Lục Trần ngồi trong sân nhìn A Thổ nằm bên cạnh chân mình, hàng mày hơi nhíu lại, dường như đang suy ngẫm
Lão Mã ở một bên thấy lạ, bèn hỏi hắn:
- Sao vậy, con chó này có gì lạ à
Lục Trần ngập ngừng một lúc, hình như cũng không dám chắc:
- Không hẳn, chỉ cảm thấy hôm nay hình như nó có hơi… thiếu sức sống
Lão Mã ngẩn ra, nói:
- Ta nhớ bình thường vào lúc này, A Thổ cũng đều như vậy, dù không ăn thì cũng là ngủ, có phải trời sắp tối nên nó muốn đi ngủ rồi không
Lục Trần trầm ngâm một chốc, có vẻ không nghĩ vậy, đang định nói thì đột nhiên, hai người cùng lúc nghe thấy từ cánh cổng đằng xa vọng tới tiếng gõ cửa
Âm thanh “cốc cốc” nghe rõ mồn một vào lúc hoàng hôn sắp qua
Đêm tối gần buông xuống, bốn bề im lặng này, lão Mã và Lục Trần nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, cùng một chút cảnh giác dường như xuất phát từ bản năng
Một lúc sau, lão Mã trầm giọng nói:
- Người biết nơi này chỉ có Phù Vân ti, là bọn họ hay là chân quân đại nhân có việc tự đến đây
Lục Trần lắc đầu rất dứt khoát:
- Không phải là lão trọc
Tin ta đi, nếu lão ấy đến đây, thì hoặc là xuất hiện lặng lẽ trong viện tử này, hoặc là trước khi đến, vách tường đã bị nghiền nát rồi
Lão Mã xem ra không hề phản đối phán đoán này của Lục Trần, đồng thời trong miệng làu bàu:
- Nói có lý, hơn nữa hẳn cũng không phải là người của Phù Vân ti, ta mới đi tìm họ chưa được bao lâu
Nói rồi ngừng một chốc, xong đứng dậy bảo
- Thôi, ta qua đó xem sao
Lục Trần gật đầu:
- Cẩn thận đấy
Lão Mã cười nói:
- Không sao đâu
Nói rồi, lão quay người đi về phía cổng
Lục Trần cúi đầu, đưa tay xoa đầu A Thổ, A Thổ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hơi nhấp nháy
Lục Trần thấp giọng:
- Có gì à
A Thổ quay đầu, lúc hình như có chút phản ứng, thì đột nhiên từ phía cổng vọng tới âm thanh đầy nghi ngờ, qua một lúc, tiếng bước chân vang lên, lão Mã mang theo nét mặt quái đản quay về, đi theo sau lưng ông còn một bóng người nữa
Dung nhan xinh xắn, khí chất thoát tục, là Bạch Liên
Lục Trần cau mày đứng dậy, A Thổ vốn đang uể oải bên cạnh hắn cũng chẳng ừ hử gì đã đứng dậy, giương mắt lên nhìn Bạch Liên ở đối diện, ánh nhìn có phần lạ thường
- Sao cô tới được đây
Lục Trần hỏi
Bạch Liên không hề giận dữ trước câu hỏi có phần lãnh đạm của Lục Trần, hơn nữa xem bộ nàng có vẻ cũng đã hoàn toàn quên sạch chuyện xung đột với Lục Trần ở cửa hàng thịt mấy ngày trước rồi
Lúc này, Bạch Liên cười nhẹ nhàng, trông tựa như không vướng chút bụi trần, gật đầu nói với Lục Trần:
- Lại gặp nhau rồi
Lục Trần nhìn lão Mã, trong mắt có một tia nghi vấn, lão Mã cười gượng, đi tới cạnh hắn, nói:
- Cô nương này nói, muốn giúp chúng ta điều tra Ma giáo, lần này đến đây cũng đã được Thiên Lan chân quân cho phép, và có thư viết tay làm chứng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù Lục Trần xưa nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Cái gì
Lão Mã thở dài, lấy ra một phong thư từ trong ngực áo đưa cho Lục Trần, đồng thời nói:
- Tuy ta không biết cô ấy làm thế nào mà xin được phong thư này, nhưng đây đúng là thư cho chân quân đại nhân đích thân viết, ta nhận ra được, không sai đâu
Lục Trần mặt sầm xuống, mở tờ giấy ra đọc một lượt từ đầu tới cuối, sau đó hừ lạnh một tiếng, trầm giọn nói:
- Lão trọc chết tiệt bày trò gì thế này, cứ phải tạo thêm phiền phức cho chúng ta bằng được
Lão Mã ho khan một tiếng, nói:
- Ăn nói cẩn thận… Cô ấy vẫn còn ở đây kia kìa
Lúc này, Bạch Liên mỉm cười nói:
- Hai đại nam nhân các người nói chuyện xong chưa, làm gì mà thì thà thì thầm không dứt như mấy tiểu cô nương
Lục Trần và lão Mã cùng quay lại nhìn nàng, một lúc sau, Lục Trần cau mày nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến cô, hơn nữa nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, thực sự cô không cần phải cố can dự vào đâu
Bạch Liên nghiêm mặt lại:
- Hiện giờ ta theo Thiên Lan sư thúc tu hành, ngày thường còn được lão nhân gia dạy dỗ chỉ bảo
Ta hiểu được tu đạo chính là lấy chính đạo công nghĩa, chúng sinh thiên hạ làm trọng, nên lần này ta đã cầu xin Thiên Lan sư thúc để đến đây giúp hai người một tay
Lục Trần và lão Mã đều ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc, Lục Trần thở dài:
- Được thôi, lần này ta tin là cô ngày thường đều tu luyện bên cạnh lão trọc chết tiệt đó rồi…
※※※
- Lão trọc bị gì mà lại ném tiểu tổ tông này tới chỗ chúng ta chứ
Trong phòng ngủ, Lục Trần phàn nàn với lão Mã
Lão Mã cũng không hiểu, ngẫm nghĩ:
- Chẳng lẽ chân quân có sắp xếp sâu xa nào đó
Chơi một ván cờ lớn
- Chơi cái con khỉ
Lục Trần cắt ngang không chút khách khí, cười nhạt nói
- Bực nhất là cái kiểu người rõ ràng chẳng làm gì, kết quả để giữ thể diện, thì cứ nói là chơi một ván cờ lớn
Ông nói xem, để Bạch Liên tới chỗ chúng ta, rốt cuộc thì có lợi lộc gì
hiển nhiên Lão Mã cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ đành điều đình:
- Thôi bỏ đi, bỏ đi, chuyện này cũng không gấp rút đến vậy, ngươi hãy bình tĩnh đã
Đợi sau khi trời sáng, chúng ta lên Thiên Long sơn một chuyến, tìm cơ hội cầu kiến chân quân đại nhân, xem rốt cuộc là vì sao
Lục Trần lắc đầu, nói một mình:
- Ta thấy chẳng có ích gì
Với cái tính của lão trọc chết tiệt đó, nghĩ gì cũng giấu trong lòng, không đời nào nói với ngươi đâu
Lão Mã cười ha hả:
- Không sao, dù sao cũng chỉ đi một chuyến thôi mà
Được rồi, không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi
Nói rồi liền đi ra phía cửa, tiện tay mở cửa ra, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng la thất thanh, đầu tiên người cứng đờ, sau đó nhảy dựng về sau theo phản xạ có điều kiện, làm Lục Trần và A Thổ ở trong phòng cũng giận nảy mình, cùng đứng dậy quay đầu nhìn ra
Chỉ thấy, không biết một bóng người đã đứng ở cửa từ lúc nào
Trong bóng tối, khuôn mặt trắng trẻo đó trông thêm phần đáng sợ, tuy cũng rất xinh đẹp, Người chính là Bạch Liên
Lão Mã hình như không phải giật mình bình thường, tay vỗ vỗ ngực, kinh ngạc nói:
- Bà cô ơi
Nửa đêm khuya khoắt cô đứng ở đây làm gì vậy
Bạch Liên mỉm cười:
- Ta mang đồ đến cho ông
- Hả
Hai người trong phòng đều ngạc nhiên, lão Mã nói
- Mang đồ đến cho ta, gì vậy
Bạch Liên đưa tay kéo tới một gói đồ lớn, không nói một lời, sau đó đầy vào người lão Mã
Lão Mã do dự một lúc, mở ra xem thử, liền biến sắc, nhảy dựng lên nói:
- Cái này… Cái này không phải là chăn đệm, hành lý của ta sao
- Đúng rồi đó
Bạch Liên mỉm cười
- Ta dọn dẹp xong hết cho ông rồi, còn mang đến tận nơi nữa
Không tệ chứ, không cần cảm ơn ta đâu
- Cảm ơn hả…
Lão Mã giận tím mặt, quát lên
- Ngươi có ý gì, đó đều là…
- Ý ta chính là, căn phòng đó giờ thuộc về ta, đừng nói là ông lại mơ tưởng được ở cùng phòng với nữ nhi như ta đây chứ
- Ngươi…
Lão Mã giận đến mức không nói lại được, bỗng chốc cũng không biết nên nói gì cho phải, Lúc lão quay đầu lại, thì phát hiện Lục Trần đứng cạnh mình lại cười trên đau khổ của người khác, liền đã bực càng giận thêm, quay đầu lớn tiếng nói với Bạch Liên:
- Ở đây có hai căn phòng, sao ngươi lại chỉ cướp của ta, không cướp phòng của Lục Trần
Bạch Liên liếc nhìn Lục Trần, rồi nói:
- Trước đây Thiên Lan sư thúc bảo ta tiếp cận người này, cộng thêm việc ngày thường hắn thường xuyên thốt ra câu phạm húy “lão trọc chết tiệt”, kết quả đến giờ vẫn sống vui vẻ, rõ ràng là có chỗ dựa rồi
Ta ăn no bụng, đâu có rảnh mà đi gây chuyện với hắn
Lão Mã giận sôi, tru tréo:
- Vậy ngươi nghĩ ta chỉ là một tên lâu la, nên mới gây chuyện với ta
Bạch Liên nhìn lão, sau đó gật đầu đáp:
- Đúng thế, gây chuyện với ông thì ông tính làm gì nào
Nói xong, nàng quay người bỏ đi
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, bầu không khí bỗng trở nên bối rối, Lục Trần và lão Mã ngơ ngác nhìn nhau, một hồi lâu sau, lão Mã chợt cười khan một tiếng:
- Hình như đúng là ta không thể làm gì được thật
44/ 4
Sáng tinh mơ, Bạch Liên dậy từ sớm
Đêm tối vừa qua, ban ngày vừa tỉnh giấc, chính là thời điểm yên tĩnh se lạnh
Nàng nằm thêm một lúc trên chiếc giường ấm áp, sau đó khoác áo lên rồi mở cửa đi ra ngoài
Bên trong đình viện một bề tĩnh lặng, trên cỏ xanh vẫn còn ngậm hơi sương, mấy ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến ngọn cây đầu cành khẽ đung đưa
Có một người đứng giữa sân, gác tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là nghe thấy tiếng động, hắn ngoái đầu lại, chính là Lục Trần
Ánh mắt họ chạm nhau, nhìn chăm chú một chốc, Lục Trần gật đầu:
- Chào buổi sáng
- Chào buổi sáng
Bạch Liên khẽ kéo căng tấm áo choàng trên vai, dường như cảm thấy hơi lạnh, nàng đi tới, nói:
- Bình thường huynh đều dậy sớm vậy sao
Lục Trần đáp:
- Không, chỉ có hôm nay thôi
Bạch Liên lấy làm lạ:
- Vì sao
Lục Trần nói:
- Vì trước đây ta không hề biết, lúc ngủ lão Mã lại ngáy to đến vậy, làm ta cả đêm không ngủ được
Bạch Liên phì cười, dường như là chính nụ cười rạng rỡ hồn nhiên nhất ở tuổi nàng, nàng đưa tay khẽ che miệng, cười bảo:
- Tối qua ông ấy ngủ ở phòng huynh à
- Ừ
Lục Trần gật đầu đáp
- Ban đầu ta không chịu, kết quả ông ta cứ ở lì không chịu đi, ta đành phải dọn thêm chăn đệm dưới đất
Bạch Liên cười cười, đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nói:
- Mấy năm không gặp, ta cứ có cảm giác hình như huynh đã thay đổi rất nhiều so với lúc còn ở núi Côn Lôn
Lục Trần hỏi ngược lại:
- Thế còn cô, hiện tại đứng trước mặt người khác, có còn như trước nữa không
Bạch Liên mỉm cười:
- Ta đâu có ra vẻ, vốn dĩ ta là như vậy mà
Lục Trần nhìn sâu vào nàng:
- Năm đó lúc ngươi ra tay hung ác với ta, chém chém giết giiết, cái dáng vẻ hung hãn đó không phải như bây giờ
Bạch Liên không để tâm, nói:
- Lúc đó ta chỉ là tự vệ thôi, bằng không, lúc đó mà có chút sơ sót thôi, chắc ta sẽ lại là một mạng người khác chết đi lặng lẽ dưới tay huynh thôi
Hai người nhìn nhau, một lát sau đều dời mắt đi
※※※
Trên đời này có rất nhiều loại người, có người sống thoải mái, có người gánh vác nhiều chuyện hơn, cũng có một số người, một điểm nào đó ở họ dường như trời sinh đã chìm trong bóng tối, chất chứa bí mật không muốn cho ai biết, hệt như bóng ma
Bất kể là Lục Trần hay Bạch Liên, họ đều không có ý định truy vấn những bí mật đó của đối phương
Như thể, những điều đó vốn dĩ không hề tồn tại
Lục Trần chỉ là nói với Bạch Liên bằng giọng rất bình tĩnh:
- Ta không hiểu được, tại sao cô lại đột nhiên chạy tới đòi nhúng tay vào chuyện này, chuyện này đáng lý ra đâu có liên quan gì đến cô, hơn nữa ta cũng không muốn làm việc cùng cô
Bạch Liên gật đầu, không có vẻ gì là giận, nhưng cũng không có ý lùi bước, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta đến đây, là vì ta có chút hứng thú với Ma giáo, không liên quan đến huynh
Hiện nay Ma giáo suy thoái, Tiên minh một mình, nhất là ở Tiên thành đóng Tổng đường của Chân Tiên minh này, muốn tìm thấy tung tích của Ma giáo gần như là không thể
Nên nơi ta có thể nghĩ đến trước mắt, cũng chính là chỗ huynh đây
Đoạn, cũng không đợi Lục Trần mở miệng, Bạch Liên lại tiếp tục:
- Huynh yên tâm, ta sẽ không gây trở ngại cho huyh đâu, hơn nữa nếu có việc gì ta giúp được, ta sẽ giúp
Vả lại, Thiên Lan sư thúc cũng đã đồng ý với ta rồi, cho dù huynh có tiếng nói lớn tới đâu, có chạy tới bảo ông ấy thu hồi mệnh lệnh được không
Lục Trần mắng thầm trong bụng một câu lão trọc chết tiệt, ngoài mặt thì không có thay đổi gì
Có lẽ là nhìn thấy nét mặt không vui như người chết của hắn, Bạch Liên chợt khẽ cười, nói:
- Thế này đi, để tỏ rõ thành ý, ta có thể cho huynh biết một bí mật khác chưa được công khai
Lục Trần nhướn mày, quay đầu nhìn nàng
Bạch Liên mỉm cười nói:
- Cách đây không lâu, mọi chuyện phía Côn Lôn hẳn là đã kết thúc, không còn sóng gió gì nữa, nên từ giờ trở đi, vị Thiên Lan sư thúc đó của ta có thể sẽ chính thức rút đi một số lượng lớn nhân thủ tinh anh ở Côn Lôn, cùng đưa tới Tiên thành
Lục Trần hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không nói gì, Bạch Liên lại cười:
- Nói không chừng trong đó cũng có người quen của huynh đó
Lục Trần trầm mặc một lát, gỏi:
- Có ai
Bạch Liên nói:
- Nghe nói chỉ riêng Nguyên Anh chân nhân là có tới mấy vị rồi, về cao thủ lớp trẻ dưới cấp Nguyên Anh, người xuất sắc nhất về cơ bản đều sẽ được điều tới
Lục Trần nhìn nàng, cuối cùng lại truy vân thêm một câu:
- Tô Thanh Quân thì sao
Bạch Liên mỉm cười:
- Cô ấy cũng sẽ tới
※※※
- Mười năm qua, thiên hạ thái bình vô sự, người trong Chân Tiên minh phần lớn đều mừng được an nhàn
Ngoài Thiên Lan chân quân ra, năm vị Hóa Thần chân quân khác của Chân Tiên minh, thế lực quân sĩ dưới trướng họ gần như không có hành động gây chiến với bên ngoài
Thỉnh thoảng có chuyện, thì thường chỉ là nêu tên Chân Tiên minh ra, cộng thêm danh hiệu chân quân bổn gia, thế là thuận buồm xuôi gió
Lão Mã tựa vào mép giường, nói với Lục Trần ngồi một bên:
- Thế nên đã lâu rồi, trong Tiên minh không còn chuyện điều động nhiều chiến lực từ tông môn như vậy nữa
Lục Trần thản nhiên nói:
- Ngoại trừ Phù Vân ti
Lão Mã cười, nói:
- Ừ, ngoại trừ Phù Vân ti
- Mấy năm qua, Phù Vân ti là đường khẩu duy nhất trong Chân Tiên minh vẫn không ngừng chém giết bên ngoài, hơn nữa dư luận về họ trong Tiên minh trước giờ đều không tốt
Lão Mã nói
- Ngoại trừ phần đông những Ảnh tử luôn bị người đời chỉ trích làm tiêu hao biết bao nhiêu tiền tài một cách không minh bạch ra, Phù Vân ti vẫn rất mạnh
Gần như là đường khẩu có sức chiến đấu mạnh nhất trong Chân Tiên minh, và cũng bị mọi người kiêng dè
Lục Trần chớp mắt:
- Nhưng dù là vậy, hiện giờ lão trọc vẫn bất chấp chỉ trích, cưỡng ép điều động một số lượng tinh anh cực đông của một trong Ngũ đại môn phái là phái Côn Lôn về Tiên thành, nếu những người này mà vào Phù Vân ti thì…
Lão Mã lắc đầu, nói:
- Kỳ thực có vào hay không đều chẳng sao, ai cũng biết kể cả phái Côn Lôn hay Phù Vân ti hiện giờ đều chỉ nghe lệnh một mình chân quân đại nhân
Tóm lại, nếu cứ thế này, chí ít trước mắt ở Tiên thành, sức mạnh của phe chúng ta sẽ lên tới trời, không còn địch thủ nữa
Lục Trần không hề tỏ ra vui vẻ, ngược lại hắn nhíu mày, trầm mặc một chốc rồi nói:
- Những chuyện này chúng ta đều thấy được, lão trọc không thể nào không nghĩ ra
Rốt cuộc lão ấy muốn làm gì, lại thà mạo hiểm rằng sẽ đắc tội những Hóa Thần chân quân khác
Lão Mã cười khổ:
- Lão nhân gia suy nghĩ sâu xa, chắc chắn là có những chuyện chúng ta không ngờ tới
Lục Trần lắc đầu:
- Hôm nay ông có đi gặp lão ta nữa không
Lão Mã nói:
- Không đi nữa, nếu đã biết là chân quân đồng ý để Bạch Liên đến đây, thiết nghĩ người tự có chủ trương, chúng ta không cần nhiều chuyện nữa
Về phía ngươi, ta thấy cũng không có gì to tát, cùng lắm thêm một người thôi
Lục Trần trầm ngâm một lát, nói:
- Được rồi, trước mắt cũng chỉ đành vậy
Đoạn, hai người lại nói chuyện thêm một lúc, rồi cùng đi ra ngoài, chỉ thấy Bạch Liên đã dọn dẹp sẵn sàng chờ trong sân rồi
Thấy họ đi ra, hai bên chào hỏi nhau, lúc sắp ra khỏi cửa, Bạch Liên chợt dừng bước lại, nhìn về sau lưng, nói với Lục Trần:
- Ngày nào cũng nhốt A Thổ ở đây, cũng tội nghiệp nó lắm
Hay là, hôm nay chúng ta dẫn nó ra ngoài đi
44/ 5
Hôm đó, lúc Lục Trần cùng lão Mã, Bạch Liên đi ra khỏi con hẻm ở cầu Tẩy Mã, con chó mực A Thổ cuối cùng cũng không đi theo
Nguyên nhân ư, thật ra cũng rất đơn giản, thậm chí có thể nói là lý do cũ rích, hiện tại ở Tiên thành đang ban bố lệnh cấm chó, có một con chó to đến vậy đi theo, thật sự quá gây chú ý
Còn về việc Bạch Liên đề nghị tìm một cỗ xe ngựa rộng rãi, cũng bị Lục Trần và lão Mã dẹp bỏ, vì nơi lần này họ định đi không phải là một con hẻm khuất nẻo, hay một căn nhà không người nào nữa, mà là đường phố náo nhiệt
Đương nhiên, trừ cái này ra, bản thân A Thổ thật ra cũng là một nguyên do
Sau khi nghe Bạch Liên tỏ ý đề nghị dẫn nó ra ngoài dạo, A Thổ lại không tỏ ra một chút hứng thú, vẫn như thường lệ, ôm miếng thịt mà Lục Trần ném cho nó ngoặm ngon lành, dường như rất đỗi mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, không hề có ý muốn thay đổi
Thế nên đến cuối cùng, Bạch Liên cũng đành từ bỏ ý định này
Có điều khi nàng theo Lục Trần và lão Mã bước đến con đường náo nhiệt mà họ nhắc đến, và nhìn thấy tửu quán nơi có tên đầu bếp đáng ngờ nọ, Lục Trần và lão Mã nhìn nhau, không đi vào trong, mà bước vào một quán trà ở đối diện, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, rồi gọi chút nước trà điểm tâm, cứ thế thản nhiên uống trà tán gẫu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tửu quán đó
từ nhỏ đến lớn Bạch Liên đã là một cô nương rất thông minh, nhưng dù gì nàng cũng không phải là thần thánh sinh ra cái gì cũng biết, với cách làm này của Lục Trần và lão Mã, nàng không hề hiểu, nên sau khi ngồi uống trà cả một canh giờ, thấy hai gã đàn ông này vẫn chưa có ý định rời đi, thì cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói ra nghi ngờ trong bụng mình
- Hai người đang làm gì vậy
Lão Mã chỉ vào tửu quán đối diện:
- Hôm qua bọn ta đã tới đó rồi, hôm nay để tránh bị nghi ngờ, nên mới chờ ở đây
- Chờ cái gì
Bạch Liên ngờ vực nói
Lão Mã đáp:
- Chờ tên đầu bếp đó phạm sai lầm, quan sát xem rốt cuộc y có biểu hiện và hành động nào khác với người thường không
Nếu có, chúng ta tất sẽ lần theo dây để tìm quả, nếu không có…
Nói đến đây, ông dừng một chốc, nhìn sang Lục Trần
Bạch Liên nhanh chóng nhận ra động tác này của ông, cũng nhìn sang Lục Trần, đồng thời hỏi:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sao
Lục Trần trầm mặc một lúc, đáp:
- Thì chờ tiếp
Bạch Liên nhíu mày:
- Vậy rốt cuộc phải đợi bao lâu
Nếu tên đó vẫn không có vấn đề gì, chả nhẽ chúng ta phải chờ cả đời chắc
Lão Mã ho khan một tiếng, chen vào:
- Thế thì không đâu
Thông thường mà nói chuyện như thế này bọn ta cũng chỉ canh chừng cùng lắm nửa tháng, nếu sau nửa tháng mà không phát hiện được gì khác, thường thì bọn ta sẽ từ bỏ kẻ này
Mắt Bạch Liên hơi sáng lên, nàng nói:
- Vậy tức là, mấy người đi điều tra những người này, bình thường đều chỉ cần lâu nhất là nửa tháng
Lục Trần ở bên cạnh lắc đầu:
- Không phải
- Hả
Lục Trần không nói gì nữa, lão Mã tiếp lời:
- Bình thường những kẻ cải trang này đều để lộ sơ hở trong vòng mười ngày nửa tháng, đó là chuyện khó tránh được, thế nên bọn ta mới nói lâu nhất là nửa tháng là có thể nhìn ra kẻ này có điểm lạ thường nào không
Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, làm cái nghề Ảnh tử này, cũng có một số nhân vật cao cấp, thần kinh đanh thép, ẩn náu cực kín kẽ
Họ đã làm việc gì là giống việc đó, cô căn bản không thể nào phát giác được bất cứ điểm kỳ quái nào từ họ
Đoạn, lão Mã liếc sang Lục Trần nửa như vô tình nửa như cố ý, nhưng chỉ thấy sắc mặt thản nhiên, không chút thay đổi
Thế là, lão Mã cười cười, lại nói với Bạch Liên:
- Tóm lại, hiện giờ chúng ta không tìm ra được sơ hở của người này, vậy hãy đợi một thời gian âm thầm theo dõi y, nếu thật sự có điểm nào kỳ lạ, Lục Trần sẽ tự khắc nhìn ra được
Ánh mắt Bạch Liên lấp lánh, nhìn Lục Trần đầy hàm ý, sau đó nói:
- Quả nhiên thân phận huynh có chút vấn đề, ngày trước lúc ở Côn Lôn, ta đã cảm thấy huynh có gì đó không bình thường rồi
Lục Trần cười cười:
- Đều tại vị sư thúc đó của cô đấy
※※※
Thời gian chờ đợi hiển nhiên khiến người ta rất khó chịu, ít nhất là đối với người lần đầu làm việc này như Bạch Liên, sau khi khó khăn lắm mới chịu đựng được nửa ngày, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói với hai tên nam nhân bên cạnh:
- Vì một người còn chưa chắc chắn là gian tế Ma giáo mà lãng phí nhiều thời gian ở đây đến vậy, có đáng không thế
- Việc này xưa nay dều không gấp rút được, kiên nhẫn quan trọng hơn tất thảy
Lục Trần đáp
- Hơn nữa người này tuy có trong danh sách, nhưng chắc chắn không phải là nhân vật lớn
Bạch Liên ngẩn ra:
- Sao huynh khẳng định vậy
Lục Trần cười cười không nói gì, lão Mã ở một bên tiếp lời:
- Vị trí
Ông chỉ vào tửu quán nọ:
- Một tửu quán bình thường thế này, làm một tên đầu bếp không đáng chú ý, vừa không thể thám thính được bất cứ tin tức bí mật nào của Chân Tiên minh, lại không thể giúp được gì cho Ma giáo
Một tên gian tế có thân phận, có năng lực không thể nào lại mang thân phận này
Bạch Liên ngẫm nghĩ, liền gật đầu:
- Hóa ra trong đó còn có không ít cách thức nhỉ, có điều nếu đã vậy, sao chúng ta còn phải…
- Tiểu tốt cũng có tác dụng của tiểu tốt, trong trường hợp không tìm thấy Ma giáo, chúng ta bám theo lũ tiểu tốt này có thể dần dần sẽ lần ra được càng nhiều những kẻ to lớn hơn
Lục Trần vừa nói vừa đứng dậy, bình tĩnh nói
- Đi thôi, xem ra hôm nay tên đầu bếp đó về nhà sớm
※※※
Nhân vật xuất chúng trong thế hệ trẻ của phái Côn Lôn, một trong những đệ tử Côn Lôn có thiên chất cao nhất, thực lực mạnh nhất – Tô Thanh Quân đã tiến vào tòa Tiên thành to lớn hùng vĩ không có tường thành này vào lúc hoàng hôn ngày hôm nay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc vào thành nàng đi một mình, nhưng lần này người của phái Côn Lôn cùng nàng đến Tiên thành thực sự không ít, hơn nữa lại cực kỳ mạnh
Được mấy vị Nguyên Anh chân nhân dẫn đầu, các tinh anh xuất sắc nhất của phái Côn Lôn hầu như đều từ Côn Lôn đến Tiên thành, chỉ là do không muốn gây chú ý, nên họ đi được nửa đường đã phân tán ra
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Thanh Quân đến Tiên thành
Có lẽ là trùng hợp, từ hướng nàng đi tới, khi Tô Thanh Quân đi vào Tiên thành, bước trên con phố náo nhiệt, nàng trông về xa, nhìn thấy pho tượng khổng lồ hùng vĩ đó, cảm giác cũng giống hệt như Lục Trần ngày đó
Pho tượng Bạch Hổ to lớn đó tuy đã trải qua bao trận mưa gió, cũ kỹ loang lổ màu, nhưng cặp mắt đó dường như sở hữu sinh mệnh trong trầm lặng, bất luận Tô Thanh Quân đi tới đâu, nàng luôn có cảm giác có một đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào mình
Con thần thú Bạch Hổ đó
Khí tức lạ kỳ đó
Đây là lần đầu Tô Thanh Quân đến Tiên thành, cũng như Lục Trần, nàng bị kinh sợ, chấn động bởi tòa thành này
Sau đó chậm rãi rảo bước trên con đường dài này, nàng lại phát hiện nhanh chóng tuy bóng đêm sắp giáng xuống, trời đã tối dần, nhưng cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa trên đường ở Tiên thành không hề có dấu hiệu biến mất
Dường như ở đây, kể cả ban đêm cũng có thể cuồng hoan một trận
Nàng chợt nhớ đến quê hương mình, nhớ đến mẫu thân đã mấy năm không nói lời nào mới mình, nhớ đến phụ thân đã trở nên trầm mặc ít nói sau sự kiện đó, cũng nhớ đến người nam tử đã lâu rồi không gặp đó
Nàng cảm thấy hơi mệt, đưa mắt nhìn bốn phía, trên con phó xứ người này, nàng bỗng muốn tìm một tửu quán, uống một chén, rồi nghỉ ngơi
44/ 6
Trời tối rồi
Nhiều cửa hàng hai bên đường vẫn còn sáng đèn, rõ ràng chưa có ý định đóng cửa
Ngược lại, những đoạn đường không có ánh đèn tối hẳn đi, càng khiến cảm giác mà ánh nến trong những tửu quán đó đem lại thêm ấm áp
Mọi người đi lại trên phố hệt như ban ngày, nhưng từ quán trà nhìn xuống, những bóng người khuất mặt, nửa sáng nửa tối đó chợt khiến Lục Trần cảm thấy hơi lạ thường
Trong ngôi thành lớn phồn hoa này, ánh đèn rực rỡ về đêm, không hiểu sao từ lúc nào lại như một ảo mộng đẹp đẽ, trong bóng tối dưới ánh sáng đó, vô số bóng người đi tới đi lui, đi đi về về, như ma quỷ
Ai mà biết họ từ đâu đến, và đi về đâu, ai mà biết cuộc đời họ có những sóng gió như thế nào, những thăng trầm và đặc sắc gì, có ai là không ngừng ngang qua giữa bóng tối và ánh sáng
Lúc này Lục Trần ngửa đầu uống cạn chén trong tay, mới phát hiện đó là trà, không phải là rượu
Đột nhiên, hắn muốn uống rượu một cách khó hiểu
※※※
Tâm trạng chán ngắt, Bạch Liên đã mất hết kiên nhẫn
Sau khi nhẫn nại rất lâu, nàng vẫn quyết định phàn nàn với hai tên nam nhân tính nhẫn nại có vẻ kinh khủng này:
- Không còn sớm nữa, chi bằng, chúng ta về trước đi
Nói rồi, hình như nàng lại nhớ ra gì đó, liền nhíu mày:
- Chẳng lẽ hai người định chờ tửu quán này đóng cửa, tên đầu bếp đó về nhà, hai người cũng đi theo luôn sao
Lão Mã đáp:
- Cái đấy thì không, tên đầu bếp đó sống ngay trong quán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nên nếu bọn ta thực sự muốn quan sát hắn thật chặt, kỳ thực theo quy tắc phải phát người gác đêm ở đây kia
hiển nhiên Bạch Liên không ngờ mình chờ đợi lại được câu trả lời này, gương mặt xinh đẹp liền mếu máo, có điều may mà lúc này Lục Trần lên tiếng:
- Không cần nữa, chúng ta chỉ có mấy người, đâu thể ngày nào cũng lãng phí như vậy
Hôm nay đến đây thôi
Bạch Liên thở phào một hơi, lão Mã liếc nhìn Lục Trần, cũng không nói thêm gì, ba người liền đứng dậy trả tiền, sau đó ra khỏi quán trà chuẩn bị về nhà
Có điều, lúc bước lên con phố dài, Lục Trần dừng chân lại nói với hai người họ:
- Hai người vè trước đi, ta đi dạo một lát, chốc nữa sẽ mua ít rượu về uống
Lão Mã và Bạch Liên đều hơi ngạc nhiên, lão Mã ép sát hắn, cười mắng:
- Này, gần đây hình như ngươi uống rượu càng ngày càng nhiều, đừng có để biến thành tên nát rượu đấy
Lục Trần cười cười:
- Chỉ để tiêu khiển thôi
Nói rồi hắn phất tay với họ, xong quay người đi về hướng còn lại của con đường
Lão Mã và Bạch Liên liếc nhìn nhau, sau đó cũng rời đi
Nhìn từ trên quán trà, và tự mình đi trên con đường mờ tối này, cảm giác khác hẳn
Người đi tới đi lui trên đường trăm vẻ nhân gian, vào khoảnh khắc lướt vai qua nhau, cảm giác được bao nhiêu cuộc đời kỳ lạ
Nhưng quang ảnh đó từ đầu đến cuối vẫn đong đưa bất định, vẫn như một bóng ma