là gà ta mới bắt sáng nay, nấu mới buổi sáng, hương vị rất ngon
Người phụ nữ đặt các món nhắm khác nhau lên bàn, rồi gật đầu cười một tiếng, quay người về hậu viện
Lão nhân mũi ưng từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ nhìn vào chén trà
Thượng Quan Kinh Hồng có chút nghi hoặc, xích lại gần: "Ngoại công, sao bỗng nhiên lại không nói gì
Tai lão nhân mũi ưng khẽ động, lắng nghe một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ này có vấn đề, cách xa như vậy, ta vừa nói đến tên Hứa Bất Lệnh, bước chân của nàng hơi khựng lại, biết võ nghệ, hơn nữa rất có thể đã nhận ra Hứa Bất Lệnh
Thượng Quan Kinh Hồng sững sờ, hắn thì không cảm giác được gì, lập tức cẩn thận hơn: "Lẽ nào là cọc ngầm của Hứa gia
Lão nhân mũi ưng cầm lấy bát cơm và đũa, tùy ý nói: "Quan tâm nàng ta là cái gì, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hành tẩu giang hồ, kiêng kỵ nhất là xuất sư chưa xong đã bị lộ tiếng gió
"Biết rồi, ừm..
Khi nào ra tay
"Đã ra tay rồi
Lão nhân mũi ưng gắp thức ăn, ánh mắt bình thản
Thượng Quan Kinh Hồng có vẻ hơi mờ mịt, nhìn xung quanh một chút, không rõ ràng, liền cũng cầm bát đũa lên ăn cơm
Cơm mới ăn được vài miếng, thì hậu viện quán cơm bỗng nhiên có tiếng bé gái kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ mau nhìn, dưới sông kìa..
"Cẩn thận
Ầm ầm — Tiếng nước bắn tung tóe, tiếng ván gỗ va vào nhau, tiếng la hét của nam nữ truyền đến
"Tướng công
"Mẹ ơi..
Đất rung núi chuyển, quán cơm nhỏ không lớn, xà nhà mắt thường có thể thấy lung lay
Người đi đường nghe thấy tiếng động, dừng lại ở trước quán cơm để xem xét, còn có người la lên hai tiếng, hỏi có chuyện gì xảy ra
Kết quả chỉ một lát sau, có một người đàn ông nửa người dưới, bị đứt ngang lưng bị ném lên mặt đường, dọa người đi đường chạy tán loạn
"Con gái
Tiếng la thất thanh của người phụ nữ truyền đến, ngay sau đó là tiếng rơi xuống nước, động tĩnh ở phía sau, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh
Lão nhân mũi ưng đặt bát cơm và đũa xuống, theo tay áo lấy ra mấy đồng tiền đặt lên bàn, quay người đi ra cửa quán: "Đi thôi
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào phía cửa sau, sắc mặt trắng bệch, hồi lâu mới hoàn hồn lại, vội vàng đứng lên chạy theo ra ngoài, chân đều đang run rẩy..
—— ——
Đa tạ 【 NingNingNing 】 đại lão minh chủ khen thưởng
Đa tạ 【 giám đốc ăn đi 】 đại lão hai vạn bảy ngàn thưởng
Trước mắt thiếu chương 288/614..
Ha ha ha ha orz
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.