Thiên Ảnh

Chương 134: Huyết Dạ




Gió đêm lạnh lùng thổi qua, buổi tối đó hàn ý dường như thổi sâu vào đến tận cốt tủy của hắn
Trong bóng tối bên ngoài phòng thình lình có một bóng đen đang co rúc gần đó
Thời điểm có tiếng động phát từ cánh cửa, bóng đen dường như run nhẹ một cái sau đó nó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Trần đang đứng ngay cửa
Bóng đêm hắc ám vô biên vô hạn khiến cả thế giới dường như đều là một mảnh tăm tối
Giữa màn tối vô tận ấy lại tồn tại một đốm sáng lục quang phát ra tư bóng đen kia
Đó là một con mắt của A Thổ
Lục Trần bình tĩnh đứng ở cửa, ngay khoảnh khắc đối mặt với con mắt kia, hô hấp của hắn theo bản năng dường như ngừng lại
Hắn vốn cho là, với vô số lần hòa làm một thể với bóng tối chính hắn sớm đã có thói quen sống chung với hắc ám; Hắn vốn cho là, hắn gặp rất nhiều rất nhiều máu tươi, cừu hận, phản bội cùng tàn nhẫn; Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, bản tâm của chính mình đã sớm cứng như sắt đá rồi, không còn nhận biết được cảm giác đau đớn, yếu đuối hay cảm động nữa
Hắn sai rồi
Hắn phát hiện mình sai thật rồi
Hắn từ từ ngồi xổm xuống, bắp thịt toàn thân hắn dần gồng lên, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế thân thể đang dần mất kiểm soát của chính mình
Ở trước người hắn truyền đến mùi máu tanh tưởi, dư quang từ khóe mắt của hắn đảo qua xung quanh, cho đến khi nhìn thấy thạch lộ đang chìm trong bóng tối bên cạnh mơ hồ có một vệt huyết tuyến thật dài như ẩn như hiện trên đó
Đó là vết máu hình thành từ sự thống khổ của thân thể khi ma sát với cát đá trên mặt đất
A Thổ liền bò tới trước người của hắn, tỉnh táo, nhưng không biết tại sao lại cực kỳ yên tĩnh
Lục Trần trầm mặc, duỗi tay sờ soạng thân thể nó
Trên tay truyền đến cẩm giác ẩm ướt có chút sền sệt
Tay hắn dường như cứng lại một lúc sau đó chậm rãi thu hồi về trước mặt
Xuyên qua từng ngón tay, hắn thấy rõ được từng giọt máu đang nhỏ xuống rơi tóc tách nghe như âm thanh của một tên ác ma đang cười gằn trong bóng tối
“Phừng!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên tay Lục Trần xuất hiện một đốm lửa rọi sáng cả một vùng
Ngay tại khoảnh khắc này dường như có sự trùng điệp với buổi tối ngày hôm ấy, hắn lại một lần nữa trở lại lần đầu gặp mặt ở Mê Loạn Chi Địa, một cái bóng tiểu Hắc cẩu thê thảm ngập ngụa trong máu, cùng cảnh tượng trước mắt hắn chập chờn đè lên nhau
A Thổ dáng vẻ rất là bi thảm, trên thân thể của nó có ít nhất mấy chục vết thương do bị cắt, máu thịt be bét, trải rộng từ lưng của nó kéo tới trên bụng, cơ hồ không nhìn thấy một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh cả
Đuôi của nó chỉ còn lại một nửa, một nửa nữa thì không cánh mà bay; Hai cái chân của nó sau hoàn toàn tê liệt trên mặt đất, từng mảnh xương trắng trực tiếp lộ ra, chỉ còn hai chân trước xem ra vẫn tính là hoàn chỉnh, nhưng cũng là máu thịt be bét
Xem ra, nó thật giống là dựa vào này hai chân trước này mà mạnh mẽ bò về
Lỗ tai của nó thiếu mất một khối, trên đầu nó cũng có mấy đạo vết thương đáng sợ, như là bị lưỡi dao sắc trực tiếp chém vào đầu, mà ở trên mặt của nó, một đạo vết đao sâu hoắm cắt ngang qua mắt trái của nó, chỉ để lại lỗ đen ngòm đang rỉ máu
Đạo U lục ấy phát ra từ con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của nó
Hàm răng Lục Trần cắn chặt, vang lên tiếng kẽo kẹt khi hai hàm răng đang nghiến lại với nhau
Sau một lát, hắn vứt phăng nguồn sáng duy nhất trên tay, duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm A Thổ vào lòng
Ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt, hắc ám vọt tới nuốt trọn tất cả
Máu tươi ròng ròng chảy xuống nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, từng giọt huyết châu tanh tưởi chậm rãi nhỏ xuống chạy trên da thịt của hắn
Hắn ôm chặt lấy nó, nhích lại gần lồng ngực của chính mình hơn
Dường như là nghe được tiếng tim đập quen thuộc của hắn, A Thổ ngẩng đầu lên, trong con ngươi lập loè u lục lóe lên một chút vui mừng, như ánh sáng lấp lánh của bảo thạch ở trong màn đêm, xoa dịu hết thảy đau khổ của nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó cố hết sức khẽ nâng thân thể, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mặt Lục Trần một hồi
Sau đó, thân thể trầm hẳn xuống, không còn chút động đậy nằm trong lòng hắn
Đó là một đêm rất dài, bi thương nhân sinh dường như vĩnh viễn không có điểm dừng
Gió đêm gào thét thổi liên tục, xẹt qua núi non nguy nga trùng điệp va thẳng vào từng đám mây đen ngòm trên vòm trời, nhưng thủy chung vẫn không thể nào làm tiêu tan nổi tầng sương mù dày đặc vẫn tồn tại trên Côn Lôn sơn
Vài đạo điện quang từ nơi sâu xa tầng mây rong ruổi chạy qua, vặn vẹo như cuồng dã ngân xà, chốc lát sau, phía chân trời vang lên tiếng sét đánh ầm ầm
Bốn toà Thiên Khung Vân Kỳ phong cao to vẫn đứng sừng trôi nổi giữa đất trời, trong đêm đen nhìn qua giống như là bốn cái người khổng lồ đang đứng bất động giữa thiên địa, phân chia tứ phương, bảo vệ mảnh sương mù cấm địa Côn Lôn sơn ở giữa
Giữa một khu vực trắng xóa giống như băng tuyết thế giới, phong bạo vây quanh, trên ngọn sơn phong cao nhất kia ngay lúc này có một khô gầy lão nhân đang đứng chắp tay, nhìn chăm chú vào một mảnh hắc ám phía dưới, đối lập với khí tức toàn thân có vẻ suy kiệt là đôi mặt sáng ngời đầy vẻ áp bách đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó tận sâu trong mảnh sương mù
Đứng sau người hắn cách đó không xa, Bạch Liên đang yên tĩnh đứng đó
Trong đêm khuya đầy sương lạnh, chẳng biết vì sao bên cạnh vị chân quân vô cùng mạnh mẽ kia không hề có hai tên đệ tử đã thành danh nhiều năm của hắn, mà là chỉ có mỗi một tiểu cô nương vừa mười tuổi
Chỉ có điều xem ra, Bạch Liên vẫn một vẻ mặt lành lạnh mà đứng, nhìn qua không hề có chút cảm xúc, ngoại trừ có chút tôn kính đối với người đang đứng trước mặt là Bạch Thần chân quân ra thì chẳng hề tồn tại bất kỳ tâm tình khác trên khuôn mặt của nàng
Đối với một thiếu nữ tuổi tác không lớn mà nói, điều này có vẻ không tầm thường chút nào
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Thần chân quân xoay người lại, nhìn Bạch Liên một chút, ánh mắt hướng tới bộ y phục lông chồn trắng như tuyết trên người nàng, hơi cười, hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh ạ.” Bạch Liên bình tĩnh nói
Bạch Thần chân quân gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ, thậm chí còn có một chút cảm thán, nói:
“Ngươi đứa nhỏ này, dù sao vẫn là thiên tư quá tốt
Lúc này mới tu hành ‘Phong tuyết kinh’ một thời gian ngắn, tuy rằng còn chưa được gọi là nhập môn nhưng dĩ nhiên cũng có một chút thành tựu, đối với hàn khí cũng có chút kháng cự.”
Bạch Liên lắc đầu một cái, nói:
“Đệ tử còn kém xa lắc, không nói những cái khác, nếu như trên người không có bảo bối “Tuyết Hồ Y” này thì chỉ sợ giờ khắc này cũng không thể đứng bình thản ở đây như vậy rồi.”
Bạch Thần chân quân mỉm cười nói:
“Coi là như vậy thì cũng đã rất tốt, người bình thường ở trên đông phong này hầu như không có ai làm được a.”
Bạch Liên cung kính cúi đầu, nói: “Dựa cả vào sự tài bồi của sư phụ.”
Bạch Thần chân quân xoay người, nhìn đêm đen thâm trầm phương xa, còn có cả bóng đêm nơi mấy toà núi cao to thâm sâu kia nữa
Ánh mắt của hắn dừng lại ở một tòa núi nào đó, nhìn chăm chú rất lâu, bỗng nhiên hỏi:
“Ngươi biết trên ngọn núi đó là cái gì không?”
Bạch Liên theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Bên kia hẳn là Hạ phong đi, là nơi tĩnh tu của một vị Hóa Thần chân quân khác của bản môn Thiên Lan sư thúc.”
“Đúng rồi.”
Bạch Thần chân quân nhìn toà sơn phong cao lớn kia một lát, ánh mắt hơi lập loè, sau một chốc sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nói,
“Liên nhi, thiên tư của ngươi cực tốt, ngày sau chỉ cần không đi lầm đường, tiền đồ rộng lớn không cần phải nói
Sư phụ tuổi già, khí huyết đã suy giảm, cũng không biết có thể coi chừng cho ngươi được bao nhiêu thời gian nữa, sau đó nếu là có gặp phải Thiên Lan sư thúc của ngươi, phải biết duy trì sự kính trọng, không thể mất lễ.”
Bạch Liên gật gật đầu, trả lời: “Đệ tử rõ ràng.” Nói xong nàng dừng một chút, không nhịn được lại mang theo vẻ tò mò mà hỏi:
“Sư phụ, từ khi đệ tử lên núi tới nay, còn chưa từng thấy Thiên Lan sư thúc một lần nào cả
Hắn đến tột cùng là cái hạng người gì a?”
“Hắn sao…”
Bạch Thần chân quân ánh mắt hướng về phía xa xăm, chậm rãi nhìn phía vực sâu đầy sương mù dưới chân, qua một lát, hắn bỗng nhiên nói
“Vị sư đệ kia của ta, thiên tư hơn người, hùng tài đại lược, là nhân vật tuyệt thế mà sinh thời ta rất ít thấy ai như hắn.”
Bạch Liên dường như không nghĩ tới sư phụ mình đối với vị Tiểu sư thúc kia có đánh giá cao như thế, nhất thời kinh ngạc, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ trông ngóng, nàng lại nghĩ thầm, có thể được một vị Hóa Thần chân quân đánh giá như vậy, khó mà có thể tưởng tượng được là loại tư chất thiên tài cỡ nào
“Nhưng mà”
Bạch Thần chân quân cười cợt, nhìn Bạch Liên, trong ánh mắt lộ ra một vẻ mặt ôn hòa
“Chờ ngươi lớn rồi, thì có thể rõ ràng một cái đạo lý.”
“Đạo lý gì, sư phụ?”
“Nhân vô hoàn nhân.”
Bạch Liên lén lút liếc mắt nhìn Bạch Thần chân quân:
“Lời nói này của ngài ý tứ là…”
Bạch Thần chân quân khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng:
“Chờ ngươi sau này lớn rồi, đến lúc rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, được không?”
“Được.”
Bạch Thần chân quân nở nụ cười, sau đó chắp tay đi đến vách núi mà rời đi
Bạch Liên lén lút nhìn mảnh hắc ám bên dưới vách núi kia một chút rồi cũng lập tức đi theo
Ánh sáng dìu dịu soi sáng hốc cây cổ lão, một chút thanh khí mờ mịt bám vào tường gốc cây cổ thụ, yên tĩnh rọi sáng cả một vùng bên dưới
Lục Trần đem A Thổ còn đang thoi thóp mang đến nơi này, cẩn thận từng li từng tí đặt nó ở vùng đất trống cạnh thủy đàm
A Thổ bị thương rất nặng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng thê thảm, thậm chí so với lúc trước ở thung lũng Ma hoa của Mê Loạn Chi Địa dáng vẻ còn càng khốc liệt mấy phần
Lục Trần nhìn dáng dấp của nó, nhíu chặt lông mày, trong ánh mắt ánh sáng lấp loé có chút không yên lòng, đưa tay đến trong nước gảy một hồi, chỉ thấy trong thủy đàm toàn một màu trong suốt, cũng không còn cái cỗ khí tức dồi dào sinh khí màu bích lục như lúc trước nữa
Cái cỗ thần kỳ khí tức kia đã bị hắn dùng hết, bây giờ trong thủy đàm, chỉ còn lại một đốm Hắc Hỏa đang tồn tại dưới đáy nước mà thôi
Lục Trần đứng trầm mặc rất lâu, dường như là đang nghĩ tới hết thảy phương pháp, thế nhưng vẫn cứ không nghĩ ra bất kỳ cái nào có thể cứu lại tính mạng A Thổ
Nó bị thương thực sự quá nặng
Có khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu lên, hướng về xung quanh liếc mắt nhìn, cái hốc cây cổ lão sinh cơ dạt dào, thụ bích loang lổ, còn có cả hai phiến cửa kỳ dị thấp thoáng mơ hồ kia nữa, đằng sau nó như là một cái động thiên kỳ dị hoàn toàn tách biệt với thế gian
Lục Trần cúi đầu, nghiến chặt răng, vừa liếc nhìn A Thổ đang nằm bất động dưới chân, sau một lúc do dự, hắn dường như đã hạ quyết tâm, thở ra một hơi
Bàn tay của hắn lật lên, chuôi hắc sắc đoản kiếm vô cùng sắc bén xuất hiện ở trong tay của hắn
Nếu bây giờ có người đứng từ bên cạnh nhìn qua sẽ thấy được giờ khắc này sắc mặt của hắn lạnh lùng như một khối nham thạch lạnh lẽo, thậm chí ngay cả trong tròng mắt của hắn, cũng biến thành hào quang vô tình
Hắn không do dự nữa, cũng không chần chờ chút nào, một chiêu kiếm cắt ngang cổ tay của chính mình
Máu tươi nhất thời phun trào ra
Hắn mặt không hề cảm xúc duỗi ra một ngón tay, chấm một chút máu tươi, thả ở trước mắt nhìn chăm chú chốc lát, sau đó hướng về phía trước đè tới
Theo hướng ngón tay hắn vung ra, ở giữa không trung xẹt qua một đạo vết máu đỏ tươi chói mắt, nơi đáy mắt Lục Trần nổi lên một ngọn hắc ám hỏa diễm thâm trầm, ở trong nháy mắt đó, khí thế cả người hắn, từ khí chất thậm chí cho đến cả khí tức hô hấp đều đột nhiên thay đổi
Một luồng khí tức hắc ám khó có thể diễn tả từ trong thân thể của hắn tỏa ra tứ phía, cùng lúc đó, phảng phất là bị một sức mạnh cực kỳ quỷ dị hấp dẫn, từng chút máu tươi một từ trên cổ tay hắn chạy xuống tạo thành một tia huyết tuyến nhẹ nhàng vô thanh vô tức xẹt qua mặt đất hướng về phía trước mà bay đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu ngón tay hắn chợt ngưng trệ hướng phía dưới nhấn một cái, đồng thời hỏa diễm trong mắt Lục Trần đột nhiên đại thịnh
Trên mặt đất truyền đến một tiếng vang trầm thấp, như tiếng chuông chiều của chùa cổ vang lên mỗi khi chiều tà, thăm thẳm mà vang vọng
Một đạo vết máu, xuất hiện ở trên mặt, tiếp theo là từng tia từng sợi huyết tuyến trên mặt đất quỷ dị vặn vẹo, bắt đầu hướng về các phương hướng mà lan tràn đi ra ngoài, hình thành một cái đồ án quái dị khó có thể hình dung
Tay Lục Trần ở giữa không trung chậm rãi di động, từ nguyên bản một ngón tay đã biến thành năm ngón, máu tươi từ huyết tuyến ấy rút ra ngày càng nhiều, một đồ án kỳ dị bắt đầu dần dần thành hình trên mặt đất
Đó là một cái đồ văn lớn hình tam giác, trong đó lại có mấy cái đồ án đang vặn vẹo bất quy tắc, toàn bộ máu tươi tạo thành một đồ văn to lớn lấy thủy đàm trong hốc cây làm trung tâm đem toàn bộ bao trùm
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tay Lục Trần chậm rãi ngừng lại, sắc mặt của hắn nhìn qua trắng bệch, phảng phất tiêu hao mất hơn nửa khí lực toàn thân
Mà ở trước người hắn, thình lình xuất hiện một khối huyết văn quái dị gần như hoàn chỉnh, giống như là một trận thức kỳ dị, nhưng mà từ thời điểm đứng từ xa nhìn lại một chút, lại đột nhiên phát hiện, cái đồ văn tam giác quỷ dị kia mơ hồ có chút giống là… Một thân cây
Trong thủy đàm mặt nước vẫn cứ bình tĩnh không lay động, tựa hồ cũng không có bị cái Huyết văn kì dị này đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng, thế nhưng chẳng biết vì sao, cái đốm Hắc hỏa ẩn giấu sâu dưới đáy thủy đàm lại đột nhiên không ngừng mà lay động
Một luồng lực lượng bí ẩn như ẩn như hiện, phảng phất ẩn giấu trong cái Huyết văn yên tĩnh kia, nghe như tiếng tim người đập vào lúc đêm khuya, lúc ẩn lúc hiện, không chút tiếng động
Toàn bộ hốc cây, thoáng chốc chìm vào một mảnh yên lặng, một chút thanh khí kia, cả thụ bích, rồi cả hai phiến thần bí môn, đều trầm mặc nhìn tất cả mọi thứ đang phát sinh nơi này
Lục Trần nhìn đồ văn vừa xuất hiện ở trước mắt hắn, biểu hiện tựa hồ có hơi uể oải, có chút phức tạp, cũng có một tia hoang mang không tên, bất quá rất nhanh, ánh mắt của hắn liền một lần nữa trở nên sáng ngời
Hắn cúi người ôm lấy A Thổ, chậm rãi đi tới bên trong huyết văn rồi chậm rãi quỳ xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặt thủy đàm phẳng lặng có chút gợn sóng, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt hắn, hắn trầm mặc liếc mắt nhìn bóng người trong nước một lát, sau đó nhẹ nhàng đem A Thổ bỏ vào
Mấy phần bong bóng nước từ dưới nổi lên, con Hắc cẩu đang hôn mê bất tỉnh khẽ cựa quậy một cái rồi chìm dần xuống dưới
Lục Trần hít sâu một hơi, bỗng nhiên hướng về phía sau tung ra một chưởng, cũng không biết vỗ vào vị trí nào của Huyết trận, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng vang như tiếng sét đánh, trong chớp mắt, trong hốc cây cổ lão tràn ngập hào quang chói lọi
Chỉ thấy hết thảy những nơi trên mặt đất bị máu tươi khắc hoạ, huyết quang kỳ dị sáng lên, hóa thành một cột sáng màu máu tươi đầm đìa quỷ dị phản chiếu ở giữa không trung
Quang ảnh kịch liệt vặn vẹo, nương theo tiếng kêu gào nghẹn ngào, tựa hồ là truyền đến từ nơi sâu xa dưới nền đất trong trong địa ngục Hoàng Tuyền truyền thuyết, cái huyết ảnh kia cứ vặn vẹo rung động, dần dần hóa thành bóng của một gốc cây khổng lồ
Một cây đại thu chọc trời lúc ẩn lúc hiện, rẽ của nó cắm xuống đất dường như, xuyên qua cả tam giới mà có mặt ở khắp nơi
Kỳ dị ở chỗ toàn thân cây đại thụ rặt một màu máu, phảng phất mỗi một cái cành cây mỗi phiến lá, đều đầm đìa máu tươi
Ở trong cái huyễn cảnh khủng bố đáng sợ đó, vô số giọt máu đang nhỏ tí tách từ trên thân cây, phảng phất cho dù là khung cảnh ở địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi
Lục Trần liếc mắt nhìn thật sâu vào cái huyễn ảnh kia, khóe mắt tựa hồ cũng hơi co giật một hồi, nhưng rất nhanh, hắn liền thu hồi tâm thần, cánh tay ở trong hư không nhanh chóng vẽ ra một đồ văn kỳ dị, sau đó chậm rãi hướng phía dưới ép xuống
Nương theo động tác của hắn, tiếng rít quái dị lần thứ hai vang lên, một đạo tia sáng kỳ dị từ bên trong ảo ảnh kia chậm rãi vọt tới, như là từ hư huyễn biến thành hiện thực, từng tia huyết thủy lần lượt hướng tới gần thủy đàm
Một mảnh thanh thủy đột nhiên kịch liệt rung động, phảng phất cảm nhận được kích thích từ một sức mạnh vô cùng to lớn nào đó mà khó có thể tưởng tượng được, sóng nước điên cuồng run rẩy, đánh nát hết thảy bình tĩnh, đồng thời lại có mấy tiếng ầm ầm liên tiếp kêu lên đáy thủy đàm
Mà tia sáng bên trong huyết ảnh kia thì ngày càng đến gần, chỉ một chốc lát nữa thôi là sẽ chạm đến mặt nước
Lục Trần sắc mặt lúc này đã là trắng bệch như tờ giấy, nhưng hắc hỏa trong mắt hắn lại càng thiêu đốt mãnh liệt hơn, mang theo một tia cuồng dã trong đó
Bỗng dưng, đốm Hắc hỏa dưới đáy thủy đàm dường như là cũng chịu kích thích tương tự đột nhiên đại thịnh, nó bành trướng lên mấy chục lần rồi từ đáy thủy đàm xông lên như một con ác quỷ đang trực tiếp mở cái miệng rộng đáng sợ của nó ra mà hướng về phía trên cắn tới
Cơ hồ cùng thời khắc đó, đạo lưu quang của huyễn ảnh huyết sắc cũng va chạm với mặt nước
Sấm sét không hề có một tiếng động vang lên
“Ầm ầm ầm!”
Hết thảy sóng nước bỗng nhiên chấn động mạnh, ở trong tiếng nổ đồng thời vỡ toang, liên lụy A Thổ đang trong đó trực tiếp bị thổi bay hướng lên phía trên, vọt tới giữa không trung
Ở dưới bóng lưng của huyễn ảnh huyết sắc, tất cả mọi thứ tựa hồ đều nhiễm phải màu đỏ tươi
Tia sáng kia, chiếu thẳng vào trong cơ thể A Thổ
Còn đốm Hắc Hỏa kia lại đang đuổi theo ở giữa không trung, huyễn ảnh trong nháy mắt xuyên qua thân thể A Thổ, sau đó chập chờn tạo thành một cái hư ảnh tựa hồ muốn dung nhập vào huyết ảnh đại thụ đang đứng bên cạnh
Nhưng sau một khắc, hết thảy hư ảnh hư huyễn, đồng thời biến mất
“Ào ào ào…”
Bọt nước rơi tung toé, A Thổ cùng một chút thanh thủy còn sót lại đồng thời té xuống, nặng nề ngã trở về trong thủy đàm, chỉ chốc lát sau, một tiếng rên đau khổ mang theo một tia khổ sở từ trong miệng nó truyền ra
Nó ở dưới đáy thủy đàm giãy dụa, cố hết sức hơi mở con mắt độc nhất kia ra hướng nhìn lên phía trên bờ thủy đàm
Mặt thủy đàm vẫn kịch liệt lung lay làm cho khung cảnh có chút hỗn loạn mở hồ, nhưng nó vẫn phân biết được một khuôn mặt quen thuộc đang đứng gần đó, lẳng lặng mà nhìn nó
Tuy rằng người đó sắc mặt tái nhợt dường như không có một chút huyết sắc
A Thổ chậm rãi lại nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ an tâm rồi thiếp đi
Đêm khuya yên tĩnh, hắc ám phảng phất có mặt khắp nơi, Côn Lôn sơn chìm đắm ở trong màn đêm
Mê vụ chi địa, hắc bàn đài, nơi đây như vực sâu không đáy , phảng phất dường như là thời điểm thượng cổ tại Thần Điện vậy, tồn tại một lối đi bao la yên tĩnh đầy cô tịch
Một đạo lưu quang không biết từ đâu xẹt qua, rơi xuống khu vực bên trong Thần điện làm sáng lên một vùng
Cách đó không xa tồn tại đạo môn hộ to lớn cổ xưa, nó ẩn giấu trong bóng tối, giống như vệ sĩ, đứng cô độc vô số năm tháng
Thời gian tại thời điểm này phảng phất như đông cứng lại, cứ như cả trăm vạn năm cũng không có chút biến hóa
Chỉ là thời điểm cái phù văn huyết sắc đột nhiên đại thịnh và triệu hồi tôn huyết sắc đại thụ thì nơi này bỗng xuất hiện một chút biến hóa quỷ dị
Hắc ám trầm lắng đột nhiên có hơi chấn động một chút
Thạch môn khổng lồ vẫn đứng sừng sững ở đó
Không chút tiếng động, không chút động tĩnh, tựa hồ đang trầm tư, hình như nó đang có do dự
Trong bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch, đằng sau đạo môn hộ dường như thâm sâu vô cùng vô tận kia đột nhiên truyền đến một thanh âm
Nghe như tiếng rồng ngâm hổ gầm, như phong vân vần vũ, phảng phất là có thứ gì đó, thở dài một tiếng thật sâu
Hắc ám đột nhiên mở rộng, giống như mạch máu bành trướng lên khi tim đập, cả tòa Thạch môn lung lay chấn động một chút, mấy cục đá nhỏ bé từ từ rơi xuống
Ong một tiếng, như tiếng sấm nổ xẹt qua, khiến cho đại địa cũng vì đó mà có chút run rẩy
Nhưng chỉ chốc lát sau, nơi này bỗng nhiên lại yên tĩnh lại, dường như cái gì vốn ngủ say thì vẫn ngủ say, cái nào đang yên tĩnh thì chung quy vẫn yên tĩnh
Hắc ám lặng yên lùi về sau, trở lại vị trí ban đầu, Thạch môn vẫn đứng thẳng như trước, trầm mặc vững chãi
Thời gian, phảng phất lại một lần nữa dừng lại tại khoảnh khắc này, như một hồi mộng cảnh vĩnh viễn không tỉnh
Giãy dụa thống khổ, mãi không tỉnh lại
Cái đêm đó cuối cùng cũng qua, nó cũng giống như bao đêm khác khi hắc ám thối lui thì quang minh nhất định sẽ giáng lâm
Thời điểm hừng đông, ánh nắng ban mai từ trước cửa sổ chiếu vào trong nhà, dọi thẳng vào Lục Trần với khuôn mặt tiều tụy đang ngồi dưới đất, trong lòng hắn là một con Hắc cẩu toàn thân bị vải trắng bó lại thành không khác gì một cái bánh tét
Nó chỉ lộ ra duy nhất khuôn mặt với con mắt duy nhất còn nguyên vẹn đang say ngủ nhắm chặt
Lồng ngực nó nhẹ nhàng phập phồng, thỉnh thoảng trên mặt còn có chút co giật, dường như đang mơ đến sự việc đáng sợ nào đó, sau một chặp cuối cùng nó vẫn chậm rãi yên tĩnh lại, dường như chỉ cần ngồi trong cái lồng ngực ấm áp kia thì mọi sợ hãi đều phải tránh lui
Lúc này Lục Trần đã tỉnh dậy lúc nào không hay, hắn vẫn dựa lưng vách tường, trầm mặc nhìn ánh nắng ban mai đang chiếu khắp phòng, lặng lẽ trầm mặc
Ngày hôm đó, hắn quyết đinh không có ra ngoài, cũng chẳng đi làm việc như thường lệ tại Lưu Hương Phố Thảo Viên
Côn Lôn Phái là một nơi có quy củ rất sâm nghiêm, Bách Thảo Đường đương nhiên cũng không là ngoại lệ, quy củ của Lưu Hương Phố có lẽ đối với đệ tử tạp dịch so với Thạch Bàn Sơn bên kia thì khá hơn một chút, nhưng cũng không thể cho phép ai được tùy ý phóng túng cả
Ít nhất điểm danh mỗi ngày là không được thiếu, tuy có người điểm danh rồi xong việc sớm mà rời đi sớm còn ngoài ra nếu có việc xin nghỉ từ trước thì sẽ được chấp nhận nên nếu mà không nằm trong mấy trường hợp đó mà tự ý nghỉ thì kiểu gì cũng sẽ gặp phiền phức
Vì nguyên do đó Lục Trần xác định là sẽ gặp phải phiền toái quấn thân rồi
Sau sự kiện địa chấn, một tu sĩ Kim đan tên là Lâm Thịnh được môn phái cử xuống trấn thủ nơi này, y vốn là một người có cá tính rất nghiêm khắc do vậy một ngày phát hiện Lục Trần bỏ bê công việc thì liền sai người triệu hoán hắn
“Xảy ra chuyện gì cớ sao hôm qua ngươi lại không đi làm?”
Lâm Thịnh lạnh lùng nhìn tên thanh niên trẻ tuổi với ánh mặt có vẻ hờ hững trước mắt, sắc mặt y tựa hồ rất không tốt,
“Để ngươi đến đây bồi dưỡng linh thảo, là sự tín nhiệm của tông môn đối với khả năng chăm sóc của ngươi, điểm này ngươi còn không rõ sao?”
Lục Trần hơi cúi đầu:
“Là ta sai rồi.”
“Lý do là gì?”
“Thời gian ta tu luyện có chút bất cẩn, kinh mạch nhất thời bị đảo loạn, dẫn đến dính nội thương.”
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ở trên mặt hắn xẹt qua, một lát sau gật gật đầu:
“Đúng là hơi thở của ngươi có chút bất ổn, có khí sắc của việc kinh mạch bị tổn thương
Nhưng trước đó ngươi không báo cáo mà tự ý nghỉ chính là sai lầm, cái này không thể dùng lý do đó mà có thể biện giải
Kết án ngươi do bất cẩn khi chăm sóc linh thảo, bãi bỏ thu hoạch cuối năm, lập tức trục xuất ra khỏi Lưu Hương Phố, ngươi có gì dị nghị không?”
Lục Trần cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, tùy tiện nói:
“Không có, đa tạ sư thúc khoan hồng độ lượng.”
Lúc từ bên trong cái gian phòng kia đi ra, sắc mặt Lục Trần vẫn không có chút gì là thay đổi, chẳng có tí tức giận hay ủ rũ gì cả, giống như lời tuyên án trước đó của tu sĩ Kim Đan tên là Lâm Thịnh kia đối với hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào
Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay bầu trời trong xanh, mây trắng lững thững trôi, hẳn là một ngày đẹp trời
Hắn chỉ nhìn một lúc, sau đó hướng về Thảo Viên đi đến
Dọc đường đi hắn có gặp rất nhiều người quen hướng hắn mà tỏ vẻ chào hỏi, thế nhưng tựa hồ nhìn dáng vẻ Lục Trần hôm nay có tâm sự nặng nề, một đường trầm mặc đường như cái gì cũng không thấy cứ thế mà đi thẳng đến môn hộ Thảo Viên
Sơn phong thổi qua mang theo cái mùi đặc trưng của thảo mộc lan tỏa khắp mọi nơi, trước mặt Lục Trần là những mảnh linh điền chi chít đều tăm tắp, hắn chỉ liếc mặt một cái sau đó mặt không chút cảm xúc mà cất bước, chỉ là hướng hắn đi lại không phải là hướng mảnh linh điền kia của hắn
Đúng lúc đó, bỗng có một âm thanh kinh hỉ vang lên từ sau lưng hắn
“Lục đại ca, ngươi… Ồ, làm sao sắc mặt ngươi lại khó nhìn như vậy?”
Lục Trần khẽ dừng bước rồi xoay người lại rồi lẳng lặng đứng vậy mà nhìn Dịch Hân đang từ phía sau chạy tới
“Lục đại ca, ngươi không sao chứ?”
Ánh mắt Lục Trần hơi rủ xuống, sau một lát lắc đầu một cái
“Ta không sao cả.”
Nhìn dáng vẻ Dịch Hân tựa hồ có chút không yên lòng về hắn
“Lục đại ca, ngươi có muốn đi về nghỉ ngơi một hồi không
Ta có thể xin nghỉ giúp ngươi a.”
Lục Trần tùy tiện nói:
“Ngươi vẫn tốt nhất là đừng đi tìm Lâm Thịnh sư thúc, hắn sẽ không nghe lời ngươi đâu.”
“A?” Dịch Hân có chút ngạc nhiên, tùy tiện nói,
“Quên đi, ta trước tiên đi cùng ngươi vậy, đứng ở trên đường như vậy cũng có chút khó nói chuyện.”
Lục Trần do dự chốc lát, ánh mặt hắn liếc qua một chút xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một địa phương cách đó không xa rồi lập tức gật gật đầu, nói: “Được.”
“Cái gì cơ?”
Cạnh khối linh điền của Lục Trần, hai người đang sóng vai ngồi cạnh đó, Dịch Hân xem ra có chút tức giận bất bình nói,
“Lâm sư thúc sao có thể làm như vậy, rõ ràng biết ngươi tu luyện xảy ra sự cố dẫn đến tổn thương thân thể, thế mà vẫn trừng phạt ngươi
Đây không phải là cố tình bắt nạt người sao?”
So với lúc vừa mới tới Thảo Viên, giờ đây sắc mặt Lục Trần đã hòa hoãn lại rất nhiều, hắn nhìn dáng vẻ đang hoa chân múa tay tức đến xì khói của Dịch Hân mà cười khổ khuyên:
“Quên đi, dù sao cũng là ta có lỗi trước.”
Dịch Hân cắn môi một cái rồi nói:
“Vậy cũng không được, đệ tử tạp dịch như Lục đại ca, ở Côn Lôn sơn vốn đã không kiếm được nguồn thu nào khác rồi, cả năm không phải chỉ trông chờ vào khoản thưởng thu hoạch linh thảo cuối năm sao
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Lâm sư thúc hắn tùy tiện nói một hồi, liền đem mọi công lao của ngươi đều bỏ đi…”
“Chỉ bằng hắn là tu sĩ Kim Đan a.” Lục Trần tỏ vẽ bất đắc dĩ
Dịch Hân nghẹn một hồi, nhất thời im lặng, không biết nên nói cái gì nữa cho phải, sau một hồi lâu nàng mới có chút buồn bực nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.