Bất giác, bầu không khí trong Côn Luân đại điện dần dần trở nên hơi kỳ lạ, những người đứng ở đây hôm nay đại khái đều là tu sĩ có máu mặt trong Chân Tiên minh
Nếu đã có địa vị trong Chân Tiên minh, vậy thì nếu nhìn rộng ra cả Thần Châu, thì cũng thuộc những người tinh anh
Mà đạt tới địa vị như thế thì đa phần đều là người thông minh, những chuyện người có đầu óc tất sẽ nhìn ra
Có điều số đông thì hình như lại không nhận ra, ai cũng tỏ hòa khí, khách sáo này kia, Thiên Lan chân quân và Lục Trần đến đâu là ở đó rộn ràng cả lên, tiếng tâng bốc nịnh bợ vang ầm
Cũng chỉ có năm đại nhân vật đều là Hóa Thần chân quân ở phía sau thì biểu cảm trên mặt mới hơi khác với mọi người
Có người hơi nhíu mày, có người giữa nụ cười mang vẻ khinh bỉ, dĩ nhiên, cũng có người mỉm cười hoan hỉ, như không nhịn được cười
Cứ thế đi cả một vòng, Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần bái kiến rất nhiều Nguyên Anh chân nhân, lão Mã đi theo sau nhận quà tới mức nhũn cả tay, nhưng tinh thần thì vẫn cực kỳ phấn khởi, có lẽ cả đời ông chưa bao giờ nhìn thấy nhiều kỳ trân dị bảo đến vậy, tới độ mắt sắp hoa đến nơi luôn rồi
Thấy chỉ còn một đám người nữa là chưa ghé tới, có điều khi Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần đi sang đó, lại không hề đứng lại trước mặt mấy vị Nguyên Anh chân nhân ở đầu hàng, mà mỉm cười gật đầu với họ, sau đó đi về phía trước
Mọi người đều ngẩn ra, có điều sau khi nhìn kỹ lại đoàn người đó, họ mới chợt ngộ ra, hóa ra những người đứng ở đấy đều là người của phái Côn Luân, xem bộ Thiên Lan chân quân vẫn ngại “hạ thủ” với người nhà đây mà
Thấy Thiên Lan chân quân hành động như vậy, trong mấy vị Nguyên Anh chân nhân của phái Côn Luân còn có người thở phào một hơi rõ ràng, mặt lộ nụ cười
Phải biết rằng, họ không như những người khác, mà họ là người cùng tông môn với Thiên Lan chân quân, nếu Thiên Lan chân quân thật sự dẫn Lục Trần đến chào họ, vậy thì quà gặp mặt là không thể không tặng, hơn nữa do mối quan hệ đó mà quá nửa khả năng là phải tặng hậu hĩnh hơn những người khác mới phải
Thấy sự tình là như vậy, Thiên Lan chân quân định đưa Lục Trần đi lướt qua mấy vị chân nhân của Côn Luân phái, ai ngờ chính lúc đó, Lục Trần cả buổi chỉ im lặng đi theo sau Thiên Lan chân quân, nề nếp quy tắc đều tuân theo, không quá phận một chút, lúc này đi được nửa bước lại đột nhiên quay người, bỏ lại Thiên Lan chân quân, sải bước về phía đó, hành lễ với một trong số mấy vị Nguyên Anh chân nhân của Côn Luân phái, mặt tươi cười, kính cẩn nói một câu vô cùng khách khí:
- Bái kiến sư thúc
- Ừm…
Mọi người liền náo động, tất cả ánh mắt đều tò mò đổ dồn về phía này, bao gồm cả Thiên Lan chân quân đi phía trước cũng hơi ngạc nhiên ngoái lại nhìn
Chỉ thấy, ở cuối tầm mắt của mọi người, cái vị đứng trước mặt Lục Trần tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên có vẻ trở tay không kịp, chính là Mộc Nguyên chân nhân của Côn Luân phái
Trong đám đông, vốn đứng sau lưng Mộc Nguyên chân nhân, ánh mắt hơi lộ nét phức tạp, Tô Thanh Quân đột nhiên thấy Lục Trần làm vậy, nhất thời cũng có hơi bất ngờ, vô thức đi tới trước một bước
Mộc Nguyên chân nhân tuy thảng thốt, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh chân nhân đã tu hành nhiều năm, khí độ, kinh nghiệm đều có cả, ông bèn nhanh chóng điều chỉnh lại, cười ha hả, vội vàng đưa tay ra dìu Lục Trần, đồng thời mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ tuyệt đối không được làm vạy, ngày xưa lúc còn đồng môn, ta gặp lênh sư cũng phải giữ lễ nghi của vãn bối, gọi người một tiếng sư thúc
Từ nay về sau, chúng ta xưng hô ngang hàng là được rồi
Lục Trần cười gật đầu, Thiên Lan chân quân đi tới, âu cũng chẳng tức giận gì, chỉ thấy hơi buồn cười, không biết có phải ông đang nghĩ trong bụng rằng, chả lẽ tiểu tử này còn đen tối hơn cả mình hay sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến người nhà cũng hạ thủ được
Đồng thời, ông cũng lấy làm hiếu kỳ, không biết đồ đệ mình sao người khác không tìm, mà lại tìm đến vị Mộc Nguyên chân nhân này
Phải biết rằng, trên đại điện hôm nay, mỗi một tiếng “sư thúc” mà Lục Trần gọi ra là đáng tiền nhất, cả buổi trời chẳng biết được lừa được bao nhiêu bảo bối rồi nữa
Đạo lý này rất nhiều người đều hiểu, tất nhiên Mộc Nguyên chân nhân cũng nhìn ra được, vẻ mặt liền tỏ ra khổ sở, cười khan một tiếng
Lúc này dĩ nhiên ông cũng đã nhận ra Lục Trần từ lâu rôi, năm xưa ở bên ngoài động phủ của Tô Thanh Quân, ông cũng từng tiếp xúc với Lục Trần, thế nên ông hơi nghiêng người về phía trước, thần sắc không thay đổi, nhưng lại đè thấp giọng xuống:
- Tiểu Lục, hôm nay là ngày vui của con, sao người khác không gây lại nhằm vào ta làm gì
Tô Thanh Quân đứng ngay bên cạnh sư phụ, nghe rõ mồn một câu nói này, nàng liền nhíu mày, ánh mắt nhìn Lục Trần liền trở nên bất thiện, hình như có ý quở trách
Lục Trần cũng khẽ cúi thấp đầu, sau đó cũng hạ giọng xuống:
- Sư thúc, năm đó ở ngoài của Thanh Quân, thứ mà người hứa tặng con tới giờ vẫn chưa tặng đấy
- Hả
Ở bên cạn, ngoài Tô Thanh Quân nghe thấy mấy câu này ra, còn có Thiên Lan chân quân, lúc này chỉ thấy ông hơi nhướn mày, vốn có vẻ định khiển trách Lục Trần mấy câu rồi dẫn hắn đi tiếp, đột nhiên ông lại đứng yên lại, rồi nhìn Mộc Nguyên chân nhân nửa như cười nửa như không, nụ cười chứa đựng vẻ thích thú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mồ hôi trên măt Mộc Nguyên chân nhân liền đổ xuống
Tô Thanh Quân đứng ở một bên cũng ngẩn người, rồi như nhớ ra gì đó, nàng hơi nhếch mép, có vẻ suýt thì cười thành tiếng, nhưng rồi lập tức nín lại được, lúc nhìn sang Lục Trần, nàng chợt phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, nửa như cố tình, nửa như vô ý
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không, Tô Thanh Quân khẽ nghiến răng, trừng hắn một cái, rồi quay đầu đi
Một lúc sau, Mộc Nguyên chân nhân đằng hắng một tiếng, cười khà khà nói:
- Lục huynh đệ khách khí quá, hôm nay là ngày vui của đệ, có một vị danh sư như Thiên Lan sư thúc, sau này tiền đồ sẽ rộng mở, chắc chắn sẽ trở thành rường cột thế hệ mới của Côn Luân phái chúng ta
Đoạn, ông dừng lại, đưa một tay sờ soạng trên người mình
Mọi người liền cười ồ lên, cũng chẳng hoàn toàn có ý chế giễu, chỉ là chuyện này trông khá là thú vị
Có điều Mộc Nguyên chân nhân rõ ràng có hơi luống cuống trước cục diện hiện tại, tuy lời đã qua tiếng đã lại, nhưng lúc đưa tay sờ lên người, động tác cứ lề mề, xem bộ vẫn chưa nghĩ ra nên lặng quà gì cho được
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng người trong Côn Luân phái thì đều biết, Mộc Nguyên chân nhân xuất thân chi Thiết, về vốn liếng không giàu có như chi Côn, cũng nhờ mấy năm nay ông ôm lấy cái chân to lớn của Thiên Lan chân quân, nên cuộc sống mời dần dần khá lên được
Có điều cũng chính vì thế, ngay bên cạnh có vị Thiên Lan chân quân đó đang điềm đạm mỉm cười đứng nhìn, ông càng không thể gây trò cười được, đúng vào lúc ông đang thầm mắng Lục Trần té tát trong bụng, đau xót chuẩn bị phải chi của, thì đột nhiên, Tô Thanh Quân ở bên cạnh đi tới một bước, nhét một cái tráp nhỏ vào tay ông
Mộc Nguyên chân nhân giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tô Thanh Quân bình tĩnh nói:
- Đây chính là danh trà “Tiểu Hạc”, là thứ độc quyền của thế gia trồng trà Dịch gia ở Côn Luân sơn, có thể bình tâm tĩnh khí, rất hữu hiệu cho việc tu đạo luyện khí, một năm cũng chỉ sản xuất được rất ít, chỉ tặng cho người hữu duyên
Nói xong, nàng không nhìn Lục Trần, cúi mày rũ mắt, lùi về sau một bước, đứng trở lại vị trí sau lưng Mộc Nguyên chân nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Dịch gia, Tiểu Hạc…
Nụ cười trên măt Lục Trần bỗng nhiên tan biết, một lúc sau, hắn bỗng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng lẩm bẩm một câu:
- Hữu duyên sao
Hắn lắc đầu, dường như thần sắc chợt có phần tiêu điều, sau đó nhận lấy tráp trà từ tay Mộc Nguyên chân nhân đang bối rối, xong trịnh trọng hành lễ với ông, rồi quay người đi về phía trước
Thiên Lan chân quân mỉm cười, cũng quay người rời đi, sau lưng ông, đôi mắt Tô Thanh Quân thấp thoáng ánh sáng nhạt, như có thoáng đau lòng, cũng có máy phần dịu dàng, nàng lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của Lục Trần
48/ 6
Đại lễ thu đồ đệ náo nhiệt và làm chấn động cả Tiên thành này cuối cùng cũng kết thúc một cách rình rang trước hoàng hôn
Mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười hài lòng và vui sướng rời đi, tản ra khắp bốn phía từ đại điện Côn Luân nguy nga
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cùng điện Côn Luân trở về với yên tĩnh
Từ trong điện trông ra, qua cánh cửa lớn đó, có thể nhìn thấy trăng đang từ từ mọc lên, tỏa ra hào quang sáng trong dịu dàng, chiếu khắp nhân gian