“Tô Tô, ngươi nói là thật sao
Vậy ngươi bưng lấy má làm gì
Mặt ngươi..
hình như còn đỏ.” Bạch Hành cứ thế trêu chọc
Ta liếc hắn một cái đầy u oán, ngươi còn lắm lời
Bạch Hành vội vàng tự bế khẩu
Cũng may rất nhanh liền đến Thần Tỉnh, mấy vị thúc thúc đội mũ đang vây quanh giếng nước, dùng công cụ dò tìm
Chiếc bùa đỏ dán trên thành giếng đã biến mất, thay vào đó là một nắm tro bụi được đóng vào trong đất, không bị gió thổi đi
Chiếc bùa đỏ này, đúng là đã thật sự xuất hiện trong huyễn cảnh
Và cách Thần Tỉnh khoảng ba mét, hồn phách Tào Mỹ Nga đang lặng lẽ nhìn mấy vị thúc thúc đội mũ mò tìm gì đó trong giếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy ta đến, nó muốn bay lại gần, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy bên cạnh ta còn có hai nam nhân, nó lại có chút sợ sệt mà dừng lại ở cách ta một khoảng
Tào Mỹ Nga vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc còn sống, chỉ là trên khuôn mặt rốt cuộc không còn sự tươi tắn rõ ràng như lúc mới bước chân vào Cao Gia Thôn, thay vào đó là sự bình tĩnh tựa nước đọng
Nó nhìn ta, cúi người thật sâu, “Cám ơn ngươi, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi Cao Gia Thôn.” Chỉ là đáng tiếc, có hơi muộn một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta nhìn về phía Hoắc Lăng Uyên, hắn lập tức hiểu ý, ánh mắt hơi đỏ lên rồi lập tức mở ra một Minh Đạo
Tào Mỹ Nga nhìn những thúc thúc đội mũ vẫn đang dò tìm, rồi lại nhìn ta, có chút do dự
Ta biết nàng đang do dự điều gì, “Đi thôi, Cao Thuận chạy không thoát đâu.” Nhìn thấy Diện Tương của Cao Thuận, ta liền biết hắn nhất định sẽ gặp tai ương lao ngục và kiếp chết
Nghe ta nói như vậy, Tào Mỹ Nga mới cúi lạy nặng nề ta và Hoắc Lăng Uyên, sau đó bước vào Minh Đạo
Khoảnh khắc Minh Đạo đóng lại, bên giếng truyền đến tiếng hô
“Có thứ gì
Mò được rồi!” Ta nhìn sang, chỉ thấy một bộ hài cốt âm u, chính là thi hài của Tào Mỹ Nga
Mà bên kia cũng truyền đến tin tức tốt, di vật của Tào Mỹ Nga mà ta nói được chôn trong sân nhà Cao Thuận cũng đã tìm thấy
Đối mặt với đủ loại chứng cứ, Cao Thuận mới bắt đầu ấp úng, cuối cùng khi nhìn thấy đống hài cốt âm u bên giếng, hắn đã không chịu nổi áp lực lớn mà khai ra mọi chuyện
Đến lúc cần trở về, ta lại bắt đầu đối mặt với vấn đề ba chọn một
Cuối cùng, Hoắc Lăng Uyên nói một câu: “Không phải nói buổi tối mời ta ăn gì sao?” Ta quả quyết lên xe của Hoắc Lăng Uyên
Bạch Hành còn muốn đi theo, liền bị Hoắc Lăng Uyên một tay đẩy ra ngoài
Lên xe mới nhớ ra còn chưa báo bình an cho Nguyễn An Tâm, thế là ta vội vàng móc điện thoại ra, nhưng kết quả điện thoại lại hết pin, đành phải vừa cắm sạc vừa khởi động máy
Không ngoài dự đoán, khi mở điện thoại ra là một loạt cuộc gọi nhỡ, có của An Tâm, có của Hòe An Ca, còn có của nãi nãi và ba ba
Mở Wechat ra, lại là một đống lớn tin nhắn chưa đọc
Ta vội vàng gửi tin nhắn báo bình an cho Nguyễn An Tâm, rồi gọi điện thoại cho nãi nãi
Nãi nãi và ba ba đã gọi cho ta rất nhiều cuộc, ta đều không nhận được, chắc là lo lắng đến phát điên rồi
“Alo
Tiểu Tô à!” Giọng nói hiền hòa của nãi nãi truyền tới từ đầu dây bên kia, còn lẫn với tiếng lao xao của mấy cô bác dì
“Tiểu Tô nhớ nãi nãi rồi à?” Nghe giọng nãi nãi, dường như người không quá lo lắng cho ta, ta buồn bực “Ừm” một tiếng, “Nãi nãi, ta rất nhớ người...” Nãi nãi nghe ra giọng ta có chút buồn bực không vui, cười nói: “Đứa trẻ này, không phải chỉ là điện thoại bị hỏng, mấy ngày không liên lạc với nãi nãi sao
Điện thoại này đã sửa xong, lúc nào ngươi muốn gọi điện cho nãi nãi cũng được, nãi nãi đều rảnh.” Ta: “?” Điện thoại ta bị hỏng ư
Tiếng tạp âm bên phía nãi nãi dần yếu đi, nghe như là nãi nãi đi ra xa một chút
“Ngươi nói xem ngươi cũng thật là, điện thoại hỏng cũng không nói với Hòe An hay nãi nãi một tiếng, vẫn là nãi nãi gọi điện hỏi mới biết được, làm nãi nãi sợ muốn chết, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, sau này nếu điện thoại có hỏng, ngươi liền bảo Hòe An nói với nãi nãi một tiếng.” Thì ra là Hòe An Ca đã nói một lời nói dối thiện ý với nãi nãi
Bất quá, sao Hòe An Ca lại khẳng định như thế rằng ta nhất định sẽ bình an vô sự
Nãi nãi lại ở bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Lần trước Hòe An trở về, kéo một xe đồ, ngươi nói ngươi mua nhiều đồ về nhà làm gì
Ngươi một mình ở bên ngoài, nên giữ lấy một chút tiền bên mình, có chuyện gì cũng dễ dàng ứng phó, trong nhà nuôi gà vịt trồng rau, không thiếu ăn, không thiếu mặc, không cần quan tâm đến nãi nãi cùng cha ngươi.”
“Mấy năm không gặp Hòe An đứa trẻ này, lần trước thấy, hắn vẫn như xưa, vẫn lịch sự như vậy, nhìn là đã thấy yêu, đi nước ngoài mấy năm, đứa trẻ này càng trở nên thành thục ổn trọng hơn, còn mời một chuyên gia phong thấp về, nói muốn khám chân cho ta, ta hỏi hắn tự dưng mang theo bác sĩ đến khám chân cho ta làm gì
Hắn nói hắn nói chuyện phiếm với ngươi sau đó nghe ngươi nhắc tới việc thấp khớp của ta cứ hễ trời mưa lạnh là đau nhức, ai, đứa trẻ này thật sự là hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng...” Nãi nãi cứ nói cứ nói, miệng liền không ngừng lại được
“Hòe An đứa trẻ này, trừ chuyện gia đình hắn hồi bé, những chuyện khác đều tốt đến mức không có gì để chê, ta còn cùng cha ngươi ban đầu tính toán nếu không chờ ngươi lớn lên thì để ngươi cùng Hòe An đứa trẻ này ở bên nhau đi, dù sao các ngươi cũng là lớn lên cùng nhau, hiểu rõ nhau, hai người đứng cạnh nhau, nhìn xem ai không nói các ngươi là trai tài gái sắc
Nhìn xem ai không nói các ngươi xứng đôi?” Nãi nãi vẫn đang nói không ngừng ở bên kia, ta nghe thấy trong lòng thẳng thắn hư, lén nhìn thoáng qua cái bóng của Hoắc Lăng Uyên bên cửa xe
Hoắc Lăng Uyên toàn tâm chuyên chú lái xe, không hề liếc nhìn ta một cái
Còn may, còn may điện thoại ta không mở loa ngoài, Hoắc Lăng Uyên hẳn là không nghe thấy chuyện này
Ta “Ừm a a” ứng phó cho qua, nghĩ đến chuyện của Lê Cương, vội vàng ngắt lời nãi nãi, “Nãi nãi, ta có một chuyện muốn hỏi người, trước kia trong thôn chúng ta có phải có một người tên là Lê Cương không?”
“Lê Cương
Chưa nghe qua người này...”
“Mẹ hắn là tái giá đến thôn chúng ta, năm hắn 15 tuổi, cả nhà hắn mắc một trận quái bệnh rồi đều qua đời, sau đó hắn liền rời khỏi thôn, nãi nãi, có người này không?” Nãi nãi lẩm bẩm nhỏ giọng một hồi, mới bừng tỉnh “A” một tiếng, “Ngươi nói như vậy, hình như là có một nhà người như thế, đang yên đang lành, qua một đêm liền không còn ai, chỉ đơn độc lưu lại một đứa trẻ, bất quá ta không nhớ tên đứa bé kia, chắc là người ngươi nói.”
“Vậy nãi nãi có biết người này bây giờ đi đâu không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đang làm gì?”
“Chuyện này ta cũng không biết nữa, đứa bé kia từ nhỏ đến lớn đều không chơi với ai, không thích ra cửa, cũng không thích nói chuyện, cả ngày đều ở trong phòng, da dẻ trắng bệch không giống người, trong thôn cũng không có ai chơi với hắn, ngay cả cha ngươi cũng không thích chơi với hắn.”
“Cha ta?” Ta kinh ngạc, “Hắn cùng tuổi với cha ta sao?”
“Đúng vậy, cũng chỉ là lớn hơn cha ngươi một hai tuổi thôi.” Lớn hơn cha ta một hai tuổi, vậy cũng đã là năm mươi tuổi, nãi nãi không nói, ta còn tưởng Lê Cương là con lớn tuổi
“Nãi nãi còn biết gì khác không?” Ta vội vàng truy vấn, “Bất kể là gì, chỉ cần người biết đều nói cho ta.”
“Nãi nãi nghĩ xem...” Nãi nãi suy nghĩ kỹ một lúc, mới nói: “Nghĩ không ra, nãi nãi chỉ biết có bấy nhiêu thôi..
À, đúng rồi, ngươi nên hỏi Trương Đại Sư.”
“Trương Đại Sư?” Ta càng kinh ngạc hơn, Lê Cương này làm sao lại liên quan đến Trương Đại Sư?
