Mặc dù Hoả Nham nói chiến sĩ tộc Thần Mộc là phế vật, chiến sĩ tộc mình bị phế vật đuổi chạy, thế nhưng chính y cũng không coi là thật
Đây chỉ là những lời quá khích khi tức giận mà thôi
Nói xong Hoả Nham sẽ quên ngay, mấy người Thiết Hùng, Hắc Ngưu cũng không để trong lòng
Những câu hỏi của Lục Trần mới là điểm chính
Mặt Hoả Nham hơi thay đổi, có chút khó coi, một lát sau, hỏi:
-A Cha nói thế nào
Khi Hoả Nham không có mặt, khỏi phải đoán, chỉ có tộc trưởng Hoả Hổ mới có thể ngăn cản đám chiến sĩ đầy người máu nóng này
Thiết Hùng và Hắc Ngưu liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện của cả hai có vẻ hơi kỳ lạ, Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy hết
Một lát sau, Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó nói:
-Tộc trưởng nói mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lòng người chưa ổn, hết thảy mọi chuyện chờ ngài trở lại hẳng nói
Hoả Nham hơi ngây người, ngay sau đó, mặt y lộ vẻ khóc cười không xong
Y và Lục Trần nhìn nhau một cái rồi cười khổ, nói:
-Ta đi tìm A Cha thương lượng một chút
Thiết Hùng và Hắc Ngưu xoay người rời khỏi, chỉ có hai người Lục Trần và Hoả Nham ở lại
Hỏa Nham nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi đi với ta
Lục Trần hỏi:
-Cha và con trai ngươi không thích ta, ngươi nhất định muốn ta cùng đi với ngươi ư
Hỏa Nham hơi do dự, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Ngươi đã là thầy tế của tộc bọn ta, trước sau gì cũng có lúc gặp mặt hoặc tranh chấp
Không bằng cứ thừa dịp này nói rõ mọi chuyện, sau này đỡ phải phiền phức
Lục Trần bình tĩnh gật đầu, có vẻ không để trong lòng việc này, ngược lại, hắn nhìn Hoả Nham, hỏi:
-Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào
-Đương nhiên là muốn trả thù
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hỏa Nham không chút do dự nói:
-Ở phương bắc Hoang Nguyên này nếu ngươi lui một bước, người khác sẽ tiến một bước, ngươi mà yếu một chút, người khác sẽ ác một chút
Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì chẳng phải là để những tộc nhân trong trại chết vô ích hay sao
Lục Trần ” Ừ” một tiếng, nói:
-Ngươi đã hạ quyết tâm là tốt rồi
Hỏa Nham quay đầu lại nhìn hắn, thấy xung quanh không có ai, liền im hơi lặng tiến tới gần, hỏi:
-Trận chiến này ngươi có nắm chắc không
Lục Trần cười cười một chút rồi nói:
-Nếu như tất cả những gì ngươi nói với ta trên đường đi đều là thật
Thế thì chỉ cần có ta hỗ trợ, trận chiến này thắng chắc
Hỏa Nham chợt mừng rỡ, nhưng sau khi mừng xong, y có chút không quá tin tưởng, nhỏ giọng nói:
-Thật không
Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế
Lục Trần “Xì” một tiếng, cười mắng:
-Lúc ta không muốn làm, ngươi liều mạng kéo ta theo ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ ta đã lên thuyền giặc, không thể không giúp ngươi, ngươi lại không tin ta
Ta nói được thì nhất định sẽ được, làm gì mà ngươi nói nhảm nhiều quá vậy
Hỏa Nham cười ha ha, dáng vẻ mừng rỡ đi tới phía trước
Lục Trần đi bên cạnh hắn, hỏi:
-Sao ngươi có thể khẳng định vị A Cha tộc trưởng kia sẽ đồng ý đề nghị của ngươi
Hỏa Nham vung tay lên, cười nói:
-Ngươi không hiểu đâu, A Cha của ta từ sớm đã giao những chuyện này cho ta
-Á, vậy thì tốt
Lục Trần mỉm cười, nói
Khoảng nửa giờ sau, Hỏa Nham và Lục Trần rời khỏi chỗ ở của tộc trưởng Hoả Hổ, có điều vẻ mặt của hai người có chút quái lạ
Vẻ mặt Lục Trần hơi kinh ngạc thêm vào chút buồn cười, mặt Hoả Nham thì xanh mét, dáng vẻ vô cùng tức giận, trên đường đi không ngừng thở phì phò
Những tộc nhân tộc Hắc Hỏa bên cạnh rối rít tránh đường
Không ai dám chọc tên thủ lĩnh Chiến Sĩ vóc người khôi ngô này
Khi hai người đi tới một nơi yên tĩnh không người, Lục Trần nhàn nhạt hỏi:
-Sao vậy
Hỏa Nham bỗng dưng gầm nhỏ một tiếng rồi một quyền đấm vào vách đá bên cạnh
Một mảng lớn cát đá bị đánh rớt xuống, Hoả Nham cắn răng, nói:
-Hồ đồ, hồ đồ
A Cha của ta sao lại hồ đồ như thế
-Lão có hồ đồ hay không không có gì để nói, bây giờ tộc trưởng không định xuất binh trả thù, ngươi sẽ làm gì
Lục Trần đứng bên cạnh Hoả Nham bình tĩnh nói:
-Nhân tiện đây ta nói một câu, trong thánh địa chúng ta đã làm thành giao dịch, ta đáp ứng vì nghĩ trong tộc Hắc Hỏa, ngươi là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng
Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù ta và ngươi có bản lĩnh ngất trời, thật sự muốn tộc Hắc Hỏa trở nên mạnh mẽ cũng là làm nhiều nhưng chẳng được gì, đúng không
Hỏa Nham “Hừ” một tiếng, nói:
-A Cha của ta đã là tộc trưởng nhiều năm, những nguyên tắc của Hoang Nguyên người đều biết, làm thế nhất định là có nguyên nhân
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi làm ơn cho ta biết nguyên nhân
Hỏa Nham im bặt
Lục Trần nhún nhún vai, nói:
-Ta cũng không gấp, ngươi tự giải quyết việc này đi
Nói xong, Lục Trần tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi dựa vào vách tường
Con Sói Đen A Thổ từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh hắn cũng thuận thế nằm sấp xuống bên cạnh
Lục Trần xoa đầu A Thổ, rất nhanh sau đó, liền nhắm mắt lại
Hỏa Nham nhìn một hồi lâu
Sau đó y đột nhiên giậm chân một cái, một lần nữa xoay người lại đi tới chỗ Hoả Hổ
Một canh giờ sau, rất nhiều tộc nhân tộc Hắc Hỏa nghe được tiếng hai người cãi vả kịch liệt nhất từ trước tới nay, tranh cãi tới mức trời đất lu mờ, đinh tai nhức óc
Cuộc tranh cãi này đột nhiên ngừng lại ngay giờ phút cuối cùng
Dường như Hoả Nham đã nhịn hết nổi, y từ bên trong bước ra sau đó quát hỏi xung quanh
Ngay sau đó, một nhóm lớn Chiến Sĩ Man Tộc ngay lập tức đến bên cạnh Hoả Nham bao vây hắn lại
Ở một bên khác, Hỏa Hổ cũng đi ra, dáng vẻ già yếu của lão vẫn như trước, không, thậm chí còn già nua hơn trước đây không lâu tới mấy phần
Đôi cha con này đang tức giận trợn mắt nhìn nhau
Trong nháy mắt, một lựa chọn đặt trong tay toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa-nơi mà Chiến Sĩ Man Tộc cường hãn hung mãnh chiếm phần đông
Không cần thiết phải biết kết quả của cuộc tranh cãi này
Bởi vì trong lúc hai người giằng co, mọi người trong tộc Hắc Hỏa đều nhìn thấy gần như toàn bộ Chiến Sĩ Man Tộc đều tự động đứng sau lưng Hoả Nham
Bên phía tộc trưởng Hoả Hổ, chỉ có một mình cháu trai Hoả Ưng của lão chạy tới, đỡ ông nội, sau đó ánh mắt lộ vẻ thương tâm dìu lão trở vào trong
Hoả Nham đứng trong đám người, sắc mặt của hơi khó coi, lại có chút buồn bã
Có điều, y nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này rồi đi tới bên cạnh Lục Trần
Lục Trần có vẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế hắn không thật sự ngủ
Cho nên hắn nhanh chóng đứng dậy, gật đầu với Hoả Nham, nói:
-Có lẽ trên đời này chỉ có một mình ngươi dám cứng rắn với tộc trưởng Man Tộc như thế, đúng không
Hỏa Nham rên một tiếng, nói:
-Chuyện đánh lén lần này A Cha của ta không xen vào nữa
Nhưng mà chúng ta đã quy ước, nếu như lần này ngươi không có cách nào trợ giúp bọn ta, như vậy ngươi không thể ở lại bộ tộc nữa
Lục Trần cười ha ha, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Ta nói với ngươi rồi, trận chiến này thắng chắc
Có điều nếu muốn giúp tộc Hắc Hỏa bọn ngươi hùng mạnh lên thì có một số việc ta cần phải làm
-Việc gì
Hỏa Nham hỏi một câu
-Không được giết tất cả mọi người như đang đồ thành
Lục Trần thở dài, nói:
- Ở phương bắc này, số lượng tộc nhân Man Tộc của các ngươi quá ít, muốn đạt được kết quả mong muốn nhanh hơn tất nhiên phải dùng cách khác thường
32/ 9
-Thủ đoạn gì
Trong ánh mắt Hỏa Nham lộ ra vài phần nghi hoặc, xem xét Lục Trần với dáng vẻ hoài nghi
Lục Trần cũng không thèm giấu diếm ý tứ của mình, ngoắc noắc tay ra hiệu cho Hỏa Nham đến bên cạnh, sau đó hai người xì xầm to nhỏ một hồi
Sau đó Hỏa Nham sắc mặt liền thay đổi, thoạt nhìn rất khó coi, lắc đầu nói:
-Như vậy không ổn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần khó hiểu:
-Tại sao
Hỏa Nham liền đáp:
-Ngươi là nhân tộc, không biết tập tục của Hoang Nguyên Man tộc chúng ta
Trước giờ chưa có kẻ nào làm như vậy
Lục Trần thản nhiên nói:
-Trước kia cũng không có bộ tộc nào suy yếu đến tình trạng này, còn mộng tưởng có thể khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh ngày xưa hay sao
Hỏa Nham lập tức nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì
Lục Trần nhìn y rồi nói:
-Ngươi muốn ta giúp ngươi, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định tận tâm tận lực
Trước mắt tình hình bộ tộc Hắc Hỏa như vậy, nếu muốn phục hưng khó khăn cỡ nào, lựa chọn một ít thủ đoạn hiếm thấy, đi một nước đi mới cũng là khó tránh khỏi
Hỏa Nham vẫn là không gật đầu đáp ứng, chỉ là dựa lưng vào vách đá, ngồi bên cạnh Lục Trần
Từ đằng xa thỉnh thoảng có ánh mắt quét về phía hai người, chỉ thấy một kẻ là Man nhân dáng người khôi ngô, hung hãn vô cùng, một là Nhân tộc vẻ mặt hờ hững âm trầm, bề ngoài khác biệt như ngày với đêm, nhưng chẳng biết tại sao khi hai người kia cùng ngồi một chỗ lại tạo thành cảm giác hài hòa đến kỳ dị
Một lát sau, Hỏa Nham trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao
Lục Trần đáp:
-Biện pháp khác, thật ra cũng không phải không có…
Hỏa Nham tinh thần chấn động:
-Nói nghe một chút
Lục Trần liền nói:
-Chính là làm theo nguyên tắc của các ngươi trên Hoang Nguyên này, ẩn nấp kín đáo, chú trọng phát triển, sinh con dưỡng cái, một năm rồi lại một năm, một trận chiến rồi lại một trận chiến từ từ đi qua
Có sự hỗ trợ của ta, đối phó với những tiểu bộ tộc đại khái không có vấn đề gì, cơ bản đều có thể đánh bại
Chỉ có điều bộ tộc Hắc Hỏa chỉ có vài người, chết một người thiếu một người, coi như cho ngươi có địa bàn rộng lớn hơn nữa, ngươi cũng chẳng đào đâu ra người giúp ngươi trông coi phải không
Vì vậy ta nghĩ, chờ ba mươi, năm mươi năm nữa, nhân khẩu trong tộc càng nhiều hơn, bộ tộc Hắc Hỏa có thể khống chế một mảnh Hoang Nguyên tại biên giới phương bắc này rồi
-Sao đó lại thế nào, ngươi còn có tâm khí hùng tráng muốn khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh lúc xưa nữa hay không
Lục Trần nhìn Hỏa Nham thản nhiên nói
-Dựa theo tình huống ngươi đã nói với ta, địa bàn phía nam còn rộng hơn nơi đây gấp trăm lần, những bộ tộc cường thịnh nhất nhân khẩu đều gấp mười lần bộ tộc Hắc Hỏa trở lên, vậy phải làm sao bây giờ
-Tiếp theo chờ sinh đẻ, đại khái chờ một hai trăm năm, nếu như Hỏa Thần phù hộ không có thiên tai, không có bộ tộc nào gây chiến, mọi chuyện đều hoàn hảo không phát sinh tình huống sai lầm nào, nhân khẩu củ bộ tộc nhiều hơn, chiến sĩ nhiều đến mức lúc nào đó có thể cùng những đại tộc kia chiến đấu một trận, hoặc có lẽ lúc ấy có thể quyết chiến hơn thua
Nhưng có lẽ đến ngày ấy, cả hai chúng ta có lẽ chẳng còn nữa
Lục Trần tự hỏi tự đáp, tự tưởng tượng ra cảnh tượng bộ tộc Hắc Hỏa tuyệt mỹ như thế
Hỏa Nham mới đầu nghe còn khẽ gật gù, nhưng càng nghe phía sau, sắc mặt bắt đầu càng trở nên khó coi, nghe được mấy chữ ”một hai trăm năm’’ cuối cùng liền đen mặt lại
Lục Trần nhìn y cười cười:
-Không thoải mái rồi, đúng không
Không muốn chứ gì
Hắn cố ý chỉ về phía Hỏa Nham, tiếp tục nói:
-Ngươi xem, tuy ngươi là Man nhân, ta là Nhân tộc, nhưng tâm tư mọi người đều giống nhau
Ngươi có hùng tâm tráng khí, ngươi muốn kiến công lập nghiệp, ngươi muốn trở thành vị anh hùng thiên cổ được bộ tộc Hắc Hỏa tán dương, vậy dựa vào cái gì muốn người khác chỉ làm hòn đá kê chân
Quả thật muốn như thế, hỏi ai sẽ còn nhớ tới ngươi
-Hơn nữa cứ coi như ngươi đồng ý, ta cũng không làm