Cuối cùng tộc trưởng Quỷ Hồ cũng lặng lẽ rời đi
Người của bộ tộc Hắc Hỏa bắt đầu quay về doanh địa
Suốt dọc đường Hỏa Nham và Lục Trần đi cùng nhau, nhưng không hiểu vì sao, hai người từ đầu đến cuối đều không nói chuyện với nhau
Cảm giác phối hợp ăn ý trước mặt tộc trưởng Quỷ Hồ đột nhiên trở nên lạ lẫm
Bầu không khí đó cũng nhanh chóng bị những người xung quanh nhận ra
Các tướng lĩnh thân tín của bộ tộc Hắc Hỏa là Thiết Hùng và Hắc Ngưu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía này, có điều từ đầu tới cuối cũng không ai dám thừa lời câu nào
Cho đến khi thấp thoáng nhìn thấy doanh địa, lờ mờ nhìn thấy cả nhà đá ở trong đó, Hỏa Nham mới chợt lên tiếng:
- Trong lòng ngươi có dè chừng và quan điểm gì không
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Không có
Hỏa Nham hừ một tiếng:
- Nếu đã vậy, hãy giúp ta bồi dưỡng một hai nhân tài, cũng đâu phải việc gì khó, việc này không thể giúp ta được ư
Vẻ mặt Lục Trần đầy bình tĩnh, dường như vô cảm trước chút ít tức giận đè nén trong lời nói của Hỏa Nham, hoặc là hắn căn bản chỉ vờ như không thấy, hắn nói:
- Sao nào, ngươi nghĩ là ta nợ ngươi cái gì à
Lúc Lục Trần nói câu này, hắn không hề cố ý hạ giọng thấp xuống, thậm chí còn mang chút ý vị trào phúng
Lời này vừa dứt, mấy người gần đó như Thiết Hùng và Hắc Ngưu cũng nghe thấy, lập tức đều đồng loạt biến sắc
Sắc mặt Hỏa Nham trông có hơi xanh
Y đứng lại, hai mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm Lục Trần, trầm giọng nói:
- Câu này của ngươi có ý gì
Lục Trần không chút sợ sệt, cũng dừng bước lại, đối chọi ánh mắt của y:
- Ồ, ta có ý gì ngươi không hiểu ư
Hai người họ đột nhiên dừng bước, đội quân xung quanh lập tức có chút hỗn loạn, đầu tiên là thủ vệ bên cạnh dừng lại, sau đó các chiến sĩ cách xa hơn mới phản ứng lại, dồn dập dừng theo
Có điều Thiết Hùng và Hắc Ngưu nghe được vài câu thì sắc mặt lại nặng nề, lập tức chỉ huy thuộc hạ vây quanh hai vị thủ lĩnh trông như muốn tuốt gươm khỏi vỏ này
Sau đó tất cả mọi người đều đứng cách xa ít nhất là mười mấy trượng
Bất luận thế nào, nếu giữa tộc trưởng và Thầy tế của một bộ tộc nổ ra tranh cãi trước quần chúng thì điều đó thực sự hãi hùng
Vốn Hỏa Nham cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đang định quay người ra lệnh, thì thấy đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu đã chủ động rút thuộc hạ ra xa, lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt đầy tán thưởng, khẽ gật đầu với hai người họ, sau đó nghiêm mặt trở lại, quay đầu nghìn chằm chằm Lục Trần hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
- Hóa ra bấy lâu nay trong lòng ngươi vẫn còn ghi hận chuyện này
Lục Trần mặt thờ ơ, xua tay nói:
- Chưa tới mức ghi hận, có điều ngươi phải nhớ rõ, từ đầu tới cuối ta chưa từng muốn làm cái chức Thầy tế này, là do ngươi dùng bí mật để về phương Bắc ép ta, nên ta mới bất đắc dĩ phải làm thôi
Nói tới đây, hắn cười khẩy một tiếng
- Việc ta đã đồng ý với ngươi, thì tất sẽ cố sức làm được
Nhưng ngươi còn muốn ta từ đây phải một lòng cúc cung tận tụy với ngươi hoặc là bộ tộc Hắc Hỏa của ngươi, thì đó là mơ tưởng viển vông
Trên mặt đầu tiên là lướt qua vẻ phẫn nộ, răng nanh lóe sáng, hệt như một con yêu thú đang phẫn nộ tới mức sắp xơi tái con người, nhưng sau đó lại từ từ nén xuống
Qua một lúc sau, vẻ giận dữ trên mặt y tan dần, thay vào đó lại là nét chua chát và bất lực
Y cười khổ, đi đến trước mặt Lục Trần, đứng sóng vai với hắn, trông về phía doanh địa Hắc Hỏa đầy nhà cửa ở phía xa, chợt thở dài một tiếng:
- Không biết ngươi có tin hay không, kỳ thực từ đầu tới cuối, ta thực sự không hề có ác ý với ngươi
Tất cả những gì ta làm cũng đều không phải vì chính bản thân ta, mà chỉ vì chấn hưng bộ tộc ta mà thôi
Lục Trần im lặng không nói gì, Hỏa Nham liếc nhìn hắn, nói:
- Còn nhớ chuyện ta nói sẽ xây thần điện cho ngươi mấy hôm trước chứ
Đó là lời thật lòng của ta, tuyệt đối không giả dối
- Chỉ cần có thể vực dậy bộ tộc Hắc Hỏa ta, khôi phục vinh quang của tổ tiên, việc gì Hỏa Nham ta cũng chịu làm, bất cứ thứ gì cũng có thể từ bỏ
Lục Trần, ngươi được Hỏa Thần ưu ái, mang linh lực vu thuật rất mạnh, kiến thức hơn hẳn ta rất nhiều
Chỉ cần ngươi chịu ở lại Nam Cương, đồng ý ở lại bộ tộc Hắc Hỏa ta, việc gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, tất cả mọi của cải của bộ tộc ta, ngươi muốn gì ta có thể cho cái đó, thậm chí cả cái ghế tộc trưởng này, cũng chỉ tùy thuộc vào một suy nghĩ của ngươi
Hỏa Nham nhìn chằm chằm Lục Trần, hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, mang mấy phần kiên quyết:
- Những lời này đều là lời từ tận đáy lòng ta, tuyệt đối không giả dối
Trước cái nhìn chú mục sáng quắc của Hỏa Nham, Lục Trần im lặng một hồi, rồi lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú với cái vị trí tộc trưởng của ngươi, ta chỉ muốn về nhà mà thôi
Nói rồi hắn qua người sải bước đi về phía doanh địa Hắc Hỏa
Hỏa Nham nhìn theo bóng lưng Lục Trần, sắc mặt phức tạp, mày nhíu chặt
Các chiến sĩ người Man xung quanh nhất thời không hiểu được rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng dám tùy tiện tới gần
Có điều một chốc sau, bỗng có một ông lão tóc bạc bước ra từ đội quân bên chính, chính là Bạch Điêu, lão đang sải bước nhanh đến cạnh Hỏa Nham
- Sao rồi
Bạch Điêu hỏi
Hỏa Nham khẽ lắc đầu, vẻ mặt Bạch Điêu lập tức liền thay đôi, có điều sau đó Hỏa Nham lại hạ giọng thấp xuống nói với lão mấy câu, đại để là thuật lại câu trả lời vừa rồi của Lục Trần
Bạch Điêu nghe xong, sắc mặt hơi dịu lại, trầm ngâm một chốc rồi nói:
- Nếu thực sự là như vậy thì người này không hề có ý xấu với đại quyền của bộ tộc ta, âu cũng là một chuyện tốt
Hỏa Nham thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc là hắn không thể làm việc cho chúng ta
Bạch Điêu an ủi:
- Lục Trần dù sao cũng là Nhân tộc, không phải tộc loại ta
Kỳ thực cho dù hắn có thật tâm muốn gia nhập thì thế nào cũng gặp rất nhiều trắc trở, như vậy cũng tốt
Còn về việc bồi dưỡng Thầy tế đời sau, đằng nào thì cũng không gấp vào lúc này
Ta thấy hắn cũng không nói tới mức tuyệt đường, cứ đợi thêm một thời gian nữa con hãy tìm cơ hội nói chuyện này với hắn
Hỏa Nham chậm rãi gật đầu:
- Cũng đành vậy thôi
※※※
Đội quân lớn của bộ tộc Hắc Hỏa hùng dũng quay về doanh địa, uy phong bát diện, khí thế lẫy lừng, làm bật lên một luồng khí mạnh mẽ và hung ác, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn tìm ai đó để đại sát một trận
Tính hung hãn tiềm tàng trong người những chiến sĩ người Man này ngày càng bộc lộ rõ trong thời gian qua
Trong đội quân người Man cao lớn dũng mãnh đó, Thầy tế hắc bào Lục Trần hiển nhiên là một sự tồn tại tương đối khác biệt
Lúc hắn đi qua đoàn người, trông hoàn toàn không đối lập với các chiến sĩ người Man nhiệt huyết sục sôi, sinh lực dồi dào, có điều đại đa số người Man vẫn tỏ ra kính sợ với hắn, duy trì một khoảng cách đủ xa giữa mình với vị vu sư này
Lúc Lục Trần trở về căn phòng đá Thầy tế của mình, tất cả dường như yên tĩnh trở lại, bóng tối ở đây cứ luôn có một cảm giác ngăn cách với thế giới bên ngoài
A Thổ từ trong phòng chạy ra, cọ xát liên tục bên cạnh Lục Trần, xem ra vừa bất mãn vừa rất thân mật, Lục Trần nở nụ cười, đưa tay sờ đầu nó:
- Được rồi được rồi, biết rồi, lần sau nhất định sẽ dẫn ngươi đi
Lần này chủ yếu là vì không phải đi đánh nhau, giết người, mà chỉ đi dọa nạt một chút thôi
Nói rồi, hắn nhìn chung quanh, phát hiện Diệp Tử không có ở trong phòng, cũng không biết đã đi đâu
Có điều Lục Trần cũng chẳng quan tâm
Kỳ thực bình thường nhiều khi hắn cũng không để ý đến thiếu nữ người Man này là mấy, có điều thỉnh thoảng thấy nàng đột nhiên không có đây, chắc là vì ngày thường đã quen với việc trong căn phòng này có bóng dáng nàng, nên mới có chút cảm giác không quen
Lục Trần lắc đầu, dẫn A Thổ đi vào sâu trong phòng ngồi xuống
Hắn lặng lẽ nhìn bóng tối trước mắt, sắc mặt trầm tĩnh lại hoặc có cảm giác gì đó hơi cô độc
A Thổ như cảm thấy điều gì, bèn tiến lại gần, kê đầu lên đầu gối hắn
Lục Trần không cúi xuống nhìn nó, nhưng đưa tay ra vuốt ve đầu A Thổ
Một lúc sau, giọng nói hắn bay thăm thẳm trong bóng tối:
- Ta rất muốn trở về, A Thổ
- Nhưng sau khi nói ra câu nói đó, ta mới chợt phát hiện, cho dù ta có trở về, cũng không có lấy một ngôi nhà
- Về nhà…
Giọng nói hắn từ từ trầm xuống
※※※
Chín ngày sau, phong vân lại nổi lên ở khu vực phía bắc hoang nguyên Nam Cương, trong ba đại tộc còn lại, bộ tộc Lôi Tích và Quỷ Hồ tuyên bố uống máu ăn thề, đồng thời bẩm báo thần linh đất trời, cho rằng bộ tộc Hắc Hỏa làm điều trái với lẽ thường, tội ác đa đoan, hai tộc kết làm huynh đệ sinh tử, được thần linh phù hội, tiêu diệt sạch bộ tộc tà ác này
Trận quyết chiến cuối cùng trên mảnh đất này đã mở màn như vậy
35/10
-Diệp Tử
-Hả
-Thần linh bộ tộc Thần Mộc các ngươi thờ phụng là ai
Lục Trần hỏi Diệp Tử
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Diệp Tử đang thức dậy đã nghe câu hỏi của Lục Trần
Mặc dù vẫn sợ hãi tên thầy tế áo bào đen này, nhưng từ những ngày sống chung có thể thấy Lục Trần không hề mạo phạm hay mắng nhiếc gì Diệp Tử
Nếu so sánh, hắn còn hiền hoà hơn phần lớn tộc nhân bên ngoài, cho nên sau mấy ngày sống chung với tên thầy tế trong căn nhà đá tăm tối này, nàng còn cảm thấy tự nhiên hơn không ít, ít nhất thì cũng không có cẩn thận và kháng cự Lục Trần như lúc đầu
Ngau khi nghe được câu hỏi này, Diệp Tử ngẩn ra một chút, sau đó, mặt xẹt qua chút ảm đạm, hỏi:
-Ngài hỏi điều này làm chi
Lục Trần liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
-Sao vậy, không tiện nói ư
Diệp Tử do dự một chút rồi nói khẽ:
-Có một người già trong tộc nói cho ta tình hình của bọn ta bây giờ đã không thể nhắc tới tổ tiên, thần linh trước kia nữa
Lục Trần chợt ngừng lại, có lẽ tới giờ mới nhớ mình chính là người diệt tộc, huỷ tín ngưỡng thần linh và sự sùng bái tổ tiên của bọn họ
Nhất thời, có chút lúng túng, cũng may là hắn ngồi trong bóng tối cho nên không sợ Diệp Tử nhìn thấy
Nhưng mà, một lát sau, Lục Trần nói khẽ:
-Không có việc gì đâu, ngươi tuỳ tiện nói với ta một chút là được
Dường như Diệp Tử không dám làm trái lời tên thầy tế thần bí đáng sợ này, cho nên sau khi chần chờ một lát, nàng mở miệng, kể rõ mọi chuyện:
-Từ nhỏ ta đã nghe những người già trong tộc nói bọn ta là đời sau của Thần Mộc, bọn ta giống như cành lá trên cây đời đời kiếp kiếp sinh sôi nảy nở, bọn ta sống trên Hoang Nguyên…
-Thần Mộc
Lục Trần đột nhiên cắt đứt lời nàng, hắn hỏi lại một câu
Diệp Tử gật đầu một cái, nói:
-Đúng, Thần Mộc
Lục Trần yên lặng một lát rồi hỏi tiếp:
-Thần Mộc có hình dáng ra sao
Diệp Tử suy nghĩ một chút, mặt đầy sự sùng bái và ngóng trông cứ như trở lại lúc bộ tộc Thần Mộc còn mạnh mẽ vậy:
-Ừm… Trong bộ tộc có một truyền thuyết như thế này: lúc trời đất mới hình thành đã có một cái Thần Mộc đội trời đạp đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó sinh ra cùng với thế gian, là tổn tiên của vạn vật, là nguồn gốc của mọi sinh linh trên thế gian
Cành lá tán cây của Thần Mộc bao trùm khắp đất đai Thần Châu, mỗi chiếc lá đều có sinh mệnh
Hạt giống của nó hoá thành những Man Nhân khác nhau, những Man Nhân này là tổ tiên đời đầu của các bộ tộc, sau đó bọn họ tiếp tục sinh sống cho tới ngày này
Lục Trần yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng, Diệp Tử liếc mắt nhìn về phía hắn, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, lại có chút hối hận
Nàng không biết có phải là những lời vừa rồi đã chọc giận tên thầy tế này hay không
Dù sao thì tộc Thần Mộc đã không còn tồn tại nữa
Chẳng qua sợ hãi qua đi, Diệp Tử lại hơi giận thầm, trong đầu nghĩ, đây không phải là chuyện do ngươi mở đầu hay sao
-Đại nhân, ngài không sao chứ
Sao đi nữa Diệp Tử vẫn có chút sợ hãi vị thầy tế áo đen này, nàng nhỏ giọng hỏi một câu
Lục Trần ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, nói:
-Không việc gì, đột nhiên có cảm giác quen tai khi nghe câu chuyện này mà thôi
-Quen tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Tử hơi giật mình, nàng ngạc nhiên hỏi:
-Trước kia ngài từng nghe qua truyền thuyết của tộc bọn ta ư
Lục Trần cười cười, không trả lời câu hỏi này mà đứng lên, có vẻ vô tình hỏi một câu:
-Ngoại trừ tộc Thần Mộc trước kia, trong Hoang Nguyên này còn bộ tộc nào khác thờ phụng Thần Mộc không
Diệp Tử suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói:
-Hẳn là không có
Lục Trần gật đầu, nói:
-Tộc Hắc Hỏa thờ Hỏa Thần, tộc Sơn Linh thờ thần Đại Địa thần, Lôi Tích và Quỷ Hồ tin mình là đời sau của Thần Thú, không có tộc nào thờ chung thần linh
Thế nhưng, phần lớn bộ tộc đều nói thần linh của mình là người sáng tạo thế gian và vạn vật trên đời
Hắn từ từ đi tới bên cạnh Diệp Tử, từ trên nhìn xuống rồi bình thản hỏi:
-Ngươi nghĩ thử xem, vì sao lại như thế
Diệp Tử chưa bao giờ bị người hỏi vấn đề này cho nên nhất thời có chút cứng lưỡi há hốc mồm, một lúc lâu sau, nàng nói:
-Ta đâu có biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi tin cái nào
Diệp Tử nói không chút nghĩ ngợi:
-Đương nhiên là tin Thần Mộc của bộ tộc mình a…
Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ tới tình trạng bây giờ
Tộc Thần Mộc đã bị diệt, tín ngưỡng thần linh đã bị ném bỏ từ lâu
Nhất thời, Diệp Tử cảm thấy rất ngỡ ngàng
Lục Trần đưa mắt nhìn nàng, sau đó từ từ ngồi xuống trước mắt nàng, Diệp Tử bị tên thầy tế áo đen nhìn tới mức kinh hoàng trong lòng, thân thể theo bản năng về co về phía sau, lắp bắp nói:
-Ngươi, ngươi làm gì vậy
-Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn nhớ tới bộ lạc lúc trước
Hắn cứ như không có chuyện gì xác nhận một câu
Lòng Diệp Tử thoáng cái đã chìm xuống, cả khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt
Nàng cúi đầu xuống, muốn cố nén sự sợ hãi trong lòng lại rồi cầu xin tên thầy tế đáng sợ này tha thứ
Thậm chí, trong đầu nàng còn hiện ra cảnh cái đêm tộc Thần Mộc bị diệt, những hình ảnh tộc nhân chết thảm dưới ngọn lửa đen không ngừng xuất hiện trong đầu nàng
Nàng chợt phát hiện thì ra người này vẫn luôn là tên Ác Ma đáng sợ đó
Sự hoà nhã của hắn trong mấy ngày này là để nàng buông lỏng cảnh giác, sâu trong lòng, nàng vẫn vô cùng sợ hãi
Thân thể của cô thiếu nữ Man Tộc này không ngừng rung rẩy
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Trần, có cảm giác một giây sau ngọn lửa đen đáng sợ kia sẽ bốc lên sau đó nuốt gọn nàng
Có lẽ, trước đó, nàng sẽ bị sự sợ hãi không biên giới nuốt mất
Lục Trần rời khỏi căn nhà đá của thầy tế
Tất nhiên là hắn chẳng làm gì Diệp Tử
Cô thiếu nữ Man Tộc này rõ ràng là bị doạ sợ, Lục Trần có thể hiểu nguyên nhân trong đó
Lòng Lục Trần có chút bất đắc dĩ với hình tượng kinh khủng đáng sợ mà mình lưu lại cho những tên Man Tộc này
Có điều, chuyện này không có cách nào để thay đổi, hơn nữa hắn cũng chẳng định thay đổi gì
Chẳng qua, trước khi đi ra ngoài, hắn nói rõ cho Diệp Tử là mình không quan tâm những chuyện này
Cô thiếu nữ Man Tộc này có chút khó tin sau khi nghe xong những lời này
Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại từ trạng thái sắp bị hù chết, nếu không Lục Trần nghi rằng nàng sẽ bị doạ điên
Lục Trần đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, trong đầu nghĩ, người Man Tộc không phải dùng hung hãn dũng mãnh làm danh hiệu hay sao
Dù không phải là đàn ông thì phụ nữ Man Tộc cũng không thể yếu ớt như thế mới đúng, làm sao lại có người có tâm tư nhạy cảm tới vậy…
Hay là do mình tiếp xúc với ít nữ Man Tộc quá cho nên căn bản không biết nguyên nhân
Nhớ lại một chút, từ khi tới Hoang Nguyên Nam Cương tới nay, dường như hắn chỉ mới tiếp xúc gần gũi với một nữ Man Nhân là Diệp Tử mà thôi
Lục Trần lắc đầu, vứt những ý nghĩ không nên này ra ngoài, đồng thời, trong lòng cười lạnh một tiếng, trong đầu nghĩ việc lớn nghìn năm của Hoả Nham nhìn càng có vẻ không thực tế
Trong Hoang Nguyên có vô số bộ tộc, nếu bộ tộc nào cũng có tín ngưỡng của mình, như vậy thống nhất tất cả các bộ tộc là chuyện không thể nào
Vũ lực có thể diệt tộc, có thể ép bọn họ ngoài mặt từ bỏ tổ tiên và tín ngưỡng, nhưng những ý nghĩ sâu trong lòng người ai có thể quản lý được
Hơn nữa, cho dù lui mười nghìn bước mà nói, cho dù là nhất thời mạnh mẽ tới mức có thể trấn áp bốn phương
Thế nhưng theo thời gian dài, mọi chuyện nhất định sẽ thay đổi
Có điều, chuyện lúc đó không liên quan gì tới mình nữa
Đại đội người ngựa yên lặng đứng chờ ở giữa nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa
Khi gió lạnh thổi qua, cả bộ tộc trở nên yên lặng, trang nghiêm, khắc nghiệt đồng thời toả ra sát khí nồng nặc
Hôm nay là ngày xuất chinh
Cuộc chiến giành quyền thống trị mảnh đất cuối cùng ở rìa phương Bắc Hoang Nguyên sắp mở màn
Theo yêu cầu của tộc trưởng Hoả Nham, vì khôi phục vinh quang, vì cầu sự che chở của tổ tiên, hôm nay, tộc Hắc Hỏa sẽ tổ chức nghi thức cúng tế đã ngừng từ mấy trăm năm trước
Người chủ trì buổi lễ thần thánh này chính là thầy tế đột nhiên xuất hiện của bộ tộc: Lục Trần
Ánh mắt của mọi người trong tộc Hắc Hỏa hết sức phức tạp khi thấy tên thầy tế áo bào đen này từ xa đi tới
Đây có lẽ là cảnh tượng kỳ lạ trăm nghìn năm qua chưa bao giờ xuất hiện: một Nhân Tộc chuẩn bị chủ trì nghi thức cúng tế thần thánh, quan trọng nhất của bộ lạc Man Tộc
Chuyện lạ trên đời cùng lắm chỉ như thế mà thôi
Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao các vị thần trên trời lại sâu không lường được
Có một bệ đá được dựng giữa nơi trú quân, Lục Trần bước lên mười bậc
Hắn tỏ vẻ kính trọng trời đất, cầu nguyện thần linh trước ánh nhìn soi mói của những người xung quanh
Sau đó, khi hắn giơ hai tay lên, một ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện từ bên trong áo bào đen đang lay động
Ngay lập tức, toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa vứt bỏ những ý nghĩ phức tạp trong đầu
Bất cứ sự nghi ngờ nào cũng không chống nổi lực lượng của ngọn lửa đen kia
Toàn bộ Man Nhân quỳ xuống dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa đen
Sắc mặt Lục Trần không chút thay đổi tiếp tục vung lửa đen
Tuy ngửa mặt nhìn trời nhưng hắn không có bao nhiêu tôn kính sợ hãi đối với những thứ gọi là thần linh kia
Thế nhưng, đúng ngay lúc này, đột nhiên hắn có cảm ứng trong lòng, ánh mắt hơi ngưng tụ nhìn về phía ngọn lửa
Ngọn lửa đen kia đột nhiên rung động kịch liệt
Một lát sau, nó chợt nghiêng về một bên như bàn tay chiêu hồn chỉ dẫn phương hướng
Sau khi kéo dài như vậy một thời gian, ngọn lửa đen từ từ khôi phục bình thường
Sắc mặt Lục Trần có chút phức tạp kèm theo chút kinh ngạc
Khi hắn ngẩng đầu nhìn theo hướng ngọn lửa chỉ, hắn phát hiện ở nơi xa có một căn nhà đá tối tăm tĩnh lặng đang yên tĩnh đứng ở một góc trong bộ tộc
36/ 1