Thiên Ảnh

Chương 324: Hiểu lầm




Chỉ nghe toạc một cái, Diệp Tử đã ra tay, kéo bộ áo da thú trên người xuống hơn phân nửa
Lục Trần chỉ thấy trước mắt mình bỗng sáng lòa
Giây phút đó, dù là điềm tĩnh như hắn, cũng phải ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn Diệp Tử mà há hốc mồm, nhất thời kinh ngạc đến ngơ ngác, không biết nên nói gì nên làm gì, cứ thế ngồi im một chỗ không nhúc nhích
Bên cạnh Lục Trần vốn dĩ còn có A Thổ lười biếng, lần này hình như cũng bị làm cho hết hồn, giật mình, lật người nhảy lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Tử đột nhiên lõa lồ nửa người trước mặt, trừng hai mắt, mãi hồi lâu không phát ra chút âm thanh nào
Bầu không khí trong căn nhà đá này lập tức rơi vào im lặng
Diệp Tử nhắm nghiền hai mắt, má đỏ bừng, nội tâm vừa xấu hổ vừa bi phẫn, còn có cảm giác quyết liệt như thể xả thân vì nghĩa trong lúc tuyệt vọng
Có điều, nàng đợi một hồi lâu, bỗng bừng tỉnh khỏi cảm xúc kỳ lạ đang bốc lên trong mình, lại phát hiện hình như không hề xảy ra chuyện như dự tính
Man tộc ở hoang nguyên hầu như đều là nam tôn nữ ti, nhất là những nữ tử Man tộc bị đánh bại, bắt về làm nô tì thì lại càng ít tôn nghiêm, thông thường đều trở thành đồ chơi của chủ nhân mới, hoặc là công cụ để sinh dưỡng hậu duệ
Trên thực tế, nữ tử Man tộc lâm vào tình cảnh này chỉ cần không tự tìm đường chết thì đều trông chờ vào việc sinh con đẻ cái
Chỉ cần có hậu duệ, thì nếu nể mặt con cái, tình cảnh của họ cũng sẽ đỡ hơn chút ít, ít nhất là có thể có được một thân phận tương đối chính thức
Theo dự tính ban đầu của Diệp Tử, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng việc từ bỏ tôn nghiêm để dâng hiến xác thịt, mà theo tình hình thông thường, nếu trước mặt là một người Man thì lúc này nửa phần đã ào tới đè nàng xuống
Nhưng lạ ở chỗ, tình thế như vậy không hề xảy ra
Nàng đứng tại chỗ, cảm thấy xung quanh hình như cứ trống rỗng, không có ai đến gần, cũng không có âm thanh, chỉ có một làn gió không biết từ đâu tới lướt qua làn da trắng muốt của nàng, mang tới chút lạnh lẽo
Diệp Tử mở mắt ra, phát hiện thầy tế áo đen phía trước đã quay người đi không biết từ lúc nào, còn con sói đen khổng lồ của hắn vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, cặp mắt vốn hung hãn tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc
- Đại nhân…
Diệp Tử không biết vị thầy tế áo đen thần bí này bị làm sao, vì cớ gì mà hắn không làm như những nam tử Man tộc bình thường chứ
Ầy, cho dù hắn là một vị thầy tế vĩ đại và ghê gớm, sở hữu sức mạnh vu thuật Hắc Hỏa trong truyền thuyết, nên không giống với những người Man khác chứ
Nhưng mà, về chức năng sinh lý của nam nhân, chắc cũng phải giống người Man chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Tử bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đồng thời trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, lo lắng hành động này của mình không mê hoặc được vị thầy tế đại nhân này, ngược lại còn chọc giận hắn, thế há chẳng phải mang đến tai họa cho các tộc nhân của mình hay sao
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Tử chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn đi
Phải thừa nhận, Diệp Tử không phải là một người Man kiến thức rộng rãi hay có năng lực
Trên thực tế, ở bộ tộc Thần Mộc, nàng cũng chỉ là một thiêu nữ Man tộc bình thường, cùng lắm thì nhan sắc, da dẻ cũng tạm được, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở bộ tộc, với thế giới bên ngoài, nàng chỉ biết một vài quy củ cơ bản của thế giới Man tộc mà thôi
Nàng mong có một ngày, nếu mọi chuyện không có thay đổi gì lớn, vốn dĩ nàng sẽ tìm một dũng sĩ mạnh nhất trong bộ tộc để lấy làm chồng, sau đó tận tâm tận lực hầu hạ, sinh con đẻ cái cho y
Khi phu quân ra trận, nàng sẽ lo lắng, chúc phúc cho y, khi y bình yên trở về, nàng sẽ vô cùng mừng rỡ, ngày đêm làm lụng, cứ thế mà sống hết một đời bình thường
Cho đến cái đêm nọ, khi bóng đen đáng sợ của tên thầy tế áo đen đó phủ kín bầu trời, khi Ảnh Ma khủng khiếp đó từ trên trời giáng xuống, những chiến sĩ của bộ tộc Hắc Hỏa bị vu thuật ma hóa tiến vào bộ lạc, sau đó bộ tộc Thần Mộc trường tồn nhiều năm diệt vong tại đây, còn nàng cùng rất nhiều tộc nhân cũng trở thành tù binh của tên Tế ti áo đen này từ đó
Nàng vốn nên căm hận hắn, trên thực tế, tận sâu trong lòng nàng vẫn rất căm ghét, thù hận con người này, nhưng sợ hãi vẫn chiếm phần nhiều trong cảm xúc của nàng
Hơn nữa đêm khuya đó đã áp đảo tất cả, khiến nàng đứng trước mặt tên nam nhân này, thậm chi đến suy nghĩ căm hận cũng không dám có
Trong truyền thuyết, các Shaman và thầy tế không gì là không làm được, thậm chí có người có thể đọc được suy nghĩ người khác
Hắn định xử trí mình thế nào đây
Mình chết thì xem như xong, tuyệt đối đừng liên lụy tới người khác
Mình…
Chính vào lúc trong đầu Diệp Tử đan đầy hỗn loạn, đủ thứ tạp niệm ùn ùn kéo đến, Lục Trần đứng quay lưng về phía nàng khẽ ho một tiếng, nói:
- Ngươi, mặc y phục vào trước đi đã
Diệp Tử ngẩn ra một lúc, đầu tiên là xấu hổ, nhưng sau đó liền mừng thầm trong bụng, nghe giọng điệu của vị thầy tế đại nhân này, hình như không hề tức giận
Có điều, nghe nói những đại nhân vật như thế đều vui giận bất thường, chẳng ai dám khẳng định giây tiếp theo họ sẽ làm gì
Diệp Tử vội vàng đáp một tiếng, sau đó luống cuống choàng tấm áo da thú vừa bị mình kéo xuống lên người
Duy chỉ có chút xấu hổ ở chỗ, bộ áo da thú đó may đúng là hay, vừa rồi nàng mang quyết tâm bất chấp tất cả để xé nó, thậm chí còn nghĩ nếu hôm nay chết tại đây cũng chẳng sao, nên khi ấy chẳng hề nghĩ qua một lúc nếu phải mặc lên lần nữa thì sẽ ra sao
Chỉ thấy, chiếc áo da thú đã rách thành hai mảnh, bất luận Diệp Tử có che thế nà cũng không được, không phải rơi đằng trước thì đằng sau cũng lộ một mảng
Cuối cùng, Diệp Tử thực sự hết cách, đành bưng cái mặt đỏ bừng gỡ hai tấm da thú phía trước và sau xuống cột lại, sau đó cũng mặc kệ luôn tấm lưng, buộc lên vị trí phía trên ngực, lúc này mới miễn cưỡng che thân được, không quá khó coi
Chỉ có điều làm vậy, thân hình nhỏ nhắn yểu điệu của nàng lại càng thêm phần quyến rũ
Lục Trần quay người lại nhìn thấy vậy liền thầm trợn trừng trong đầu, bụng nghĩ, may mà vị thiếu nữ Man tộc này còn có gương mặt của người Man, trên mép còn có hai cái răng nanh nhỏ trông không khác gì dã thú nhắc nhở, bằng không sức hấp dẫn này cũng thực sự không nhỏ
Có điều bất kể thế nào, cho dù bao năm qua Lục Trần chẳng được coi là chính nhân quân tử gì, cũng đã làm rất nhiều chuyện hắc ám, nhưng với nữ nhân Man tộc, hắn vẫn không có hứng thú
Cho nên, sau khi nhìn thấy thân hình uốn lượn của Diệp Tử, hắn liền tránh mắt đi, cau mày nói với nàng:
- Ta chỉ muốn hỏi xem, tộc nhân ngươi hiện tại còn lại bao nhiêu chiến sĩ thôi, ngươi làm gì mà như trời sắp sập xuống vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Tử đỏ cả mắt, loáng thoáng ngấn lệ, lại quỳ xuống đất:
- Tiểu nữ cầu xin ngài, đại nhân, xin ngài hay tha cho tộc nhân của tiểu nữ
Lục Trần thở dài, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống:
- Trong đầu ngươi đang nghĩ gì, nói rõ ràng cho ta xem
Diệp Tử ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu bắt đầu nói
Hóa ra, ở hoang nguyên Nam Cương này, vì người Man trời sinh hung hãn hiếu chiến, trong quá khứ cũng nhiều lần xảy ra chiến tranh giữa các bộ tộc
Có chiến tranh, thì tức sẽ có đổ máu chết chóc, và cả… tù binh
Người Man không hề khách khí với tù binh, với thiên tính hung hãn của họ, kết cục của những tù binh đó không cần nói cũng biết, nữ nhân có thể được phân chia như của cải, chiến sĩ nam nhân nếu chưa bị hành hạ đến chết, thì thường đều bị bắt đi làm những công việc cực kỳ nguy hiểm, hoặc bị ép đi tiên phong trong chiến sự tiếp theo, dùng làm bia đỡ để hao tổn sức kẻ địch
Diệp Tử dĩ nhiên là biết rõ những chuyện này, vốn dĩ cũng không ôm ấp nhiều hy vọng, nhưng vào cái đêm vong tộc đó, Lục Trần lại cho họ một tia hy vọng, nói là sẽ đối xử bình đẳng, để họ trở thành một phần của bộ tộc Hắc Hỏa
Điều này dĩ nhiên là khác một trời một vực so với những gì mà tù binh bị đối xử trong suy nghĩ của người Man tộc, có điều cũng chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cộng thêm người nhà bị sức ép về vận mệnh, nên mới có nhiều người bị ép đầu hàng như vậy
Diệp Tử vừa nghe thấy lời đầu tiên của Lục Trần, cái hắn cần không bao gồm phụ nữ và trẻ con, chỉ cần đàn ông trưởng thành, lập tức động đến suy nghĩ mà nàng sợ hãi nhất, liền mất kiểm soát
Lục Trần nghe thiếu nữ Man tộc đang nằm sấp trước mặt mình, nói đứt quãng, thỉnh thoảng nghẹn ngào thút thít này nói xong, nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi hiểu sai rồi, ta không có ý đó
Diệp Tử cứng đờ người, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vị thầy tế áo đen này, trong mắt kinh ngạc đan xen mừng rỡ, xem bộ hình như đến cả nỗi căm hận vốn đang che giấu cũng nhạt đi hẳn
Lục Trần khoát tay:
- Những lời ta từng nói với các ngươi, không hề có ý nuốt lời
Chỉ cần ngày nào ta vẫn còn ở đây thì tất sẽ làm được
Những lời này sau khi ngươi quay về, cũng có thể nói với mấy tộc nhân của ngươi
Diệp Tử gật đầu lia lịa, nói liên tục một hồi:
- Tiểu nữ sẽ nói, tiểu nữ sẽ nói, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Giờ thì ngươi yên tâm rồi chứ, bây giờ có thể cho ta biết, bộ tộc Thần Mộc các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Tử không trả lời ngay, xem ra vẫn còn chút do dự ngập ngừng
Lục Trần hơi buồn cười:
- Rốt cuộc thì ngươi có đầu óc hay không vậy, chuyện này ta chỉ thuận tiện hỏi ngươi mà thôi
Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không biết ư, có tin bây giờ ta ra đó tìm mấy thủ lĩnh bộ tộc Hắc Hỏa, hỏi trực tiếp là ra ngay không
Diệp Tử nghĩ thử thì đúng là vậy, liền có chút nản lòng, đành bối rối nói:
- Đại khái thì còn khoảng bốn mươi người ạ
Lục Trần hơi kinh ngạc, có điều liền hiểu ra, số này dĩ nhiên không thể đều là các chiến sĩ bộ tộc Thần Mộc lúc còn hưng thịnh, miễn cưỡng lấy thêm hẳn là không ít
Hắn trầm ngâm một lúc, bèn xua tay nói:
- Ngươi đi gọi mấy tên đó tới đây
Diệp Tử lại bắt đầu lo lắng, có điều khi nhìn qua vẻ mặt Lục Trần, nàng không dám nói thêm gì, đành đáp một tiếng rồi đi ra ngoài
Sau khi thấy bóng lưng nàng đi khỏi, Lục Trần vô thức có cảm giác nhẹ cả người, ban nãy hết chói mắt lại đến hoa mắt, người có nước da đẹp như vậy trong số các nữ tử Man tộc thực sự không nhiều
Lúc này, con sói đen bên cạnh đột nhiên gầm gừ một tiếng trầm thấp
Lục Trần liếc nhìn nó:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.