Thiên Ảnh

Chương 333: Đêm tối tới




-Thủ lĩnh Hoả Nham
Diệp Tử hơi kinh ngạc, sau đó cẩn thận nhớ lại
Một lát sau, sự nghi ngờ xuất hiện trên mặt nàng, nói:
-Ta… Ta cũng không nhớ nữa
Lục Trần nói:
-Không phải lúc bình thường ngươi luôn đi tới đi lui trong nơi trú quân để làm việc ư, chẳng lẽ nhiều ngày vậy ngươi vẫn chưa nhìn thấy y lần nào
Diệp Tử nhíu nhíu mày, dường như hơi có suy nghĩ rồi nói:
- Ấy, ngài nhắc vậy mới để ý, hình như là mấy ngày nay không thấy thủ lĩnh Hoả Nham
Lục Trần cúi đầu trầm ngâm, một lát sau, hắn tự nhủ:
-Trùng hợp vậy ư, vài ngày nữa là xuất chinh rồi…
Diệp Tử nghe không rõ cho nên hỏi lại:
-Ngài nói gì vậy đại nhân
Lục Trần yên lặng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trong bóng tối của ngôi nhà giống như hoà làm một với bóng tối xung quanh
Hoả Ưng ban ngày bị Lục Trần sỉ nhục xong, không biết là chính y bớt giận hay là có người ngăn cản nên y không xông tới liều mạng với Lục Trần như những gì y kêu la
Có điều, với người kiêu căng tự mãn như Hoả Ưng, việc này có thể xem là sự sỉ nhục vô cùng lớn với y
Trước khi trời tối, như bình thường, Lục Trần gọi hai mươi tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa tới sau đó gọi năm người canh giữ, mười lăm người khác được cho về nghỉ
Có điều, khi bọn họ rời khỏi, Lục Trần gọi bọn họ tới góc tối trong phòng đá nói một hồi, người ngoài không nghe được cũng không thấy được những gì tên thầy tế áo bào đen này căn dặn
Có điều, khi những tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa này rời khỏi, có thể nhìn ra vẻ mặt họ có chút nghiêm nghị
Cảnh này bị người nhìn thấy, không lâu sau đó, tin tức đã truyền tới tai những người có quyền thế lớn nhất tộc Hắc Hỏa
Hoả Ưng giống ngày thường ở bên người Hoả Hổ-ông của y
-Hắn để những Vệ Sĩ Hắc Hỏa kia trở về
Sau khi nghe xong, Hoả Ung là người đầu tiên mở miệng hỏi, âm thanh trong giọng nói cũng cao hơn vài phần
Người nói chuyện là Xích Tê, thuộc hạ của y được phái đi bí mật giám sát nhà đá của tên thầy tế áo bào đen kia
Trong tộc Hắc Hỏa, những chiến sĩ mạnh mẽ nhất chính là những người tham gia cuộc chiến với tộc Thần Mộc lần trước
Có điều, phần lớn những người này tin cậy Hoả Nham nhất, sau đó là Lục Trần-người khắc phù văn Hắc Hỏa trên người họ giúp họ có thể ma hoá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để những người này nghiêng theo hướng khác là chuyện rất khó
Trong tình hình này, đám trưởng lão lớn tuổi trong tộc Hắc Hỏa phát huy tác dụng lớn
Dưới tay những người này còn ít người, mặc dù không bằng những chiến sĩ mạnh mẽ nhất, nhưng cũng có thể xem là một lực lượng không thể coi nhẹ
Lúc này, Xích Tê nhìn Hoả Ưng, cười nói:
-Đúng vậy, xem ra ban ngày Lục Trần chỉ ra oai mà thôi, lúc về không có ai tới liền cho rằng không ai dám chọc hắn
Hỏa Ưng cắn chặt răng, mặt lộ vẻ hung ác, y trầm giọng nói:
-Người này ban ngày làm nhục ta như thế, ta với hắn không chết không thôi
Xích Tê cười không nói, Bạch Điêu ở bên cạnh đi tới trước người Hoả Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói:
-Tộc trưởng, tới lúc quyết định rồi
Hỏa Hổ từ từ mở mắt ra nhìn Bạch Điêu
Bạch Điêu nói:
-Kế tốt nhất bây giờ là đánh nhanh thắng nhanh
Thân phận của Lục Trần là thầy tế, tuy vẫn chưa hoàn toàn phục chúng, nhưng giết hắn trước mặt mọi người cũng không hay
Tốt nhất là thừa dịp đêm nay giết sạch hắn và vây cánh của hắn, thêm cả đám tàn dư tộc Thần Mộc, lấy lại bầu trời tự do cho tộc Hắc Hỏa chúng ta
Khi trời sáng, dù có tộc nhân phát hiện, có ngài ra mặt trấn giữ, thêm vào vài cái tội danh cho bọn chúng là có thể gió êm sóng lặng ngay
Hỏa Hổ yên lặng thật lâu, không từ chối cũng không đồng ý
Khi ánh mắt mọi người tập trung trên người lão, tên tộc trưởng lớn tuổi này từ từ đứng lên, sau đó không nói một lời đi tới vách tường bên cạnh
Khi y đến bên vách tường, y vươn tay tới một nơi bình thường trong hộc tủ mò mò
Một tiếng ầm vang lên, một cái cửa ngầm mở ra
Sau đó Hỏa Hổ một mình đi vào, một lát sau, cửa ngầm đóng lại
Bên trong ngôi nhà hoàn toàn yên lặng, mọi người trố mắt nhìn nhau
Xích Tê có chút không kiên nhẫn hỏi Bạch Điêu:
-Tộc trưởng sao vậy, chẳng lẽ lâm trận rút lui
Bạch Điêu trầm ngâm một chút sau đó lắc lắc đầu nói:
-Không đâu, yên tâm đi
Sau khi Hoả Hổ đi vào mật thất, ánh mắt lão nhìn quanh bốn phía
Căn phòng có chút tối tăm, bên trong không có vật dụng gì
Trong phòng chỉ có một cái ghế đá vững chắc dính chặt mặt đất, phía trên trói một người to con vạm vỡ
Mượn ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy rõ người kia, thật bất ngờ, người này lại là Hoả Nham
Tên thủ lĩnh Man Nhân to con vạm vỡ này bị dây thừng trói chặt trên ghế, ngoại trừ đầu ra, không có bộ phận thân thể nào của y có thể cử động
Trên đầu và trên người y có nhiều vết máu, hiển nhiên là trước khi bị trói, y đã từng chiến đấu rất kịch liệt
Lúc này, khi nghe thấy tiếng bước chân, cái đầu đang cúi của Hoả Nham chợt ngẩng lên
Hai cha con yên lặng đối mặt trong mật thất tối tăm, ai cũng không nói gì
Có điều, ánh mắt của cả hai có tia lửa loé lên
Không biết bao lâu sau, Hoả Hổ lắc đầu một cái, sau đó từ từ đi tới bên cạnh Hỏa Nham rồi bình tĩnh ngồi xuống đất bên cạnh y
Bóng mờ từ từ bao phủ người hai cha con họ, sắc trời bên ngoài lúc này có vẻ như sẽ lập tức tối lại
-A Cha, ngươi nhất định phải là thế ư
Giọng của Hoả Nham vang lên trong mật thất, giọng nói trầm thấp mang theo chút kiềm nén, mơ hồ còn có chút mệt mỏi
Sắc mặt Hoả Hổ vô cùng hờ hừng, một lát sau nói:
-Là do ngươi buộc ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hỏa Nham cười lạnh một tiếng, không nói gì
Hỏa Hổ chờ một lúc, lại nói tiếp:
-Ta biết trong lòng ngươi rất hận ta, nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta chính là người nuôi ngươi lớn, là người hết lòng bồi dưỡng ngươi
Cả tộc đều biết chức tộc trưởng của ta sẽ truyền lại cho ngươi sau khi ta chết, ta làm tới vậy rồi ngươi còn muốn ta phải làm thế nào
Hỏa Nham nói:
-Ta không muốn ngươi phải làm thế nào, chỉ cần A Cha ngươi đứng một bên nhìn là được, mọi việc ta làm đều vì tộc Hắc Hỏa, ta sẽ làm cho tộc Hắc Hỏa mạnh mẽ trở lại, khôi phục lại vinh quang của tổ tiên…
-Ngươi chỉ làm cho tộc Hắc Hỏa biến mất mà thôi
Hỏa Hổ bỗng quát lớn một tiếng cắt đứt những lời con trai nói
Hỏa Nham liếc y một cái, sau đó cười lạnh một tiếng, lắc đầu, không nói gì
Hỏa Hổ thở gấp chửi thề hai câu, hơi bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp:
-Nam tử Nhân Loại tên Lục Trần kia chắc chắn không phải sứ giả của Hỏa Thần
Hắn là ác ma, là nội gián do Nhân Tộc phái tới, ngươi bị hắn lừa rồi
Hỏa Nham thản nhiênnói:
-Trên người hắn có lực lượng của Hắc Hỏa
Hỏa Hổ lắc đầu nói:
-Cũng do hắn giả thần giả quỷ, Hỏa Thần tuyệt đối không truyền lực lượng cho người ngoài tộc ta
Hỏa Nham nhìn cha mình một lúc lâu sau đó thở dài một hơi, đầu quay sang chỗ khác, không nói gì nữa
Hỏa Hổ hiểu ý nghĩ động tác này của con trai mình, yên lặng nhìn Hoả Nham, nói:
-Con trai, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần tối nay ngươi theo bọn ta bắt tên Lục Trần kia, sau đó giết hắn ngay trước mặt mọi người, như vậy chuyện cũ liền xóa bỏ, hết thảy như trước, ngươi vẫn là ngươi lúc trước, chức tộc trưởng này cũng là của ngươi
Sắc mặt Hoả Nham hơi vặn vẹo, trong lòng hơi giẫy giụa
Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt y từ từ kiên định trở lại, lắc mạnh đầu một cái
Hỏa Hổ đứng dậy, trong mắt đầy sự thất vọng khi nhìn chằm chằm đứa con trai xuất sắc nhất, được lão kỳ vọng nhiều nhất này, hỏi nhỏ:
-Sao ngươi lại không hiểu chứ
Tên Lục Trần đó dùng yêu thuật gì với ngươi lại làm cho ngươi trở thành thế này
Hỏa Nham im lặng một lát, nói:
-A Cha, người sai là các ngươi chứ không phải ta
Hỏa Hổ nhìn y thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi như đã từ bỏ
Lão xoay người lại từ từ đi tới cửa phòng, khi tay để trên chốt mở cửa, thân thể lão ngừng lại một chút, không xoay người lại, cứ như giao phó hậu sự, lạnh nhạt nói một câu:
-Ngươi tận hưởng buổi tối cuối cùng ở đây đi
Có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tận lực bồi dưỡng Hoả Ưng, nó chắc chắn sẽ là một tộc trưởng còn xuất sắc hơn ngươi
Nói xong, lão bước ra ngoài, cửa mật thất đóng lại
Ngay lập tức, bóng tối từ bốn phương tám hướng tràn tới bao phủ Hoả Nham vào trong bóng đen
Trong bóng tối, Hoả Nham ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen
Khóe miệng của y từ từ lộ vẻ cười lạnh, nụ cười này mang theo chút tự giễu và thất vọng
Đêm tối, tới
34/ 9
Trong bóng đêm sâu lắng, nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa hoàn toàn yên tĩnh
Cơn gió rét xào xạc, thét gào thổi qua vùng đất bị bóng tối bao trùm
Dưới những đám mây đen trong bầu trời đêm, ngoại trừ vài ngọn đuốc lác đác trong nơi trú quân ra không còn bất kỳ ánh sáng nào khác
Sống trong Hoang Nguyên hoang vu khắc nghiệt này, tộc Hắc Hỏa biết mình không được phép lơ là cho nên xung quanh nơi trú quân dù là đêm tối cũng có người tuần tra
Đám vệ binh cảnh giác nhìn chăm chú Hoang Nguyên mênh mông xung quanh nơi trú quân
Mặc dù do nguyên nhân trời tối không thể nhìn quá xa, nhưng nhờ ánh sáng của cây đuốc chiếu sáng những chỗ gần đó vẫn có thể đề phòng những yêu thú xuất hiện ban đêm hoặc là những nguy hiểm không lường trước được, ví dụ như trận đánh bất ngờ giữa tộc Thần Mộc và tộc Hắc Hỏa lúc trước
Ngoại trừ những trạm gác xung quanh phía ngoài nơi trú quân, bên trong nơi trú quân ngày thường cũng sẽ an bài một hai đội Chiến Sĩ Man Nhân tuần tra
Thế nhưng, trong đêm khuya trăng mờ hôm nay, ngoại trừ những trạm gác bên ngoài không có thay đổi ra, những đội tuần tra bên trong đã không thấy
Chỉ có những người có quyền thế trong tộc Hắc Hỏa mới có thể sắp xếp điều động các chiến sĩ tuần tra
Khuya đêm nay, những người có quyền thế trong tộc vẫn chưa ngủ
Khác với ngày thường, cả đám tập trung lại một góc tối trong bộ tộc
Phía trước bọn họ chừng hai ba mươi trượng có một căn nhà đá lẻ loi nằm ở nơi hẻo lánh, thỉnh thoảng có thể thấy một hai bóng người đi tới đi lui bên ngoài ngôi nhà
Trong bóng tối, đám người Hỏa Hổ, Bạch Điêu, Xích Tê nghiêm nghị đứng lên, Hỏa Ưng như thường lệ đứng bên cạnh ông y
Có lẽ do còn trẻ nên y không thể vững vàng như những người già, mặt có mấy phần kích động và lo lắng, hai tay nắm chặt thành quyền, thậm chí còn hơi run nhẹ
Trong vùng tối phía sau lưng bọn họ có mười mấy bóng người đang yên lặng mai phục, có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh của binh khí, sát khí từ người bọn họ không ngừng phả ra
-Có chắc chỉ có năm tên Vệ Binh Hắc Hỏa ở bên ngoài không
Trong bóng tối, tộc trưởng Hoả Hổ nhỏ giọng hỏi Xích Tê đang đứng cạnh y
Xích Tê gật đầu một cái, y hết sức khẳng định nói:
-Chắc, chỉ có năm người, mười lăm người còn lại đã trở lại chổ ở của tộc Thần Mộc
Hỏa Hổ yên lặng một lát, sau đó ánh mắt lão chuyển hướng liếc mắt nhìn những chiến sĩ đang ẩn núp trong bóng tối
Sau đó, ánh mắt lão tập trung vào Bạch Điêu
Bạch Điêu nói ngay:
-Tộc trưởng yên tâm, những người này đều là đám trẻ tuổi trong nhà bọn ta, mặc dù kém đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu nhưng chém giết không có vấn đề gì
Quan trọng hơn là bọn họ nghe lời
Hỏa Hổ yên lặng gật đầu, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Nếu không phải Hoả Nham đầu độc tẩy não đám trẻ tuổi nhà ta làm cho ai trong số chúng cũng thờ phụng tên thầy tế Nhân Tộc kia, tự mình ta cũng có thể dẫn người giết tên gieo hoạ này
Nghe vậy, Bạch Điêu mỉm cười, nói:
-Tộc trưởng không cần lo, nghìn sai vạn sai cũng là tên Nhân Tộc Lục Trần kia sai
Chỉ cần giết người này, ngài đứng lên hô một tiếng, những chiến sĩ kia sẽ tỉnh ngộ lại ngay thôi
Hỏa Hổ gật đầu, có vẻ rất đồng ý với lời của Bạch Điêu, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Bắt đầu thôi
Bạch Điêu xoay người lại liếc nhìn Xích Tê một cái
Tiếp theo, cả hai gật đầu cùng lúc rồi từng người nhìn về phía bóng tối vung tay
“Ầm!”
Một tiếng nổ ầm trầm thấp làm cho người ta sợ hãi vang lên
Mấy chục bóng người đứng lên cùng lúc, ánh sáng lạnh từ những binh khí trên tay không ngừng lấp loé
Sau đó, mượn nhờ bóng đêm, cả đám lao tới căn nhà đá đơn độc kia
Gió đêm như mang theo cơn giá rét không ngừng gào thét
Khi thổi vào mặt, nó làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái
Trong lòng Hoả Hổ vẫn còn mấy phần không yên tâm, quay đầu lại hỏi Bạch Điêu:
-Nghe nói những Vệ Sĩ Hắc Hỏa này đều được Lục Trần làm phép có thể ma hoá, sức chiến đấu tăng mấy lần, người của chúng ta có thể thắng chúng không
Bạch Điêu nghiêm mặt nói:
-Tộc trưởng cứ yên tâm, ta sớm đã nghĩ tới chuyện này, tuy ma hoá rất lợi hại nhưng không đáng ngại
Đầu tiên, muốn ma hoá phải do tên thầy tế nhân tộc kia làm phép, bây giờ là đêm khuya, tên Lục Trần khẳng định là đã ngủ say, nói không chừng lúc này hắn đang ôm con thị nữ tên Diệp Tử ngủ…
Nói tới đây, mấy lão già bên cạnh đều lộ nụ cười thô bỉ
Hỏa Hổ gật đầu một cái, chỉ có Hoả Ưng là hơi giật mình, hỏi Bạch Điêu:
-Bạch Điêu gia gia, đó chỉ là một tù binh tộc Thần Mộc được đưa cho Lục Trần, sao ông biết tên nàng vậy
Bạch Điêu hơi ngẩn người, mắt có tia sáng chợt loé lên khi nhìn về phía Hoả Ưng đang ngớ người
Ngay sau đó, lão cười lắc đầu nói với Hoả Ưng:
-Đứa nhỏ ngốc, ta sớm đã cực kỳ ghét tên nhân tộc này
Hơn nữa nếu phải đối phó hắn, tất nhiên phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, đúng không
Xích Tê bên cạnh cười ha ha một tiếng, nói:
-Ừ, nói có lý, vẫn là Bạch Điêu đại ca cẩn thận
Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, ha ha ha
Bạch Điêu cười khẽ, không để ý hai người họ, nói với Hoả Hổ:
-Thứ hai, dù sao thì số lượng Vệ Sĩ Hắc Hỏa rất ít, chúng ta thừa dịp ban đêm đánh bất ngờ, lấy nhiều đánh ít, nhìn thế nào cũng thấy chúng ta chắc thắng
Chỉ cần giết tên Lục Trần là xong mọi chuyện
Hỏa Hổ gật đầu, khá đồng ý với lời của Bạch Điêu
Bạch Điêu nhìn sắc mặt lão, hỏi:
-Vậy chúng ta qua nhìn chút chứ
Vì vậy, mọi người hướng mắt nhìn về ngôi nhà đá, trong bóng đêm chợt vang lên tiếng chém giết
Ngay sau đó, một đống bóng người điên cuồng vặn vẹo, ánh đao bóng kiếm không ngừng loé lên trong gió lạnh, mùi máu theo gió từ xa bay tới
Những người ở chỗ này đều là người đi ra từ biển máu trong Hoang Nguyên cho nên hết sức quen thuộc với mùi máu tươi
Bạch Điêu vỗ tay một cái, cười nói:
-Xem ra mọi chuyện thuận lợi hơn những gì chúng ta nghĩ, tộc trưởng, chúng ta mau tới đó thôi
Hỏa Hổ yên lòng, cười ha ha một tiếng, nói:
-Được
Dứt lời, một đoàn người sãi bước đi tới ngôi nhà đá
Bóng tối trong đêm như thuỷ triều cuồn cuộn không ngừng sôi trào
Ở phía xa hơn, trong nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa, có người bị những tiếng động phát ra từ nơi này làm tỉnh giấc, trong bóng đêm nhanh chóng truyền ra những tiếng xôn xao
Có lẽ do bầu không khí khắc nghiệt kia, cũng có lẽ có người ngăn lại cho nên những tiếng xôn xao kia nhanh chóng bị đè xuống, nhiều nhất cũng chỉ có vài tiếng khóc của đám trẻ không hiểu chuyện vang lên
Âm thanh ở phương xa vang vọng trong đêm đen mang theo mấy phần thê lương
Đoàn người kia tiếp tục đi tới, mặt ai cũng có vẻ hưng phấn
Bọn họ vô cùng chờ đợi có thể thấy một buổi tiệc máu tươi
Nhưng khi đi được một nửa, có người liền nhíu mày, người này cảm thấy có gì đó không đúng
Bởi vì tiếng chét giết tới bây giờ vẫn không ngừng nghỉ, ở bóng tối phía trước vẫn có ánh sáng lạnh loé lên
Đồng thời còn có những tiếng gào thét được liều mạng đè nén lại, đây là vì bọn họ không muốn ồn ào nên trước đó thông báo cho những chiến sĩ trẻ tuổi này cố gắng giữ yên lặng
Càng tới gần, theo bản năng bọn họ càng bước nhanh chân hơn
Sau khi tới gần ngôi nhà đá, mượn nhờ chút ánh sáng mờ nhạt, rốt cuộc, Hỏa Hổ và những trưởng lão có thể thấy được rõ ràng tình hình trước ngôi nhà
Mấy chục Man Nhân trẻ tuổi vây quanh ngôi nhà, nhưng nhất thời lại không xông vào nổi vì có bốn năm bóng người đang đứng chặn bên trong ngôi nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những người này dựa vào nơi nhỏ hẹp cứng rắn đứng vững trước thế công mãnh liệt của những người bên ngoài
Mặc dù có lợi thế địa hình, thế nhưng có thể chống đỡ nổi nhiều người vây công như vậy có thể nhìn ra những người bên trong ngôi nhà có sức chiến đấu không hề bình thường
Mượn nhờ ánh sáng nhạt, mọi người nhìn bên kia một chút, ngay lập tức, cả đám hít vào hơi lạnh
Những người bên trong ngôi nhà ai cũng bắp thịt căn phồng như muốn nổ tung, thân thể họ phìng to như ma như quỷ
Đây rõ ràng là dáng vẻ của sự ma hoá
Mấy tên Vệ Sĩ Hắc Hỏa này im hơi lặng tiếng không chút dấu hiệu nào cứ thế tiến vào trạng thái ma hoá, sau đó đứng ngay cửa ngăn cản mọi người
Lòng Hoả Hổ chợt trầm xuống, sự lo lắng xuất hiện trong lòng lão, khi dừng chân, định quay đầu lại hỏi Bạch Điêu, đột nhiên, ngực lão chợt nhói lên
Sự lạnh lẽo tràn ngập tim phổi
Một lưỡi đao lạnh như băng từ sau lưng đâm vào cơ thể lão, sau đó không chút nương tình mang theo hơi thở tàn khốc xuyên qua lồng ngực già nua của lão
Toàn bộ lồng ngực sau đó là cả cơ thể của lão lạnh xuống ngay lập tức
Thân thể Hoả Hổ chợt run lên, sau đó quay đầu nhìn lại
Trong nháy mắt này, y đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh đều chậm lại
Đám trưởng lão Xích Tê còn đang khẩn trương nhìn ngôi nhà đá nên không chú ý
Chỉ có cháu trai Hoả Ưng của y vì đứng gần nên dường như nhận ra gì đó, khi quay đầu lại, trên mặt Hoả Ưng đầy vẻ hoảng sợ
Có một bóng người yên lặng xuất hiện sau lưng Hoả Hổ
Tay người này rời khỏi chuôi đao, sau đó có chút áy náy cười với y một cái
Gió đêm gào thét thổi qua, đầu tóc của người này có chút lộn xộn, sau lưng người này có một đám người im hơi lặng tiếng bước ra từ trong bóng tối
Đây là một người quen, người này vô cùng to lớn khôi ngô
Bóng tối đầy trời cuốn tới bao phủ toàn bộ tên Man Nhân có tuổi này
34/10
-Xích Tê
Đột nhiên, có một tiếng quát vô cùng thê lương giống như xé rách cổ họng vang dội toàn trường, áp xuống toàn bộ tiếng binh đao
Ngay lập tức, người người kinh ngạc chấn động, toàn bộ quay đầu lại nhìn
Lão tộc trưởng Hoả Hổ đứng phía sau đám người bị một lưỡi đao sắt bén đâm xuyên qua ngực, máu tươi chảy ra như suối, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ nửa người, Bạch Điêu đứng phía sau ôm thân thể Hoả Hổ, mặt đầy vẻ tức giận, dùng ngón tay đầy máu chỉ về phía Xích Tê đang đứng bên cạnh Hoả Hổ không biết phải làm sao
Y tức giận quát lên:
-Vì sao ngươi phải ám sát tộc trưởng
Mặt Xích Tê đầy sự sợ hãi, lắc đầu theo bản năng, nói:
-Không, không, ta không có…
Lời còn chưa dứt, ánh mắt y đột nhiên trợn to, những trưởng lão đứng xung quanh ngay lúc này ai cũng hít một hơi khí lạnh
Bởi vì đúng vào lúc này, bọn họ thấy sau lưng Bạch Điêu và tộc trưởng Hoả Hổ sắp chết có một bóng người từ trong bóng tối đi ra
Bóng người khôi ngô cao lớn đó từ từ đi tới
Có người đốt đuốc lên chiếu sáng gương mặt y, người tới chính là Hoả Nham
Trên mặt y vẫn còn vết thương, vết máu rãi rác toàn thân
Sát khí và sự uy nghiêm từ thân thể bừa bộn này vọt tới đám người như thuỷ triều
Càng ngày càng có nhiều bóng người xuất hiện sau lưng Hoả Nham, đó là những Chiến Sĩ Man Nhân mặt không cảm xúc, đi phía trước nhất là đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu
Bọn họ thành thục hơn, mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn những tên trẻ tuổi đang chém giết phía trước rất nhiều
Đám người này im hơi lặng tiếng đi tới, bao vây tất cả mọi người từ trong bóng tối
Không biết bắt đầu từ khi nào mà mọi thứ xung quanh đã yên tĩnh lại, không còn tiếng chém giết, không còn người gào thét
Mọi người mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó, tiếng hít thở nặng nề, khẩn trương liên tục vang lên
-Xích Tê, nhiều năm qua tộc trưởng vẫn coi ngươi là anh em, sao ngươi có thể cấu kết với người khác nhẫn tâm giết y
Bạch Điêu vô cùng phẫn nộ, đau buồn rống giận Xích Tê
Đồng thời, đôi mắt lão rưng rưng nước mắt, vẻ mặt vô cùng xúc động
Mặt Xích Tê đỏ lên, giận dữ hét:
-Không phải ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người
Vừa dứt lời, lão lập tức quay đầu nhìn xung quanh, hét:
-Các ngươi cũng thấy mà, vừa rồi ta đứng đây không làm gì cả, nhanh làm chứng cho ta
Mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh vẫn còn khiếp sợ
Sau khi thấy Hoả Nham và lượng lớn chiến sĩ vây lại, dường như nghĩ tới gì đó, mặt cả đám tái nhợt như tờ giấy, thân thể không ngừng run rẩy
Nhất thời, không có ai trả lời Xích Tê
Ngay lúc này, bên người Bạch Điêu có một âm thanh truyền tới
Hoả Ưng đứng bên cạnh Hoả Hổ đang sợ ngây người đột nhiên lên tiếng, mở miệng nói:
-Không, không phải, ta nhìn thấy, là ngươi…
Y giơ tay lên, trong mắt có ngọn lửa của sự tức giận
Ngọn lửa thiêu đốt làm cho khuôn mặt thiếu niên của y có chút vặn vẹo
Khi ngón tay y sắp chỉ tới một người khác, đột nhiên y ngừng nói, tay y giống như hóa đá cứng ngắc, dừng trên không trung
Một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng xuất hiện sau lưng y
Bóng người này vừa yên lặng lại khắc nghiệt đứng đó cứ như đã giấu đi toàn bộ tình cảm của mình
Một bàn tay to lớn thô ráp nắm phía sau cổ Hoả Ưng như một con sư tử trên Hoang Nguyên dùng cái miệng đầy răng nhọn của nó ngậm lấy cổ con mình
Đây là bàn tay quen thuộc trong trí nhớ, những năm qua, y tiếp xúc với bàn tay này rất nhiều
Y còn nhớ là khi còn nhỏ, bàn tay này từng ôm y
Ngay lúc này sự ấm áp bị quên mất từ lâu đột nhiên xuất hiện trở lại trong đầu
Có điều, lúc này, bàn tay kia không còn sự ấm áp như trước kia
Bây giờ, nó lạnh như một cây đao làm cho những lời trong miệng Hoả Ưng đông cứng lại
Hỏa Ưng mờ mịt ngẩng đầu lên
Thứ y nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc của cha mình
Đôi mắt trên khuôn mặt lạnh lùng, hung ác, đầy vết thương của Hoả Nham chứa đựng chút thất vọng
Hỏa Nham yên lặng nhìn con trai mình
Trước đây không lâu, y tận mắt nhìn thấy hai người thân nhất trong đời cùng nhau liên kết lại hại y
Hoả Nham không làm gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Hoả Ưng
Một lát sau,y nói nhỏ:
-Dựa vào bộ dạng này của ngươi, cũng có thể làm tộc trưởng ư
Thân thể Hoả Ưng không khống chế nổi bắt đầu run rẫy, sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu nào
Cùng lúc đó, ở phía xa, tiếng động của lượng lớn chiến sĩ tụ tập ở nơi này rốt cuộc không thể đè ép xuống
Những điểm sáng không ngừng xuất hiện trong tộc Hắc Hỏa, không biết có bao nhiêu người đang tụ lại nơi này, tiếng xôn xao không ngừng vang lên
Ngay giữa đám người, Hỏa Nham vẫn nắm cổ con trai, dáng vẻ hết sức thân mật
Y thản nhiên nói với Hỏa Ưng:
-Ngươi lớn tiếng nói một lần, rốt cuộc là ai giết ông ngươi
Thân thể Hoả Ưng rung rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh
Y phát hiện đám trưởng lão Xích Tê và những chiến sĩ trẻ của nhà bọn họ đang bị nhóm chiến sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc Hắc Hỏa vây lại, sát khí nồng tới mức có thể nổ tung
Bàn tay phía sau y dường như có chút bóp chặt
Toàn thân Hoả Ưng rung rẫy, đột nhiên y “A” một tiếng, giống như không chịu nổi áp lực đáng sợ này nữa, mở miệng thở hổn hển
Vừa kêu khóc, y vừa đưa tay chỉ về phía đám người Xích Tê, sau đó y la lớn:
-Là bọn họ, là bọn họ, ta tận mắt thấy bọn họ ám sát ông nội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.