Thiên Ảnh

Chương 430: Con phố xứ người




Hôm đó, lúc Lục Trần cùng lão Mã, Bạch Liên đi ra khỏi con hẻm ở cầu Tẩy Mã, con chó mực A Thổ cuối cùng cũng không đi theo
Nguyên nhân ư, thật ra cũng rất đơn giản, thậm chí có thể nói là lý do cũ rích, hiện tại ở Tiên thành đang ban bố lệnh cấm chó, có một con chó to đến vậy đi theo, thật sự quá gây chú ý
Còn về việc Bạch Liên đề nghị tìm một cỗ xe ngựa rộng rãi, cũng bị Lục Trần và lão Mã dẹp bỏ, vì nơi lần này họ định đi không phải là một con hẻm khuất nẻo, hay một căn nhà không người nào nữa, mà là đường phố náo nhiệt
Đương nhiên, trừ cái này ra, bản thân A Thổ thật ra cũng là một nguyên do
Sau khi nghe Bạch Liên tỏ ý đề nghị dẫn nó ra ngoài dạo, A Thổ lại không tỏ ra một chút hứng thú, vẫn như thường lệ, ôm miếng thịt mà Lục Trần ném cho nó ngoặm ngon lành, dường như rất đỗi mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, không hề có ý muốn thay đổi
Thế nên đến cuối cùng, Bạch Liên cũng đành từ bỏ ý định này
Có điều khi nàng theo Lục Trần và lão Mã bước đến con đường náo nhiệt mà họ nhắc đến, và nhìn thấy tửu quán nơi có tên đầu bếp đáng ngờ nọ, Lục Trần và lão Mã nhìn nhau, không đi vào trong, mà bước vào một quán trà ở đối diện, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, rồi gọi chút nước trà điểm tâm, cứ thế thản nhiên uống trà tán gẫu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tửu quán đó
từ nhỏ đến lớn Bạch Liên đã là một cô nương rất thông minh, nhưng dù gì nàng cũng không phải là thần thánh sinh ra cái gì cũng biết, với cách làm này của Lục Trần và lão Mã, nàng không hề hiểu, nên sau khi ngồi uống trà cả một canh giờ, thấy hai gã đàn ông này vẫn chưa có ý định rời đi, thì cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói ra nghi ngờ trong bụng mình
- Hai người đang làm gì vậy
Lão Mã chỉ vào tửu quán đối diện:
- Hôm qua bọn ta đã tới đó rồi, hôm nay để tránh bị nghi ngờ, nên mới chờ ở đây
- Chờ cái gì
Bạch Liên ngờ vực nói
Lão Mã đáp:
- Chờ tên đầu bếp đó phạm sai lầm, quan sát xem rốt cuộc y có biểu hiện và hành động nào khác với người thường không
Nếu có, chúng ta tất sẽ lần theo dây để tìm quả, nếu không có…
Nói đến đây, ông dừng một chốc, nhìn sang Lục Trần
Bạch Liên nhanh chóng nhận ra động tác này của ông, cũng nhìn sang Lục Trần, đồng thời hỏi:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sao
Lục Trần trầm mặc một lúc, đáp:
- Thì chờ tiếp
Bạch Liên nhíu mày:
- Vậy rốt cuộc phải đợi bao lâu
Nếu tên đó vẫn không có vấn đề gì, chả nhẽ chúng ta phải chờ cả đời chắc
Lão Mã ho khan một tiếng, chen vào:
- Thế thì không đâu
Thông thường mà nói chuyện như thế này bọn ta cũng chỉ canh chừng cùng lắm nửa tháng, nếu sau nửa tháng mà không phát hiện được gì khác, thường thì bọn ta sẽ từ bỏ kẻ này
Mắt Bạch Liên hơi sáng lên, nàng nói:
- Vậy tức là, mấy người đi điều tra những người này, bình thường đều chỉ cần lâu nhất là nửa tháng
Lục Trần ở bên cạnh lắc đầu:
- Không phải
- Hả
Lục Trần không nói gì nữa, lão Mã tiếp lời:
- Bình thường những kẻ cải trang này đều để lộ sơ hở trong vòng mười ngày nửa tháng, đó là chuyện khó tránh được, thế nên bọn ta mới nói lâu nhất là nửa tháng là có thể nhìn ra kẻ này có điểm lạ thường nào không
Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, làm cái nghề Ảnh tử này, cũng có một số nhân vật cao cấp, thần kinh đanh thép, ẩn náu cực kín kẽ
Họ đã làm việc gì là giống việc đó, cô căn bản không thể nào phát giác được bất cứ điểm kỳ quái nào từ họ
Đoạn, lão Mã liếc sang Lục Trần nửa như vô tình nửa như cố ý, nhưng chỉ thấy sắc mặt thản nhiên, không chút thay đổi
Thế là, lão Mã cười cười, lại nói với Bạch Liên:
- Tóm lại, hiện giờ chúng ta không tìm ra được sơ hở của người này, vậy hãy đợi một thời gian âm thầm theo dõi y, nếu thật sự có điểm nào kỳ lạ, Lục Trần sẽ tự khắc nhìn ra được
Ánh mắt Bạch Liên lấp lánh, nhìn Lục Trần đầy hàm ý, sau đó nói:
- Quả nhiên thân phận huynh có chút vấn đề, ngày trước lúc ở Côn Lôn, ta đã cảm thấy huynh có gì đó không bình thường rồi
Lục Trần cười cười:
- Đều tại vị sư thúc đó của cô đấy
※※※
Thời gian chờ đợi hiển nhiên khiến người ta rất khó chịu, ít nhất là đối với người lần đầu làm việc này như Bạch Liên, sau khi khó khăn lắm mới chịu đựng được nửa ngày, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói với hai tên nam nhân bên cạnh:
- Vì một người còn chưa chắc chắn là gian tế Ma giáo mà lãng phí nhiều thời gian ở đây đến vậy, có đáng không thế
- Việc này xưa nay dều không gấp rút được, kiên nhẫn quan trọng hơn tất thảy
Lục Trần đáp
- Hơn nữa người này tuy có trong danh sách, nhưng chắc chắn không phải là nhân vật lớn
Bạch Liên ngẩn ra:
- Sao huynh khẳng định vậy
Lục Trần cười cười không nói gì, lão Mã ở một bên tiếp lời:
- Vị trí
Ông chỉ vào tửu quán nọ:
- Một tửu quán bình thường thế này, làm một tên đầu bếp không đáng chú ý, vừa không thể thám thính được bất cứ tin tức bí mật nào của Chân Tiên minh, lại không thể giúp được gì cho Ma giáo
Một tên gian tế có thân phận, có năng lực không thể nào lại mang thân phận này
Bạch Liên ngẫm nghĩ, liền gật đầu:
- Hóa ra trong đó còn có không ít cách thức nhỉ, có điều nếu đã vậy, sao chúng ta còn phải…
- Tiểu tốt cũng có tác dụng của tiểu tốt, trong trường hợp không tìm thấy Ma giáo, chúng ta bám theo lũ tiểu tốt này có thể dần dần sẽ lần ra được càng nhiều những kẻ to lớn hơn
Lục Trần vừa nói vừa đứng dậy, bình tĩnh nói
- Đi thôi, xem ra hôm nay tên đầu bếp đó về nhà sớm
※※※
Nhân vật xuất chúng trong thế hệ trẻ của phái Côn Lôn, một trong những đệ tử Côn Lôn có thiên chất cao nhất, thực lực mạnh nhất – Tô Thanh Quân đã tiến vào tòa Tiên thành to lớn hùng vĩ không có tường thành này vào lúc hoàng hôn ngày hôm nay
Lúc vào thành nàng đi một mình, nhưng lần này người của phái Côn Lôn cùng nàng đến Tiên thành thực sự không ít, hơn nữa lại cực kỳ mạnh
Được mấy vị Nguyên Anh chân nhân dẫn đầu, các tinh anh xuất sắc nhất của phái Côn Lôn hầu như đều từ Côn Lôn đến Tiên thành, chỉ là do không muốn gây chú ý, nên họ đi được nửa đường đã phân tán ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Thanh Quân đến Tiên thành
Có lẽ là trùng hợp, từ hướng nàng đi tới, khi Tô Thanh Quân đi vào Tiên thành, bước trên con phố náo nhiệt, nàng trông về xa, nhìn thấy pho tượng khổng lồ hùng vĩ đó, cảm giác cũng giống hệt như Lục Trần ngày đó
Pho tượng Bạch Hổ to lớn đó tuy đã trải qua bao trận mưa gió, cũ kỹ loang lổ màu, nhưng cặp mắt đó dường như sở hữu sinh mệnh trong trầm lặng, bất luận Tô Thanh Quân đi tới đâu, nàng luôn có cảm giác có một đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào mình
Con thần thú Bạch Hổ đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khí tức lạ kỳ đó
Đây là lần đầu Tô Thanh Quân đến Tiên thành, cũng như Lục Trần, nàng bị kinh sợ, chấn động bởi tòa thành này
Sau đó chậm rãi rảo bước trên con đường dài này, nàng lại phát hiện nhanh chóng tuy bóng đêm sắp giáng xuống, trời đã tối dần, nhưng cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa trên đường ở Tiên thành không hề có dấu hiệu biến mất
Dường như ở đây, kể cả ban đêm cũng có thể cuồng hoan một trận
Nàng chợt nhớ đến quê hương mình, nhớ đến mẫu thân đã mấy năm không nói lời nào mới mình, nhớ đến phụ thân đã trở nên trầm mặc ít nói sau sự kiện đó, cũng nhớ đến người nam tử đã lâu rồi không gặp đó
Nàng cảm thấy hơi mệt, đưa mắt nhìn bốn phía, trên con phó xứ người này, nàng bỗng muốn tìm một tửu quán, uống một chén, rồi nghỉ ngơi
44/ 6
Trời tối rồi
Nhiều cửa hàng hai bên đường vẫn còn sáng đèn, rõ ràng chưa có ý định đóng cửa
Ngược lại, những đoạn đường không có ánh đèn tối hẳn đi, càng khiến cảm giác mà ánh nến trong những tửu quán đó đem lại thêm ấm áp
Mọi người đi lại trên phố hệt như ban ngày, nhưng từ quán trà nhìn xuống, những bóng người khuất mặt, nửa sáng nửa tối đó chợt khiến Lục Trần cảm thấy hơi lạ thường
Trong ngôi thành lớn phồn hoa này, ánh đèn rực rỡ về đêm, không hiểu sao từ lúc nào lại như một ảo mộng đẹp đẽ, trong bóng tối dưới ánh sáng đó, vô số bóng người đi tới đi lui, đi đi về về, như ma quỷ
Ai mà biết họ từ đâu đến, và đi về đâu, ai mà biết cuộc đời họ có những sóng gió như thế nào, những thăng trầm và đặc sắc gì, có ai là không ngừng ngang qua giữa bóng tối và ánh sáng
Lúc này Lục Trần ngửa đầu uống cạn chén trong tay, mới phát hiện đó là trà, không phải là rượu
Đột nhiên, hắn muốn uống rượu một cách khó hiểu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
※※※
Tâm trạng chán ngắt, Bạch Liên đã mất hết kiên nhẫn
Sau khi nhẫn nại rất lâu, nàng vẫn quyết định phàn nàn với hai tên nam nhân tính nhẫn nại có vẻ kinh khủng này:
- Không còn sớm nữa, chi bằng, chúng ta về trước đi
Nói rồi, hình như nàng lại nhớ ra gì đó, liền nhíu mày:
- Chẳng lẽ hai người định chờ tửu quán này đóng cửa, tên đầu bếp đó về nhà, hai người cũng đi theo luôn sao
Lão Mã đáp:
- Cái đấy thì không, tên đầu bếp đó sống ngay trong quán
Thế nên nếu bọn ta thực sự muốn quan sát hắn thật chặt, kỳ thực theo quy tắc phải phát người gác đêm ở đây kia
hiển nhiên Bạch Liên không ngờ mình chờ đợi lại được câu trả lời này, gương mặt xinh đẹp liền mếu máo, có điều may mà lúc này Lục Trần lên tiếng:
- Không cần nữa, chúng ta chỉ có mấy người, đâu thể ngày nào cũng lãng phí như vậy
Hôm nay đến đây thôi
Bạch Liên thở phào một hơi, lão Mã liếc nhìn Lục Trần, cũng không nói thêm gì, ba người liền đứng dậy trả tiền, sau đó ra khỏi quán trà chuẩn bị về nhà
Có điều, lúc bước lên con phố dài, Lục Trần dừng chân lại nói với hai người họ:
- Hai người vè trước đi, ta đi dạo một lát, chốc nữa sẽ mua ít rượu về uống
Lão Mã và Bạch Liên đều hơi ngạc nhiên, lão Mã ép sát hắn, cười mắng:
- Này, gần đây hình như ngươi uống rượu càng ngày càng nhiều, đừng có để biến thành tên nát rượu đấy
Lục Trần cười cười:
- Chỉ để tiêu khiển thôi
Nói rồi hắn phất tay với họ, xong quay người đi về hướng còn lại của con đường
Lão Mã và Bạch Liên liếc nhìn nhau, sau đó cũng rời đi
Nhìn từ trên quán trà, và tự mình đi trên con đường mờ tối này, cảm giác khác hẳn
Người đi tới đi lui trên đường trăm vẻ nhân gian, vào khoảnh khắc lướt vai qua nhau, cảm giác được bao nhiêu cuộc đời kỳ lạ
Nhưng quang ảnh đó từ đầu đến cuối vẫn đong đưa bất định, vẫn như một bóng ma

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.