Ta đang tập trung nấu mì trong nhà bếp, làm trứng gà, hâm nóng rau xanh, một khung cảnh năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp
Bạch Hành trong căn phòng kia bị Hoắc Lăng Uyên quăng tới quăng lui, một quyền trái một quyền phải, thân thể như cọng mì bị nhồi tới nhồi lui, cuối cùng xoắn thành cái bánh quai chèo đập xuống đất
“Hồ ly thối tha, ngươi hãy tránh xa Lê Tô ra một chút.” Hoắc Lăng Uyên như đang ban ơn, nhìn Bạch Hành mũi xanh má sưng
Bạch Hành chùi vết máu nơi khóe miệng, cố gắng kéo ra một nụ cười, “Hoắc Lăng Uyên, ngươi nói Tô Tô thấy ta bị ngươi đánh thành ra như vậy, có tức giận hay không?”
“Ngươi là hồ yêu, vết thương này căn bản không đáng gì.”
“Đúng vậy, nhưng mà Tô Tô bây giờ hình như tương đối tin tưởng ta đó.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ để mặc ngươi lừa gạt nàng sao?”
“Cũng phải, Tô Tô thông minh như vậy, lừa gạt không được bao lâu
Đã như vậy...” Khóe miệng Bạch Hành hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, “Vậy ta còn cần phải kiềm chế cái gì nữa?”
Hắn đứng dậy giáng một cú đấm thẳng vào má Hoắc Lăng Uyên, “Ta sớm đã muốn đánh ngươi rồi!”
Hai người rất ăn ý chỉ dùng sức lực của loài người để đánh nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đáp trả ngươi một cú đá, từ đông đánh sang tây, từ nam đánh tới bắc
“Hoắc Lăng Uyên, ngươi dựa vào cái gì mà khi dễ Tô Tô!”
“Hồ ly đáng chết, kiếp trước nàng đối với ta tàn nhẫn như vậy, cho nàng một chút giáo huấn nho nhỏ thì có làm sao?”
“Ngươi căn bản không hiểu, Hoắc Lăng Uyên, ngươi không xứng với Tô Tô!”
“Tô Tô chọn là ta chứ không phải ngươi, ngươi không có quyền xen vào việc ta có xứng hay không!”
“Đó là vì ngươi không biết xấu hổ, lừa ta đi rồi thừa cơ cùng Tô Tô ký hôn khế!”
“Ngươi quản ta dùng thủ đoạn gì
Ký hôn khế rồi, Lê Tô chính là vợ của ta
Ngươi đừng mơ tưởng đến nàng!”
“Hôn khế thì đã sao
Tô Tô ở kiếp trước còn cùng ta ký thiên địa khế!”
“Ngươi nói cái gì?” Cuộc chiến đấu dừng lại đột ngột
Hoắc Lăng Uyên nắm chặt cổ áo Bạch Hành, mắt đỏ hoe, “Ngươi nói lại một lần?”
Bạch Hành cười, để lộ hàm răng trắng muốt, “Xem ra ngươi ở lại Đồng Thanh Mộ quá lâu, quá nhiều chuyện không biết
Tuy nhiên, ta quả thật có ý định cho ngươi biết đầu đuôi câu chuyện
Ngươi đối xử với Tô Tô như vậy, thì ngươi đáng phải nhận lấy.”
“Thiên địa khế là chuyện xảy ra sau đó?” Hoắc Lăng Uyên càng siết chặt cổ áo Bạch Hành tra hỏi
“Chính là chuyện xảy ra một ngày trước khi ngươi bị vây ở Đồng Thanh Mộ.”
“Hồ ly thối tha, ngươi giỏi lắm!” Hoắc Lăng Uyên vung tay hất Bạch Hành ra, cười lạnh một tiếng
“Hòa nhau.” Bạch Hành sửa lại cổ áo, “Bây giờ, ta có tư cách tranh giành với ngươi
Huống hồ, Tô Tô không chắc là nàng có vui thích ngươi hay không, cho nên, không chừng ngày nào Tô Tô sẽ đi theo ta.”
Hoắc Lăng Uyên chùi vết máu nơi khóe miệng, khinh thường hừ một tiếng, “Hồ ly thối tha, tự tin chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Chờ ta bưng mì ra sau đó
Cái ta thấy là Hoắc Lăng Uyên và Bạch Hành, cả hai người đều mũi xanh má sưng đi ra từ trong phòng, còn ai cũng không chịu thua ai, va vào vai nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta triệt để trợn tròn mắt
Ta chỉ nấu có một bát mì, sao lại xảy ra đại sự như vậy
Hơn nữa, đánh nhau ác liệt như thế, sao lại không có chút động tĩnh nào
“Hồ ly thối tha có thể đánh ta thành ra như vậy, có thể thấy hắn không bị cái bệnh sốt 38.9 độ thiêu chết được.” Hoắc Lăng Uyên buông lời cay nghiệt, nhìn khinh bỉ Bạch Hành, rồi cầm lấy bát mì trên tay ta đặt lên bàn, không thèm hỏi ý kiến ta, lập tức dùng một luồng sương đen cuốn lấy ta đi mất
Bạch Hành nhìn theo chúng ta biến mất, khóe miệng không những không giảm mà còn tăng thêm nụ cười
“Ai thắng ai thua, còn chưa xác định đâu
Tô Tô sớm muộn gì cũng là của ta, cho dù là lừa, cũng phải giữ nàng lại bên cạnh ta, tuyệt đối không..
dẫm vào vết xe đổ.”
Trong chớp mắt
Ta xuất hiện ở ghế phụ của chiếc xe kéo pháp của Hoắc Lăng Uyên
Hoắc Lăng Uyên đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, những vết thương da thịt lúc trước hoàn toàn biến mất
“Hoắc Lăng Uyên, ta biết ngươi gấp, ngươi đừng vội, chờ ta đi mua thuốc hạ sốt...”
“Lê Tô.” Hoắc Lăng Uyên tức cười, dùng ngón trỏ gõ mạnh lên trán ta, “Yêu không giống như con người mà bị sốt!”
Ta: “Ân?”
“Hơn nữa, Bạch Hành là hồ yêu, căn bản không cần phải thông qua ngũ cốc tạp lương của nhân loại để bổ sung thể lực, hắn thậm chí không cần ăn thức ăn của con người.”
Ta: “...” Đúng vậy, Bạch Hành là hồ yêu, mà còn hình như là đại yêu
Một hồ yêu mạnh mẽ sao có thể giống con người mà bị bệnh
Lại còn muốn ăn mì của nhân loại
Cho nên, ta đã bị Bạch Hành lừa
“Sớm đã bảo ngươi tránh xa Bạch Hành ra một chút, hồ yêu giỏi nhất là tùy ý làm mê đắm lòng người
Hắn đã dùng thuật mê hoặc đối với ngươi, ngươi bị mê hoặc rồi.” Hoắc Lăng Uyên như trừng phạt, bẻ nghiêng người ta cắn một cái thật mạnh lên xương quai xanh
Ta đau đến rụt người lại, “Đau!” Lần này Hoắc Lăng Uyên cắn ta là thật sự không biết kiềm chế sức lực, đau quá đi mất
Hoắc Lăng Uyên lạnh lùng phun ra một chữ: “Đáng.” Một chân đạp ga xuống, xe kéo pháp chạy nhanh ra ngoài
“Có biện pháp nào để ta không bị Bạch Hành mê hoặc không?” Ta không muốn chuyện tối nay lại gây thêm rắc rối, làm Hoắc Lăng Uyên nổi giận thì ta đừng mong có ngày tốt lành
Hoắc Lăng Uyên một tay lái xe, tay kia đỡ ở trên cửa xe tiến tới trán, thần thái lười nhác lại mang theo một cỗ sức mạnh khống chế tuyệt đối, khuôn mặt không chút cảm xúc hoàn toàn là một bức tượng đài kiêu căng tà khí
Hắn ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không, phun ra hai chữ: “Không cách nào.”
Hoắc Lăng Uyên cũng không có cách nào sao
Ta ngây người, “Ngươi cũng không có cách nào, vậy Bạch Hành phải lợi hại đến mức nào đây...”
Hoắc Lăng Uyên liếc ta một cái, “Ta không có cách nào không phải vì Bạch Hành lợi hại
Nếu như đối tượng bị Bạch Hành mê hoặc là ta, ta một quyền có thể đánh hắn lún xuống đất, nhưng người hắn mê hoặc là ngươi, cho nên vô phương giải.”
“Vì sao là ta thì lại không giải được?” Ta nghi hoặc
“Kiếp trước ngươi cùng Bạch Hành quan hệ không hề tầm thường, lại còn cùng Bạch Hành ký thiên địa khế
Thiên địa khế không bị thời gian ràng buộc, cùng trời đất cùng tồn tại
Có thiên địa khế ràng buộc, ngươi liền không cách nào chống cự thuật mê hoặc của hắn.”
Ta nghe như sương mù, “Ta với hắn quan hệ không tầm thường là thế nào
Thiên địa khế lại là cái gì?”
Hoắc Lăng Uyên lại không có ý định nói, “Thiên địa khế chính là điều ước Bá Vương
Tối nay tâm tình ta thật không tốt, về kiếp trước của ngươi, ta không muốn nói thêm nửa chữ.”
Lại là điều ước Bá Vương
Bạch Hành còn nói hôn khế của ngươi là điều ước Bá Vương đâu
Ta âm thầm trong lòng chua xót không nói nên lời, trên miệng một cái rắm cũng không dám hó hé
Chuyện kiếp trước Hoắc Lăng Uyên không muốn nói, ta tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm miệng, dù sao mỗi lần nhắc đến chuyện kiếp trước, đều như đâm vào nghịch lân của hắn vậy
Hắn không nói, ta vẫn có thể tự mình điều tra mà
Xe kéo pháp chạy trên đường, giống như một tia sét màu hồng, xé toạc bóng đêm đen như mực
Căn nhà mới Bạch Hành mua nằm ở phía nam trường G, chỉ mất chưa đến mười phút đường đi
Mà biệt thự Hoắc Lăng Uyên mua lại nằm ở phía bắc trường G, hai chỗ ở một nam một bắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta thấy đường Hoắc Lăng Uyên đi không phải hướng Nguyễn An Tâm, liền nói: “Đêm nay ta về chỗ Nguyễn An Tâm ở.”
“Không được.” Hoắc Lăng Uyên quả quyết từ chối
“Ngươi đã nói, ta cả kỳ nghỉ đều có thể ở chỗ Nguyễn An Tâm, cho đến khi khai giảng mới dọn đến biệt thự
Ngươi không phải là muốn nói lời không giữ lời đó chứ
Thân làm Đại Tiên, nói lời không giữ lời thì không tốt đâu!”
Hoắc Lăng Uyên lại liếc nhìn ta một cái, giữa đôi môi mỏng phát ra một tiếng cười lạnh, “Vốn dĩ là dự định như thế, nhưng tối nay ngươi cùng hồ ly thối tha thân mật như vậy, khiến ta rất kinh..
ngạc, hơn nữa là tức giận.”
“Vậy cũng không được, một mã quy một mã, ngươi không thể nào...”
“Ban đầu chỉ định cho ngươi ở biệt thự đêm nay, nói thêm một chữ, thêm một đêm.”
Ta lập tức ngậm miệng
Với năng lực của Hoắc Lăng Uyên, nhốt ta trong biệt thự suốt một kỳ nghỉ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay
Một đêm thì một đêm, lại không phải sẽ chết
Xe vẫn đang chạy, ta lén lút nhìn bên má hắn qua cửa sổ xe
Bạch Hành đã nói, ta sợ rắn, cho nên đáng sợ Hoắc Lăng Uyên
Hoắc Lăng Uyên quả thật tính tình không tốt, nhưng, ta dường như không nghĩ như vậy, từ lúc mới quen đến bây giờ, Hoắc Lăng Uyên chưa từng làm ta bị thương, ngược lại đã cứu ta hết lần này đến lần khác
Tiếng thắng xe vang lên, không đợi ta hoàn hồn, trên người chợt nhẹ, cả người trực tiếp bị Hoắc Lăng Uyên ôm ngang lên
Vừa xuống xe, Hoắc Lăng Uyên đã mục đích rõ ràng đi thẳng vào trong phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lòng ta dấy lên cảm giác bất ổn, giãy dụa muốn xuống, “Hoắc Lăng Uyên, ngươi muốn làm gì?”
Lông mày Hoắc Lăng Uyên nhướn lên, đôi môi mỏng cong nhẹ, phun ra một chữ: “Ngươi.”
