Là buông tha, hay là giết
Ngữ điệu câu hỏi của Huyết Oanh rất chậm rãi, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại thấp thoáng một chút nặng nề, giương mắt nhìn xoáy vào Thiên Lan chân quân
Lão Mã đứng bên hành lang lúc này dường như cũng nín thở, căng thẳng nhìn lão béo ngồi trong đình viện
Thiên Lan chân quân trầm mặc một hồi, sau đó điềm đạm nói:
- Mặc kệ hắn, cứ để hắn đi đi
Huyết Oanh gật đầu, đáp một câu, lão Mã bên cạnh thì thở dài một hơi, đưa tay lau trán
Ánh mắt Thiên Lan chân quân dường như lơ đãng lướt qua phía hành lang bên này, nhưng lại nhanh chóng dời đi, ông nhìn Huyết Oanh nói:
- Triệu người từ Vùng mê loạn về, phân mấy nhóm quay lại Tiên thành
Ngươi cũng về đó tọa trấn đi, chuẩn bị kỹ càng, trong vòng khoảng nửa năm đến một năm nữa, ta sẽ phát lệnh chữ “Thiên”
Huyết Oanh từ đầu tới giờ đều tỏ ra rất điềm tĩnh, kể cả vấn đề xử lý Hắc Lang cũng gần như không biến sắc, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy câu “lệnh chữ Thiên” đó xong, thì lại rùng mình, không kìm được hỏi Thiên Lan chân quân thêm một câu:
- Đại nhân, người nói là lệnh chữ Thiên
Thiên Lan chân quân gật đầu, không nói gì nữa, còn Huyết Oanh thì cúi thấp đầu, hình như biết mình có hơi thất thố
Có điều sau khi hít sâu một hơi, vẻ mặt nàng đã bình thản trở lại, hơn nữa ánh mắt còn như mang nét kích động
Thiên Lan chân quân nhìn thấy hết mọi thay đổi ở sắc mặt Huyết Oanh nhưng cũng không nói gì
Một lát sau, Huyết Oanh dè dặt hỏi một câu:
- Đại nhân, vậy chuyện cải tổ Phù Vân ty mà trước đây người từng nói đến…
- Bắt đầu đi
Thiên Lan chân quân không hề do dự, nói thẳng thừng
- Cứ làm theo những gì ta từng nói với ngươi
Phía Tiên thành về cơ bản đã sắp xếp xong rồi, ngươi cứ làm theo kế hoạch là được
Phái Côn Lôn ta còn phải điều chỉnh một thời gian, nhưng chắc cũng không quá lâu
Tới lúc tự khắc ta sẽ nói với ngươi
- Đại nhân anh minh
Huyết Oanh cúi rạp người
Lúc này, trên gương mặt của cô gái xinh đẹp đó, cái xuất hiện thêm không phải là sự ác liệt thường thấy, mà ngược lại là sự kính nể chân thành
Có điều, trên đời này người có thể khiến cô gái như nàng có vẻ mặt đó có lẽ chỉ có mỗi Thiên Lan chân quân thôi
Sau một hồi, những chuyện cần nói đã nói xong, Huyết Oanh bèn cáo từ, Thiên Lan chân quân tất nhiên vẫn ngồi yên, để lão Mã tiễn Huyết Oanh ra khỏi cửa tiệm Hắc Khâu các vắng vẻ
Lúc sắp ra khỏi cửa, bước chân Huyết Oanh bỗng dừng lại, sau đó nàng quay đầu nhìn lão Mã
Khác hẳn với khiêm tốn thuận tòng trước mặt Thiên Lan chân quân lúc ở đình viện, lúc này, Huyết Oanh lại quay về với thần sắc bình thường
Sự ác liệt ẩn chứa trong dung nhan tuyệt mỹ của nàng dường như lại tỏa ra lần nữa
Nàng thản nhiên nhìn lão Mã
Lão Mã đi qua một bên nhường bước, cúi đầu im lặng
- Lão Mã
Huyết Oanh gọi một tiếng
- Có thuộc hạ
Lão Mã đáp
- Ngươi ở cùng Hắc Lang đã bao lâu rồi
Lão Mã do dự một chốc, rồi vẫn thành thực trả lời:
- Hơn mười năm rồi, nếu tính từ lúc bắt đầu liên lạc khi hắn còn ở Ma giáo, thì còn lâu hơn nữa
Huyết Oanh “ừm” một tiếng, nói:
- Ngươi cũng được coi là bậc tiền bối ở Phù Vân ty, hơn nữa thân phận của Hắc Lang rất đặc biệt, năm đó đến ta cũng không thể hỏi đến, chỉ có ngươi và Thiên Lan chân quân mới có thể liên lạc với hắn
Ngươi cảm thấy người này thế nào
Lão Mã im lặng một chốc rồi đáp:
- Thuộc hạ cảm nhận thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là chân quân và ngài dự tính thế nào
Chỉ cần có mệnh lệnh hạ xuống, phận làm thuộc hạ tất sẽ làm theo
Huyết Oanh nhìn xoáy vào lão một hồi, sau đó gật đầu, không nói thêm gì, rồi rời đi
…
Đưa mắt nhìn nữ tử kiều mị nhưng ẩn chứa sự đanh thép đó rời đi, lão Mã lại đứng một mình thêm một lúc, sau đó mới quay trở lại hậu viện
Thiên Lan chân quân vẫn ngồi chỗ cũ, lúc này đang ngẩng đầu nhìn trời
Lão Mã đi đến đứng bên cạnh ông, cũng ngước lên nhìn
Chỉ thấy trên khuôn trời nhỏ bé đó có một đám mây đen
- Trong lòng ngươi có trách ta hay không
Thiên Lan chân quân bỗng lên tiếng
Lão Mã lắc đầu:
- Không, là bản thân Hắc Lang không nghĩ thoáng được, cứ phải đâm đầu vào đường cùng, không trách người được
Thiên Lan chân quân ho một tiếng, lắc đầu không nói gì
Lão Mã lại nói:
- Đêm hôm đó, ngay tại con đường dài ở Côn Ngô thành, tiểu nhân được nói hết những gì nên nói, có thể nói cho hắn rồi
Hắn làm vậy, hậu quả rất nghiêm trọng, mang đến rất nhiều rắc rối
Bản thân Hắc Lang kỳ thực có lẽ cũng hiểu rõ
Thiên Lan chân quân im lặng hồi lâu rồi nói:
- Hắn ở Ma giáo lâu quá, tính tình có lẽ cũng thay đổi
Lão Mã hơi rùng mình, vô thức buột miệng:
- Nhưng với người hắn tuyệt đối kính trọng trung thành
Thiên Lan chân quân quay đầu liếc nhìn lão Mã
Ánh nhìn đó bình thản, không vui không buồn, lại nặng tựa như sơn
Trong khoảnh khắc đó lão Mã dường như có ảo giác ngạt thở, như cả Côn Lôn sơn đè nặng trên lưng, suýt nữa thì quỳ xuống
May thay cảm giác này tan đi trong chớp mắt
Cuối cùng lão vẫn nghiến răng chống cự, nhưng chốc sau, lớp áo sau lưng lão đã ướt đẫm
Một lát sau, chỉ nghe thấy Thiên Lan chân quân có vẻ mất hứng, nói:
- Thôi, dù gì cũng vậy rồi, cứ mặc hắn đi
Cũng chẳng biết liệu hắn còn mạng để mà quay về từ Vùng đất mê loạn hay không…
…
Huyết Oanh ra khỏi Côn Ngô thành, đi đến một nơi kín đáo bên ngoài thành, xung quanh sớm đã có người của Phù Vân ty tiếp ứng, tới đón nàng
Huyết Oanh sai người thủ vệ bên ngoài, còn nàng một mình đi đến một nơi u tĩnh, sau đó lấy ra một lá bùa màu vàng rực từ trong ngực áo, đốt nó đi
Đây là bùa truyền thanh cấp cao nhất, mỗi một lá đều có giá trị cực cao, có điều nếu so với bí bảo Phong Ngữ bàn của Côn Lôn phái thì dĩ nhiên vẫn còn thua một chút
Nhưng bùa truyền thanh lại tiện dụng hơn, tuy cũng có vài hạn chế, chẳng hạn như không thể đối thoại hai bên được, chỉ có thể truyền tin đi một lần, song mấy năm qua, bùa truyền thanh vẫn phổ biến hơn trong các cấp cao của Chân Tiên minh
Ánh lửa rực lên, mấy đạo linh quang lộng lẫy tỏa ra, tạo hình như vòng tròn, xoay vần bất định
Mặt Huyết Oanh đầy nghiêm nghị, nói với vòng tròn linh quang đó:
- Bỏ truy tung, tất cả quay về Tiên thành
Vừa dứt lời, vòng linh quang sáng ngời đó đột nhiên chấn động kịch liệt
Ttrong không khí phảng phất có sóng khí nhỏ vụt xông ra xung quanh, thấp thoáng phát ra tiếng rít chói tai, cứ thế trong thời gian nửa chén trà mới dần lặng xuống
Tiếp theo đó, vòng linh quang biến mất, còn lá bùa truyền thanh cũng bị thiêu rụi
Huyết Oanh phẩy tay, chút tro tàn cuối cùng trượt xuống từ lòng bàn tay trắng ngần, rơi xuống trong gió
Cùng lúc đó, dưới một lũng sông nở đầy hoa trong Vùng đất mê loạn phương xa, một lá bùa truyền thanh tương tự cũng cháy rực trên tay một nữ tử áo đỏ
Vòng tròn kỳ dị tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp trên đầu ngón tay nàng ta, phản chiếu gương mặt kiều diễm thành màu đỏ, dường như trong có mấy phần kích động
Nữ tử áo đỏ đứng không quá xa so với đồng Ma hoa khát máu trong lũng sông, nếu có người quen thuộc với tập tích của loài Ma hoa hung tàn này, chắc có thể nhìn ra nàng đứng ngay trên ranh giới vô hình đó, chỉ cần vượt qua một chút thôi, sẽ kinh động Ma hoa khát máu trỗi dậy săn mồi
Dưới bầu trời quang đãng, cảnh sắc người đẹp hoa tươi này quả thực rực rỡ, nhưng nguy hiểm lại ngập tràn tứ phía, sinh tử chỉ trong gang tấc
Xa hơn trong lũng sông còn có không ít người đứng đó
Những người này ăn vận khác nhau, nhưng ai nấy cũng cường hãn tinh anh, đều là một bộ phận quân tinh nhuệ thuộc Phù Vân ty của Chân Tiên minh
Qua nhiều năm như vậy, Ma giáo suy yếu, Chân Tiên minh thái bình đã lâu
Duy chỉ có nơi chuyên nhằm vào Ma giáo là Phù Vân ty là sở hữu nhân mã với đủ loại chiến lực mạnh
Lúc này, nữ tử áo đỏ cứ nhìn vào vòng tròn linh quang trên tay, còn những người xung quanh đều tránh đường, đứng cách nàng một khoảng
Hiển nhiên nhìn ra được, địa vị của nữ tử áo đỏ này trong Phù Vân ty không hề thấp
Một lát sau, vòng linh quang đó bỗng chấn động kịch liệt, linh quang tỏa sáng rực rỡ., Tiếp theo đó là một câu nói lướt ra từ trong hào quang, chính là câu mà Huyết Oanh đã nói qua bùa truyền thanh tại Côn Ngô thành Tây Lục
Âm thanh không hề lớn, chỉ có nữ tử áo đỏ bên vòng linh quang nghe rõ
Nàng nghe xong câu này, khẽ gật đầu, sau đó búng tay
Bùa truyền âm cháy thành tro, rơi rải rác khắp mặt đất như cát bụi sau lưng nàng
Nàng xoay người đi về phía đầu lũng sông, đồng thời hai tay vung lên ra hiệu
Rất nhanh, đám người Phù Vân ty xung quanh đều vây lại bên cạnh nàng
- Hồng cô nương, là Huyết Oanh đường chủ truyền lệnh sao
Bên cạnh có người hỏi
Nữ tử áo đỏ được gọi là Hồng cô nương thoáng cười, gật đầu:
- Đúng vậy, vừa rồi Huyết Oanh tỷ tỷ truyền lời cho ta, chính là để ra chỉ thị cho việc này
Nói đến đây, nàng ngừng lại một lúc, sau đó nói tiếp:
- Các ngươi có lẽ cũng biết mấy ngày nay tỷ ấy đang ở Côn Lôn sơn Tây Lục, nên mệnh lệnh này rất có thể là từ Thiên Lan chân quân
Mấy người xung quanh liền xôn xao
Cho dù trong thế lực lớn nhất giới tu chân như Chân Tiên minh, Hóa Thần chân quân cũng là một sự hiện hữu cao vời, đủ để khiến người khác kính sợ và tôn sùng, càng không phải nói Thiên Lan chân quân thực ra chính là nhân vật huyền thoại sáng lập nên Phù Vân ty
Nhiều năm qua, chính ông đã dẫn dắt Phù Vân ty tấn công Ma giáo, là nhân vật như thần thánh trong lòng của hầu hết người có mặt tại đây, vị trí còn cao hơn cả mấy vị chân quân khác của Chân Tiên minh
Nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của mọi người, nữ tử áo đỏ cười thỏa mãn, mỉm cười nói:
- Cho nên mọi người phải tận tâm tuân theo mệnh lệnh này, đừng lười biếng
Mọi người cười ồ lên, có người bảo:
- Chuyện này ai dám lười biếng chứ
Không phải còn có Hồng cô nương quan sát sao
Rốt cuộc là mệnh lệnh gì, cô cứ nói đi
Hồng y nữ tử gật đầu mỉm cười, sau đó sắc mặt chợt nghiêm lại:
- Nhận lệnh đường chủ, chúng ta dốc toàn lực truy tìm yêu nhân Ma giáo đang bỏ trốn Hắc Lang, sau khi tìm thấy, giết bất luận tội
26/10
- Vì sao không đến khu rừng kia, trực tiếp đi qua đó không phải càng nhanh hơn sao
Trong lúc Vùng đất mê loạn, Bạch Liên hỏi Lục Trần, đồng thời chỉ ngón tay vào khu rừng đen nâu phía trước
Lúc này Lục Trần đã gọi A Thổ quay về bên người, xoay người trèo lên trên
Lúc này vết thương cũ của hắn chưa lành lại thêm vết mới, thực sự là cần nghỉ ngơi, cũng không tránh né trước mặt Bạch Liên nữa
Sau khi nghe được câu hỏi của Bạch Liên, hắn chỉ liếc bên kia một cái, thản nhiên nói:
- Khu rừng kia là “Rừng Xà Mạn”, thích ăn nhất chính là kiểu tiểu cô nương da thịt mịn nàng như cô
Cô muốn đi thì đi, ta không đi
Nói xong, hắn vỗ nhẹ vào đầu A Thổ, rồi đi tới con đường bên cạnh rừng Xà Mạn, nhìn dáng vẻ là định đi đường vòng
Bạch Liên nhìn rừng Xà Mạn mấy lần, chỉ nhìn trái nhìn phải giống như không nhìn ra chỗ cổ quái gì ở khu rừng kia, nhiều nhất cũng chỉ là màu sắc của cây kia có chút đậm, dây leo trong rừng cũng nhiều hơn một chút mà thôi, cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm
Nhưng con người chính là kỳ lạ như vậy, trước kia dù nhìn thế nào cô cũng thấy khu rừng kia yên tĩnh vô sự
Nhưng sau khi Lục Trần nói một câu như vậy, Bạch Liên lại nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy khu rừng kia hình như đột nhiên trở nên tĩnh mịch, quả nhiên có chút sát khí kỳ lạ tràn ra, khiến lòng người phát lạnh
- Gặp quỷ rồi, cả ngày giả thần giả quỷ, cũng không biết là thật hay giả
Bạch Liên hạ giọng oán trách một câu, nhưng sau khi do dự, vẫn không dám đi vào, lập tức xoay người đi theo sau lưng Lục Trần
Nhưng mới đi được hai bước, hai mắt nàng liền tỏa sáng, lực chú ý thoáng cái chuyển từ khu rừng Xà Mạn kia sang một mục tiêu khác
Nhìn Lục Trần và A Thổ, nàng đột nhiên nhanh chóng đuổi theo, nhảy đến trước mặt họ, hai mắt sáng lấp lánh, hơi vui vẻ nói:
- Ồ, con chó ngốc này có thể làm vật để cưỡi sao
- Chỉ người bị thương sắp chết mới có tư cách ngồi
Lục Trần lười biếng nói một câu, sau đó như là mất hết sức lực nằm trên cơ thể A Thổ, vỗ vỗ đầu nó nói:
- Đi thôi, A Thổ, không biết truy binh phía sau lúc nào sẽ đuổi đến
A Thồ gầm nhẹ một tiếng, cất bước đi thẳng về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Liên vẫn chưa từ bỏ ý định
Có thể thấy nàng đúng là cảm thấy rất hứng thú với vật cưỡi A Thổ này, dây dưa trái một câu phải một câu, chính là cũng muốn cưỡi một chút
Dù sao cưỡi con sói đen uy vũ hùng tráng này, bộ mặt hung ác của yêu thú ngang ngược lộ ra, người bình thường không có mấy lần cơ hội có thể cưỡi lên
Lục Trần bị nàng dây dưa không ngừng, khiến cho phiền muộn, trợn mắt nói:
- Cô đừng nói nhảm nữa, lúc nãy nói với cô A Thổ không phải tùy tiện để người khác cưỡi
Không tin cô hỏi nó một chút đi
Bạch Liên lập tức chạy đến trước A Thổ, vẻ mặt rất hưng phấn, nhìn như vậy ngược lại có chút giống đứa trẻ mười tuổi
Lục Trần ở một bên nhìn cũng lắc đầu
Một thiếu nữ như Bạch Liên thật là kỳ lạ, có lúc giống như thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, có lúc lại thành thục tàn nhẫn đến dọa người
Cũng không biết rốt cuộc những năm này cô trưởng thành thế nào
Đối với Bạch Liên mang theo nụ cười đi đến, A Thổ xì mũi coi thường
Ừ, là thật sự phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bộ dáng coi thường
Bạch Liên giận dữ, dậm chân nói:
- Chó ngốc, ngươi lại dám đối với ta như vậy
Tin ta làm thịt ngươi không
Lục Trần bên cạnh hừ một tiếng, nói:
- Thế nào
Không nghe lời cô, không theo ý cô, cô liền muốn làm bị thương người khác
Tuổi còn nhỏ rốt cuộc học được tính bá đạo từ đâu vậy
Bạch Liên trừng mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm, dường như muốn châm biếm lại
Nhưng không biết vì sao, nàng giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, lại trầm mặc, qua một lát mới nói:
- Không cho thì không cho, làm như ta yêu thích lắm vậy
Nói xong, đầu lại hất lên, trực tiếp đi về phía trước
Ai ngờ mới đi được hai bước, phía sau lại truyền đến giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng châm chọc của Lục Trần:
- Chậc chậc, cũng nóng tính thật
Cô thật sự có cốt khí như vậy thì đừng đi theo ta nữa
Cô có biết như vậy cũng rất khiến người khác thấy phiền không
Bạch Liên bỗng quay người, nhìn chằm chằm Lục Trần, sắc mặt không biết sao lại tái nhợt
Một cỗ sát ý từ từ hiện lên trong mắt nàng
A Thổ lập tức dừng bước, gầm nhẹ, bộ lông trên cổ dần dựng đứng lên, rõ ràng cũng cảm thấy một chút khí tức nguy hiểm
Lục Trần nhìn về phía trước lại rất bình tĩnh, nhìn Bạch Liên, mỉm cười nói:
- Thế nào, ta nói sai sao, làm cô đau lòng rồi, hoặc là, chữ nào của ta khiến cô nghe không thoải mái
Để ta nghĩ lại… Ân, có lẽ là câu “khiến người khác thấy phiền”
Y nhìn Bạch Liên, sắc mặt bình tĩnh lại có vài phần lãnh khốc, nói:
- Xem ra trước kia cũng có người từng nói như vậy với cô rồi hả
Cô nghe câu này từ nhỏ đến lớn, có phải cũng có lúc đặc biệt sợ hãi
Hoặc là lúc người khác nói câu này, cô từng…
- Đủ rồi
Bất ngờ, Bạch Liên hét lớn một tiếng, hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm vào Lục Trần, lạnh lùng nói:
- Có người từng nói với ngươi là khuôn mặt người rất đáng ghét bao giờ chưa
- Không có
Lục Trần nói
- Không có ai nói như vậy với ta
Bạch Liên cười lạnh, nói:
- Vậy bây giờ ngươi nghe được rồi đấy
Cho dù trong lòng ngươi có thể có suy nghĩ muốn để ta rời khỏi ngươi tránh liên lụy đến ta, con người ngươi vẫn là đồ cặn bã
Việc độc ác nhất ta từng làm cũng chỉ là làm bị thương người khác
Nhưng ngươi lại chà đạp tim người khác, đâm đến tâm tư riêng của người khác đến chảy máu rồi lại đạp trên mặt đất, chơi rất vui đúng không
Lục Trần mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi
Khóe miệng Bạch Liên hiện lên vẻ trào phúng, nói:
- Có đôi khi ta thật sự cảm thấy vui mừng thay cho Dịch Hân
May mà nàng ấy chết sớm
Nếu không, nếu sau này dây dưa với ngươi, chỉ sợ càng đau lòng, sự đau đớn kia ngược lại còn hơn xa bây giờ
Sắc mặt Lục Trần rốt cuộc cũng thay đổi, thoáng cái lạnh xuống, từ từ ngồi thẳng người trên lưng A Thổ, nhìn chằm chằm vào Bạch Liên, lạnh lùng nói:
- Có việc gì cô cứ nhằm vào ta, đừng nhắc đến Dịch Hân
Bạch Liên cười xùy một tiếng, nói:
- Giả vờ giả vịt
Ngươi dám nói Dịch Hân không phải sau khi đụng phải ngươi mới không may không
Sắc mặt Lục Trần càng lạnh, nhưng không biết vì sao, nơi sâu nhất đáy mắt đột nhiên chợt lóe lên một tia áy náy
Bạch Liên kích y vài câu, trong lòng dường như thoải mái hơn chút, sau khi cười lạnh vài tiếng, lại quay người bước đi
Nhìn nàng dần đi xa, vẻ mặt lạnh như băng của Lục Trần dần dần hòa hoãn
Sau một lát, hắn bỗng cười khổ một tiếng
A Thổ quay đầu lại nhìn thoáng qua
Lục Trần thở dài, nói:
- Cùng là người lưu lạc chân trời, vốn đang định đi cùng, kết quả ta và nàng giống mỗi người cầm một thanh đao, liều mạng đâm vào lòng đối phương
Lưỡi đao sắc bén, không chết không nghỉ, có phải rất ngốc không
- Gâu
A Thổ rất trịnh trọng gật đầu
- Cút
Lục Trần đạp nó một cước
Bạch Liên rời khỏi Lục Trần và A Thổ, một mình đi một phương hướng khóc, phẫn hận tức giận trong đầu, sớm mắng người đàn ông đáng giận kia đến nỗi xối máu chó lên đầu rồi
- Một kẻ thối tha như vậy, đáng đời bị người ta truy sát, đáng đời bị người khác phanh thây xé xác, tránh lại mang tai họa đến cho người khác, chết rồi coi như xong
Bạch Liên cắn răng thấp giọng lầm bầm, sau khi đi rất xa lại đứng đợi tại chỗ một lúc
Đứng yên không động, nàng chỉ thấy sau lưng trống không, không có nửa bóng người
Mà ở nơi xa hơn cũng không thấy bóng người dáng sói, chắc đã đi rồi
Bạch Liên tức đến nỗi mặt trắng bệch, hai tay nắm thật chặt
Nếu bây giờ Lục Trần đứng trước mặt nàng, nói không chừng sẽ thực sự bị nàng đâm cho mấy lỗ mấu trên người
Từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ Bạch Liên ở trước mặt người khác đều là lạnh lùng yên tĩnh, nhưng trên thực tế ở nơi không người sau lưng, tính cách của tiểu cô nương này sớm đã đi đến cực đoan rồi, thực ra là kịch liệt nhất, mẫn cảm nhất
Cũng chính vì vậy, nàng mới có thủ đoạn dính máu tàn nhẫn như vậy, khiến A Thổ cũng hơi sợ nàng
Chẳng qua tuy nàng nhìn giống như kẻ điên, nhưng cuối cùng coi như không phải người điên hoàn toàn
Tuy lần này tức giận thật sự không nhẹ nhưng cuối cùng vẫn tức giận mắng vài tiếng, nguyền rủa một hồi, oán hận xoay người bỏ đi
- Tốt nhất ngươi chết ở Vùng đất mê loạn này đi, trọn đời không cần ra bên ngoài
Bạch Liên lẩm bẩm trong miệng, sau đó đi thẳng về phía trước
Trước mặt nàng cũng không có con đường rõ ràng gì
Lục Trần chọn lựa đều dường như là nơi hoang dã không có người đến, một đường đến đây không thấy có dấu vết của con người
Bạch Liên phân biệt phương hướng một chút, đang muốn cất bước, nhưng lập tức có chút do dự
Nàng theo dõi Lục Trần đến đây, nói là vì bí mật huyết thực trên cơ thể A Thổ, nhưng bí mật này quan trọng thế nào, kỳ thật đối với nàng mà nói cũng không phải tất yếu
Rất nhiều lúc thực sự là nàng thật sự không có nơi để đi
Một bé gái mười tuổi, đứng giữa trời đất rộng lớn, đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh hoang vu, không có chỗ để đi, không có người đáng gặp, giống chim nhạn tránh rét bay một mình
Loại tâm trạng đó kỳ lạ đó bắt đầu khiến nàng hơi sợ hãi
Nàng mờ mịt đứng trong chốc lát rồi mới tiến về phía trước, nhưng chỉ đi được vài bước, cơ thể nàng đột nhiên hơi chấn động, lại ngừng lại
Nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy sau một cái cây phía trước, đột nhiên có một người già đi ra, khuôn mặt hết sức quen thuộc
Bất ngờ đúng là Trác Hiền
- Sư muội, đã lâu không gặp
Trác Hiền nhìn bên ngoài rất bình tĩnh, chào hỏi một tiếng như là lâu rồi chưa gặp
Sau đó lại nói với Bạch Liên:
- Ta đến là dẫn muội về nhà
27/ 1
Khoảng cách từ núi Côn Luân đến nơi này là trăm núi ngàn sông, lão lại đột nhiên xuất hiện ở đây rồi
Đôi sư huynh muội hai người này từng vẻ vang vô hạn trong phái Côn Luân
Trên núi Côn Luân, nhìn bên ngoài tuổi tác bọn họ chênh lệch nhau rất lớn, như ông cháu vậy
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của họ, vì không lâu trước đây, họ thậm chí còn cùng ở trên Đông Phong tại Thiên Khung Vân Gian cao quý nhất trong phái Côn Luân, đều là đệ tử môn hạ của vị Chân Quân Hóa Thần kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là trong nháy mắt thời thế dễ thay đổi, nhân thế biến ảo như mây khói, Chân Quân mất mạng, Đông Phong rơi vỡ
Một mạch của Bạch Thần từng cực thịnh một thời trong chốc lát mất đi cảnh phồn hoa, chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi
Còn dưới Thiên Khung Vân Gian nay vẫn còn phế tích chồng chất như núi, còn giữ lại tàn tích của vài phần phong quang xưa
Hôm nay ở Vùng đất mê loạn hoang vu này, hai người Trác Hiền cùng Bạch Liên đối mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có một loại cảm giác thê lương khó hiểu không nói nổi
Qua một lát sau, Bạch Liên mở miệng nói:
- Dẫn ta quay về
Trách Hiền nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, phái Côn Luân mới là nhà của muội
Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhị sư huynh, trước kia huynh nói như vậy thì thôi đi, bây giờ còn có thể thẳng thắn vô tư nói như vậy, ta cũng bội phục mười phần
Mặt Trác Hiền không đổi sắc, tựa hồ không nghe ra ý châm chọc trong lời Bạch Liên, nói:
- Tiểu sư muội, lời nói của ta đều là thật tâm
Muội nhỏ tuổi liền chạy ra ngoài phiêu bạt khắp nơi, thực sự là quá nguy hiểm, không bằng theo ta quay về đi
Chỉ cần muội sau này tu luyện thành công, thiên hạ rộng lớn này, không nơi nào muội không thể đi
Bạch Liên nhìn chằm chằm vào Trác Hiền, đột nhiên nói:
- Trở về thì ta ở đâu
Trác Hiền khẽ giật mình, nói:
- Cái gì
Bạch Liên nói:
- Ta đã quen ở Đông Phong, nơi khác ta không muốn ở
Trác Hiền nở nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Tiểu sư muội, Đông Phong đã bị hủy rồi
Bạch Liên cười lạnh nói:
- Nếu không, huynh quay về cầu tình, để ta đến Hạ Phong ở vài ngày
Trác Hiền nhìn bên ngoài vẫn bình tĩnh hòa nhã, không có chút tức giận gì đối với bộ dạng càn quấy của Bạch Liên, còn ôn hòa nói:
- Hạ Phong chính là thánh địa động phủ của Thiên Lan sư thúc, trên dưới toàn phái ngoài lão nhân gia người ra, không ai có thể lên đó
Điểm này, sợ là vi huynh không làm được rồi
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ta quay về có gì thú vị
Bạch Liên phất phất tay, nói:
- Ta không quay về, nhị sư huynh tự quay về đi
Hỏi thăm đại sư huynh thay ta, xin huynh ấy dưỡng thương tốt sớm ngày tái nhậm chức, chấn hưng lại khí phách của sư môn
Đến lúc đó ta sẽ quay về nương nhờ huynh ấy, huynh nói được không
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Chuyện này không được
Đại sư huynh bế quan trị thương, ai cũng không biết bao lâu mới có thể ra ngoài
Mấy năm vài chục năm đều có khả năng, chẳng nhẽ thời gian dài như vậy muội đều không trở về núi
Bạch Liên cắn răng, nhìn Trác Hiền không nói, Trác Hiền cũng bình tĩnh nhìn nàng, hai người đối mặt thật lâu, không khí dường như đột nhiên lạnh xuống
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Liên giống như đột nhiên mệt mỏi với trò chơi lời lẽ giả dối này, xì một tiếng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Nhị sư huynh, chúng ta có thể đừng giả tạo như vậy không
Trách Hiền thở dài, vẫn không nói chuyện
Bạch Liên lãnh đạm nói:
- Huynh nói muốn dẫn ta trở về, nói rất dễ nghe là về nhà, trên thực tế sau khi ta quay về không chừng cũng bế quan vài chục năm như đại sư huynh đi
Trác Hiền trầm mặc một lát, nói:
- Tiểu sư muội, muội bẩm sinh Ngũ Thần Bàn, là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp
Sư thúc Thiên Lan là người yêu nhân tài, nói không chừng người sẽ lấy cơ nghiệp tông môn làm trọng, sẽ bồi dường muội tốt
- Nói láo
Loại lời này bản thân huynh sẽ tin sao
Bạch Liên oán hận mắng một câu
Trác Hiền ngập ngừng, sau đó bỗng cười một tiếng, giận dữ nói:
- Thực ra bản thân ta thật sự tin
Y nhìn Bạch Liên, trên mặt đột nhiên lộ ra sự thành khẩn, nói:
- Tiểu sư muội, muội xem, nếu ngay cả lời nói của bản thân còn không tin, sao có thể khiến người khác tin
- Huynh nói nhảm cái gì, ta nghe không hiểu
- Ý của ta là dù muội tin hay không, ta vẫn tin
Trác Hiền ôn hòa nói, sau đó cất bước đi về phía Bạch Liên, đồng thời nói:
- Tiểu sư muội, muội nghe nhị sư huynh nói một câu, vẫn nên về núi với ta đi
Vùng đất mê loạn này sắp sửa có giết chóc nổi lên
muội ở nơi này rất nguy hiểm
Bạch Liên lui về sau một bước, trên mặt lộ ra vài phần đề phòng, đồng thời lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Huynh nói cái gì, Vùng đất mê loạn sắp có giết chóc nổi lên là có ý gì
Trác Hiền không trả lời, chỉ ngày càng đến gần
Sắc mặt Bạch Liên trầm xuống, bỗng kêu nhỏ một tiếng, cơ thể lại bay ngược lên, nhanh chóng lao về phía sau
Song dù động tác của nàng cực nhanh nhưng trước mắt chỉ chốc lát, cơ thể Trác Hiền lại di chuyển lại gần như quỷ mị, đồng thời giơ tay chộp đến tay Bạch Liên
Bạch Liên lắp bắp kinh hãi, không khỏi lau mắt mà nhìn vị nhị sư huynh này, Bạch Thần Chân Quân cao cao tại thượng đó không cần nói
Trong ba đệ tử, Nhàn Nguyệt Chân Nhân chính là Chân Nhân Nguyên Anh cảnh, lại là chưởng môn Côn Luân, thân phận địa vị, đạo hạnh cảnh giới là đỉnh cao
Mà tam đệ tử Bạch Liên tuy nhập môn lúc tuổi còn nhỏ nhưng bản thân thiên phú căn cốt lại thật sự quá mạnh, là kỳ tài được công nhận ngàn năm khó gặp, thậm chí tuổi nhỏ đã có triển vọng đạt cảnh giới Nguyên Anh, sau đó cao nhất có thể đạt đến Hóa Thần Chi Cảnh
Cũng chính vì thế, tiếng tăm của Bạch Liên trong đám người tinh anh cao tầng cũng là cực lớn
Dù sao đã bao nhiêu năm rồi, phái Côn Luân mới xuất hiện một vị thiên tài Ngũ Trụ như vậy
Nếu so sánh thì nhị đệ tử Trác Hiền của Bạch Thần Chân Quân tuy cũng là tu sĩ Kim Đan uy tín nhiều năm, đạo pháp cao cường đức cao vọng trọng nhưng so đến tiếng tăm thì không bằng sư huynh Nhàn Nguyệt Chân Nhân, gần đây thậm chí ngay cả tiểu sư muội của mình cũng không bằng
Đây tất nhiên là một chuyện khiến người khác chán nản, nhưng việc thế gian luôn như vậy, không thể nói lý quá nhiều
Lại thêm Trác Hiền xưa nay luôn làm người đơn giản, không huênh hoang, vì thế cảm giác tồn tại không mạnh là đúng
Ngay cả bản thân Bạch Liên, bình thường thực ra đều nhờ vị nhị sư huynh này chăm sóc nhưng trong lòng so sánh với sư phụ và sư huynh vô cùng cường đại, nàng vẫn rất coi thường vị nhị sư huynh này
Người làm việc chăm sóc không được tôn trọng bao nhiêu, cao cao ở trên không làm gì ngược lại được kính sợ
Nói chung hôm đây chính là nhân tình thế đạo bây giờ
Chỉ là dù Bạch Liên coi thường thế nào nhưng bây giờ một khi thực sự động thủ, Trác Hiền tu sĩ Kim Đan lâu năm, nhị đệ tử chính quy dưới trướng Bạch Thần Chân Quân này lại lập tức thể hiện ra thực lực cường đại khiến người khác kinh ngạc
Mặc cho Bạch Liên trái công phải kích thế nào, Trác Hiền đều có thể đoạt một bước ngăn đón trước mặt nàng, khiến nàng không thể rời đi
Bạch Liên thay đổi liền hơn mười loại mánh khóe, nhưng luôn không thể phá được sự ngăn cản của Trác Hiền
Trong lòng nàng ngày càng kinh hãi, thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác quả nhiên “người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn”
Tuy đây là một câu nói rất có lý, nhưng một khi có loại cảm giác này, không hề nghi ngờ, chính là lòng tự tin của bản thân đã bị đả kích nặng
Cuối cùng, lại lui về sau lần nữa, không né tránh nữa, Trác Hiền vươn mạnh tay ra, bắt lấy cổ tay phải của Bạch Liên, bình tĩnh nói:
- Tiểu sư muội, đừng quấy rối nữa, theo ta về núi Côn Luân đi
Nói xong, tay lão dùng lực một chút
Lập tức, bàn tay giống như khóa sắt, nắm chặt tay nhỏ của Bạch Liên, chỉ thêm chút nữa sẽ dùng linh lực mạnh mẽ vô cùng của lão áp đảo tiểu cô nương này
Vào đúng lúc đó, Trác Hiền đột nhiên nghe thấy Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ huynh ngông cuồng như vậy, không sợ sau này ta tu thành Nguyên Anh Hóa Thần, sẽ băm huynh thành vạn đoạn sao
Cơ thể Trác Hiền hơi chấn động, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên
Phải biết rằng, thiên phú của Bạch Liên quả thật là rất tốt
Người khác nói Nguyên Anh, Hóa Thần có khả năng là khoác loác, mà náng nói như vậy thật sự có khả năng rất lớn
Bị một Chân Quân Hóa Thần tương lai bắt đầu ghi hận từ bây giờ sao
Dù là Trác Hiền luôn tỉnh táo bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngăn được toát mồ hôi lạnh, trong lòng nổi hết cả gai ốc
Nhưng nói chung lão không phải người phàm, nói thế nào cũng là đệ tử được Bạch Thần Chân Nhân dạy dỗ nhiều năm, sao có thể bị mấy câu nói này dọa vỡ gan
Thiên tài Ngũ Trụ này tự nhiên lợi hại, nếu sau này có thể trở thành Chân Quân Hóa Thần vậy đương nhiên càng lợi hại hơn
Nếu thật sự có một ngày như vậy, nói không chừng Bạch Liên còn có thể trở thành Chân Nhân Hóa Thần mạnh nhất từ trước đến nay của phái Côn Luân cũng chưa biết chừng
Nhưng bây giờ không có thành tựu chính là không thành tựu
Bạch Liên hiện nay vẫn chỉ là một tiểu cô nương đạo hạnh không bằng mình mà thôi
Trác Hiền xiết chặt tay, hai đầu ngón tay hữu ý vô tình ấn vào mạch môn trên cổ tay Bạch Liên
Lập tức Bạch Liên hô nhỏ một tiếng, một nửa cơ thể liền mềm nhũn, đồng thời mồ hôi lạnh nhỏ giọt, tức giận nói:
- Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn vẽ đường cho hươu chạy sao
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Ta đây là vì muốn tốt cho muội
- Nói láo
Bạch Liên mắng:
- Con người huynh sao lại dối trá như vậy, rõ ràng là muốn đưa ta đi tranh công lĩnh thưởng, còn nói cái gì mà vì tốt cho ta
Làm việc xấu còn muốn tốt, sau đó lại để không bị lương tâm cắn rứt sao
Huynh có biết xấu hổ hay không
Trác Hiền thản nhiên nói:
- Muội trẻ tuổi không hiểu chuyện, ta không so đo với muội
Nhưng muội như vậy có phần quá dáng, cũng quá ồn ào rồi
Tiểu sư muội, vi huynh thất lễ, chỉ có thể tạm thời phong bế miệng của muội…
Lời còn chưa dứt, lúc đó Trác Hiền bỗng ngẩng đầu, dường như cảm thấy gì đó
Ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng hú thê lương vang lên từ sau lưng gã, một bóng mờ màu đen đánh tới
Tiếng gió thảm thiết, khí thế như bài sơn đảo hải
Trác Hiền chấn động, nhanh chóng buông tay Bạch Liên ra, đồng thời liên tục lùi mấy bước, ngón tay như đao, vẽ vòng tròn hư ảo trước người
Một cái khiên ánh sáng màu vàng bỗng xuất hiện, chắn trước người, bảo vệ ngực lão
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang thật lớn, một con sói lông đen khổng lồ xuất hiện, hai mắt lóe lên ánh sáng âm u, vô cùng hung ác
Mà ở một chỗ khác, một cánh tay bỗng duỗi ra, túm lấy tay Bạch Liên kéo nàng liều mạng bỏ chạy
Bạch Liên tập trung nhìn lại, chỉ thấy người xuất hiện chính là Lục Trần
Vốn cả kinh, tiếp theo là vui vẻ, rồi lập tức nổi giận, Bạch Liên cắn răng quát:
- Ngươi chạy qua góp vui cái gì
Lục Trần liếc nhìn phương hướng chạy trốn, tuy không khí khẩn trương nhưng vẫn mỉm cười, nói:
- Cô dữ như vậy, không phải là vẫn chạy theo ta rất nhanh sao
27/ 2
- Bổn cô nương cũng không ngu
Bạch Liên oán trách một tiếng, chạy lại càng thêm nhanh
Hai người chạy được một đoạn đường liền nghe thấy một trận tiếng nổ lớn, nhìn lại liền thấy một cảnh cát bụi bay tung trời, thanh thế cực lớn, ngay cả bóng người cũng không nhìn rõ
Mà sau một lát, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vọt ra từ đống bụi đất, sau đó chạy như điên về phía họ, chính là A Thổ
Mà trong đám bụi sau lưng A Thổ, một tiếng hét phẫn nộ lập tức truyền đến
Bóng dáng Trác Hiền phóng lên trời, tinh quang hai mắt bắn bốn phía, vẻ mặt phẫn nỗ
Quần áo trên người lão có phần chật vật, giống như bị đánh lén không kịp chuẩn bị mà chịu thiệt thòi nhỏ vậy
Bạch Liên lập tức lắp bắm kinh hãi, nhất thời có cái nhìn khác xưa đối với chiến lực của A Thổ
Phải biết rằng, Trác Hiền là tu sĩ Kim Đan uy tín lâu năm của danh môn đại phái Côn Luân, càng là đệ tử dưới trướng của Chân Nhân Bạch Thần, một thân đạo hạnh cao tuyệt không bình thường, tu sĩ bình thường còn xa mới sánh được
Nhưng dù như vậy, con sói khổng lồ A Thổ này lại có thể gây ra chút rắc rối cho lão
Rõ ràng sau đêm trăng tròn, thánh thú hắc lang tiến cấp này dường như đã đột nhiên tăng mạnh ở phương diện lực lượng
Nhưng bình thường vì sao không nhận ra được nhỉ
Bạch Liên bỗng nghĩ tới vấn đề này
Trong chớp mắt nàng cảm thấy hình như con chó đen kia cả ngày đều ở bên Lục Trần, dáng vẻ lười biếng dường như rất có tính lừa gạt
Hóa ra con chó ngốc này lại gian trá xảo quyệt, giống chủ nhân của nó như đúc
Lục Trần bỗng cảm giác được bên cạnh truyền đến ánh mắt phẫn nộ
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Liên, sau đó cũng không nói gì
Lúc này chạy trốn mới là chuyện quan trọng
Trác Hiền sau khi bay lên không đã nhìn thấy bọn họ, giờ phút này vẻ mặt lạnh lẽo, nhanh chóng bay qua đây
Bạch Liên trong lúc chạy nhanh, đang muốn tiếp tục lao theo Lục Trần về phía trước, ai ngờ cánh tay đột nhiên bị giật một cái, lại bị Lục Trần nắm lấy kéo chạy về một hướng khác
Mà bất ngờ hơn đó là hướng cánh rừng Xà Mạn màu đen kia
Bạch Liên vốn kinh ngạc vì phát hiện Lục Trần vẫn luôn nắm tay mình quên không buông ra
Mà kinh ngạc thứ hai là phương hướng Lục Trần chạy
Nàng không nhịn được hỏi:
- Này, ngươi điên rồi sao, bên kia là rừng Xà Mạn
Không phải ngươi nói không thể tiến vào sao, vào đó sẽ chết người sao
- Ta lừa cô đấy
Lục Trần chạy như bay, bình tĩnh nói với Bạch Liên
- Khốn kiếp…
- Đạo hạnh người kia rất cao, không thể coi thường, ngộ nhỡ bị lão quấn lấy rồi, chúng ta sẽ rắc rối lớn
Lục Trần hạ thấp tiếng, nói với Bạch Liên:
- Trước mắt không có cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đi vào rừng Xà Mạn
Sau khi tiến vào nghe theo ta, nếu không thực sự sẽ bị rắn cắn chết, ta cũng không cứu nổi cô đâu
Bạch Liên lại càng hoảng sợ, trợn mắt nói:
- Này, này, lúc nãy ngươi nói là lừa ta, sao bây giờ lại nói là chết người rồi
Rốt cuộc miệng ngươi nói thật bao giờ chưa…
- Câm miệng, nghe theo ta
Lời còn chưa dứt, Lục Trần đã cắt đứt lời phàn nàn của Bạch Liên
Chỉ nghe tiếng gió chợt nổi lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, hai người đã tiến vào rừng Xà Mạn
Một mảnh lờ mờ trong rừng, nơi nào cũng có thể thấy những dây leo kích thước khác nhau, rũ xuống thật dài, mà phía sau bọn họ không ngừng có tiếng rít lọt vào tai
Ở gần nhất là A Thổ chạy nhanh, bây giờ đã đuổi kịp họ rồi, mà Trác Hiền ở xa hơn mặt mày xanh mét, một đường chạy như bay, đang đến gần đây
Hai người một chó mới xông vào rừng Xà Mạn, đột nhiên trái tim Bạch Liên đập mạnh một cái, nhìn thấy trong những dây leo màu đen xung quanh kia có mấy cái đột nhiên hơi run nhè nhẹ, lại hơi ngẩng lên, giống như đang sống
Mà Lục Trần lại không có ý dừng chân quan sát tình hình xung quanh, trực tiếp kéo Bạch Liên lên A Thổ, chạy như điên vào trong rừng
Những nơi đi qua, tiếng vang và động tĩnh không nhỏ, vì thế trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Liên , vô số dây leo to nhỏ xung quanh lại đều bắt đầu run rẩy, sau đó lại giống như từ từ sống lại., Những nhánh cây khô màu nâu đen kỳ dị kia bắt đầu chuyển động chậm rãi trượt, chìa ra, nhìn giống như vô số con rắn màu đen
Khó trách ở đây gọi là rừng Xà Mạn
Một loại âm thanh quỷ dị, giống như tiếng bò sàn sạt của rắn bắt đầu truyền đến từ bốn phương tám hướng
Cánh rừng rậm đen tối này giống như bị kinh động, bắt đầu chậm rãi tỉnh lại, sau đó tản ra một loại khí tức tà ác lạnh như băng, khiến người khác phát lạnh từ đáy lòng
Nhưng Lục Trần lại không quan tâm đến động tĩnh xung quanh, còn dẫn theo Bạch Liên và A Thổ chạy trốn, xông về phía trước
Những dây leo xung quanh kia ngày càng nhiều, thậm chí đã bắt đầu có dây leo màu đen buông thõng xuống, bỗng mở cái miệng lớn đáng sợ ra cắn tới một cái
Những gai nhọn đáng sợ màu đen kia như răng nanh của con rắn khổng lồ
Giờ khắc này có thể nói là sắc mặt Bạch Liên đã trắng bệnh, mắt thấy xung quanh có vô số bóng dáng màu đen lắc lư
Tựa hồ sau một khắc tới họ sẽ bị chìm ngập trong vô số “xà triều”, mà phía sau họ cũng truyền đến tiếng hét giận dữ, lại là của Trác Hiền
Xem ra lão cũng gặp phải chút rắc rối, giống như xảy ra một trận đấu với những dây leo quỷ dị này
Nhưng tình hình nguy hiểm nhất tất nhiên vẫn là hai ngươi một chó bên Lục Trần
Họ chạy ngày càng vào sâu trong rừng, tình hình cũng ngày càng khủng bố và nguy hiểm
Mắt thấy âm thanh kêu rít vang lên rất lớn, những đám mây đen đầy trời sắp rơi xuống nuốt trọn bọn họ
Khi Bạch Liên dường như sắp kêu ra tiếng, hai mắt Lục Trần bỗng tỏa sáng, chỉ về phía trước hô nhỏ một tiếng:
- Nhanh
Đến bên kia đi
Bạch Liên ngẩng đầu nhìn, lại lắp bắp kinh hãi., Chỉ thấy trong rừng sâu phía trước đột nhiên có một đạo ánh sáng chiếu lên, lại xuất hiện một cái cây kỳ lạ khác với những cái cây xung quanh, toàn thân màu bạc trắng, thể lượng vừa phải, kích cỡ nhìn bên ngoài chỉ một người ôm vừa
Đồng thời, trên cái cây này cho dù là thân cây hay nhánh cây đều không có bất cứ dây leo quỷ dị nào
Ánh sáng xinh đẹp mà chói lọi tỏa ra từ cái cây màu trắng bạc này giống như là một tiên tử độc lập trong khu rừng đen tối này, tản mát ra vòng sáng làm say lòng người
Giờ này khắc này, những dây leo màu đen phía sau mấy người Lục Trần dường như đột nhiên bị chọc giận triệt để, tiếng rít lập tức lớn hơn mấy lần, vô số đầu dây leo bắt đầu dài ra điên cuồng, bay giữa không trung, lao về phía họ
Nhưng động tác của Lục Trần và Bạch Liên cực nhanh, không có chút chần chừ nào, trực tiếp vọt tới cây kỳ lạ kia
Mà tốc độ của con sói đen A Thổ lúc này cũng lộ ra vẻ kinh người, chỉ dựa vào năng lực của chính nó, phát lực khi chạy trối chết, trong chớp mắt đã vượt qua hai người Lục Trần và Bạch Liên, nhẹ nhàng vượt qua dẫn đầu họ, đến dưới cái cây kỳ lạ kia đầu tiên
Cuối cùng, trước khi dây leo màu đen đáng sợ xung quanh kia đánh đến, Lục Trần và Bạch Liên trong lúc nguy hiểm cũng xông được đến dưới cây màu trắng bạc kia
Quả nhiên, những nơi cách cây kỳ lạ này sáu thước, tất cả dây leo màu đen đều đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước nào nữa
Nhìn ở nơi cách đó không xa, những dây leo màu đen như những con rắn khổng lồ điên cuồng vặn vẹo giãy dụa cơ thể, Bạch Lên liền có chút sợ hãi trong lòng
Nhưng rất nhanh, họ liền phát hiện những dây leo xung quanh họ bắt đầu nhanh chóng giảm bớt
Sau đó phóng mắt ra xa, liền phát hiện rất nhiều dây leo màu đen xung quanh đều như những con rắn di chuyển, hướng về phía trung tâm đang diễn ra trận chiến kịch liệt
Trong bóng râm u ám kia, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của Trác Hiền ngày càng lớn, ngày càng kinh sợ tức giận
Cũng không lâu lắm, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to từ bên đó, trên người Trác Hiền bắn ra ánh sáng chói mắt
Lão lại tế ra một pháp bảo tiên kiếm, mũi kiếm mạnh mẽ, trong chớp mắt cắt đứt nhiều dây leo quanh người
Áp lực xung quanh lập tức buông lỏng, cũng khiến những dây leo vốn đang tấn công hung hăng càn quấy kia dừng lại một chút
Nhưng tình hình như vậy chỉ giằng co được trong một lúc, mọi người liền nghe thấy trong rừng bỗng nổi lên âm thanh lớn kỳ lạ…
Những loại âm thanh kỳ lạ này như rắn, côn trùng, chuột,kiến ùn ùn kéo đến, dây leo so với trước đó nhiều gấp bội không ngừng chui ra từ góc nào không biết
Âm thanh điên cuồng gấp bội lần so với trước lần nữa vọt đến Trác Hiền, cắn xé điên cuồng từ nhiều góc độ, dường như muốn xé nát kẻ thù thành vạn đoạn
Trong lúc nhất thời Trác Hiền đã hơi luống cuống tay chân
Đồng thời, tại thời điểm quan trọng nhất, ngực lão đột nhiên đau xót, linh lực lại có vài phần trì trệ
Lão vốn kinh ngạc, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí xông lên đầu, trong cơ thể lão đã có dấu hiệu trúng độc
Trong cánh rừng này, không biết là ở đâu, lại tràn ngập kịch độc có thể đầu độc đến tu sĩ
Trác Hiền đâu còn dám ham chiến, thét dài một tiếng, thân hình phóng lên trời, linh lực kiếm quang bắn bốn phía
Chỉ nghe mấy tiếng “rầm rầm rầm”, lão trực tiếp chặt đứt những dây leo trên đỉnh đầu, sau đó xông ra khỏi cánh rừng, bay đến giữa không trung, tiếp theo không dám ở lâu, trực tiếp bay vút về phía xa
Về phần nhiệm vụ muốn dẫn theo tiểu sư muội về nhà gì đó, trước mắt tự nhiên cũng không thể quan tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu tính mạng bản thân còn không giữ được, những nhiệm vụ kia còn có ý nghĩa gì
Trong rừng rậm, Lục Trần cùng Bạch Liên đều nhìn thấy cảnh ngộ của Trác Hiền, cũng đồng thời nhìn thấy lão chạy trối chết
Bạch Liên ngắm nhìn xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi, lại nghĩ đến quả nhiên Vùng đất mê loạn nguy hiểm khó lường như trong truyền thuyết
Đây vẫn chỉ là khu vực vòng ngoài lại có nơi nguy hiểm như vậy
Đừng nói là người bình thường, dù là một tu sĩ nếu tiến vào trong rừng này, hơi không cẩn thận, chỉ sợ là kết cục vạn kiếp bất phục
- Chúng ta làm sao bây giờ
Sau khi hơi bình tĩnh lại, Bạch Liên quay đầu hỏi Lục Trần
Cho dù nói thế nào, là Lục Trần dẫn nàng vào rừng Xà Mạn, chắc hẳn y cũng biết bí mật của cánh rừng này, do đó sẽ có cách để đưa mọi người đi ra
Chỉ là Lục Trần sau khi nhìn nàng một cái, lại hỏi ngược lại một câu:
- Cô biết cái cây này không
Cái cây trong miệng hắn chỉ, tự nhiên là cấy kỳ lạ màu trắng bạc khác lạ xinh đẹp này, Bạch Liên lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết
- Tên của cây này là cây Xà Mạn, trên thực tế, cả cánh rừng này chính là tồn tại vì cái cây này
27/ 3
- Ngươi nói là, nhiều cây dây leo như vậy, đều vì bảo vệ cây Mạn Xà này sao
Bạch Liên hơi khó tin hỏi
Lục Trần nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy
Loại cây này trời sinh cực kỳ tà ác, một khi có hạt giống rơi xuống đất nảy mầm rồi sinh trưởng, , rồi tiếp tục ăn mòn, khống chế những cây cỏ xung quanh, sau đó toàn bộ biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ
Y chỉ những cây màu đen xung quanh, nói:
- Bao vây hoàn toàn vùng đất xung quanh cây mẹ, bất cứ người hoặc thú nào xâm nhập vào rừng cây màu đen này đều sẽ bị những dây leo khổng lồ như rắn này tấn công
Đừng nói là người bình thường, cho dù là tu sĩ, nếu đạo hành thấp cũng sẽ bị vây hãm cắn nuốt đến chết
Mà những chim thú khác, quanh năm suốt tháng, chết ở đây không ít
Sắc mặt Bạch Liên hơi tái nhợt, vô ý thức nhìn xung quanh rồi hỏi Lục Trần:
- Nhưng lúc nãy khi chúng ta xông vào, hình như không nhìn thấy người chết hoặc xương cốt của yêu thú động vật
Lục Trần nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Cô sẽ không cho là những thứ quỷ này chỉ biết giết chóc, không biết ăn chứ
Bạch Liên chẳng biết vì sao cơ thể run rẩy một cái, trên mặt lộ ra bộ dáng buồn nôn, nói:
- Chúng lại có thể ăn…
Lục Trần gật đầu, nói:
- Thế giới này vốn rất tàn khốc, không phải sao
Hai người cùng xoay người, nhìn cây màu trắng bạc trước mặt kia
Lúc này trước mắt họ, cái cây kỳ lạ này dường như được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, nhìn bên ngoài tràn ngập sánh sáng lấp lánh, khiến người ta xem mà phải than thở
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ khó có thể tưởng tượng trên đời lại có một loại cây kỳ lạ xinh đẹp như vậy
Chỉ là khiến người ta không thể ngờ được, phía sau vẻ xinh đẹp này lại có một sự thật đáng sợ
Bạch Liên hít sâu một hồi lâu, tâm trạng dường như mới từ từ bình phục lại một chút
Nhưng khi nàng nhìn thấy cái cây kỳ lạ màu trắng bạc, trong mắt lại có vẻ chán ghét
Nàng nhìn cây mẹ Xà Mạn mấy cái rồi hỏi Lục Trần:
- Thế thì lại có chút kỳ quái, vì sao sau khi chúng ta đến gần cái cây này, những dây leo kia lại không tấn công chúng ta
Lục Trần suy nghĩ, nói không quá chắc chắn:
- Cái này ta cũng không rõ lắm
Chắc là thiên tính của loại cây Xà Mạn này là như vậy
À, nhưng cũng có khả năng cơ thể loại cây kỳ lạ này gầy yếu, không dám để những dây leo đáng sợ xung quanh lại gần quá mức
Nếu không, nói không chừng ngay cả nó cũng sẽ bị ăn
Bạch Liên bán tín bán nghi, luôn cảm thấy lời nói này của Lục Trần có chút không đáng tin
Nhưng bây giờ dường như cũng không có sự giải thích gì tốt hơn, đành phải hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Hay là, chúng ta chém cái cây này đi, cũng tránh để hại người nữa
Lục Trần nở nụ cười, nói:
- Nhìn không ra nha, cô lại còn có tâm tư trừ hại cho dân
Bạch Liên lườm hắn một cái
Chẳng qua cho dù là thế, cô gái xinh đẹp trợn mắt cũng có một loại tư thái và vẻ xinh đẹp khác
Lục Trần trầm ngâm một lái, nói:
- Hay là trước đừng chặt
Cây Xà Mạn này chắc chỉ có thể sống ở Vùng đất mê loạn, những nơi khác trên Thần Châu ta chưa từng nghe nói có loại cây kỳ lạ này xuất hiện
Chắc là linh lực ngũ hành của Vùng đất mê loạn này hỗn loạn mới có thể tạo ra loại cây quỷ dị này
Hơn nữa theo ta được biết, một khi cây mẹ Xà Mạn này chết, hoặc bị thương nặng mất đi sự khống chế đối với những dây leo xung quanh
Cả cánh rừng Xà Mạn sẽ giống như phát điên, không quan tâm đến tất cả mà sẽ bắt đầu bành trướng ra bên ngoài, ít nhất phải khoảng sáu bảy ngày
Nếu thật sự như vậy, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ
Sau khi Bạch Liên nghe thấy không sợ mà còn vui mừng, bước về phí Lục Trần một bước, nói:
- Thế nào, hẳn là ngươi có cách rời khỏi nơi này
- Coi là như vậy đi, đại khái biết một cách
Lục Trần nói:
- Nhưng rốt cuộc hữu nghiệm hay không, còn phải thử một chút mới biết
Nói xong, y chậm rãi đi về phía cái cây lạ màu trắng kia, đồng thời trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đen
Nhưng lại là một cấy đoản kiếm màu đen, nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn, lộ ra sự sắc bén vô cùng
- Loại cây Xà Mạn này rất quỷ dị, những dây leo xung quanh kia cũng rất khó chơi
Tu sĩ bình thường dù tu luyện đến tu sĩ Kim Đan cảnh giới, trong rừng Xà Mạn này cũng rất đau đầu, không dễ thoát khỏi, càng không nói đến những luyện khí tu sĩ hay tu sĩ Trúc Cơ dưới đáy kia rồi
Lục Trần cười nhạt, nói:
- Nhưng ở nơi này, trên cây Xà Mạn lại có một thứ bảo bối có thể giúp chúng ta
Bạch Liên nói:
- Là cái gì
- Nhựa cây
Lục Trần đi đến bên cạnh cây Xà Mạn, sau khi nhìn kỹ cái cây vài lần, bỗng đâm kiếm xuống
Chỉ thấy đoản kiếm màu đen sắc bén dị thường, trực tiếp khoét một lỗ lớn trên thân cây
Sau một lúc lâu, một dòng nhựa cây màu trắng sữa chảy ra từ đó
Bạch Liên đi tới, nhìn dòng nhựa cây trắng sền sệt, đồng thời tỏa ra một mùi hương cổ quái, không chịu được nhíu mày, hỏi Lục Trần:
- Nhựa cây này có tác dụng gì
Lục Trần nói:
- Cô bôi nhựa cây này lên mặt, tay chân, kể cả xiêm y cũng bôi một ít
Những dây leo xung quanh kia sẽ xem cô là một phần cùng nguồn với chúng, sẽ không tấn công
Bạch Liên “A” một tiếng, đang có chút do dự, lại nhìn thấy Lục Trần bên cạnh đã giơ tay ra đón lấy nhựa cây màu trắng kia, bắt đầu bôi lên người
Vẻ mặt Bạch Liên thoáng cái nhăn nhó, có chút không chịu được nhìn Lục Trần đang bôi nhựa cây lên mặt, lên người, nói:
- Cách này thực sự có tác dụng sao
Lục Trần “Hừ” một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Không nghe lời của ta thì tùy cô, nhưng nếu tương lai cô bị những dây leo xung quanh giết chết, cũng đừng tìm ta oán trách
Bạch Liên cắn răng, đột nhiên dậm chân một cái, dường như là hạ quyết tâm, trừng mắt nói với Lục Trần:
- Nếu ngươi dám lừa ta, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ giết ngươi
Lời nói nói ra khỏi miệng, Bạch Liên liền dùng tay trực tiếp nhận lấy nhựa cây màu trắng sữa, sau đó trực tiếp bôi lên mặt
Lập tức một cỗ khí tức khác thường xông vào mũi, hơn nữa mùi hương còn cổ quái đậm đặc, khiến Bạch Liên suýt nữa nôn ra
Nhưng may mà không lâu sau đó trong nhựa cây lại có một mùi hương mơ hồ thơm mát tỏa ra, khiến người ngửi thấy rất thoải mái, rất nhanh liền loại bỏ mùi hương sặc người lúc trước
Cũng không lâu sau đó, hai người liền bôi nhựa cây Xà Mạn này lên toàn thân
Ngoại trừ mùi hương kỳ dị tỏa ra trên người họ, hai người nhìn giống như bị bong bóng màu trắng bao bọc từ đầu đến chân, lộ ra vẻ buồn cười dị thường
Bạch Liên nhìn bộ dáng Lục Trần, lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, sắc mặt cực kỳ khó coi
Mà Lục Trần hiển nhiên không thèm để ý những thứ bề ngoài, lấy hết nhựa cây màu trắng ở giữa, bôi lên cơ thể A Thổ
Lúc này A Thổ nhìn lại rất ngoan ngoãn, không có nửa điểm phản kháng
Chờ sau khi tất cả ổn thỏa, nhóm người Lục Trần lại đợi một lúc trong rừng, sau khi chỉ thấy xung quanh quả thực rất yên tĩnh liền thử đi ra bên ngoài
Lục Trần đi đầu tiên, A Thổ và Bạch Liên đều mở to mắt cẩn thận nhìn phía sau y
Những dây leo màu đen kia rủ xuống cách đó không xa
Trong rừng cây u ám dường như yên tĩnh đến mức giống như ác quỷ dòm ngó
Nhưng chuyện người ta ngạc nhiên đã xảy ra, sau khi Lục Trần chậm rãi bước ra mấy bước, những dây leo kia rõ ràng không tấn công y