Thiên Ảnh

Chương 466: Nhận lễ




- Tốt, tốt, đứng lên đi
Ngồi trên bảo tọa, Thiên Lan chân quân mỉm cười, nhìn Lục Trần đứng dậy, khẽ gật đầu, dường như vô cùng hài lòng với vị đệ tử vừa thu nạp này
Tiếp theo chính là trình tự lễ nghi bái sư nhận đồ
Khác ở chỗ, có người chỉ đơn giản khấu đầu ba cái là xong, còn Thiên Lan chân quân lại làm lễ to thế này, thì tất nhiên phải làm từng nghi lễ một từ đầu tới cuối
Thậm chí đến người xướng lễ ở một bên cũng có, hơn nữa thân phận không hề thấp, thu hút sự chú ý của mọi người, chính là Đường chủ Phù Vân ti, Huyết Oanh
Lúc đang tiến hành lễ nghi, Lục Trần cũng vô tình lướt mắt qua đám đông bên cạnh, chỉ thấy ngoài năm vị Hóa Thần chân quân thanh danh hiển hách ngồi ở hàng đầu, còn có một đám người đứng phía sau, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc
Đó là chỗ của người trong phái Côn Luân
Địa vị của Thiên Lan chân quân trong phái Côn Luân hiện tại tất nhiên không cần nói cũng biết, cho dù có bảo là Thái Sơn Bắc Đẩu cũng chẳng quá
Nhưng cũng do vị đại nhân này không suy nghĩ quá phức tạp, bằng không thì với thân phận của ông, trong phái Côn Luân từ chưởng môn trở xuống, những ai là chân nhân Nguyên Anh ngoài người đang bế quan, thì trên Kim Đan cảnh nhưng có chút thân phận cũng đều phải đến, cho dù giữa đôi bên là khoảng cách cảm vạn dặm
Lúc này, Lục Trần nhìn qua, chỉ thấy người của phái Côn Luân đa phần đều lộ thần sắc khác thường, còn ở hàng đầu, ngoài mấy vị chân nhân Nguyên Anh như Mộc Nguyên chân nhân, Tô Thanh Quân cũng đứng ở đó, mặt mang biểu cảm phức tạp, nhìn Lục Trần chằm chằm
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, sau đó, Tô Thanh Quân lặng lẽ dời mắt đi
Song ở cuối hàng người, còn có một người đang trầm mặc đứng đó, y trẻ tuổi, anh tuấn, hào hoa phong nhã, thiên chất hơn người
Y vốn là thiên chi kiều tử, trong đám đồng môn, y được trưởng bối gửi gắm kỳ vọng, được những người cùng thế hệ kính ngưỡng, ngoài Tiên thành ra, gần như không ai có thể sánh ngang được với y
Y là Hà Nghị
Y những tưởng rằng ứng viên cho vị trí mà ai ai cùng chú mục đó là mình
Vì đó mà thậm chí y còn phản bội lại ân sư, và chạy vạy cống hiến cho cái người ngồi trên bảo tọa kia, vào sinh ra tử vì đại nghiệp của ông ta
Hắn những tưởng tất cả đều là của mình
Cho đến hôm nay, y nhìn thấy tên Lục Trần đứng giữa đám đông đó
Ánh mắt y từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào cái người đã cướp đi tất cả của y
Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi đao, thì lúc này nhất định y đã băm thây hắn, nghiền xương thành tro rồi
Nhưng sự thật vẫn không thể nào giúp hắn được như sở nguyện, thế là y chỉ đành ra sức áp chế bản thân, mọi thù hận, đố kỵ, phẫn nộ đều hóa thành lưỡi đao sắc bén, không thể tổn thương người khác, nhưng lại đang hành hạ chính bản thân y
Y thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Thiên Lan chân quân cao cao tại thượng đó
Vì y sợ chỉ cần nhìn lên thì sẽ để lộ cơn phẫn hận của mình, kinh động đến vị đó, thế thì có lẽ y chỉ còn kết cục là thịt nát xương tan mà thôi
“Tại sao trên đời lại có kẻ này chứ?”
Hà Nghị tức tối nghĩ trong đầu, y nhìn vào Lục Trần chăm chăm, đồng thời cũng nhận ra hắn một cách không hề bất ngờ, nhớ lại năm xưa chính y đã ép hắn phải nhảy xuống sông Long Xuyên ở Vùng đất mê loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng, chỉ sau mấy năm, hắn lại thay đổi chóng mặt, trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Lan chân quân
Có thể sau này còn kế thừa y bát của ông ấy
Còn cướp đi tất cả của y
- Thì ra tất cả các người đều lừa ta
Hà Nghị chậm rãi nói từng chữ một
※※※
Sau khi nghi thức thu nạp hoàn thành, Huyết Oanh chuyển hướng sang Thiên Lan chân quân, ánh mắt mang vẻ xin chỉ thị
Thiên Lan chân quân khẽ gật đầu, hơi nhúc nhích người, bay xuống khỏi bảo tọa, đáp bên cạnh Lục Trần, thần sắc nghiêm nghị, kéo lấy tay phải Lục Trần, dõng dạc nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta truyền cho con đạo hiệu “Thiên”, ban tên là “Ảnh”
Nói xong, ông nhìn quanh, một tay chỉ lên trời, rồi chỉ xuống đất, thần sắc trang nghiêm, nói:
- Thiên địa Côn Luân, đời đời tiếp nối
Lục Trần quỳ xuống lần nữa trước mặt ông, khấu đầu nói:
- Mỗi đời một người, phụng thiên không dứt
Thiên Lan chân quân cười lớn, đưa tay đỡ Lục Trần dậy
Lúc này, mấy vị Hóa Thần chân quân xem lễ bên cạnh cũng đều mỉm cười đứng dậy, trong đại điện Côn Luân rộng lớn xôn xao ầm ĩ, vô số những ánh mắt ngưỡng mộ, vui mừng, và cả đố kỵ đều hướng về Lục Trần
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đi đến hàng ghế đầu, giới thiệu đệ tử của mình với từng vị Hỏa Thần chân quân cao cao tại thượng
Năm vị này đều cười đáp lại, sau đó, lấy quà gặp mặt ra tặng cho Lục Trần
Lục Trần mỉm cười, thần sắc kính cẩn, trông như chàng thanh niên trung thực nghiêm nhường nhất, a dua theo gương mặt tươi cười của năm vị tiền bối, rồi nhận từng món quà một
Hỏa Thần chân quân ra tay, cộng thêm thân phận của Lục Trần hiện giờ đã khác hẳn, đâu chỉ là trở thành đệ tử của Thiên Lan chân quân, mà còn được Thiên Lan chân quân tuyên bố truyền cho đạo hiệu chữ Thiên trước thiên hạ, ý nghĩa trong việc này tất cả tu sĩ có mặt cơ hồ đều hiểu rõ
Trong lịch sử mấy nghìn năm của Côn Luân phái, các thế hệ người kế thừa đạo hiệu này hầu như không ai là không trở thành đại nhân vật hô phong hoán vũ, mười phần thì có bảy tám phần là trở thành chưởng môn phái Côn Luân, quan trọng hơn cả đệ tử thân truyền của môn phái
Bởi vậy, mấy vị Hóa Thần chân quân này hẳn cũng hiểu đạo lý đó, hoặc là nể mặt Thiên Lan chân quân đang khí thịnh, nên quà gặp mặt đều thật sự không tầm thường
Tuy không thể nói là thiên tài địa bảo quý hiếm, nhưng chẳng có cái nào cũng là trân phẩm, ai nhìn cũng phải chảy nước miếng
Cần biết rằng, món quà này về cơ bản là tặng không
Từng món quà xuất hiện, lại được Lục Trần lần lượt nhận lấy không chút do dự cùng nụ cười khiêm nhường chết tiệt đó, tiếng tán thưởng trong đám đông phải nói là tiếp nối không dứt, ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét như thủy triều cuồn cuộn
Tất nhiên, trong đó cũng có phần của Hà Nghị, có điều về cơ bản thì chỉ còn lại nỗi căm hận như khắc cốt ghi tâm thôi
Chào hỏi năm vị Hóa Thần chân quân xong, Thiên Lan chân quân lại không ngại vất vả, thậm chí có phần hạ thấp thân phận, dẫn Lục Trần đi đến chỗ của các chân nhân Nguyên Anh trong Chân Tiên minh ở phía sau, giới thiệu từng nhân vật quan trọng với hắn
Lần này lại dấy lên một hồi lao xao, cũng khiến mọi người một lần nữa chứng kiến được sự sủng ái của Thiên Lan chân quân dành cho vị đệ tử này, về sau nếu ngày thường giữa đôi bên mà có xung đột, có lẽ cũng phải nhường Lục Trần thêm vài phần rồi
Ừm, sẵn tiện nói luôn, đừng tưởng là Nguyên Anh chân nhân thì không phải tặng quà gặp mặt…
※※※
Mặt Lục Trần vẫn đeo nụ cười mỉm, thần sắc ôn hòa, lúc được sư phụ là Thiên Lan chân quân kéo đi bái kiến mấy vị chân nhân tiền bối cười khà khà đó, lễ nghi đâu ra đấy, thực sự không có gì để chỉ trích
Ngoài một lúc rảnh rỗi nào đó, hình như hắn còn khẽ nghiến răng trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười, dùng giọng nói chỉ có Thiên Lan chân quân mới nghe thấy, bảo:
- Người đừng có quá đáng thế, mấy người này căn bản không ngờ sẽ phải tặng quà gặp mặt đúng không
Thiên Lan chân quân dường như chẳng hề nghe thấy lời hắn nói, mặt vẫn giữ nụ cười, tiếp tục dửng dưng kéo Lục Trần đi về phía trước, đồng thời cũng trầm giọng thản nhiên nói:
- Con có ngốc không vậy
Lão tử cả đời cũng chỉ nhận một đồ đệ, không nhận thêm chút đỉnh thì làm sao thấy xứng đáng với bản thân được
Lục Trần:
- …
48/ 4
- Lục Trần, lại đây bái kiến Long Thái chân nhân đi
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đến trước một vị chân nhân Nguyên Anh mặt chữ điền, tướng mạo đường đường, đầu tiên là mỉm cười gật đâu chào vị Long Thái chân nhân này
Long Thái chân nhân nào dám vô lễ với ông, bèn vội vàng vừa cười vừa hành lễ
Sau đó Thiên Lan chân quân quay sang nói với Lục Trần:
- Long Thái chân nhân là nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong Chân Tiên minh chúng ta, hiện giờ ở “Thiên Luật đường”, ngài ấy là người chính trực nhất, xưa nay luôn được mọi người trong chính đạo thiên hạ kính trọng
Vị này rất nổi tiếng, thậm chí tính đến nay có thể coi là người đầu tiên được Hóa Thần chân quân Chân Tiên minh khen ngợi
Cho dù Long Thái chân nhân không phải là người thuộc bè phái Phù Vân ti, nhưng lúc này cũng không kìm được cười tươi rói, khiêm tốn cảm tạ liên hồi
Lục Trần ngoan ngoãn đi tới, dùng lễ nghi hậu bối chào hỏi đúng quy tắc, sau đó gọi một tiếng “sư thúc” rất đỗi tôn kính
Long Thái chân nhân trước vui sau lại thất kinh, vội vàng lắc đầu nói:
- Hiền điệt đừng thế, ta không bao giờ dám đứng ngang hàng với chân quân đại nhân đâu, xưa nay ta vẫn giữ lễ hậu bối, hôm nay sao có thể vượt quá được
Thiên Lan chân quân không để tâm, cười lớn ha hả:
- Nó còn trẻ tuổi, tôn ngươi làm trưởng bối cũng là hợp lẽ
Hôm nay vốn là ngày vui, Long Thái, ngươi đừng để ý quá làm gì, ha ha ha ha…
Thiên Lan chân quân cười sang sảng, toát đầy chính khí, lập tức khiến cả đám xung quanh chen nhau tâng bốc, ai cũng bảo chân quân đại nhân tấm lòng như biển cả, phong thái hiên ngang, đúng là nhân vật xuất chúng
Long Thái chân nhân cũng không khỏi không gật đầu cười hùa theo hai tiếng, sau đó đưa mắt sang Lục Trần, gật đầu nghiêm mặt nói:
- Ta thấy Lục Trần hiền điệt, thiên phú dị bẩm vượt xa nhiều người, đích thực là long phượng giữa loài người
Sau này chăm chỉ khổ luyện cùng chân quân, ngồi sẽ có lúc trở thành anh kiệt một thế hệ của Tiên minh chính đạo chúng ta
Nói rồi ông đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái bình ngọc, trên thân bình có vẽ một nhánh mai đỏ năm cánh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước ánh mắt chăm chú của bao người, sâu trong mắt Long Thái chân nhân lướt qua một sắc thái xót xa không dễ gì nhận thấy được, nhưng rồi thần sắc lại như thường, ông nhét cái bình ngọc vào trong tay Lục Trần, cười nói:
- Đây chính là linh đan thượng phẩm “Hồng Mai”, hữu hiệu nhất đối với nội thương kinh mạch, chỉ cần tâm mạch không vỡ hoàn toàn, uống đan này vào là sẽ bảo toàn được tính mạng, hẳn sẽ giúp tăng chút an toàn khi hành tẩu giang hồ
Trên đại điện Côn Luân, mọi người đều lập tức xôn xao cả lên, hiển nhiên, có không ít người đều biết linh đan Hồng Mai đó quý giá thế nào, cũng gần như không ai ngờ Long Thái chân nhân lại hào phóng đến thế
Phải biết rằng, vừa rồi Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi gặp qua mấy vị chân nhân Nguyên Anh cảnh, quà gặp mặt mà họ tặng đều khá bình thường
Tất nhiên, đó là với Nguyên Anh chân nhân, còn ít nhất với tu sĩ bình thường mà nói, quà gặp mặt mà mấy vị Nguyên Anh chân nhân này đưa ra đã là vật quý giá lắm rồi
Nhìn thấy linh đan Hồng Mai trong tay, Lục Trần lộ vẻ mặt kinh ngạc, trông có chút bất an, hắn không dám nhận lấy, bèn quay đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân
Nhưng Thiên Lan chân quân là người có đẳng cấp thế nào chứ, nhìn cái đã thấy tiểu tử này nắm cái bình ngọc cực chặt, không hề có ý buông tay
Thiên Lan chân quân liền ho khan một tiếng, vỗ tay thở dài nói:
- Lục Trần, còn không mau cảm tạ hảo ý của Long Thái chân nhân đi
Sau này đều ở Chân Tiên minh, là người một nhà cả
Hôm nay quen biết, ngày mai sẽ có nhân quả, con phải khắc cốt ghi tâm đấy
Nói rồi ông còn mỉm cười đưa tay ra vỗ vai Long Thái chân nhân, gật đầu với ông ấy
Lục Trần gật đầu đáp lời, rồi lập tức hành lễ trịnh trọng với Long Thái chân nhân:
- Đa tạ sư thúc
Trong mắt Long Thái chân nhân lóe lên chút vui mừng, mỉm cười gật đàu
Mấy người xung quanh giờ mới kịp phản ứng lại, bụng nghĩ hóa ra là thế
Thiên Lan chân quân quyền thế ngút trời, có một vị Hóa Thần chân quân uy danh hiển hách đứng ngay trước mặt, nếu tặng quà bình thường, đẳng cấp, giá trị thấp một chút, không đáng để mắt đến, há chẳng phải là đang đánh vào mặt Thiên Lan chân quân ư
Ta cử hành cả một đại lễ thu nạp đồ đệ thế này, trong thời khắc trọng đại trang nghiêm đến vậy, mà ngươi mang thứ đồ chơi này tới, có phải là cố ý chọc tức ta không
Ngươi xem thường ta
Ngươi muốn tát vào mặt ta ư
Chẳng lẽ bình thường ngươi bất mãn với Hóa Thần chân quân ta đây sao
Hay là ngươi muốn đối đầu với ta
Chết thật
Tiếp theo sau thì không thể nào nghĩ thêm nữa… Vốn là ngày vui, hớn hở đến điện Côn Luân để chúc mừng, là để kết giao với vị Hóa Thần chân quân này, nhưng lại tặng quà quá tầm thường, kết giao có khi nào lại trở thành kết oán
Chẳng ngờ được lão già Long Thái chân nhân ngày thường trông cứng nhắc cương trực như thế, mà hôm nay lại suy nghĩ sâu xa hơn hẳn mọi người
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Long Thái chân nhân đều thay đổi, Long Thái chân nhân thì mặt đầy đắc ý, lùi một bước quay trở lại với hàng người
Một lúc sau, rất nhiều người đều đồng loạt nhớ đến một chuyện khác, đó là mấy vị Nguyên Anh chân nhân mà Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi gặp trước đó tặng quà khá là bình thường
Quả nhiên, nhìn qua, ba vị Nguyên Anh chân nhân này sắc mặt đều khó coi cực kỳ, mặt chỗ xanh chỗ trắng, trong đó có người nóng tính thì đã nhìn Long Thái chân nhân với con mắt đầy giận giữ, nghiến răng nghiến lợi răng rắc
Long Thái chân nhân chẳng hề để tâm đến việc đó, cũng chẳng buồn nhìn tới một cái, đó là vị chân quân siêu quần xuất chúng, thanh thế to lớn, không ai trong Chân Tiên minh sánh bằng, không kết giao chả nhẽ lại đi đắc tội
Chết đi cho xong, so với việc đó, đắc tội với đám Nguyên Anh chân nhân mấy người chẳng là gì cả
Dù sao cũng đều là Nguyên Anh như nhau, ai sợ ai chứ…
Có cái mở đầu hay ho này của Long Thái chân nhân, tình thế sau đó liền thay đổi
Thiên Lan chân quân kéo Lục Trần đi tới đâu, là ở đó rộn ràng tiếng cười nói
- Lại đây lại đây, Lục Trần lại đây, vị này là Mông Sơn chân nhân…
- Bái kiến Mông Sơn sư thúc
- Ha ha ha ha, hiền điệt không cần đa lễ
Ái chà, Lục Trần hiền điệt căn cốt tuyệt hảo, chúc mừng chân quân có được đồ đệ tài ba
Lần đầu gặp mặt, tại hạ có một báu vật tên là “Băng Tinh Thạch”, kết tinh từ băng phủ vạn năm, cũng có thể coi là vật quý hiếm, để tỏ lòng thành kính…
- Lục Trần lại đây, bái kiến Hoàng Đàn chân nhân đi…
- Bái kiến Hoàng Đàn sư thúc
- Ha ha ha ha, hiền điệt không cần đa lễ
Chậc chậc chậc, Lục Trần hiền điệt tuổi trẻ tiêu sái, tướng mạo thật tuấn tú, chẳng hay đã có hôn phối chưa… Ha ha, đúng là người trẻ tuổi, nói hai câu đã ngại rồi
Nào, lần đầu gặp mặt, “Ngô Vương câu” chém vàng cắt ngọc này tặng con coi như quà gặp mặt…
- Nào nào, vị này là Đồng Sơn chân nhân…
- Ha ha ha, vị này là Nham Chiêu chân nhân…
- Mau lại đây, Lục Trần tới đây bái kiến vị này đi, đây không phải là người bình thường đâu, Thúy Vi tiên tử danh tiếng lẫy lừng đấy…
- À à, còn cả vị Bạch Sa chân nhân đây nữa…

Đến cuối cùng, vẫn là người của Phù Vân ti nhanh mắt, Huyết Oanh mặt không đổi sắc đưa tay ra hiệu, lão Mã ở bên cạnh liền chạy vụt lên, tay bưng một cái mâm gỗ màu đỏ rất to và trang trọng, bắt đầu bám theo sau Lục Trần và Thiên Lan chân quân
Lục Trần nhận món nào là đặt lên cái mâm đó món đấy… Cũng hết cách, đâu thể nào ném vào mộc động trước bao ánh mắt chĩa vào được
Thế nên đành làm phiền lão Mã bưng mâm vậy
Hơn nữa một cái mâm vẫn không đủ chứa hết, dù gì thì pháp bảo có cái to có cái nhỏ, chất đầy hết là lão Mã lạy chạy về đặt xuống, rồi lấy cái khác chạy lại, bỗng chốc khiến không ít người phải liếc mắt nhìn
Sao trông có vẻ như, Phù Vân ti chuẩn bị… vô cùng đầy đủ thế nhỉ
48/ 5
Bất giác, bầu không khí trong Côn Luân đại điện dần dần trở nên hơi kỳ lạ, những người đứng ở đây hôm nay đại khái đều là tu sĩ có máu mặt trong Chân Tiên minh
Nếu đã có địa vị trong Chân Tiên minh, vậy thì nếu nhìn rộng ra cả Thần Châu, thì cũng thuộc những người tinh anh
Mà đạt tới địa vị như thế thì đa phần đều là người thông minh, những chuyện người có đầu óc tất sẽ nhìn ra
Có điều số đông thì hình như lại không nhận ra, ai cũng tỏ hòa khí, khách sáo này kia, Thiên Lan chân quân và Lục Trần đến đâu là ở đó rộn ràng cả lên, tiếng tâng bốc nịnh bợ vang ầm
Cũng chỉ có năm đại nhân vật đều là Hóa Thần chân quân ở phía sau thì biểu cảm trên mặt mới hơi khác với mọi người
Có người hơi nhíu mày, có người giữa nụ cười mang vẻ khinh bỉ, dĩ nhiên, cũng có người mỉm cười hoan hỉ, như không nhịn được cười
Cứ thế đi cả một vòng, Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần bái kiến rất nhiều Nguyên Anh chân nhân, lão Mã đi theo sau nhận quà tới mức nhũn cả tay, nhưng tinh thần thì vẫn cực kỳ phấn khởi, có lẽ cả đời ông chưa bao giờ nhìn thấy nhiều kỳ trân dị bảo đến vậy, tới độ mắt sắp hoa đến nơi luôn rồi
Thấy chỉ còn một đám người nữa là chưa ghé tới, có điều khi Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi sang đó, lại không hề đứng lại trước mặt mấy vị Nguyên Anh chân nhân ở đầu hàng, mà mỉm cười gật đầu với họ, sau đó đi về phía trước
Mọi người đều ngẩn ra, có điều sau khi nhìn kỹ lại đoàn người đó, họ mới chợt ngộ ra, hóa ra những người đứng ở đấy đều là người của phái Côn Luân, xem bộ Thiên Lan chân quân vẫn ngại “hạ thủ” với người nhà đây mà
Thấy Thiên Lan chân quân hành động như vậy, trong mấy vị Nguyên Anh chân nhân của phái Côn Luân còn có người thở phào một hơi rõ ràng, mặt lộ nụ cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải biết rằng, họ không như những người khác, mà họ là người cùng tông môn với Thiên Lan chân quân, nếu Thiên Lan chân quân thật sự dẫn Lục Trần đến chào họ, vậy thì quà gặp mặt là không thể không tặng, hơn nữa do mối quan hệ đó mà quá nửa khả năng là phải tặng hậu hĩnh hơn những người khác mới phải
Thấy sự tình là như vậy, Thiên Lan chân quân định đưa Lục Trần đi lướt qua mấy vị chân nhân của Côn Luân phái, ai ngờ chính lúc đó, Lục Trần cả buổi chỉ im lặng đi theo sau Thiên Lan chân quân, nề nếp quy tắc đều tuân theo, không quá phận một chút, lúc này đi được nửa bước lại đột nhiên quay người, bỏ lại Thiên Lan chân quân, sải bước về phía đó, hành lễ với một trong số mấy vị Nguyên Anh chân nhân của Côn Luân phái, mặt tươi cười, kính cẩn nói một câu vô cùng khách khí:
- Bái kiến sư thúc
- Ừm…
Mọi người liền náo động, tất cả ánh mắt đều tò mò đổ dồn về phía này, bao gồm cả Thiên Lan chân quân đi phía trước cũng hơi ngạc nhiên ngoái lại nhìn
Chỉ thấy, ở cuối tầm mắt của mọi người, cái vị đứng trước mặt Lục Trần tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên có vẻ trở tay không kịp, chính là Mộc Nguyên chân nhân của Côn Luân phái
Trong đám đông, vốn đứng sau lưng Mộc Nguyên chân nhân, ánh mắt hơi lộ nét phức tạp, Tô Thanh Quân đột nhiên thấy Lục Trần làm vậy, nhất thời cũng có hơi bất ngờ, vô thức đi tới trước một bước
Mộc Nguyên chân nhân tuy thảng thốt, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh chân nhân đã tu hành nhiều năm, khí độ, kinh nghiệm đều có cả, ông bèn nhanh chóng điều chỉnh lại, cười ha hả, vội vàng đưa tay ra dìu Lục Trần, đồng thời mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ tuyệt đối không được làm vạy, ngày xưa lúc còn đồng môn, ta gặp lênh sư cũng phải giữ lễ nghi của vãn bối, gọi người một tiếng sư thúc
Từ nay về sau, chúng ta xưng hô ngang hàng là được rồi
Lục Trần cười gật đầu, Thiên Lan chân quân đi tới, âu cũng chẳng tức giận gì, chỉ thấy hơi buồn cười, không biết có phải ông đang nghĩ trong bụng rằng, chả lẽ tiểu tử này còn đen tối hơn cả mình hay sao
Đến người nhà cũng hạ thủ được
Đồng thời, ông cũng lấy làm hiếu kỳ, không biết đồ đệ mình sao người khác không tìm, mà lại tìm đến vị Mộc Nguyên chân nhân này
Phải biết rằng, trên đại điện hôm nay, mỗi một tiếng “sư thúc” mà Lục Trần gọi ra là đáng tiền nhất, cả buổi trời chẳng biết được lừa được bao nhiêu bảo bối rồi nữa
Đạo lý này rất nhiều người đều hiểu, tất nhiên Mộc Nguyên chân nhân cũng nhìn ra được, vẻ mặt liền tỏ ra khổ sở, cười khan một tiếng
Lúc này dĩ nhiên ông cũng đã nhận ra Lục Trần từ lâu rôi, năm xưa ở bên ngoài động phủ của Tô Thanh Quân, ông cũng từng tiếp xúc với Lục Trần, thế nên ông hơi nghiêng người về phía trước, thần sắc không thay đổi, nhưng lại đè thấp giọng xuống:
- Tiểu Lục, hôm nay là ngày vui của con, sao người khác không gây lại nhằm vào ta làm gì
Tô Thanh Quân đứng ngay bên cạnh sư phụ, nghe rõ mồn một câu nói này, nàng liền nhíu mày, ánh mắt nhìn Lục Trần liền trở nên bất thiện, hình như có ý quở trách
Lục Trần cũng khẽ cúi thấp đầu, sau đó cũng hạ giọng xuống:
- Sư thúc, năm đó ở ngoài của Thanh Quân, thứ mà người hứa tặng con tới giờ vẫn chưa tặng đấy
- Hả
Ở bên cạn, ngoài Tô Thanh Quân nghe thấy mấy câu này ra, còn có Thiên Lan chân quân, lúc này chỉ thấy ông hơi nhướn mày, vốn có vẻ định khiển trách Lục Trần mấy câu rồi dẫn hắn đi tiếp, đột nhiên ông lại đứng yên lại, rồi nhìn Mộc Nguyên chân nhân nửa như cười nửa như không, nụ cười chứa đựng vẻ thích thú
Mồ hôi trên măt Mộc Nguyên chân nhân liền đổ xuống
Tô Thanh Quân đứng ở một bên cũng ngẩn người, rồi như nhớ ra gì đó, nàng hơi nhếch mép, có vẻ suýt thì cười thành tiếng, nhưng rồi lập tức nín lại được, lúc nhìn sang Lục Trần, nàng chợt phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, nửa như cố tình, nửa như vô ý
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không, Tô Thanh Quân khẽ nghiến răng, trừng hắn một cái, rồi quay đầu đi
Một lúc sau, Mộc Nguyên chân nhân đằng hắng một tiếng, cười khà khà nói:
- Lục huynh đệ khách khí quá, hôm nay là ngày vui của đệ, có một vị danh sư như Thiên Lan sư thúc, sau này tiền đồ sẽ rộng mở, chắc chắn sẽ trở thành rường cột thế hệ mới của Côn Luân phái chúng ta
Đoạn, ông dừng lại, đưa một tay sờ soạng trên người mình
Mọi người liền cười ồ lên, cũng chẳng hoàn toàn có ý chế giễu, chỉ là chuyện này trông khá là thú vị
Có điều Mộc Nguyên chân nhân rõ ràng có hơi luống cuống trước cục diện hiện tại, tuy lời đã qua tiếng đã lại, nhưng lúc đưa tay sờ lên người, động tác cứ lề mề, xem bộ vẫn chưa nghĩ ra nên lặng quà gì cho được
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng người trong Côn Luân phái thì đều biết, Mộc Nguyên chân nhân xuất thân chi Thiết, về vốn liếng không giàu có như chi Côn, cũng nhờ mấy năm nay ông ôm lấy cái chân to lớn của Thiên Lan chân quân, nên cuộc sống mời dần dần khá lên được
Có điều cũng chính vì thế, ngay bên cạnh có vị Thiên Lan chân quân đó đang điềm đạm mỉm cười đứng nhìn, ông càng không thể gây trò cười được, đúng vào lúc ông đang thầm mắng Lục Trần té tát trong bụng, đau xót chuẩn bị phải chi của, thì đột nhiên, Tô Thanh Quân ở bên cạnh đi tới một bước, nhét một cái tráp nhỏ vào tay ông
Mộc Nguyên chân nhân giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tô Thanh Quân bình tĩnh nói:
- Đây chính là danh trà “Tiểu Hạc”, là thứ độc quyền của thế gia trồng trà Dịch gia ở Côn Luân sơn, có thể bình tâm tĩnh khí, rất hữu hiệu cho việc tu đạo luyện khí, một năm cũng chỉ sản xuất được rất ít, chỉ tặng cho người hữu duyên
Nói xong, nàng không nhìn Lục Trần, cúi mày rũ mắt, lùi về sau một bước, đứng trở lại vị trí sau lưng Mộc Nguyên chân nhân
- Dịch gia, Tiểu Hạc…
Nụ cười trên măt Lục Trần bỗng nhiên tan biết, một lúc sau, hắn bỗng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng lẩm bẩm một câu:
- Hữu duyên sao
Hắn lắc đầu, dường như thần sắc chợt có phần tiêu điều, sau đó nhận lấy tráp trà từ tay Mộc Nguyên chân nhân đang bối rối, xong trịnh trọng hành lễ với ông, rồi quay người đi về phía trước
Thiên Lan chân quân mỉm cười, cũng quay người rời đi, sau lưng ông, đôi mắt Tô Thanh Quân thấp thoáng ánh sáng nhạt, như có thoáng đau lòng, cũng có máy phần dịu dàng, nàng lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của Lục Trần
48/ 6
Đại lễ thu đồ đệ náo nhiệt và làm chấn động cả Tiên thành này cuối cùng cũng kết thúc một cách rình rang trước hoàng hôn
Mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười hài lòng và vui sướng rời đi, tản ra khắp bốn phía từ đại điện Côn Luân nguy nga
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cùng điện Côn Luân trở về với yên tĩnh
Từ trong điện trông ra, qua cánh cửa lớn đó, có thể nhìn thấy trăng đang từ từ mọc lên, tỏa ra hào quang sáng trong dịu dàng, chiếu khắp nhân gian

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.