Trong phòng bỗng chốc im phăng phắc, gương mặt Lục Trần, lão Mã và Huyết Oanh đều thay đổi, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Liên
sau một thoáng thất thố ban đầu, Bạch Liên liền nhanh chóng chú ý đến vẻ mặt của những người khác, nàng liền ngẩn người ra, thần sắc trên mặt cũng đông cứng lại
Một hồi sau, nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bèn cười gượng, nói với mọi người:
- Đây là chuyện vui hiếm có đó, sao ta chưa nghe qua bao giờ
Cái tên Lục Trần này hay lắm, cứng miệng đến thế là cùng, chẳng hé với ta một chút nào cả…
Thiếu nữ xinh đẹp này tuy đang ra sức xoa dịu, nhưng sự miễn cưỡng trong vẻ mặt cua nàng vẫn lọt vào mắt mọi người, song mọi người tất không thể nói thêm điều gì
Chỉ một lát sau, Bạch Liên bèn kiếm cớ đi ra ngoài
Huyết Oanh tỏ ra hờ hững rõ ràng với việc này, có lẽ vì tuy dung mạo Bạch Liên khả ái, nhưng cũng không thể gây ảnh hưởng gì được với một nữ tử như nàng, song thấy vẻ mặt Lục Trần và lão Mã đều có phần kỳ lạ, nàng còn thoáng cười, hỏi một câu như có ẩn ý:
- Sao vậy, đau lòng à
- Không có
Lão Mã phủ nhận ngay đầu tiên
- Chỉ lấy làm lạ là sao nha đầu đó đột nhiên lại như vậy, vừa rồi chúng ta cũng đâu có đắc tội gì với nó đâu
Huyết Oanh “hừ” một tiếng, lại quay sang nhìn Lục Trần:
- Chắc ngươi cũng không thể nào lại không biết chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần do dự một lúc, khẽ nhíu mày lại, nói:
- Cô ấy như vậy… cũng là có ý với vị đó ư, không đến mức vậy chứ
Lão Mã ngồi một bên vẻ mặt thay đổi, còn Huyết Oanh thì thản nhiên nói:
- Có gì mà không đến mức, đó là danh hiệu đệ tử chân quân thân truyền đấy, nói ra là như một tấm bùa hộ thân, là sự bảo đảm để hoành hành thiên hạ, sau này còn có tiền đồ như gấm vóc, ai mà chẳng muốn
Lão Mã hình như cũng đã hiểu ý hai người này, sau một hồi im lặng bèn nói:
- Nhưng không phải nó đã có thân phận đó từ lâu rồi hay sao
Huyết Oanh hỏi ngược lại:
- Người chết so được với người sống à
Cái này dĩ nhiên là không thể so được, câu trả lời ai cũng biết rõ
Cả ba cũng đều là những người đầu óc thông suốt, tất nhiên có thể nghĩ đến được điểm này, chỉ có điều vẫn còn có một ý nghĩ sâu xa hơn mà lão Mã không hỏi, Huyết Oanh cũng không nói
Cuối cùng, Lục Trần thở dài, mặt mang sắc thái bất lực, hắn khẽ lắc đầu, cười khổ rồi nói:
- Hóa ra cô ấy thật sự muốn bái Thiên Lan làm sư phụ
Câu này đã được Lục Trần khơi ra rồi, Huyết Oanh cũng không băn khoăn nữa, lạnh lùng nói:
- Lúc trước bọn ta cũng không ngờ cô ta tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể…
Có lẽ cuối cùng vẫn ngại nói ra từ ngữ đại loại như “vô liêm sỉ”, Huyết Oanh bèn hừ một tiếng, bỏ ngang câu nói
- Ngày trước Chân quân đại nhân cưu mang cô ta bên cạnh, công khai trước thiên hạ, tất có có việc cần dùng
Nhưng chẳng ngờ cô ta lại có thể quên đi sư ân, đòi trèo cao hơn nhanh đến vậy
Nói đến đây đã quá rõ ràng rồi, hiển nhiên Huyết Oanh cho rằng sau khi sư phụ là Bạch Thần chân quân qua đời, Bạch Liên đã quên đi ơn dưỡng dục của ân sư trước trong nháy mắt, thậm chí còn bất chấp việc Thiên Lan chân quân có liên quan đến cái chết của Bạch Thần chân quân, mưu toan trở thành đệ tử của Thiên Lan chân quân
Còn về việc Thiên Lan chân quân thu nhận, không giết nàng, tất nhiên là để thể hiện sự công tâm của mình cho thiên hạ thấy, tỏ ý rằng: Ta không liên quan đến cái chết của Bạch Thần chân quân, ta thu nhận tiểu đệ tử của sư huynh chẳng lẽ không sợ nuôi hổ thành họa hay sao
Vả lại ta mà ám hại Bạch Thần sư huynh thì có phải hơi quá đáng không
Đại ý là như thế, nhưng trước đây, cả Lục Trần và lão Mã đều cảm thấy Bạch Liên là một cô nương trưởng thành sớm và thông minh lạ thường, họ từng phỏng đoán rất nhiều phản ứng của nàng, thậm chí cả màn kịch chẳng hạn như sau này nàng nhẫn nhục tu luyện đại thành, rồi tìm cơ hội diệt gọn Thiên Lan chân quân, họ cũng chẳng thấy có gì lạ
Nhưng họ lại không nhờ rằng, Bạch Liên xem ra lại không coi trọng ơn nghĩa của Bạch Thần chân quân, hình như thật sự mong muốn được trở thành đệ tử của Thiên Lan chân quân
Lão Mã liếc nhìn Lục Trần, hỏi:
- Hồi trước khi ngươi ở Côn Lôn, có thấy Bạch Liên bất hòa với Bạch Thần chân quân không
Lục Trần lắc đầu:
- Không có đâu, hồi ấy cô nàng rất vênh váo hống hách, lời nói chỉ toàn vẻ kiêu ngạo bởi thân phận đệ tử chân quân
Lão Mã im lặng không nói gì
Huyết Oanh ở bên cạnh thì nhíu mày đứng dậy, nói:
- Thôi, không nói mấy chuyện thừa hơi này nữa
Lục Trần, chân quân quả thực đã có cáo thị thu nhận ngươi làm đồ đệ rồi, hơn nữa còn quyết định làm rầm rộ, ngoài việc công cáo thiên hạ ra, mà ngay tại đại điện Phù Vân ti trên Thiên Long, người còn muốn mời năm vị chân quân đại nhân còn lại của Chân Tiên minh cùng đến chứng kiến, đồng thời công bố tất cả công lao trước đây của ngươi
Lão Mã và Lục Trần đều thảng thốt, lão Mã nóng ruột, há miệng kinh ngạc nói:
- Đường chủ, ý của cô, không lẽ tất cả những việc mà trước đây Lục Trần làm trong Ma giáo cũng đều nói ra hết…
Huyết Oanh gật đầu:
- Đúng vậy
Lão Mã á khẩu, Lục Trần thì ngồi im không nhúc nhích, một lúc sau, hắn trầm giọng nói:
- Mấy người làm thế vì sợ ta chết không đủ nhanh hay sao
Việc làm của hắn ở Ma giáo năm xưa dĩ nhiên là công tích vĩ đại với chính đạo và Chân Tiên minh, nhưng với Ma giáo mà nói, thì đó là huyết hải thâm thù, bởi thế nên sau cuộc chiến hoang cốc, hắn buộc phải mai danh ẩn tích hơn mười năm, điều hắn lo sợ chính là việc Ma giáo sẽ bất chấp tất cả, điên cuồng truy sát báo thù
Nay nếu công khai hết những chuyện này trong đại lễ thu nhận đồ đệ mà cả thiên hạ đều chú mục, đừng nói là Ma giáo sẽ ngay lập tức biết được truyền nhân duy nhất của Thiên Lan chân quân chính là tên nội gián phá hủy Hàng Thần chú đại pháp năm xưa
Cần biết rằng Quỷ tiên sinh vẫn chưa chết, Ma giáo vẫn còn biết bao nhiêu yêu nhân, còn có biết bao nhiêu cao thủ ẩn danh, thậm chí kẻ điên còn có bao nhiêu kẻ điên rồ, chẳng ai biết được
Tất nhiên Huyết Oanh cũng hiểu rõ điểm đó, nên lúc này, ánh mắt nàng nhìn Lục Trần kỳ thực cũng dần dần ôn hòa hơn một chút, bất kể thế nào, vị trí nóng đến chết người đó tuy nàng rất ngưỡng mộ, nhưng thật sự cũng không dám công khai ngồi lên
- Đây là ý của chân quân đại nhân
Huyết Oanh dịu giọng lại, nói với Lục Trần như có vẻ an ủi:
- Trước khi ta xuống núi, chân quân đại nhân cũng đặc biệt bảo ta nói rõ chuyện này với ngươi, nguyên văn của người là: Thân là đệ tử của Thiên Lan, lại là người kế thừa đạo hiệu chữ Thiên của Côn Luân, những chuyện này đều là gian khổ đẽo gọt nhỏ, chẳng đáng là gì hết
Lục Trần “hừ” một tiếng, nói:
- Ông ấy là Hóa Thần chân quân, tất nhiên chẳng là gì với ông ấy rồi
Huyết Oanh cũng không để tâm lời oán giận của Lục Trần, chỉ khẽ ho một tiếng, nói:
- Người còn nói
Nếu ngươi sợ, thì đừng lên núi làm đệ tử của người, từ giờ hãy rời khỏi Tiên thành, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa; còn không thì, ngươi hãy tự xử lý hết tất cả, nếu sau này chết trong tay yêu nhân Ma giáo, thì cũng chỉ do bản thân ngươi vô dụng mà thôi
Lục Trần mặt tỏ ra thờ ơ, một lúc sau, hắn đứng dậy, nói:
- Đi thôi, chúng ta lên núi nào
Lão Mã định nói lại thôi, ông đưa tay ra như muốn ngăn hắn lại, nhưng cuối cùng vẫn bất lực buông xuống, Huyết Oanh thì lại thoáng lộ nụ cười trên mặt
Song lúc Lục Trần đi ngang qua Huyết Oanh, bước chân hắn chợt dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Huyết Oanh, chốc sau hắn nói:
- Trong những lời vừa rồi, chắc cô cũng có thêu dệt thêm chút đỉnh đúng không
Hắn điềm nhiên nói:
- Tuy ta cả ngày mắng lão trọc mặt dày và khốn kiếp, nhưng người đó sẽ không đời nào nói những lời tuyệt tình như thế với ta đâu
Nói xong, hắn cũng mặc kệ Huyết Oanh bỗng dưng có vẻ mặt cứng đờ, đi lướt qua nàng
48/ 1
Tại điện Côn Luân, trên núi Thiên Long
Tòa đại điện này chính là nơi ở trên núi Thiên Long của Thiên Lan chân quân
Với tư cách là nơi ở của Hóa Thần chân quân đứng trên đỉnh cao của giới tu chân Nhân tộc, đại điện này được xây to lớn bề thế, phong thái hùng vĩ, rất tương xứng với khí phách hơn người của Thiên Lan chân quân, trông từ xa, nó tựa như gã khổng lồ trong truyền thuyết nhìn xuống nhân gian xung quanh
Về cái tên “Côn Luân” thì chẳng cần phải nói, tất nhiên là xuất phát từ tông môn của chính Thiên Lan chân quân, phái Côn Luân
Nhiều năm qua, không biết đã có bao nhiêu kẻ ton hót với Thiên Lan chân quân ngay tại đây, nói thế mới là không quên cội nguồn, cho thấy là chân quân luôn quyến luyến tông môn, là người chí tình chí nghĩa
Đương nhiên, quyền lợi này chỉ dành riêng cho mình Thiên Lan chân quân mà thôi, nếu đổi lại là một ai khác, có lẽ người ta sẽ nói là: Tên ngu dốt thất lễ, phản bội tông môn, trong thiên hạ ở đâu lại có chuyện lấy tên tông môn đặt tên cho chỗ ở của mình
Đáng chết, đáng chết
Cách điện Côn Luân không xa, chính là đại điện tổng đường của Phù Vân ti, hai điện đường này cách nhau hơn trăm trượng, hỗ trợ cho nhau
Đại điện Phù Vân ti trông thấp hơn điện Côn Luân mấy phần, hình như cũng có ẩn chứa hàm ý nào đó
Lục Trần, lão Mã và Huyết Oanh đi qua đại điện Phù Vân ti, tiếp tục hướng về điện Côn Luân ở phía sau
Lục Trần ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đại điện đó phía trước không có treo bức hoành thường thấy, mà trên khoảng đất trống trước cửa chính đại điện mười dặm, có một tảng đá lớn chẳng biết đem đến từ đâu, trấn giữ ở đó như một ngọn núi nhỏ, trên đó có khắc hai chữ lớn “Côn Luân”
Lại gần, ánh mắt Lục Trần rơi vào hai chữ đó, chỉ thấy nét bút trên mặt đá mạnh mẽ uyển chuyển, cứng cáp, nhất là những điểm thu bút thì càng thêm sâu sắc mãnh liệt, dường như muốn phá tan tảng đá, trông rất đáng kinh thán
Hắn nhìn thêm, thấy hai chữ trên đá không hề có lạc khoản, bèn hỏi lão Mã đi cạnh mình:
- Hai chữ này là do ai viết vậy
Lão Mã còn chưa trả lời, Huyết Oanh đi đằng trước đã quay lại nói:
- Đây là chữ do đích thân chân quân đại nhân viết
Lão Mã ở một bên nhìn thấy sắc mặt của Huyết Oanh, liền khẽ giật mình, ông nhận ra tuy nữ tử này ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại loáng thoáng âu lo, mắt cũng chỉ dán chặt vào Lục Trần
Lục Trần “ồ” một tiếng, hơi gật đầu, nhưng chẳng nhìn sang Huyết Oanh, chỉ tiếp tục sải bước đi về phía trước
Lúc hắn đi ngang qua Huyết Oanh, nàng hình như định nói gì đó, chỉ là há miệng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng đi phía sau
Một chốc sau, ba người đã bước đến trước điện Côn Luân, có người thông báo cho bên trong, một lát sau liền có pháp chỉ của Thiên Lan chân quân truyền ra, bảo họ vào trong gặp
Qua khỏi cánh cửa cao cũng tầm bảy tám người, vừa dày vừa nặng đó, là tới đại điện rộng mênh mông, chín cây đại trụ chống mái vòm, được chạm khắc hoa văn Vân Vụ Bàn Long
Trong đại điện, trên một bảo tọa hoa sen cao lớn bằng bạch ngọc, Thiên Lan chân quân với áo bào rộng rãi, đầu sáng loáng đang nhắm mắt thư giãn, khoanh chân ngồi trên đó
Lúc ngước lên nhìn, người ấy trông nghiêm trang tựa như thần thánh, khiến người khác bỗng dưng sinh lòng sùng bái kính ngưỡng
Huyết Oanh và lão Mã vào đến đây, đều tỏ ra kính cẩn, quỳ rạp xuống bên dưới thần tọa, chỉ có Lục Trần sau khi liếc nhìn cái cái vị như nửa người nửa thần trên bảo tọa hoa sen đó một cái, bèn đi đến cây thạch trụ bên cạnh, quan sát tỉ mỉ những hoa văn điêu khắc trên đó
- Đã đến rồi, sao không quỳ xuống bái kiến ta
Giọng nói trầm hùng lại tựa như tiếng sấm rền chợt vang lên trong điện đường, nó như sấm chớp cuộn qua ầm ầm, như do thần thánh thốt ra, khiến ai cũng phải kính sợ
Huyết Oanh và lão Mã đều hơi run người, cúi thấp đầu hơn nữa, trên mặt cũng thoáng có vẻ sợ hãi
Chẳng biết tại sao, trong tòa đại điện Côn Luân này, khí thế của Thiên Lan chân quân không những mạnh hơn gấp mấy lần so với bình thường, hơn nữa đi cùng giọng nói của ông, cả đại điện dường như cũng âm thầm hưởng ứng, như thể vị chân quân mạnh vô song này đã hòa làm một thể với đại điện nguy nga hùng vĩ này, hóa thân thành thần linh thật sự, ngạo nghễ liếc nhìn loài giun dế bé nhỏ của thế gian
Ngoại lệ duy nhất chắc chỉ có Lục Trần
Có lẽ, hắn là một con dế vừa ngoan cố lại quật cường
Trong tình cảnh này, dường như Lục Trần không hề bị khí thế của chân quân lấn át, hắn chỉ huơ tay, thậm chí còn chẳng quay đầu lại, khẩu khí còn tỏ vẻ bực mình:
- Vẫn chưa bái sư mà, đợi bái sư xong rồi quỳ cũng chẳng muộn
Trên bảo tọa hoa sen, Thiên Lan chân quân bỗng mở hai mắt ra
Khoảnh khắc đó, tận sâu trong đồng tử, dường như là biển cả vô tận dậy sóng cuồn cuộn, nhu trời xoay đất chuyển, có bão táp phong ba, như thần như quỷ
Trong điện đường yên tĩnh, giữa im lặng mà như sắp có sấm sét rầm trời, bầu không khí bức bách, khiến máu nóng trong cơ thể như sắp đông cứng đến nơi
Một lát sau, cái quang ảnh đáng sợ như ma thần đó rút đi trong cặp mắt ấy, Thiên Lan chân quân chớp mắt, cười khà khà:
- Ừ, vậy cũng được
※※※
Sau khi thuận miệng hỏi mấy câu, Thiên Lan chân quân bèn lệnh cho Huyết Oanh và lão Mã lui ra trước
Hai người ra khỏi Côn Luân điện, tận đến khi bước đến cạnh tảng đá khắc hai chữ “Côn Luân” mới đồng loạt thở phào một hơi, cảm giác được áp ực khủng khiếp luôn đè nặng trong tim đã từ từ giảm đi
Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ kính sợ, lão Mã thở dài một thơi, sợ sệt nói:
- Không biết tại sao, mỗi lần ta đến đây yết kiến chân quân, cứ thấy thần hồn bất an, cảm giác vô cùng kính sợ chân quân đại nhân
Huyết Oanh thoạt nhìn hẳn là cũng có cảm giác tương tự, có điều, nàng đạo hạnh cao, lòng dạ thẳng thắn, nên nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng trong mắt vẫn có một chút lo âu, quay đầu liếc nhìn phía đại điện
Lão Mã ở bên cạnh ho khan một tiếng, nói:
- Đường chủ yên tâm đi, Lục Trần không phải kẻ lắm mồm, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói, hắn tự biết sắp xếp
Huyết Oanh quay đầu lại nhìn sang lão Mã, hơi nhướn mày lên:
- Thật không
Lão Mã thản nhiên nói:
- Ta quen hắn nhiều năm rồi, ngoài chân quân đại nhân ra, thiên hạ này chắc chẳng còn ai hiểu hắn hơn ta đâu
Huyết Oanh chậm rãi gật đầu, tuy không nói gì nữa, nhưng thần sắc rõ ràng đã trút được một gánh nặng
Lão Mã chửi thầm một câu trong bụng, có điều đối diện với nữ tử thế lực mạnh này, ông lại chẳng phải cái tên Lục Trần kia, khôn khéo đưa đẩy thì vẫn nên có, bèn cười hà hà đổi chủ đề khác
Sau đó hết câu này đến câu nọ toàn ám chỉ trước khi đến đây, mình đã nói hết với Lục Trần rồi, vân vân… Trước đó chỉ là hiểu lầm thôi, dĩ nhiên, chắc chắn là Lục Trần không khôn khéo, khi không hiểu lầm Đường chủ đại nhân
Tóm lại, tất cả là do lỗi của cái tên Lục Trần đần độn đó, Đường chủ cứ yên tâm đi
Huyết Oanh nghe thấy vậy liền tỏ ra mừng rỡ, nhìn lão Mã tự dưng lại cảm thấy thuận mắt hơn hẳn, nàng khẽ gật đầu:
- Hừm, sao trước kia ta lại không nhìn ra, ông cũng là một người tài giỏi như thế nhỉ
Sau này nếu rảnh rỗi, hãy thường xuyên ghé tới chỗ ta, có thể ta cũng sẽ giúp ích được gì đó cho ông
Lão Mã cười ha hả, vội vàng chắp tay cảm tạ, sau đó hai người cười nói hòa nhã, trông như đôi bạn cũ hiểu nhau nhiều năm
Cùng lúc đó, trong đại điện Côn Luân nghiêm trang nọ, Thiên Lan chân quân ngồi trên bao tọa trừng mắt giận giữ, trông đáng sợ như ma thần, nói với Lục Trần ở bên dưới:
- Này, sao ngươi chẳng biết điều đến vậy, vừa rồi còn có người ngoài ở đây, sao không thể nể mặt ta chút đỉnh chứ
- Vớ vẩn
Lục Trần xoay người lại không chút khách khí, nhìn lão trọc đó mà mắng
- Lúc nhỏ chẳng phải ông từng bảo ta, Đạo pháp thần thông Cửu Long Pháp Thân này là ngón trò bịp bợm của bọn lừa đảo trên giang hồ còn gì
Sao giờ chính ông cùng dùng nó
Thiên Lan chân quân đằng hắng một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Sau này ta phát hiện trò đấy cũng rất tiện, bèn lấy dùng thử, thì làm sao
Lục Trần bật cười một tiếng, tỏ vẻ khinh khi, sau đó bực dọc nói:
- Ông cũng thật là thất đức, bảo muốn nhận ta làm đồ đệ, còn định công cáo thiên hạ cho ta một bước lên trời, thật ra lại là ép đặt ta lên lửa nướng, chắc sợ ta bất tử phải không
Với chuyện này, ông còn đòi ta phải kính trọng, quỳ lạy ông à
- Cút
Lục Trần mắng chửi một cách có vẻ rất tức giận như thế với vị Hỏa Thần chân quân cao cao tại thượng nọ
48/ 2
Trong Chân Tiên minh hiện nay, có thể nói Phù Vân ti là đường khẩu mạnh nhất, hơn nữa sức mạnh đó không chỉ là về mặt vũ lực, chiến lực, mà còn biểu hiện trên nhiều phương diện khác
Trong đó, rõ ràng nhất chính là sức hành động và hiệu suất cao
Người thừa, việc thiếu
Về cơ bản chính là câu miêu tả chuẩn xác nhất đối với nhiều đường khẩu trong Chân Tiên minh hiện nay
Sự thống trị và yên ổn nhiều năm đã khiến mọi người lơi lỏng, dù sao thì công việc bẩn thỉu nhất, mệt mỏi nhất, nguy hiểm nhất đã bị đám đần độn Phù Vân ti giành lấy rồi, bọn họ không hưởng thụ thì chả phải đồ ngốc ư
Cùng lắm thì ngày thường gặp mấy tên kiêu binh hãn tướng của Phù Vân ti, nhượng bộ họ chút đỉnh là được
Hơn nữa cho dù có làm lớn chuyện lên, sau lưng mọi người cũng đều có núi tựa, sau lưng Phù Vân ti có Thiên Lan chân quân ư
Ta cũng có đấy
Tóm lại, kể cả có ồn ào thì đến cuối cùng, cũng là vì những chuyện quan trọng hơn như thiên hạ chính đạo, công lý chính nghĩa, đại cục chính đạo, vân vân… Ai cũng tự lùi một bước là yên ổn, chỉ cần trước mắt không chịu thiệt là được
Bởi vậy nhiều năm trở lại đây, đại khái cũng chỉ có một mình Phù Vân ti luôn chiến đấu không ngừng với kẻ thù nguy hiểm nhất một cách ngốc nghếch, vẫn duy trì nhuệ khí đẫm mùi máu đó
Mượn dịp Thiên Lan chân quân dự định tổ chức đại lễ thu nạp đồ đệ để nói vậy
Ông tuyên bố chuyện này ra ngoài vào ba hôm trước, nhưng nếu muốn giao nhiệm vụ cử hành đại lễ nhận đồ đệ này cho một đường khẩu nào khác trong Chân Tiên minh, đừng nói là ba ngày làm xong được, kể cả là cho một tháng, nói không chừng cũng có thể làm hỏng be bét
Các bên đùn đẩy việc cho nhau, cãi tới cãi lui, mặt khác, còn lén lút vơ vét ít tiền tài từ nhiệm vụ này
Không bỏ qua cơ hội trục lợi… hừm, chắc là qua ba tháng, số tiền dự toán tăng lên gấp năm gấp sáu lần, là có thể làm xong việc được
Phù Vân ti thì khác
Đoàn quân do Huyết Oanh thống lĩnh huy động hết mọi sức trong tay, dốc toàn lực đi làm việc
Sau đó trong ba ngày đã bố trí xong tất cả, còn làm theo lệnh của Thiên Lan chân quân, thông bao đến tất cả mọi nhân vật quan trọng lớn bé trên dưới trong Chân Tiên minh
Dù gì thì địa vị của Thiên Lan chân quân cũng rõ rành rành ra đó, lần này thu nạp đồ đệ còn có ý khâm định truyền nhân chính thống, không thể không xem trọng
Có điều trong quá trình đó kỳ thực vẫn có chỗ dè dặt, nếu mà dốc toàn lực làm việc này thật, thì với thân phận của Thiên Lan chân quân, chẳng những sẽ làm rúng động Tiên thành và Chân Tiên minh
Mà một khi gửi thiếp mời đến nơi, cả giới tu chân Nhân tộc, vô số tông môn phái phiệt, trên toàn bộ Thần Châu có thể sẽ đều đến
Đương nhiên, nếu làm vậy, thời gian sẽ phải lùi lại rất lâu, dù gì thì Thần Châu cũng mênh mông, những người ở xa muốn đến cũng cần có thời gian chứ
Đích thân chủ trì và lo liệu đại lễ, Huyết Oanh còn đặc biệt hỏi ý Thiên Lan chân quân về việc này
ban đầu Thiên Lan chân quân cũng hơi do dự, vì xem bộ lão trọc này thật sự muốn cử hành một đại lễ kinh thiên động địa, nhưng cuối cùng việc này quả thực quá phiền phức
Cái khác không nói, riêng việc gửi thiếp mời tới hào kiệt cao nhân, đợi đến khi đại lễ bắt đầu, Tiên thành cũng phải chứa thêm khoảng mười vạn tu sĩ cao thủ
Đến lúc đó thì quản lý ra sao, bố trí thế nào
Hết vấn đề này đến vấn đề khác gây đau đầu
Thế nên sau khi bàn bạc với Huyết Oanh, Thiên Lan chân quân bèn bỏ ý định không thực tế này đi, quyết định chỉ mời các bằng hữu Tiên Minh ở Tiên thành đến dự đại lễ
※※※
Ngày đó đã đến, cả Thiên Long sơn và Tiên thành rộng lớn đều như chìm trong bâu không khí cuồng hoan
Trong Chân Tiên minh đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, điện Côn Luân nghiêm trang của ngày thường cũng có thêm mấy phần vui vẻ
Từ sáng sớm đã bắt đầu có rất đông tu sĩ đi đi lại lại, đồng thời dần dần, tu sĩ Chân Tiên minh cũng ồ ạt kéo đến mỗi lúc một đông
Mọi người chào nhau bằng hữu, mặt tươi cười, ai nấy trông cũng hòa nhã, vừa cười vừa phỏng đoán cái tên may mắn nhất trần đời đó rốt cuộc là ai, có thân phận lai lịch gì, sao trước giờ chưa từng nghe nói về hắn
Chẳng ai ngờ vị trí tốt nhất của Chân Tiên minh mà mọi người đều tâm niệm khao khát mấy chục năm lại bị một kẻ lạ lẫm ngồi lên mất
Người như vậy đều không đếm xuể, ít nhất thì đa số đều không biết chút gì về cái người trẻ tuổi tên Lục Trần tự dưng ở đâu nhảy ra đó
Rất nhiều người vừa đố kỵ vừa căm hận hắn
Chuyện như miếng bánh rơi từ trên trời xuống đó sao ta lại không gặp được kia chứ
Tên đó đã làm được gì đâu, bỗng dưng lại được Hỏa Thần chân quân tin cậy, rồi một bước lên trời, thế gian này có còn công bằng hay không
Tại sao người đó không phải là ta
Đây là suy nghĩ và tiếng lòng xoay chuyển mãi trong đầu rất nhiều người, còn về thân phận lai lịch thật sự của Lục Trần, kỳ thực cũng chẳng ai truy cứu đến gốc rễ
Hóa Thần chân quân đã vừa ý, nhận làm đồ đệ rồi, thì dĩ nhiên việc đó chẳng còn là vấn đề
Ông già nhà mình chóng mặt thì còn có thể, chứ với tư cách là Hóa Thần chân quân trẻ nhất, mạnh nhất trong Lục đại chân quân, Thiên Lan chân quân tuy bị nhiều người khó chịu, nhưng về sức mạnh và nhãn lực của ông, thì trước giờ chưa bao giờ có ai nghi ngờ
Trước giờ Ngọ, mấy vị Hóa Thần chân quân trong Chân Tiên minh đạp mây khoan thai đến, suốt cả đường đi cao cao tại thường, nhìn xuống nhân gian, trông có vẻ cực kỳ hống hách
Đương nhiên rồi, họ quả thực cũng có vốn liếng để mà hống hách, thế tục nhân gian vốn đã tôn vinh Chân Tiên minh, xem họ như những nhân vật nửa người nửa thần
Thiên Lan chân quân đích thân ra cửa đại điện Côn Luân hành lễ bái kiến năm vị “lão huynh đệ” này
Bọn họ đứng cùng nhau, uy thế của Lục đại chân quân Chân Tiên minh lẫm liệt hiển hách, tuy chỉ là đứng nói chuyện, nhưng chung quanh lại trống vắng cả một vòng lớn, dường như có tiếng sấm rền kinh hãi
Sau cuộc nói chuyện trong giây lát và nhận được bao nhiêu lời chúc tụng thật lòng hoặc là giả tạo, Thiên Lan cười khà kha đích thân mời năm vị Hóa Thần chân quân đến chúc mừng vào trong đại điện
Sau khi họ vào trong, bên ngoài liền có người dõng dạc hô to:
- Đại… lễ… bắt… đầu…
Lục đại chân quân bước vào trong đại điện, chỉ thấy hai bên đã chật kín người, bên dưới bảo tọa hoa sen ở trung tâm có bày sẵn năm cái ghế lớn, phía sau còn có mấy hàng ghế, ngồi ở đó là các nhân vật thực quyền trong Chân Tiên minh, địa vị xếp dưới Lục đại chân quân
Họ cũng là các tu sĩ giai cấp cao thống trị hàng tỉ sinh linh trên đất Thần Châu
Mà xa hơn nữa đại khái là các tu sĩ Chân Tiên minh đến xem náo nhiệt, hầu hết bọn họ đều đứng, nhưng trong đó cũng có không ít nhân vật tướng mạo xem bộ không tầm thường, hiển nhiên cũng là ngọa hổ tàng long
Một lát sau, mọi người đã an tọa, Thiên Lan chân quân quay trở lại bảo tọa hoa sen, thần sắc chuyển thành nghiêm nghị, có thể nói là bảo tướng trang nghiêm, trông tựa như thần linh
Mọi người trong đai điện lập tức cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đó, liền im bặt, nhìn ông với vẻ kính sợ
Thêm một hồi nữa, có người xướng thanh:
- Lục Trần yết kiến
Tiếng bước chân vang lên theo đó
Như một cơn gió mạnh thổi qua, tất cả mọi người, bao gồm cả mấy vị Hóa Thần chân quân đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người đi từng bước trầm ổn từ bên ngoài vào, chính là Lục Trần
Khoảnh khắc đó, vô số ánh mắt chĩa vào hắn, như lửa nóng, như tuyết lạnh, có ôn hòa như nước, có lạnh lẽo như đao
Lục Trần dường như vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, cứ thế đi thẳng đến trước bảo tọa hoa sen
Trái ngược với dáng vẻ ngang ngạnh thường ngày, thần sắc hắn lại đầy kính cẩn, cứ thế im lặng quỳ xuống một cách cung kính thành thật, nể mặt cái người ngồi trên bảo tọa đó vô cùng, khấu đầu mấy cái rõ rành mạch, rồi dõng dạc với giọng nói mà tất cả mọi người trong đại điện đều nghe thấy được:
- Đệ tử Lục Trần, bái kiến ân sư
Dứt lời, hắn cúi thấp người xuống, hai mắt khép hờ, lúc mặt hắn gần áp sát mặt đất, cảm nhận được hơi lạnh từ mặt sàn bằng đá
Không hiểu vì sao, Lục Trần chợt nhớ lại cái ngày của nhiều năm trước, trong một ngóc ngách bẩn thỉu không một bóng người, hắn cũng từng quỳ xuống trước mặt cùng một người, gọi hai tiếng “sư phụ”
Mấy mươi năm thoắt cái thoi đưa, đứa trẻ năm đó đã trưởng thành
Nhưng tấm lòng hiện tại có còn thành kính như năm xưa
Hắn nhắm mắt lại, để tất cả mọi ánh sáng đều biến mất khỏi đáy đồng tử
48/ 3
- Tốt, tốt, đứng lên đi
Ngồi trên bảo tọa, Thiên Lan chân quân mỉm cười, nhìn Lục Trần đứng dậy, khẽ gật đầu, dường như vô cùng hài lòng với vị đệ tử vừa thu nạp này
Tiếp theo chính là trình tự lễ nghi bái sư nhận đồ
Khác ở chỗ, có người chỉ đơn giản khấu đầu ba cái là xong, còn Thiên Lan chân quân lại làm lễ to thế này, thì tất nhiên phải làm từng nghi lễ một từ đầu tới cuối
Thậm chí đến người xướng lễ ở một bên cũng có, hơn nữa thân phận không hề thấp, thu hút sự chú ý của mọi người, chính là Đường chủ Phù Vân ti, Huyết Oanh
Lúc đang tiến hành lễ nghi, Lục Trần cũng vô tình lướt mắt qua đám đông bên cạnh, chỉ thấy ngoài năm vị Hóa Thần chân quân thanh danh hiển hách ngồi ở hàng đầu, còn có một đám người đứng phía sau, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc
Đó là chỗ của người trong phái Côn Luân
Địa vị của Thiên Lan chân quân trong phái Côn Luân hiện tại tất nhiên không cần nói cũng biết, cho dù có bảo là Thái Sơn Bắc Đẩu cũng chẳng quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng cũng do vị đại nhân này không suy nghĩ quá phức tạp, bằng không thì với thân phận của ông, trong phái Côn Luân từ chưởng môn trở xuống, những ai là chân nhân Nguyên Anh ngoài người đang bế quan, thì trên Kim Đan cảnh nhưng có chút thân phận cũng đều phải đến, cho dù giữa đôi bên là khoảng cách cảm vạn dặm
Lúc này, Lục Trần nhìn qua, chỉ thấy người của phái Côn Luân đa phần đều lộ thần sắc khác thường, còn ở hàng đầu, ngoài mấy vị chân nhân Nguyên Anh như Mộc Nguyên chân nhân, Tô Thanh Quân cũng đứng ở đó, mặt mang biểu cảm phức tạp, nhìn Lục Trần chằm chằm
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, sau đó, Tô Thanh Quân lặng lẽ dời mắt đi
Song ở cuối hàng người, còn có một người đang trầm mặc đứng đó, y trẻ tuổi, anh tuấn, hào hoa phong nhã, thiên chất hơn người
Y vốn là thiên chi kiều tử, trong đám đồng môn, y được trưởng bối gửi gắm kỳ vọng, được những người cùng thế hệ kính ngưỡng, ngoài Tiên thành ra, gần như không ai có thể sánh ngang được với y
Y là Hà Nghị
Y những tưởng rằng ứng viên cho vị trí mà ai ai cùng chú mục đó là mình
Vì đó mà thậm chí y còn phản bội lại ân sư, và chạy vạy cống hiến cho cái người ngồi trên bảo tọa kia, vào sinh ra tử vì đại nghiệp của ông ta
Hắn những tưởng tất cả đều là của mình
Cho đến hôm nay, y nhìn thấy tên Lục Trần đứng giữa đám đông đó
Ánh mắt y từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào cái người đã cướp đi tất cả của y
Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi đao, thì lúc này nhất định y đã băm thây hắn, nghiền xương thành tro rồi
Nhưng sự thật vẫn không thể nào giúp hắn được như sở nguyện, thế là y chỉ đành ra sức áp chế bản thân, mọi thù hận, đố kỵ, phẫn nộ đều hóa thành lưỡi đao sắc bén, không thể tổn thương người khác, nhưng lại đang hành hạ chính bản thân y
Y thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Thiên Lan chân quân cao cao tại thượng đó
Vì y sợ chỉ cần nhìn lên thì sẽ để lộ cơn phẫn hận của mình, kinh động đến vị đó, thế thì có lẽ y chỉ còn kết cục là thịt nát xương tan mà thôi
“Tại sao trên đời lại có kẻ này chứ?”
Hà Nghị tức tối nghĩ trong đầu, y nhìn vào Lục Trần chăm chăm, đồng thời cũng nhận ra hắn một cách không hề bất ngờ, nhớ lại năm xưa chính y đã ép hắn phải nhảy xuống sông Long Xuyên ở Vùng đất mê loạn
Thế nhưng, chỉ sau mấy năm, hắn lại thay đổi chóng mặt, trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Lan chân quân
Có thể sau này còn kế thừa y bát của ông ấy
Còn cướp đi tất cả của y
- Thì ra tất cả các người đều lừa ta
Hà Nghị chậm rãi nói từng chữ một
※※※
Sau khi nghi thức thu nạp hoàn thành, Huyết Oanh chuyển hướng sang Thiên Lan chân quân, ánh mắt mang vẻ xin chỉ thị
Thiên Lan chân quân khẽ gật đầu, hơi nhúc nhích người, bay xuống khỏi bảo tọa, đáp bên cạnh Lục Trần, thần sắc nghiêm nghị, kéo lấy tay phải Lục Trần, dõng dạc nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta truyền cho con đạo hiệu “Thiên”, ban tên là “Ảnh”
Nói xong, ông nhìn quanh, một tay chỉ lên trời, rồi chỉ xuống đất, thần sắc trang nghiêm, nói:
- Thiên địa Côn Luân, đời đời tiếp nối
Lục Trần quỳ xuống lần nữa trước mặt ông, khấu đầu nói:
- Mỗi đời một người, phụng thiên không dứt
Thiên Lan chân quân cười lớn, đưa tay đỡ Lục Trần dậy
Lúc này, mấy vị Hóa Thần chân quân xem lễ bên cạnh cũng đều mỉm cười đứng dậy, trong đại điện Côn Luân rộng lớn xôn xao ầm ĩ, vô số những ánh mắt ngưỡng mộ, vui mừng, và cả đố kỵ đều hướng về Lục Trần
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đi đến hàng ghế đầu, giới thiệu đệ tử của mình với từng vị Hỏa Thần chân quân cao cao tại thượng
Năm vị này đều cười đáp lại, sau đó, lấy quà gặp mặt ra tặng cho Lục Trần
Lục Trần mỉm cười, thần sắc kính cẩn, trông như chàng thanh niên trung thực nghiêm nhường nhất, a dua theo gương mặt tươi cười của năm vị tiền bối, rồi nhận từng món quà một
Hỏa Thần chân quân ra tay, cộng thêm thân phận của Lục Trần hiện giờ đã khác hẳn, đâu chỉ là trở thành đệ tử của Thiên Lan chân quân, mà còn được Thiên Lan chân quân tuyên bố truyền cho đạo hiệu chữ Thiên trước thiên hạ, ý nghĩa trong việc này tất cả tu sĩ có mặt cơ hồ đều hiểu rõ
Trong lịch sử mấy nghìn năm của Côn Luân phái, các thế hệ người kế thừa đạo hiệu này hầu như không ai là không trở thành đại nhân vật hô phong hoán vũ, mười phần thì có bảy tám phần là trở thành chưởng môn phái Côn Luân, quan trọng hơn cả đệ tử thân truyền của môn phái
Bởi vậy, mấy vị Hóa Thần chân quân này hẳn cũng hiểu đạo lý đó, hoặc là nể mặt Thiên Lan chân quân đang khí thịnh, nên quà gặp mặt đều thật sự không tầm thường
Tuy không thể nói là thiên tài địa bảo quý hiếm, nhưng chẳng có cái nào cũng là trân phẩm, ai nhìn cũng phải chảy nước miếng
Cần biết rằng, món quà này về cơ bản là tặng không
Từng món quà xuất hiện, lại được Lục Trần lần lượt nhận lấy không chút do dự cùng nụ cười khiêm nhường chết tiệt đó, tiếng tán thưởng trong đám đông phải nói là tiếp nối không dứt, ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét như thủy triều cuồn cuộn
Tất nhiên, trong đó cũng có phần của Hà Nghị, có điều về cơ bản thì chỉ còn lại nỗi căm hận như khắc cốt ghi tâm thôi
Chào hỏi năm vị Hóa Thần chân quân xong, Thiên Lan chân quân lại không ngại vất vả, thậm chí có phần hạ thấp thân phận, dẫn Lục Trần đi đến chỗ của các chân nhân Nguyên Anh trong Chân Tiên minh ở phía sau, giới thiệu từng nhân vật quan trọng với hắn
Lần này lại dấy lên một hồi lao xao, cũng khiến mọi người một lần nữa chứng kiến được sự sủng ái của Thiên Lan chân quân dành cho vị đệ tử này, về sau nếu ngày thường giữa đôi bên mà có xung đột, có lẽ cũng phải nhường Lục Trần thêm vài phần rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ừm, sẵn tiện nói luôn, đừng tưởng là Nguyên Anh chân nhân thì không phải tặng quà gặp mặt…
※※※
Mặt Lục Trần vẫn đeo nụ cười mỉm, thần sắc ôn hòa, lúc được sư phụ là Thiên Lan chân quân kéo đi bái kiến mấy vị chân nhân tiền bối cười khà khà đó, lễ nghi đâu ra đấy, thực sự không có gì để chỉ trích
Ngoài một lúc rảnh rỗi nào đó, hình như hắn còn khẽ nghiến răng trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười, dùng giọng nói chỉ có Thiên Lan chân quân mới nghe thấy, bảo:
- Người đừng có quá đáng thế, mấy người này căn bản không ngờ sẽ phải tặng quà gặp mặt đúng không
Thiên Lan chân quân dường như chẳng hề nghe thấy lời hắn nói, mặt vẫn giữ nụ cười, tiếp tục dửng dưng kéo Lục Trần đi về phía trước, đồng thời cũng trầm giọng thản nhiên nói:
- Con có ngốc không vậy
Lão tử cả đời cũng chỉ nhận một đồ đệ, không nhận thêm chút đỉnh thì làm sao thấy xứng đáng với bản thân được
Lục Trần:
- …
48/ 4
- Lục Trần, lại đây bái kiến Long Thái chân nhân đi
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đến trước một vị chân nhân Nguyên Anh mặt chữ điền, tướng mạo đường đường, đầu tiên là mỉm cười gật đâu chào vị Long Thái chân nhân này
Long Thái chân nhân nào dám vô lễ với ông, bèn vội vàng vừa cười vừa hành lễ
Sau đó Thiên Lan chân quân quay sang nói với Lục Trần:
- Long Thái chân nhân là nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong Chân Tiên minh chúng ta, hiện giờ ở “Thiên Luật đường”, ngài ấy là người chính trực nhất, xưa nay luôn được mọi người trong chính đạo thiên hạ kính trọng
Vị này rất nổi tiếng, thậm chí tính đến nay có thể coi là người đầu tiên được Hóa Thần chân quân Chân Tiên minh khen ngợi
Cho dù Long Thái chân nhân không phải là người thuộc bè phái Phù Vân ti, nhưng lúc này cũng không kìm được cười tươi rói, khiêm tốn cảm tạ liên hồi
Lục Trần ngoan ngoãn đi tới, dùng lễ nghi hậu bối chào hỏi đúng quy tắc, sau đó gọi một tiếng “sư thúc” rất đỗi tôn kính
Long Thái chân nhân trước vui sau lại thất kinh, vội vàng lắc đầu nói:
- Hiền điệt đừng thế, ta không bao giờ dám đứng ngang hàng với chân quân đại nhân đâu, xưa nay ta vẫn giữ lễ hậu bối, hôm nay sao có thể vượt quá được
Thiên Lan chân quân không để tâm, cười lớn ha hả:
- Nó còn trẻ tuổi, tôn ngươi làm trưởng bối cũng là hợp lẽ
Hôm nay vốn là ngày vui, Long Thái, ngươi đừng để ý quá làm gì, ha ha ha ha…
Thiên Lan chân quân cười sang sảng, toát đầy chính khí, lập tức khiến cả đám xung quanh chen nhau tâng bốc, ai cũng bảo chân quân đại nhân tấm lòng như biển cả, phong thái hiên ngang, đúng là nhân vật xuất chúng
Long Thái chân nhân cũng không khỏi không gật đầu cười hùa theo hai tiếng, sau đó đưa mắt sang Lục Trần, gật đầu nghiêm mặt nói:
- Ta thấy Lục Trần hiền điệt, thiên phú dị bẩm vượt xa nhiều người, đích thực là long phượng giữa loài người
Sau này chăm chỉ khổ luyện cùng chân quân, ngồi sẽ có lúc trở thành anh kiệt một thế hệ của Tiên minh chính đạo chúng ta
Nói rồi ông đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái bình ngọc, trên thân bình có vẽ một nhánh mai đỏ năm cánh
Trước ánh mắt chăm chú của bao người, sâu trong mắt Long Thái chân nhân lướt qua một sắc thái xót xa không dễ gì nhận thấy được, nhưng rồi thần sắc lại như thường, ông nhét cái bình ngọc vào trong tay Lục Trần, cười nói:
- Đây chính là linh đan thượng phẩm “Hồng Mai”, hữu hiệu nhất đối với nội thương kinh mạch, chỉ cần tâm mạch không vỡ hoàn toàn, uống đan này vào là sẽ bảo toàn được tính mạng, hẳn sẽ giúp tăng chút an toàn khi hành tẩu giang hồ
Trên đại điện Côn Luân, mọi người đều lập tức xôn xao cả lên, hiển nhiên, có không ít người đều biết linh đan Hồng Mai đó quý giá thế nào, cũng gần như không ai ngờ Long Thái chân nhân lại hào phóng đến thế
Phải biết rằng, vừa rồi Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi gặp qua mấy vị chân nhân Nguyên Anh cảnh, quà gặp mặt mà họ tặng đều khá bình thường
Tất nhiên, đó là với Nguyên Anh chân nhân, còn ít nhất với tu sĩ bình thường mà nói, quà gặp mặt mà mấy vị Nguyên Anh chân nhân này đưa ra đã là vật quý giá lắm rồi
Nhìn thấy linh đan Hồng Mai trong tay, Lục Trần lộ vẻ mặt kinh ngạc, trông có chút bất an, hắn không dám nhận lấy, bèn quay đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân
Nhưng Thiên Lan chân quân là người có đẳng cấp thế nào chứ, nhìn cái đã thấy tiểu tử này nắm cái bình ngọc cực chặt, không hề có ý buông tay
Thiên Lan chân quân liền ho khan một tiếng, vỗ tay thở dài nói:
- Lục Trần, còn không mau cảm tạ hảo ý của Long Thái chân nhân đi
Sau này đều ở Chân Tiên minh, là người một nhà cả
Hôm nay quen biết, ngày mai sẽ có nhân quả, con phải khắc cốt ghi tâm đấy
Nói rồi ông còn mỉm cười đưa tay ra vỗ vai Long Thái chân nhân, gật đầu với ông ấy
Lục Trần gật đầu đáp lời, rồi lập tức hành lễ trịnh trọng với Long Thái chân nhân:
- Đa tạ sư thúc
Trong mắt Long Thái chân nhân lóe lên chút vui mừng, mỉm cười gật đàu
Mấy người xung quanh giờ mới kịp phản ứng lại, bụng nghĩ hóa ra là thế
Thiên Lan chân quân quyền thế ngút trời, có một vị Hóa Thần chân quân uy danh hiển hách đứng ngay trước mặt, nếu tặng quà bình thường, đẳng cấp, giá trị thấp một chút, không đáng để mắt đến, há chẳng phải là đang đánh vào mặt Thiên Lan chân quân ư
Ta cử hành cả một đại lễ thu nạp đồ đệ thế này, trong thời khắc trọng đại trang nghiêm đến vậy, mà ngươi mang thứ đồ chơi này tới, có phải là cố ý chọc tức ta không
Ngươi xem thường ta
Ngươi muốn tát vào mặt ta ư
Chẳng lẽ bình thường ngươi bất mãn với Hóa Thần chân quân ta đây sao
Hay là ngươi muốn đối đầu với ta
Chết thật
Tiếp theo sau thì không thể nào nghĩ thêm nữa… Vốn là ngày vui, hớn hở đến điện Côn Luân để chúc mừng, là để kết giao với vị Hóa Thần chân quân này, nhưng lại tặng quà quá tầm thường, kết giao có khi nào lại trở thành kết oán
Chẳng ngờ được lão già Long Thái chân nhân ngày thường trông cứng nhắc cương trực như thế, mà hôm nay lại suy nghĩ sâu xa hơn hẳn mọi người
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Long Thái chân nhân đều thay đổi, Long Thái chân nhân thì mặt đầy đắc ý, lùi một bước quay trở lại với hàng người
Một lúc sau, rất nhiều người đều đồng loạt nhớ đến một chuyện khác, đó là mấy vị Nguyên Anh chân nhân mà Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi gặp trước đó tặng quà khá là bình thường
Quả nhiên, nhìn qua, ba vị Nguyên Anh chân nhân này sắc mặt đều khó coi cực kỳ, mặt chỗ xanh chỗ trắng, trong đó có người nóng tính thì đã nhìn Long Thái chân nhân với con mắt đầy giận giữ, nghiến răng nghiến lợi răng rắc
Long Thái chân nhân chẳng hề để tâm đến việc đó, cũng chẳng buồn nhìn tới một cái, đó là vị chân quân siêu quần xuất chúng, thanh thế to lớn, không ai trong Chân Tiên minh sánh bằng, không kết giao chả nhẽ lại đi đắc tội
Chết đi cho xong, so với việc đó, đắc tội với đám Nguyên Anh chân nhân mấy người chẳng là gì cả
Dù sao cũng đều là Nguyên Anh như nhau, ai sợ ai chứ…
Có cái mở đầu hay ho này của Long Thái chân nhân, tình thế sau đó liền thay đổi
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đi tới đâu, là ở đó rộn ràng tiếng cười nói
- Lại đây lại đây, Lục Trần lại đây, vị này là Mông Sơn chân nhân…
- Bái kiến Mông Sơn sư thúc
- Ha ha ha ha, hiền điệt không cần đa lễ
Ái chà, Lục Trần hiền điệt căn cốt tuyệt hảo, chúc mừng chân quân có được đồ đệ tài ba
Lần đầu gặp mặt, tại hạ có một báu vật tên là “Băng Tinh Thạch”, kết tinh từ băng phủ vạn năm, cũng có thể coi là vật quý hiếm, để tỏ lòng thành kính…
- Lục Trần lại đây, bái kiến Hoàng Đàn chân nhân đi…
- Bái kiến Hoàng Đàn sư thúc
- Ha ha ha ha, hiền điệt không cần đa lễ
Chậc chậc chậc, Lục Trần hiền điệt tuổi trẻ tiêu sái, tướng mạo thật tuấn tú, chẳng hay đã có hôn phối chưa… Ha ha, đúng là người trẻ tuổi, nói hai câu đã ngại rồi
Nào, lần đầu gặp mặt, “Ngô Vương câu” chém vàng cắt ngọc này tặng con coi như quà gặp mặt…
- Nào nào, vị này là Đồng Sơn chân nhân…
- Ha ha ha, vị này là Nham Chiêu chân nhân…
- Mau lại đây, Lục Trần tới đây bái kiến vị này đi, đây không phải là người bình thường đâu, Thúy Vi tiên tử danh tiếng lẫy lừng đấy…
- À à, còn cả vị Bạch Sa chân nhân đây nữa…
…
Đến cuối cùng, vẫn là người của Phù Vân ti nhanh mắt, Huyết Oanh mặt không đổi sắc đưa tay ra hiệu, lão Mã ở bên cạnh liền chạy vụt lên, tay bưng một cái mâm gỗ màu đỏ rất to và trang trọng, bắt đầu bám theo sau Lục Trần và Thiên Lan chân quân
Lục Trần nhận món nào là đặt lên cái mâm đó món đấy… Cũng hết cách, đâu thể nào ném vào mộc động trước bao ánh mắt chĩa vào được
Thế nên đành làm phiền lão Mã bưng mâm vậy
Hơn nữa một cái mâm vẫn không đủ chứa hết, dù gì thì pháp bảo có cái to có cái nhỏ, chất đầy hết là lão Mã lạy chạy về đặt xuống, rồi lấy cái khác chạy lại, bỗng chốc khiến không ít người phải liếc mắt nhìn
Sao trông có vẻ như, Phù Vân ti chuẩn bị… vô cùng đầy đủ thế nhỉ
48/ 5
Bất giác, bầu không khí trong Côn Luân đại điện dần dần trở nên hơi kỳ lạ, những người đứng ở đây hôm nay đại khái đều là tu sĩ có máu mặt trong Chân Tiên minh
Nếu đã có địa vị trong Chân Tiên minh, vậy thì nếu nhìn rộng ra cả Thần Châu, thì cũng thuộc những người tinh anh
Mà đạt tới địa vị như thế thì đa phần đều là người thông minh, những chuyện người có đầu óc tất sẽ nhìn ra
Có điều số đông thì hình như lại không nhận ra, ai cũng tỏ hòa khí, khách sáo này kia, Thiên Lan chân quân và Lục Trần đến đâu là ở đó rộn ràng cả lên, tiếng tâng bốc nịnh bợ vang ầm
Cũng chỉ có năm đại nhân vật đều là Hóa Thần chân quân ở phía sau thì biểu cảm trên mặt mới hơi khác với mọi người
Có người hơi nhíu mày, có người giữa nụ cười mang vẻ khinh bỉ, dĩ nhiên, cũng có người mỉm cười hoan hỉ, như không nhịn được cười
Cứ thế đi cả một vòng, Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần bái kiến rất nhiều Nguyên Anh chân nhân, lão Mã đi theo sau nhận quà tới mức nhũn cả tay, nhưng tinh thần thì vẫn cực kỳ phấn khởi, có lẽ cả đời ông chưa bao giờ nhìn thấy nhiều kỳ trân dị bảo đến vậy, tới độ mắt sắp hoa đến nơi luôn rồi
Thấy chỉ còn một đám người nữa là chưa ghé tới, có điều khi Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi sang đó, lại không hề đứng lại trước mặt mấy vị Nguyên Anh chân nhân ở đầu hàng, mà mỉm cười gật đầu với họ, sau đó đi về phía trước
Mọi người đều ngẩn ra, có điều sau khi nhìn kỹ lại đoàn người đó, họ mới chợt ngộ ra, hóa ra những người đứng ở đấy đều là người của phái Côn Luân, xem bộ Thiên Lan chân quân vẫn ngại “hạ thủ” với người nhà đây mà
Thấy Thiên Lan chân quân hành động như vậy, trong mấy vị Nguyên Anh chân nhân của phái Côn Luân còn có người thở phào một hơi rõ ràng, mặt lộ nụ cười
Phải biết rằng, họ không như những người khác, mà họ là người cùng tông môn với Thiên Lan chân quân, nếu Thiên Lan chân quân thật sự dẫn Lục Trần đến chào họ, vậy thì quà gặp mặt là không thể không tặng, hơn nữa do mối quan hệ đó mà quá nửa khả năng là phải tặng hậu hĩnh hơn những người khác mới phải
Thấy sự tình là như vậy, Thiên Lan chân quân định đưa Lục Trần đi lướt qua mấy vị chân nhân của Côn Luân phái, ai ngờ chính lúc đó, Lục Trần cả buổi chỉ im lặng đi theo sau Thiên Lan chân quân, nề nếp quy tắc đều tuân theo, không quá phận một chút, lúc này đi được nửa bước lại đột nhiên quay người, bỏ lại Thiên Lan chân quân, sải bước về phía đó, hành lễ với một trong số mấy vị Nguyên Anh chân nhân của Côn Luân phái, mặt tươi cười, kính cẩn nói một câu vô cùng khách khí:
- Bái kiến sư thúc
- Ừm…
Mọi người liền náo động, tất cả ánh mắt đều tò mò đổ dồn về phía này, bao gồm cả Thiên Lan chân quân đi phía trước cũng hơi ngạc nhiên ngoái lại nhìn
Chỉ thấy, ở cuối tầm mắt của mọi người, cái vị đứng trước mặt Lục Trần tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên có vẻ trở tay không kịp, chính là Mộc Nguyên chân nhân của Côn Luân phái
Trong đám đông, vốn đứng sau lưng Mộc Nguyên chân nhân, ánh mắt hơi lộ nét phức tạp, Tô Thanh Quân đột nhiên thấy Lục Trần làm vậy, nhất thời cũng có hơi bất ngờ, vô thức đi tới trước một bước
Mộc Nguyên chân nhân tuy thảng thốt, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh chân nhân đã tu hành nhiều năm, khí độ, kinh nghiệm đều có cả, ông bèn nhanh chóng điều chỉnh lại, cười ha hả, vội vàng đưa tay ra dìu Lục Trần, đồng thời mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ tuyệt đối không được làm vạy, ngày xưa lúc còn đồng môn, ta gặp lênh sư cũng phải giữ lễ nghi của vãn bối, gọi người một tiếng sư thúc
Từ nay về sau, chúng ta xưng hô ngang hàng là được rồi
Lục Trần cười gật đầu, Thiên Lan chân quân đi tới, âu cũng chẳng tức giận gì, chỉ thấy hơi buồn cười, không biết có phải ông đang nghĩ trong bụng rằng, chả lẽ tiểu tử này còn đen tối hơn cả mình hay sao
Đến người nhà cũng hạ thủ được
Đồng thời, ông cũng lấy làm hiếu kỳ, không biết đồ đệ mình sao người khác không tìm, mà lại tìm đến vị Mộc Nguyên chân nhân này
Phải biết rằng, trên đại điện hôm nay, mỗi một tiếng “sư thúc” mà Lục Trần gọi ra là đáng tiền nhất, cả buổi trời chẳng biết được lừa được bao nhiêu bảo bối rồi nữa
Đạo lý này rất nhiều người đều hiểu, tất nhiên Mộc Nguyên chân nhân cũng nhìn ra được, vẻ mặt liền tỏ ra khổ sở, cười khan một tiếng
Lúc này dĩ nhiên ông cũng đã nhận ra Lục Trần từ lâu rôi, năm xưa ở bên ngoài động phủ của Tô Thanh Quân, ông cũng từng tiếp xúc với Lục Trần, thế nên ông hơi nghiêng người về phía trước, thần sắc không thay đổi, nhưng lại đè thấp giọng xuống:
- Tiểu Lục, hôm nay là ngày vui của con, sao người khác không gây lại nhằm vào ta làm gì
Tô Thanh Quân đứng ngay bên cạnh sư phụ, nghe rõ mồn một câu nói này, nàng liền nhíu mày, ánh mắt nhìn Lục Trần liền trở nên bất thiện, hình như có ý quở trách
Lục Trần cũng khẽ cúi thấp đầu, sau đó cũng hạ giọng xuống:
- Sư thúc, năm đó ở ngoài của Thanh Quân, thứ mà người hứa tặng con tới giờ vẫn chưa tặng đấy
- Hả
Ở bên cạn, ngoài Tô Thanh Quân nghe thấy mấy câu này ra, còn có Thiên Lan chân quân, lúc này chỉ thấy ông hơi nhướn mày, vốn có vẻ định khiển trách Lục Trần mấy câu rồi dẫn hắn đi tiếp, đột nhiên ông lại đứng yên lại, rồi nhìn Mộc Nguyên chân nhân nửa như cười nửa như không, nụ cười chứa đựng vẻ thích thú
Mồ hôi trên măt Mộc Nguyên chân nhân liền đổ xuống
Tô Thanh Quân đứng ở một bên cũng ngẩn người, rồi như nhớ ra gì đó, nàng hơi nhếch mép, có vẻ suýt thì cười thành tiếng, nhưng rồi lập tức nín lại được, lúc nhìn sang Lục Trần, nàng chợt phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, nửa như cố tình, nửa như vô ý
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không, Tô Thanh Quân khẽ nghiến răng, trừng hắn một cái, rồi quay đầu đi
Một lúc sau, Mộc Nguyên chân nhân đằng hắng một tiếng, cười khà khà nói:
- Lục huynh đệ khách khí quá, hôm nay là ngày vui của đệ, có một vị danh sư như Thiên Lan sư thúc, sau này tiền đồ sẽ rộng mở, chắc chắn sẽ trở thành rường cột thế hệ mới của Côn Luân phái chúng ta
Đoạn, ông dừng lại, đưa một tay sờ soạng trên người mình
Mọi người liền cười ồ lên, cũng chẳng hoàn toàn có ý chế giễu, chỉ là chuyện này trông khá là thú vị
Có điều Mộc Nguyên chân nhân rõ ràng có hơi luống cuống trước cục diện hiện tại, tuy lời đã qua tiếng đã lại, nhưng lúc đưa tay sờ lên người, động tác cứ lề mề, xem bộ vẫn chưa nghĩ ra nên lặng quà gì cho được
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng người trong Côn Luân phái thì đều biết, Mộc Nguyên chân nhân xuất thân chi Thiết, về vốn liếng không giàu có như chi Côn, cũng nhờ mấy năm nay ông ôm lấy cái chân to lớn của Thiên Lan chân quân, nên cuộc sống mời dần dần khá lên được
Có điều cũng chính vì thế, ngay bên cạnh có vị Thiên Lan chân quân đó đang điềm đạm mỉm cười đứng nhìn, ông càng không thể gây trò cười được, đúng vào lúc ông đang thầm mắng Lục Trần té tát trong bụng, đau xót chuẩn bị phải chi của, thì đột nhiên, Tô Thanh Quân ở bên cạnh đi tới một bước, nhét một cái tráp nhỏ vào tay ông
Mộc Nguyên chân nhân giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tô Thanh Quân bình tĩnh nói:
- Đây chính là danh trà “Tiểu Hạc”, là thứ độc quyền của thế gia trồng trà Dịch gia ở Côn Luân sơn, có thể bình tâm tĩnh khí, rất hữu hiệu cho việc tu đạo luyện khí, một năm cũng chỉ sản xuất được rất ít, chỉ tặng cho người hữu duyên
Nói xong, nàng không nhìn Lục Trần, cúi mày rũ mắt, lùi về sau một bước, đứng trở lại vị trí sau lưng Mộc Nguyên chân nhân
- Dịch gia, Tiểu Hạc…
Nụ cười trên măt Lục Trần bỗng nhiên tan biết, một lúc sau, hắn bỗng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng lẩm bẩm một câu:
- Hữu duyên sao
Hắn lắc đầu, dường như thần sắc chợt có phần tiêu điều, sau đó nhận lấy tráp trà từ tay Mộc Nguyên chân nhân đang bối rối, xong trịnh trọng hành lễ với ông, rồi quay người đi về phía trước
Thiên Lan chân quân mỉm cười, cũng quay người rời đi, sau lưng ông, đôi mắt Tô Thanh Quân thấp thoáng ánh sáng nhạt, như có thoáng đau lòng, cũng có máy phần dịu dàng, nàng lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của Lục Trần
48/ 6
Đại lễ thu đồ đệ náo nhiệt và làm chấn động cả Tiên thành này cuối cùng cũng kết thúc một cách rình rang trước hoàng hôn
Mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười hài lòng và vui sướng rời đi, tản ra khắp bốn phía từ đại điện Côn Luân nguy nga
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cùng điện Côn Luân trở về với yên tĩnh
Từ trong điện trông ra, qua cánh cửa lớn đó, có thể nhìn thấy trăng đang từ từ mọc lên, tỏa ra hào quang sáng trong dịu dàng, chiếu khắp nhân gian