Thiên Ảnh

Chương 300: Thoát hiểm




Thức ăn tích trữ trong hốc cây từ lần rơi xuống sông Long Xuyên đã không còn
Khi ra ngoài, bọn họ xuất hiện ở Hoang Nguyên Nam Cương
Đi mấy ngày toàn ngang qua những nơi hết sức hoang vu cằn cỗi cho nên Lục Trần gần như không có bổ sung gì cả
Kết quả của việc này chính là Lục Trần và A Thổ không thể chống chịu được lâu
Chẳng qua cũng may là bầy sói không biết được nguyên nhân bọn họ đột nhiên biến mất, cho nên sẽ không tập trung xung quanh hạt giống quá lâu
Có điều, dù sao đi nữa cũng nên chờ thêm một thời gian nữa cho an toàn
Lục Trần thầm nghĩ trong lòng, mười năm qua cố hết sức che giấu bí mật của hạt giống này, chưa bao giờ gặp chuyện gì bất ngờ thế nhưng sau khi tới vùng đất Mê Loạn, đặc biệt là mấy ngày qua, có thể nói là có chuyện xảy ra liên tục
Lần trước rơi vào Long Xuyên, lần này bị bầy sói bao vây, những chuyện này làm cho hắn luôn ở vào trạng thái không cách nào khống chế tình trạng nguy hiểm bên ngoài
Đối với Lục Trần, cảm giác này vô cùng đáng ghét
Hắn yên lặng, trong đầu suy nghĩ loại chuyện này sau này nên cố hết sức tránh né mới được
Chờ đợi là một chuyện khô khan buồn chán, nhất là chờ đợi ở một chỗ không quá lớn như trong một hốc cây thần bí, không chỗ để đi, không cảnh để nhìn, làm cho người ta bị áp lực tinh thần rất lớn
Nếu là người bình thường đi vào nơi này, chỉ sợ ngay cả cảm giác thời gian trôi qua cũng sẽ bị mơ hồ
Chẳng qua Lục Trần ở đây nhiều năm, đã sớm quen với bầu không khí này nên không có cảm giác khác thường nào
Về phần A Thổ, con chó ngốc này dù đã thăng cấp Thánh Thú nhưng vẫn giữ bộ dạng không tim không phổi như trước
Chỉ cần có đồ ăn nó hoàn toàn không ngó ngàng tới chuyện khác, hàng ngày ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thỉnh thoảng chơi đùa với Lục Trần một chút là được
Có điều chỗ không tốt lúc này chính là ở đây không có thức ăn, cho nên dù bây giờ tâm trạng của A Thổ vẫn bình thường, nhưng lát nữa nó đói, không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Lục Trần vừa nghĩ tới đây liền không nhịn được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn con chó mực đang nằm sấp bên người, miệng lẩm bẩm nói:
-Con chó ngốc nhà ngươi có khi nào đói gần chết sẽ muốn ăn cả ta luôn không
Không biết A Thổ có nghe được lời nói của Lục Trần không, nằm sấp tại chỗ ngáp một cái, nhìn có vẻ đã buồn ngủ
Lục Trần trừng mắt nhìn con chó này một cái, sau đó tiện tay cầm cây Trượng Hỏa Thần bị ném trên mặt đất kia
Lúc này, dù không thúc giục Linh Lực, Trượng Hỏa Thần cũng không toả sáng, thế nhưng vẫn có thể thấy rõ những phù văn đồ đằng kỳ dị mà vặn vẹo trên thân trượng
Thứ này hẳn là đại biểu cho một lực lượng khác với lực lượng của Nhân Tộc trong Tu Chân Giới ở Trung Thổ Thần Châu
Mặc dù rất nhiều năm trước, loại lực lượng này từng thảm bại trong tay Nhân Tộc làm cho phần lớn Tu Sĩ Nhân Tộc hết sức khinh thường Man Tộc nhưng Lục Trần từng tự mình cảm thụ lực lượng của lửa đen, cũng là một trong số ít người thấy qua sức mạnh của Man Tộc Nam Cương, cho nên thật lòng mà nói hắn có lòng kính sợ đối với loại lực lượng này
Lục Trần vuốt ve trượng Hỏa Thần, yên lặng suy nghĩ
Trong nháy mắt, lòng hắn chợt động, nhớ tới Shaman Lửa mình thấy mười năm trước
Lão Shaman này làm cho hắn trải qua sự đau đớn sống không bằng chết suốt mười năm
Có lẽ cho tới lúc chết Lục Trần cũng sẽ không quên được lão
Shaman lửa vô cùng mạnh mẽ không thể nghi ngờ, nhưng tại sao trong cuộc chiến Hoang Cốc, Shaman Lửa lại không mang theo cây Trượng Hỏa Thần này
Cây Trượng Hỏa Thần này không phải là thần khí của tộc Hắc Hỏa sao
Trong thời khắc quan trọng đó, tại sao Shaman Lửa lại không mang theo vật quan trọng này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngược lại, sau khi y chết mười năm, trong lúc tình cờ, Lục Trần lại tìm thấy vật này ở một bộ lạc nhỏ đã vô cùng suy yếu
Là do Shaman Lửa vô cùng tự tin với sức mạnh của mình nên không mang theo
Hay là bởi vì Trượng Hỏa Thần quá quan trọng nên y không muốn mạo hiểm mang nó ra ngoài bộ lạc
Hay là y cảm thấy mình mang đi toàn bộ tinh nhuệ nên bộ lạc không còn an toàn, vì vậy mới để cây trượng ở lại bảo vệ bộ tộc
Lục Trần suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt quét về phía Hoả Nham đang bất tỉnh nằm trong vũng nước
Hắn cảm thấy những chuyện ở vùng đất Mê Loạn có không ít chỗ bí ẩn
Bộ tộc Hắc Hỏa cũng làm cho người nhìn không thấu, không biết bọn họ có quan hệ thế nào với tên Hỏa Thần không biết hư thật kia
Nếu như bộ tộc Hắc Hỏa thật sự vô cùng sùng bái Hỏa Thần như lời Hoả Nham nói
Như vậy với thân phận, địa vị, lực lượng của Shaman Lửa năm đó tại sao lại ở cùng một chỗ với Ma Giáo của Nhân Tộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi chuyện giống như những hạt châu bị phân tán, thế nhưng trong hành trình đi tới Hoang Nguyên Nam Cương lần này hắn mơ hồ cảm thấy có một sợi dây vô hình từ từ xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau
Chân tướng ẩn nấp phía sau màn sương giống như mơ hồ lộ ra một chút manh mối
Lục Trần chờ đợi rất lâu, tới khi A Thổ có chút xao động bất an, ngóc dọc ngó nghiêng xung quanh tìm thức ăn hắn mới đứng lên
Hoả Nham ngâm dưới nước không hề thay đổi, bộ dạng vẫn là hôn mê bất tỉnh
Lục Trần đi tới thăm dò hơi thở, lại nhìn tình huống thân thể của y, quả thật không có gì khác cả
-Đi thôi, chúng ta ra ngoài
Lục Trần quay đầu kêu A Thổ, sau đó nhún nhún vai, nói:
-Hi vọng vận may của chúng ta sẽ không quá kém
“Oanh” một tiếng, ánh sáng xẹt qua, ba bóng người trống rỗng xuất hiện, sau đó té xuống đất
Sau cơn mê muội lúc đầu, Lục Trần nhanh chóng khôi phục như trước, sau đó xoay người nhảy lên, nhưng chỉ có thể cảm thấy đất cát xung quanh đổ ập xuống
Trong hỗn loạn không thấy rõ xung quanh nhưng Lục Trần vẫn bị doạ giật nảy mình, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ hạt giống bị rớt xuống cái hố cát nào đó
May mắn là một lát sau đất cát xung quanh đã ngừng đổ xuống, mặc dù như vậy, hai người một chó vẫn một thân toàn bụi đất, nhìn vô cùng chật vật
Sau khi bụi mù từ từ lắng xuống, Lục Trần mới phát hiện ra ba người bọn hắn đang ở bên dưới một cái hố cát sâu tới đầu gối, xung quanh tất nhiên không còn bóng dáng của bầy sói đáng sợ
Lục Trần thở phào một cái, ngắm nhìn bốn phía, thấy chỗ này hơi quen mắt, nhìn giống như chỗ lúc trước bị bầy sói đuổi
Quả nhiên bí mật của hạt giống này vẫn chưa bị người khác phát hiện, cho nên có rơi trên mặt đất cũng không ai chú ý
Lục Trần vội vàng đi qua kéo Hoả Nham
Lúc này, rời khỏi phạm vi gốc cây, Hoả Nham có vẻ đã bình thường trở lại, không còn tình trạng lồi mắt sôi máu nữa
Thời gian uống một chung trà trôi qua, Hỏa Nham bỗng nhiên phát ra hừ nhỏ kéo dài, sau đó từ từ tỉnh lại
Lục Trần đứng bên cạnh nhìn y, thấy vẻ mặt y lúc này có chút hoảng hốt mờ mịt giống như chưa tỉnh lại hoàn toàn
Một lát sau, Hỏa Nham xoay đầu lại thấy Lục Trần, ánh mắt từ tán loạn chuyển thành ngưng tụ, đưa mắt nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói một cách ngạc nhiên:
-Bây giờ chúng ta đang ở đâu
-Ngay chỗ cũ
Lục Trần nói:
-Có điều ngươi cứ yên tâm, bầy sói đã đi rồi
Hỏa Nham gật đầu một cái, sắc mặt hơi nhẹ nhõm
Hiển nhiên người Man Tộc bọn hắn kiêng kỵ với bầy sói hơn Lục Trần nhiều
Đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, y thở ra một hơi dài, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ
Mặc kệ ra sao chỉ cần có thể thoát đã là chuyện tốt
Sau khi thu thập xong, Lục Trần chợt cảm thấy ống quần của mình bị kéo mấy cái, cúi đầu nhìn, thì ra là A Thổ, tên này một mực cắn không buông
Lục Trần bật cười, gật đầu nói:
-Biết rồi, chúng ta đi tìm thức ăn
A Thổ vui vẻ, Hoả Nham bên cạnh ngẩn ra, ngay sau đó liếc mắt nhìn Lục Trần, nói:
-Chúng ta đã ở đây bao lâu
Lục Trần suy nghĩ một chút, nói:
-Việc này ta không biết, có điều chúng ta đã ở đây một thời gian không ngắn rồi
Hỏa Nham à một tiếng, ngẩng đầu quan sát phương hướng một chút, sau đó chỉ một hướng khác rồi nói với Lục Trần:
-Chúng ta qua bên kia thôi
Lục Trần trả lời một tiếng sau đó mang theo A Thổ đi tới
Sau khi đi một đoạn đường, hắn nghe được Hoả Nham đột nhiên mở miệng nói:
-Lục Trần, ngươi không có gì muốn nói với ta ư
Lục Trần nói:
-Ngươi muốn nghe cái gì
Hỏa Nham hơi do dự, sau đó nói:
-Cái đó… Cái chỗ kỳ quái đó
Là một hang động
Lục Trần hơi nhíu mày, nói:
-Sao, ngươi không nhớ rõ à
Hỏa Nham có chút buồn rầu nói:
-Ta chỉ nhớ đi với ngươi vào trong một cái hang, ngoài ra không nhớ được gì nữa
Hơn nữa dường như ta đột nhiên cảm thấy khó chịu khắp người, thoáng cái đã bất tỉnh, khi ta tỉnh lại, ta đã ở chỗ này
Lục Trần cười cười, nói:
-Không nhớ gì là tốt nhất, thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ cần ngươi nhớ là ta cứu ngươi một mạng là đủ rồi
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, sau khi đi một đoạn đường, bỗng nhiên lại hỏi một câu:
-Đó là bản lĩnh hoặc thần khí nào đó Hỏa Thần ban cho ngươi ư
-Cái đó không có liên quan gì với Hỏa Thần của ngươi
Lục Trần trả lời một cách chắc chắn
-Ồ…
Hỏa Nham thở dài, nhìn có vẻ hơi thất vọng
Lục Trần “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, mặt không cảm xúc
Có điều trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, thầm nghĩ một lát, hạt giống có quan hệ gì với Hỏa Thần không thì không biết, có điều nó chắc chắn có liên quan tới bộ lạc Hắc Hỏa, hơn nữa còn có quan hệ vô cùng sâu
31/ 5
Hỏa Nham đã khôi phục lại, cả người nhìn không có gì đáng ngại
Ngược lại, chuyện xảy ra trong hốc cây giống như là một giấc mơ vậy
Chẳng qua, ở chặng đường sau đó, Hoả Nham dường như có tâm sự, thường xuyên cau mày suy nghĩ chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lục Trần, dáng vẻ có chút do dự không quyết định
Lục Trần thấy rõ vẻ mặt của y, trong lòng lập tức cẩn thận hơn vài phần
Dù sao đi nữa hắn và Hoả Nham vẫn là người khác chủng tộc, dù là Hỏa Nham từng thề qua Lục Trần vẫn không thể nào hoàn toàn tin tưởng y được
Hạt giống thần bí thông tới hốc cây cổ xưa thật sự quá thần kỳ, dù là ai trên đời cũng sẽ mơ ước có được nó
Càng không cần phải nói tới việc thật ra thứ này có vô số quan hệ với tộc Hắc Hỏa, Hỏa Nham có ý nghĩ nào đó cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì
Có điều, chỉ cần Hoả Nham không nói ra, Lục Trần sẽ coi như không thấy, nếu như chất vấn việc này rất có khả năng sẽ dẫn tới việc trực tiếp vạch mặt
Lục Trần giả bộ câm điếc không có nghĩa là Hoả Nham cũng sẽ như vậy
Cho nên, sau khi hai người trầm mặc đi một đoạn đường, khi hoàng hôn sắp tới, Hỏa Nham chợt xoay người lại đối mặt Lục Trần, dường như đã hạ quyết tâm, nói:
-Lục Trần, chờ chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi
Lục Trần thở dài trong lòng, gật đầu một cái sau đó đứng lại
Có điều cùng lúc đó, bàn tay hắn ở chỗ Hoả Nham không thấy được rung một cái, A Thổ đứng phía sau thấy vậy từ từ đi tới bên cạnh Lục Trần
Lúc trước, trên đường đi, Lục Trần và Hoả Nham nghĩ cách giết được một con yêu thú sống trong Hoang Nguyên
Hai người và A Thổ chia nhau đồ ăn, A Thổ ăn còn nhiều hơn hai người cộng lại cho nên trạng thái trước mắt của nó vẫn còn là “Cơm nước no nê”
Chẳng qua hiển nhiên ân tình của một bữa cơm tối với con sói đen này mà nói vẫn không thể dao động được tình cảm giữa nó và Lục Trần
Cho nên A Thổ không chút do dự đứng bên cạnh Lục Trần, nhỏ giọng gầm gừ một tiếng, răng nanh của nó từ từ lộ ra
Hỏa Nham dường như không nhìn thấy chỗ khác lạ của A Thổ, nhìn Lục Trần, sau khi chần chờ một lúc rồi nói:
-Lục Trần, chỗ ta có một món đồ nên giao cho ngươi vì ngươi là thầy tế của tộc Hắc Hỏa bọn ta
Vừa nói, y vừa móc một tấm da thú từ trong ngực ra đưa cho Lục Trần
Lục Trần ngược lại có chút giật mình, lại hơi bất ngờ, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gật đầu một cái sau đó hắn nhận lấy tấm da thú đồng thời im hơi lặng tiếng đá A Thổ một cái
A Thổ đang nhe răng trợn mắt làm mặt hung ác tức khắc ngưng lại
Sau đó hơi khó hiểu nhìn Lục Trần, miệng lầu bầu một tiếng, thân thể dứt khoát nằm sấp trên mặt đất, lười biếng không để ý tới tên nhân loại phức tạp nhiều thay đổi này nữa
Lục Trần không để ý tới con chó này nữa, cầm tấm da thú trong tay liếc mắt nhìn một chút
Hắn cảm thấy thứ trong tay có chút thô ráp nhưng hết sức rắn chắc, màu sắc da lông của nó đã biến thành màu đen, trong nhất thời không nhìn ra được đây là da lông của loài động vật nào, vì vậy hắn hơi kỳ quái hỏi:
-Đây là cái gì
Hỏa Nham thở dài, sắc mặt có chút khổ sở, nói:
-Đây là một phần cuộn da Vu Thuật được nhiều thế hệ của tộc Hắc Hỏa lưu truyền tới ngày nay
Trên đó ghi lại mấy loại Vu Thuật chỉ có thầy tế hoặc Shaman tộc Hắc Hỏa chúng ta mới sử dụng được
Nói tới đây y ngừng lại một chút, sau khi do dựmới tiếp tục nói:
-Vật này từng bị hư hại, bây giờ chỉ còn lại một phần cuộn da
Lục Trần cả kinh
Sau khi chần chờ một lát, hắn không lập tức mở tấm da ra mà ngưng mắt nhìn Hỏa Nham, nói:
-Ta còn chưa tới tế đàn Hỏa Thần, vẫn chưa được Hỏa Thần của ngươi thừa nhận
Cuộn da này chắc là vô cùng quý báo đối với tộc Hắc Hỏa bọn ngươi, ngươi cứ vậy yên tâm giao nó cho ta sao
Hỏa Nham im lặng một lát, nói:
-Đúng là trước đó ta có mấy phần đề phòng ngươi, cho nên ta mới giấu không giao tấm da này cho ngươi
Chẳng qua ta đã nghĩ thông sau chuyện gặp bầy sói
Trong Hoang Nguyên Nam Cương hoang vu rộng lớn này thứ quan trọng nhất là lực lượng, với các bộ tộc lớn nhỏ, hay đối với Chiến Sĩ Man Nhân đơn độc đều thế
Lực lượng nhỏ yếu, cuối cùng cũng sẽ bị người khác tiêu diệt, rất khó có thể tồn tại trong vùng đất khắc nghiệt hoang vu này
Thầy tế là người có lực lượng mạnh nhất trong một bộ tộc
Trước đó, vì Hoả Nham giấu diếm việc này, cho nên khi bầy sói xuất hiện, nếu không phải Lục Trần có được hốc cây thần bí có thể ẩn thân đó, lúc này đại khái cả hai chỉ còn lại bộ xương mà thôi
Về phần những ý nghĩ lung tung khác, chỉ cần nhận định là ý chỉ của Hỏa Thần, có thể không cần quá để ý tới, đây là những lời muốn nói trong suy nghĩ của Hoả Nham lúc này
-Thế nhưng, ta là Nhân Tộc, hơn nữa vẫn chưa được Hỏa Thần thừa nhận, như vậy thật sự không có vấn đề ư
Lục Trần lại hỏi một câu
Hỏa Nham lắc đầu một cái, nói:
-Nếu như trước đó ta đưa cho ngươi thứ này, có lẽ sau khi ngươi học một chút Vu Thuật ghi trên đó, chúng ta không phải là không có sức đánh trả bầy sói
Lục Trần hơi kinh ngạc, sau đó quơ quơ cuộn da, hơi có chút không tin, hắn hỏi:
-Những Vu Thuật ghi trong này thật sự mạnh như vậy
Hỏa Nham suy nghĩ một chút, dường như có chút không xác định, y nói:
-Bộ tộc bọn ta rất lâu rồi chưa có thầy tế, cho nên uy lực của những Vu Thuật này ra sao bọn ta cũng không biết
Nhưng những truyền miệng trong bộ tộc đều ca tụng vinh quang ngày xưa của tổ tiên cho nên có lẽ những Vu Thuật này cũng lợi hại
Lục Trần nửa tin nửa ngờ, sau khi do dự một chút, không nhịn được lòng hiếu kỳ, hắn hỏi:
-Ta xem nhé
Hỏa Nham gật đầu một cái, nói:
-Ngươi học đi
Chỉ cần ngươi học được Vu Thuật trong đó, ta nghĩ bộ lạc của bọn ta sẽ có hi vọng phục hưng
-Ngươi nghĩ xa quá rồi
Lục Trần thở dài trước hùng tâm tráng chí của tên Man Nhân cố chấp này, sau đó, mở cuộn da ra
Tấm da rắn chắc bị gấp lại mấy lần, lại còn dùng một sợi dây nhỏ buộc chặt ở giữa cho nên mở ra cũng tốn một thời gian
Có lẽ là do biết tầm quan trọng của thứ này cho nên động tác của Lục Trần hết sức cẩn thận
Về phần tên Hoả Nham đứng bên cạnh, tên này càng gắt gao nhìn chằm chằm thứ trên tay Lục Trần
Một lát sau, rốt cuộc Lục Trần cũng đã hoàn toàn mở ra cuộn da này
Đồ vật ẩn giấu bên trong tấm da thú lộ ra trước mặt hai người dưới ánh sáng hoàng hôn hơi u ám
Hô hấp của Hoả Nham trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn tấm da thú, sau đó nhìn về phía Lục Trần, đáy sâu trong đáy mắt mơ hồ loé lên vẻ chờ mong
Vẻ mặt Lục Trần nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn những chữ viết và các bức tranh hết sức kỳ quái trên tấm da thú
Một lúc lâu sau, bọn họ không nói gì, tới khi ánh mắt Lục Trần quét qua toàn bộ tấm da thú rồi ngẩng đầu lên, Hỏa Nham mới kích động bước tới một bước, hỏi hắn:
-Sao rồi, Vu Thuật ghi trên tấm da là gì, lợi hại không
Sắc mặt Lục Trần có chút kỳ lạ, sau khi hít sâu một hơi, nhìn Hoả Nham rồi ho khan một tiếng, nói:
- Xin lỗi, ta xem không hiểu
-Xem không hiểu
Hỏa Nham ngây người một chút giống như không phản ứng kịp, ngạc nhiên lập lại một câu
Lục Trần ” Ừ” một tiếng, gật đầu, chỉ về phía hình vẽ trên tấm da, nói:
-Thật sự xem không hiểu, ta hoàn toàn không biết những chữ viết và bức tranh trong này nói về cái gì
Đây là chữ viết của Man Nhân các ngươi
Hỏa Nham nhíu chặt mày, sau khi chần chờ một lát, hắn lắc đầu, nói:
-Không phải, trước kia ta từng xem qua tấm da thú này
Những chữ viết trên đó không giống với chữ viết của tộc Hắc Hỏa hay của bất cứ bộ lạc Man Nhân nào
- Hả
Lục Trần hơi giật mình, không ngờ mình lại nghe được một đáp án như thế
Không phải vật này ghi lại Vu Thuật của tộc Hắc Hỏa sao, tại sao ngay cả Man Nhân của tộc Hắc Hỏa cũng xem không hiểu
Thế là sao
Hỏa Nham giải thích cho Lục Trần:
-Thật ra ta từng hỏi A Cha chuyện này, A Cha ta nói loại Vu Thuật trên cuộn da chỉ thuộc về Shaman và thầy tế, chỉ có bọn họ mới đọc hiểu được
Hơn nữa thần kỳ ở chỗ đám thầy tế không cần đi học tập, chỉ cần bọn họ nắm giữ loại lực lượng này, bọn họ có thể xem hiểu một cách tự nhiên
Lục Trần chau mày, giương mắt nhìn Hỏa Nham, một lát sau bỗng nhiên cười một chút, nói:
-Thế nhưng bây giờ ta không hiểu nó, có phải là nói, ta căn bản không phải là thầy tế
Hỏa Nham ngây ra, trên mặt xẹt qua sự đau đớn và mờ mịt, lẩm bẩm:
-Sao, sao có thể… Rõ ràng là ta thấy ngươi có thể sử dụng lực lượng lửa đen
Chẳng lẽ là do ngươi không phải là Man Tộc hay sao
Lục Trần thở dài, nói:
-Hỏa Nham, mặc dù ta rất muốn trở lại phương Bắc, cũng rất muốn giúp ngươi nhưng chúng ta không cần tự lừa mình dối người trong chuyện này
Hỏa Nham đứng yên tại chỗ, bộ dạng như hồn bay phách lạc, giống như một người mang theo vô số hi vọng tốt đẹp về tương lai, đột nhiên, hết thảy mộng đẹp của hắn chợt tan biến
Lục Trần thấy hắn như vậy cũng có chút không đành lòng, nhưng ngay sau đó tỉnh táo lại, thầm mắng mình gần đây quá mềm lòng, ngay cả một Man Nhân cũng có thể có lòng đồng tình, trong lòng suy nghĩ sau này nhất định phải đem lòng dạ cứng rắn trở lại
Sau đó hắn lại có chút rầu rĩ, nếu mình không thể làm thầy tế của tộc Hắc Hỏa, việc hỏi bí mật trở về phương Bắc từ chỗ Hoả Nham lại càng khó khăn hơn
Dù sao gã này là người cho dù có gặp bầy sói, sắp chết cũng không chịu tiết lộ bí mật
Quả nhiên, một lát sau, mặt Hỏa Nham bắt đầu lạnh xuống, vươn tay về phía Lục Trần, nói:
-Đưa ta tấm da thú
Lục Trần cau mày một cái, không có lập tức trả cho y mà hỏi:
-Ý ngươi là gì
-Ngươi đã xác nhận mình không phải là thầy tế của tộc Hắc Hỏa nên ta nghĩ mình không cần đi tế đàn Hỏa Thần làm gì
Hoả Nham nói
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Được rồi, đây cũng là chuyện tốt
Chẳng qua đã như vậy, ta cũng không có ác ý với tộc Hắc Hỏa, không biết ngươi có thể nói bí mật kia cho…
-Không được
Hỏa Nham bình thản không cần suy nghĩ trả lời
Lục Trần nhìn y một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên “Hừ” một tiếng, nhàn nhạt nói:
-Ngươi chờ một chút, có lẽ ta có cách, thử một chút xem sao
31/ 6
Hỏa Nham hơi nghi ngờ liếc nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi còn cách gì
Lục Trần thản nhiên nói:
-Vốn ta cũng không nhất định phải làm thầy tế cho bộ tộc các ngươi, chẳng qua, dù sao ta cũng phải nghĩ cách trở lại phương bắc, đúng không
Để xem vị Hỏa Thần kia của các ngươi liệu có nhìn trúng ta không
-Hỏa Thần
Hỏa Nham lặp lại một câu, cảm thấy hơi khó hiểu
Có lẽ vì trước đó còn sót lại vài phần hi vọng cho nên y cũng không có lập tức đi tới cầm lại tấm da thú, ngược lại còn lui ra sau vài bước, nhìn Lục Trần
Có lẽ trong lòng y vẫn còn hi vọng Lục Trần có thể trở thành thầy tế của tộc Hắc Hỏa
Dù sao thì hi vọng để tộc Hắc Hỏa suy yếu nhiều năm có thể quật khởi một lần nữa đều tập trung trên người tên Nhân Tộc đột nhiên xuất hiện này
Lục Trần hít sâu một hơi, đưa tay sờ ngực một chút, một lát sau, Trượng Hỏa Thần xuất hiện trên tay hắn
Hoả Nham đứng bên cạnh hơi run lên, giống như nghĩ tới điều gì, định nói lại thôi, cuối cùng yên lặng đứng một bên nhìn
Lục Trần không để ý tới y, cặp mắt khép hờ như đang điều chỉnh tâm lý
A Thổ bên cạnh không quan tâm chuyện này
Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời
Chỉ thấy bầu trời bắt đầu tối, trên bầu trời quang đãng từ từ có những vì sao xuất hiện, loé lên ở phương xa
Chúng giống như những thần linh đứng trên Thiên Giới yên lặng ngắm nhìn nhân gian tan thương
- Huuu…
Bỗng dưng có một tiếng hú dài từ bên cạnh vang lên doạ hai người Lục Trần và Hoả Nham đang yên lặng nín thở giật mình
Khi hai người quay đầu lại, chỉ thấy con sói đen to lớn kia đang cứng cổ, ngửa đầu lên bầu trời thét dài
Trên vòm trời phương xa có vô số ánh sao lấp lánh, phía xa hơn trên dường chân , một vầng trăng sáng đang chậm rãi dâng lên
Trời đất nhân gian phía dưới là một mảnh xơ xác tiêu điều
Mặt trăng ở chân trời, chó sói dưới ánh trăng tạo thành một bức hoạ mênh mông trong Hoang Nguyên rộng lớn
Lục Trần thu hồi ánh mắt, đúng dịp Hoả Nham cũng đảo mắt từ bên kia qua
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, nhất thời hơi lúng túng, có điều còn tốt là bọn họ không phải là người để ý tới chuyện này
Lục Trần gật đầu với y một cái, nói:
-Ta bắt đầu đây
Hỏa Nham đáp một tiếng, sắc mặt lần nữa trở nên ngưng trọng
Lục Trần hít sâu một hơi, tay nắm chặt Trượng Hỏa Thần, cặp mắt híp lại
Một lát sau hắn mở miệng quát một tiếng, thúc giục lực lượng lửa đen trong cơ thể
Trượng Hỏa Thần gần như có phản ứng ngay lập tức, thân trượng xuất hiện đủ loại đồ đằng, phù văn từ từ loé sáng, đồng thời còn có ánh sáng bắn ra ngoài
Mặc dù đây không phải là lần thứ nhất thấy cảnh này, nhưng khi ánh sáng Trượng Hỏa Thần bắn ra bốn phía
Mặt Hỏa Nham vẫn lộ ra sự kích động khó có thể kiềm chế, môi hơi động, miệng lẩm bẩm, không biết lúc này trong đầu đang suy nghĩ điều gì
Một lát sau, ngọn lửa màu đen từ từ xuất hiện trong đôi mắt Lục Trần
Ngay sau đó, một khúc ca cổ xưa yếu ớt vang lên như cơn gió đêm mênh mông thổi qua bóng đêm âm sâu thẳm
Ngọn lửa đen ầm ầm từ trong người đàn ông này bắn ra, bốc cháy trên da thịt toàn thân của hắn
Ngọn lửa không đốt cháy quần áo trên người, nó lung lay mãnh liệt dưới ánh trăng như ma quỷ bóng tối, điên cuồng mà quỷ dị
Toàn thân Hoả Nham chấn động, trong đôi mắt toàn là thần sắc không tưởng, miệng há to hết cỡ
Cùng lúc đó, tấm da thú giống như bị thứ gì đó kích thích đột nhiên chấn động, trôi lơ lửng trước người Lục Trần, sau đó đột nhiên mở ra
Ánh mắt đang bùng cháy ngọn lửa đen kỳ lạ của Lục Trần tập trung nhìn lại
Trên cuộn da có những điểm sáng không ngừng lấp lánh bay múa giống như đang mừng rỡ, như đang điên cuồng, kích động, từng điểm từng điểm một hiện ra trước mắt Lục Trần
Ngón tay của Lục Trần từ trong ngọn lửa đen vươn ra rồi từ từ phân chia, sau đó, một âm thanh truyền theo gió tới tai Hoả Nham
-Phía trên này quả thật có ghi Vu Thuật, thế nhưng… Dường như nó không đầy đủ
-Đúng vậy, đúng vậy
Hỏa Nham vô cùng kích động nói:
-Đây chỉ là một cuộn da bị tổn hại, có điều trên đó vẫn còn ghi một số thứ, trong đó có cái gì thế
Ánh mắt bị ngọn lửa đen bao phủ của Lục Trần xẹt qua cuộn da tổn hại đang trôi lơ lửng trên không, Lục Trần nói:
-Đồ vật không nhiều, chỉ có hai loại, không, ba loại Vu Thuật là Khát Máu, Ngục Hoả, loại còn lại là…
Nói tới một nữa, khi nói tới tên của loại Vu Thuật thứ ba
Thân thể Lục Trần đột nhiên rung động, âm thanh đột nhiên ngừng lại, sau đó trầm mặc, nhìn chằm chằm vào cuộn da tổn hại thật lâu mà không nói gì
Khi Hoả Nham đứng bên cạnh kích động tới mức nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn thấy Lục Trần ngừng nói, hắn không nhịn được bèn hỏi:
-Còn một loại a, đó là loại Vu Thuật gì
Ngừng lại một chút, hắn hơi bận tâm, hỏi:
-Sao vậy, chẳng lẽ ngươi xem không hiểu
Hay là loại Vu Thuật này không đầy đủ
-Không phải, chỉ là ta nhận ra loại Vu Thuật này
Cặp mắt loé lên ngọn lửa đen của Lục Trần chăm chú nhìn tấm da thú
Giọng nói của hắn lúc này có chút kỳ lạ, có thêm chút lạnh lùng, chút hận thù trầm lắng, thậm chí còn có chút mờ mịt không nói ra lời
Dường như mọi tâm tình của hắn đột nhiên đan lại một chỗ làm cho vẻ mặt hắn lúc này trở nên rất phức tạp
-Ta nhận ra tất cả những chữ này, bao gồm cả loại Vu Thuật thứ ba
Lục Trần ngừng lại một chút, sau đó nói:
-Nó là lời nguyền lửa đen
-Quả nhiên ngươi có thể xem hiểu Vu Thuật trên cuộn da
Hỏa Nham kích động vung vung nắm đấm, trên mặt đầy vẻ kích động mừng rỡ nên nhất thời không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Lục Trần
Sau đó, y không nhịn được dậm chân về phía trước, nói:
-Ta không có sai, ngươi chính là thầy tế được Hỏa Thần phái tới để dẫn dắt bộ tộc Hắc Hỏa bọn ta
Lục Trần không trả lời hắn mà nhắm mắt lại
Một lát sau, ngọn lửa đen bao bọc xung quanh hắn từ từ yếu đi, từ từ lùi vào cơ thể hắn
Khi Lục Trần mở mắt ra, ngọn lửa màu đen đã biến mất hoàn toàn
Tấm da thú trôi nổi trên không hơi lắc lư, sau đó từ từ bay xuống
Lục Trần đưa tay tiếp lấy, nhưng sau đó lại xoay người lại đưa cho Hoả Nham
Hỏa Nham lắc đầu, nói:
-Tấm da thú này vốn là Thánh Vật truyền thừa của thầy tế, chỉ có điều rất nhiều năm rồi tộc bọn ta không có thầy tế cho nên mới do ta bảo quản
Bây giờ ngươi đã là thầy tế được Hỏa Thần chỉ định cho nên tấm da này sẽ do ngươi giữ
Lục Trần yên lặng một lát sau đó giơ Trượng Hỏa Thần lên, hỏi:
-Bao gồm cả thứ này
Lần này tới lượt Hoả Nham do dự, nhưng rất nhanh sau đó y vô cùng kiên quyết gật đầu, nói:
-Bao gồm cả Trượng Hỏa Thần
Lục Trần nhìn thật kỹ tên Man Nhân trước mặt, sau đó vuốt càm nói:
-Được
-Mặc dù trên cuộn da có ba loại Vu Thuật, nhưng nói thật, ta không cảm thấy học xong ba loại Vu Thuật này là có thể lấy sức một người gánh vác hi vọng quật khởi của bộ tộc Hắc Hỏa
Khi bọn họ tiếp tục lên đường, Lục Trần nói với Hỏa Nham như vậy
Mặt Hoả Nham không có vẻ kinh ngạc nào, hắn rất bình tĩnh nói:
-Ta biết
Lục Trần có chút ngoài ý muốn liếc nhìn hắn một cái, nói:
-Ngươi không lo lắng sao
Hỏa Nham cười có chút bất đắc dĩ rồi nói:
-Phần lực lượng truyền thừa mạnh mẽ nhất của tộc bọn ta thật ra đều nằm trong tay những người anh em bị kẹt lại vùng đất Mê Loạn không cách nào trở lại
Những thứ trong tay bọn ta lúc này chỉ sợ còn chưa đủ một phần
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Khát Máu là thuật pháp hỗ trợ, sau khi ta sử dụng có thể kích thích lực lượng của chiến sĩ tộc Hắc Hỏa
Lực chiến đấu có thể tăng gấp đôi trong thời gian ngắn, nhưng sau đó cơ thể sẽ bị tổn thương
Kích thích tiềm năng càng nhiều thương tổn sẽ càng nặng, nghiêm trọng nhất sẽ chết
Hỏa Nham để ý nhất câu sau cùng, gật mạnh đầu, mặt đầy kích động, nói:
-Đây chính là Vu Thuật mà bộ tộc bọn ta chờ mong
Lục Trần có chút kỳ quái liếc y một cái, sau đó nói tiếp:
-Thuật thứ hai là Ngục Hoả, là thuật pháp mạnh mẽ có thể công kích trực tiếp kẻ thù
Thuật này dùng ngọn lửa cháy mạnh bao phủ một khu vực sau đó đốt sạch
Giống như thuật đầu tiên, nó cũng không thể kéo dài, trừ phi có Linh Lực mạnh mẽ chống đỡ
Hỏa Nham liên tục gật đầu
Lục Trần nói tiếp:
-Về thuật thứ ba, lời nguyền lửa đen, phép thuật này không thể thấy hiệu quả ngay
Nhưng nó quấn lấy linh hồn, người trúng phải gần như chắc chắn phải chết, nó là một lời nguyền vô cùng đáng sợ
Hỏa Nham “Ồ” một tiếng, ngược lại không quá để ý tới loại Vu Thuật thứ ba này, có lẽ phần lớn tâm tư đều đặt trên việc làm sao để bộ tộc gia tăng chiến lực
Lục Trần liếc nhìn y một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống
-Mặc dù không nhiều, nhưng với những Vu Pháp này sức chiến đấu của tộc Hắc Hỏa sẽ tăng một bậc
Ít nhất thì trong vùng phía bắc Hoang Nguyên này, những bộ tộc có thực lực gần bằng chúng ta như Lôi Tích, Thần Mộc, Quỷ Hồ không thể nào là đối thủ của chúng ta
Hỏa Nham có vẻ hết sức kích động, tràn đầy mong đợi, hi vọng vào tương lai
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói với y một câu:
-Vậy ngươi biết những Vu Thuật khác không
Thứ này càng nhiều càng tốt a
-Tất nhiên biết
Hỏa Nham gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cười khổ, y nói:
-Có điều trong tay chúng ta chỉ có bao nhiêu đây, hơn nữa thứ này còn là do tổ tiên liều mạng bảo vệ mới giữ lại được
Về phần những bộ lạc nhỏ khác ngay cả chút nội tình thế này cũng không có
Nói tới chỗ này, giống như nghĩ ra điều gì, Hoả Nham nói với Lục Trần:
-Những Vu Thuật mạnh mẽ của tộc Hắc Hỏa bọn ta phần lớn nằm trong tay những người anh em bị kẹt lại phương bắc
Ngươi tới từ phương bắc, khi đi ngang qua vùng đất Mê Loạn ngươi có nghe nói tới bộ tộc Hắc Hỏa không
Hoặc là có bộ tộc nào giống giống với tộc bọn ta không
Sắc mặt Lục Trần hơi thay đổi, mắt nhìn Hỏa Nham
Chỉ thấy vẻ mặt Hoả Nham nhiệt tình, mang theo hi vọng nhìn hắn
Ngay lúc này, trong đầu Lục Trần xẹt qua vô số bóng người và cảnh tượng, những ánh lửa cao tận trời, những thi hài chết chóc, những trí nhớ đau khổ từng cái từng cái loé lên trong đầu hắn
Một lát sau, hắn cười với Hoả Nham một chút rồi bình tĩnh nói:
-Chưa từng nghe qua
31/ 7
-Chưa từng nghe qua ư
Mặt Hoả Nham xẹt qua một tia thất vọng, có điều rất nhanh sau đó y lắc lắc đầu bình tĩnh lại, đây chỉ là một hi vọng xa vời của bọn họ
Trong tuyệt cảnh tồi tệ năm đó, trước mặt đại quân Tu Sĩ Nhân Tộc ùn ùn kéo tới, những người bị kẹt lại vùng đất Mê Loạn chỉ có kết quả là chín chết một sống mà thôi
Một đêm cứ thế trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là đêm ở Hoang Nguyên rất lạnh
Ngày hôm sau, khi trời sáng, Hỏa Nham và Lục Trần mang theo A Thổ tiếp tục lên đường
Lục Trần đi theo y một đoạn, thấy trên cơ bản đều đi về phía Nam nên hơi kinh ngạc, hỏi:
-Tế đàn Hỏa Thần nằm sâu ở hướng Nam ư
-Ừ
Hỏa Nham nói:
-Ở vùng đất đồng cỏ tốt tươi phía nam
-Hả
Hỏa Nham nhìn Lục Trần kinh ngạc, hừ một tiếng, nói:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng toàn bộ Nam Cương Hoang Nguyên đều là vùng đất khô cằn hoang vu
Lục Trần cười nói:
-Không phải do trước tới giờ không có người nào tới nơi này sao, không biết cũng là chuyện bình thường thôi mà
Hỏa Nham suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng thế thật
Trước giờ phía Man Tộc có tới vài lần vượt qua vùng đất Mê Loạn nhưng vì nguyên nhân Linh Lực Ngũ Hành hỗn loạn cho nên Nhân Tộc chưa bao giờ xuôi Nam
Người có đạo hạnh cao thâm đặc biệt nhạy cảm với Ngũ Hành hỗn loạn
Người bình thường không có Linh Lực nên không sợ Ngũ Hành hỗn loạn, nhưng bọn họ lại không thông qua cánh cửa vùng đất Mê Loạn
Cho dù có người mang theo đi qua, một người thường tới Hoang Nguyên Nam Cương chỉ có con đường chết
Cho nên, nhiều năm qua, chưa có một Nhân Tộc nào đi sâu vào Nam Cương Hoang Nguyên
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Hoả Nham trở nên có chút kỳ quái, y không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Lục Trần
Lục Trần mỉm cười, không tránh né, cười nói:
-Sao vậy, thấy có gì không đúng à
Hỏa Nham ho khan một tiếng, nói:
-Ừ, có một chút… Chẳng qua không có vấn đề gì, ngược lại Tu Sĩ mạnh mẽ nhất của Nhân Tộc các ngươi gần như không qua được, ta mang ngươi đi một chuyến cũng chẳng sao
Lục Trần cười gật đầu, nói:
-Đúng vậy, không thể nào xảy ra chuyện được, ta chỉ có một mình, chẳng lẽ có thể tiêu diệt toàn bộ Man Tộc ở Hoang Nguyên Nam Cương
Hỏa Nham mỉm cười, sau đó không nhịn được cười ha ha
Nổ lớn như thế dù là Hoả Nham hay Lục Trần đều không để trong lòng, đảo mắt cái là quên
Dọc theo đường đi họ nói rất nhiều chuyện liên quan tới tộc Hắc Hỏa ngày trước và ngày nay, còn nói chuyện về đủ loại truyền thuyết về Hỏa Thần thần bí của bộ tộc Hắc Hỏa
Lục Trần từ miệng Hoả Nham biết được tộc Hắc Hỏa từng có quá khứ huy hoàng
Bộ tộc này thậm chí từng là một trong những bộ tộc mạnh mẽ nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương, từng chiếm cứ mảnh đất tốt nhất, thống trị không biết bao nhiêu bộ tộc nhỏ yếu
Chẳng qua đây đều là chuyện cũ, thời gian mấy trăm năm đủ để lau sạch hết thảy vinh quang
Bây giờ ngay cả những bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Quỷ Hồ cũng có thể ngồi ngang hàng với tộc Hắc Hỏa
Chuyện để Hoả Nham đau lòng chính là y phát hiện trong tộc càng ngàng càng có nhiều người, thậm chí có thể nói là phần lớn người trong tộc đã chấp nhận hiện thực này
Bọn họ bắt đầu quên mất sự huy hoàng và vinh quang của tổ tiên
Họ chấp sự sự yếu đuối và khổ nạn bây giờ
Bọn họ giẫy giụa sinh tồn và kéo dài hơi tàn, bọn họ giống như một con thỏ cát yếu đuối nhất trong Hoang Nguyên, bị vô số dã thú vồ mồi
Hơn nữa, dường như họ còn cảm thấy rất vui, rất bình thường
Lục Trần yên tĩnh lắng nghe, nhiều khi không nói một lời
Chờ khi Hoả Nham ngừng nói, Lục Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu:
-Ngươi không muốn như vậy
-Đương nhiên không muốn
Hỏa Nham ưỡn thân thể khôi ngô của mình
Từ người hắn có thể loáng thoáng được tư thế oai hùng của Chiến Sĩ Hắc Hỏa vô địch từng tung hoành ngang dọc năm xưa, nói:
-Bộ tộc bọn ta vốn không như thế
Bọn ta nhất định phải cướp về những gì tổ tiên ngày xưa để lại
Lục Trần nhìn y một hồi không nói gì
Hỏa Nham cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lục Trần vì vậy hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ:
-Sao vậy
Lục Trần nói:
-Ta biết ngươi có hùng tâm tráng chí, chẳng qua ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngươi sẽ phải mang toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa của ngươi đi theo ngươi làm một chuyện vô cùng nguy hiểm
Hỏa Nham lập tức nói:
-Đây không phải là chuyện nguy hiểm, đây là khôi phục vinh quang của tổ tiên, vì việc này cho dù gặp nguy hiểm cũng chẳng hề gì
Lục Trần gật đầu một cái, nói:
-Vậy ngươi có nghĩ tới không, có lẽ không phải ai trong tộc nhân trong tộc Hắc Hỏa cũng có suy nghĩ muốn liều mạng làm chuyện này giống ngươi
Có lẽ có người… Ừ, ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta, ta phải nói rõ với ngươi những điều này, nếu không, nếu sau này ta thật sự làm thầy tế của tộc Hắc Hỏa bọn ngươi, gặp chuyện này ít nhất ta cũng biết cách để giải quyết
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, một lát sau y nói:
-Được, ngươi nói tiếp đi
Lục Trần tiếp tục nói:
-Nếu thật sự có một ít tộc nhân tộc Hắc Hỏa không muốn liều mạng chém giết, không muốn chảy máu vì thứ vinh quang của tổ tiên các ngươi vứt bỏ năm xưa, vậy ngươi sẽ làm gì
Khi Hoả Nham nghe được một nữa sắc, mặt lạnh xuống
Một lát sau, y lạnh giọng nói:
-Trước sự nghiệp tổ tiên không có loại nhu nhược như vậy
Hơn nữa nếu bản thân là một thành viên của tộc Hắc Hỏa thì phải vì bộ tộc mà liều mạng chém giết, cũng có nghĩa…
-Là vì bộ tộc, hay vì mơ mộng của ngươi
Cắt ngang lời Hoả Nham nói, Lục Trần nhìn chằm chằm vào mắt Hoả Nham
Hỏa Nham lạnh lùng nhìn Lục Trần
Lục Trần đón nhận ánh mắt không chút né tránh
Qua một lúc lâu, Hỏa Nham thản nhiên nói:
-Là vì tộc Hắc Hỏa
Lục Trần nhìn hắn một hồi, sau đó nói:
-Được, ta biết rồi
Tế đàn Hỏa Thần của bộ tộc Hắc Hỏa dựa theo cách nói của Hoả Nham được giấu ở một nơi bí mật sâu trong núi
Nơi đó vốn là lãnh thổ của tộc Hắc Hỏa lúc còn cường thịnh, có điều thời thế sớm đã thay đổi rồi
Hoả Nham không nói rõ vì sao tộc Hắc Hỏa lại bỏ qua tổ địa trốn tới phương Bắc hẻo lánh
Chẳng qua Lục Trần vẫn có thể đoán được một chút, đơn giản là vì thực lực nhỏ yếu bị người khác đuổi đi mà thôi, ngoài ra chẳng có nguyên nhân nào khác
Lục Trần sáng suốt không hỏi cặn kẽ những chuyện làm cho người ta thương tâm này, có điều hắn vẫn phải hỏi rõ những bộ tộc mạnh mẽ nào hiện đang thống trị Hoang Nguyên
Dù sao nếu sao này hắn bán mạng cho tộc Hắc Hỏa thì những chuyện này là chuyện phải biết
Có điều khi hỏi chuyện này, trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ, tâm trạng và cảm nhận quen thuộc có vẻ như quen thuộc, giống như hắn đột nhiên trở lại mười năm trước vậy
Khi đó, hắn vẫn là một ảnh tử
Bây giờ, hắn giống như lại biến thành một gián điệp, vô tình hay cố ý hỏi thăm bí mật của Hoang Nguyên cho dù có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại Nhân Tộc
Hỏa Nham không nghi ngờ gì, hơn nữa đại khái nghĩ là Lục Trần vì bộ lạc Hắc Hỏa nên mới hỏi những chuyện này cũng bình thường thôi, cho nên y rất sảng khoái nói cho Lục Trần nghe
Trong Hoang Nguyên Nam Cương bây giờ, tộc Hắc Hỏa không phải là tộc mạnh mẽ cường thế như hạc trong gà hay như mặt trời giữa trưa như trước nữa
Thay vào đó, bốn đại Man Tộc Thuỷ Mộc Thổ Lôi mới là người đã chia cắt toàn bộ Hoang Nguyên
Bốn đại Man Tộc có một chỗ giống nhau, đó là mỗi một bộ tộc đều có một vị Shaman-người có đạo hạnh hay trí tuệ đều cao hơn thầy tế
Là Shaman có thể dời non lấp biển, pháp lực vô biên trong truyền thuyết ư…
Lục Trần trầm mặc, dường như có chút suy nghĩ, không nói gì
Đại khái là trưa ngày hôm nay, Lục Trần và Hoả Nham đột nhiên phát hiện Hoang Nguyên phía trước đột nhiên có gì đó khác thường, cát vàng cuồn cuộn theo gió thổi tới, âm thanh nghe rất giống với lúc gặp phải bầy sói mấy ngày trước
Hai người bị doạ giật mình, chẳng qua may mắn là khoảng cách còn rất xa
Khi định tránh đi, Hoả Nham dường như thấy gì đó cho nên dừng bước lại
Cẩn thận nhìn vùng bụi mù một lúc lâu, phía sau cát vàng dường như có những bóng dáng mơ hồ đang chạy, hơn nữa dường như nghe được tiếng hí còn hung mãnh hơn thiên quân vạn mã
Hơi suy nghĩ một chút, một lát sau, y thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Ta nghĩ là ta biết vì sao đàn sói lại chạy tới phương Bắc rồi…
-Hả, là do nguyên nhân gì
-Bộ tộc của Shaman Sấm tới
31/ 8
Cái tên Shaman Sấm làm cho Lục Trần liên tưởng tới Shaman Lửa
Tên Shaman Man Tộc già nua đó có ấn tượng quá khắc sâu trong lòng hắn, cho nên theo bản năng hắn quay người lại nhìn Hoả Nham
Đều là người có chảy dòng máu của bộ tộc Hắc Hỏa, thế nhưng tên Hoả Nham này hoàn toàn không có điểm nào giống với Shaman Lửa
Một tên dần dần già u ám sâu sắc, một tên thì cường tráng, khoẻ mạnh, tâm huyết, tràn đầy hi vọng
Cả hai khác biệt như mặt trời với mặt trăng vậy
Hơn nữa, thực lực của hai người cũng khác biệt một trời một vực
Hỏa Nham căn bản không thể so sánh với Shaman Lửa, Lục Trần cảm thấy kỳ lạ khi trong đầu mình lại có ý nghĩ so sánh cổ quái này xuất hiện
Vị Shaman Sấm mà Hoả Nham nhận ra là một trong những người mạnh nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương
Bộ tộc của gã có tên Lôi Vân, nghe có chút giống với Lôi Tích Lục Trần từng gặp, có điều hai bộ tộc có sự khác biệt một trời một vực
Bộ lạc Lôi Vân ỷ vào sự che chở của Shaman Sấm đã trở thành một trong những bộ lạc mạnh nhất trong Hoang Nguyên
Bọn họ và mấy bộ tộc mạnh khác chia nhau chiếm cứ lãnh địa ngày xưa của tộc Hắc Hỏa
Đây cũng là nơi phì nhiêu tươi tốt nhất trong Hoang Nguyên Nam Cương
Thực ra thì thực lực của tộc Lôi Vân mạnh hơn mấy bộ tộc nhỏ như Lôi Tích, Hắc Hỏa rất nhiều
-Há, thì ra là như vậy, có điều những việc này có liên quan gì với bầy sói
Lục Trần hỏi Hoả Nham
Hỏa Nham liếc mắt nhìn mảnh cát vàng đang cuộn lên kia, nói:
-Những bộ tộc có thế lực lớn thường thích săn thú
-Hả
Hỏa Nham nói:
-Bộ tộc Hắc Hỏa bọn ta cũng vậy, ngày thường cũng sẽ ra ngoài săn thú, giết một ít yêu thú kéo về dùng làm lương thực
Những bộ tộc lớn như tộc Lôi Vân không giống vậy, nguyên liệu của bọn họ rất đầy đủ, căn bản không thiếu thức ăn
Cho nên bọn họ thường xuyên tổ chức săn thú, mặc dù cũng là săn giết yêu thú, thế nhưng mục đích của bọn họ là khoe khoang sức mạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.