Khoảng cách từ núi Côn Luân đến nơi này là trăm núi ngàn sông, lão lại đột nhiên xuất hiện ở đây rồi
Đôi sư huynh muội hai người này từng vẻ vang vô hạn trong phái Côn Luân
Trên núi Côn Luân, nhìn bên ngoài tuổi tác bọn họ chênh lệch nhau rất lớn, như ông cháu vậy
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của họ, vì không lâu trước đây, họ thậm chí còn cùng ở trên Đông Phong tại Thiên Khung Vân Gian cao quý nhất trong phái Côn Luân, đều là đệ tử môn hạ của vị Chân Quân Hóa Thần kia
Chỉ là trong nháy mắt thời thế dễ thay đổi, nhân thế biến ảo như mây khói, Chân Quân mất mạng, Đông Phong rơi vỡ
Một mạch của Bạch Thần từng cực thịnh một thời trong chốc lát mất đi cảnh phồn hoa, chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi
Còn dưới Thiên Khung Vân Gian nay vẫn còn phế tích chồng chất như núi, còn giữ lại tàn tích của vài phần phong quang xưa
Hôm nay ở Vùng đất mê loạn hoang vu này, hai người Trác Hiền cùng Bạch Liên đối mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có một loại cảm giác thê lương khó hiểu không nói nổi
Qua một lát sau, Bạch Liên mở miệng nói:
- Dẫn ta quay về
Trách Hiền nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, phái Côn Luân mới là nhà của muội
Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhị sư huynh, trước kia huynh nói như vậy thì thôi đi, bây giờ còn có thể thẳng thắn vô tư nói như vậy, ta cũng bội phục mười phần
Mặt Trác Hiền không đổi sắc, tựa hồ không nghe ra ý châm chọc trong lời Bạch Liên, nói:
- Tiểu sư muội, lời nói của ta đều là thật tâm
Muội nhỏ tuổi liền chạy ra ngoài phiêu bạt khắp nơi, thực sự là quá nguy hiểm, không bằng theo ta quay về đi
Chỉ cần muội sau này tu luyện thành công, thiên hạ rộng lớn này, không nơi nào muội không thể đi
Bạch Liên nhìn chằm chằm vào Trác Hiền, đột nhiên nói:
- Trở về thì ta ở đâu
Trác Hiền khẽ giật mình, nói:
- Cái gì
Bạch Liên nói:
- Ta đã quen ở Đông Phong, nơi khác ta không muốn ở
Trác Hiền nở nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Tiểu sư muội, Đông Phong đã bị hủy rồi
Bạch Liên cười lạnh nói:
- Nếu không, huynh quay về cầu tình, để ta đến Hạ Phong ở vài ngày
Trác Hiền nhìn bên ngoài vẫn bình tĩnh hòa nhã, không có chút tức giận gì đối với bộ dạng càn quấy của Bạch Liên, còn ôn hòa nói:
- Hạ Phong chính là thánh địa động phủ của Thiên Lan sư thúc, trên dưới toàn phái ngoài lão nhân gia người ra, không ai có thể lên đó
Điểm này, sợ là vi huynh không làm được rồi
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ta quay về có gì thú vị
Bạch Liên phất phất tay, nói:
- Ta không quay về, nhị sư huynh tự quay về đi
Hỏi thăm đại sư huynh thay ta, xin huynh ấy dưỡng thương tốt sớm ngày tái nhậm chức, chấn hưng lại khí phách của sư môn
Đến lúc đó ta sẽ quay về nương nhờ huynh ấy, huynh nói được không
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Chuyện này không được
Đại sư huynh bế quan trị thương, ai cũng không biết bao lâu mới có thể ra ngoài
Mấy năm vài chục năm đều có khả năng, chẳng nhẽ thời gian dài như vậy muội đều không trở về núi
Bạch Liên cắn răng, nhìn Trác Hiền không nói, Trác Hiền cũng bình tĩnh nhìn nàng, hai người đối mặt thật lâu, không khí dường như đột nhiên lạnh xuống
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Liên giống như đột nhiên mệt mỏi với trò chơi lời lẽ giả dối này, xì một tiếng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Nhị sư huynh, chúng ta có thể đừng giả tạo như vậy không
Trách Hiền thở dài, vẫn không nói chuyện
Bạch Liên lãnh đạm nói:
- Huynh nói muốn dẫn ta trở về, nói rất dễ nghe là về nhà, trên thực tế sau khi ta quay về không chừng cũng bế quan vài chục năm như đại sư huynh đi
Trác Hiền trầm mặc một lát, nói:
- Tiểu sư muội, muội bẩm sinh Ngũ Thần Bàn, là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp
Sư thúc Thiên Lan là người yêu nhân tài, nói không chừng người sẽ lấy cơ nghiệp tông môn làm trọng, sẽ bồi dường muội tốt
- Nói láo
Loại lời này bản thân huynh sẽ tin sao
Bạch Liên oán hận mắng một câu
Trác Hiền ngập ngừng, sau đó bỗng cười một tiếng, giận dữ nói:
- Thực ra bản thân ta thật sự tin
Y nhìn Bạch Liên, trên mặt đột nhiên lộ ra sự thành khẩn, nói:
- Tiểu sư muội, muội xem, nếu ngay cả lời nói của bản thân còn không tin, sao có thể khiến người khác tin
- Huynh nói nhảm cái gì, ta nghe không hiểu
- Ý của ta là dù muội tin hay không, ta vẫn tin
Trác Hiền ôn hòa nói, sau đó cất bước đi về phía Bạch Liên, đồng thời nói:
- Tiểu sư muội, muội nghe nhị sư huynh nói một câu, vẫn nên về núi với ta đi
Vùng đất mê loạn này sắp sửa có giết chóc nổi lên
muội ở nơi này rất nguy hiểm
Bạch Liên lui về sau một bước, trên mặt lộ ra vài phần đề phòng, đồng thời lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Huynh nói cái gì, Vùng đất mê loạn sắp có giết chóc nổi lên là có ý gì
Trác Hiền không trả lời, chỉ ngày càng đến gần
Sắc mặt Bạch Liên trầm xuống, bỗng kêu nhỏ một tiếng, cơ thể lại bay ngược lên, nhanh chóng lao về phía sau
Song dù động tác của nàng cực nhanh nhưng trước mắt chỉ chốc lát, cơ thể Trác Hiền lại di chuyển lại gần như quỷ mị, đồng thời giơ tay chộp đến tay Bạch Liên
Bạch Liên lắp bắp kinh hãi, không khỏi lau mắt mà nhìn vị nhị sư huynh này, Bạch Thần Chân Quân cao cao tại thượng đó không cần nói
Trong ba đệ tử, Nhàn Nguyệt Chân Nhân chính là Chân Nhân Nguyên Anh cảnh, lại là chưởng môn Côn Luân, thân phận địa vị, đạo hạnh cảnh giới là đỉnh cao
Mà tam đệ tử Bạch Liên tuy nhập môn lúc tuổi còn nhỏ nhưng bản thân thiên phú căn cốt lại thật sự quá mạnh, là kỳ tài được công nhận ngàn năm khó gặp, thậm chí tuổi nhỏ đã có triển vọng đạt cảnh giới Nguyên Anh, sau đó cao nhất có thể đạt đến Hóa Thần Chi Cảnh
Cũng chính vì thế, tiếng tăm của Bạch Liên trong đám người tinh anh cao tầng cũng là cực lớn
Dù sao đã bao nhiêu năm rồi, phái Côn Luân mới xuất hiện một vị thiên tài Ngũ Trụ như vậy
Nếu so sánh thì nhị đệ tử Trác Hiền của Bạch Thần Chân Quân tuy cũng là tu sĩ Kim Đan uy tín nhiều năm, đạo pháp cao cường đức cao vọng trọng nhưng so đến tiếng tăm thì không bằng sư huynh Nhàn Nguyệt Chân Nhân, gần đây thậm chí ngay cả tiểu sư muội của mình cũng không bằng
Đây tất nhiên là một chuyện khiến người khác chán nản, nhưng việc thế gian luôn như vậy, không thể nói lý quá nhiều
Lại thêm Trác Hiền xưa nay luôn làm người đơn giản, không huênh hoang, vì thế cảm giác tồn tại không mạnh là đúng
Ngay cả bản thân Bạch Liên, bình thường thực ra đều nhờ vị nhị sư huynh này chăm sóc nhưng trong lòng so sánh với sư phụ và sư huynh vô cùng cường đại, nàng vẫn rất coi thường vị nhị sư huynh này
Người làm việc chăm sóc không được tôn trọng bao nhiêu, cao cao ở trên không làm gì ngược lại được kính sợ
Nói chung hôm đây chính là nhân tình thế đạo bây giờ
Chỉ là dù Bạch Liên coi thường thế nào nhưng bây giờ một khi thực sự động thủ, Trác Hiền tu sĩ Kim Đan lâu năm, nhị đệ tử chính quy dưới trướng Bạch Thần Chân Quân này lại lập tức thể hiện ra thực lực cường đại khiến người khác kinh ngạc
Mặc cho Bạch Liên trái công phải kích thế nào, Trác Hiền đều có thể đoạt một bước ngăn đón trước mặt nàng, khiến nàng không thể rời đi
Bạch Liên thay đổi liền hơn mười loại mánh khóe, nhưng luôn không thể phá được sự ngăn cản của Trác Hiền
Trong lòng nàng ngày càng kinh hãi, thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác quả nhiên “người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn”
Tuy đây là một câu nói rất có lý, nhưng một khi có loại cảm giác này, không hề nghi ngờ, chính là lòng tự tin của bản thân đã bị đả kích nặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, lại lui về sau lần nữa, không né tránh nữa, Trác Hiền vươn mạnh tay ra, bắt lấy cổ tay phải của Bạch Liên, bình tĩnh nói:
- Tiểu sư muội, đừng quấy rối nữa, theo ta về núi Côn Luân đi
Nói xong, tay lão dùng lực một chút
Lập tức, bàn tay giống như khóa sắt, nắm chặt tay nhỏ của Bạch Liên, chỉ thêm chút nữa sẽ dùng linh lực mạnh mẽ vô cùng của lão áp đảo tiểu cô nương này
Vào đúng lúc đó, Trác Hiền đột nhiên nghe thấy Bạch Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ huynh ngông cuồng như vậy, không sợ sau này ta tu thành Nguyên Anh Hóa Thần, sẽ băm huynh thành vạn đoạn sao
Cơ thể Trác Hiền hơi chấn động, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên
Phải biết rằng, thiên phú của Bạch Liên quả thật là rất tốt
Người khác nói Nguyên Anh, Hóa Thần có khả năng là khoác loác, mà náng nói như vậy thật sự có khả năng rất lớn
Bị một Chân Quân Hóa Thần tương lai bắt đầu ghi hận từ bây giờ sao
Dù là Trác Hiền luôn tỉnh táo bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngăn được toát mồ hôi lạnh, trong lòng nổi hết cả gai ốc
Nhưng nói chung lão không phải người phàm, nói thế nào cũng là đệ tử được Bạch Thần Chân Nhân dạy dỗ nhiều năm, sao có thể bị mấy câu nói này dọa vỡ gan
Thiên tài Ngũ Trụ này tự nhiên lợi hại, nếu sau này có thể trở thành Chân Quân Hóa Thần vậy đương nhiên càng lợi hại hơn
Nếu thật sự có một ngày như vậy, nói không chừng Bạch Liên còn có thể trở thành Chân Nhân Hóa Thần mạnh nhất từ trước đến nay của phái Côn Luân cũng chưa biết chừng
Nhưng bây giờ không có thành tựu chính là không thành tựu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Liên hiện nay vẫn chỉ là một tiểu cô nương đạo hạnh không bằng mình mà thôi
Trác Hiền xiết chặt tay, hai đầu ngón tay hữu ý vô tình ấn vào mạch môn trên cổ tay Bạch Liên
Lập tức Bạch Liên hô nhỏ một tiếng, một nửa cơ thể liền mềm nhũn, đồng thời mồ hôi lạnh nhỏ giọt, tức giận nói:
- Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn vẽ đường cho hươu chạy sao
Trác Hiền lắc đầu, nói:
- Ta đây là vì muốn tốt cho muội
- Nói láo
Bạch Liên mắng:
- Con người huynh sao lại dối trá như vậy, rõ ràng là muốn đưa ta đi tranh công lĩnh thưởng, còn nói cái gì mà vì tốt cho ta
Làm việc xấu còn muốn tốt, sau đó lại để không bị lương tâm cắn rứt sao
Huynh có biết xấu hổ hay không
Trác Hiền thản nhiên nói:
- Muội trẻ tuổi không hiểu chuyện, ta không so đo với muội
Nhưng muội như vậy có phần quá dáng, cũng quá ồn ào rồi
Tiểu sư muội, vi huynh thất lễ, chỉ có thể tạm thời phong bế miệng của muội…
Lời còn chưa dứt, lúc đó Trác Hiền bỗng ngẩng đầu, dường như cảm thấy gì đó
Ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng hú thê lương vang lên từ sau lưng gã, một bóng mờ màu đen đánh tới
Tiếng gió thảm thiết, khí thế như bài sơn đảo hải
Trác Hiền chấn động, nhanh chóng buông tay Bạch Liên ra, đồng thời liên tục lùi mấy bước, ngón tay như đao, vẽ vòng tròn hư ảo trước người
Một cái khiên ánh sáng màu vàng bỗng xuất hiện, chắn trước người, bảo vệ ngực lão
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang thật lớn, một con sói lông đen khổng lồ xuất hiện, hai mắt lóe lên ánh sáng âm u, vô cùng hung ác
Mà ở một chỗ khác, một cánh tay bỗng duỗi ra, túm lấy tay Bạch Liên kéo nàng liều mạng bỏ chạy
Bạch Liên tập trung nhìn lại, chỉ thấy người xuất hiện chính là Lục Trần
Vốn cả kinh, tiếp theo là vui vẻ, rồi lập tức nổi giận, Bạch Liên cắn răng quát:
- Ngươi chạy qua góp vui cái gì
Lục Trần liếc nhìn phương hướng chạy trốn, tuy không khí khẩn trương nhưng vẫn mỉm cười, nói:
- Cô dữ như vậy, không phải là vẫn chạy theo ta rất nhanh sao
27/ 2
- Bổn cô nương cũng không ngu
Bạch Liên oán trách một tiếng, chạy lại càng thêm nhanh
Hai người chạy được một đoạn đường liền nghe thấy một trận tiếng nổ lớn, nhìn lại liền thấy một cảnh cát bụi bay tung trời, thanh thế cực lớn, ngay cả bóng người cũng không nhìn rõ
Mà sau một lát, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vọt ra từ đống bụi đất, sau đó chạy như điên về phía họ, chính là A Thổ
Mà trong đám bụi sau lưng A Thổ, một tiếng hét phẫn nộ lập tức truyền đến
Bóng dáng Trác Hiền phóng lên trời, tinh quang hai mắt bắn bốn phía, vẻ mặt phẫn nỗ
Quần áo trên người lão có phần chật vật, giống như bị đánh lén không kịp chuẩn bị mà chịu thiệt thòi nhỏ vậy
Bạch Liên lập tức lắp bắm kinh hãi, nhất thời có cái nhìn khác xưa đối với chiến lực của A Thổ
Phải biết rằng, Trác Hiền là tu sĩ Kim Đan uy tín lâu năm của danh môn đại phái Côn Luân, càng là đệ tử dưới trướng của Chân Nhân Bạch Thần, một thân đạo hạnh cao tuyệt không bình thường, tu sĩ bình thường còn xa mới sánh được
Nhưng dù như vậy, con sói khổng lồ A Thổ này lại có thể gây ra chút rắc rối cho lão
Rõ ràng sau đêm trăng tròn, thánh thú hắc lang tiến cấp này dường như đã đột nhiên tăng mạnh ở phương diện lực lượng
Nhưng bình thường vì sao không nhận ra được nhỉ
Bạch Liên bỗng nghĩ tới vấn đề này
Trong chớp mắt nàng cảm thấy hình như con chó đen kia cả ngày đều ở bên Lục Trần, dáng vẻ lười biếng dường như rất có tính lừa gạt
Hóa ra con chó ngốc này lại gian trá xảo quyệt, giống chủ nhân của nó như đúc
Lục Trần bỗng cảm giác được bên cạnh truyền đến ánh mắt phẫn nộ
Hắn hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Liên, sau đó cũng không nói gì
Lúc này chạy trốn mới là chuyện quan trọng
Trác Hiền sau khi bay lên không đã nhìn thấy bọn họ, giờ phút này vẻ mặt lạnh lẽo, nhanh chóng bay qua đây
Bạch Liên trong lúc chạy nhanh, đang muốn tiếp tục lao theo Lục Trần về phía trước, ai ngờ cánh tay đột nhiên bị giật một cái, lại bị Lục Trần nắm lấy kéo chạy về một hướng khác
Mà bất ngờ hơn đó là hướng cánh rừng Xà Mạn màu đen kia
Bạch Liên vốn kinh ngạc vì phát hiện Lục Trần vẫn luôn nắm tay mình quên không buông ra
Mà kinh ngạc thứ hai là phương hướng Lục Trần chạy
Nàng không nhịn được hỏi:
- Này, ngươi điên rồi sao, bên kia là rừng Xà Mạn
Không phải ngươi nói không thể tiến vào sao, vào đó sẽ chết người sao
- Ta lừa cô đấy
Lục Trần chạy như bay, bình tĩnh nói với Bạch Liên
- Khốn kiếp…
- Đạo hạnh người kia rất cao, không thể coi thường, ngộ nhỡ bị lão quấn lấy rồi, chúng ta sẽ rắc rối lớn
Lục Trần hạ thấp tiếng, nói với Bạch Liên:
- Trước mắt không có cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đi vào rừng Xà Mạn
Sau khi tiến vào nghe theo ta, nếu không thực sự sẽ bị rắn cắn chết, ta cũng không cứu nổi cô đâu
Bạch Liên lại càng hoảng sợ, trợn mắt nói:
- Này, này, lúc nãy ngươi nói là lừa ta, sao bây giờ lại nói là chết người rồi
Rốt cuộc miệng ngươi nói thật bao giờ chưa…
- Câm miệng, nghe theo ta
Lời còn chưa dứt, Lục Trần đã cắt đứt lời phàn nàn của Bạch Liên
Chỉ nghe tiếng gió chợt nổi lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, hai người đã tiến vào rừng Xà Mạn
Một mảnh lờ mờ trong rừng, nơi nào cũng có thể thấy những dây leo kích thước khác nhau, rũ xuống thật dài, mà phía sau bọn họ không ngừng có tiếng rít lọt vào tai
Ở gần nhất là A Thổ chạy nhanh, bây giờ đã đuổi kịp họ rồi, mà Trác Hiền ở xa hơn mặt mày xanh mét, một đường chạy như bay, đang đến gần đây
Hai người một chó mới xông vào rừng Xà Mạn, đột nhiên trái tim Bạch Liên đập mạnh một cái, nhìn thấy trong những dây leo màu đen xung quanh kia có mấy cái đột nhiên hơi run nhè nhẹ, lại hơi ngẩng lên, giống như đang sống
Mà Lục Trần lại không có ý dừng chân quan sát tình hình xung quanh, trực tiếp kéo Bạch Liên lên A Thổ, chạy như điên vào trong rừng
Những nơi đi qua, tiếng vang và động tĩnh không nhỏ, vì thế trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Liên , vô số dây leo to nhỏ xung quanh lại đều bắt đầu run rẩy, sau đó lại giống như từ từ sống lại., Những nhánh cây khô màu nâu đen kỳ dị kia bắt đầu chuyển động chậm rãi trượt, chìa ra, nhìn giống như vô số con rắn màu đen
Khó trách ở đây gọi là rừng Xà Mạn
Một loại âm thanh quỷ dị, giống như tiếng bò sàn sạt của rắn bắt đầu truyền đến từ bốn phương tám hướng
Cánh rừng rậm đen tối này giống như bị kinh động, bắt đầu chậm rãi tỉnh lại, sau đó tản ra một loại khí tức tà ác lạnh như băng, khiến người khác phát lạnh từ đáy lòng
Nhưng Lục Trần lại không quan tâm đến động tĩnh xung quanh, còn dẫn theo Bạch Liên và A Thổ chạy trốn, xông về phía trước
Những dây leo xung quanh kia ngày càng nhiều, thậm chí đã bắt đầu có dây leo màu đen buông thõng xuống, bỗng mở cái miệng lớn đáng sợ ra cắn tới một cái
Những gai nhọn đáng sợ màu đen kia như răng nanh của con rắn khổng lồ
Giờ khắc này có thể nói là sắc mặt Bạch Liên đã trắng bệnh, mắt thấy xung quanh có vô số bóng dáng màu đen lắc lư
Tựa hồ sau một khắc tới họ sẽ bị chìm ngập trong vô số “xà triều”, mà phía sau họ cũng truyền đến tiếng hét giận dữ, lại là của Trác Hiền
Xem ra lão cũng gặp phải chút rắc rối, giống như xảy ra một trận đấu với những dây leo quỷ dị này
Nhưng tình hình nguy hiểm nhất tất nhiên vẫn là hai ngươi một chó bên Lục Trần
Họ chạy ngày càng vào sâu trong rừng, tình hình cũng ngày càng khủng bố và nguy hiểm
Mắt thấy âm thanh kêu rít vang lên rất lớn, những đám mây đen đầy trời sắp rơi xuống nuốt trọn bọn họ
Khi Bạch Liên dường như sắp kêu ra tiếng, hai mắt Lục Trần bỗng tỏa sáng, chỉ về phía trước hô nhỏ một tiếng:
- Nhanh
Đến bên kia đi
Bạch Liên ngẩng đầu nhìn, lại lắp bắp kinh hãi., Chỉ thấy trong rừng sâu phía trước đột nhiên có một đạo ánh sáng chiếu lên, lại xuất hiện một cái cây kỳ lạ khác với những cái cây xung quanh, toàn thân màu bạc trắng, thể lượng vừa phải, kích cỡ nhìn bên ngoài chỉ một người ôm vừa
Đồng thời, trên cái cây này cho dù là thân cây hay nhánh cây đều không có bất cứ dây leo quỷ dị nào
Ánh sáng xinh đẹp mà chói lọi tỏa ra từ cái cây màu trắng bạc này giống như là một tiên tử độc lập trong khu rừng đen tối này, tản mát ra vòng sáng làm say lòng người
Giờ này khắc này, những dây leo màu đen phía sau mấy người Lục Trần dường như đột nhiên bị chọc giận triệt để, tiếng rít lập tức lớn hơn mấy lần, vô số đầu dây leo bắt đầu dài ra điên cuồng, bay giữa không trung, lao về phía họ
Nhưng động tác của Lục Trần và Bạch Liên cực nhanh, không có chút chần chừ nào, trực tiếp vọt tới cây kỳ lạ kia
Mà tốc độ của con sói đen A Thổ lúc này cũng lộ ra vẻ kinh người, chỉ dựa vào năng lực của chính nó, phát lực khi chạy trối chết, trong chớp mắt đã vượt qua hai người Lục Trần và Bạch Liên, nhẹ nhàng vượt qua dẫn đầu họ, đến dưới cái cây kỳ lạ kia đầu tiên
Cuối cùng, trước khi dây leo màu đen đáng sợ xung quanh kia đánh đến, Lục Trần và Bạch Liên trong lúc nguy hiểm cũng xông được đến dưới cây màu trắng bạc kia
Quả nhiên, những nơi cách cây kỳ lạ này sáu thước, tất cả dây leo màu đen đều đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước nào nữa
Nhìn ở nơi cách đó không xa, những dây leo màu đen như những con rắn khổng lồ điên cuồng vặn vẹo giãy dụa cơ thể, Bạch Lên liền có chút sợ hãi trong lòng
Nhưng rất nhanh, họ liền phát hiện những dây leo xung quanh họ bắt đầu nhanh chóng giảm bớt
Sau đó phóng mắt ra xa, liền phát hiện rất nhiều dây leo màu đen xung quanh đều như những con rắn di chuyển, hướng về phía trung tâm đang diễn ra trận chiến kịch liệt
Trong bóng râm u ám kia, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của Trác Hiền ngày càng lớn, ngày càng kinh sợ tức giận
Cũng không lâu lắm, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to từ bên đó, trên người Trác Hiền bắn ra ánh sáng chói mắt
Lão lại tế ra một pháp bảo tiên kiếm, mũi kiếm mạnh mẽ, trong chớp mắt cắt đứt nhiều dây leo quanh người
Áp lực xung quanh lập tức buông lỏng, cũng khiến những dây leo vốn đang tấn công hung hăng càn quấy kia dừng lại một chút
Nhưng tình hình như vậy chỉ giằng co được trong một lúc, mọi người liền nghe thấy trong rừng bỗng nổi lên âm thanh lớn kỳ lạ…
Những loại âm thanh kỳ lạ này như rắn, côn trùng, chuột,kiến ùn ùn kéo đến, dây leo so với trước đó nhiều gấp bội không ngừng chui ra từ góc nào không biết
Âm thanh điên cuồng gấp bội lần so với trước lần nữa vọt đến Trác Hiền, cắn xé điên cuồng từ nhiều góc độ, dường như muốn xé nát kẻ thù thành vạn đoạn
Trong lúc nhất thời Trác Hiền đã hơi luống cuống tay chân
Đồng thời, tại thời điểm quan trọng nhất, ngực lão đột nhiên đau xót, linh lực lại có vài phần trì trệ
Lão vốn kinh ngạc, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí xông lên đầu, trong cơ thể lão đã có dấu hiệu trúng độc
Trong cánh rừng này, không biết là ở đâu, lại tràn ngập kịch độc có thể đầu độc đến tu sĩ
Trác Hiền đâu còn dám ham chiến, thét dài một tiếng, thân hình phóng lên trời, linh lực kiếm quang bắn bốn phía
Chỉ nghe mấy tiếng “rầm rầm rầm”, lão trực tiếp chặt đứt những dây leo trên đỉnh đầu, sau đó xông ra khỏi cánh rừng, bay đến giữa không trung, tiếp theo không dám ở lâu, trực tiếp bay vút về phía xa
Về phần nhiệm vụ muốn dẫn theo tiểu sư muội về nhà gì đó, trước mắt tự nhiên cũng không thể quan tâm
Nếu tính mạng bản thân còn không giữ được, những nhiệm vụ kia còn có ý nghĩa gì
Trong rừng rậm, Lục Trần cùng Bạch Liên đều nhìn thấy cảnh ngộ của Trác Hiền, cũng đồng thời nhìn thấy lão chạy trối chết
Bạch Liên ngắm nhìn xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi, lại nghĩ đến quả nhiên Vùng đất mê loạn nguy hiểm khó lường như trong truyền thuyết
Đây vẫn chỉ là khu vực vòng ngoài lại có nơi nguy hiểm như vậy
Đừng nói là người bình thường, dù là một tu sĩ nếu tiến vào trong rừng này, hơi không cẩn thận, chỉ sợ là kết cục vạn kiếp bất phục
- Chúng ta làm sao bây giờ
Sau khi hơi bình tĩnh lại, Bạch Liên quay đầu hỏi Lục Trần
Cho dù nói thế nào, là Lục Trần dẫn nàng vào rừng Xà Mạn, chắc hẳn y cũng biết bí mật của cánh rừng này, do đó sẽ có cách để đưa mọi người đi ra
Chỉ là Lục Trần sau khi nhìn nàng một cái, lại hỏi ngược lại một câu:
- Cô biết cái cây này không
Cái cây trong miệng hắn chỉ, tự nhiên là cấy kỳ lạ màu trắng bạc khác lạ xinh đẹp này, Bạch Liên lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết
- Tên của cây này là cây Xà Mạn, trên thực tế, cả cánh rừng này chính là tồn tại vì cái cây này
27/ 3
- Ngươi nói là, nhiều cây dây leo như vậy, đều vì bảo vệ cây Mạn Xà này sao
Bạch Liên hơi khó tin hỏi
Lục Trần nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy
Loại cây này trời sinh cực kỳ tà ác, một khi có hạt giống rơi xuống đất nảy mầm rồi sinh trưởng, , rồi tiếp tục ăn mòn, khống chế những cây cỏ xung quanh, sau đó toàn bộ biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ
Y chỉ những cây màu đen xung quanh, nói:
- Bao vây hoàn toàn vùng đất xung quanh cây mẹ, bất cứ người hoặc thú nào xâm nhập vào rừng cây màu đen này đều sẽ bị những dây leo khổng lồ như rắn này tấn công
Đừng nói là người bình thường, cho dù là tu sĩ, nếu đạo hành thấp cũng sẽ bị vây hãm cắn nuốt đến chết
Mà những chim thú khác, quanh năm suốt tháng, chết ở đây không ít
Sắc mặt Bạch Liên hơi tái nhợt, vô ý thức nhìn xung quanh rồi hỏi Lục Trần:
- Nhưng lúc nãy khi chúng ta xông vào, hình như không nhìn thấy người chết hoặc xương cốt của yêu thú động vật
Lục Trần nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Cô sẽ không cho là những thứ quỷ này chỉ biết giết chóc, không biết ăn chứ
Bạch Liên chẳng biết vì sao cơ thể run rẩy một cái, trên mặt lộ ra bộ dáng buồn nôn, nói:
- Chúng lại có thể ăn…
Lục Trần gật đầu, nói:
- Thế giới này vốn rất tàn khốc, không phải sao
Hai người cùng xoay người, nhìn cây màu trắng bạc trước mặt kia
Lúc này trước mắt họ, cái cây kỳ lạ này dường như được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, nhìn bên ngoài tràn ngập sánh sáng lấp lánh, khiến người ta xem mà phải than thở
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ khó có thể tưởng tượng trên đời lại có một loại cây kỳ lạ xinh đẹp như vậy
Chỉ là khiến người ta không thể ngờ được, phía sau vẻ xinh đẹp này lại có một sự thật đáng sợ
Bạch Liên hít sâu một hồi lâu, tâm trạng dường như mới từ từ bình phục lại một chút
Nhưng khi nàng nhìn thấy cái cây kỳ lạ màu trắng bạc, trong mắt lại có vẻ chán ghét
Nàng nhìn cây mẹ Xà Mạn mấy cái rồi hỏi Lục Trần:
- Thế thì lại có chút kỳ quái, vì sao sau khi chúng ta đến gần cái cây này, những dây leo kia lại không tấn công chúng ta
Lục Trần suy nghĩ, nói không quá chắc chắn:
- Cái này ta cũng không rõ lắm
Chắc là thiên tính của loại cây Xà Mạn này là như vậy
À, nhưng cũng có khả năng cơ thể loại cây kỳ lạ này gầy yếu, không dám để những dây leo đáng sợ xung quanh lại gần quá mức
Nếu không, nói không chừng ngay cả nó cũng sẽ bị ăn
Bạch Liên bán tín bán nghi, luôn cảm thấy lời nói này của Lục Trần có chút không đáng tin
Nhưng bây giờ dường như cũng không có sự giải thích gì tốt hơn, đành phải hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Hay là, chúng ta chém cái cây này đi, cũng tránh để hại người nữa
Lục Trần nở nụ cười, nói:
- Nhìn không ra nha, cô lại còn có tâm tư trừ hại cho dân
Bạch Liên lườm hắn một cái
Chẳng qua cho dù là thế, cô gái xinh đẹp trợn mắt cũng có một loại tư thái và vẻ xinh đẹp khác
Lục Trần trầm ngâm một lái, nói:
- Hay là trước đừng chặt
Cây Xà Mạn này chắc chỉ có thể sống ở Vùng đất mê loạn, những nơi khác trên Thần Châu ta chưa từng nghe nói có loại cây kỳ lạ này xuất hiện
Chắc là linh lực ngũ hành của Vùng đất mê loạn này hỗn loạn mới có thể tạo ra loại cây quỷ dị này
Hơn nữa theo ta được biết, một khi cây mẹ Xà Mạn này chết, hoặc bị thương nặng mất đi sự khống chế đối với những dây leo xung quanh
Cả cánh rừng Xà Mạn sẽ giống như phát điên, không quan tâm đến tất cả mà sẽ bắt đầu bành trướng ra bên ngoài, ít nhất phải khoảng sáu bảy ngày
Nếu thật sự như vậy, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ
Sau khi Bạch Liên nghe thấy không sợ mà còn vui mừng, bước về phí Lục Trần một bước, nói:
- Thế nào, hẳn là ngươi có cách rời khỏi nơi này
- Coi là như vậy đi, đại khái biết một cách
Lục Trần nói:
- Nhưng rốt cuộc hữu nghiệm hay không, còn phải thử một chút mới biết
Nói xong, y chậm rãi đi về phía cái cây lạ màu trắng kia, đồng thời trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đen
Nhưng lại là một cấy đoản kiếm màu đen, nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn, lộ ra sự sắc bén vô cùng
- Loại cây Xà Mạn này rất quỷ dị, những dây leo xung quanh kia cũng rất khó chơi
Tu sĩ bình thường dù tu luyện đến tu sĩ Kim Đan cảnh giới, trong rừng Xà Mạn này cũng rất đau đầu, không dễ thoát khỏi, càng không nói đến những luyện khí tu sĩ hay tu sĩ Trúc Cơ dưới đáy kia rồi
Lục Trần cười nhạt, nói:
- Nhưng ở nơi này, trên cây Xà Mạn lại có một thứ bảo bối có thể giúp chúng ta
Bạch Liên nói:
- Là cái gì
- Nhựa cây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần đi đến bên cạnh cây Xà Mạn, sau khi nhìn kỹ cái cây vài lần, bỗng đâm kiếm xuống
Chỉ thấy đoản kiếm màu đen sắc bén dị thường, trực tiếp khoét một lỗ lớn trên thân cây
Sau một lúc lâu, một dòng nhựa cây màu trắng sữa chảy ra từ đó
Bạch Liên đi tới, nhìn dòng nhựa cây trắng sền sệt, đồng thời tỏa ra một mùi hương cổ quái, không chịu được nhíu mày, hỏi Lục Trần:
- Nhựa cây này có tác dụng gì
Lục Trần nói:
- Cô bôi nhựa cây này lên mặt, tay chân, kể cả xiêm y cũng bôi một ít
Những dây leo xung quanh kia sẽ xem cô là một phần cùng nguồn với chúng, sẽ không tấn công
Bạch Liên “A” một tiếng, đang có chút do dự, lại nhìn thấy Lục Trần bên cạnh đã giơ tay ra đón lấy nhựa cây màu trắng kia, bắt đầu bôi lên người
Vẻ mặt Bạch Liên thoáng cái nhăn nhó, có chút không chịu được nhìn Lục Trần đang bôi nhựa cây lên mặt, lên người, nói:
- Cách này thực sự có tác dụng sao
Lục Trần “Hừ” một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Không nghe lời của ta thì tùy cô, nhưng nếu tương lai cô bị những dây leo xung quanh giết chết, cũng đừng tìm ta oán trách
Bạch Liên cắn răng, đột nhiên dậm chân một cái, dường như là hạ quyết tâm, trừng mắt nói với Lục Trần:
- Nếu ngươi dám lừa ta, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ giết ngươi
Lời nói nói ra khỏi miệng, Bạch Liên liền dùng tay trực tiếp nhận lấy nhựa cây màu trắng sữa, sau đó trực tiếp bôi lên mặt
Lập tức một cỗ khí tức khác thường xông vào mũi, hơn nữa mùi hương còn cổ quái đậm đặc, khiến Bạch Liên suýt nữa nôn ra
Nhưng may mà không lâu sau đó trong nhựa cây lại có một mùi hương mơ hồ thơm mát tỏa ra, khiến người ngửi thấy rất thoải mái, rất nhanh liền loại bỏ mùi hương sặc người lúc trước
Cũng không lâu sau đó, hai người liền bôi nhựa cây Xà Mạn này lên toàn thân
Ngoại trừ mùi hương kỳ dị tỏa ra trên người họ, hai người nhìn giống như bị bong bóng màu trắng bao bọc từ đầu đến chân, lộ ra vẻ buồn cười dị thường
Bạch Liên nhìn bộ dáng Lục Trần, lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, sắc mặt cực kỳ khó coi
Mà Lục Trần hiển nhiên không thèm để ý những thứ bề ngoài, lấy hết nhựa cây màu trắng ở giữa, bôi lên cơ thể A Thổ
Lúc này A Thổ nhìn lại rất ngoan ngoãn, không có nửa điểm phản kháng
Chờ sau khi tất cả ổn thỏa, nhóm người Lục Trần lại đợi một lúc trong rừng, sau khi chỉ thấy xung quanh quả thực rất yên tĩnh liền thử đi ra bên ngoài
Lục Trần đi đầu tiên, A Thổ và Bạch Liên đều mở to mắt cẩn thận nhìn phía sau y
Những dây leo màu đen kia rủ xuống cách đó không xa
Trong rừng cây u ám dường như yên tĩnh đến mức giống như ác quỷ dòm ngó
Nhưng chuyện người ta ngạc nhiên đã xảy ra, sau khi Lục Trần chậm rãi bước ra mấy bước, những dây leo kia rõ ràng không tấn công y