Thiên Ảnh

Chương 142: Ám Tử




Bên trong Chính Dương Điện của Thiên Côn Phong lúc này chi còn lại mỗi hai vị chân nhân, thời điểm không có người ngoài với lại bình thương quan hệ bọn họ cũng hết sức quen thuộc nên thái độ nói chuyện với nhau cũng tùy tiện hơn nhiều
Thế nhưng Độc Không Chân Nhân khi nghe câu hỏi đột xuất chả đâu vào đâu của Nhàn Nguyệt Chân Nhân thì cũng không nhịn được mà có chút biến sắc, ông ta lập tức trả lời:
“Nó vẫn còn đang bế quan tạ lỗi, chưởng môn sư huynh ngươi hỏi vậy là có ý gì”
Chỉ thấy Nhàn Nguyệt Chân Nhân thở dài cũng không lập tức mở miệng mà lấy tay ra hiệu ngồi xuống rồi gọi người tới dâng trà
Sau khi đồng tử dâng trà được Nhàn Nguyệt Chân Nhân ra hiệu cho lui thì cả hai mới nhẹ nhàng nâng chén lên nhấp một ngụm, chỉ thấy Độc Không chân nhân khẽ cảm thán
“Đúng là trà Tiểu hạc có khác, trà ngon, trà ngon, …”
Hắn vừa gật gù tấm tắc khen vừa nhấp thêm mấy ngụm, thân là thủ tọa Thiên Binh Đường của Côn Luân Phái có thâm niên nên kiến thức vô cùng thâm hậu rất ít thứ đồ hắn chưa từng thấy, bất quá giờ này hắn chỉ biết cười khổ mà than thở:
“Loại trà Tiểu Hạc này đúng là hàng cao cấp, thế nhưng ta hầu như không lấy được chút nào từ Dịch Gia, thật là đáng tiếc”
Chỉ là nguyên nhân vì sao không lấy được thì hắn lại không nói, thế nhưng lại lão nhân quyền cao chức trọng này lại tự hiểu trong lòng nguyên do là từ sự kiện Hà Cương bắt nạt tiểu cô nương của Dịch gia nên giờ đây hai bên thế như nước với lửa, tự nhiên loại danh trà này lão đừng hòng lấy được một lá
Nghĩ đến đó, Độc Không chân nhân không khỏi lắc đầu một cái có gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, lão quay sang nhìn Nhàn Nguyệt chân nhân nghiêm mặt hỏi:
“Sư huynh, ngươi gọi ta lại đây chỉ để hỏi tình hình của nghiệt đồ Hà Nghị thôi ư, đây là cái thuyết pháp gì vậy?”
Nhàn Nguyệt Chân nhân không trả lời mà chỉ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
“Hôm trước bên Lưu Hương Phố có phát sinh án mạng, một đệ tử tạp dịch bị sát hại, ngươi có biết không?”
Độc Không Chân Nhân khẽ vuốt cằm nói:
“Ta có nghe qua, bất quá lại không có sang xem chi tiết mà chỉ biết một số điểm, nghe sư huynh nói thì dường như là có điểm nào bất thường hay sao”
Nhàn Nguyệt Chân Nhân tiện tay lấy ra một lá thư từ trong người đưa qua, lạnh nhạt nói:
“Đây là một số chi tiết cụ thể thu thập được, ngươi xem đi”
Độc Không Chân Nhân cầm lấy lá thư với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhàn Nguyệt Chân Nhân một lát rồi mới cúi đầu đọc nội dung trong đó
Chỉ là lúc hắn thấy rõ ràng nội dung trong đó thì lông mày chợt nhịu lại, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, phút chốc cả Chính Dương Điện to lớn chỉ còn lại mỗi tiếng lật giấy vang vọng đều đặn
Cứ như thế một lát sau, Độc Không Chân Nhân mới xem xong, lúc này sắc mặt lão đã trở nên vô cùng khó coi, hắn trầm giọng nói:
“Ma giáo dám trở nên tùy tiện như thế, thật là khinh người quá đáng mà”
Chợt hắn như là nghĩ tới điều gì đó mà hướng về phía Nhàn Nguyệt Chân Nhân, chần chờ một lúc rồi hỏi với vẻ không chắc chắn
“Sư huynh, chuyện này …, ngươi vừa này tự nhiên hỏi tới đồ nhi Hà Nghị của ta, chẳng lẽ hắn …”
“Gọi hắn qua đây gặp ta đi”
Nhàn Nguyệt Chân Nhân duỗi tay xoa xoa mi tâm, khẽ nói:
“Ta biết ngươi đặt kỳ vọng vào hắn rất cao, nhưng trước sự kiện đó vài ngày, tên đệ đệ của hắn xác thực đã gây ra tai họa, hắn thân là huynh trưởng cũng có một phần trách nhiệm, trừng phạt một chút là điều không thể tránh khỏi”
Độc Không Chân Nhân lộ vẻ vui mừng đứng dậy nói
“Điều đó là chuyện đương nhiên, kỳ thật nếu hôm đó không phải chưởng môn sư huynh người đứng ra giảng hòa thì Thiên Đăng, Minh Châu của Bách Thảo Đường bên kia chắc chắn sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, ta đối với việc này hết sức cảm kích”
Nhàn Nguyệt Chân nhân gật đầu, nhìn Độc Không Chân nhân, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, nói:
“Trong lòng ngươi có ý đó là tốt rồi
Trận chiến tại hoang cốc mười năm trước, Ma giáo suy thoái nhiều năm, trong môn phái thường xuyên có ít nhiều một số người tiếp xúc với đám tặc tử đó, chỉ có tên đệ tử Hà Nghị của ngươi mười mấy năm trước gặp bất ngờ ở Mê Loạn Chi Địa nên chém giết dây dưa với dư nghiệt Ma Giáo mấy lần, ta nghe nói cũng phải dây dưa tận mấy năm
“Ba năm.”
Độc Không Chân nhân lập tức trả lời,
“Đứa bé kia tâm trí kiên nghị lại vô cùng kiên cường, lại có chí thân chết trong tay Ma Giáo nên nó luôn hận thấu xương Ma Giáo, có lẽ vì thế nên mới tranh đấu với đám yêu nghiệt kia tận ba năm, cho tới lúc lưỡng bại câu thương mới chịu về núi
Nhưng nếu luận về độ hiểu biết về Ma Giáo thì trong bổn môn không ai vượt qua hắn”
Nhàn Nguyệt Chân nhân nở nụ cuời:
“Ta cũng nghĩ đến điểm đó cho nên … Đương nhiên nếu ngươi cảm thấy hắn đang bế quan tu luyện mà rời đi lúc này có ảnh hưởng tới sự tăng tiến của đạo hành thì thôi, để lúc khác cũng được”
“Tuyệt không việc này!”
Độc Không Chân nhân lập tức mở miệng, khẳng định như chặt đinh chém sắt rằng:
“Sư huynh, ta không phải là lão hồ đồ, đây là cơ hội để xuất quan sớm mà sư huynh cho hắn, hơn nữa, dưới sự uy hiếp của Ma Giáo thì bách gia Côn Ngô Thành cũng không còn gì để nói
Phần ân tình này, sư đồ chúng ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm”
Nhàn Nguyệt Chân Nhân cười cười, khẽ cảm thán nói
“Ngươi biết là tốt rồi
Những năm gần đây, chức vị chưởng môn ta đang ngồi này cũng có khá là nhiều người trong tông môn bất mãn, bọn họ luôn nói thời điểm sư tôn ta ẩn cư ở Đông Phòng thì chức chưởng môn này phải truyền lại cho Thiên Lan sư thúc mới đúng
Haizzz … Mấy vị sư đệ Thiên Đăng, Minh châu đối với luận điệu này cũng là thái độ mơ hồ không rõ ràng, duy chỉ có ngươi luôn tọa trận Thiên Binh Đường nhiều năm là luôn đứng về phía ta”
Độc Không Chân Nhân cười lạnh:
“Sư huynh không việc gì phải tức giận cho mệt người, suy nghĩ trong lòng mấy tên kia ai chả biết rõ, đơn giản chỉ là muốn thừa cơ chèn ép, cũng may là Thiên Khung Vân kỳ phong chỉ chiếm một ít, thật là nực cười
Lại nói thời điểm truyền ngôi tại Chính Dương Điện ngay cả Thiên Lan sư thúc còn không có ý kiến gì đâu đến phiên bọn họ lên tiếng này nọ”
Hắn vừa chắp tay vừa nghiêng mặt nói tiếp:
“Sư huynh ngươi cứ yên tâm là mấy tên hề nhảy nhót kia quyết không lật được trời đâu, coi như lùi lại một vạn bước mà nói cho dù bây giờ Bạch Thần sư bá còn tại vị trên Đông Phong thì bọn họ cũng không dám làm chuyện gì xằng bậy
Giờ ta đi gọi Hà Nghị qua đây bái kiến sư huynh, có việc gì cần nó ra sức sư huynh cứ việc bàn giao ta đảm bảo nó sẽ dùng hết khả năng để lôi bằng được tên ma giáo yêu nghiệt đang ẩn núp ra cho sư huynh”
Nhàn Nguyệt Chân nhân mỉm cười gật đầu ra vẻ hài lòng: “Tốt lắm.”
Nói xong Độc Không Chân Nhân xoay người đi thẳng, nhìn bước đi hừng hực khí thế của hắn hiển nhiên là trong lòng hắn giờ đây đang rất cao hứng và tràn đầy nhiệt huyết, đối với những người có tu vi tâm tính như hắn mà nói điều này thường rất ít khi xảy ra
Qua đó có thể thấy Độc Không Chân Nhân đối với tên đệ tử Hà Nghị của hắn rất là thật tâm đối đãi, đặt hết kỳ vọng vào đó
Gặp được chuyện vui của đồ đệ mà nhìn tâm tình hắn tựa hồ còn vui hơn cả chuyện của bản thân”
Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhìn bước chân của Độc Không Chân Nhân ngày càng xa, cả Chính Dương điện to lớn giờ đây chỉ còn lại mình hắn, hắn quay đầu lại ngồi xuống lặng lẽ trầm tư, chỉ chốc lát hắn thở dài một cái, trên mặt chỉ thấy lộ ra vẻ mặt mệt mỏi không tên
Hắn là người có sư phụ là Hóa Thần chân quân vẫn còn tại thế, hơn nữa lại đang nắm giữ chức chưởng môn phải thế nhưng vẫn có người thỉnh thoáng dám nói này nói nó, liệu bọn họ thực sự có lá gan lớn như vậy chăng
Cũng chỉ bằng mấy tên Nguyên Anh cảnh thôi sao
Nhàn Nguyệt Chân nhân cười khổ một cái, sắc mặt dần hiện ra vẻ trầm trọng, chỉ sợ… đằng sau đám người đó cũng có chỗ dựa không nhỏ a
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Hương Phố Thảo viên, cuộc tỷ thí bồi dưỡng Ưng Quả thụ vì cái án mạng đột nhiên xảy ra mà bị gián đoạn
Không nói những cái khác, ngay cả hai vị đầu sỏ của cuộc tỷ thí là Nhan La cùng Lâm Thịnh đã mấy hôm rồi cũng chẳng thèm xuất hiện khiến cho cả đám đệ tử tạp dịch chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm gì cho đúng
Thế nhưng sinh hoạt thường ngày thì vẫn cứ phải tiếp diễn, các loại tin tức thất bát cứ truyền lưu với tốc độ chóng mặt
Mọi người vẫn như thường lệ đến vị trí mảnh linh điền đã chỉ định, tuy rằng không biết cuộc tỷ thí này có tiếp diễn hay không nhưng có người vẫn cứ tiếp tục chăm sóc gốc linh thảo của mình, còn có người thì lại lựa chọn lười biếng ngồi hóng hớt
Trong đó có một nhân ảnh đang đặc biệt chăm chú, cần cù làm việc
Đó không ngoài ai khác mà chính là Lục Trần
Hằng ngày đến lúc làm việc, hắn đều đàng hoàng chăm chỉ làm hết công việc nằm trong phận sự của mình, tuyệt đối không lười biếng
Những lúc nhàn rỗi, có một số người tụ họp một góc để tán phét những tin đồn mới xuất hiện gần đây, nào là nói về tên đệ tử bất hạnh xui xẻo bị giết, rồi cùng nhau tưởng tượng nếu như đúng là Ma giáo gây nên thì những thứ ghê gớm tàn ác trong truyền thuyết nó sẽ như thế nào, …
Mọi người đối với thái độ chăm chỉ của Lục Trần cũng không quá xem trọng, cũng có một số người tốt bụng nhắc nhở hắn đừng tốn công làm gì, cả hai vị sư thúc mấy ngày rồi không về nhìn chừng chuyện này khả năng thất bại là khá cao, coi như công chăm sóc bữa giờ là công giã tràng, có làm tiếp thì cũng sẽ tổ chức lại cuộc tỷ thí khác thôi
Ai cũng nghĩ vậy nên mấy ngày này bọn họ mới dễ dãi như vậy chứ mấy ai ở đây mà đầu óc không linh hoạt
Lục Trần chỉ cười không nói gì, khẽ gật đầu xem như là tán thành, thế nhưng cần làm gì thì hắn vẫn làm thành ra mọi người cũng không thèm đoái hoài tới hắn nữa
Cứ như vậy qua hai ngày nữa thì Nhan La cùng Lâm Thịnh đột nhiên xuất hiện tại Thảo Viên, nghe nói vụ án mạng tông môn đã có sắp xếp khác rồi nên hai người bọn họ mới được trở về
Bất quá lúc trở về nhìn sắc mặt của hai vị Kim Đan có vẻ không được tốt cho lắm, tâm tình xem ra rất bực bội, nóng giận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó giống như dự đoán của mọi người thì bọn họ chẳng thèm nhìn kết quả bồi dưỡng linh thảo mấy ngày này mà tuyên bố tỷ thí hết hiệu lực và mấy ngày sau sẽ tổ chức một lần nữa để tìm ra ứng cử viên thích hợp
Lục Trần đứng trong đám người trầm mặc không nói, mấy người bên cạnh thì trông vui vẻ ra mặt, tình cờ có đồng môn cạnh đó thấy được khẽ vỗ vai hắn ra vẻ ý vị sâu xa chế giễu hắn:
“Đúng là không nghe lời lão nhân nên chịu thiệt mà”
Lục Trần chỉ ra vẻ cười khổ, sau đó gật đầu liên tục như là thầm bảo chư vị liệu sự như thần, đạo lý dễ thế mà ta cũng không hiểu, sau này ta sẽ chăm chỉ học hỏi, vân vân mà mây mây…”
Nói tóm lại là chuyện này dường như cứ như vậy mà qua đi
Thế như sự tình này sau một hôm lại có biến hóa, ai cũng không nghĩ tới hai vị tiền bối lại đột nhiên triệu tập cả đám đến rồi tuyên bố với vẻ mặt phức tạp là sẽ không cần tổ chức tỷ thí nữa mà đã chọn được ứng cử viên tốt nhất rồi
Người sẽ được đến làm việc cạnh đệ nhất mỹ nữ thiên tài Tô Thanh Quân không ai khác chính là Lục Trần
Mọi người nhất thời ồ lên há hốc mồm quay sang trố mắt nhìn hắn, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả đám đều bày ra vẻ mặt đầy nghi vấn
Sau một lát, cả đám mới hoàn hồn lại rồi bắt đầu bu quanh hai vị Kim Đan để truy vấn, chỉ thấy Nhan La lạnh lùng nói thêm
“Các ngươi nói gì cũng đều vô dụng, bởi vì Lục Trần là do Tô Thanh Quân tự mình lựa chọn”
Nghe đến đó cả đám trở nên kinh hãi, lại càng thêm nghi hoặc, nhất thời hàng tá câu hỏi nghi vấn trào lên không ngớt, mà Nhan La đang đứng ở cách đó không xa thì chỉ nhìn Lục Trần đang đứng yên tĩnh gần đó với ánh mắt đầy vẻ thâm ý, khóe miệng bà còn khẽ nhếch lên cười ra vẻ cân nhắc gì đó
“Ngươi có phải là nên cảm ơn ta không?”
Thời điểm Lục Trần mở phòng, chỉ thấy Dịch Hân với vẻ mặt đang đắc ý cười hì hì hỏi hắn
Lục Trần gật gật đầu vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Cái này còn phải hỏi, tất cả dựa vào sự sáng suốt của Dịch đại tiểu thư đã mật báo cho ta nên ta mới có cơ hội này a”
“Hì hì …”
Dịch Hân nghe thế lại càng cao hứng, hai tay khoanh trước ngực đắc ý nói;
“Hết cách rồi, ai bảo ta trời sinh lại thông minh như thế chứ
Hôm đó ta đang đi dạo thì tình cờ gặp Tô tỷ tỷ nên nói với nàng mấy câu vu vơ ai ngờ từ đó ta biết được tỷ ấy rất xem trọng vụ Ưng Quả này
Thế nên ta đã nghĩ ra là người khác thì có thể mặc kệ nhưng nàng là đầu têu thì phải quản chứ, Nhan sư thúc không có ở đó nên ta đề nghị nàng thử bí mật đi qua xem một chút xem tình hình ra sao”
Lục Trần vừa nghe vừa gật gù ra vẻ đồng tình, miệng thì liên tục ậm ừ kiểu đột nhiên hiểu ra tấm tắc khen
“Ngươi thực sự là quá thông minh cơ trí”
Chỉ thấy Dịch Hân đột nhiên thở dài, mặt lộ vẻ đau lòng thay người khác:
“Chỉ tiếc cho đám người tự cho mình là thông minh, có cơ hội liền giở mấy trò khôn lỏi nên bị Tô tỷ tỷ lén lút một bên trông thấy hết cho nên nhìn thấy ngươi đang chăm chỉ bồi dưỡng Ưng Quả thì ngoài ngươi ra còn biết chọn ai”
Nàng khẽ ngừng một cái rồi nhìn Lục Trần với vẻ mặt thâm ý như ông cụ non nói tiếp:
“Cho nên Lục đại ca ngươi sau này nên nhớ kỹ giáo huấn này, không nên lười biếng làm xằng bậy nếu không kiểu gì cũng ăn quả đắng”
“Được được được, ta nhớ kỹ rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng hết”
Lục Trần vừa gật đầu lia lịa vừa cười, dường như cho dù Dịch Hân nói như nào đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ kiên trì nghe tiếp, cho đến khi Dịch Hân cảm thấy mình chém gió có chút quá mức thành ra mặt đỏ lên ngại ngùng tức giận nhìn hắn
“Ta mặc kệ, lần này có được coi là ta đã giúp ngươi không:
“Tất nhiên là có rồi, đại ân là đằng khác” Lục Trần vội vàng trả lời
Chỉ chờ có thế Dịch Hân liền cười hì hì duỗi tay ra:
“Vậy chỗ tốt của ta đâu?”
“Ta nghèo lắm, lấy thân báo đáp có được không?”
“Đáng ghét, Lục đại ca ngươi lại không đứng đắn rồi”
Chỉ thấy Dịch Hân hoảng hốt nhất thời mặt đỏ ửng liên tục khua tay
Lục Trần bật cười ha ha, khoát tay một cái rồi nói:
“Chỉ là nói giỡn thôi mà.”
“Nào có ai như ngươi suốt ngày nói giỡn, lần trước ở Mê Loạn Chi Địa chẳng phải ngươi đã nói qua cái gì mà nếu ta muốn trả ơn thì lấy thân báo đáp, đúng là cái đồ không biết xấu hổ”
Lục Trần chỉ có thể cười khổ nói:
“Bảo ngươi lấy thân báo đáp cũng không được, đến lượt ta lấy thân báo đáp ngươi cũng không chịu, ngươi thật là khó tính quá đi mà”
“Này … Ngươi có thể nói chuyện đứng đắn hơn một chút được không hả”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Dịch Hân đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, dường như chỉ cần một lát nữa thôi là nàng sẽ khóc đến hoa lê đái vũ luôn
Lục Trần nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ rồi kéo nàng ngồi xuống an ủi:
“Được rồi, ta không nói nữa được chưa
Ta lớn hơn ngươi mười tuổi đấy, làm sao có thể bắt nạt tiểu nha đầu ngươi được
À nói đến lễ vật thì đúng là tức thời ta không có gì để cho ngươi thật”
Dịch Hân khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn
Lục Trần cũng không để ý mà vẫn cúi đầu trầm ngâm, một hồi sau hắn mới chậm rãi nói:
“Như vậy đi, bây giờ ta chả có gì tốt cả, sau này người tìm được lang quân như ý rồi đến ngày thành thân ta sẽ tặng ngươi một lễ vật tốt nhất, được chưa”
“Thời điểm ta thành hôn”
Dịch Hân vừa thì thầm nói vừa mơ màng, nhìn vẻ mặt của nàng có vài phần ngượng ngùng xen lẫn ôn nhu, kết hợp với đôi mắt sáng đang long lanh nước nữa làm cho người ta cảm giác được vẻ mỹ lệ trong đó
Một lát sau, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng hỏi lại:
“Đến thời điểm ta kết hôn ư”
Lục Trần cười nói: “Đúng vậy.”
Dịch Hân nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hì hì cười nói: “Được rồi, đấy là do ngươi tự nói đó nha, nhất định phải là đồ tốt nhất, lễ vật tốt nhất!”
Lục Trần xòe bàn tay ra, mỉm cười nói: “Quân tử nhất ngôn!”
Dịch Hân ngẩng đầu lên, cũng duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, vỗ vang lên một tiếng vào tay hắn rồi lớn tiếng nói:
“Tứ mã nan truy!”
Trong khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, từ trong bàn tay Lục Trần truyền đến một tia mềm mại dị thường
Lục Trần thu tay về rồi đi đến giường ngồi xuống, như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ lẩm bẩm:
“Thế nhưng ngẫm lại thì hình như ta cũng không được xem là cái gì mà quân tử à nha …”
“Này!”
Dịch Hân vừa nghe thế liền nhảy cẫng lên xông về phía hắn, nhất thời hung hăng đẩy ngã Lục Trần lên giường, vừa đánh vừa liên tục mắng:
“Ngươi quá hư hỏng, không biết giữ chữ tín, vừa đáp ứng xong quay đầu đã tìm cách quỵt nợ rồi, đồ xấu xa …”
Thanh thiên bạch nhật
Dãy núi Côn Luân sừng sững đứng giữa thiên địa, giống như những người khổng lồ hùng vĩ đang thai nghén, che chở vô số sinh linh, nhưng bên trong nó cũng ẩn giấu biết bao hắc ám xen lẫn bóng tối
Ánh dương quang ấm áp rơi nhẹ lên dãy nhà tạo nên một khung cảnh yên tĩnh an lành, xung quanh khu vực này dường như chẳng có một bóng người, đột nhiên tiếng bước chân đều đặn vang lên phá tan đi khung cảnh nơi đây
Người đến chính là hai người Độc Không Chân Nhân và đệ tử của hắn Hà nghị
Cách gian phòng một đoạn không xa có hai đệ tử thủ vệ đang đứng, lúc hai vị khách tiến tới bọn họ liền tránh ra nhường đường, trong đó có vài ánh mắt hứng thú dừng lại trên người của Hà Nghị, dường như bọn họ có hứng thú với vị nam tử trẻ tuổi này hơn cả vị trưởng lão đức cao vọng trọng bên cạnh
Hà Nghị nhìn qua thì dáng dấp có vẻ giống mấy phần với tướng mạo của đệ đệ hắn là Hà Cương, tất nhiên là dáng vẻ của Hà Cương trước khi bị hủy dung
Đã lâu không ai gặp được Hà Nghị, cũng không biết là có phải do ở trong động phủ bế quan lâu ngày rồi không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời hay không mà da hắn có chút tái nhợt, đổi lại đó khí chất của hắn toát lên vẻ trầm tĩnh, thần khí no đủ, nhìn qua dường như sự kiện ngày đó không chút ảnh hưởng lên hắn
Thời điểm đến trước cửa gian phòng, Độc Không Chân Nhân liền dừng lại, đồ đệ đang đi sau đó nửa bước cũng dừng lại theo
Nhìn thấy xung quanh không người, Độc Không Chân Nhân mới lộ vẻ mỉm cười nhìn hắn:
“Kỳ thật ngày hôm đó ta đáp ứng chưởng môn sư huynh thì trong lòng vẫn có mấy phần lo lắng, chỉ là có hội đột nhiên đến này rất hiếm có nên ta tự chủ trương nhận lấy trước rồi mới nói cho ngươi”
Hà Nghị trên mặt lộ vẻ cảm kích cung kính đáp:
“Ân tình của sư tôn đối với đệ tử vô cùng sâu nặng, đệ tử không biết khi nào mới báo đáp lại được”
Độc Không Chân Nhân không để ý là cười nói:
“Chỉ cần thấy ngươi như thế này là ta yên lòng rồi
Ta chỉ lo là sự kiện ngày đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tính quả ngươi làm ảnh hưởng tới tu hành, nhưng xem ra là ta quá lo xa rồi, ngươi bây giờ không những không bị quấy nhiễu mà còn có tịnh tiến không nhỏ, nhìn chừng cách thời điểm đột phá Kim Đan cũng chỉ còn một bước thôi hả”
Sắc mặt kiên định của Hà Nghị cười cười ra vẻ đồng tình
Độc Không Chân Nhân gật gù nói tiếp:
“Ngươi thể hiện rất không tồi, thế chưa thành thì phải biết ẩn nhẫn chờ thời cơ, nếu có thể xem sự kiện lần này làm đá mài dao thì đối với sự tu hành của ngươi tương lai có rấy nhiều chỗ tốt”
Hắn chợt ngừng một chút rồi dường như nghĩ tới điều gì mà cười nhạt nói:
“Đám người trong tông môn đều cho rằng tiểu nha đầu Tô Thanh Quân kia là kỳ tài thiên bẩm, lão phu không phản đối điều đó nhưng nếu nói về thành tựu sau này thì nàng ta không hẳn có thể thắng được ngươi”
Với tính tình trầm ổn của Hà Nghị mà khi nghe sư phụ đánh giá mình cao như vậy thì cũng lấy làm kinh hãi:
“Sư phụ nói những lời này là có ý nghĩ gì ạ”
“Tô Thanh Quân xác thực có năng khiếu, rất lợi hại, thế nhưng nàng lại quá vội vàng phá tan cảnh giới Kim Đan, một phần nguyên nhân là do xuất thân của nàng là Tô gia mà Tô gia thì đang quá hi vọng về sự xuất hiện của một tôn Nguyên Anh chân nhân để tọa trấn gia tộc nên họ không tiếc vốn liếng dốc hết thảy tài nguyên để bồi dưỡng
Một phần còn lại là do sư phụ Mộc Nguyên Chân nhân của nàng, theo như ta được biết thì mưu đồ trong lòng ông ta thậm chí còn to lớn hơn nhiều
“So với việc trở thành Nguyên Anh chân nhân còn to lớn hơn nhiều, chẳng lẽ là …” Hà Nghị khẽ dừng một lát rồi ngập ngừng nói tiếp với vẻ không chắc chắn
“Ý của ngài là Mộc Nguyên sư bá muốn bồi dưỡng Tô sư muội thành … thành tựu chân quân?”
“Tự nhiên là thế rồi”
Độc Không Chân Nhân khẽ cười gằn một tiếng rồi tiếp lời:
“Mộc Nguyên chính là lãnh tụ của Thiết Chi, đối với sự suy thoái nhiều năm nay của Thiết Chi đã hết sức sốt ruột, nhưng với chút năng lực đó của hắn làm sao có thể lay động Côn Chi của chúng ta được, ngươi phỉa nên nhớ rằng trong mạch của chúng ta còn có hai vị chân quân là Bạch Thần và Thiên Lan tọa trấn”
“Vì lý do đó nên Thiết chi muốn hưng thịnh trở lại thì hi vọng duy nhất là trong đám môn hạ phải có một vị thiên tài tuyệt thế quật khởi và đạt thành tựu Hóa Thần chân quân”
Hà Nghị lặng lẽ gật đầu gật gù:
“Sư phụ nói chí phải, khó trách thường ngày ta thấy Mộc Nguyên Sư bá đối với việc tu hành của Tô sư muội chăm chút đến mức hà khắc quá độ luôn, không cho phép xảy ra bất cứ một chút sai lầm nào cả”
Nói tới đây hắn cười nhạt một cái rồi ra vẻ thương cảm
“Chỉ tội cho vị Tô sư muội đó, có thể dưới áp lực cùng kỳ vọng lớn lao như vậy mà tu hành, một đường dũng mãnh tiến đến tu vi như hôm nay”
Độc Không Chân Nhân ra vẻ đồng tình
“Thời điểm trước mắt nói chuyện này có vẻ hơi sớm, nhưng chúng ta cứ chờ mà xem kịch vui đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói chung, tu tiên là một quá trình rất nguy hiểm và gian khó, ngươi thi có cả thiên phú lẫn nghị lực nhưng vẫn phải chú ý tâm tính, phải tĩnh tâm tu hành thì mới có thể thành tựu chí tôn được”
Hà Nghị khẽ lui về sau một bước, khom người thi lễ với Độc Không Chân Nhân rồi trầm giọng nói:
“Đệ tử xin nghe lời giáo huấn của sư phụ.”
Độc Không Chân nhân gật gù:
“Ta chỉ có mấy lời khuyên như vậy, ngươi tự mình ghi nhớ là tốt rồi, chúng ta vào đi thôi”
Hà Nghị nói: “Vâng.” Rồi tiến về phía trước chuẩn bị đẩy cửa
Bên cạnh Độc Không Chân nhân lại nói:
“Việc này quan hệ đến Ma giáo, can hệ trọng đại, chưởng môn sư huynh mười phân coi trọng, ngươi phải cực kỳ cố gắng điều tra, nhanh chóng bắt được hung thủ, điều tra rõ chân tướng, không được lười biếng.”
Hà Nghị nói: “Vâng, đệ tử rõ ràng.”
“Kẹt kẹt” một tiếng, hai cánh cửa nặng nề được hắn đẩy ra, một luồng khí âm u khẽ trào ra, tựa hồ ánh sáng bên ngoài nhất thời chưa thể chen được một chân vào trong đấy, chỉ thấy một mùi hương kỳ dị nhẹ nhàng phiêu đãng
Hà Nghị vừa định đi vào, bỗng nhiên nghe thấy Độc Không Chân nhân phía sau đột nhiên lại tự mình tự cười gằn một tiếng, Hà Nghị quay đầu nhìn lại hỏi:
“Sư phụ, làm sao vậy?”
Độc Không Chân nhân trả lời:
“Không có gì, ta chỉ là vừa nãy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không nhịn được cười Mộc Nguyên là đang mơ hão a.”
“Là cái gì?”
Độc Không Chân nhân thản nhiên nói:
“Mộc Nguyên hắn lòng mang chí lớn, liều lĩnh giúp đệ tử của mình thành tựu Kim Đan sớm, so với hai vị chân quân thời niên thiếu còn sớm hơn thành ra cả cái Côn Lôn phái đều cho rằng nàng ta là thiên tài tuyệt thế
Thế nhưng hắn chỉ biết cao hứng một mình mà chưa nghĩ tới liệu hai vị chân quân thần thông quảng đại của Côn chi đang nghĩ như thế nào a, cao hứng hay thất vọng với hành động của ông ta đây?”
Nói xong, Độc Không Chân nhân liền tự cười một mình
Hà Nghị đang đứng cạnh đó ánh mắt đột nhiên chuyển hướng nhìn về một nơi nào đó cách không xa gian nhà, nơi đó không có gì cả nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên nổi lên sự lo sợ không tên khiến hắn lạnh hết cả người
Gió từ phương xa thổi tới kết hợp với ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe cửa, tựa hồ xua tan hết hắc ám trong gian phòng, mang lại sự ôn hòa ấm áp cho nó vậy
Hà Nghị cùng Độc Không Chân nhân đi vào trong phòng
Trong phòng thoang thoảng có một mùi hương vô cùng kì lạ, dường như có một hôi thối như có như không, Độc Không Chân Nhân dừng chân, nhíu chặt chân mày xua xua tay:
“Rõ ràng có mùi gì kỳ lạ không đúng cho lắm”
Khác với lão, Hà Nghị không có phản ứng gì quá mức rõ ràng, chỉ thấy hắn nhanh chân bước tới mở hết cửa trong phòng
Theo ánh sáng chiếu vào lập tức tất cả tình cảnh trong phòng hiện rõ trước mặt họ
Đỏ tươi
Đó là ấn tượng duy nhất mà họ chứng kiến cảnh tượng gây chấn động này
Cả mấy bức tường trắng của gian nhà đâu đâu cũng chỉ có một màu đỏ tươi như màu máu, nhìn qua cứ như là bị người nào dội vô số huyết dịch lên đấy, nhìn rất khủng bố
Hơn nữa tựa hồ chúng còn bị cố ý tạo thành các loại đồ án quỷ dị phức tạp khó hiểu
Hà Nghị chứng kiến cảnh huyết tanh này thì đôi mắt của hắn có chút co rụt lại, sau đó hắn nhanh chóng quét qua toàn bộ gian nhà một cái thì phát hiện gần trung tâm của gian phòng có một khu đất trống, nhìn dáng vẻ thì rất giống nhân hình
Hà Nghị quay đầu nhìn Độc Không Chân Nhân một cái mang ý nghi vấn, chỉ thấy ông ta khẽ gật đầu nói:
“Hắn ta đúng là đã chết ở chỗ đó”
Hà Nghị ngồi xổm xuống, hắn khẽ nheo mắt nhìn đường rãnh có khe hở to bằng ngón tay trên mặt đất, bên trong đó vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu màu đỏ tươi, chỉ là nhiều nơi đã khô cạn nên đã biến thành màu đen sẫm
“Sao rồi, có phát hiện ra cái gì không?”
Độc Không Chân Nhân phía sau có vẻ tò mò hỏi một câu
Hà Nghị vẫn sắc mặt nghiêm nghị cau mày trầm mặc một hồi rồi mới cẩn thận trả lời
“Huyết văn trong gian phòng này là một loại trận pháp cao minh của Ma Giáo có tên là Chuyển Sinh Trận, đệ tử bình thường thì không bao giờ biết được phương thức bố trận”
Ngón tay của hắn khẽ vân vê trên biên giới của khe hở, chỉ thấy cho đấy chẳng hề có chút nào thô ráp cả, cơ hồ toàn bộ đường rãnh đó đều có cùng một độ rộng, sâu hoàn toàn tương tự
Có thể tưởng tượng được nếu như có vô số máu tươi đang chảy trong đó thì sẽ hình thành một bức tranh kinh thế hãi tục như thế nào
“Cái tên bày trận đạo hạnh cao thấp như nào con chưa bàn đến nhưng với thủ pháp như này thì có thể nói ra rằng hắn là được chân truyền của Ma Giáo”
Âm thanh Hà Nghị nghe có chút trầm thấp khác thường, đôi mắt của hắn giờ đây vô cùng sáng sủa, sắc bén, phảng phất như đang có hai ngọn lửa hừng hực cháy trong đó vậy
“Trận văn, vị trí, góc độ, linh lực, bát phương sinh tử môn, luân hồi chi đạo, tất cả những vị trí trọng yếu trong Chuyển Sinh Trận hắn bố trí ra có thể nói là cực kỳ hoàn hảo”
Độc Không Chân nhân đi tới bên cạnh hắn, trầm giọng hỏi: “Ý của ngươi là…”
Hà Nghị lạnh lùng đáp:
“Với cách bày trận pháp như vậy thì ta chắc chắn là không có cách nào giả mạo, nhất định là nhân vật trọng yếu trong Ma Giáo gây nên, hơn nữa địa vị người này có địa vị cực cao mới có được những thủ pháp chính tông thuần thục như vậy”
Độc Không Chân nhân hít sâu một hơi, nói:
“Được rồi, ta lập tức trở về bẩm báo việc này với chưởng môn sư huynh
Tiểu Nghị, toàn bộ chuyện này ta giao cho ngươi, ngay cả thủ lệnh của chưởng môn ta cũng để lại cho ngươi, lúc cần thiết ngươi có thể điều động một phần ám tử của bổn môn, tất cả tu sĩ Kim Đan trở xuống sẽ nghe theo lệnh của ngươi”
“Kể cả mấy vị sư thúc, sư bá Nguyên Anh cảnh?”
Hà Nghị đột nhiên hỏi một câu
Độc Không Chân nhân hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Hà Nghị hỏi:
“Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
Hà Nghị sắc mặt vẫn không đổi, chỉ là nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ là muốn phòng ngừa vạn nhất, muốn hỏi trước một chút thôi.”
Độc Không Chân Nhân đối với vấn đề đột nhiên này có chút do dự chưa quyết, sau một lát trầm ngâm, lão trả lời
“Nguyên Anh chân nhân thì có chút khó khăn, thế nhưng sự kiện Ma Giáo lần này can hệ rất lớn vậy nên … như vậy đi, nếu ngươi có việc cần thì phải bẩm báo Chưởng Môn sư huynh trước để hắn định đoạt đứng ra chỉ đạo
Nếu không làm như vậy thì ngươi rất dễ đắc tội người khác”
Hà Nghị nhu thuận gật đầu trả lời: “Đa tạ sư phụ thông cảm.”
Độc Không Chân Nhân khẽ thở dài, vừa liếc nhìn khung cảnh đẫm máu trong phòng, không nhịn được mà thấp giọng mắng một tiếng rồi lập tức xoay người rời đi
Hà Nghị cũng bắt đầu quay lại với công cuộc truy vết tên giáo đồ Ma giáo thần bí
Hắn từ từ đi đến cạnh bức tường, nheo mắt nhìn kỹ huyết văn trên đó, khẽ dùng tay miết một chút rồi đưa lên mũi ngửi
Quả nhiên là chu sa, đúng như những gì hắn nghĩ
Trong mắt Hà Nghị lộ vẻ hiểu ra, nhưng sau đó hắn lại thể hiện ra một vẻ mặt ưu lo, theo hắn được biết thì Ma giáo hiện đã suy thoái nhiều năm, rất lâu rồi hắn chưa nghe thấy Ma giáo có nhân vật kiểu như thế này xuất hiện, chẳng lẽ có một tôn đại lão lánh đời nào đó đột nhiên xuất thế sao
Nhưng nếu như là cấp độ đại ma đầu như vậy thì tại sao lại ra tay với một tên vô danh tiểu tốt như Hạ Trường Sinh, một tên mà ngay cả đệ tử chính thức cũng không phải
Thậm chí còn bố trí cả một cái chuyển sinh trận đáng sợ như vậy, cảm giác cứ như dùng đao mổ trâu để giết gà
Đáng giá không
Có chút không đáng giá nha
Hà Nghị cau mày trầm ngâm đứng đó, chợt ánh mắt sắc như kiếm của hẵn chậm rãi quét quanh một vòng căn nhà, dưới sắc đỏ như máu ở khắp nơi, hắn cảm giác như mình đang đứng trong một màn huyết vụ dày đặc, nó đang chậm rãi vây kín lấy hắn, ẩn sau trong đám huyết vụ đó đang ẩn chứa một cái bí mật đồng trời đang chờ hắn khám phá
Hắn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận không gian tĩnh lặng cô độc xung quanh, chỉ thấy hắn đang lẩm bẩm lầu bầu:
“Ngươi là ai?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Thời điểm Lục Trần rời khỏi Lưu Hương Phố để tiến đến động phủ Tô Thanh Quân bồi dưỡng linh thảo, xung quanh hắn đầy rẫy những ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị của đám đệ tử xung quanh
Thân là đệ tử thiên tài nổi tiếng nhất của Côn Lôn Phái, tấn tấn Kim Đan tu sĩ, lại có thế lực hùng hậu xung quanh làm hẫu thuẫn thì nơi ở của Tô Thanh Quân tự nhiên sẽ không phải tầm thường, nó tọa lạc nơi sườn núi của ngọn Tử Vân Phong dồi dào linh lực, nơi đây còn được gọi là Phi Nhạn Đài
So với khu quần cư của đệ tử tạp dịch, cả tòa Tử Vân Phong to lớn chỉ tồn tại bốn tòa động phủ mà ở mặt phía Phi Nhạn Đài này thì chỉ có mỗi động phủ của Tô Thanh Quân
Từ xa nhìn tới chỉ thấy tiên khí tràn đầy, tiên cầm dị thú hay cổ mộc đều có thể tùy ý nhìn thấy được, rõ ràng đây là động thiên phúc địa tiên gia mà tất cả những người tu đạo đều hướng tới
Thời điểm đứng trên Phi Nhạn Đài, Lục Trần chứng kiến cảnh này cũng xúc động mà đứng ngu ra một hồi cho tới khi có một âm thanh dễ nghe truyền tới cắt ngang suy nghĩ của hắn
“Ngươi nhìn gì mà mặt đần ra một cục vậy” Chỉ thấy Dịch Hân đang cười cười nhìn hắn cách đó không xa
Lục Trần than thở:
“Người với người sao mà khác biệt thế nhỉ, nhìn thế này thì căn phòng nát của ta cũng kém quá nhiều đi.”
Dịch Hân hiếm khi không cãi lại hắn mà chỉ đứng cạnh nhìn khung cảnh đẹp như tranh trước mắt với vẻ mặt hâm mộ nói:
“Ngươi nói đúng a, ta lần đầu tiên chứng kiến cảnh này cũng sững sờ mất một hồi mới hoàn hồn lại được đó
Nói xong, Dịch Hân nhún nhún vai kéo tay Lục Trần bảo
“Thôi đừng xem nữa, sau này còn cả đống thời gian để ngắm, để ta dẫn ngươi đến chỗ làm việc”
Hóa ra là hôm nay Tô Thanh Quân có việc nên không có mặt ở động phủ, do vậy mới nhờ Dịch Hân qua đây dẫn đường cho Lục Trần trước, đợi khi nàng về sẽ cũng Lục Trần bàn giao công việc sau
Dựa theo diễn giải của Tô Thanh Quân thì bồi dưỡng đám Ưng Quả này thì cần ở động phủ của nàng một thời gian
Bất quá thì cũng không hẳn là ở trong động phủ của nàng mà là ở trong một cái động phủ nhỏ gần đó gieo trồng, chăm sóc Ưng Quả rồi ở đó luôn
Thực tế là toàn bộ Phi Nhạn Đài này đều thuộc phạm vi động phủ của nàng, bình thường nàng chỉ sinh hoạt, tu luyện trong động phủ chính ở trên kia, còn mặt phía vách đá bên kia có mấy động phủ nhỏ khác thường ngày chỉ đóng kín chả làm gì cả
Tại động phủ đó, Bách Thảo Đường đã tạo nên một khối linh điền thổ địa màu mở, linh lực dồi dào và dời bảy gốc Ưng Quả thụ di dời qua đó từ trước rồi
Mà nhiệm vụ của Lục Trần là bồi dưỡng thật hoàn hảo đám Ưng Quả này, chờ đến khi thành thục phải lập tức thông báo cho Tô Thanh Quân để trực tiếp phục dụng ngay tại chỗ, tận dụng hết hiệu lực của Ưng Quả để cũng cố hoàn mỹ cảnh giới Kim Đan
Bất quá thời điểm đến nơi, Lục Trần lại có chút cau mày mà nhìn gian nhà tranh nhỏ cạnh khối linh điền, nhìn dáng vẻ của nó chắc là mới được dựng lên cách đây không lâu
Hắn hỏi Dịch Hân:
“Sau này ta phải ở chỗ này hả?”
Dịch Hân lườm hắn một phát rồi trả lời:
“Tất nhiên là đúng rồi, chẳng lẽ ngươi đang mơ mộng hão huyền là được ở trong tòa động phủ kia sao?”
Chỉ thấy Lục Trần lắc đầu cảm khái nói
“Thật ra ta không có ý đó, chỉ là ở trong gian nhà tranh như thế này không phải là có chút quá đơn sơ à”
“Này tỉnh mộng đi, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi, nghe giọng điệu của ngươi cứ như là tu sĩ Kim Đan không bằng”
Lục Trần cười cười đáp
“Nữ hài tử như ngươi mà miệng lưỡi đanh đá thế, cẩn thận chẳng có ai thèm rước ngươi bây giờ”
“Phi
Ai cần ngươi lo!”
Dịch Hân đáp một tiếng, sau đó đi tới đẩy cửa nhà tranh, nàng vừa nhìn vừa cười bảo:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.