Thiên Ảnh

Chương 265: Bộ tộc Man Nhân




Trước bình minh, khi sắc trời vẫn tối, Lục Trần và A Thổ chạy trốn một mạch đã chạy tới bên ngoài Ác Mãng Cốc
Trong bóng tối không thể thấy sơn cốc khắp nơi đều là rắn độc trong truyền thuyết có bộ dáng ra sao
Nhưng mùi tanh đặc biệt của rắn theo gió bay tới nói rõ phía trước vô cùng nguy hiểm
Nên biết bây giờ bọn họ vẫn còn bên ngoài khu vực Ác Mãng Cốc, nếu là mùi của loài rắn bình thường, gió thổi qua một cái sẽ biến mất
Nhưng ở khoảng cách xa mà mùi lại nồng như thế có thể tưởng tượng được côn trùng rắn rít bên trong nhiều tới mức nào
A Thổ đứng bên cạnh Lục Trần có chút nóng nảy bất an
Tình trạng này gần đây rất hiếm gặp trên người nó
Dù là trên đường chạy trốn Lục Trần cũng không thấy nó có phản ứng như thế
Lục Trần đứng bên cạnh A Thổ nhẹ nhàng ôm cổ nó, rất nhanh khiến A Thổ yên tĩnh lại
Trong đêm tối có gió rét, nhưng một người một chó vẫn có thể cảm thấy chút ấm áp từ đối phương
-Phía trước có chút khó đi, hơn nữa rất nguy hiểm, nếu là người khác ta sẽ cố gắng nghĩ cách để họ rời đi
Lục Trần hơi xúc động, nói:
-Nhưng mà mi đần, lại dễ gạt như thế làm ta thật không nỡ cho mi đi
A Thổ xoay đầu lại, liếc hắn một cái, đôi mắt xanh của nó sáng lên
Lục Trần cười to, phất tay nói:
-Đi đi….
Rột rột rột
Lời còn chưa dứt hắn đã nghe bên cạnh truyền tới một chuỗi âm thanh kỳ lạ, thì ra là tiếng kêu từ bụng A Thổ
Lục Trần ngẩn ra, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, chạy trốn một ngày một đêm rồi
A Thổ dù sao cũng không phải tu sĩ loài người, nó là yêu thú, hơn nữa còn mới thăng cấp không lâu cho nên vẫn sẽ đói bụng
Trong khoảng khắc đó, Lục Trần đột nhiên cảm thấy gương mặt và hốc mắt của mình có chút hơi nóng
Có lẽ do một ngày một đêm này chạy trốn quá khẩn trương, cũng có lẽ do thói quen để A Thổ tự ra ngoài tìm thức ăn của hắn khi còn ở Côn Luân cho nên hắn quên mất chuyện này
A Thổ-tên gia hoả đang mệt nhoài trước mặt này một mạch theo hắn liều mạng chạy trốn, không rời không bỏ, không oán không hối chạy theo, ngay cả một tiếng than phiền cũng không có
Trong bóng tối, Lục Trần hít một hơi thật sâu, sau đó cười lên, vỗ vỗ đầu A Thổ rồi nói nhỏ:
-Đi, chúng ta đi tìm thức ăn
Tìm thức ăn lúc trời chưa sáng ở một nơi thế này không phải là chuyện dễ gì, hơn nữa A Thổ đã xưa không bằng nay, loại thịt bình thường sớm đã không lọt mắt nó
Ít nhất, lương khô Lục Trần mang theo đưa cho nó, nó luôn có vẻ chê, còn kém chút nữa là đã khịt mũi coi thường luôn
Được rồi, lên cấp Thánh Thú tất nhiên phải ăn thứ xa hoa hơn, thịt bình thường không được tất nhiên phải kiếm thịt yêu thú
Bây giờ, chỗ dễ tìm yêu thú nhất chính là Ác Mãng Cốc, chẳng qua đêm hôm khuya khoắc mà xông vào sơn cốc đầy động vật có độc thế này chẳng khác nào tìm chết
Lục Trần không muốn đi, A Thổ đói bụng gần chết cũng không muốn đi
Nhìn bộ dáng của nó giống như chỉ ngửi mùi thôi đã rất chán ghét rồi
Cho nên Lục Trần đành mang A Thổ đến dãy núi bên cạnh Ác Mãng Cốc xem thử có con yêu thú mắt mù xui xẻo nào có thể bắt không
Trước hết phải nhét đầy bao tử cho con thánh thú giỏi việc chạy trốn này, sau đó chờ trời sáng lại nghĩ biện pháp thông qua Ác Mãng Cốc thẳng tiến sông lớn Long Xuyên
Trên thực tế, Ác Mãng Cốc là một thung lũng bị lún xuống bên trong dãy núi vạn dặm trùng điệp nhấp nhô, mặc dù môi trường ẩm ướt âm u sinh sôi vô số quái vật, độc trùng, nhưng xét theo vị trí địa lý thì thông qua Ác Mãng Cốc là con đường ngắn nhất để tới sông Long Xuyên
Đương nhiên, nếu là nhân vật tầng lớp Nguyên Anh cảnh Đại Chân Nhân tất nhiên không sợ những cơn gió mạnh có thể đánh tan linh lực ở trên núi và bầu trời cao, trực tiếp bay qua từ đỉnh núi
Mặc dù Lục Trần có loại đạo pháp kỳ dị như lửa đen có uy lực cực lớn trong đấu pháp thực tế, thế nhưng về mặt bay trên trời lại không có tác dụng gì
Hơn nữa ngoại trừ bản thân hắn còn có một con sói đen khổng lồ A Thổ nên càng không thể nào trực tiếp bay qua
Cho nên, khi hắn và A Thổ gần đến dãy núi, nhìn dãy núi trước mặt một chút, hắn nhịn không được thở dài
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn
Phía sau là màu đen của đêm khuya, bóng tối có mặt ở khắp nơi
Nhưng trừ những thứ này ra dường như không có bất cứ vật gì, không có bất cứ tiếng động nào
Thế nhưng, rõ ràng ngay vừa rồi, Lục Trần lại có cảm giác kỳ lạ giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm
Hắn nhíu mày một cái, một lát sau khuôn mặt bình thường trở lại rồi tiếp tục cùng a Thổ đi tiếp
Đêm nay, bọn họ không được may mắn cho lắm, tìm một lúc lâu trên dãy núi cũng không gặp được con yêu thú xui xẻo nào chạy tới
Đêm nay, dường như tất cả yêu thú đều đang thoải mái trốn trong cái ổ của mình chứ không chịu chạy ra làm bữa ăn khuya cho con thánh thú nào đó
A Thổ có vẻ hơi sốt ruột và tức giận, Lục Trần cũng có chút bất đắc dĩ
Ngay lúc hắn suy nghĩ xem có nên vào sâu trong núi hay không
Bỗng nhiên a Thổ chợt ngẩng đầu ngửi ngửi mấy cái rồi quay đầu lại gọi Lục Trần, âm thanh có chút mừng rỡ và hưng phấn, ngay sau đó, nó nhanh chóng chạy về một hướng khác
Lục Trần hơi giật mình, lúc này cả hai đang ở trên dãy núi, do đang ở trên gió cho nên không ngửi thấy được mùi tanh bay ra từ Ác Mãng Cốc, nhưng a Thổ có vẻ như phát hiện ra cái gì
Lục Trần không do dự quá lâu vì tốc độ của A Thổ không chậm
Hơn nữa đêm tối trong vùng đất Mê Loạn nguy cơ khắp nơi cho nên hắn phải đuổi theo sau
Cứ thế đi theo A Thổ xuyên qua dãy núi gần nửa giờ
Bầu trời đã hơi sáng lên, đường chân trời ở phía xa đã xuất hiện tia nắng sớm bắt đầu chíu rọi mảnh đất hỗn loạn này
Lục Trần và A Thổ chạy đi trong những tia nắng sớm, khi chạy tới một nơi rộng rãi giữa sườn núi, cả hai bỗng nhiên dừng chân lại
Trước mặt hắn, dãy núi vốn nên nguyên thuỷ, dã man, hoang tàn vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một khu vực có dấu hiệu sinh sống của quần thể người sống tập trung theo bộ tộc
Đó là những hang động lớn bị tạc ra dưới vách đá cao vút nằm ẩn trong thung lũng
Ngoài ra, bên ngoài hang động có không ít ngôi nhà vô cùng thô ráp được xây bằng gỗ và đá tập trung một chỗ
Ánh nắng tảng sáng xẹt qua bộ lạc nguyên thuỷ hoang vu này
Hết thảy đều tĩnh lặng, không có khói bếp, cũng không có bóng người qua lại, giống như tất cả vẫn còn đang ngủ say vậy
Đồng tử Lục Trần co lại, ngưng mắt nhìn bộ lạc này, ánh mắt nhìn từ những cái hang to lớn cho tới những căn nhà to lớn thô sơ
Cuối cùng ánh mắt dừng ở những cái chày đá hình tam giác xếp chồng nhau ở giữa bộ lạc
Trên chày đá cắm một khúc gỗ màu đen lớn bằng một cánh tay, phía trên chạm trổ một ít hoa văn vô cùng kỳ lạ
Dù còn cách rất xa, Lục Trần vẫn có thể thấy rất rõ, cũng cảm thấy có chút quen mắt
Có điều, trong nhất thời hắn không nhớ nổi lúc trước thấy thứ như đồ đằng này ở đâu
Đồ đằng, đồ đằng… Hắn cau mày cố gắng nhớ lại, chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác thứ này hết sức quan trọng, nhất định phải nhớ ra mới được
Ngay lúc này, A Thổ bên cạnh hắn đột nhiên gầm khẽ một cái, bộ dáng có vẻ rất kích động và vui sướng
Lục Trần quay đầu lại nhìn A Thổ
Lúc này A Thổ hé miệng, nước miếng giống như sắp chảy ra, đôi mắt chó nhìn chằm chằm một khu vực nhỏ nào đó bên trong bộ lạc
Lục Trần nhìn theo ánh mắt của A Thổ
Đó là nơi có hai cái cây lớn bên ngoài những căn nhà gỗ, có một sợi dây căn giữa hai cái cây
Trên sợi dây treo bảy tám vật nhìn giống như thịt ướp, có lẽ con chó ngốc này thấy thức ăn treo ở đó nên nhịn không được gầm lên
Chẳng qua, có thể làm cho A Thổ kích động như vậy, chắc hẳn những thứ treo trên cây kia là thịt ma thú
Bộ lạc này có thể bắt được ma thú, hơn nữa số lượng còn không ít, từ đó có thể thấy bộ lạc này không yếu
Đang suy nghĩ, Lục Trần đột nhiên cảm thấy đồ vật treo trên dây kia có chút quen mắt, nói chính xác hơn là thứ đang treo kia rất giống với thứ hắn từng nghe nói trước kia
Đó là Vân Địa Thử-yêu thú hung tàn khát máu trên thú Thử Khâu
Lục Trần có cảm giác kỳ quái không nói nên lời khi từ xa nhìn về phía những con Vân Địa Thử vốn hung tàn khát máu ai cũng đau đầu kia bị giết chết lột da treo trên dây làm thịt ướp
Nhớ lại sự yên lặng khác thường khi đi qua núi Thử Khâu, Lục Trần cảm thấy hơi hồi hộp
Trong đầu nghĩ, chẵng lẽ bộ lạc này sống bằng cách bắt chuột cho nên đã bắt gần hết đám Vân Địa Thử trên núi Thử Khâu đó chứ
A Thổ bên cạnh không nhịn được dùng đầu cọ cọ thân thể Lục Trần, ánh mắt hỏi thăm
Lục Trần do dự một chút rồi gật đầu:
-Được rồi, mi đi đi, có gì không đúng phải nhanh chóng chạy trở lại
A Thổ hoan hô một tiếng sau đó nhanh chân chạy xuống chỗ bộ lạc
Lục Trần không đuổi theo mà chăm chú nhìn theo hình bóng A Thổ đang từ từ đến gần bộ lạc
Người trong bộ lạc không xuất hiện, xung quanh cũng không có bất cứ đồ vật phòng ngự như hàng rào tre hay hàng rào gỗ cho nên a Thổ chui vào rất dể dàng
Khi tới gần bộ lạc, a Thổ bắt đầu cẩn thận, không ngừng nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng bước tới chỗ những khối thịt đang treo
Sau đó, nó nhảy lên, trực tiếp cắn một con Vân Địa Thử, dùng sức kéo một cái, thứ này lập tức rớt xuống
A Thổ xoay người chạy, có điều âm thanh này đã quấy rầy một ít người trong bộ lạc
Một lát sau liền có người từ một căn nhà gần đó chạy tới, giận dữ lớn tiếng mắng con A Thổ vừa ăn trộm thuận lợi kia, nhân tiện người này còn ném một cái mâu đá, “phập” một tiếng, vừa vặn đâm ngay vào chỗ A Thổ vừa mới chạy qua, lực lượng quá lớn làm cho cây mâu không ngừng chấn động
Ở phía xa, thân thể Lục Trần hơi rung lên, hắn nhìn về phía người đang tức giận trong nắng sớm kia, khuôn mặt người này rất dữ tợn, trong miệng có răng nanh, trên mặt có vẽ rất nhiều hoa văn kỳ lạ
Thấy những đặc điểm của người này, Lục Trần chợt hiểu ra
Đây là Man Nhân
Bộ lạc này là bộ lạc Man Nhân
Lục Trần thật sự tận mắt thấy qua những hoa văn đồ đằng nhìn rất quen thuộc kia
Những hoa văn này giống với hoa văn trên mặt của Shaman Lửa trong cuộc chiến Hoang Cốc mười năm trước
27/10
Tình cảnh mười năm trước giống như hiện ra trước mặt hắn một lần nữa, hình ảnh rõ ràng cứ như chỉ mmới xảy ra ngày hôm qua
ấy năm nay, Lục Trần luôn nhớ tới dung mạo, vẻ mặt, động tác của mỗi người
Nó giống như đã khắc sâu vào xương cốt không thể nào quên được
Shaman lửa là một Man Nhân vô cùng mạnh mẽ, dù đứng trước mặt ba vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Ma Giáo cũng không chút yếu thế, khí thế thậm chí còn mạnh hơn
Nguồn gốc sự đau khổ mười mấy năm qua của Lục Trần là do người này tạo ra
Sau cái ngày đó, lời nguyền lửa đen kỳ lạ nhưng mạnh mẽ bám chặt lấy hắn, sống chết không chịu rời khỏi hắn
Có lúc, cơn đau lên tới mức cao nhất khi lửa đen đốt người, trong hoảng hốt, Lục Trần sẽ thấy khuôn mặt già nua dữ tợn của Shaman lửa
Ngọn lửa thiêu đốt giống như lời nguyền đáng sợ đang trả thù những tội nghiệt hắn đã gây ra
Lục Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi
Một lát sau, khi hắn mở mắt ra, khuôn mặt đã hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bộ lạc Man Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt này
Chuyện kia đã xảy ra hơn mười năm
Đây là một đoạn năm tháng đau khổ khá dài, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận
Trong vùng đất Mê Loạn có Man Nhân tồn tại, về phần lai lịch của đám người này cần phải nói tới trận chiến kinh thiên động địa giữa Man Tộc và Nhân Tộc mấy nghìn năm trước
Man Tộc thảm bại lui về sâu tr Man Hoang nhưng lực lượng hai bên vô cùng to lớn, đánh tới mức trời đất thay đổi, đất rung núi chuyển, ngay cả vùng đất Mê Loạn cũng đổ nát biến đổi
Phần lớn Man Nhân đã rút đi sau trận huyết chiến kinh thế đó, tuy nhiên vẫn có một phần Man Nhân bị ngăn cách vĩnh viễn ở vùng đất Mê Loạn, không có cách nào trở lại Nam Hoang
Nhân tộc không có chút thương hại tha thứ nào với phần Man Nhân còn sót lại này
Một khi Man Nhân lưu lạc bị phát hiện gần như chắc chắn bị giết
Cuối cùng, những Man Nhân còn sót lại bị buộc phải trốn sâu bên trong vùng đất Mê Loạn, chính xác hơn là trốn ở những vùng đất nguy hiểm ít thấy dấu chân người ở khu vực giữa của vùng đất Mê Loạn mới miễn cưỡng trốn được sự đuổi giết của Nhân Tộc
Nhiều năm trôi qua, gần như không thể thấy được bóng dáng của Man Nhân ở vòng ngoài của vùng đất Mê Loạn, chỉ thỉnh thoảng mới có thể thấy một Man Nhân vì tuổi già mà bị tàn nhẫn đuổi đi mặc kệ sống chết, ví dụ như tên Man Nhân tuổi già năm đó Lục Trần và Dịch Hân thấy
Quan niệm bộ lạc Man Nhân chỉ có thể sống tạm ở khu vực giữa của vùng đất Mê Loạn từ sớm đã trở thành thường thức ăn sâu vào ý nghĩ của mọi người
Nhưng tình huống trước mắt này rất rõ ràng nói cho Lục Trần biết chuyện này dường như đã thay đổi
Nhìn về phía những hang động bên vách núi và rất nhiều những ngôi nhà do gỗ đá xây, có thể thấy được đây không phải là bộ lạc nhỏ, ít nhất cũng phải có hơn trăm người
Một bộ lạc lớn như vậy không ai hay biết đã lẻn tới vòng ngoài của vùng đất Mê Loạn đúng là chuyện làm cho người ta kinh ngạc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những ngôi nhà và hang núi có thể thấy bộ lạc này đã ở đây một thời gian không hề ngắn
Lục Trần không biết nguyên nhân tại sao những Man Nhân này lại mạo hiểm lẻn tới định cư ở bờ Bắc sông Long Xuyên dù biết nếu bị phát hiện sẽ có tai hoạ ngập đầu
Có lẽ bờ Nam của sông Long Xuyên quá nguy hiểm, cũng có lẽ bộ lạc này đã không còn đủ sức chịu đựng sự nguy hiểm ở đó, cho nên mới mạo hiểm như vậy
Khoan hãy nói vị trí bộ lạc này chọn rất khéo, phía trước có núi Thử Khâu, phía sau có Ác Mãng Cốc, cả hai đều là nơi nguy hiểm, Nhân Tộc bình thường không hề đi qua chỗ này
Cho dù có người đi qua cũng chỉ đi thẳng từ dưới chân núi chứ không ai chạy tới thung lũng nằm sâu trong dãy núi bên cạnh, cho nên rất khó phát hiện ra bộ lạc này đang ẩn thân gần đó
Tiếc là hôm nay số trời may rủi thế nào lại để cho Lục Trần và A Thổ phát hiện bí mật này
A Thổ ngậm con Vân Địa Thử kia chạy về như một làn khói
Nó sớm đã vứt bỏ tên Man Nhân kia, nhìn từ xa có thể thấy tên Man Nhân kia đang tức giận mắng thêm mấy câu, sau đó không thể làm gì khác chỉ có thể thu thập hiện trường
Vượt qua khu vực rừng cây núi đá, A Thổ chạy tới bên cạnh Lục Trần, đặt con Vân Địa Thử xuống trước mặt hắn rồi vẫy vẫy đuôi, dáng vẻ vô cùng đắc chí
Lục Trần mỉm cười, vỗ vỗ đầu nó, nói:
-Rất giỏi, ăn đi
A Thổ không khách sáo, vùi đầu xuống bắt đầu cắn xé
Vân Địa Thử là yêu thú nên linh lực trong máu thịt của nó mạnh hơn dã thú bình thường rất nhiều, rất thích hợn cho A Thổ lúc này, xem ra A Thổ đã có thể ăn ngon một bữa
Đương nhiên Lục Trần không giành ăn với A Thổ
Hắn chỉ quan sát kỹ lưỡng bộ lạc Man Nhân từ xa
Ánh nắng sớm chiếu xuống, bầu trời từ từ sáng lên, trong bộ lạc đã có người tỉnh lại bắt đầu hoạt động
Lục Trần thấy nhiều Man Nhân hơn, hắn cảm thấy hoa văn trên mặt của bọn họ càng lúc càng thấy quen mắt
Những hoa văn này dường như rất giống với vị Shaman lửa mười năm trước
Mặt Lục Trần càng ngày càng khắc nghiệt, lạnh lùng
A Thổ nhanh chóng xử lý xong bữa tiệc của nó
Mặc dù hình thể của con Vân Địa Thử chênh lệch rất lớn với hình thể của nó nhưng A Thổ vẫn có vẻ hết sức thoả mãn, thậm chí khi tới bên cạnh Lục Trần nó còn ợ một cái
Đây không phải là ăn quá no, mà là tinh khí dư thừa của Vân Địa Thử đang bị thân thể A Thổ hấp thu
Lục Trần cúi đầu nhìn A Thổ, sau đó nói nhỏ:
-Đi thôi A Thổ, qua bên kia nhìn một chút
Vừa dứt lời hắn liền dẫn A Thổ chạy tới chỗ bộ lạc
Đương nhiên, Lục Trần không ngốc tới mức chạy tới cổng chính
Hắn nương theo địa hình rừng núi, vòng vo xung quanh nhiều vòng rồi tới gần bộ lạc này từ phía sau
Do tới gần hơn nên có thể nhìn rõ nhiều thứ, trên mặt cả nam lẫn nữ thậm chí là trẻ con đều có hình xăm hoa văn, nhìn có vẻ giống như truyền thống của một tập tục cổ xưa hoặc là một đồ đằng tín ngưỡng nào đó
Có thể thấy được Shaman lửa lúc trước có liên quan với bộ lạc này
Chẳng qua, sau khi Lục Trần quan sát kỹ, hắn rút ra một kết luận khá bất ngờ
Bộ lạc này dường như không mạnh lắm
Không cần nói tới tên Shaman lửa đáng sợ năm đó, Lục Trần thậm chí căn bản không thể tìm thấy người nào có được một nửa phong thái của tên Shaman này
Đến cả bảy tên Man Nhân Chiến Sĩ đi theo Shaman lửa cũng là nhân vật khủng bố có thể làm người ta kính nể sợ hãi nhưng cũng không thấy người như vậy trong bộ lạc này
Trong buổi sáng, những Man Nhân đi đi lại lại trong bộ lạc nhìn qua chỉ giống như một đám người bình thường có sức lực hơi lớn, thân thể rắn chắc hơn mà thôi
Đối với tu sĩ Nhân Tộc, đám Man Nhân này chẳng khác nào con thỏ yếu đuối
Một lát sau, ánh mắt Lục Trần hướng về những hang động bên vách núi
Vùng đất Mê Loạn là nơi rất thực tế, không có thực lực thì không sống được, bộ lạc này có thể sống ở đây chắc cũng có vài phần căn nguyên
Nếu thật sự có cao thủ, chắc bọn họ đang bên trong những hang động kia
A Thổ theo Lục Trần ẩn núp giữa rừng núi một lúc lâu nên có chút không kiên nhẫn
Nó đứng lên nhẹ nhàng hổn hển kêu mấy tiếng, Lục Trần sờ sờ đầu nó, nói:
-Đừng có gấp, những Man Nhân này là kẻ thù của ta, hơn nữa với chúng ta, bọn họ còn có chút tác dụng
Khoảng một canh giờ sau khi trời sáng, bộ lạc Lục Trần đang dòm ngó bỗng nhiên có chút thay đổi
Tất cả mọi người ra khỏi nhà gỗ, đi tới giữa bộ lạc, tập trung ở xung quanh một kim tự tháp bằng gỗ đen
Một lát sau, bắt đầu có người trong hang động bước ra
Đúng như suy đoán của Lục Trần, những Man Nhân trong hang động mạnh hơn Man Nhân bên ngoài rất nhiều
Những Chiến Sĩ Man Nhân này có thân thể càng rắn chắc hơn
Ở trong cùng những vòng vây bảo vệ của đám Chiến Sĩ Man Nhân không ngờ còn có một thầy tế già nua xuất hiện
Shaman có vị trí cao nhất trong hệ thống của Man Nhân
Shaman đại biểu cho người có thể giao tiếp, nhận được lực lượng truyền thừa từ tổ tiên thần thánh cổ xưa của Man Nhân
Chẳng qua nhân vật mạnh mẽ như Shaman là rất ít thấy
Muốn trở thành Shaman cần có thiên thời địa lợi nhân hoà, thêm vào cơ duyên cực tốt
Vì vậy, phần lớn bộ lạc Man Nhân ở Nam Cương chỉ có thầy tế-người kém hơn Shaman một bậc
Thầy tế cũng giống như Shaman, có địa vị lãnh đạo trong bộ lạc
Sở trường của bọn họ là trí tuệ, thứ hiếm gặp ở Man Nhân-những người có sở trường cậy mạnh
Bọn họ là người chỉ đạo để một bộ lạc Man Nhân phát triển mở rộng, đồng thời, bọn họ cũng là một trong số ít người có thể nắm được Vu Thuật của Shaman
Cái thứ lực lượng kỳ lạ hoàn toàn khác với lực lượng của Tu Chân Giới Trung Thổ này từng tạo thành cảnh vô số sinh linh đồ thán ở trận đại chiến nghìn năm trước
Lúc này, mắt Lục Trần loé sáng tập trung nhìn chằm chằm vào tên thầy tế già trong đám người
Tên thầy tế này đã già tới mức răng nanh đã rụng xuống, đi bộ mà chân cũng rung, nhìn có vẻ già sắp chết
Nếu dựa theo quy tắc sinh tồn tàn khốc của bộ lạc Man Nhân trong vùng đất Mê Loạn thì tên Man Nhân già như thế này sớm đã bị đuổi khỏi bộ tộc mặc kệ sống chết rồi
Thế nhưng thầy tế tất nhiên phải khác với những người khác
Dưới những ánh mắt chứa đầy sự kính nể của đám Chiến Sĩ Man Nhân, lão thầy tế từ từ đi tới trước đống đá ở giữa bộ lạc
Sau khi đứng vững, đối mặt với khối gỗ đen kỳ quái, lão thầy tế dang rộng hai tay, bắt đầu ngâm nga một bài ca với âm điệu quái đản giọng điệu thê lương
Nương theo loại âm thanh này, toàn bộ bộ lạc bắt đầu quỳ sụp xuống, đầu rạp xuống đất dập đầu trước khối gỗ đen kỳ quái, vẻ mặt tất cả đều là sùng bái
Lục Trần thản nhiên nhìn mọi thứ, sau đó, ngẩng đầu lên nhìn dãy núi phía trước, trong đầu nghĩ chắc đám sát thủ Ma Giáo quang minh chính đại “thay trời hành đạo” kia sắp đuổi tới
28/ 1
Ca khúc cổ xưa thê lương vang vọng trong vùng núi giống như dòng sông thời gian lẻ loi chảy xuôi trong cô đơn lạnh lẽo
Cùng lúc với tiếng háy bay xa, khối gỗ màu đen trên đống đá bỗng nhiên phát sáng
Phía xa, ánh mắt Lục Trần hơi co lại
Ngay khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ những hoa văn điêu khắc trên khối gỗ phát sáng, lúc đầu chỉ sáng một chút, sau đó ánh sáng dọc theo hoa văn từ từ lan tràn cho tới khi toàn bộ khối gỗ sáng lên
Khi những hoa văn trên khối gỗ đen sáng hoàn toàn, tất cả Man Nhân đang quỳ xung quanh đồng thời kêu lên, âm thanh to lớn mạnh mẽ chứa đầy sự kính ngưỡng giống như đang đối mặt với tổ tiên mà mình sùng bái vô cùng vậy
Ngay vào lúc này, chỗ khối gỗ đen có một đốm lửa nhen nhóm, sau đó bắt đầu cháy hừng hực
Tiếng gào của đám Man Nhân xung quanh càng ngày càng ầm ĩ
rất nhiều người không ngừng dập đầu
Ở phía xa, thân thể Lục Trần chấn động
Hắn cảm thấy Khí Hải của mình đang quay cuồng, thần bàn đảo lộn
Hắn rên một tiếng đau đớn, vươn tay phải ra, theo bản năng túm lấy một cái cây nhỏ bên người
Trong chớp mắt, ngọn lửa đen từ lòng bàn tay hắn phun ra, thoáng chốc đã đốt cái cây thành than
Chuyện này tới nhanh nhưng đi cũng nhanh
Một lát sau, ngọn lửa đen trên tay Lục Trần biến mất
Lục Trần cũng bình thường trở lại
Mắt Lục Trần lúc này lộ vẻ khiếp sợ, tiếp đó nhìn chăm chú về phía khối gỗ màu đen trên đống đá đang bị đám Man Nhân bao vây kia
Khối gỗ màu đen đó có gì đó kỳ quái
Trong nháy mắt Lục Trần đưa ra phán đoán này, vì trong thời gian dài, nhất là từ khi hắn cắn nuốt được lửa đen, lần duy nhất lửa đen mất khống chế chính là lúc ở sâu trong cấm địa Côn Luân, lúc gặp loại lực lượng thần bí kia
Trừ lần đó ra, dường như chỉ có vừa rồi, khi khối gỗ đen phát sáng, lửa đen mới bị mất khống chế
Đương nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh của hai bên rất lớn, tuy đều tác động tới lửa đen trong cơ thể Lục Trần nhưng lực lượng thần bí trong núi Côn Luân mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, sức người gần như không thể chống chịu
Về phần khối gỗ đen, tuy nó cũng ảnh hưởng tới lửa đen nhưng ảnh hưởng vô cùng yếu, chỉ trong chốc lát Lục Trần đã khôi phục sự khống chế đối với lửa đen
Lục Trần cảm thấy rất bất ngờ khi biết khối gỗ đen này có liên quan tới lực lượng của lửa đen
Có điều, khi nghĩ tới việc tên Shaman mười năm trước có lẽ có nguồn gốc từ bộ lạc này, mọi chuyện giống như không còn quá khó để giải thích
Lục Trần thậm chí còn hơi suy đoán, năm đó hắn ám sát giết chết Shaman lửa, dưới tình huống mất đi một vị Shaman mạnh mẽ cùng với bảy Chiến Sĩ Man Tộc cường đại tuỳ tùng, bộ lạc này không thể tránh khỏi việc bị suy yếu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể thấy mình và bộ lạc này rất có duyên rồi
Lục Trần không phải người mềm lòng
Mặt hắn không thảy đổi nhìn về phía đám Man Tộc đang chán nản phía trước, phần lớn thời gian ánh mắt tập trung vào khối gỗ đen, chăm chú suy tư
Sau đó, dường như có cảm giác, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa
Trên bầu trời lối vào thung lũng có mấy ánh kiếm từ xa bay tới, khu rừng hoàn toàn yên tĩnh thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim sợ hãi đập cánh bay đi
Lục Trần nhếch miệng, yên lặng một lát sau đó đứng lên, mang theo A Thổ nương nhờ cành lá rậm rạp từ từ đi xuống, từ từ đến gần bộ lạc
-Mi chờ ở đây một lát, đừng đi ra
Bề ngoài của mi quá nổi bật, đi ra sẽ bị người nhận ra ngay
Lục Trần mang theo A Thổ từ từ đi xuống, khi đến một bụi cây ẩn núp gần bộ lạc, sau đó dặn dò A Thổ
-Mi ở đây chờ ta, chờ một lát nữa đám người kia giết vào, ta cũng vào xem một chút, có lẽ sẽ trở về rất nhanh thôi
-Gâu…
A Thổ dường như nghe hiểu lời Lục Trần, nhưng hiển nhiên không đồng ý, gầm khẽ một tiếng, sau đó cắn chặt ống quần Lục Trần tỏ vẻ không muốn cho hắn đi chịu chết
-Yên tâm đi
Lục Trần vỗ đầu A Thổ, nói:
-Ta không ngốc như mi, sao xảy ra chuyện được
A Thổ trợn mắt nhìn hắn một cái, răng nanh trong miệng không ngừng cọ xát, giống như đang xem xét coi có nên một táp cắn chết tên trước mặt không
Lục Trần ôm cổ A Thổ, nói:
-Tự ta có cách
Sau đó, A Thổ mở to hai mắt nhìn Lục Trần đưa tay sờ ngực một lát rồi móc ra một bộ quần áo màu đen, sau đó thản nhiên cởi đồ, mặt vào bộ đồ đen mới lấy ra
Lúc này nhìn lại, bề ngoài Lục Trần nhìn chẳng khác gì những tên áo đen đuổi giết hắn mấy ngày trước
Chờ khi hắn lấy ra một cái khăn đen rồi đeo lên, Lục Trần không còn bóng dáng thay vào đó là một sát thủ Ma Giáo
A Thổ mở to hai mắt nhìn
Lục Trần cười cười sau đó bùi ngùi nói với A Thổ:
-Còn may ta thông minh, vẫn còn giữ bộ đồ đen cướp được ở thôn Thanh Thuỷ, hôm nay có thể dùng nó rồi
Nghi thức kỳ lạ trong bộ lạc tiến hành hết sức lâu, hơn nữa còn rất khô khan nhưng toàn bộ Man Nhân không hề oán giận, ai cũng có vẻ vô cùng sùng kính
Hiển nhiên đối với bọn họ, loại sùng kính với tổ tiên này áp đảo hết thảy, là chuyện quan trọng nhất trên đời này
Khúc hát trong miệng thầy tế chưa bao giờ ngừng lại, tuy nhiên có lẽ do lớn tuổi, hoặc do năng lực có hạn nên càng về sau, thể lực của lão càng có vẻ theo không kịp, phải nhờ vào mấy Chiến Sĩ Man Nhân âm thầm dìu đỡ mới có thể tiếp tục được
Cho dù như thế, vị thầy tế này cũng không có chút ý định lùi bước nào, ca khúc trong miệng cũng chưa từng gián đoạn
Ở phía xa, những kiếm quang trên bầu trời từ từ hạ xuống, cuối cùng, tất cả hầu như yên hơi lặng tiếng hạ xuống một rừng cây bên ngoài thung lũng
Một lát sau, có mười mấy bóng người từ trong rừng đi ra, đứng trên dốc núi từ xa quan sát bộ lạc Man Nhân thần bí phía dưới
Thậm chí Lục Trần còn có thể thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt của vài người trong đó
Hiển nhiên đám người áo đen không thể ngờ tới có thể thấy được khung cảnh như vậy trong dãy núi hoang vu này
Vì vậy, rất nhanh, đám người kia bắt đầu thảo luận, thậm chí còn bắt đầu tranh chấp
Có người áo đen chỉ tay về hướng xa xa, vượt qua bộ lạc này ý bảo việc lớn quan trọng hơn nhưng cũng có người áo đen chỉ tay về phía bộ lạc trong thung lũng, miệng kích động nói gì đó
Mới đầu chỉ có hai người tranh chấp, nhưng rất nhanh, những người khác cũng tham gia, sau đó nhanh chóng phát triển tới tình trạng toàn bộ đám áo đen đều tranh luận, phân chia thành hai phái có số lượng gần bằng nhau
Bộ lạc Man Nhân vẫn còn chuyên tâm vào nghi thức kỳ dị kia
Bhững người áo đen cũng sợ quấy nhiễu Man Nhân nên không lớn tiếng
Lục Trần thì yên lặng kiên nhẫn ẩn nấp, chờ đợi ở gần bộ lạc đó
Rốt cuộc, sau khi tranh luận kịch liệt nhưng bí mật trong rừng xong, những người áo đen cho ra kết quả cuối cùng
Lục Trần tập trung nhìn về phía khu rừng, phát hiện những người áo đen đang từ từ tản ra
Bhững người này giống như một tấm lưới lớn mang theo sát khí từ từ bao vây bộ lạc này lại
Có nhiều người trầm mặc lấy pháp bảo, binh khí của mình ra
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, ánh sáng lạnh lẽo của chúng có vẻ như đang đói khát chờ đợi máu tươi
Trong bộ lạc Man Nhân, thân thể thầy tế đang ngâm xướng bỗng nhiên chấn động, giống như nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn khu rừng xung quanh
Ngay lúc đó, một cột lửa phóng lên cao, giống như một lá bùa đòi mạng
Trong chớp mắt, xung quanh khu rừng vang lên tiếng huýt gió, âm thanh như rồng như hổ từ bốn phương tám hướng vọt tới
Mười mấy bóng người màu đen đồng thời nhào tới, ánh kiếm đầy trời, cây gãy núi nghiêng, dường như có ánh mắt của tử thần liếc qua thung lũng nho nho này
Dau đó, máu tươi tung toé
- Rống
Âm thanh như tiếng rống giận của yêu thú vang lên từ trong đám người Man Tộc
Các chiến sĩ với thân thể cường tráng lao ra, dùng thân thể máu thịt của mình nghênh đón đám áo đen
Nhưng kẻ thù là những tu sĩ Nhân Tộc vô cùng mạnh mẽ, những kẻ có lực lượng đáng sợ cùng với những đạo pháp thần thông thần kỳ, càng không cần nói tới vô số pháp bảo tương trợ
Lực lượng chênh lệch hiện ra ngay từ lúc bắt đầu
Trong lần va chạm đầu tiên, khi máu văng tung toé, có ít nhất bốn Chiến Sĩ Man Tộc bị chém trúng
Một trong số đó càng thêm thảm thiết, bị Tiên Kiếm vô cùng sắc bén của Nhân Tộc chém thành hai khúc
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bộ lạc Man tôc
Những tiếng khóc thút thít kèm theo có lẽ là của người thân những Chiến Sĩ Man Tộc vừa chết trận
Những Man Nhân cường tráng lúc này giống như những con cừu non đang sợ hãi, điên cuồng chạy trốn khắp nơi
Chỉ thấy mắt thầy tế kia đỏ bừng, đột nhiên giơ hai tay, miệng lẩm bẩm
Sau đó, một ánh sáng đỏ từ tay lão bay ra, chui vào thân thể những Chiến Sĩ Man Tộc
Nhất thời, những Chiến Sĩ Man Tộc điên cuồng hét lên, thân thể đột nhiên tăng lên gần một nửa, gần như giống với quái vật với lực lượng gấp đôi vừa rồi, dựa vào khí thế liều chết mà tạm thời ngăn chặn được sự tấn công của đám người áo đen
Loạn thủ đoạn kỳ dị này không thể kéo dài, hơn nữa không phải Chiến Sĩ Man Tộc nào cũng có thể tiếp nhận ánh sáng đỏ, chỉ có năm sáu Chiến Sĩ Man Tộc cường tráng nhất mới tiếp nhận được
Bọn họ ngăn cản một nửa số người áo đen nhưng những tên áo đen còn lại đã vọt thẳng vào bộ lạc
Trong nháy mắt, máu văng bốn phía, kiếm nhuộm máu nóng, đầu người rơi xuống đất, tay đứt văng khắp nơi, xung quanh toàn là cảnh máu tanh
Dường như lão thầy tế bị lửa giận bùng lên thiêu đốt, rống to một tiếng rồi phun ra một ngụm máu
Cùng lúc, thừa lúc hỗn loạn tưng bừng không ai chú ý, Lục Trần toàn thân đồ đen lặng lẽ vào thôn, sau đó trực tiếp chạy về phía đống đá
28/ 2
Mười mấy Tu Sĩ Nhân Tộc đạo hạnh cao cường, từng trải chiến trận, kinh nghiệm phong phú xông vào bộ lạc Man Nhân nhìn giống như một đám hổ xông vào bầy dê
Ngoại trừ vài tên Chiến Sĩ Man Nhân miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, những người còn lại cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều hoàn toàn không phải đối thủ của đám áo đen
Tính tình Man Tộc trời sinh hung hãn, có không ít người nhặt lên binh khí hoặc là gậy gộc, hòn đá liều chết đánh nhau, nhưng trước mặt những pháp bảo thần binh vô cùng sắc bén, toàn bộ những thứ này chẵng khác gì giấy không hề có sức chống cự
Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, máu văng khắp nơi
Đám áo đen này đều là những người quen cảnh chém giết, một khi quyết định ra tay, đối mặt với thảm cảnh thế này bọn họ vẫn không hề có chút nương tay nào, có thể nói là tâm địa sắt đá
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên
Không ngừng có người ngã trong vũng máu co quắp chết đi, máu tươi và tay chân cụt có thể tuỳ ý thấy khắp nơi
Lục Trần đã vào thôn, thấy tình cảnh này chân cũng hơn dừng lại
Hắn không có ấn tượng tốt với Man Nhân, nói một cách chính xác, hắn giống như những Nhân Tộc khác hết sức căm ghét chủng tộc này
Nghìn năm trước, Man Tộc xâm phạm Trung Thổ, sinh linh đồ thán, không biết có bao nhiêu người vô tội chết thảm, hơn nữa Man Tộc trời sinh hung tàn, có vài bộ tộc thậm chí còn ăn thịt người, từng cái từng cái tội trạng có thể làm cho người ta tức lộn ruột
Cho nên đó là nguyên nhân tới ngày nay, Tu Sĩ Nhân Tộc hễ phát hiện ra Man Tộc lưu lại trong vùng đất Mê Loạn thường sẽ ra tay tiêu diệt
Cục diện hôm nay hiển nhiên cũng là do thói quen ra tay với Man Tộc của những người áo đen mà thôi
Thù hận mấy nghìn năm đã sớm không thể hoá giải
Chẳng qua trong bộ lạc Man Tộc này không phải chỉ có Chiến Sĩ
Nơi này còn có phụ nữ người già và trẻ con, mà hiển nhiên cuộc giết chóc của đám áo đen này lại không có tiến hành phân chia
Không biết tại sao, Lục Trần đột nhiên có cảm giác không thoải mái khi nhìn những tên Man Tộc kia không ngừng ngã xuống
Là mình mềm lòng ư
Lục Trần lắc lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung này qua một bên
Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy tới
Người tới là một thằng nhóc Man Tộc
Nửa trên khuôn mặt của nó toàn máu, không biết là máu của nó hay là máu người khác văng lên mặt nó
Nhìn ngược hướng nó chạy có thể thấy được có một người áo đen thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh đang cầm binh khí đại khai sát giới
Thằng nhóc này dường như bị đã cực kỳ hoảng sợ, đang chạy như điên về một hướng khác
Khoé mắt Lục Trần phát hiện, hướng thằng nhóc chạy vừa vặn có một tên áo đen đang giết tới
Thằng nhóc này chạy đi giống như đang tự tìm đường chết vậy
Khi tên nhóc Man Nhân chạy qua chỗ Lục Trần đứng một đoạn không xa, Lục Trần hơi chần chờ, sau đó đưa tay bắt thằng nhóc lại
Tên nhóc Man Nhân kia quát to một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Trần nhe răng trợn mắt liều mạng giãy giụa
Lục Trần cau mày, không so đo với thằng nhóc, tiện tay đẩy ngã thằng nhóc, sau đó lấy tay chỉ về phía con đường mình đi vào
Đây là con đường không có người áo đen, chạy theo con đường này có thể thoát
Ngay sau đó, Lục Trần tiếp tục lên đường
Dù sao thì mục tiêu của hắn không phải là cứu người mà là thừa dịp loạn cướp đoạt khối gỗ đen thần bí có thể cộng hưởng với lửa đen trong người hắn
Chẳng qua, hắn vừa mới đi mấy bước bỗng nghe được có tiếng gió sau lưng
Lục Trần nhướng mày, xoay người lại nhìn, thấy thằng nhóc kia đang hoảng sợ chạy về phía mình, thoáng cái, đã nhảy vaò ngực Lục Trần
Là sợ hãi quá mức sao
Cho nên nhìn thấy người hơi tốt với mình liền cảm thấy có thể được che chở
Lục Trần nhìn thằng nhóc một cái sau đó đưa tay đón nó
Ngay sau đó, mặt hắn thay đổi, tay phải trầm xuống biến thành trảo trực tiếp nắm lấy bàn tay thằng nhóc kia
Một con dao nhỏ sắc bén, đã đâm rách y phục, miễn cưỡng chạm tới da thịt hắn
Thằng nhóc Man Tộc điên cuồng kêu to, liều mạng dùng sức muốn đâm con dao vào bụng Lục Trần, thế nhưng cánh tay Lục Trần đối với thằng nhóc giống như làm bằng sắt, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích
Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng nhìn thằng nhóc Man Tộc, chốc lát sau, hắn hỏi:
-Những người khác giết người lấy máu, mi bị sợ tới mức không dám trả thù chỉ biết chạy loạn
Ta thấy mi đáng thương nên cứu mi, mi lại muốn giết ta
-A…
Thằng nhóc Man Tộc hét lên một tiếng như tiếng thú rống
Không biết nó có nghe hiểu những gì Lục Trần nói hay không, chỉ thấy mặt nó đầy sự ác độc, răng nanh nghiến vào nhau, muốn liều mạng đẩy con dao đâm chết Lục Trần
Thử một hồi không có kết quả, nó đột nhiên há miệng cắn về phía cổ tay Lục Trần đồng thời tăng lực trên tay, hiển nhiên muốn thừa dịp thoát khỏi Lục Trần sau đó đâm con dao vào bụng hắn
Lục Trần hất tay một cái, thằng nhóc Man Nhân bay lên, nó còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cảm thấy cổ mình siết chặt, cổ nó bị người ta tóm
Ngay lúc này, thằng nhóc đột nhiên cảm thấy trước mặt tối lại, nó thấy phía trước ngoại trừ Lục Trần còn có một bóng dáng màu đen mới xuất hiện phía sau
Đó là một tên áo đen khác, không biết hắn đứng phía sau Lục Trần từ lúc nào, liếc nhìn thằng nhóc Man Tộc một cái, hắn trầm giọng hỏi:
-Sao vậy
Thân thể Lục Trần hơi cứng lại, đang định hành động thì đột nhiên, thằng .nhóc trước mặt giãy giụa, Trong trong mắt nó lóe lên vẻ hung tàn, ngón tay chỉ về phía con đường Lục Trần vừa chỉ rồi há to miệng định nói chuyện
Con ngươi Lục Trần co lại, ý lạnh xẹt qua
Trong nháy mắt, hắn bỗng dùng sức
Mặt tên nhóc Man Tộc cứng đờ, toàn bộ lời nói của nó kẹt ở cuống họng không thể thốt ra
Âm thanh gãy xương vang lên từ cổ thằng nhóc
Nó khó tin, ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lục Trần, dường như không nghĩ tới người vốn mềm lòng trong nháy mắt có thể trở nên lạnh lùng vô tình như thế
Sau đó, đầu nó rũ xuống, không còn tiếng hít thở
Lục Trần từ từ đứng lên, xoay người nhìn về phía sau lưng người áo đen
Người áo đen gật đầu, nói:
-Làm rất tốt
Nói xong, gã liền rời khỏi chỗ này lướt tới chỗ khác
Lục Trần nhìn người áo đen rời đi, sau đó hờ hững quét mắt nhìn thằng nhóc Man Tộc trên mặt đất
Chốc lát sau, hắn xoay người lại rời khỏi nơi này
Cuộc chiến trong bộ lạc càng ngày càng kịch liệt, nhưng thực tế lực lượng không hề tương đương
Nói đúng ra thì từ đầu Man Tộc đã lâm vào tình trạng tệ hại
Những người áo đen đột nhiên đánh tới này vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn rất tàn bạo, gần như không cho Man Tộc chút cơ hội nào
Chiến trường trong thôn thảm thiết tràn đầy máu tanh
Không bao lâu, Man Nhân đã chết hơn mười người, những người xâm nhập đừng nói là chết, ngay cả bị thương cũng không có
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn
Lục Trần nhờ vào sự hỗn loạn này mà thần không biết quỷ không hay yên lặng tới gần đống đá
Khối gỗ màu đen kỳ lạ kia đang cắm trên đống đa cao khoảng năm sáu thước
Ánh mắt Lục Trần quét qua, bỗng nhiên chợt dừng lại ở một chỗ phía dưới đống đá
Chỗ những hòn đá đó lộ ra mấy vật trắng toát
Ánh mắt Lục Trần trong nháy mắt lạnh lại, sát ý trở nên vô cùng nồng
Những vật màu trắng kia là xương cốt, xen lẫn trong đá là những vật hình tròn thoạt nhìn là sọ người, bộ xương đen ngòm nhìn rất âm u dễ sợ
Nhưng đáng sợ hơn là Lục Trần thấy rõ một hai khối xương trong có có dấu vết cắn xé, nhìn giống như bị ma thú gặm qua
Thân thể hắn hơi run, hô hấp có chút dồn dập
Một lát sau, hắn cưỡng ép dời ánh mắt sang chỗ khác, khẽ cắn răng, cố gắng khống chế tâm thần, hít sâu một hơi, đi về phía khối gỗ
Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh xuất hiện, thoáng cái đã đoạt lấy khối gỗ màu đen kia
Lục Trần kinh ngạc nhìn lại, thì ra là lão thầy tế
Giờ phút này, trên khuôn mặt già nua đó chỉ còn vẻ điên cuồng
Lão cầm khối gỗ, khẽ tựa lên người mình
Hoa văn đồ đằng trên khối gỗ đen vốn đang tối đi do nghi thức bị cắt đứt thoáng cái sáng toàn bộ
Một luồng hơi thở quỷ dị phát ra từ khối gỗ đen
Mắt lão thầy tế hoàn toàn đỏ ngầu, miệng kêu lên những âm thanh tối nghĩa, có lẽ là thần chú gì đó
Từng sợi từng sợi hơi thở màu đỏ từ khối gỗ đen bay ra, ngay sau đó phóng tới toàn bộ những Man Nhân còn sống
Tình cảnh này giống như đột nhiên có mấy chục tia màu đỏ dùng bộ dạng làm người nổi da gà đột nhiên liên kết toàn bộ người Man Tộc với khối gỗ đen, mỗi một tia đỏ cắm vào đỉnh đầu một Man Nhân
Tiếp theo, lão thầy tế khàn giọng kêu gào, thế là chuyện kỳ dị xuất hiện
Toàn bộ Man Tộc, dù già hay trẻ, thân thể tất cả đều to lên, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt lồi ra, khuôn mặt vốn đã xấu xí lúc này nhìn càng giống với ác quỷ
Cùng lúc, lực lượng của những Man Tộc này tăng lên gấp đôi, đặc biệt là những Chiến Sĩ Man Tộc
Dáng người của bọn chúng một lần nữa to lên gấp hai, trong thời gian ngắn hơi áp chế ngược đám áo đen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bí thuật kỳ lạ như thế thật sự quá khó tin, chẳng qua rất nhanh mọi người đã phát hiện nhận loại bí thuật này không phải là chuyện thoải mái gì
Trước mắt mọi người đột nhiên có một người kêu thảm
Thân thể một Man Nhân nữ phồng lớn rồi trực tiếp nổ nát, ngay lập tức máu chảy thành sông
Nhưng càng nhiều Man Nhân như điên như dại rối rít nhào tới chỗ đám áo đen
Một trận chém giết thảm thiết nữa bắt đầu
28/ 3
Trận chiến càng ngày càng thảm thiết, máu thịt văng tung toé
Bộ lạc hoàn toàn biến thành địa ngục
Những người áo đen vốn đang có ưu thế đột nhiên gặp cản trở
Trong cuộc phản công bất thình lình, đám Man Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng kia đã tạo sự đả kích không tưởng cho bọn họ
Trong tình huống bị bất ngờ, những người áo đen liên tục lui về phía sau, thậm chí còn có vài người bị thương thấy máu
Khung cảnh này hiển nhiên ngoài ý muốn của mọi người
Những tiếng hét tức giận không ngừng vang lên từ miệng đám áo đen
Cục diện trở nên hỗn loạn
Chẳng qua, những người áo đen này không phải đám ô hợp, ngoài chiến lực mạnh mẽ ra, trong đám cũng có người sáng mắt thông minh
Rất nhanh đã có người nhìn ra chỗ mấu chốt, quát to:
-Là lão già kia, nhanh giết lão già kia
Một tiếng hô lên, phần lớn những tên áo đen hiểu ra
Nhất thời, ánh kiếm sáng lên, tiếng gió rít vang lên không ngừng, sau đó cả đám rối rít đánh tới chỗ lão thầy tế
Lúc này lão thầy tế đang ngồi bên cạnh đống đá, hai mắt đã đỏ hoàn toàn, thậm chí ngay cả con ngươi cũng bị màu đỏ che mất
Mấy giọt máu đỏ chảy từ khe mắt lão xuống, nhìn vô cùng thê lương quỷ dị
Khối gỗ đen trong ngực lão vẫn còn đang phát ra vô số sợi đỏ kết nối toàn bộ Man Nhân trong bộ lạc
Miệng lão không ngừng lẩm bẩm thầm chú thúc giục
Đám Man Nhân gầm lên như dã thú rồi điên cuồng nhào về phía những người áo đen
Lục Trần vốn chính là người gần đống đá nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa
Ngay thời điểm Lục Trần chỉ cần vươn tay là có thể lấy được khối gỗ đen, lão thầy tế đột nhiên đoạt đi, ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện
Không cho hắn chút cơ hội để phản ứng, Lục Trần đột nhiên phát hiện mình trong nháy mắt bị bao vây
Trái phải trước sau chỗ nào cũng có Man Nhân
Lúc này không biết vì sao đám Man Nhân đã lọt vào trạng thái điên cuồng rối rít nhào tới chỗ hắn
Trong nháy mắt, Lục Trần cảm thấy áp lực như núi, có cảm giác như bị một đàn yêu thú chôn vùi vậy
Quyết định thật nhanh, hắn quay người chạy, những Man Nhân này vốn chỉ có chút sức mạnh, mạnh hơn nhân loại bình thường nhưng yếu hơn Tu Sĩ nhiều
Thế nhưng không biết lão thầy tế thông qua khối gỗ đen dùng loại quái pháp kỳ lạ nào mà trong nháy mắt khi bị những sợi đỏ cắm vào, thân thể đám Man Nhân liên tục to lên, mạnh lên tới nổi có thể chém giết với các Tu Sĩ
Cuối cùng nhờ vào thân thủ bén nhạy, thêm vào việc đám Man Nhân chưa kịp thích ứng tình trạng thực lực tăng vọt, mặt dù tàn bạo không sợ chết nhưng di chuyển không quá linh hoạt, cho nên xông trái xông phải một hồi, Lục Trần thật may mắn chạy thoát
Chạy về tới khu rừng, Lục Trần quay đầu lại nhìn, thấy đám Man Nhân không đuổi theo hắn
Bọn chúng đuổi xa nhất chỉ mới tới rìa bộ lạc, sau đó rối rít vòng trở về tấn công đám áo đen còn lại
Lục Trần thở dốc mồi hồi.
Bỗng nhiên trong khoảng rừng bên cạnh vang lên những tiếng xoạt xoạt, khiến hắn cả kinh lui về sau một bước
Một lát sau hắn thấy A Thổ từ những bụi cây nhảy ra
Lục Trần thở phào một hơi sau đó gật đầu với A Thổ
A Thổ hơi lo lắng nhìn Lục Trần một cái, sau đó lại nhìn tình trạng hỗn loạn đầy máu tanh phía dưới rồi hống khẽ một tiếng
Mày Lục Trần hơn nhíu lại, đứng cạnh A Thổ nhìn xuống phía dưới sau đó nói nhỏ:
-Tình huống có gì đó không đúng, thật sự là quá tà môn
Tình huống trong bộ lạc Man Nhân càng ngày càng kỳ lạ
Đám Man Nhân giống như đã điên toàn bộ, từng người từng người xông lên liều mạng với người áo đen
Họ cắn xé đạp đập, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù bị binh khí của những người áo đen gây thương tích, bị chém đứt ngón tay, cánh tay này nọ họ cũng mặc kệ, giống như không biết đau đớn là gì cứ vậy, tiếp tục la hét xông về phía kẻ thù
Những người áo đen vốn định xông tới giết lão thầy tế lại phát hiện mình không những bị đám Man Nhân điên cuồng ngăn cản mà còn từ từ bị ép lui ra sau, càng ngày càng cách xa lão thầy tế
Cuộc chiến vốn nghiêng về một bên này bị đám Man Nhân ép tới mức thế hoà, thậm chí cán cân thắng bại còn có xu hướng thay đổi
Ngay lúc này, có một tiếng cười lạnh vang lên từ đám người áo đen, sau đó có người bay lên, lướt đi trên không trung, hét dài một tiếng rồi xông qua
Ánh kiếm tăng vọt, bỗng biến thành vạn tia kiếm khí màu xanh, dùng khí thế vạn quân đánh xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm nổ vang
Ba bốn tên Man Nhân đứng phía trước trực tiếp bị đập xuống đất, máu tươi phun ra như suối
Là Thiên Cực Huyền Thanh Kiếm
Người áo đen giữa không trung quát:
-Tập trung lại
Âm thanh như tiếng sấm chấn động ra ngoài
Một lát sau, toàn bộ người áo đen đã áp sát về phía gã
Trên đường đi mỗi người giúp đỡ nhau, một hợp hai, hai hợp ba, đám người áo đen nhanh chóng chuyển từ trạng thái đánh lẻ sang trạng thái tập trung một chỗ
Đồng thời, người áo đen trên không trung không ngừng ra lệnh, mỗi người áo đen có một vị trí khác nhau, cuối cùng, tất cả kết thành một chiến trận
Tình hình một lần nữa đã thay đổi
Đám áo đen đã ổn định lại, trong chiến trận không cần lo lắng uy hiếp từ phía sau nên ai cũng dốc hết sức đối địch
Rất nhanh, họ đã ngăn cản được đám Man Nhân điên cuồng
Phía xa trên sườn núi, Lục Trần căng thẳng quan sát tình hình phía dưới, trong mắt có mấy phần ngưng trọng, nói nhỏ:
-Lợi hại
A Thổ ngẩn đầu nhìn hắn một cái, bộ dáng có chút nghi ngờ không hiểu
Trong trận chiến liều mạng này, sát thủ Nhân Tộc vốn là bên có đạo hạnh cực cao, có ưu thế tuyệt đối trước Man Nhân
Mặc dù không biết lão thầy tế dùng thuật pháp quái dị nào làm cho tình hình cuộc chiến thay đổi nhưng sau khi đám áo đen kết trận, ổn định lại, thế cuộc đã rõ ràng
Những Man Nhân dù hung ác điên cuồng không sợ chết cũng đã không thể ép đám áo đen lui thêm một bước nào
Ngược lại, dưới đủ loại ánh kiếm ác liệt bay tán loạn không ngừng có Man Nhân bị giết, máu tươi chảy ra như thuỷ triều
Sự việc rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi lẽ thường, thuật pháp của Man Nhân tuy có quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên
Sắc mặt lão thầy tế ôm trong ngực khối gỗ đen vô cùng dữ tợn, hai mắt chảy máu nhưng rốt cuộc sự tuyệt vọng bi ai từ từ xuất hiện trên mặt lão
Bỗng dưng, lão đột nhiên hét lên thê lương điên cuồng
Một ngụm máu tươi phảng phất như mang theo toàn một sinh mạng của lão phun ra từ miệng, trực tiếp vẩy lên khối gỗ đen
Ánh sáng trên đồ đằng màu đen bỗng sáng lên
Một luồng lực lượng mạnh mẽ nhưng kỳ lạ từ trên trời hạ xuống, bao phủ phía trên bộ lạc
Giữa sườn núi, thân thể Lục Trần đột nhiên rung lên, lảo đảo một cái sau đó trực tiếp ngã xuống đất
Ngọn lửa đen thoáng cái từ toàn thân hắn phun ra, trực tiếp biến hắn thành một người lửa
28/ 4
Lực lượng mạnh mẽ mang theo sự hung ác và bóng tối vô tận kia không biết đến từ đâu, giống như đột nhiên phá vỡ không gian, vượt qua con sông dài của năm tháng mà tới
Sắc trời vốn sáng đột nhiên chợt tối lại
Bóng tối quét qua bầu trời, bao phủ phía trên bộ lạc nhỏ này
Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trên khối gỗ đen
Một âm thanh trầm thấp vang lên, khối gỗ đen chợt vỡ nát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.