Thiên Ảnh

Chương 174: Đệ tử ký danh




Trong rặng núi Côn Luân hùng vĩ, núi non trập trùng, cho dù là ở giữa ban ngày cũng sẽ có nơi có bóng râm, cũng có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới được
Nghĩa Trủng chính là một địa phương như vậy, nó như một nơi vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối
Khi luồng linh quang sáng chói như ngọc kia chiếu khắp núi non thiên địa, tất cả mọi người đều phải than thở, ánh sáng chiếu khắp xa gần nhưng cũng có nơi nó không tiến đến được, đó chính là phía sau lưng ngọn núi hắc ám kia, không thể tiến vào bên trong cái bóng kia
Người coi xác trầm mặc đứng bên trong khu nhà hắc ám, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trên bầu trời, còn cả dị tượng ẩn hiện như long như hổ, tung hoành rong ruổi kia, không ai bì nổi, tượng trưng cho lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế gian
Một lúc lâu sau, y mới xoay người, lặng yên tiến vào trong bóng tối, giống như một cô hồn dã quỷ còn đang lưu lại ở nhân gian
Chứng chân linh quang là dị tượng tu chân khó gặp
Đừng nói là người bình thường, dù là tu sĩ, cả đời nếu không có sự may mắn thì cũng khó có thể thấy một lần
Cho nên trong nhà cỏ trên đài Phi Nhạn, mặc dù Lục Trần bị thương rất nặng nhưng cũng được Tô Thanh Quân dìu miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào cửa sổ nhìn kỳ quang trên chân trời phía xa xa
Tô Thanh Quân ngồi bên cạnh đỡ hắn
Không biết tại sao, thân phận, địa vị, thực lực của hai người rõ ràng cách biệt một trời một vực nhưng cho dù là nàng hay Lục Trần hình như đều thản nhiên với việc này
Khi nàng nhìn thấy Chứng chân linh quang trên bầu trời, trong lòng Tô Thanh Quân cũng không nhịn được kích động
Dù là đối với một thiên tài được mọi người công nhận như nàng, cảnh giới Nguyên Anh cũng vẫn là một mục tiêu rất xa xôi, còn một đoạn đường dài dòng, buồn chán phải đi, càng không nói tới cánh cửa sinh tử rất dễ khiến thiên tài phải chết non trong truyền thuyết, không ai chắc chắn có thể vượt qua kia
Khi nàng bình phục tâm trạng, Tô Thanh Quân lại mang theo vài phần ngạc nhiên phát hiện ra Lục Trần nhìn kỳ quang sáng chói nơi xa, thần sắc hình như cũng quá bình tĩnh
Đối với một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém mà nói, giờ phút này đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, trong khi đó là cảnh giới cả đời hắn căn bản không thể với tới nhưng mặc dù Lục Trần nhìn rất chăm chú, sắc mặt hình như chẳng xuất hiện vẻ hưng phấn kích động gì
Hình như hắn còn có vẻ tỉnh táo bình tĩnh hơn Tô Thanh Quân, giống như một người bình thường không động lòng chút nào
- Ngươi làm sao vậy
Tô Thanh Quân hỏi Lục Trần một câu, hơi ân cần nhưng lại mang theo vài phần kỳ quái
Lục Trần đáp:
- Hả
Tô Thanh Quân chỉ linh quang trên bầu trời, nói:
- Ta thấy ngươi có vẻ không hứng thú lắm với Chứng chân linh quang kia à
Lục Trần ngẩn ra một chút, lập tức cười cười, thở dài nói:
- Đại tiểu thư
Nếu hiện tại trên người ngươi bị mấy chục vết thương, đau muốn chết, chỉ muốn bất tỉnh đi như ta thì chắc cũng chả có tinh thần gì với những chuyện khác
Tô Thanh Quân suy nghĩ cảm thấy quả là như thế, thở dài khe khẽ, nói:
- Là sơ sót của ta
Vừa nói nàng vừa dịu Lục Trần nằm xuống, nói nhỏ:
- Ngươi nghỉ ngơi tốt đi
Ánh mắt Lục Trần đảo qua mặt nàng một vòng, đột nhiên nói:
- Những lời ngươi nói bên ngoài là thật sao
Tô Thanh Quân nói:
- Câu nào
Lục Trần đáp:
- Đương nhiên chính là ngươi lớn tiếng tuyên bố với sư phụ ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ đó
- Hả, ngươi nghe được à
Lục Trần nhắm mắt lại, nói:
- Lúc đó ngươi nói chuyện cũng không nhỏ tiếng
Tô Thanh Quân cười cười nói:
- Là thật đấy
Lục Trần thở dài, nói:
- Ta có thể từ chối chuyện này không
- Hả
Tô Thanh Quân lấy làm kinh hãi
Hiển nhiên phản ứng của Lục Trần thế này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng
Lục Trần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng
Sau đó một lúc lâu, Tô Thanh Quân cau mày hỏi:
- Rốt cục là vì sao
Lục Trần nói:
- Vừa rồi sư phụ ngươi không vui rồi
Tô Thanh Quân gật đầu nói:
- Ngươi sợ lão sao
Lục Trần nói:
- Sư phụ của ngươi là Nguyên Anh chân nhân
Ta chỉ là đệ tử tạp dịch
Ngươi cảm thấy ta có nên sợ lão không
Tô Thanh Quân im lặng không nói, một lát sau mới nói nhỏ:
- Rõ ràng chỉ là ta muốn nhận đồ đệ mà thôi…
- Thân phận của ngươi không giống người thường
Lục Trần hơi bất đắc dĩ ngắt lời nàng, nói:
- Thiên tư của ngươi rất tốt, mọi người kỳ vọng rất nhiều đối với ngươi, đặc biệt là sư phụ ngươi
Cho nên lão quả quyết không cho phép bất cứ chuyện gì có thể làm chậm sự tu hành của ngươi
Hơn nữa ta còn lớn hơn ngươi mấy tuổi
Tô Thanh Quân ngẩn ra một chút, nói:
- Ngươi cũng ngại chuyện này sao
Lục Trần cười khổ, nói:
- Ngươi biết da mặt ta dày, đương nhiên không ngại chuyện này
Nhưng người khác sẽ quan tâm đấy
Ngươi là một cô nương trẻ tuổi mới hai mươi hai, thu một nam nhân còn lớn hơn ngươi vài tuổi làm đồ đệ, hơn nữa thiên tư căn cốt của hắn còn rất kém cỏi
Ngươi nghĩ người khác sẽ cho chuyện này là thế nào
Tô Thanh Quân hừ lạnh một tiếng, trên mặt lóe lên vẻ giận dữ nhưng lại không nói gì
Lục Trần thở dài nói:
- đương nhiên Người khác sẽ chỉ nghĩ là ngươi bị người nọ mê hoặc tâm hồn mà thôi
Có lẽ là tuổi trẻ còn chưa hiểu biết, ý loạn tình mê bị người mê hoặc rồi
Sau đó không ai sẽ đi tìm ngươi gây chuyện
Nhưng nếu ngươi nhận ta làm đệ tử thật thì chỉ sợ toàn bộ núi Côn Luân sẽ nhìn ta với ánh mắt khó chịu
Đến lúc đó thật rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống lâu được sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Thanh Quân nhìn Lục Trần thật sâu, đột nhiên nói:
- Phản ứng hiện tại của ngươi hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của ta
Lục Trần nói:
- Ồ, vậy ban đầu ngươi nghĩ sao
Tô Thanh Quân nói:
- Ta nghĩ lúc ta nói với ngươi việc này, ngươi phải nhảy cao ba trượng, hết sức phấn khởi, khó có thể tin mà khóc ròng ròng, quỳ gối trước mặt ta, ôm chân ta miệng hô sư phụ cơ
Lục Trần hơi khó khăn giơ tay lên gãi gãi đầu, cười nói:
- Hình như là phải như thế mới đúng
- Ừ, đúng vậy, ta cũng đã chuẩn bị tiện chân đá văng ngươi rồi
Tô Thanh Quân bình tĩnh nói
Khóe miệng Lục Trần điểm nụ cười, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Tô Thanh Quân
Sau đó một lúc lấu, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đa tạ
- Không cần khách sáo
Tới cuối cùng, đúng là Lục Trần không trở thành đồ đệ của thiên tài trẻ tuổi nhất phái Côn Luân - Tô Thanh Quân
Danh phận khiến các đệ tử khác phải thèm thuồng chảy nước miếng ba thước cứ đi xa hắn như vậy
Chẳng qua đại khái là bởi bồi thường cho tổn thương lần này của Lục Trần, cũng là bởi bảo vệ tốt hắn, để ngày sau người nhà mình khỏi để ý mà hãm hại, Tô Thanh Quân kiên trì, khiến Lục Trần có được thân phận đệ tử ký danh
Đệ tử ký danh cũng là một danh hiệu, khác biệt rất lớn với đệ tử chính thức nhập môn thân truyền, trên cơ bản coi như là một loại thể hiện ân tình
Ví dụ như một tu sĩ đạo hạnh cao thâm ngẫu nhiên nợ ân tình người khác, lại không đủ để gã đi thu đồ đệ truyền đạo, kết quả là liền có một danh hiệu trung gian như vậy
Đại để là đệ tử ký danh không được sư tôn truyền thừa đạo pháp, đơn giản là có thể lôi ra khoe mẽ, lúc nguy cấp tránh bị đánh sưng mặt mày mà thôi
Đương nhiên là có danh hiệu này rồi, người khác cũng không thể bắt nạt ngươi một cách thiếu suy nghĩ, nếu không ai biết tâm tình vị sư tôn kia có tốt hay không
Chẳng may khiến đại tu sĩ nổi giận tới gây chuyện thì không phải là gặp xúi quẩy lớn sao
Cho nên biện pháp này cũng tương đương với việc Tô Thanh Quân cho Lục Trần một tấm bùa hộ thân, chẳng khác gì gián tiếp nói cho người khác biết, đệ tử tạp dịch này dù là một phế vật nhưng hôm nay đã có tiếng là người của Tô Thanh Quân ta, các ngươi không thể tiếp tục tùy tiện bắt nạt hắn nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không không chừng ta sẽ tức giận mà không khách sáo đâu…
Đối với kết quả cuối cùng này, Mộc Nguyên chân nhân cũng không có ý kiến gì
Đệ tử ký danh là chuyện lão gặp rất nhiều, căn bản không tính là đồ đệ thật sự
Chỉ cần không làm chậm trễ, ảnh hưởng tới tu luyện vào danh tiếng của Tô Thanh Quân thì lão cũng chẳng quản tới những chuyện vớ vẩn của Tô gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng qua tuy là vậy nhưng với danh tiếng của Tô Thanh Quân ngày nay tại núi Côn Luân, đột nhiên có thêm một đệ tử ký danh, dù chỉ có xuất thân là đệ tử tạp dịch nhưng cũng gây chấn động một chút
Theo lý thuyết thì chuyện này vốn hơi phiền phức, phải để người ta bàn tán một hồi nhưng may mắn là hôm nay chuyện Đông Phương Đào bước chân vào Nguyên Anh thật sự quá quan trọng, rất nhanh liền áp đảo tất cả những chuyện khác, cũng khiến Tô Thanh Quân và Lục Trần thở phào một hơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.