Chương 98: Kiếm đeo tương minh đồ đại long
"Hống ——"
"Hống ——"
"Hống ——"
Ba trăm dặm bên ngoài, dưới chân dãy núi, tiếng kêu chấn thiên vang vọng
Bên ngoài quần sơn vùng hoang tàn, thi hài khắp nơi, ngựa không chủ lang thang trên mặt đất bùn lầy đầy tàn chi, quân sĩ mặc giáp đen ôm cung tên, rút mũi tên trên thi thể nhặt chuôi đao, ném lên xe nhỏ, gặp tướng bị thương còn đang rên rỉ liền bồi thêm một đao
Dưới tường thành quan ải to lớn hùng vĩ, thi thể chất đầy, máy bắn đá và cán thương cắm trên tường như tên, có người còn bị tên nỏ ghim trực tiếp vào tường thành, bậc thang dài và xe công thành ngổn ngang trên đất, không ít cái còn bị dầu cháy hừng hực, khói đen bốc lên
Quân Tây Lương chém giết cả đêm, tại tiểu trấn sau quan ải tìm kiếm rượu thịt thức ăn, tiện thể lôi những quân địch ẩn nấp đào binh ra, kéo đến dưới quan ải chém đầu, ngay trước quan ải đối một cái 'Kinh quan'
Hơn một vạn đầu lâu chất thành kinh quan, cao chừng mười trượng, quân Tây Lương thân mặc giáp đen, thỉnh thoảng xách theo mấy cái đầu đẫm máu, từ vô số đầu lâu bước lên, đặt đầu lên đỉnh
Dưới ánh bình minh, mặt đất biến thành biển máu, mùi máu tươi nồng nặc ở cách xa mười dặm vẫn ngửi thấy
Cờ xí trên quan ải bị chặt đứt, thay bằng vương kỳ đen của Túc vương
Một nam tử tóc trắng mặc áo mãng bào, cô độc ngồi trên đỉnh lầu cửa thành, tay cầm hồ lô rượu màu xanh trà, nhìn về phía kinh quan vừa mới được chất, ánh mắt vẫn lạnh tanh như cũ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vương gia, thư từ kinh thành
Dưới lầu cửa thành, quân sư Nhạc Cửu Lâu phi thân lên nóc nhà, đứng bên cạnh Hứa Du, đưa ống giấy đựng thánh chỉ cho hắn, đồng thời liếc mắt nhìn về phía sau dãy núi: "Vương gia, có phải chúng ta đánh nhanh quá không, vốn tưởng ít nhất ba ngày mới phá quan, không ngờ một đêm đã phá, quân phòng thủ dường như không có mấy
"Không có ai chẳng phải càng tốt, cứ để Đồ Thiên Sở tiếp tục đánh, đánh tới khi nào có người thì thôi
Hứa Du hạ hồ lô rượu xuống, mở ống giấy mới vừa được gửi tám trăm dặm khẩn cấp tới, mở ra xem lướt qua, nhẹ nhàng gật đầu: "Thánh thượng xem bản vương bắt tay tàn sát huynh đệ..
tội giết quân không phải tại Lệnh Nhi..
gọt đi hai châu Tần, Vị..
Hứa Du đứng dậy, tỉ mỉ quan sát thánh chỉ vừa đưa tới: "Lệnh Nhi tính thật chuẩn, thánh thượng quả nhiên muốn gọt phiên bản vương, hạ đao vừa đúng không hơn không kém, bản vương muốn phản cũng không có lý do xuất binh được
Nhạc Cửu Lâu tiến đến trước, quét qua thánh chỉ mấy lần: "Đương kim thánh thượng tuyệt không phải người tầm thường, chiêu này thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế, thật sự quá tàn nhẫn
"May mà năm đó bản vương còn xem hắn là huynh đệ, phi ----"
Túc vương Hứa Du thầm mắng một câu, nhảy xuống lầu cửa thành, liếc nhìn kinh quan ngoài thành, liền đi vào trong soái trướng trong lầu thành, mở tờ giấy trên thư án, ấp ủ một lát: "Lão Nhạc, viết như vậy, thánh thượng có chém Lệnh Nhi một đao không
Nhạc Cửu Lâu đứng bên cạnh, cẩn thận suy nghĩ: "Chém vừa, vương gia ra quân có danh, lại đánh thiên hạ là danh chính ngôn thuận
Hứa Du cầm bút ấp ủ một lát, liền bắt đầu trên chiếu chỉ bi thống viết xuống từng hàng chữ..
——Trong nháy mắt đã là ba ngày sau
Trần Thương đến Trường An, ba trăm dặm ba đạo quan ải, hai mươi vạn quân tây Đại Nguyệt, gần như không có chợp mắt
Quách Trung Hiển ngày đêm đứng trên đầu thành Trấn Hổ quan, chờ đợi Thiên Dương quan một lần nữa mở ra, cảnh tượng thiết kỵ Tây Lương như thủy triều xông tới
Đã từng phái không ít trinh sát vượt Thiên Dương quan thăm dò hành quân của Túc vương, tiếc rằng qua Thiên Dương quan cơ bản đều là địa bàn của Túc vương, trinh sát đi không trở lại, căn bản không dò la được gì, chỉ có thể ngày đêm nghiêm phòng tử thủ, chờ ngày cùng thiết kỵ Tây Lương giao chiến
Mà bên trong thành Trường An, vẫn hoàn toàn tĩnh mịch
Hứa Bất Lệnh bị áp giải từ thiên lao ra, đặt tại một tòa trạch viện gần hoàng thành chữa trị, vì Hứa Bất Lệnh trước đó uống tắc khí huyết độc, cộng thêm Tỏa Long cổ còn đó, trước mắt đang nằm trên giường bệnh thoi thóp giả chết
Ngự Lâm quân hành động sấm sét, trực tiếp tịch thu gia sản hai nhà Lưu Hàn, chém đầu Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du, từ trên xuống dưới quan võ triều đình đều bị rửa sạch một lượt, người nào tham dự soán vị đều bị chém đầu, gần như máu chảy thành sông
Vốn dĩ đây là đại sự chấn động triều chính, nhưng lúc này triều chính đã bị chấn đến không còn rõ ràng, căn bản không dám quan tâm đến hai nhà tướng môn chết sống
Tất cả đều nhìn về phía tây bắc, sợ Quách Trung Hiển dễ dàng sụp đổ, vương kỳ của Túc vương bỗng xuất hiện bên ngoài thành Trường An
Ngay cả Tống Kỵ cũng mỗi ngày ngồi trong điện Thái Cực chờ hồi âm của Túc vương, dù biết Túc vương có đường lui sẽ không đồng quy vu tận, nhưng chưa có tin tức xác thật thì vẫn có chút hoảng loạn
Cũng chính trong bầu không khí bất an này, trang viên nghỉ mát ngoài thành xảy ra một chuyện
Thái hậu dưỡng bệnh trong trang viên, biết chuyện Tống Ngọc và Tống Kỵ huynh đệ tương tàn, bi ai oán trách, cảm thấy mình không giáo dục tốt dòng dõi, có lỗi với tiên đế, sau khi để lại bút tuyệt liền tự sát ngay tại trang viên, một mồi lửa đốt cháy luôn cả trang viên
Vốn dĩ chuyện này cũng coi như là một chuyện lớn, nhưng gặp lúc nguy cấp này, triều thần và Tống Kỵ thậm chí không có thời gian để nghĩ, chỉ là sắp xếp thái giám và người Tiêu gia đến xử lý
Về việc thái hậu đột nhiên tự sát, thực ra nếu nghĩ kỹ cũng xem như hợp lý
Việc anh em hoàng gia tàn sát nhau khiến tiếng xấu muôn đời, thái hậu là mẹ của cả hai người, vốn dĩ có trách nhiệm quản giáo vô phương, ở trong cung chịu đựng sự cô đơn nhiều năm, nên nghĩ quẩn tự sát tạ tội cũng xem như là trinh liệt
Thái hậu tuổi không lớn lắm vốn không có chút ảnh hưởng nào, lúc này ảnh hưởng của nó còn không lớn bằng việc Lưu, Hàn bị tịch thu gia sản, ngày thứ hai cơ bản đã bị quên lãng, mọi người đều chờ chiến báo từ tây bắc truyền về
Đáng tiếc trinh sát liều chết vượt Thiên Dương quan trở về đều báo tin Túc vương vẫn hành quân tại Thiên Dương quan, tốc độ không nhanh không chậm, dọc đường chặt cây cối xây dựng khí giới công thành, rõ ràng là chuẩn bị công thành
Mà vì Thiên Dương quan, hùng quan số một tây bắc, nằm trong tay Túc vương, triều đình rất bị động, xuất quân trực tiếp bình định công không phá được Thiên Dương quan, cũng không thể bắt Túc vương tự mở Thiên Dương quan, để Quách Trung Hiển mang đại quân đi đánh chặn Túc vương
Mà cho dù có công phá được Thiên Dương quan, trên bình nguyên cũng không đánh lại Hứa gia quân vốn nổi tiếng về kỵ binh thiên hạ, xông ra ngoài là tự tìm đường chết, chỉ có thể ở Trấn Hổ quan điên cuồng đào hào lũy xây dựng lô cốt, chờ Túc vương đến công thành
Một ngày, hai ngày, ba ngày
Rốt cuộc, vào ngày thứ ba sau khi chính biến ở điện Thái Cực xảy ra, một con phi mã trực tiếp xông vào cửa cung, trên tay cầm ống giấy, sau lưng cắm hoàng kỳ, trực tiếp chạy về điện Thái Cực
Tống Kỵ đứng dậy từ trên long ỷ, nắm chặt hai tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Văn võ bá quan đã ba ngày ba đêm không ngủ, lập tức xôn xao, nhìn về phía người truyền tin đang chạy tới
Chờ tin tức chiến báo liên quan đến quốc vận Đại Nguyệt
Giờ khắc này, tin tức có thể từ tây bắc truyền về chỉ có ba khả năng
Một là Túc vương Hứa Du tiếp nhận xử phạt, lui binh nhường hai châu Tần, Vị, giải quyết họa lớn trong lòng triều đình suốt sáu mươi năm
Bá quan đương nhiên đều mong tin tốt này, đem Túc vương triệt để đuổi tới vùng tây bắc đất cằn sỏi đá, về sau không cần lo lắng Túc vương tạo phản
Đây cũng là tin tức có khả năng nhất
Hai là Túc vương Hứa Du không chấp nhận xử phạt, công phá Trấn Hổ quan tiếp tục hướng Trường An mà tới
Đây chính là tin dữ, nếu ba ngày đã phá Trấn Hổ quan thì sau đó chắc chắn không chiến mà tan
Thục vương, Sở vương còn chưa đến kịp, chỉ sợ thật phải chuẩn bị tử thủ Trường An chờ cứu viện, còn phải sáu vương kia không thấy lợi mà đứng yên mới có thể thủ nổi
Khả năng cuối cùng, chính là lão tướng Quách Trung Hiển đại hiển thần uy, mang quân diệt Tây Lương quân, chém Túc vương Hứa Du dưới ngựa
Khả năng này cũng như không, văn võ bá quan thà tin Quách Trung Hiển đầu hàng, cũng không tin Quách Trung Hiển chém được Túc vương
Nếu Hứa gia dễ diệt vậy thì thiên tử đã không cần phải tốn công bày mưu tính kế đối phó nhiều năm như vậy
Đạp đạp đạp ——
Rất nhanh, người đưa tin vội vã chạy lên ngự đạo, xông vào điện Thái Cực
Quần thần liền vội vàng tiến lên, gấp giọng hỏi:
"Tình hình chiến đấu thế nào
"Hứa gia phản hay hàng
"Trấn Hổ quan có thủ được không
La ó, những tiếng chói tai ồn ào che lấp cả điện Thái Cực
Người đưa tin giơ cao ống giấy, xông tới giữa điện quỳ xuống đất, trong ánh mắt vội vàng của cả triều văn võ, cất cao giọng nói: "Kính Nguyên đại thắng
Kính Nguyên đại thắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kính Nguyên đại thắng!..
Quần thần: (
_
)
Tống Kỵ: (
_
)
(hết chương này)