Thiên Ảnh

Chương 280: Hắc ngẫu mọc rễ




Cái đuôi màu đen động đậy trên mặt đất, có thể nhìn thấy rõ phía chóp đuôi có một ít vết thương trơn nhẵn chỉnh tề, thoạt nhìn là do lưỡi dao sắc bén gây nên
Một lát sau, cái đuôi màu đen cuốn lên, bị dấu dưới thân thể
Sau đó hai tai A Thổ bỗng dựng thẳng lên, thân thể vốn đang quỳ rạp, cuộn mình trên mặt đất cũng thoáng cái đứng dậy, giống như đang ngủ rồi đột nhiên bừng tỉnh, hơi hoảng hốt, sợ hãi nhìn xung quanh
Tường cây loang lổ xưa củ xuất hiện trong mắt nó
Khí xanh như mưa bụi lất phất vẫn bao phủ, lại còn có thể chứng kiến hai cánh cửa mơ hồ trong đó
Cách đó không xa trên mặt đất còn có cái ao nước quen thuộc, nước trong ao trong suốt, ngẫu nhiên còn có một đám bọt nước bốc lên
- Đừng nghi thần nghi quỷ nữa
Đây là thụ động, sẽ không đột nhiên có nước sông Long Xuyên trút xuống từ trên đầu chúng ta đâu
Một giọng nói lười biến truyền tới từ một phía khác của ao nước
A Thổ ngẩng đầu nhìn thoáng qua
Chỉ thấy Lục Trần đang dựa lưng ngồi dựa vào một vách tường, vừa cau mày bôi thuốc trị thương cho bản thân
Ngẫu nhiên hắn còn nhe răng trợn mắt, tức giận nói với A Thổ:
- Con chó ngốc, lại đây giúp một tay đi
A Thổ nhảy vọt lên, chạy ngay tới bên cạnh Lục Trần, sau đó dùng hàm răng linh hoạt giữ lấy mảnh băng Lục Trần đưa cho nó
Sau khi Lục Trần đã bôi thuốc trị thương tốt rồi, dưới sự hỗ trợ của A Thổ, hắn liền dùng vải băng chắc vết thương lại
Giờ phút này sắc mặt của Lục Trần nhìn có vẻ tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi, không còn tái nhợt nữa mà đã có vẻ hồng hào hơn
Hắn cử động cánh tay mình, sau đó hài lòng gật đầu, nói:
- Năm sáu ngày nữa là có thể ổn rồi
A Thổ gâu gâu hai tiếng
Lục Trần liếc nó một cái, cười nói
- Thế nào, hiện tại đã biết sự lợi hại của ta chưa
Đã dự trữ sẵn rất nhiều thức ăn, các loại thuốc trị thương và quần áo đồ dùng bên trong động cây này rồi
Cái này gọi là gì nhỉ, hừ hừ, là liệu sự như thần
Hai tai A Thổ cụp xuống, có vẻ như cũng rất vui vẻ, còn cọ cọ đầu vào người Lục Trần
Lục Trần cười, đẩy đầu nó ra, sau đó đứng dậy đi tới một phía thụ động
Nơi đó đã có một đống lớn đồ vật từ bao giờ, thoạt nhìn trông như một ngọn núi nhỏ
Lục Trần tìm kiếm bên trong đó một hồi, sau đó lấy ra hai miệng thịt, trực tiếp đưa cho A Thổ
A Thổ cắn một cái, lập tức xé miếng mà ăn
Lục Trần nhìn nó, cười lắc đầu, sắc mặt nhìn có vẻ thoải mái nhưng sâu trong đáy mắt lại có một tia sầu lo
Từ lúc trên núi Côn Luân, trong lòng hắn vẫn có chút dự cảm, vì để phòng ngừa chuyện chẳng may nên đã lén lút chuẩn bị mấy thứ này bên trong thụ động
Kết quả là quả nhiên trong lúc nguy cấp vẫn cần dùng tới
Chẳng qua mặc dù hắn lo lắng chu đáo, còn tính cả phần A Thổ rồi nhưng khiến hắn bất ngờ là con chó ngốc A Thổ này vốn đã ăn rất nhiều, sau khi thăng cấp lên thánh thú, sức ăn lại trực tiếp tăng lên gấp đôi…
Quả thực Lục Trần khó có thể tưởng tượng con chó đen này tại sao lại ăn nhiều như thế
Nhưng hồi tưởng lại cẩn thận thì thật ra vẫn có những dấu hiệu trước đó
Khi gặp lại nó sau đêm trăng rằm, hầu như A Thổ không ăn đồ ăn bình thường nữa
Nó thích nhất ăn các loại thịt yêu thú đầy tinh khí, hơn nữa càng tươi càng thích
Chẳng qua đương nhiên trong thụ động này không có điều kiện như vậy, cho nên sau khi đói bụng một hồi, con chó ngốc A Thổ này nhanh chóng vứt bỏ lễ nghi của thánh thú, cho dù là cái gì, miễn là có thể ăn được là nó đều ăn uống ngon lành
Chẳng qua hứng thú của nó lớn tới kinh người, khiến thức ăn giảm xuống nhanh chóng
Mà ngoài điều này ra thì trước mặt Lục Trần còn có một vấn đề khiến người ta phải đau đầu khác, đó chính là làm sao mới ra ngoài được
Trong cuộc sống trước đó, khi Lục Trần có được hạt giống thần bí này, hắn đều phải rất cẩn thận mỗi lần vào thụ động thần bí này, phải chọn một loại địa phương cực kỳ bí mật, lúc đi vào cũng phải chọn thời điểm đêm khuya vắng người, cố gắng hạ thấp mọi chuyện có thể quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài xuống thấp nhất
Bởi vì một khi ra khỏi thụ động này thật sự là cực kỳ nguy hiểm, căn bản không thể phát hiện ra thay đổi của thế giới phía bên ngoài
Một khi bị người mai phục ám hại thì một khắc đó quả là hung hiểm vô cùng
Cũng bởi như vậy nên trong quá trình chạy trốn, mặc dù có vài lần hết sức nguy hiểm nhưng Lục Trần cũng không vận dụng hạt giống này
Cũng chỉ có sau khi rơi vào mặt nước Long Xuyên, nam sủng sông ngăn trở mọi tầm mắt, giữa sông lại có đông đảo quái vật, yêu thú trấn giữ, thật sự là sinh tử một đường thì hắn mới bất đắc dĩ mang theo A Thổ né tránh vào trong
Nhưng tiến vào thì dễ, đi ra lại rất nguy hiểm
Lúc này cơ bản là Lục Trần hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài hạt giống
Chẳng may mà… Hạt giống này hiện đang ở sâu dưới đáy sông Long Xuyên, vậy thì vừa đi ra không phải lập tức có sóng lớn vạn cân đè lên trên người, trực tiếp bị đè chết sao
Cho dù không bị đè chết thì bên trong sông có vô số yêu thú, quái vật kinh khủng, chỉ cần hạt giống rơi ở bên cạnh chúng, cơ bản cũng chính là một chữ chết
Mà lại nói sông lớn Long Xuyên rất dài, cuối nguồn nước sông đổ về đâu cũng không ai biết, chỉ đại khái biết cuối cùng nó sẽ đi sâu vào bên trong vùng đất mê loạn mà thôi
Hay nói cách khác, sau khi đi ra khỏi hạt giống, cho dù không ở giữa sông Long Xuyên này thì cũng có khả năng rất lớn ở trong một khu vực càng hung hiểm hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi ra mà không may, trợn mắt nhìn lại có khi bị một con quái thú to lớn như núi giơ tay đập chết…
Tóm lại là dưới tình huống bất đắc dĩ trốn vào trong thụ động, tình huống lúc đi ra khiến người ta phải đau đầu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần suy nghĩ việc này thật lâu nhưng mãi vẫn không nghĩ ra một biện pháp tốt nhất, cuối cùng đành phải gác sang một bên
Thụ động thần bí cổ xưa này ngăn cách, rõ ràng có hai cánh cửa lớn hình dáng rõ ràng trên tường nhưng căn bản không mở nổi
Ra vào nơi này toàn bộ là dựa vào liên lạc linh lực giữa Lục Trần và hạt giống này
Chẳng qua nói cũng kỳ quái, mặc dù bên trong thụ động này không có bất cứ dòng khí lưu thông gì nhưng cũng không bị ngột ngạt
Nước bên trong ao giữa thụ động kia, mấy ngày nay cho dù Lục Trần hay A Thổ đều uống, mà nước trong suốt bên trong lại mãi vẫn không thấy biến mất chút nào
Nhìn qua thì giống như một vùng tiểu thế giới này giống như tự thành một thể, nếu không sợ cô độc tịch mịch quanh năm thì thật đúng là có thể sông lâu dài ở nơi này
Chẳng qua thức ăn Lục Trần mang theo có vẻ đã hơi thiếu thốn rồi
Mà hắn cũng hiểu được, nếu như ở lại quá lâu bên trong thụ động này thì chắc phân nửa là mình sẽ phát điên
Cho nên sớm muộn gì cũng phải rơi khỏi nơi này
À, phải rời đi trước khi chết đói
Trong lòng Lục Trần nghĩ vậy, sau đó tới ngồi chồm hỗm xuống cạnh ao nước
A Thổ vùi đầu ăn một miếng thịt đang dở, ngẩng đầu nhìn Lục Trần một cái, suy nghĩ một lát liền thò chân trước ra, đẩy khối thịt đến trước người Lục Trần
Lục Trần cúi đầu nhìn, lập tức bật cười, đưa tay xoa đầu A Thổ, cười nói:
- Ta không đói, ngươi ăn nốt đi
- Âu
A Thổ nghe lời, kéo miếng thịt lại, thoạt nhìn có vẻ rất vui mừng, tiếp tục ngấu nghiến
Ánh mắt Lục Trần nhìn về phía ao nước
Từ rất lâu trước đó, khi lần đầu hắn tới nơi này, màu nước này không trong suốt như vậy
Khi đó trong ao tràn đầy tinh khí sinh mệnh khó có thể tưởng tượng được, ngay cả màu nước cũng đều là màu xanh nhạt
Chẳng qua hiển nhiên hôm nay đã sớm dùng cạn, giờ phút này nước trong suốt, liếc mắt có thể nhìn thấy đáy
Lục Trần nhìn lại, có thể chứng kiến đám lửa đen quái dị bên dưới đáy ao nước, giống như đang âm thầm yên lặng thiêu đốt bên trong nước
Đồng thời bên cạnh lửa đen, ở cách đó không xa có một gốc cây to bằng cánh tay trẻ con, màu sắc trắng nõn, trông như ngó sen, đúng là một loại linh thảo mà khi A Thổ còn ở trên núi Côn Luân đã trộm từ Lưu hương phố về, tên là Hắc nê ngẫu
Ngày đó Lục Trần cũng dấu loại linh thảo này bên trong thụ động
Các loại linh thảo khác đều để trên mặt đất, chỉ có thứ này là không thể sống nếu rời nước, cho nên ngày đó liền nhét vào bên trong ao nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Về sau nhiều chuyện lần lượt xảy ra, hầu như không có cơ hội thở dốc, bản thân Lục Trần cũng hầu như không tiến vào nơi này nữa
Cho nên đã sớm quên mấy chuyện này
Chỉ là giờ phút này khi nhìn thấy Hắc nê ngẫu, đột nhiên Lục Trần khẽ cau mày, cảm thấy có chút khác thường
Chỉ là cách một tầng nước gợn, Hắc nê ngẫu dưới nước có vẻ hơi mơ hồ, không nhìn được rõ ràng
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó liền cuộn ống tay áo lên, quỳ gối cạnh bờ nước, sau đó chậm rãi duỗi tay vào trong nước, đưa tới Hắc nê ngẫu
A Thổ đang ăn một bên như cũng cảm thấy gì đó, đưa mắt nhìn về phía này, sau đó cũng đứng lên, liếm liếm môi, đi tới nhìn xuống dưới nước
Thụ động vốn yên tĩnh giờ phút này càng thêm lặng lẽ, ngay cả nửa điểm tiếng động cũng không có
Chỉ có khi cánh tay Lục Trần luồn xuống, bọt nước tung lên, phát ra tiếng róc rách nhỏ
Khí xanh lất phất như mưa bụi lưu chuyển chậm rãi trên vách thụ động, quẩn quanh bên trong khe hở của vỡ cây cổ kính
Còn cả hai cánh cửa trầm mặc rất lâu kia giống như cũng yên lặng quan sát
Cái tay kia luồn vào trong nước, chộp xuống phía dưới
Nước chảy nhộn nhạo, một đám bọt nước bống lên
Không biết vì sao đám bọt nước kia lại có ánh sáng đặc biệt, mỗi bọt nước đều có một hình ảnh, là khuôn mặt của Lục Trần
Giống như hàng nghìn hàng vạn thế giới hư ảo tụ tập bên trong bọt nước
Tay Lục Trần hơi dừng lại một chút
Hắn nhìn chằm chằm vào bọt nước
Một lát sau, hắn lại tiếp tục duỗi tay xuống phía dưới
Vùng nước này bắt đầu chấn động, hình có sóng triều cực nhỏ, chậm rãi bắt đầu nổi lên
Một lúc lâu sau đó, rốt cục tay Lục Trần đã mò tới bên ngoài Hắc Nê ngẫu
Sờ có cảm giác mềm mượt, giống như không khác gì lúc đầu khi lấy được cây linh thảo này
Trong lòng Lục Trần thầm thở dài một hơi, cánh tay nhấc lên, định cầm lấy
Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ
Hắc nê ngẫu đong đưa vài lần trong nước, nước chảy càng kịch liệt nhưng cây linh thảo này cũng không rời khỏi nước
Lục Trần lạnh lùng nhìn xuyên qua mặt nước
Chỉ thấy không biết từ bao giờ, Hắc nê ngẫu đã tiến vào trong bùn, hình như mọc rễ
Mà lửa đen cách đó không xa cũng chậm rãi đong đưa vài cái về phía này
29/ 5
Mày Lục Trần hơi nhíu lại, có chút kinh ngạc
Hắn đã trải qua nhiều việc rắc rối, có kinh nghiệm từng trải phong phú cho nên biết rất nhiều các chủng loại Linh Thảo phức tạp, có điều hắn chỉ cần biết ở mức biết ngoại hình, dáng vẻ và hiểu được công dụng của chúng nên không cố ý ghi nhớ những tin tức chuyên sâu hơn
Hắn biết loại Linh Thảo Hắc Nê Ngẫu này, nhưng hắn nhớ lại cả buổi cũng không nhớ loại Linh Thảo này thả xuống nước sẽ tự động mọc rễ
Hơi trầm ngâm một lát, sau đó hắn thử dùng sức kéo lên, không ngờ Hắc Nê Ngẫu cắm rễ rất vững chắc, với sức của Lục Trần cũng không thể kéo nó lên
Nước chảy xung quanh giống như bị xao động càng ngày càng mạnh theo động tác của Lục Trần, từng chuỗi từng chuỗi bong bóng không ngừng nổi lên kèm theo những tiếng ọc ọc vang lên không ngừng
Âm thanh vang lên trong hốc cây yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột, không biết tại sao, dường như có vài tiếng vọng truyền tới
A Thổ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía đỉnh đầu, sau đó thật rống nhỏ một tiếng
Cánh tay nắm Hắc Nê Ngẫu của Lục Trần dừng lại, quay đầu nhìn về phía A Thổ
Một lát sau, hắn buông Hắc Nê Ngẫu ra rồi từ từ đứng lên
Tiếng vang nhỏ không đáng kể vang lên trong hốc cây to lớn đang từ từ biến mất, nước chảy bên người cũng từ từ lắng lại, mọi thứ nhanh chóng trở lại nguyên dạng
Lục Trần không có động tác nào khác, chỉ nhíu mày, ánh mắt suy tư nhìn về phía vách tường cây cổ xưa
Trong động không có ngày đêm, không có mặt trời mặt trăng thay phiên luân chuyển nên Lục Trần chỉ còn cách dựa vào tốc độ khôi phục vết thương để ước chừng thời gian trôi qua
Khi vết thương trên người đã khôi phục tốt, Lục Trần phát hiện thức ăn hắn dự trữ trong hốc cây đã hao gần hết
Cái con chó ngốc có danh xưng Thánh Thú kia quá biết ăn
Xem ra dù thế nào cũng phải đánh cược một lần, hi vọng khi ra ngoài mình đủ may mắn
Nếu như có thể, với tính tình của Lục Trần, hắn thật sự không muốn cược lần này
Có điều sống nhiều năm như vâyh, hắn sớm đã dò xét hết từng tấc trong cái hốc cây thần bí cổ xưa này
Nơi này hoàn toàn không có đường ra nào khác
Hắn đứng lên đi tới một bên hốc cây
Nơi này vốn chất đống vật phẩm to như một toà núi nhỏ, bây giờ chỉ còn lại một chút
Mắt Lục Trần quét qua, bắt đầu thu dọn, Linh Thảo và đồ lặt vặt để một bên, thức ăn để một bên
Lúc này, sau lưng hắn có tiếng động vang lên, là A Thổ đi tới, hai mắt sáng lên khi nhìn những thức ăn còn lại kia, dáng vẻ giống như rất thèm
Lục Trần cười cười, xoa đầu A Thổ, cũng không tức giận gì, tiện tay lấy một khối thịt khô đưa tới trước người A Thổ, sau đó nói:
-Ăn đi
A Thổ lè lưỡi liếm liếm miệng, cúi đầu định ăn, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Lục Trần, dường như có chút ngại ngùng, miệng hừ hừ xoạt xoạt sau đó đưa ra một cái chân trước, vỗ vỗ tay Lục Trần
Lục Trần cười ha hả, dùng sức ôm cổ A Thổ, Lục Trần nói:
-Ăn đi, sau khi ăn no chúng ta sẽ ra ngoài đánh cuộc một lần, sinh tử sẽ do ông trời quyết dịnh
“Gâu!” A Thổ kêu một tiếng, bộ dạng rất vui, cúi đầu xuống bắt đầu ăn
Lục Trần cười nhìn a Thổ một lát, sau đó quay đầu lại tiếp tục sắp xếp, chẳng qua, một lát sau khoé mắt hắn bỗng liếc nhìn một vật nằm ngang trong hốc cây, hơi giật mình, sau đó đưa tay vật đó cầm lên
Đây là nửa đoạn Trượng Hỏa Thần lấy được từ chỗ Man Nhân
Giống với lúc mới nhận được, nửa cây trượng gỗ cổ xưa hư hại khô nứt khô cằn này không hề có chút sức sống nào, nó giống như không còn tác dụng nào khác ngoại trừ dùng làm củi bếp
Chẳng qua thật sự không phải thế, Lục Trần còn nhớ rõ các loại năng lực kỳ lạ của Trượng Hỏa Thần lúc ở bộ lạc Man Nhân, đặc biệt hơn là cây Trượng Hỏa Thần này mơ hồ có thể hơi cộng hưởng với lửa đen trong cơ thể hắn, đây cũng là nguyên nhân hắn mặt kệ nguy hiểm cũng phải có được cây trượng gỗ này
Chỉ là Trượng Hỏa Thần lúc này nhìn có vẻ không có chút Linh Lực nào cả
Mấy ngày nay, Lục Trần dùng cách nào để dò xét nó cũng không có phản ứng, cuối cùng đành tuỳ tiện nhét nó trong góc
Dù sao thì trong hốc cây thần bí này, cây trượng dù có lai lịch lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng thức ăn
Lục Trần trầm ngâm yên lặng vuốt ve cây trượng, bỗng nhiên, trong lòng hơi động, quay đầu lại nhìn về phía vũng nước, sau đó nhanh chân bước tới
Trong những lần dò xét cây trượng, Lục Trần dùng cả lửa đen trong cơ thể, nhưng không biết là Trượng Hỏa Thần hao quá nhiều Linh Lực hay là do lửa đen trong cơ thể Lục Trần không đủ nên Trượng Hỏa Thần luôn không có phản ứng
Chẳng qua, ngay vừa rồi, Lục Trần chợt nghĩ đến một chuyện khác, đó là trong hốc cây thần bí này còn có ngọn lửa đen khác
Đó là một ngọn lửa đen ở dưới vũng nước, dù trong nước nó cũng không tắt
Nhớ lại tình cảnh mạo hiểm vạn phần năm xưa, Lục Trần được ăn cả ngã về không, dựa vào nước Sinh Mạng cưỡng ép kéo dài tính mạng, dốc toàn lực moi lửa đen trong cơ thể ra
Thật ra trong quá trình đó phần lớn lửa đen trong cơ thể hắn bị hút ra rồi tụ lại thành ngọn lửa đen cháy dưới nước
Có lẽ sẽ có chút tác dụng
Lục Trần cúi đầu nhìn ngọn lửa đen dưới nước, lúc này ngọn lửa đen kia nhỏ xíu lại yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vẻ âm độc từng hành hạ Lục Trần đau đến không muốn sống mười năm trước
Lục Trần thở nhẹ, ổn định tâm trạng, sau đó cầm Trượng Hỏa Thần lên bắt đầu vươn tới chỗ ngọn lửa đen kia
Ngay khi trượng gỗ vừa vào nước, dòng nước trong suốt vừa thấm ướt đầu gỗ, mặt nước xung quanh cây trượng đột nhiên xuất hiện bảy vòng xoáy nhỏ
Dòng nước xoay tròn trong đó, mặt nước dường như đang run khẽ
Mắt Lục Trần sáng lên
Cảnh tượng kỳ lạ này chưa từng có trước đây, phản ứng của Trượng Hỏa Thần trong vũng nước quả thật có chút khác
Lục Trần nắm Trượng Hỏa Thần dừng trong nước một lát, khi phát hiện ngoại trừ mấy vòng xoáy ra không có thêm dị tượng nào khác liền tiếp tục với tới
Trượng Hỏa Thần càng ngày càng sâu dưới nước, dòng nước xung quanh càng ngày cùng chấn động mạnh, tốc độ nước chảy càng ngày càng nhanh, mặt nước bị chấn động mạnh tạo thành những gợn sóng nhỏ
Thêm một lát, Lục Trần đột nhiên cảm thấy cây Trượng Hỏa Thần trong tay mình hơi run
Một luồng Linh Lực ôn hoà từ trượng gỗ truyền tới, ngay sau đó lại tiêu tan
Ngọn lửa đen dưới mặt nước giống như cảm thấy gì đó đột nhiên phồng lớn mấy lần, sau đó bắt đầu di chuyển
Trượng Hỏa Thần tiếp tục chìm xuống, càng ngày càng gần ngọn lửa đen
Đột nhiên, một mảng lớn bong bóng đột nhiên xuất hiện
Mảng bong bóng này lớn hơn nhiều lần mảng bong bóng Lục Trần từng thấy, vách bong bóng xuất hiện ảnh ngược của các hình bóng, có điều không phải là hình bóng của Lục Trần
Trên vách bong bóng có hình ảnh của bầu trời, của đất đai, có hình ảnh của vạn vật trên đời, có hình ảnh chúng sinh, có hình ảnh ánh sáng trôi qua, có quá khứ có hiện tại, có hư ảo có tan biến, có trạng thái nhân sinh, có vui buồn hợp tan…
Ngàn vạn thế giới bên trong những bọt nước hư ảo cứ vậy hiện ra trước mắt Lục Trần
Phần thân Trượng Hỏa Thần bắt đầu nóng lên
Khúc gỗ khô cằn mục nát như được hồi sinh, trên thân trượng xuất hiện từng đường từng đường hoa văn Linh Lực tạo thành một Phù Văn thần bí kỳ dị, sau đó từ từ sáng lên
Cùng lúc đó, mặt nước xung quanh bắt đầu có tiếng động
Bảy vòng xoáy đột nhiên to lên mấy lần, sóng nước rung động kịch liệt, thậm chí còn không ngừng văng khỏi mặt nước
Toàn bộ bong bóng điên cuồng trồi lên mặt nước sau đó vỡ tan, những hình bóng từng cái từng cái tan biến
Từ trên mặt nước có thể thấy được ngọn lửa đen kia chập chờn một chút rồi rời khỏi đáy nước, từ tử nổi lên, xông tới Trượng Hỏa thần
Trượng Hỏa Thần không ngừng rung rẫy
Dường như nó đang vô cùng kích động nghênh đón lực lượng nó khát khao từ lâu
Giống như một tiếng sấm chốn không người, như có một đôi mắt tối tăm sâu trong chốn U Minh xuyên qua năm tháng thời gian thẳng tới Bỉ Ngạn, rơi vào người hắn
Ngọn lửa màu đen trong con ngươi Lục Trần sáng lên rồi cháy hừng hực
Ngay khi lửa đen trong nước chạm vào Trượng Thần Lửa, trong khoảnh khắc, toàn bộ phù văn đồ đằng trên thân trượng cùng lúc sáng choang
Dòng nước xung quanh phát ra âm thanh ầm ầm như tiếng nổ, nước trong vũng bắn lên hai thước sau đó rớt xuống
Trượng Hỏa Thần lắc lư gào thét
Nó tránh thoát khỏi tay Lục Trần rồi bay lên vòng mấy vòng trên không trung
Ngọn lửa đen lần lượt cháy lên ở chóp đỉnh Trượng Hỏa Thần, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phù văn đồ đằng
Nhìn qua giống như ngọn lửa đen đã nuốt mất trượng gỗ, lại giống như ngọn lửa đen mới được sống lại không ngừng vùng lên, bùng cháy trên trượng gỗ cổ xưa vậy
Một lực lượng thần bí to lớn từ trên trời hạ xuống, nhập vào trượng thần, một quần sáng bắt đầu sáng lên như ánh mặt trời không ai có thể tập trung nhìn
Lục Trần dùng tay che hai mắt rồi lui ra sau một bước
Sau đó, hắn cảm thấy ánh sáng này từ từ dịu lại, lực lượng hùng hồn to lớn theo đó từ từ yên tĩnh lại
Trượng Hỏa Thần trên không trung dần yên tĩnh, những hoa văn đồ đằng từ từ biến mất
Lúc này Trượng Hỏa Thần không còn dáng vẻ khô héo như trước, thân trượng trở nên bóng loáng bền chắc
Nói cách khác, Trượng Hỏa Thần lúc này nhìn càng giống một món bảo vật thần khí trong truyền thuyết
Lục Trần đưa tay tiếp Trượng Thần Lửa, cẩn thận quan sát một chút, không thấy có chỗ nào quá không ổn
Sau khi trầm ngâm, hắn thử quơ trượng vài cái nhưng không có chuyện gì xảy ra
Chẳng lẽ vừa rồi làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ để biến thành một cây trượng gỗ đẹp mắt hơn một chút thôi sao
Lục Trần gãi đầu, nghĩ một hồi liền thử dùng lửa đen trong cơ thể
Quả nhiên, lần này có phản ứng
Đồ đằng trên Trượng Hỏa Thần nhanh chóng sáng lên, chẳng qua dường như cũng chỉ như vậy
Lực lượng lửa đen kích thích khiến Trượng Hỏa Thần sẽ phát sáng một chút, ngoài ra không có dị tượng nào khác, không hề có lực lượng huỷ thiên diệt địa hay thủ đoạn phá địch nào
Lục Trần thử một hồi vẫn vậy, cuối cùng chỉ đành thở dài, nhún nhún vai, để nó một bên
Sau đó, hắn xoay người nhìn A Thổ, nói:
-Ăn no chưa, chúng ta ra ngoài
29/ 6
Phần lớn đồ vật có thể đặt trong hốc cây, hạt giống ngay trong ngực của Lục Trần nên có thể thuận tiện mang theo
Chẳng qua phải đem theo một ít vật phòng thân như con dao găm màu đen Lục Trần dùng thuận tay nhất
Về phần A Thổ, răng nhọn là vũ khí của nó cho nên nó không cần chuẩn bị gì
Sau khi chuẩn bị xong, Lục Trần ném khối thịt còn lại cho A Thổ, sau đó vỗ đầu nó, nói:
-Ăn no một chút, ai mà biết sau đó sẽ gặp chuyện gì
A Thổ nghe lời cúi đầu xuống bắt đầu ăn
Lục Trần ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, yên lặng chờ giây phút quyết định số mệnh tới
Nhớ lại tình huống lúc mới trốn vào hốc cây, có khả năng bên ngoài hạt giống là đáy sông Long Xuyên
Nếu thật sự như thế quả thật là tuyệt cảnh chín chết một sống khi phải đối mặt với nước sông mênh mông và sự uy hiếp của quái thú
Chẳng qua bây giờ nghĩ những việc này cũng chỉ vô ích, chỉ có thể dùng một câu tự giễu “ông trời quyết định”
Dù sao thì tiếp tục trong hốc cây chỉ có đường chết đói, không bằng liều một lần
Lục Trần lắc lắc đầu ném bỏ những ý nghĩ quấy nhiễu tâm thần, ánh mắt lướt vào bên trong dừng lại ở nữa đoạn Trượng Hỏa Thần
Trượng Hỏa Thần đã thay đổi diện mạo sau khi dung hợp với lửa đen trong vũng nước, bên ngoài cây trượng bóng loáng hơn, phần lớn vết nứt đã biến mất, có thể thấy được những hoa văn đồ đằng khắp nơi trên cây trượng
Ngoài ra, chỉ cần Lục Trần thúc giục lực lượng lửa đen khi cầm cây trượng, Trượng Hỏa Thần sẽ sáng lên
Chẳng qua cũng chỉ là sáng lên, ngoài ra không còn tác dụng nào khác
Lục Trần thử rất nhiều lần, cũng thử rất nhiều cách nhưng không thể nào tìm ra bí quyết kích thích lực lượng của Trượng Hỏa Thần, hơn nữa loại lực lượng kỳ lạ trong Trượng Hỏa Thần lúc còn ở bộ lạc Man Nhân giống như đã biến mất không còn tăm tích
Có thể nói cây trượng này là một trong những pháp bảo kỳ dị khó hiểu nhất Lục Trần từng gặp từ trước tới nay
Chẳng qua chỉ cần nghĩ thứ này có quan hệ với lời nguyền lửa đen tàn bạo liền không cảm thấy kỳ lạ nữa
Lục Trần cầm Trượng Hỏa Thần trong tay vuốt ve một lát, sau khi trầm tư suy nghĩ, vẫn cứ để nó sang một bên tốt hơn
Pháp bảo này có lai lịch bí ẩn, lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng, bây giờ hắn chưa biết cách dùng nó, nếu mang bên người khi ra ngoài rất dễ để mất nó khi gặp tình huống nguy cấp, việc này không nên
Cứ thế ngồi một lát, A Thổ đã ăn xong khối thịt, dáng vẻ thoả mản liếm liếm miệng đi tới
Lục Trần đứng lên, vỗ vỗ lưng A Thổ sau đó hít sâu một hơi, cười với A Thổ một cái rồi nói:
-Đi chứ
“Gâu!”
Cảm giác hôn mê, trời đất quay cuồng, thiên địa sụp đổ quen thuộc xuất hiện, trước mắt là một vùng tối đen tựa như xuyên qua tinh không vô tận, lại giống như xẹt qua đáy biển âm u, bên tai không ngừng nghe được âm thanh nhưng lại không nghe rõ là âm thanh gì
Khoảng khắc kia vốn ngắn ngủi lại giống như rất dài lâu
Lục Trần thậm chí cảm thấy rõ ràng thân thể mình chìm nổi đong đưa và cảm giác lạnh từ xung quanh truyền tới
Theo bản năng hắn co người lại như một đứa trẻ cô đơn sợ hãi đêm tối
Sau đó, có ánh sáng, hắn rơi xuống
“Ầm” một tiếng, hai thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất đồng thời kèm theo một chút tiếng nước
Phản ứng đầu tiên của Lục Trần khi tỉnh lại là lập tức nắm chặt con dao găm màu đen
A Thổ bên cạnh cũng phản ứng không chậm, nó nhảy lên sau đó nhe răng trợn mắt hung ác nhìn xung quanh
Bây giờ là ban ngày
Một vầng mặt trời chói chang đang treo trên bầu trời, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất, trong không khí dường như tràn ngập vẻ vắng lặng
Bọn họ thật sự đang ở bờ sông, thỉnh thoảng còn có nước bắn lên làm ướt ống quần của Lục Trần
Sông là con sông lớn nhìn cực kỳ rộng rãi, gần như không thể nhìn thấy bờ bên kia, theo bản năng Lục Trần nghĩ tới việc trước đó mình đã rơi xuống sông Long Xuyên
Chẳng lẽ mình may mắn tới vậy, hạt giống kia bị nước sông đẩy lên bờ ư
Lục Trần ngẩn ra một hồi, một lát sau mới từ từ bình tĩnh lại
Ngay sau đó hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bờ sông chỗ mình đứng có một đống đá bừa bộn chiếm diện tích cực lớn trải rộng ra xa bên ngoài, chỗ xa hơn nữa dường như là một vùng Hoang Nguyên
Trong tầm mắt hắn không thấy được cây cối
Xung quanh bờ sông này cũng vậy, ngoại trừ tiếng nước sông đang chảy ra không có bất kỳ âm thanh nào khác
Lục Trần hơi nhíu mày, ánh mắt xẹt qua sự cảnh giác
Mặc dù mảnh đất này yên tĩnh nhưng lại có vẻ không an toàn, ngoài ra còn có chút kỳ quái
Bên bờ sông dư thừa nước theo lý hẳn phải có cây cỏ um tùm mới đúng, thế nhưng nơi này không có một ngọn cỏ, càng khỏi phải nới tới động vật hay yêu thú
Trên vùng đất hoàng toàn tĩnh lặng này dường như không có bất cứ sinh mạng nào
Lục Trần im lặng một lúc sau đó mang theo A Thổ cũng đang kinh ngạc đi mấy bước cách xa con sông một chút, sau khi chắc chắn xung quanh không có nguy hiểm mới thu hồi lại con dao màu đen rồi thở ra một hơi dài
Mặc dù vùng đất này có chút kỳ lạ nhưng dù sao đi nữa, có thể bình yên đứng trên mặt đất đã tốt hơn nhiều so với những dự đoán tệ hại của hắn trước khi đi
Tạm thời an toàn, việc tiếp theo là xác định xem mình đang ở chỗ nào
Chẳng qua Lục Trần gặp phiền toái ở điểm này, bởi vì ngoại trừ xác định mình ở bên cạnh sông lớn Long Xuyên ra, Lục Trần hoàn toàn chưa từng nghe qua nơi nào có địa hình giống như nơi hắn đang đứng
Trong thời gian này không biết nước sông đã cuồn hạt giống trôi bao xa
sông Long Xuyên mặt dù là ranh giới giữa vòng trong và vòng ngoài của vùng đất Mê Loạn, nhưng trên thực tế nước sông lại chảy vào nơi không người sâu bên trong
Lục Trần cảm thấy mình đang ở một nơi nào đó ở khu vực giữa của vùng đất Mê Loạn
Suy nghĩ tại chỗ một lát, Lục Trần quyết định đi xung quanh một chút, ít nhất cũng phải nhìn kỹ xung quanh
Có lẽ đây là một nơi nguy hiểm bốn bề, nhưng chỗ tốt là sau vụ tai nạn, những người đuổi giết kia nhất thời sẽ không đuổi kịp
Do phía sau bờ sông, hoặc có thể nói bãi đá hỗn loạn là một vùng Hoang Nguyên rộng lớn kinh người gần như toàn là nơi cằn cỗi nên Lục Trần không dám tuỳ tiện xông vào, trước tiên đi dọc theo dòng chảy con sông nhìn một chút xem có phát hiện manh mối nào không
Nhưng ngay khi hắn định đề khí xông tới phía trước, thân thể vừa nhấc lên, hắn đột nhiên rên một tiếng, khuôn mặt hắn trắng bệch rồi trực tiếp ngã xuống
A Thổ bên cạnh bị hù giật mình, theo bản năng nhảy ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy trở lại rồi không ngừng gầm rừ dùng đầu cọ cọ thân thể Lục Trần
Lục Trần liên tục thờ hổn hển, mặt lộ vẻ đau đớn khó chịu, trên trán có mồ hôi rỉ ra
Phải một lúc lâu sau hắn mới khôi phục lại, ngồi dậy, mặt lộ vẻ khó tin
Ngay mới vừa rồi, khi hắn thúc giục Linh Lực chuẩn bị đi đường, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn đột nhiên co rút lại, Linh Lực trong nháy mắt mất khống chế, điên cuồng đánh về phía kinh mạch, tình hình giống như bị tẩu hoả nhập ma vậy
May là sau trận chiến mười năm trước đạo hạnh của hắn đã bị hao tổn rất nhiều, Linh Lực bây giờ sớm đã không thể so với lúc đó cho nên không bị tổn thương quá lớn, có thể miễn cưỡng chống đỡ
Nếu đổi thành Tu Sĩ Trúc Cơ hay Kim Đan bất kỳ chỉ sợ sẽ lập tức nổ tung
Lần này Lục Trần vô cùng kinh hãi
Nếu không sử dụng Linh Lực hắn chẳng khác gì người bình thường, chỉ cần gặp phải yêu thú hơi mạnh một chút hắn cũng không đủ sức để tự vệ
Khu vực vắng vẻ này quả nhiêu vô cùng tà môn, nơi này đúng là nơi nguy hiểm khó lường
Ngay lúc này, lòng Lục Trần hơi động, nghĩ tới một chuyện khác
Tình hình vừa rồi có điểm giống với nơi sâu nhất của vùng đất Mê Loạn trong truyền thuyết, nơi mà Ngũ Hành Linh Lực điên cuồng, hỗn loạn nhất
Nghe đồn Ngũ Hành Linh Lực ở chỗ sâu bên trong vùng đất Mê Loạn bị điên đảo hỗn loạn căn bản không thể hấp thu, dù là sử dụng Linh Lực của bản thân cũng sẽ bị bên ngoài ảnh hưởng, trong nháy mắt cắn trả, là nơi nguy hiểm nhất trên đời
Lục Trần ngây người một lát, trong đầu suy nghĩ Linh Lực Ngũ Hành ở đây hỗn loạn tới kịch liệt như thế, chẳng lẽ lúc này mình không phải ở khu vực giữa mà ở khu vực trung tâm-nơi nguy hiểm nhất của vùng đất Mê Loạn ư
Nghĩ tới đây, Lục Trần không nhịn được hít một hơi lạnh
Phải biết là Vực Sâu Hỗn Độn, biển cát Phá Linh là một trong những nơi hung hiểm ở vùng trung tâm vùng đất Mê Loạn, ngay cả Nguyên Anh cảnh chân nhân cũng không dám tuỳ tiện tới
Mình chỉ có chút bản lãnh, đột nhiên tới nơi này, sợ là không thể ra được nữa
Ngẩn ra tại chỗ một lát, Lục Trần nhanh chóng bình tĩnh lại
Tới mức này rồi chỉ còn cách đi tới đâu tính tới đó thôi
Hắn quay đầu lại kêu A Thổ một tiếng sau đó tiếng tục đi tới
Chỉ là, sau khi đi hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn A Thổ kinh ngạc hỏi:
-Ồ, mi không có chuyện gì
A Thổ ngoắc ngoắc cái đuôi, hoạt bắt chạy vài vòng, nhìn có chút đắc ý
-À, không việc gì, vậy thì quá tốt
Lục Trần cười lên, nói:
-Tới cõng ta
Có con sói đen to lớn làm thú cưỡi nên hành trình lập tức nhanh hơn rất nhiều
Về phần tại sao nơi này không có ảnh hưởng tới A Thổ, chắc là do tên này là yêu thú, không có Linh Lực Ngũ Hành
Lục Trần không biết nguyên nhân, cũng lười suy nghĩ
Cứ thế cưỡi A Thổ chạy trên bãi đá hỗn loạn nửa ngày, trước mặt hắn xuất hiện một ngọn núi
Một ngọn núi cao lớn hùng vĩ che khuất cả bầu trời
29/ 7
Đây là ngọn núi lớn nhất Lục Trần từng thấy, còn to hơn cả núi Côn Luân
Ngọn núi còn ở xa xa nơi chân trời, nhưng chỉ nhìn bộ dáng cao lớn hùng vĩ kia liền có cảm giác nó có một khí thế đáng sợ vượt lên trên mọi thứ, đơn giản không còn là một ngọn núi nữa mà là một bức tường vô biên vô hạn nằm giữa đất trời
Hai đầu dãy núi dài không biết mấy vạn dặm, không nhìn thấy bờ, đỉnh núi cực kỳ cao to, đâm thẳng bầu trời
Từ mặt đất đi lên nghìn trượng có tuyết xuất hiện, đi lên nữa là vùng toàn tuyết trắng xoá
Mây trắng nhẹ bay, tầng tầng lớp lớp ở sườn núi, chóp núi đâm thẳng bầu trời, đỉnh núi không nhìn thấy được
Kỳ quan bao la như vậy đúng là thế gian hiếm thấy, Lục Trần và A Thổ nhìn về phía xa, nhất thời ngừng thở
Sau khi phục hồi tâm thần, sắc mặt Lục Trần chợt thay đổi, trong lòng xẹt qua cảm giác không tốt
Khác với Hoang Nguyên bao la rộng lớn chưa bao giờ nghe nói trước đó, trước kia Lục Trần từng nghe nói về ngọn núi bao la hùng vĩ đội trời đạp đất này
Trong truyền thuyết, nơi sâu nhất trong vùng đất Mê Loạn, nơi tiếp giáp giữa vùng đất Mê Loạn và Hoang Nguyên Nam Cương-quê quán của đám Man Nhân Hung Ác cường hãn có một ngọn núi lớn vắt ngang cả vùng đất
Ngọn núi này có tên Đại Tuyết Sơn
Trong dãy núi rộng lớn có vô số yêu thú hung ác, cực kỳ mạnh mẽ, đỉnh núi cao tới mức không tưởng, đâm thẳng mây trời
Từ xa xưa đỉnh núi đã có biệt danh Cột Giữ Trời Đất
Nghìn vạn năm trôi qua, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể vượt qua ngọn núi to này
Thế núi vô cùng hiểm trở khó leo, yêu thú trong núi vô cùng hung ác, nghe nói trên đỉnh núi có những cơn gió Cực Hàn chưa ai từng gặp, đừng nói là thân thể máu thịt, dù là Cự Thú Thượng Cổ hay là Tu Sĩ Nguyên Anh có đạo hạnh cực cao cũng chịu không nổi
Chính vì lẽ đó, Đại Tuyết Sơn trở thành rãnh trời ngăn cách Nam Bắc
Có một ngoại lệ duy nhất, nghe đồn là cứ cách một đoạn thời gian rất dài ngọn Đại Tuyết Sơn này sẽ có một lần biến đổi kinh thiên
Lúc đó đàn thú yên tĩnh, gió tuyết ngừng bay, một con đường sẽ xuất hiện
Trong trận huyết chiến giữa Nhân Tộc và Man Tộc năm xưa, Man Tộc chính là thừa dịp này ồ ạt ra Bắc cuối cùng thất bại trở về
Nếu như dãy núi lón trước mặt quả thật là tòa Đại Tuyết Sơn kia, như vậy chẳng phải nói giờ phút này, địa phương mình ở thậm chí không phải ở giữa vùng đất mê loạn mà đã ở khu vực quan trọng nhất của Vùng đất mê loạn, thậm chí tới gần Hoang nguyên của Nam Man rồi sao
Sắc mặt Lục Trần hơi khó coi
Nếu thật sự như thế thì tình hình còn tệ hơn những gì mình đã suy đoán
Hắn ngồi trên lưng A Thổ, không ngừng nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy được xung quanh là Hoang Nguyên không một ngọn cỏ, cách đó không xa là một con sông lớn đang thong thả chảy xuôi
Lục Trần nhíu mày, đồng thời bắt đầu cố hết sức hồi tưởng lại những trí nhớ liên quan tới sông lớn Long Xuyên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện mặc dù con sông này có danh tiếng lẫy lừng nhưng lại bị một mảng sương mù che lấp
Điểm mấu chốt là không ai biết cụ thể con sông này chảy tới nơi nào, chỉ biết nó chảy vào chỗ sâu bên trong vùng đất Mê Loạn rồi không còn tung tích
Không còn tung tích
Một con sông lớn như thế sao có thể không còn tung tích
Đi dọc theo con sông là có thể thấy, vì sao lại không tìm được
Vấn đề đơn giản này dường như đang che giấu một bí mật đáng sợ khó ai đoán được
A Thổ đứng yên, thỉnh thoảng sẽ vẫy đuôi
Lục Trần yên lặng suy nghĩ một lát rồi vỗ đầu nó, nói:
-Đi thôi, mặt kệ nó, chúng ta đi tới trước xem một chút
A Thổ ngẩng đầu lên nhìn về Đại Tuyết Sơn đội trời đạp đất phía xa, lại nhìn về phía vùng đất đang bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, bỗng nhiên hú dài một tiếng, sau đó nhấc chân phát lực chạy băng băng
Nó như một cơn gió đen thổi lất phất qua vùng đất và bờ sông vắng lặng này, vô số tảng đá lổm chổm bị bỏ phía sau, sau đó biến mất trong tầm mắt
Lần chạy này nó chạy cực kỳ lâu
Con sông lớn này dài tới mức doạ người, khi sắc trời tối xuống, Lục Trần đoán chừng từ đầu tới giờ đã chạy được một hai trăm dặm nhưng con sông này vẫn không có gì thay đổi, cảnh sắc vẫn như trước, vẫn là khung cảnh vắng lặng không chút thay đổi
Đây cũng là nhờ của A Thổ sau khi lên Thánh Thú, không có sở trường gì khác chỉ có sức chịu đựng là vô cùng nổi bậc
Nếu đổi thành yêu thú khác đã sớm mệt nằm sấp rồi
Lúc hoàng hôn, Lục Trần và A Thổ dừng lại, chuẩn bị ngủ qua đêm ở bờ sông
Tình hình trước mắt có vẻ rất kỳ quái
Theo lý thuyết gần Đại Tuyết Sơn, ngoài việc Linh Lực Ngũ Hành hỗn loạn ra còn có rất nhiều yêu thú nguy hiểm ẩn núp, nhưng chạy lâu như thế nhưng Lục Trần chưa thấy con yêu thú nào cả
Mặc dù không gặp yêu thú là chuyện tốt, nhưng mà như vậy sẽ phát sinh một phiền phức: không có thức ăn…
Bờ sông Hoang Nguyên này vô cùng hoang vắng, không có một ngọn cỏ, Lục Trần và A Thổ không thể nào ăn đá mà sống được
Mà khoan hãy nói, Lục Trần và A Thổ thật sự chạy tới lật một ít hòn đá gần đó lên nhìn, chỗ này thật sự hoang váng, ngoài đá ra chỉ có đất, ngay cả một con sâu cũng không có
Cũng may trời không tuyệt đường người, dù trên bờ thật sự vắng vẻ, nhưng bên cạnh còn có một con sông lớn, đúng không
Lục Trần nghĩ rất nhiều cách, dùng hết toàn bộ thủ đoạn, rốt cuộc cũng bắt được vài con cá dưới sông
Cá ở khúc sông này khác với những con cá Lục Trần từng thấy
Nó là một loài chưa từng thấy, hơn nữa tính tình hung ác, tính công kích cực mạnh, Lục Trần và A Thổ suýt nữa đã bị nó cắn
Trong quá trình bắt cá ở nơi này Lục Trần có phát hiện bất ngờ
Linh Lực và đủ loại thủ đoạn của hắn không thể sử dụng, thế nhưng lửa đen hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của nơi này, có thể sử dụng tự do
Cũng là dựa vào thứ này Lục Trần mới có thể bắt được những con cá lớn kia
Khi A Thổ ăn cá, bộ dáng rất đau khổ, thỉnh thoảng còn than phiền nhìn Lục Trần
Lục Trần tức giận trợn mắt nhìn con chó ngốc này, nói:
-Có ăn là tốt lắm rồi, chẳng phải mùi thịt hơi chua một chút thôi sao, chẳng có gì đâu
Bờ sông rất tối và rất lạnh, cả đêm Lục Trần gần như không ngủ, chẳng qua may mắn là một đêm trôi qua bình yên, không có gặp các loại nguy hiểm trong đêm, cũng không có quái vật nào đột nhiên bò lên từ dưới sông
Sau khi trời sáng, Lục Trần và A Thổ tiếp tục lên đường
Chẳng qua, khi chạy đi, Lục Trần nhanh chóng cảm thấy tốc độ của A Thổ nhanh hơn hôm qua, hơn nữa lực lượng trong thân thể cũng mạnh hơn
Là do ăn thịt những con cá kia
Vài ngày trước, trong hốc cây thần bí, Lục Trần chỉ cho A Thổ ăn thịt bình thường, không hề có tinh khí hay Linh Lực gì, những con cá dưới sông kia có lẽ cũng là một loại yêu thú
Con chó ngốc này thật kén ăn, không cho ăn là không ra sức
Hôm nay tốc độ A Thổ nhanh hơn hôm qua không ít, khi sắp tới trưa, khung cảnh vắng vẻ yên tĩnh từ đầu tới cuối không đổi rốt cuộc đã có thay đổi
Chỗ khác đầu tiên là con sông vốn thong thả chảy đột nhiên chảy xiết hơn, đồng thời, bờ sông có xu hướng hẹp lại
Đi thêm một đoạn về phía trước, Hoang Nguyên vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một hồi tiếng nổ như sấm rền, như núi lỡ, hoặc giống như nước chảy xiết đập vào tảng đá cứng làm cho người ta giật mình
Lần này, không cần Lục Trần nhắc nhở A Thổ đã tự động chạy chậm lại, ngẩng đầu nhìn phía trước
Sắc mặt Lục Trần có vài phần nghiêm nghị, nhảy xuống lưng A Thổ, đưa mắt nhìn về phía xa
Chỉ thấy nơi xa xôi phía trước có một vùng màu đen đang từ từ ngọ nguậy
Tất cả âm thanh truyền ra từ nơi này, mà con sông bên cạnh cũng đang chảy về hướng đó
Hình như đã tìm thấy đích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.