Thiên Ảnh

Chương 295: Cất bước




Thân hình Hỏa Nham sừng sững như núi giữa trời đất
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu ánh mắt đang tập trung nhìn y, mỗi người đều ngừng thở, đều cảm giác được chỉ một hành động quyết đoán của nam nhân này, vận mệnh của tộc Hắc Hỏa sẽ được quyết định
Tình huống này đột ngột phát sinh làm cho mọi người không ngờ tới, thái độ trầm mặc của Hoa Nham lúc này khiến cho không khí càng trở nên khẩn trương
Cha và con, tộc trưởng già nua và thủ lĩnh đương kì đỉnh thịnh, phảng phất đang giằng co lẫn nhau
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hỏa Nham cử động
Mọi người xung quanh lập tức cả kinh, chỉ thấy y nhìn thẳng phía trước, vẫn có vẻ trầm mặc, bước từng bước một về phía Hỏa Hổ
Trong một tích tắc này, đám người tộc Hắc Hỏa đều biến sắc, thậm chí đám chiến sĩ tắm máu chiến trường cũng khẩn trương hẳn lên, trong đó kẻ bị kinh động nhất chính là Hỏa Ưng
Nó là cháu Hỏa Hổ, con Hỏa Nham, được mọi người nhận định là thủ lĩnh đời thứ ba của tộc, lúc này trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ lẫn kinh ngạc, đột nhiên kêu to một tiếng nhảy ra chắn trước mặt Hỏa Hổ, hai tay giang rộng, há miệng gào lên:
- A cha, cha, cha điên rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cha muốn làm gì
Hoang Nguyên Nam Cương là nơi vô vùng khắc nghiệt, man nhân sinh tồn ở đây đều không sung sướng gì, các chiến sĩ trong tộc tuy hung mãnh nổi danh nhất thiên hạ nhưng không có nghĩa là ai trong số họ cũng là kẻ ngu
Các tộc man nhân chém giết nhau tàn khốc vô cùng, nội tộc tắm máu cũng chẳng phải chuyện mới lạ, thậm chí việc người cùng huyết thống tàn sát nhau cũng không phải chuyện hiếm
So với các tộc có nội loạn kia, tộc Hắc Hỏa nhiều năm nay vẫn hết sức đoàn kết
Dù sao thì từ sau trận chiến ngàn năm trước, tộc Hắc Hỏa trốn về được Hoang Nguyên rồi bắt đầu suy yếu đến tận ngày nay, bây giờ xem như miễn cưỡng trụ lại được ở tầng chót Hoang Nguyên mà thôi
Nếu bọn họ không đoàn kết một lòng mà còn mâu thuẫn đấu đá nữa thì đã bị diệt tộc lâu rồi
Hôm nay tất cả sẽ thay đổi sao
Bước chân nặng nề như núi của Hỏa Nham tới gần, Hỏa Ưng càng lúc càng thấy áp lực
Từ nhỏ đến giờ nó luôn sùng bái và kính ngưỡng người cha của mình, đặc biệt là sau khi mẫu thân mất sớm, Hỏa Nham lại càng dốc lòng bồi dưỡng, rèn luyện đứa con trai này trở thành chiến sĩ trong tộc
Nguyện vọng lớn nhất của Hỏa Ưng chính là tương lai có thể tiếp nhận vị trí của phụ thân, dẫn đầu tộc Hắc Hỏa tiếp tục sinh tồn trên Hoang Nguyên Nam Cương này
Nếu có thể thì giúp cho bộ tộc trở nên mạnh hơn, giết được nhiều kẻ thù hơn, đoạt được nhiều chiến lợi phẩm hơn, đây chính là lý tưởng của thiếu niên Hỏa Ưng
Trong tộc, người yêu thương nó nhất chính là gia gia Hỏa Hổ
Hỏa Ưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gia gia thương yêu nhất và phụ thân kính ngưỡng nhất của mình lại xảy ra xung đột
Nó hoảng hốt đứng chắn trước người gia gia, mờ mịt chẳng biết làm sao
Nó sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn của phụ thân đã đứng trước mặt mình, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng tới giờ, nó vẫn không hề có ý lui ra
Thiếu niên cắn chặt răng, hai tay giang rộng, kiên trì chắn giữa hai người thân nhất của mình, muốn ngăn hai người phát sinh xung đột chính thức
Hỏa Nham rời mắt khỏi phụ thân Hỏa Hổ, cúi xuống nhìn con trai
Khuôn mặt thiếu niên kia giống mình như đúc, trong vẻ quật cường mang theo nét hung ác, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu
Mặt y vẫn trơ như đá, chỉ đưa tay đẩy nhẹ, Hỏa Ưng kêu lên sợ hãi rồi ‘oạch’ một tiếng lảo đảo ngã ra đất
Sau một khắc, giữa Hỏa Hổ và Hỏa Nham đã không còn gì cản trở nữa, hai đời thủ lĩnh tộc Hắc Hỏa rốt cục đã mặt đối mặt
Trong tộc Hắc Hỏa không khí yên lặng như tờ, cây kim rơi trên đất cũng nghe thấy được
Khác với cháu trai Hỏa Ưng và đám man nhân đang sợ hãi xung quanh, sắc mặt Hỏa Hổ già nua tuy nghiêm trọng nặng nề nhưng không có chút vẻ sợ sệt nào
Trái lại, lão nhìn chằm chằm đứa con trai cao lớn như núi đang bức dần tới, trong đáy mắt sâu kín xẹt qua một tia sáng kì dị
Có lẽ do tuổi tác đã cao, từng trải không biết bao gió sương tuế nguyệt, lão nhân này sớm đã nhìn thấu hết thảy, có thể buông bỏ sinh tử vinh hoa, cho nên chẳng còn sợ hãi điều gì
Hoặc giả lão cũng đơn thuần như bao man nhân khác
Mọi người đều nghe thấy Hỏa Hổ lên tiếng trước, hỏi Hỏa Nham:
- Ngươi muốn sao
Hỏa Nham nhìn thẳng vào mắt phụ thân
Vào giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi run lên
Nhiều năm về trước, khi hẵng còn là một thiếu niên, hắn cũng giống như Hỏa Ưng bây giờ, rất kính ngưỡng phụ thân của mình, có lẽ cả tâm nguyện cũng giống Hỏa Ưng vậy
Thế nhưng ai ngờ nhiều năm sau mọi thứ lại thành ra như vậy, những man nhân này cả đời cũng không ngờ tới
Hỏa Nham hơi cúi đầu, một lúc sau mới thấp giọng đáp:
- Đưa Hỏa Thần Trượng cho con
Sắc mặt Hỏa Hổ rốt cục cũng hơi biến đổi, lão nhìn Hỏa Nham chằm chằm một lúc rồi đưa Hỏa Thần Trượng cho hắn, thản nhiên hỏi:
- Sao rồi, ngươi muốn ngồi vào vị trí tộc trưởng phải không
Trong các bộ tộc man nhân, ngoài Tế Tự vốn được xưng là linh hồn của bộ tộc và Tát Mãn cao cao tại thường thì vị trí quan trọng nhất chính là tộc trưởng và thủ lĩnh
Tộc trưởng nắm giữ toàn cục, thủ lĩnh thì thường là người mạnh nhất trong tộc, suất lĩnh các chiến sĩ chém giết tranh đấu, địa vị chỉ kém tộc trưởng
Nhiều năm qua trong tộc Hắc Hỏa vẫn duy trì cha chết con nối, cha là tộc trưởng, con trai là thủ lĩnh chiến sĩ, truyền thống này chưa từng gián đoạn cho tới hôm nay
Trước ánh mắt chằm chằm của toàn tộc, Hỏa nham đưa tay tiếp lấy Hỏa Thần Trượng, nửa cây trượng - thần khí của Hỏa Thần lặng lẽ nằm trong tay y
Y nhìn thoáng qua phụ thân Hỏa Hổ, bất chợt lắc đầu:
- Cha nghĩ nhiều rồi
Nói xong hơi ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Con đi tiễn hắn
Nói xong, gã man nhân cao lớn quay người đi đến cạnh Lục Trần, nói:
- Đi thôi
Lục Trần đứng bên cạnh đã chứng kiến hết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, giờ phút này cũng không biết rốt cục Hỏa Nham muốn gì
Có điều bất kể thế nào, trước mắt nên rời khỏi tộc Hắc Hỏa đã, vì thế Lục Trần lập tức đồng ý, dắt A Thổ bước theo Hỏa Nham từ từ rời khỏi doanh địa tộc Hắc Hỏa
Người trong tộc Hắc Hỏa đến giờ mới dám thở mạnh, lập tức đủ loại âm thanh xì xào bàn tán vang lên như chợ vỡ, đồng thời không biết bao nhiêu ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Hỏa Hổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với những ánh mắt đó, Hỏa Hổ tựa như không nhìn thấy, đôi mắt già nua đã đục ngầu của lão chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Trần và Hỏa Nham, dù Hỏa Ưng bên cạnh đã đưa tay đỡ lấy lão từ lúc nào nhưng lão vẫn không chút phản ứng
Hỏa Ưng hơi sợ, vội thấp giọng kêu:
- Gia gia
Hỏa Hổ bỗng nắm chặt tay Hỏa Ưng, thân thể Hỏa Ưng run lên, hít vào một hơi khí lạnh, lại đột nhiên phát hiện gia gia đã già của mình không ngờ lại có sức lực lớn đến kinh người
Đúng lúc nó đang giật mình thon thót thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn mà chỉ mình nó nghe thấy, chính là giọng Hỏa Hổ:
- Con đi theo xem xem, đừng để cha con đi mất
Hỏa Ưng vô ý thức đáp ứng một tiếng, sau đó Hỏa Hổ buông tay nó quay về căn phòng đá của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bóng tối lờ nhờ lập tức nuốt lấy thân ảnh của lão càng khiến cho người ta nhìn không thấu lão già này
Người tộc Hắc Hỏa xung quanh cũng từ từ giải tán
Nột trận nội đấu kinh thiên địa cứ như vậy hóa thành vô hình, để lại một tiếng thở phào của mọi người, bởi vậy chẳng ai để ý tới Hỏa Ưng đang đứng đó
Nó cúi thấp đầu, thừa lúc mọi người không chú ý bắt đầu di chuyển về phía cổng doanh địa
Trong lòng nó lúc này như có sóng cuộn, nghĩ mãi không hiểu lời của gia gia có ý gì, hay là gia gia nói nhầm
Tên nhân loại kia hết sức khả nghi, đương nhiên không thể thả ra đơn giản như vậy
Hỏa Ưng cho rằng trực tiếp giết đi là cách tốt nhất
Nhưng phụ thân Hỏa Nham thì sao lại phải đi
Phụ thân và tộc Hắc Hỏa là huyết nhục tương liên, không thể có chuyện phụ thân rời đi được
Thiếu niên Hỏa Ưng nghĩ đến đây không khỏi nở nụ cười, có điều đáy lòng vẫn còn có cảm giác bất an, bước chân bất giác nhanh hơn một chút
Xa xa bên ngoài doanh địa, nó nhìn thấy ba bóng hình đang đứng đó
Hai người, một sói
Con Hắc Lang to lớn dị thường kia bỗng quay đầu lại nhìn rồi nhếch mép trợn mắt tựa hồ như muốn cười nhạo Hỏa Ưng, hai chiếc răng nanh tuyết trắng sắc lạnh như đao lóe ra, tựa hồ một khắc sau sẽ đâm vào ngực nó, cắt đứt cổ nó
30/10
Sắc trời bất giác đã tối dần, ngày hôm nay sắp sửa trôi qua rồi
Hai người đứng bên ngoài bộ tộc Hắc Hỏa, Hỏa Nham và Lục Trần, trông rõ ràng không liên quan gì đến nhau, tư thái và thần sắc lúc này cũng khác nhau hoàn toàn
Một người là người Man hung mãnh cao lớn, mặt mũi dữ tợn, một người là Nhân tộc trầm tĩnh, bình thản ung dung
Ngay cả con yêu thú hắc lang khổng lồ A Thổ ngồi bên cạnh Lục Trần này trông có vẻ còn xứng đôi với gã người Man Hỏa Nham hơn, chứ không phải là đi cùng Nhân tộc như Lục Trần
Hai người đối mắt hồi lâu, chẳng một ai lên tiếng
Cuối cùng vẫn là Lục Trần thở dài, nói:
- Ngươi lại có dự tính gì rồi à
Hỏa Nham không còn vẻ phẫn nộ trên mặt như lúc trước nữa, trông bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn Lục Trần, đáp:
- Ta vẫn tin ngươi là thầy tế do Hỏa Thần phái đến, cứu vớt bộ tộc Hắc Hỏa ta
Lục Trần nhún vai:
- Xem tộc nhân của ngươi hình như đâu có tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.