Ở phía đầu hang, A Thổ chạy ra đón chào hai người
Sau đó, rất nhanh, con sói đen này như cảm thấy gì đó nên ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần
Chẳng qua ngoài việc đó ra, A Thổ cũng không có gì khác thường, cũng không gào thét gầm gừ gì mà chỉ yên lặng theo dõi phía sau Lục Trần
Cứ như vậy, họ trở về trên mặt đất
Không biết họ đã tốn bao lâu dưới lòng đất kia, khi trở lại trong hẻm núi đầy đá đen lần nữa, chỉ thấy sắc trời một màu đen
Đêm đã khuya, bầu trời đêm rộng bao la, vô số sao trời lóe ra giống như những hạt trân châu lấp lánh làm bầu trời sâu rộng như đẹp thêm lên
Bầu trời đầy sao, dãy núi và khắp nơi trên mặt đất trở nên nhỏ bé
Nhìn lên bầu trời sao kia, con người cũng cảm thấy mình chỉ như một hạt bụi bé nhỏ
Dưới ánh sao, trong gió đêm, bọn hắn nhìn ra xa thật lâu
Trong gió truyền đến âm thanh rất nhỏ của tiếng người nói chuyện, như họ đang bàn luận cái gì
Có lẽ là về trời đất, là con đường của tương lai, hy vọng.
Sau đó, họ xoay người rồi đi khỏi nơi này
Nơi này, vốn là hẻm núi hoang vắng bây giờ lại càng yên lặng
Chỉ có ánh sáng trong trẻo của các vì sao vẫn lưu lại nơi dây
Đường trở về, Hỏa Nham cùng Lục Trần đi rất cẩn thận mười phần
So với lúc đến, lúc này họ đi có thuận lợi hơn vì không đụng phải yêu thú, mà ngay cả thế lực hùng mạnh của bộ tộc cũng không bị gặp
Lần trước, đi vào phương bắc gặp bộ tộc Lôi Vân hùng mạnh vô cùng kia là hoàn toàn bất ngờ
Lần này đi ra khỏi nơi đây, họ không còn sầu lo nữa
Xem ra vận khí của Lục Trần không tệ
Trong mắt Hỏa Nham, đây chính là được Hỏa thần phù hộ
Bởi nhiều nguyên nhân, lúc trở về, so với dự kiến họ đi nhanh hơn, chỉ gần hai ngày đã gần tới nơi trú quân của bộ tộc Hắc hỏa
Đoạn đường đi vốn vẫn thoải mái và cao hứng cho tới khi họ nhìn thấy doanh địa của bộ tộc Hắc hỏa ở phía xa có mấy đám khói đen đang bốc lên
Bỗng nhiên, A thổ hướng về phía trước gầm nhẹ rồi gào rít lên
Trên cổ nó, lông mao dựng đứng, mắt lộ hung quang
Mặt Hỏa Nham và Lục Trần cũng biến sắc
Hỏa Nham nổi giận gầm lên một tiếng rồi phóng nhanh về phía trước
Trên mặt y lộ ra vẻ sợ hãi và giận dữ
Lục Trần đi phía sau chiến sĩ Man nhân đang phẫn nộ này, hai hàng lông mày nhíu lại, tâm tình phức tạp khó nói
Đối với bộ tộc Hắc hỏa, vốn hắn chẳng có tình cảm đã rất thắm thiết, sâu sắc, vào sinh ra tử như Hỏa Nham
Nói thật nếu không có bí mật để về phương bắc thì hắn mặc kệ bộ tộc này sống hay chết, hưng thịnh hay suy yếu
Chẳng qua, Lục Trần cũng đã lên “thuyền hải tặc” nên vẫn còn hy vọng vận may đến với bộ tộc Hắc Hỏa
Lúc này, nhìn những đám khói đen đầy sát khí phía trước kia, Lục Trần có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa
Phục hưng bộ tộc Hắc hỏa là sứ mạng cực kỳ gian nan
Nếu trước khi hắn tiếp nhận mà bộ tộc này đã bị diệt mất thì đó mới thực sự khiến người khóc không ra nước mắt…
Hỏa Nham cũng nghĩ tới điều này
Lo lắng cho bộ tộc khiến y phẫn nộ cùng sợ hãi tới mức như điên cuồng, không ngừng rống, giận mà xông về phía trước
Lục Trần đi sau nhưng rất tỉnh táo
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua hoang mạc, cẩn thận quan sát động tĩnh của cồn cát và cây cối
Một đường chạy như điên thẳng tới nơi trú quân của bộ tộc Hắc hỏa, tới đây, hai người không gặp ngăn trở nào
Cảnh vật trước mặt làm cho Hỏa Nham ngạc nhiên dừng bước lại rồi đứng thở
Doanh địa của bộ tộc to như vậy, giờ phút này là một đống bừa bộn
Rất nhiều phòng ốc đã sụp đổ
Khắp nơi đều có dấu vết của sự vật lộn cùng phóng hỏa
Trong thôn là đống hoang tàn đổ nát, còn chút củi cháy dở ở đó
Bất chợt, có thể thấy vài thi thể người Man nằm bất động trên mặt đất
Mùi máu tanh từ phía trước, theo gió bay tới đây
Bỗng nhiên, Hỏa Nham phát ra tiếng rên đau đớn, không giống người mà giống như yêu thú lâm vào cảnh tuyệt vọng
Một dòng máu tươi chảy xuống bên miệng y
Y đã cắn nát môi
Lúc này, trong mắt y lộ vẻ hối hận, toàn thân run nhè nhẹ
Lại nghe bịch một tiếng, y đã quỳ trên mặt đất, sau đó nắm chặt hai nắm đấm, dốc sức, liều mạng đấm vào mặt đất như điên cuồng
Lúc này, đột nhiên bên cạnh, một bàn tay kéo y lên
Hỏa Nham dừng lại, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đã xung huyết mà cuồng nộ nhìn lại
Là Lục Trần đã tới bên cạnh y
Hỏa Nham nhìn chằm chằm vào Lục Trần, trong mắt tựa như có ngọn lửa thiêu đốt lên
Nhưng, Lục Trần lại như không hề phát hiện ra
Sắc mặt hắn bình tĩnh như thảm trạng chung quanh này với hắn không hề có chút ý nghĩa nào
Hắn hơi cúi xuống, nói nhỏ với Hỏa Nham:
-Tử thi quá ít, bộ tộc ngươi không chỉ có vài người thế này đâu
Hỏa Nham như bừng tỉnh, thần sắc trong mắt nhanh chóng tỉnh táo lại
Một lát sau, y nhẹ gật đầu rồi cắn răng đứng dậy
Sau đó, y bước nhanh tới nơi trú quân ở bên trong xem xét tình hình chung quanh, rồi kéo những thi thể người Man từ trong phế tích kia tới mảnh đất trống ở giữa
Khoảng sau nửa canh giờ, hai người bọn họ đã lục soát khắp toàn bộ nơi trú quân của bộ tộc Hắc hỏa
Sau đó, họ đưa tất cả những thi thể người Man tới bãi đất trống ở giữa - tổng cộng có mười một thi thể
Mười một người chết, trong đó có bốn người bị chết cháy tới mức không nhận được rõ mặt
Số còn lại không có người già và phụ nữ
Những chiến sỹ người Man trẻ tuổi cường tráng của bộ tộc Hắc hỏa cũng không có
Hỏa Nham cùng Lục Trần sóng vai đứng ở bên cạnh mười một thi thể
A Thổ không thích cảnh tượng ở nơi này
Một mình nó chạy ra ngoài nơi trú quân ở bên ngoài nằm sấp xuống đất
Hoang Nguyên rất thê lương, gió từ xa thổi qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần quay đầu nhìn Hỏa Nham
Gió thổi phần phật tóc y tung bay, càng làm cho y thêm dũng mãnh
Lục Trần thấy trong mắt y có vẻ hối hận, thống khổ nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi rất rõ ràng
-Những người này, đều là người của bộ tộc ta
Giọng Hỏa Nham trầm thấp, nhưng rất rõ ràng:
-Tám người gia và ba nữ này ta đều biết tên họ
Nói xong, y chỉ tay vào những thi thể kia, tay đè ngực, cúi đầu không nói
Một lát sau, Lục Trần mới bình tĩnh nói:
-Theo ta, rất có khả năng bộ tộc Hắc hỏa bị kẻ thù bên ngoài đánh lén
Nhưng nhìn những người bị chết kia, hẳn là các chiến sỹ của bộ tộc đã che chở nên đa số người của bộ tộc đã ra khỏi nơi này
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Chúng ta muốn đi tìm xem họ đang ở đâu
Hỏa Nham nhìn hắn rồi nói:
-Vì cái gì không phải là bộ tộc khác đánh lén, đánh bại chúng ta rồi bắt tất cả mọi người đi
Lục Trần lắc đầu nói:
- Bình thường ngươi bình tĩnh và tình táo thì cũng không suy nghĩ như thế
Hiện tại ngươi đang trong lúc rối loạn nên không nhận ra thôi
Chiến sỹ của bộ tộc Hắc hỏa dũng cảm nên ít nhất, trong mắt của ta họ không khiếp sợ
Nếu quả thật đã đến tình trạng đó thì hôm nay, ở chỗ này thi thể sẽ phải nhiều hơn gấp mười lần này
Hỏa Nham nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu
Sau đó, y thở phào một cái, nói:
-Ngươi nói đúng
Y nói tiếp:
-Xem ra, tìm người đảm đương chức thầy tế quả nhiên là chính xác quá rồi
Lục Trần cười, nói:
-Điều ta nói không phải là chuyện gì bí mật, người bình thường cũng có thể nhìn ra được
Chỉ vì hiện tại ngươi quá lo lắng nên bị loạn suy nghĩ lên mà thôi
Hỏa Nham nắm tay thật chặt, nhìn qua các thi thể đang nằm kia rồi yên lặng cúi đầu
Trong miệng y nói vài câu gì đó
Sau đó, bỗng nhiên y quay người ra nơi trú quân bên ngoài, đồng thời miệng nói:
-Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn hắn
Lục Trần cùng tới, A thổ đang ở bên ngoài nơi trú quân
Lúc này, nó bỗng nhiên đứng lên, giãn nửa thân về phía sau đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng
Tiếng sói kêu thê lương theo chiều gió, quanh quẩn tại Hoang Nguyên hoang vu ác nghiệt này
32/ 6
Khi ra khỏi nơi đóng quân, Hỏa Nham hỏi Lục Trần có thể từ trong Vu Thuật tìm ra biện pháp xác định hướng đi của những tộc nhân mất tích không
Dĩ nhiên, Lục Trần lắc đầu, đồng thời, trong lòng có cảm nhận mới về sự mê tín tới không tưởng với Vu Thuật của người Man Tộc
Hoả Nham dường như cũng không ôm hi vọng quá lớn với việc này, chỉ hỏi cầu may một câu
Khi biết được câu trả lời của Lục Trần, y liền nhíu mày nhìn xung quanh, sau khi trầm tư một lúc, mang Lục Trần đi về một hướng khác
-Ngươi có cách gì à
Lục Trần có chút kinh ngạc hỏi y một câu
Hỏa Nham muốn nói lại thôi, cười khổ một tiếng, đáp:
-Phía bắc Hoang Nguyên không dễ sống cho nên bộ tộc nào cũng âm thầm chừa cho mình một đường lui
Phía trước chỗ này có một nơi như thế, trước hết, chúng ta qua đó xem một chút rồi tính tiếp
Lục Trần gật đầu một cái, trong lòng hơi yên tâm
Đã có đường lui, như vậy khả năng phần lớn người của tộc Hắc Hỏa chạy thoát là rất lớn
Mặc dù hắn không có quá nhiều tình cảm với bộ tộc này, nhưng thế nào đi nữa, trước mắt hắn vẫn hi vọng bộ tộc Hắc Hỏa còn tốt
Nếu không, vừa mới được Hỏa Thần ban ơn cho làm thầy tế của bộ tộc, chưa gì toàn tộc đã bị diệt, tình huống như thế có thể nói là rất lúng túng
Không vướng mắc chuyện này nữa, Lục Trần nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác
Hắn liếc mắt nhìn Hỏa Nham, hỏi nhỏ:
-Có thể nhận ra ai là người đánh lén không
Thân thể Hoả Nham hơi ngưng lại, sự tức giận xẹt qua trong mắt, thế nhưng y lại lắc đầu
Sau khi trầm mặt một lát, Hỏa Nham nói:
-Không ai ngoài những bộ tộc trên vùng đất này, Lôi Tích, Thần Mộc, Quỷ Hồ và tộc Sơn Linh mới bị bọn ta đánh bại mấy ngày trước
Lục Trần nhíu nhíu mày, nói:
-Ngày đó Tộc Sơn Linh đã bị thương nặng, thầy tế cũng chết, không có khả năng lắm
Khoan nói tới việc bọn họ có khả năng ra tay hay không, ít nhất thì tộc Sơn Linh quay lại trả thù là việc có thể hiểu
Thế nhưng ba tộc từng liên hợp với các ngươi tác chiến cùng tộc Sơn Linh ngươi cũng không tin bọn họ luôn
Hỏa Nham cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ lạnh lùng, nói:
-Đều là người lăn lộn trên mảnh đất này, ai lại tin người khác
Nếu là có cơ hội, không ai sẽ chần chờ trong việc đâm sau lưng người khác cả
Lục Trần nhìn y một cách chăm chú, sau đó gật đầu một cái, nói:
-Thì ra là vậy
Trên đường đi, trước khi tới nơi ẩn núp bí mật kia, Hoả Nham đã từ từ bình tĩnh lại
Thừa dịp này, y giới thiệu một chút tình huống của tộc Hắc Hỏa trên vùng đất này cho Lục Trần-tên thầy tế tương lai của bộ tộc
Giống như những gì y từng nói, vì nơi này là nơi hoang vu, hoàn cảnh khắc nghiệt nhất trong Nam Cương cho nên quan hệ giữa các bộ tộc với nhau vô cùng khó nói, chiến tranh giữa các bộ tộc không ngừng xảy ra
Tính cả tộc Sơn Linh thì nơi này có tất cả năm tộc
Tộc Hắc Hỏa xếp mức giữa, không mạnh nhất nhưng cũng không yếu nhất
Có điều nếu so sánh với chính Hắc Hỏa từng nở mày nở mặt nhiều năm trước, tộc Hắc Hỏa bây giờ có thể nói là bất tài tới cực điểm
Tình trạng của tộc Hắc Hỏa bây giờ làm cho người vô cùng sùng kính tổ tiên như Hoả Nham cảm thấy vô cùng sỉ nhục và buồn rầu
Trong năm bộ tộc có người mạnh kẻ yếu, nhưng nếu xét toàn diện thì không có chênh lệch nhau bao nhiêu
Nếu thật sự có bộ tộc đặc biệt yếu, tộc này sớm đã bị nuốt trọn rồi
Nếu xảy ra tình trạng một bộ tộc đột nhiên mạnh lên, ví dụ như tộc Sơn Linh không lâu trước đó
Như vậy những bộ tộc khác sẽ hợp lại tấn công, đây có thể xem là một loại cân bằng kỳ lạ
Lục Trần hỏi thật kỹ những tình huống này
Sau đó, dọc đường đi, dường như hắn có suy nghĩ gì đó
Hai người mang theo A Thổ đi một mạch
Sau khi đi được nữa ngày lộ trình, họ đi tới một nơi khó gặp trên hoang mạc: ốc đảo
Có điều ốc đảo này rất nhỏ, nguồn nước cũng không nhiều, mấy cái cây xung quanh không tươi tốt cho lắm, dáng vẻ của chúng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết héo
Xung quanh ốc đảo không có ai, chỉ có một hai con yêu thú từ đằng xa trong hoang mạc chạy tới ốc đảo để uống vài ngụm nước
Lục Trần nhìn ốc đảo một chút, trong lòng có chút khó hiểu
Dù nhìn cách nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một ốc đảo nhỏ có thể cung cấp một ít nước, tộc Hắc Hỏa nhiều người như thế không thể nào ẩn nấp ở đây được
Quả nhiên, Hỏa Nham cũng không trực tiếp đi vào ốc đảo mà lượn quanh bên ngoài một vòng rồi đi ra phía sau ốc đảo
Chỗ này có năm sáu gò cát, nhìn chúng giống như một bức tường cao thấp không đều
Ngoài ra, còn có một ít nham thạch bị cát vùi lấp chỉ còn một phần lộ ra bên ngoài
Lục Trần đi theo Hoả Nham tới phía sau gò cát, sau đó nhìn y đi một mạch tới chỗ bên cạnh một tảng đá lớn ở phía dưới
Tay trái y duỗi ra cắm vào trong cát, một lát sau chợt kéo ra
Một hồi tiếng vang ào ào ào vang lên, đất cát chảy xuống, một tấm đá bị y tháo ra, một cái hang động xuất hiện
Theo bản năng, Lục Trần bước tới trước một bước, đồng thời oán thầm trong lòng một câu, trong đầu nghĩ: tộc Hắc Hỏa này rốt cuộc là sùng bái Hỏa Thần hay là Thổ Địa Thần mà sao ai cũng thích đào động sống trong hang thế này…
Nhìn về phía cửa hang tối đen kia, bọn họ còn chưa kịp bước xuống đã nghe được mấy tiếng tức giận chửi rủa vang lên từ phía trong
Mấy tia sáng lạnh xẹt qua, một lát sau, có hai bóng người nhảy ra, rống giận quơ đao chém về phía Hoả Nham
Lục Trần lui về ra sau hai bước, né qua một bên, không định đánh trả
Có Hoả Nham ở đây, giải quyết chuyện này rất đơn giản
Quả nhiên, phía trước, Hoả Nham tránh cây đao chém xuống xong lập tức quát to:
-Ngừng tay, là ta
Hai tên Chiến Sĩ Man Nhân đang hung hăng đầy sát khí nghe được, thân thể chấn động một cái
Ngay sau đó, ánh mắt hai người lộ vẻ vui mừng nhìn Hỏa Nham, cả hai kêu gào nhào lên ôm Hoả Nham rống mấy câu, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, kích động
Hỏa Nham cũng rất vui vẻ, ít nhất thì chuyến đi này không phí công
Hơn nữa nếu ở đây có người, chắc hẳn những người khác cũng ở bên trong, không có chuyện gì lớn
Tuy nghĩ thế nhưng y vẫn muốn chính miệng hỏi một câu
Kéo một tên Man Nhân lại, Hỏa Nham hỏi vội:
-Hắc Ngưu, những người khác sao rồi, bọn họ không có chuyện gì, đúng không
Tên Chiến Sĩ Man Nhân có tên Hắc Ngưu liên tục gật đầu, chỉ cửa hang, nói:
-Người trong tộc đều nấp bên trong, tạm thời không sao
Nói xong câu này, sắt mặt y bỗng nhiên có chút ảm đạm, nói:
-Nhưng mà lúc ở nơi đóng quân, chúng ta không kịp cứu người, chết rất nhiều… Xin lỗi, Hỏa Nham, bọn ta không bảo vệ cẩn thận bộ tộc khi ngươi không có mặt
Hỏa Nham dùng sức vỗ vai Hắc Ngưu, trầm giọng nói:
-Không trách ngươi, dẫn ta vào xem một chút
Hắc Ngưu lập tức đáp ứng, mới đi mấy bước, mặt y đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc
Tới lúc này y mới nhìn thấy Lục Trần và A Thổ đứng bên cạnh
Hơn nữa Lục Trần còn hết sức bình tĩnh ung sóng vai cùng Hoả Nham đi tới cửa hang
Trên tay Lục Trần là Trượng Hỏa Thần trở nên hoàn chỉnh đồng thời dài hơn trước kia một nửa
Ngay khi Hắc Ngưu ngây người, đột nhiên y nghe được có một âm thanh từ phía trước vang lên, không phải là Hỏa Nham mà là người đàn ông Nhân Tộc kia, hắn hỏi y một câu:
-Ngươi biết ai đánh lén không
Hắc Ngưu há miệng không nói gì, vẻ mặt y có chút kỳ lạ
Cùng lúc, âm thanh uy nghiêm của Hoả Nham truyền tới:
-Nói đi, bây giờ Lục Trần là thầy tế của bộ tộc, là sứ giả do Hỏa Thần chí cao vô thượng phái tới
-Sứ giả Hỏa Thần
-Thầy tế
Hai tên Man Nhân tính cả Hắc Ngưu kinh ngạc tới ngây người, có chút không dám tin
Nhưng Hoả Nham có uy danh cực lớn, cả hai không dám tuỳ tiện nghi ngờ y cho nên đành phải mang theo vẻ mặt kỳ lạ đi cuối cùng
Khi Lục Trần hỏi lại một lần nữa, bọn họ mới tỉnh lại, trả lời:
-Do tộc Thần Mộc làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
32/ 7
-Tộc Thần Mộc
Hỏa Nham và Lục Trần nhìn nhau một cái, không nói gì
Hai người đi vào bên trong hang động, sau khi đi qua một đoạn lối đi dài hẹp, phía trước đã sáng tỏ, thông suốt
Một cái hang hết sức rộng rãi xuất hiện, đồng thời có mấy cây đuốc đang cháy, không khí không có cảm giác ngột ngạc, hiển nhiên là nơi này có chỗ thông gió
Phần lớn người của tộc Hắc Hỏa tập trung ở nơi này
Khi nghe có tiếng bước chân, có người quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người cao to của Hoả Nham lập tức vui mừng hét lớn
Âm thanh nhanh chóng ảnh hưởng tới những người khác
Nhất là những Chiến Sĩ Man Tộc thân hình cao to rắn chắc, cả đám rối rít vây lại, trên mặt cả đám đầy vẻ mừng vui
Hỏa Nham một đường đi tới đụng ngực vỗ tay với những chiến sĩ, âm thanh trầm thấp hùng hồn vang lên
Những người xung quanh rối rít lộ ra vẻ thần phục kính trọng y
Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, có thể cảm nhận rõ uy danh của Hoả Nham trong tộc
Tộc Hắc Hỏa bị tộc Thần Mộc đánh lén, mặc dù bị thiệt lớn, ngay cả doanh trại cũng mất
Thế nhưng, một mạch lui về nơi này, dân số của bộ tộc không bị tổn thất quá lớn, những chiến sĩ cường tráng gần như chẳng ai chết
Dưới tình huống này, nếu ngày đó Hoả Nham có mặt, có y chỉ huy, thắng lợi thuộc về ai cũng là chuyện khó nói
Đây không phải là ý nghĩ của một mình Lục Trần, trong đám Chiến Sĩ Man Nhân có không ít người nhắc chuyện này với hắn, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam lòng
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, không nói gì nhiều, cứ thế đi tới phía trước
Lục Trần đi sau lưng Hoả Nham nhận được vô số ánh nhìn kỳ lạ
Có điều sau lần tới doanh trại của bộ tộc Hắc Hỏa trước đó, ánh mắt của những Man Tộc này nhìn Lục Trần có vẻ hơi dịu lại
Đi qua đám người, đi tới chỗ sâu bên trong hang động, có hai người từ trong đám người đi ra
Là hai người thân của Hoả Nham, con y-Hoả Ưng đang dìu tộc trưởng của tộc Hắc Hỏa-Hoả Hổ đi ra
-A Cha
Hỏa Nham đi tới trước mặt Hoả Hổ rồi hô một tiếng
Hỏa Hổ nhìn con trai mình một chút, một chút vui vẻ xẹt qua khuôn mặt, gật đầu nói:
-Trở lại là tốt rồi
Vừa nói, ánh mắt lão vừa quét qua phía sau Hoả Nham
Khi nhìn thấy Lục Trần và cây Trượng Hỏa Thần hoàn chỉnh trên tay hắn, lão hơi giật mình, sâu trong đáy mắt lóe lên chút lo lắng
Việc Hỏa Nham trở lại làm cho tộc nhân của tộc Hắc Hỏa mừng rỡ, hưng phấn
Bầu không khí trong tộc dường như tốt hơn một chút
Rất nhiều người ném ánh mắt sang bên này
Mặc dù không có la to, nhưng sự mong đợi của họ hết sức rõ ràng và mãnh liệt
Mong đợi cái gì, không cần nói cũng biết
Có điều mặc kệ ra sao, cuối cùng vẫn là do mấy người quan trọng trong tộc ngồi xuống thương lượng với nhau
À, người thương lượng trên cơ bản là gia đình của Hoả Nham
Hoả Hổ chiếm một chỗ tốt nhất và khô ráo nhất trong hang động, có lẽ đây là một trong những đặc quyền của tộc trưởng
Những người bên cạnh tự động giữ khoảng cách, sau khi được Hoả Ưng đỡ ngồi xuống, Hoả Hổ có chút thở hổn hển
Hỏa Nham nhíu nhíu mày sau đó ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ, có chút lo lắng nhìn cha mình, Hoả Nham hỏi:
-A Cha, ngươi không sao chứ
Hỏa Hổ cười gượng một tiếng, nói:
-Ngày đó thoát thân có chút mệt mỏi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi
Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía Lục Trần bên cạnh Hoả Nham
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của tộc nhân tộc Hắc Hỏa, Lục Trần trực tiếp ngồi bên cạnh Hoả Nham, công khai tham gia vào cuộc nói chuyện nòng cốt cao cấp nhất của tộc Hắc Hỏa này
Sắc mặt Hoả Hổ có chút không thích, nhưng Hỏa Nham lại làm như không thấy, hơn nữa còn cảm thấy Lục Trần ngồi xuống là chuyện đương nhiên
Chẳng qua chuyện này lại chọc giận một thiếu niên có tính nóng
Hoả Ưng đứng lên, tức giận hỏi:
-Nhân tộc đáng chết dựa vào cái gì ngồi ở đây, ngươi có tin ta một đao chém chết ngươi không
Sắc mặt Lục Trần thản nhiên không buồn không vui
Hắn chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên này một cái, không nói gì
Hoả Nham ngồi bên cạnh Lục Trần sầm mặt lại, trầm giọng nói:
-Hoả Ưng, ngồi xuống
Hoả Ưng có chút sợ hãi người cha này của hắn
Sau khi nghe xong, mặc dù vẫn còn vô cùng tức giận nhưng y vẫn đàng hoàng ngồi xuống
Có điều y sáp lại gần ông nội Hoả Hổ định tiếp tục giằng co với phụ thân Hoả Nham
Hỏa Hổ lạnh lùng nhìn hai người đối diện, một Man Tộc một Nhân Tộc cứ vậy ngồi chung một chỗ
Hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng thân mật làm cho lão cảm thấy vô cùng chướng mắt
-Xảy ra chuyện gì, nói chút đi
Y hỏi Hoả Nham
Hỏa Nham không vòng vèo, hắn nói:
-Mấy ngày này ta mang Lục Trần tới tế đàn Hỏa Thần, trong thánh địa, Lục Trần được Hỏa Thần thừa nhận và ban ân, nhận được truyền thừa lực lượng mạnh mẽ từ thần linh
Bây giờ, hắn chính là thầy tế của tộc chúng ta, sau này sẽ chỉ dẫn chúng ta quật khởi và mạnh mẽ trở lại
Hoả Nham không hạ thấp giọng, những lời này oang oang vang lên
Ngoại trừ ông cháu Hoả Ưng Hoả Hổ thay đổi sắc mặt, những Man Nhân đang chăm chú nơi này cũng nghe được
Nhất thời, tiếng xôn xao không ngừng vang lên
Trên mặt ai cũng có vẻ kinh ngạc
Hiển nhiên, kết quả này khó có thể tiếp nhận trong một sớm một chiều
-Không thể nào
Hoả Ưng lại là người đầu tiên rống giận, lại đứng lên lần nữa
Hỏa Nham đứng lên ngay sau đó, có điều y không làm gì thằng con của mình
Sau khi liếc mắt nhìn nó một cái, y xoay người lại nhìn xung quanh
Đón nhận ánh mắt của mọi người, y cao giọng nói:
-Trượng Hỏa Thần đứt gãy đã lâu một lần nữa hợp lại trong tay Lục Trần chính là chứng cớ tốt nhất của việc Hỏa Thần thừa nhận hắn
Lại một trận ồn ào vang lên, vô số ý kiến mâu thuẫn nhau xuất hiện
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người bình tĩnh lại
Phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa vẫn hết sức kinh ngạc khó tin nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lục Trần có thêm mấy phần thân thiết hơn lúc trước
Đây là người do Hỏa Thần chí cao vô thượng lựa chọn ư…
Dường như đáp lời của Hoả Nham, Trượng Hỏa Thần bỗng nhiên sáng lên
Một luồng ánh sáng chói mắt rực rỡ sáng lên từ thân trượng, ánh sáng loá mắt giống như hào quang của mặt trời làm cho người ta có lòng kính sợ
Sau đó, từ trong ánh sáng chói mắt rực rỡ đó đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa dâng thẳng lên không trung, cháy hừng hực
Tất cả mọi người trong hang động đều cảm thấy một luồng hơi nóng đập vào mặt
Hơi thở cổ xưa mạnh mẽ trong đó làm cho người ta run rẩy
Trong nháy mắt, được sự sùng bái và lòng kính sợ đã ăn sâu bén rễ trong lòng thúc giục, phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa quỳ xuống
Nước mắt họ chảy dài, cả đám dùng đại lễ đi tới, không ngừng hoan hô, ca ngợi Hỏa Thần
Hoả Hổ và Hoả Ưng lộ vẻ kinh ngạc
Hai người không quỳ xuống, nhưng cũng không chỉ trích gì thêm
Ngược lại, sắc mặt Hoả Nham đứng bên cạnh có chút kỳ lạ, sau khi liếc mắt nhìn Trượng Hỏa Thần, có vẻ muốn nói lại thôi
Cuộc nói chuyện này còn chưa có kết quả đã vì Trượng Hỏa Thần toả ánh sáng mà kết thúc
Mặc dù thân phận của Lục Trần có chút kỳ lạ, nhưng trong tộc Hắc Hỏa, Hỏa Thần là lực lượng cao hơn mọi thứ, càng không cần phải nói tới thủ lĩnh của đám Chiến Sĩ-Hoả Nham đã xác nhận việc này
Vì vậy, kể từ ngày hôm nay, trong tộc Hắc Hỏa, Lục Trần coi như chính thức lên đài
Lúc rời khỏi, khi Lục Trần và Hoả Nham sóng vai đi ra
Thừa dịp xung quanh không người, Hỏa Nham nhỏ giọng hỏi Lục Trần:
-Ta nói này, lực lượng mạnh mẽ nhất Hỏa Thần truyền xuống không phải là lửa đen ư
Lục Trần cười nhìn xung quanh, sắc mặt không đổi, nhỏ giọng nói:
-Ngươi nói đúng
-Vậy, tại sao ngươi lại làm ra cái loại ánh sáng trắng chỉ có vẻ ngoài kia
-Bởi vì dùng thứ này lừa gạt đám ngu ngốc là thích hợp nhất, nếu dùng lửa đen, chưa chắc bọn họ đã biết đây là thứ gì nữa đó
Lục Trần nói như vậy
Hỏa Nham tức giận, nhưng sau đó mặt y cứng lại rồi trầm mặc
Một lúc lâu sau, y lắc đầu cười khổ một tiếng, thở dài, không nói gì thêm
Sau khi Hoả Nham trở lại bộ tộc, tâm trạng của người trong bộ tộc giống như có chỗ dựa mà dâng cao
Những Chiến Sĩ Man Tộc biểu hiện việc này cực kỳ rõ ràng
Có không ít người có thể nhận ra, bao gồm cả tộc trưởng Hoả Hổ
Nếu Hoả Nham đã trở lại, việc y cầm làm đầu tiên chính là biết rõ chuyện tộc Thần Mộc đánh lén cùng với việc nên đáp trả thế nào
Thật ra thì việc đáp trả thế nào nên do tộc trưởng quyết định, nhưng bầu không khí trong tộc Hắc Hỏa có chút khác lạ, Hỏa Nham hỏi là chuyện đương nhiên, những người khác cũng không có dị nghị gì
Mọi chuyện nhanh chóng được thuật lại cho Hoả Nham và Lục Trần, chuyện này cũng không phức tạp gì
Chuyện là thế này, một hôm nọ, tộc Thần Mộc đột nhiên thừa dịp trời tối đánh lén nơi đóng quân của tộc Hắc Hỏa
Trước đó không có dấu hiệu gì, hai bộ tộc không hề có xung đột nào
Tộc Hắc Hỏa hoàn toàn không ngờ tộc Thần Mộc lại chơi một chiêu như thế cho nên không kịp trở tay
Có điều trong năm tộc phía Bắc Hoang Nguyên, chiến sĩ tộc Hắc Hỏa từ trước tới giờ luôn thuộc về tầng lớp mạnh nhất, có điều số lượng không nhiều cho nên mới xếp ở hạng trung
Tộc Thần Mộc không ít người nhưng lực lượng của Chiến Sĩ không bằng tộc Hắc Hỏa, cho nên đánh một trận, mặc dù tộc Hắc Hỏa thua chạy nhưng trên thực tế không tổn thất bao nhiêu người
Có điều để mất nơi trú quân là chuyện rất mất mặt
Hỏa Nham trầm mặc nghe xong mọi chuyện
Có tới mấy người bẩm báo việc này, Thiết Hùng Lục Trần từng gặp trước kia và Hắc Ngưu mới gặp bên ngoài hang động cũng có mặt trong đó
Bọn họ và Hoả Nham có vẻ thân cận, hiển nhiên là tâm phúc của Hoả Nham
Sau khi Hoả Nham nghe xong, mặt y lạnh xuống nhìn đám người này
Đám Chiến Sĩ Man Tộc có vóc người cao to ngơ ngác nhìn nhau, mặt ai cũng có vẻ lúng túng
Hỏa Nham lạnh lùng rên một tiếng hỏi:
-Chiến Sĩ của tộc Thần Mộc toàn đám phế vật, các ngươi lại bị đám phế vật đó đuổi chạy tới đây
Sau khi ổn định lại, tại sao không xông lên chém chết bọn chúng
Tên Thiết Hùng có vóc người vô cùng khôi ngô chớp chớp mắt, nói:
-Bọn ta cũng định làm thế đó chứ
-Hả
Lục Trần đứng bên cạnh xen một câu, hắn bình tĩnh hỏi:
-Ý của ngươi là có người ngăn cản không cho ngươi đi báo thù
Thiết Hùng bĩu môi một cái, sau khi liếc mắt nhìn Lục Trần, y nói:
-Đúng thế
32/ 8
Mặc dù Hoả Nham nói chiến sĩ tộc Thần Mộc là phế vật, chiến sĩ tộc mình bị phế vật đuổi chạy, thế nhưng chính y cũng không coi là thật
Đây chỉ là những lời quá khích khi tức giận mà thôi
Nói xong Hoả Nham sẽ quên ngay, mấy người Thiết Hùng, Hắc Ngưu cũng không để trong lòng
Những câu hỏi của Lục Trần mới là điểm chính
Mặt Hoả Nham hơi thay đổi, có chút khó coi, một lát sau, hỏi:
-A Cha nói thế nào
Khi Hoả Nham không có mặt, khỏi phải đoán, chỉ có tộc trưởng Hoả Hổ mới có thể ngăn cản đám chiến sĩ đầy người máu nóng này
Thiết Hùng và Hắc Ngưu liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện của cả hai có vẻ hơi kỳ lạ, Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy hết
Một lát sau, Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó nói:
-Tộc trưởng nói mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lòng người chưa ổn, hết thảy mọi chuyện chờ ngài trở lại hẳng nói
Hoả Nham hơi ngây người, ngay sau đó, mặt y lộ vẻ khóc cười không xong
Y và Lục Trần nhìn nhau một cái rồi cười khổ, nói:
-Ta đi tìm A Cha thương lượng một chút
Thiết Hùng và Hắc Ngưu xoay người rời khỏi, chỉ có hai người Lục Trần và Hoả Nham ở lại
Hỏa Nham nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi đi với ta
Lục Trần hỏi:
-Cha và con trai ngươi không thích ta, ngươi nhất định muốn ta cùng đi với ngươi ư
Hỏa Nham hơi do dự, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Ngươi đã là thầy tế của tộc bọn ta, trước sau gì cũng có lúc gặp mặt hoặc tranh chấp
Không bằng cứ thừa dịp này nói rõ mọi chuyện, sau này đỡ phải phiền phức
Lục Trần bình tĩnh gật đầu, có vẻ không để trong lòng việc này, ngược lại, hắn nhìn Hoả Nham, hỏi:
-Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào
-Đương nhiên là muốn trả thù
Hỏa Nham không chút do dự nói:
-Ở phương bắc Hoang Nguyên này nếu ngươi lui một bước, người khác sẽ tiến một bước, ngươi mà yếu một chút, người khác sẽ ác một chút
Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì chẳng phải là để những tộc nhân trong trại chết vô ích hay sao
Lục Trần ” Ừ” một tiếng, nói:
-Ngươi đã hạ quyết tâm là tốt rồi
Hỏa Nham quay đầu lại nhìn hắn, thấy xung quanh không có ai, liền im hơi lặng tiến tới gần, hỏi:
-Trận chiến này ngươi có nắm chắc không
Lục Trần cười cười một chút rồi nói:
-Nếu như tất cả những gì ngươi nói với ta trên đường đi đều là thật
Thế thì chỉ cần có ta hỗ trợ, trận chiến này thắng chắc
Hỏa Nham chợt mừng rỡ, nhưng sau khi mừng xong, y có chút không quá tin tưởng, nhỏ giọng nói:
-Thật không
Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế
Lục Trần “Xì” một tiếng, cười mắng:
-Lúc ta không muốn làm, ngươi liều mạng kéo ta theo ngươi
Bây giờ ta đã lên thuyền giặc, không thể không giúp ngươi, ngươi lại không tin ta
Ta nói được thì nhất định sẽ được, làm gì mà ngươi nói nhảm nhiều quá vậy
Hỏa Nham cười ha ha, dáng vẻ mừng rỡ đi tới phía trước
Lục Trần đi bên cạnh hắn, hỏi:
-Sao ngươi có thể khẳng định vị A Cha tộc trưởng kia sẽ đồng ý đề nghị của ngươi
Hỏa Nham vung tay lên, cười nói:
-Ngươi không hiểu đâu, A Cha của ta từ sớm đã giao những chuyện này cho ta
-Á, vậy thì tốt
Lục Trần mỉm cười, nói
Khoảng nửa giờ sau, Hỏa Nham và Lục Trần rời khỏi chỗ ở của tộc trưởng Hoả Hổ, có điều vẻ mặt của hai người có chút quái lạ
Vẻ mặt Lục Trần hơi kinh ngạc thêm vào chút buồn cười, mặt Hoả Nham thì xanh mét, dáng vẻ vô cùng tức giận, trên đường đi không ngừng thở phì phò
Những tộc nhân tộc Hắc Hỏa bên cạnh rối rít tránh đường
Không ai dám chọc tên thủ lĩnh Chiến Sĩ vóc người khôi ngô này
Khi hai người đi tới một nơi yên tĩnh không người, Lục Trần nhàn nhạt hỏi:
-Sao vậy
Hỏa Nham bỗng dưng gầm nhỏ một tiếng rồi một quyền đấm vào vách đá bên cạnh
Một mảng lớn cát đá bị đánh rớt xuống, Hoả Nham cắn răng, nói:
-Hồ đồ, hồ đồ
A Cha của ta sao lại hồ đồ như thế
-Lão có hồ đồ hay không không có gì để nói, bây giờ tộc trưởng không định xuất binh trả thù, ngươi sẽ làm gì
Lục Trần đứng bên cạnh Hoả Nham bình tĩnh nói:
-Nhân tiện đây ta nói một câu, trong thánh địa chúng ta đã làm thành giao dịch, ta đáp ứng vì nghĩ trong tộc Hắc Hỏa, ngươi là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng
Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù ta và ngươi có bản lĩnh ngất trời, thật sự muốn tộc Hắc Hỏa trở nên mạnh mẽ cũng là làm nhiều nhưng chẳng được gì, đúng không
Hỏa Nham “Hừ” một tiếng, nói:
-A Cha của ta đã là tộc trưởng nhiều năm, những nguyên tắc của Hoang Nguyên người đều biết, làm thế nhất định là có nguyên nhân
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi làm ơn cho ta biết nguyên nhân
Hỏa Nham im bặt
Lục Trần nhún nhún vai, nói:
-Ta cũng không gấp, ngươi tự giải quyết việc này đi
Nói xong, Lục Trần tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi dựa vào vách tường
Con Sói Đen A Thổ từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh hắn cũng thuận thế nằm sấp xuống bên cạnh
Lục Trần xoa đầu A Thổ, rất nhanh sau đó, liền nhắm mắt lại
Hỏa Nham nhìn một hồi lâu
Sau đó y đột nhiên giậm chân một cái, một lần nữa xoay người lại đi tới chỗ Hoả Hổ
Một canh giờ sau, rất nhiều tộc nhân tộc Hắc Hỏa nghe được tiếng hai người cãi vả kịch liệt nhất từ trước tới nay, tranh cãi tới mức trời đất lu mờ, đinh tai nhức óc
Cuộc tranh cãi này đột nhiên ngừng lại ngay giờ phút cuối cùng
Dường như Hoả Nham đã nhịn hết nổi, y từ bên trong bước ra sau đó quát hỏi xung quanh
Ngay sau đó, một nhóm lớn Chiến Sĩ Man Tộc ngay lập tức đến bên cạnh Hoả Nham bao vây hắn lại
Ở một bên khác, Hỏa Hổ cũng đi ra, dáng vẻ già yếu của lão vẫn như trước, không, thậm chí còn già nua hơn trước đây không lâu tới mấy phần
Đôi cha con này đang tức giận trợn mắt nhìn nhau
Trong nháy mắt, một lựa chọn đặt trong tay toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa-nơi mà Chiến Sĩ Man Tộc cường hãn hung mãnh chiếm phần đông
Không cần thiết phải biết kết quả của cuộc tranh cãi này
Bởi vì trong lúc hai người giằng co, mọi người trong tộc Hắc Hỏa đều nhìn thấy gần như toàn bộ Chiến Sĩ Man Tộc đều tự động đứng sau lưng Hoả Nham
Bên phía tộc trưởng Hoả Hổ, chỉ có một mình cháu trai Hoả Ưng của lão chạy tới, đỡ ông nội, sau đó ánh mắt lộ vẻ thương tâm dìu lão trở vào trong
Hoả Nham đứng trong đám người, sắc mặt của hơi khó coi, lại có chút buồn bã
Có điều, y nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này rồi đi tới bên cạnh Lục Trần
Lục Trần có vẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế hắn không thật sự ngủ
Cho nên hắn nhanh chóng đứng dậy, gật đầu với Hoả Nham, nói:
-Có lẽ trên đời này chỉ có một mình ngươi dám cứng rắn với tộc trưởng Man Tộc như thế, đúng không
Hỏa Nham rên một tiếng, nói:
-Chuyện đánh lén lần này A Cha của ta không xen vào nữa
Nhưng mà chúng ta đã quy ước, nếu như lần này ngươi không có cách nào trợ giúp bọn ta, như vậy ngươi không thể ở lại bộ tộc nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần cười ha ha, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Ta nói với ngươi rồi, trận chiến này thắng chắc
Có điều nếu muốn giúp tộc Hắc Hỏa bọn ngươi hùng mạnh lên thì có một số việc ta cần phải làm
-Việc gì
Hỏa Nham hỏi một câu
-Không được giết tất cả mọi người như đang đồ thành
Lục Trần thở dài, nói:
- Ở phương bắc này, số lượng tộc nhân Man Tộc của các ngươi quá ít, muốn đạt được kết quả mong muốn nhanh hơn tất nhiên phải dùng cách khác thường
32/ 9
-Thủ đoạn gì
Trong ánh mắt Hỏa Nham lộ ra vài phần nghi hoặc, xem xét Lục Trần với dáng vẻ hoài nghi
Lục Trần cũng không thèm giấu diếm ý tứ của mình, ngoắc noắc tay ra hiệu cho Hỏa Nham đến bên cạnh, sau đó hai người xì xầm to nhỏ một hồi
Sau đó Hỏa Nham sắc mặt liền thay đổi, thoạt nhìn rất khó coi, lắc đầu nói:
-Như vậy không ổn
Lục Trần khó hiểu:
-Tại sao
Hỏa Nham liền đáp:
-Ngươi là nhân tộc, không biết tập tục của Hoang Nguyên Man tộc chúng ta
Trước giờ chưa có kẻ nào làm như vậy
Lục Trần thản nhiên nói:
-Trước kia cũng không có bộ tộc nào suy yếu đến tình trạng này, còn mộng tưởng có thể khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh ngày xưa hay sao
Hỏa Nham lập tức nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì
Lục Trần nhìn y rồi nói:
-Ngươi muốn ta giúp ngươi, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định tận tâm tận lực
Trước mắt tình hình bộ tộc Hắc Hỏa như vậy, nếu muốn phục hưng khó khăn cỡ nào, lựa chọn một ít thủ đoạn hiếm thấy, đi một nước đi mới cũng là khó tránh khỏi
Hỏa Nham vẫn là không gật đầu đáp ứng, chỉ là dựa lưng vào vách đá, ngồi bên cạnh Lục Trần
Từ đằng xa thỉnh thoảng có ánh mắt quét về phía hai người, chỉ thấy một kẻ là Man nhân dáng người khôi ngô, hung hãn vô cùng, một là Nhân tộc vẻ mặt hờ hững âm trầm, bề ngoài khác biệt như ngày với đêm, nhưng chẳng biết tại sao khi hai người kia cùng ngồi một chỗ lại tạo thành cảm giác hài hòa đến kỳ dị
Một lát sau, Hỏa Nham trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao
Lục Trần đáp:
-Biện pháp khác, thật ra cũng không phải không có…
Hỏa Nham tinh thần chấn động:
-Nói nghe một chút
Lục Trần liền nói:
-Chính là làm theo nguyên tắc của các ngươi trên Hoang Nguyên này, ẩn nấp kín đáo, chú trọng phát triển, sinh con dưỡng cái, một năm rồi lại một năm, một trận chiến rồi lại một trận chiến từ từ đi qua
Có sự hỗ trợ của ta, đối phó với những tiểu bộ tộc đại khái không có vấn đề gì, cơ bản đều có thể đánh bại
Chỉ có điều bộ tộc Hắc Hỏa chỉ có vài người, chết một người thiếu một người, coi như cho ngươi có địa bàn rộng lớn hơn nữa, ngươi cũng chẳng đào đâu ra người giúp ngươi trông coi phải không
Vì vậy ta nghĩ, chờ ba mươi, năm mươi năm nữa, nhân khẩu trong tộc càng nhiều hơn, bộ tộc Hắc Hỏa có thể khống chế một mảnh Hoang Nguyên tại biên giới phương bắc này rồi
-Sao đó lại thế nào, ngươi còn có tâm khí hùng tráng muốn khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh lúc xưa nữa hay không
Lục Trần nhìn Hỏa Nham thản nhiên nói
-Dựa theo tình huống ngươi đã nói với ta, địa bàn phía nam còn rộng hơn nơi đây gấp trăm lần, những bộ tộc cường thịnh nhất nhân khẩu đều gấp mười lần bộ tộc Hắc Hỏa trở lên, vậy phải làm sao bây giờ
-Tiếp theo chờ sinh đẻ, đại khái chờ một hai trăm năm, nếu như Hỏa Thần phù hộ không có thiên tai, không có bộ tộc nào gây chiến, mọi chuyện đều hoàn hảo không phát sinh tình huống sai lầm nào, nhân khẩu củ bộ tộc nhiều hơn, chiến sĩ nhiều đến mức lúc nào đó có thể cùng những đại tộc kia chiến đấu một trận, hoặc có lẽ lúc ấy có thể quyết chiến hơn thua
Nhưng có lẽ đến ngày ấy, cả hai chúng ta có lẽ chẳng còn nữa
Lục Trần tự hỏi tự đáp, tự tưởng tượng ra cảnh tượng bộ tộc Hắc Hỏa tuyệt mỹ như thế
Hỏa Nham mới đầu nghe còn khẽ gật gù, nhưng càng nghe phía sau, sắc mặt bắt đầu càng trở nên khó coi, nghe được mấy chữ ”một hai trăm năm’’ cuối cùng liền đen mặt lại
Lục Trần nhìn y cười cười:
-Không thoải mái rồi, đúng không
Không muốn chứ gì
Hắn cố ý chỉ về phía Hỏa Nham, tiếp tục nói:
-Ngươi xem, tuy ngươi là Man nhân, ta là Nhân tộc, nhưng tâm tư mọi người đều giống nhau
Ngươi có hùng tâm tráng khí, ngươi muốn kiến công lập nghiệp, ngươi muốn trở thành vị anh hùng thiên cổ được bộ tộc Hắc Hỏa tán dương, vậy dựa vào cái gì muốn người khác chỉ làm hòn đá kê chân
Quả thật muốn như thế, hỏi ai sẽ còn nhớ tới ngươi
-Hơn nữa cứ coi như ngươi đồng ý, ta cũng không làm