Cánh rừng nhỏ nơi Lục Trần và A Thổ dừng chân còn cách Tiên Thành một đoạn xa, lại tách biệt khỏi đường cái ồn ào nên khá yên tĩnh
Màn đêm buông xuống, tòa đại thành nơi xa đèn đuốc sáng rực, ngược lại cánh rừng hắn ở thì âm u, phảng phất như hai thế giới đối lập
Lục Trần ngồi trong rừng cây, thân thể hòa vào màn đêm như đã biến thành một cái bóng, khó mà phân biệt nổi
A Thổ yên lặng nằm cạnh hắn, đôi mắt lấp lóe ánh sáng lục nhạt
Thi thoảng nó lại ngẩng đầu nhìn trời đêm, tựa như giữa bầu trời có thứ gây hứng thú cho nó lắm
Cảnh đêm như nước, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc vào lá cây thì không có bất cứ tiếng động nào khác
Chỉ là tòa thành nơi xa thật quá náo nhiệt phồn hoa, cách xa như vậy mà Lục Trần vẫn cảm thấy được tiếng ồn loáng thoáng vọng đến
Đó là nơi người tu chân khắp thiên hạ đều muốn đến
Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên phía bìa rừng, rồi một bóng dáng to béo xuất hiện trong tầm mắt Lục Trần
…
Người đến chính là Thiên Lan Chân Quân
Với đạo hạnh của Thiên Lan Chân Quân, nếu thật muốn giấu tai mắt của Lục Trần và A Thổ, lão sẽ có vô số thủ đoạn, đủ để thần không biết quỷ không hay tới gần
Có điều lão trọc hình như không nghĩ thế, lão cứ thế đi tới, thậm chí còn cố ý gây ra tiếng động như muốn nhắc nhở Lục Trần mình đã tới
Lục Trần đứng lên nhìn thoáng sau lưng Thiên Lan Chân Quân, phát hiện không có một ai, hắn hơi ngẩn ra, mày nhíu lại
Thiên Lan bước tới trước Lục Trần, sắc mặt bình thản, đôi mắt thâm thúy như nước hơi gợn sóng, một lúc sau mới nở nụ cười, cất tiếng:
- Đã lâu không gặp
Lục Trần thở dài một hơi, tâm tình cũng rất phức tạp
Nửa đời hắn gắn bó vận mệnh chặt chẽ với người trước mắt này, có ân có oán
Thời gian hắn trốn đến Vùng đất mê loạn rồi lưu lạc đến Nam Hoang kỳ thực nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, cả thảy chỉ chừng vài năm mà thôi
Nhưng không hiểu sao giờ phút này, dưới trời đêm yên tĩnh, cạnh Tiên Thành phồn hoa, gặp lại người này, cảm giác năm tháng tang thương lại dâng lên trong lòng Lục Trần
- Lâu rồi… không gặp
Lục Trần nhẹ gật đầu
Thiên Lan nhìn Lục Trần, sau đó liếc qua A Thổ bên cạnh, đến khi phát hiện thân hình khổng lồ tựa như Yêu thú của nó thì hơi bất ngờ, ánh mắt ngừng lại như muốn nhìn thêm một lát nhưng rồi vẫn nhanh chóng dời đi, quay lại nhìn Lục Trần
- Lão Mã đâu rồi
Lục Trần hỏi
- À, y chờ bên ngoài
Thiên Lan nói:
- Ta muốn hai người chúng ta nói chuyện thoải mái một chút nên không cho y vào cùng
Nói đến đây, Thiên Lan mỉm cười:
- Nói cho cùng Tiểu Mã cũng chỉ là trung gian truyền lời mà thôi, chuyện cần nói rốt cuộc vẫn phải trực tiếp gặp mặt để nói, có đúng không
Hay ngươi ở cùng y lâu như vậy, bây giờ lại tin y hơn ta
Lục Trần thầm giật mình nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, cũng không chút chần chờ, lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải
Thiên Lan cười lên ha hả, tay áo thùng thình tùy ý phất một cái, đất đá xung quanh bị thổi sạch, lộ ra một khoảnh đất sạch sẽ
Sau đó vị Hóa Thần Chân Quân địa vị tối cao trong giới tu chân Nhân tộc không chút để ý, thoải mái ngồi xuống cạnh Lục Trần rồi nói:
- Ngồi, ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện, đứng lâu mỏi gối
Lão mập trọc đầu này có đứng một năm chắc cũng không mỏi được, Lục Trần oán thầm một câu nhưng vẫn ngồi xuống, nói:
- Nghe lão Mã nói ông muốn gặp tôi
- Ừm
Thiên Lan Chân Quân gật đầu đáp:
- Đúng thế
Nhiều năm rồi ta không có tin tức của ngươi, chỉ biết ngươi trốn đến Vùng đất mê loạn, sau đó rơi xuống sông Long Xuyên
Vì vậy vừa nghe nói ngươi đột nhiên trở về, ta tất nhiên muốn gặp mặt một lát
Lục Trần im lặng một lúc, sau đó ngoảnh lên nhìn Thiên Lan:
- Mấy năm nay ông cho rằng tôi đã chết phải không
Thiên Lan lắc đầu:
- Không, ta tin ngươi còn sống
Lục Trần mỉm cười nói:
- Ông tin tưởng ta vậy, người thường rớt xuống đó rất khó toàn mạng
Thiên Lan thản nhiên nói:
- Ngươi được ta một tay dạy dỗ, nào giống người thường được
Lục Trần hơi ngẩn ra, chưa kịp đáp đã nghe Thiên Lan nói:
- Hơn nữa nếu không tin chắc ngươi còn sống, ngươi nghĩ ta sẽ cho phép tên Hà Nghị từng bức tử ngươi được sống sao
Lục Trần kinh ngạc thốt:
- Hà Nghị
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Đuổi giết ngươi là một đại công, ngươi không nghĩ gã sẽ giấu diếm ta đấy chứ
Chuyện này từ đầu đến cuối gã đều báo lên, còn coi đây là điều kiện để bái ta làm thầy, kế thừa y bát của ta
Vẻ mặt Lục Trần thoáng cái trở nên rất phức tạp, hắn không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng cười khổ một cái, nói:
- Vậy rốt cuộc ông xử trí gã thế nào
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên nói:
- Ta nói gã làm không tệ nhưng vẫn chưa đủ kế thừa y bát của ta, dặn gã phải chăm chỉ tu luyện, đồng thời điều gã từ Côn Luân đến Chân Tiên Minh làm việc, hiện nay cũng tính là một viên đại tướng dưới trướng ta
Lục Trần thở dài than:
- Hảo thủ đoạn
Thiên Lan Chân Quân ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Thủ đoạn gì chứ, nghe có vẻ kì thị vậy
Thứ khác không nói, chỉ riêng việc tên Hà Nghị đó xem ta như Bá Nhạc, nỗ lực phấn đấu, chăm chỉ khắc khổ không hé răng nửa lời oán giận đã hơn ngươi gấp mấy lần rồi
Lục Trần lắc đầu nói:
- Ta biết, thứ quyết tâm đó ta cũng từng có, chẳng qua ở Ma Giáo vài năm đã bị mài nhẵn rồi
Thiên Lan Chân Quân nổi giận, trừng mắt nhìn Lục Trần
Màn đêm xung quanh thân hình to béo của lão lập tức sôi trào tựa như một con Yêu thú đang điên cuồng gầm thét
Nhưng Thiên Lan chợt như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn Lục Trần dần trở nên nhu hòa, lặng yên cả nửa ngày mới khẽ thở dài một tiếng
- Ngươi vẫn còn trách ta sao
Thiên Lan hỏi
- Không trách nữa
Lục Trần lắc đầu đáp:
- Khi vừa bắt đầu được vài năm, bị Hắc Hỏa thiêu đến khổ sở, ta đúng là rất bất mãn với ông
Nhưng về sau thông suốt rồi mới thấy, nếu năm đó không được ông cứu ta đã chẳng thể ở đây, sự đau đớn đó xem như để báo đáp ân tình của ông đi
Thiên Lan chăm chú nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghĩ như vậy thật sao
Nếu còn gì không thoải mái cứ nói hết với ta, đừng ngại
Lục Trần nói:
- Dù sao chuyện đã qua rồi, có điều…
Hắn hơi ngừng lại giây lát, nhướn mắt nhìn Thiên Lan, nói:
- Lần này về, ta còn có vài chuyện muốn hỏi ông
- Ngươi nói đi
Lục Trần dừng lại một chút mới cất tiếng:
- Tô Thanh Quân và Tô gia thành Côn Ngô hiện giờ thế nào
Thiên Lan Chân Quân vẫn chăm chú nhìn hắn, một lát sau bỗng nở nụ cười đầy nhu hòa, chỉ là sâu trong ánh mắt vẫn xẹt qua một tia sắc lạnh
40/ 3
Trong rừng cây yên lặng như tờ
Lục Trần khẽ ngẩng đầu nhìn Thiên Lan, một lúc sau lão mới cất tiếng:
- Những việc này chẳng lẽ ngươi chưa từng hỏi Tiểu Mã
Lục Trần nói:
- Hỏi rồi, có điều lão Mã đều chỉ trả lời qua loa, hình như lão không muốn nhiều lời
Ta nghĩ lão sợ ta biết được chuyện gì đó thì nổi giận, nói không chừng không đến Tiên Thành mà quay đầu thẳng tiến Côn Luân cũng nên
Thiên Lan Chân Quân hơi ngẩn ra, lập tức cười thành tiếng, nói:
- Tuy hơi hoạt kê nhưng nghĩ kĩ lại, tên Tiểu Mã này hẳn cũng không tệ
Lục Trần cũng khẽ mỉm cười, nói:
- Cho nên ta muốn tự hỏi ông
Thiên Lan gật đầu, nói:
- Cô bé Tô Thanh Quân kia không tệ, chuyện năm đó chấn động như thế, người nhà họ Tô, kể cả người Côn Luân cũng trách nó, thế mà nó không lời giải thích, cứ thế một mạch chống đỡ
Mấy năm nay chỉ dốc lòng tu luyện, đạo hạnh tinh tiến thần tốc, thành tựu không nhỏ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đạt đến Nguyên Anh hẳn là không khó
Lục Trần trầm mặc một lát mới nói:
- Có thể được Hóa Thần Chân Quân bình luận như vậy, tám chín phần mười là nàng đạt được thành tựu rồi
Thiên Lan mỉm cười không đáp, vẻ mặt thản nhiên, tựa như chuyện Lục Trần nói là đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ
- Nghe lời ông nói vừa rồi, có vẻ Tô gia phản ứng rất mạnh
Lục Trần hỏi tiếp
- Nói nhảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiên Lan ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Khi đó ngươi phát điên xông thẳng vào nhà người ta, trước mặt bao nhiêu người giết chết Tô Mặc, ngươi nói xem Tô gia sẽ phản ứng thế nào
Lục Trần vẫn thản nhiên, nói:
- Ta không giết nhầm, càng không hối hận
Thiên Lan Chân Quân tùy ý khoát tay áo, một lúc sau mới nói:
- Ừ, ngươi nói đúng
…
- Tô gia sục sôi phẫn nộ, quyết truy cứu đến cùng
Sau khi ngươi trốn đi họ vẫn không chịu từ bỏ ý định
Đầu tiên là về Côn Luân tìm hiểu thân phận của ngươi, điều tra xem ngươi vào phái Côn Luân thế nào, căn nguyên gốc rễ ra sao, đại khái là muốn tìm ra thân nhân, gia tộc của ngươi
Nghe đến đây, mặt Lục Trần lộ vẻ kì quái
Dù ngoài Tô Thanh Quân y chẳng gần gũi với bất cứ ai nhà họ Tô nhưng nghe Thiên Lan Chân Quân nói vậy vẫn cảm thấy tâm tình phức tạp
Y gia nhập phái Côn Luân như thế nào
Do Thiên Lan Chân Quân an bài chứ sao
Sau lưng y có bối cảnh gì
Chỗ dựa là ai
Nói nhảm, tôn thần lớn nhất phái Côn Luân hiện nay chính là chỗ dựa của y
Trong mắt người biết nội tình, hành động hùng hổ gióng trống khua chiêng đi tìm hung thủ của Tô gia chẳng khác nào tìm chết
- Vậy ông làm sao ngăn cản được họ tra xét
Lục Trần hỏi:
- Có gặp phiền toái không
Thiên Lan ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Tất nhiên là phiền rồi, ngươi biết gây sự quá mà
Có điều chuyện cũng đến mức đó thôi, ta tùy tiện bố trí một chút để họ không tra được gì là xong
- Vậy ông đối với Tô gia…
Lục Trần hỏi thăm
Thiên Lan nói:
- Ta không động đến bọn họ, mấy năm nay ta đang bận chỉnh đốn môn phái, không muốn bôi thêm việc
Có điều lão Mã đã kể với ta về nỗi khổ ngươi từng chịu ở Tô gia, ta đang đợi hỏi xem ý ngươi thế nào đây
Lục Trần trầm mặc một lát, nói:
- Ý ta thế nào quan trọng lắm sao
Ông còn định hỏi ý ta rồi mới xử lý Tô gia
Thiên Lan Chân Quân vẫn bình thản, nói:
- Ừm, việc này để ngươi quyết
Có điều bất kể thế nào ngươi cũng là người của ta, chịu khổ trong tay họ thì trả thù chút cũng là đương nhiên
Khóe miệng Lục Trần khẽ nhích, đầu hơi cúi xuống, một lúc sau mới bình thản nói:
- Được
Thực ra trong Tô gia, có oán với ta chỉ có Tô Mặc, hắn đã bị ta giết
Những người khác đều không liên quan lắm, thậm chí Tô Thanh Quân còn có quan hệ không tệ với ta
Việc này ngưng ở đây thôi
Đáy mắt Thiên Lan Chân Quân lóe sáng, hỏi:
- Dừng tại đây
Lục Trần gật đầu:
- Phải, dừng tại đây, đừng liên lụy thêm người khác
- Được
…
- Ngươi nói là có vài chuyện muốn hỏi ta mà, những chuyện khác đâu
Thiên Lan hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng biết tại sao, nhìn nam tử to béo khôi ngô trước mặt, Lục Trần bỗng cảm thấy tiêu điều, tinh thần không làm sao phấn chấn lên được
Y trầm mặc hồi lâu rồi lại cười khổ một tiếng, nói:
- Thôi, những chuyện khác ta tạm thời chưa muốn nói đến
Thiên Lan Chân Quân nhìn Lục Trần, không hề tỏ ra khó chịu vì thái độ thất thường của y, có vẻ vị Hóa Thần Chân Quân quyền cao chức trọng này coi Lục Trần khác hẳn những kẻ tầm thường khác, thậm chí còn hết sức nhẫn nại và độ lượng đối với y
Lão thậm chí còn dông dài với Lục Trần:
- Đúng rồi, chuyện cô nương Dịch Hân kia ta đã biết
Lục Trần hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn
Thiên Lan nói:
- Thi thể cô bé đó đã được người nhà đưa về an táng
Ta cũng phái người của Côn Luân đến tham dự, giúp nàng nở mày nở mặt một chút, xem như đền bù phần nào cho nàng mà thôi
Lục Trần hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đứng lên, nói:
- Lúc sinh thời Dịch Hân không thích loại chuyện này, có điều ta hiểu tâm ý của ông, tin rằng cha mẹ cô ấy cũng cảm nhận được
Thay mặt tiểu cô nương bất hạnh kia, cám ơn ông
Dứt lời, y trịnh trọng thi lễ với Thiên Lan Chân Quân một cái, sau đó tiếp:
- Dịch Hân dưới suối vàng có biết nhất định cũng muốn ta giúp nàng tạ ơn ông
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên tiếp thụ một lễ này, đợi Lục Trần đứng thẳng lại mới cất tiếng:
- Mặc kệ ngươi có điều gì muốn hỏi nữa hay không, đêm nay ta đã đến đây rồi, đương nhiên phải tâm sự cho sảng khoái
Nếu ngươi đã nói xong thì hiện giờ đến phiên ta nói, phải không
Lục Trần gật đầu nói:
- Ông nói đi
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Quay về giúp ta
Lục Trần thoáng khựng lại, lập tức cười khổ nói:
- Với thế lực và thực lực của ông hiện giờ, dạng nhân tài nào mà không tìm được, cần gì phải kêu ta trở lại
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Kẻ muốn làm việc cho ta nhiều vô kể, nhưng đáng để ta hoàn toàn tin tưởng phó thác đại sự, ngoài ngươi ra không còn ai khác
Lục Trần ho khan một tiếng, nói:
- Lời nhảm này ta đã nghe mười năm, sớm biết là cái bánh nướng không nhân rồi, ông đừng gạt ta
Thiên Lan Chân Quân cười nói:
- Ta không lừa ngươi, lời này là thật
Lục Trần lắc đầu nói:
- Nghe lão Mã nói gần đây ông điều không ít cao thủ trẻ tuổi của Côn Luân đến, quá nửa đã gia nhập Phù Vân Ty rồi
Những người này đồng tông đồng mạch, ông có thể tin tưởng
Thiên Lan nói:
- Những người này không có gì vướng mắc, có điều ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng được
Hơn nữa chuyện lần này ta chỉ tin được mình ngươi
Lục Trần trầm mặc hồi lâu, mặt lộ vẻ đắng chát, nói:
- Lại là Ma Giáo
- Ừm
Thiên Lan nói:
- Lại là Ma Giáo, ngoài ngươi ra không ai hơn được
- Không ai hơn được cái rắm
Lục Trần mắng:
- Lần trước ở núi Côn Luân ông cũng nói vậy với ta, kết quả người của Ma Giáo không bắt được mấy, ngược lại hai đại Chân Quân cùng nhà đi đánh nhau đến lông gà đầy đất
Ta ngu gì đi tham gia trận náo nhiệt này
40/ 4
Thiên Lan Chân Quân hơi ngưng lại, mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói:
- Ngoài ý muốn thôi
Ngươi biết ngoài ý muốn nghĩa là gì mà, vốn ta chỉ bảo ngươi điều tra gian tế cài trong phái Côn Luân, nào ngờ lại phát hiện cơ hội để chỉnh đốn môn phái một phen, ngươi nói xem ta nên ra tay hay không đây
Lục Trần cười lạnh nói:
- Nói nhiều thế làm gì, gian tế Ma giáo đâu rồi, ông tìm ra chưa
- Còn chưa
Thiên Lan Chân Quân thẳng thắn:
- Còn chưa tra ra
Kỳ thực nếu ngươi không gây ra nhiều chuyện như vậy, ví như xông vào Tô gia giết người thì ta còn định kêu ngươi về Côn Luân giúp ta điều tra đấy
- Ngừng
Lục Trần cũng lười cãi, trực tiếp liếc lão một cái
Thiên Lan Chân Quân nở nụ cười, nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi
Bây giờ ngươi tính thế nào
Khóe mắt Lục Trần giật nhẹ một cái, nói:
- Ông đừng tới làm phiền ta là được, ta tìm một chỗ ăn rồi chờ chết đã thấy sung sướng lắm rồi
Thiên Lan Chân Quân lắc đầu:
- Vậy thì quá đáng tiếc
Một thân bổn sự của ngươi kẻ khác căn bản không học được
Lục Trần cười lạnh:
- Có gì mà đáng tiếc
Thứ bổn sự tìm chết này ai muốn thì đến mà lấy
Thiên Lan Chân Quân bật cười, ánh mắt nhìn Lục Trần đầy vẻ hòa ái, tựa như người cha nhìn đứa con trai ngổ ngáo, một lát sau mới nói:
- Ngươi chớ vội, yên lặng nghe ta nói
Lục Trần nhún vai rồi ngồi xuống
Tuy vẻ mặt y vẫn thản nhiên nhưng thực ra trong lòng lại đầy cảm giác mơ hồ khó hiểu
Đôi lúc chính y cũng không rõ khi đối diện với lão trọc một tay nuôi mình từ nhỏ, dạy cho mình bản lĩnh này, cảm xúc của y như thế nào
Kính ngưỡng, sùng bái, oán hận, phẫn nộ, tín nhiệm, hoài nghi
Hình như y có đủ thứ tư vị như vậy
Lần này theo lão Mã rời thôn Thanh Thủy đến Tiên Thành, trước khi gặp Thiên Lan, trong lòng Lục Trần vẫn có chút khẩn trương và bất an, bởi cho đến nay y vẫn chưa từng nhìn thấu con người này
Lão tốt hay xấu
Thật sự tin tưởng mình hay chỉ hoa ngôn xảo ngữ để lợi dụng
Y luôn cảm thấy như có mây mù che mắt, nhìn không ra thật giả
…
- Ta thật lòng tin tưởng ngươi
Giọng nói của Thiên Lan Chân Quân truyền đến trong bóng tối nghe đầy vẻ thản nhiên, tựa như lời lão nói là sự đương nhiên vậy:
- Ngươi cũng biết mấy chục năm nay ta một tay gây dựng Phù Vân Ty, triệu tập vô số nhân tài, mục đích tối cao chính là đối phó Ma Giáo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là yêu nhân Ma Giáo thực sự quá giảo hoạt, đánh không lại thì trốn, trốn rồi còn nghĩ ra đủ thủ đoạn, thậm chí bây giờ còn trà trộn được vào cả Chân Tiên Minh, cực kì phiền toái
Lục Trần trầm mặc giây lát mới cất tiếng:
- Ta nghe lão Mã nói thậm chí còn bắt được cả gian tế Ma Giáo trong Phù Vân Ty dưới tay ông
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, nói:
- Chứ sao nữa, một tổ chức được thành lập để chuyên môn đối phó Ma Giáo mà còn bị yêu nhân trà trộn vào được, cho nên ta mới nói đám ngu xuẩn Chân Tiên Minh kia tu luyện đến hư cả não rồi
Ma Giáo hiện giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ suy yếu nhưng ẩn nấp khắp nơi, thế lực sâu rộng, thực lực của chúng hẳn phải vượt xa chúng ta tưởng rồi, hơn nữa lại không bị ai động đến, sợ rằng đại họa đã ngay trước mắt
Lục Trần trầm mặc không đáp
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Trước kia ta cũng nói rồi, hôm nay không ngại nhắc lại với ngươi lần nữa
Việc đối phó Ma Giáo thực sự ta chỉ tín nhiệm mình ngươi, bởi bây giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều có thể là gian tế Ma Giáo, chỉ có ngươi là không phải
- Quay về giúp ta
Thiên Lan chậm rãi nói từng chữ
Lục Trần ngồi trong bóng tối, im lìm không nói
Lúc này trời đã về khuya, trong rừng cây gần như không còn tí ánh sáng nào nữa, hai người như chìm làm một với màn đêm
Y không nhìn rõ Thiên Lan, cũng không biết Thiên Lan có nhìn rõ mình hay không
- Ta vẫn không muốn làm
Không biết bao lâu sau Lục Trần mới lên tiếng sự im ắng:
- Ta cứ có cảm giác cả đời này mình chỉ làm duy nhất một việc nhưng làm mãi chẳng xong
Thực là phiền nào
Thiên Lan khẽ gật đầu, một lát sau mới nói:
- Vậy ngươi định thế nào
Lục Trần nói:
- Ta cũng nói rồi đó, tìm một chỗ ăn rồi chờ chết thôi
Ừm, ta bán mạng cho ông mấy chục năm trời, đổi lại nửa đời sau không lo ăn lo mặc, không quá đáng chứ
Thiên Lan tựa hồ bị y chọc cho cười lên một tiếng, rồi lại thở dài than:
- Không quá đáng, không quá đáng
Không hiểu tại sao, đối diện chuyện trò với lão trọc chết bầm càng nhiều, tâm tình Lục Trần càng an ổn
Y cũng từng hoài nghi nhưng chưa giờ phút nào buông bỏ
Người này nhìn y lớn lên từ nhỏ, y từng coi lão như cha, trong lòng Lục Trần, thân hình khôi ngô đó có địa vị còn cao hơn y tưởng, tình cảm chân thành còn hơn y nghĩ
- Ngươi đương nhiên có thể trốn đến một nơi ăn rồi chờ chết, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, cũng sẽ không vi phạm lời hứa
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên:
- Có điều ngươi nên biết, có một số việc không phải bao giờ cũng theo ý ngươi
Ngươi còn trẻ, thiên phú, đạo hạnh không tệ, tương lai hẳn là sống còn thọ hơn ta
Đến một ngày ta chết đi, hoặc đám Ma Giáo đột nhiên nổi hứng mò đến Phù Vân Ty, chúng sẽ điều tra được rất nhiều điều, tìm ra chỗ ẩn thân của ngươi chắc cũng không khó
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Ma Giáo chưa diệt vong, ngươi trốn đến đâu cũng không an toàn
Đây là lời thật lòng
- Diệt diệt diệt, lúc nào cũng đòi diệt Ma Giáo
Lục Trần đột nhiên bừng bừng lửa giận, nói:
- Mấy chục năm rồi ông luôn nói muốn diệt Ma Giáo, nhưng diệt thế nào đây
Năm đó ở trận Hoang Cốc chúng ta đã làm đến mức đó rồi vẫn không tận diệt được chúng, nhiều năm như vậy chúng vẫn như âm hồn bất tán
Ông nói trên núi Côn Luân có bí mật, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không được gì
Ông nói đi, rốt cục chúng ta nên làm gì mới có thể triệt để hủy diệt đám Ma Giáo hung ác đó đây
Thiên Lan trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
- Sao vậy, có vẻ ngươi rất phiền muộn đối với việc này
- Nói nhảm, bị thứ lằng nhằng này dây vào mấy chục năm, ngày nào cũng thấp thỏm lo chết, có ai không phiền muộn
Thiên Lan Chân Quân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng
Thực ra mấy năm nay ta vẫn không ngừng suy nghĩ, gần đây mới đột nhiên tỉnh ngộ, hình như chúng ta đi sai đường rồi
Lục Trần nhìn lão, hỏi:
- Là sao
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Trước kia chúng ta luôn nghĩ cách tiêu diệt những nhân vật quan trọng của Ma Giáo, triệt để chém sạch đám yêu nhân này, nhưng sự thật đã chứng minh cách làm này không hiệu quả
Yêu nhân Ma Giáo tựa như cỏ dại, mọc lên tràn lan
Gần đây ta đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt, có thể vất vả một lần suốt đời an nhàn, hủy diệt Ma Giáo
Lục Trần khẽ chấn động, nhướn mày nhìn Thiên Lan Chân Quân, một lúc sau mới nói:
- Thật sự có loại biện pháp này
- Phải
- Là gì
Thiên Lan nở một nụ cười trong màn đêm, bóng tối quanh lão càng khiến thân hình cao lớn của lão như một ma thần, vô cùng đáng sợ
- Thần thụ
Nói xong lão lại thản nhiên tiếp:
- Vật kia chính là căn nguyên tín ngưỡng mấy ngàn năm nay của Ma Giáo, chỉ cần chúng ta nghĩ cách hủy nó đi, Ma Giáo tất sẽ sụp đổ, thế nào
Lục Trần lâm vào trầm mặc, thật lâu không lên tiếng…
40/ 5
- Ngươi nghĩ thế nào
Thấy Lục Trần mãi không nói, Thiên Lan đành lên tiếng
Lục Trần lại im lặng giây lát mới nói:
- Ta nghĩ Thần thụ của Ma Giáo cũng giống như thần linh trong thần thoại thôi, là thứ hư vô không tồn tại trên đời
Thiên Lan cười nói:
- Thần thụ chân chính trong truyền thuyết Ma Giáo chính là thần vật từ thuở trời đất sơ khai, không những khai thiên lập địa, còn có thể xuyên việt vạn giới, thai nghén vạn vật, là nguồn gốc hết thảy sinh linh trong trời đất
Những thần thoại này hồi ở Ma Giáo chắc ngươi nghe quen rồi đúng không
Lục Trần gật đầu nói:
- Phải, đây là tín ngưỡng căn bản của yêu nhân, đương nhiên ta biết
Nhưng bản thân thần thoại này vẫn tồn tại một nghi vấn không giải nổi, đó là từ khi Ma Giáo sinh ra tới nay chưa từng có người nhìn thấy Thần thụ tròn méo ra sao, cho nên những câu chuyện ba hoa bịa đặt như vậy chỉ lừa được những kẻ đơn giản mà thôi
Mắt Thiên Lan lóe lên, nhìn Lục Trần, ý cười hiện ra nơi khóe môi:
- Ngươi không tin
Lục Trần đáp:
- Ta không tin
Thiên Lan Chân Quân gật đầu, có vẻ thỏa mãn với thái độ của Lục Trần, liền tiếp:
- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng lại rất quan trọng đối với yêu nhân Ma Giáo
Mặt khác ta còn nghe nói trong Ma Giáo có lưu truyền câu chuyện về ‘chi, diệp’ chủng’, ngươi có biết không
Lục Trần thầm giật mình nhưng vẻ mặt vẫn như thường, trầm ngâm một lát mới nói:
- Có phải là ‘Nhất chi lưỡng diệp nhất chủng tử’ (1 nhánh, 2 cái lá, 1 hạt giống) không
Người trong Ma Giáo cho rằng đây là bốn món bảo vật Thần thụ lưu lại thế giới, chỉ cần tập hợp đủ bốn vật này, sau đó dùng bí pháp lưu truyền trong Ma Giáo thực hiện nghi thức là có thể mở ra cổng hư không để triệu hoán Thần thụ
- Vớ vẩn
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường, nói:
- Nói như vậy thật quá gò ép
Kể cả toàn bộ đều là sự thật, đám Ma giáo ngu xuẩn kia làm sao chắc là phá vỡ hư không, gọi thứ đồ kia đến thì bọn chúng sẽ nhận được lực lượng thần linh, trở thành bất tử
Ta thấy tám chín phần là mang tới tai họa ngập đầu mới đúng
Lục Trần chỉ cười không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ đồng tình
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh một tiếng, lại quay sang hỏi Lục Trần:
- Đúng rồi, bốn vật này ngươi từng thấy chưa
Lục Trần ngồi trên đất như đã hòa làm một với bóng đêm xung quanh, thấy không rõ vẻ mặt y, một lúc sau chỉ nghe giọng nói bình thản của y vang lên:
- Bốn thần vật này ta chưa được gặp
Năm đó hỏi qua Vân Thủ Dương thì được biết truyền thuyết về chúng đã lưu truyền cả trăm ngàn năm, đến nay khó phân thật giả, có điều bốn bảo vật này đúng là có tồn tại
Chẳng qua toàn bộ không nằm trong tay Ma Giáo mà có vài món đã lưu lạc đi đâu không rõ, không còn hi vọng tìm ra được
- Ừm
Thiên Lan Chân Quân gật đầu:
- Ngươi nói không khác nhiều so với điều ta được biết, cơ bản là thế
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn thoáng lão một cái, nói:
- Vậy ông tính thế nào, ông nói muốn hủy diệt Thần thụ là sao
Thiên Lan Chân Quân nói: