Thiên Ảnh

Chương 477: Mời uống trà




Ở cửa đại lao xa xa, có mấy tên hộ vệ nhà lao của Phù Vân ti đang nhìn về phía này
Tuy cách một khoảng, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự quái dị và phức tạp trên mặt họ, hơn nữa ánh mắt họ đại để đều hướng về Bạch Liên đang im lặng đứng dưới gốc cây
Bạch Liên dường như không phát giác mấy ánh mắt đó, nàng nheo mắt nhìn lên trên một lúc, sau đó lấy ra một cái khăn lụa từ trong ngực áo, bắt đầu lau hai tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Máu nhuộm đỏ cả tấm khăn lụa trắng tinh, làm bẩn cả tấm khăn, nhưng vết máu trên bàn tay nàng chỉ nhạt đi chứ không thể nào gột sạch được
Bạch Liên ra sức lau, lau từng chút một, trông có vẻ rất kiên nhẫn
Lão Mã nhíu mày, thu mắt về, thấp giọng hỏi Lục Trần:
- Hỏi được gì rồi
Lục Trần đáp:
- Có ba hang ổ của Ma giáo trong Tiên thành
Trước mắt vẫn chưa biết ở đâu, còn có hơn hai mươi tên Ám tử đang nằm vùng ở Tiên thành
Lão Mã nói:
- Vừa rồi làm lớn chuyện đến vậy, e là đám còn sót của Ma giáo chưa tóm được này đều đã chạy mất cả rồi
Lục Trần gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này:
- Quả đúng là vậy, chúng ta đã chậm trễ ở đây mấy ngày, chắc là không ít tên đã bỏ chạy
Song trong số đó, có một số là kẻ nằm vùng liên hệ một mình, ẩn náu cực kỳ kỹ, nếu không ai liên hệ, nói không chừng sẽ chẳng nhúc nhích, có thể thử đi bắt xem sao
Lão Mã khẽ gật đầu:
- Thu được thế này cũng khá lắm rồi, bình thường rất khó mà hỏi được
Nói đoạn, ông lại quay đầu nhìn về phía gốc cây đó, sau một thoáng ngập ngừng, ông thấp giọng hỏi Lục Trần:
- Nha đầu đó hỏi thế nào vậy, thủ đoạn lợi hại lắm à
Trong hai chữ “lợi hại”, lão Mã dường như vô tình, mà lại như cố ý nhấn mạnh, Lục Trần cũng hiểu ý ông, trầm giọng nói:
- Rất lợi hại
Lão Mã hít một hơi lạnh tanh, mặt lộ vẻ kinh ngạc:
- Một tiểu cô nương yểu điệu như nó, từ nhỏ lại lớn lên trong thế gia, sao lại biết thủ đoạn như vậy
- Ai mà biết
Lục Trần lắc đầu lẩm bẩm, đồng thời trong đầu chợt thoáng hiện lên cảnh tượng mà hắn và A Thổ nhìn thấy khi lần đầu gặp Bạch Liên ở Côn Luân năm xưa
Lúc đó, trong rừng cây tĩnh mịch, con dã thú thương tích đầy mình, máu chảy thành sông trông rất thê thảm, đến tận bây giờ, khi nhớ lại cảnh tượng đó, dường như Lục Trần vẫn có thể gửi thấy một mùi máu tanh nồng
Lão Mã ở một bên thấy sắc mặt Lục Trần có vẻ khó coi, liền hỏi:
- Sao vậy
Lục Trần im lặng một lúc, liền lắc đầu, tỏ ra điềm nhiên:
- Không có gì
Lão Mã cũng không truy vấn tiếp, bèn đổi chủ đề:
- Mấy cái này đều là chuyện nhỏ, còn Quỷ trưởng lão thì sao, tung tích của lão ta có hỏi được không
- Không
Lục Trần đáp
- Hỏi thì cũng có hỏi, nhưng kể cả trong Ma giáo, cũng chỉ có mình Trần Hác liên hệ với lão Ô Quy, tất cả yêu nhân Ma giáo khác đều chưa từng gặp người này
Lão Mã thất kinh, sắc mặt liền trở nên khó coi:
- Lão này cũng cẩn thận đấy
Mấy năm qua, Ma giáo suy yếu, lại bị những lực lượng lớn như Chân Tiên minh và Phù Vân ti không ngừng truy sát, thế nên, vị Quỷ trưởng lão đầu sỏ duy nhất đó cẩn thận cũng chẳng có gì lạ
Có điều lão thân là trưởng lão có địa vị cao nhất Ma giáo, mà lại nhát gan đến mức chỉ liên lạc với một người, đúng thật là không có gì để nói
- Vậy thì chỉ có thể thẩm vấn Trần Hác thôi
Lão Mã hỏi
Lục Trần gật đầu:
- Đợi y tỉnh lại rồi nói tiếp vậy
Đoạn, hắn liếc nhìn lão Mã, hơi nhướn mày lên, nói:
- Hồi sáng chẳng phải ông bảo đi điều tra chuyện đó hay sao, có thu được gì không
Lão Mã nghe thấy câu này của hắn, liền tỏ ra hơi kỳ lạ, đầu tiên ông nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo Lục Trần sang một bên hai bước, rồi thấp giọng hỏi:
- Tên của nữ nhân đó, ngươi không có nhớ nhầm đấy chứ
- Nhớ nhầm ư
Lục Trần ngạc nhiên nhìn ông, sau đó nhíu mày suy nghĩ kỹ càng một hồi, cuối cùng vẫn khẳng định chắc nịch với lão Mã:
- Không sai, chính là cái tên “Tống Tuệ” này
Lão Mã thở dài:
- Trong danh sách của Chân Tiên minh, không có nữ nhân nào tên như vậy
- Không có
Lục Trần biến sắc
Lão Mã “ừ” một tiếng, trả lời rất quả quyết:
- Những người họ Tống ta đều tìm cả rồi, quả thực không có cái tên này
Lục Trần liền im bặt
Phải biết rằng, Chân Tiên minh gần như có thể coi là tổ chức tu sĩ cường thịnh nhất, mạnh nhất trong lịch sử, ngoài việc có rất nhiều tu sĩ cực kỳ mạnh ra, thì thứ mà họ dựa dẫm chính là quy củ hoàn mỹ chu toàn
Tất cả những tu sĩ từng gia nhập Chân Tiên minh đều được ghi tên trong danh sách
Thế nên, nếu như trong danh sách không có người tên là Tống Tuệ, vậy thì không ngoài hai khả năng, một là Lục Trần nhớ nhầm tên của nữ nhân đó, hai là hắn nhớ nhầm thân phận của nữ nhân đó, có thể nàng ta không phải là người của Chân Tiên minh
Lão Mã nghĩ đến khả năng này
Nhưng sau khi suy ngẫm rất lâu, cuối cùng Lục Trần vẫn khẳng định với lão Mã:
- Ta không nhớ nhầm đâu, nữ nhân đó đúng là người của Chân Tiên minh
Lão Mã giang tay bất đắc dĩ, Lục Trần im lặng một lúc, bỗng nói với ông:
- Trong Chân Tiên minh vẫn còn một bản danh sách bí mật khác
Lão Mã giật mình, trầm giọng hỏi:
- Chẳng phải ngươi nói cô ta không phải là Ảnh tử của Phù Vân ti hay sao
Lục Trần gật đầu, lại khẽ nhíu mày:
- Ta nhớ đúng là không phải, nhưng để đề phòng, ông hãy giúp ta đi điều tra tiếp
Lão Mã lộ vẻ bối rối:
- Danh sách đó chuyên dùng để ghi chép về Ảnh tử, trong cả Thiên Long, cũng chỉ có chân quân đại nhân và Huyết Oanh Đường chủ mới được xem
Ta…
Lục Trần nhìn ông, sau đó chậm rãi nói:
- Được rồi, để ta đi hỏi Huyết Oanh vậy
Nói xong, hắn liền quay người rời đi
Nhưng trước khi đi, hắn ngoái đầu nhìn về phía Bạch Liên, chỉ thấy từ đầu tới cuối, Bạch Liên chẳng nhìn họ lấy một lần, chỉ im lặng đứng đó, dùng khăn lụa lau tay
Tấm khăn lụa đó giờ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ rồi
※※※
Lục Trần đi đến đại điện Phù Vân ti, nhờ người thông báo là hắn muốn bái kiến Huyết Oanh, song rất nhanh liền có người hết sức khách khí đi đến bẩm báo, mới sáng sớm hôm nay Huyết Oanh Đường chủ đã xuống núi rồi, đến giờ vẫn chưa về
Lục Trần hỏi Huyết Oanh đi đâu, nhưng người của Phù Vân ti chỉ lắc đầu không biết, họ đều bảo vị đó xưa nay hành tung bí hiểm, chẳng ai biết được, dĩ nhiên, cũng chẳng ai dám đi dò la là nàng đi đâu về đâu
Lục Trần có vẻ đành chịu, chỉ biết quay về, lúc đi qua dãy phòng dành cho các cao thủ phái Côn Luân ở bên cạnh đại điện, hắn dừng bước lại, sau một thoáng do dự, hắn đi về phía đó
Một căn phòng nào đó trong dãy phòng này chính là nơi ở hiện tại của Tô Thanh Quân
Bất kể thế nào, trong lòng Lục Trần vẫn muốn tìm nữ tử này nói chuyện, ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng chuyện ngày hôm đó chứ
Nhưng, lúc hắn vừa tìm đến trước cửa phòng Tô Thanh Quân, thì chợt nhìn thấy phía trước có một bóng dáng lả lướt bước tới, kiều diễm mỹ lệ, chính là Tống Văn Cơ đã lâu ngày không gặp
Cùng lúc đó, Tống Văn Cơ cũng nhìn thấy Lục Trần, nàng liền mỉm cười, như gió thổi qua lá sen, sải bước chân như rắn bò đi tới, đứng trước mặt Lục Trần, nàng mỉm cười nói:
- Đi đâu vậy, Lục sư đệ
- Cô gọi ta là sư đệ ư
Lục Trần có hơi ngạc nhiên
Tống Văn Cơ liền cười bảo:
- Cái đấy bình thường quá mà
Lệnh sư Thiên Lan chân quân và nghĩa phụ ta, Thiết Hồ chân quân có mối thâm giao nhiều năm, ta làm nghĩa nữ trước đệ, gọi một tiếng sư đệ không quá đáng chứ
Lục Trần cười gượng, rồi chắp tay thi lễ:
- Tùy thôi
Sóng mắt kiều mị của Tống Văn Cơ di chuyển, nàng bỗng nhoẻn miệng cười:
- Hiếm khi gặp nhau, nhà ta ở ngay phía trước, chi bằng tới chỗ ta, uống chén tra được không
Lục Trần lắc đầu định từ chối:
- Ngại quá, hiện giờ ta đang…
Tống Văn Cơ che miệng cắt đứt lời nói của hắn, xem bộ rất hào hứng, nàng cười nói:
- Để đệ thưởng thức tài nghệ trà đạo của ta
Đúng rồi, trà cũng ta cũng là trà ngon, nói ra thì cũng có duyên với đệ, chính là danh tra “Tiểu Hạc” của Côn Luân sơn đấy
- Tiểu Hạc…
Vẻ mặt Lục Trần bỗng nhiên thay đổi, một hồi sau, hắn thở dài một hơi, nói,
- Vậy thì xin quấy rầy
Tống Văn Cơ cười hì hì, đẹp tựa hoa nở, nhất thời diễm lệ vô song, dường như toàn thân đều đang tỏa sáng, nàng đưa bàn tay trắng ngần chỉ về phía trước:
- Ở ngay đằng trước thôi, đi theo ta nào
49/ 5
Đúng vào lúc Lục Trần và Tống Văn Cơ chuẩn bị rời khỏi đây, thì đột nhiên chỉ nghe thấy cánh cửa cách đó không xa bỗng kêu lên một tiếng “két”, rồi có ai đó mở ra
Tiếp theo, Tô Thanh Quân bước ra
Ở cửa có hai bậc đá, lúc Tô Thanh Quân đứng ngay trên bậc đá đó chuẩn bị đi xuống, thì nhìn thấy Lục Trần và Tống Văn Cơ ở cạnh nhau
Gương mặt nàng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dừng một chốc trên khuôn mặt kiều diễm và thân hình quyến rũ của Tống Văn Cơ, rồi sau đó chuyển sang Lục Trần
Chẳng hiểu vì sao, Lục Trần chợt cảm thấy hơi lúng túng, hắn muốn nói gì đó với Tô Thanh Quân, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, đành mỉm cười gật đầu với nàng
Tống Văn Cơ bên cạnh cũng là một nữ tử thông minh nhạy bén, chỉ một cái liếc mắt đã thấy dường như tình huống nhìn nhau của một nam một nữ này có gì đó khác thường, ánh mắt nàng hơi lấp lánh một chút, rồi cười bảo với Lục Trần:
- Lục sư huynh, vị này là ai thế
Câu nói này của nàng dịu dàng hết đỗi, kết hợp với nụ cười ôn hòa, ánh mắt đung đưa của nàng, thật sự là một nữ tử xinh dẹp tột cùng mà trông lại không hề hạ lưu, khiến ai nhìn vào cũng sáng bừng cả mắt, sinh lòng mến mộ
Lục Trần thấy sắc mặt Tô Thanh Quân lạnh xuống rất nhanh, nhất thời cũng á khẩu, hắn khẽ lắc đầu, nói:
- Ta xin phép giới thiệu với hai người một chút, vị này là Tô Thanh Quân của phái Côn Luân
Thanh Quân, vị này là Tống Văn Cơ sư muội của Thiên Luật đường Chân Tiên minh, muội ấy là nghĩa nữ của Thiết Hồ chân quân, lúc trước từng giúp bọn ta truy tìm yêu nhân Ma giáo trong Tiên thành
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “giúp” đó, hiển nhiên cái gọi là giúp đỡ của Tống Văn Cơ khi đó thực chất là ngáng đường
Có điều, hình như Tống Văn Cơ không hề nghe ra hàm ý đó, vẫn cười nói với Tô Thanh Quân:
- Tô sư tỷ, lần đầu gặp mặt, không biết hiện giờ tỷ có rảnh rỗi không, chi bằng đi uống trà cùng bọn muội
- Uống trà
Tô Thanh Quân nhíu mày, liếc nhìn Lục Trần
Tống Văn Cơ cười nói:
- Đúng vậy, muội vất vả lắm mới mời được Lục sư huynh tới chỗ muội uống trà, hơn nữa đó còn là danh trà “Tiểu Hạc” ở phái Côn Luân tỷ nữa đó, Tô sư tỷ cũng đi cùng đi
Tô Thanh Quân mặt thờ ơ, liếc nhìn Lục Trần một cái, giọng điệu có vẻ xa cách:
- Đa tạ mỹ ý của Tống cô nương, nhưng hiện giờ ta đang có việc, đợi sau này có cơ hội sẽ quấy rầy sau
Đoạn, nàng quay người chuẩn bị rời đi
Đúng chính vào luc này, hai nữ tử chợt nghe thấy Lục Trần ho khan một tiếng, sau đó liền thấy hắn chắp tay với Tống Văn Cơ cùng vẻ mặt áy náy, rồi nghiêm mặt nói:
- Tống sư muội, ta đột nhiên nhớ ra, ở đại lao Phù Vân ti vẫn còn một trọng phạm hôm nay cần thẩm vấn, ta phải qua đó sớm một chút
Cuộc hẹn trà đạo xin đợi lần khác vậy, xin thứ lỗi…
Nụ cười trên mặt Tống Văn Cơ lập tức cứng lại, sau đó nàng nhìn Lục Trần như cười như không, nói ám chỉ:
- Lục sư huynh, huynh đúng là một người bận rộn nhỉ
Lục Trần cười khan một tiếng, vừa đi về phía Tô Thanh Quân, vừa vẫy tay chào nàng, sau đó cười hùa theo:
- Thật ngại quá, quả thực là có việc, lần sau ta sẽ mời muội ăn muột bữa thịnh soạn trong Tiên thành…
Tống Văn Cơ nhìn hai người một trước một sau đi xa, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn chưa tan đi
Tính ra thì, kể từ khi nàng trưởng thành, đặc biệt là sau khi trở thành nghĩa nữ của Thiết Hồ chân quân, đã rất lâu rồi không ai dám lỡ hẹn trước mặt nàng như vậy, hơn nữa cái cớ cũng thực sự chẳng đáng tin một chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng chăm chú nhìn bóng lưng Lục Trần, một hồi sau, bỗng hơi mỉm cười, trông hình như chẳng hề giận dữ, mà chỉ gật đầu một cách đăm chiêu
Sau đó, nàng đưa mắt hướng sang bóng lưng Tô Thanh Quân, ánh mắt sáng dần lên
※※※
- Huynh đi theo ta làm gì
Khi đi được một đoạn, nhìn quanh thấy không có người, chỉ có Lục Trần ở bên cạnh, Tô Thanh Quân dừng bước lại, khẽ chau mày nói với hắn
Lục Trần cũng đứng lại theo nàng, trầm ngâm một lúc, hắn nói:
- Thanh Quân, ta có vài lời muốn nói với muội
Sắc mặt Tô Thanh Quân có phần lãnh đạm âm trầm, nhưng cũng chẳng nhìn ra được là đang vui hay buồn, nàng chỉm thản nhiên nói:
- Huynh không đi uống trà tán gẫu với vị Tống mỹ nhân kia, mà chạy đến đây nói gì với ta
Vả lại, vừa rồi chẳng phải huynh nói với người ta là huynh còn một trọng phạm ở đại lao Phù Vân ti cần phải thẩm vấn hay sao
Lục Trần đáp :
- Ta ứng phó với cô ta cho qua chuyện thôi
Tô Thanh Quân bỗng nghiến răng, xem bộ hơi tức giận, mang chút nộ khí, nàng lạnh lùng nói:
- Vậy tức là huynh lừa người ta rồi đúng không
Con người huynh, có phải trước giờ luôn thích lừa gạt không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm viêc gì cũng lừa người khác, hễ mở miệng ra là hư ngôn vọng ngữ, thế nên lúc trước khi ở Côn Luân, mới có thể lừa ta tới mức không mảy may phát giác, khiến ta tin tưởng huynh đến vậy
Lục Trần há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, hồi lâu sau, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu muội nói vậy, hình như cũng không sai
Hơn mười năm về trước, ta mang thân phận một Ảnh tử xâm nhập vào Ma giáo, sống một cuộc sống lừa gạt qua ngày như thế đấy
Nói xong, hắn lắc đầu, thần sắc bỗng nhiên có phần lạc lõng, thở dài nói:
- Những tháng ngày đó sống không dễ dàng gì
Thiếu niên trẻ tuổi, từ nhỏ đã trà trộn giữa một lũ yêu nhân vô cùng hung ác, sống cuộc sống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng ai biết được lúc nào sẽ đột nhiên mất mạng
Cuộc sống như vậy sao có thể nói là dễ dàng được
Chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi
Tô Thanh Quân cũng không ngốc, nàng rất thông minh, nên nàng có thể nhanh chóng tưởng tượng được tình cảnh năm xưa của Lục Trần, điều này khiến vẻ mặt nàng thoáng lộ vẻ xúc động, thậm chí khi nhìn Lục Trần, sâu trong đáy mắt còn âm thầm lướt qua một chút thương xót
Nhưng mà, nàng chung quy vẫn không phải là một nữ tử mềm yếu, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ta biết huynh sống được cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng đến bây giờ, cuối cũng cũng coi như khổ tận cam lai rồi
Đoạn, nàng quay người, định đi tiếp
Lục Trần sải một bước lên trước ngăn nàng lại, Tô Thanh Quân nhíu mày nói:
- Còn chuyện gì nữa
Lục Trần nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Tô Thanh Quân, nói:
- Thanh Quân, muội nghĩ ta thế nào cũng chẳng sao, kể cả hôm ở đại lao, muội cho rằng ta không chịu ra tay cứu nữ nhân tên Tống Tuệ đó là làm sai, cũng tùy muội
Nhưng ta chỉ hy vọng muội vẫn nhớ rằng, trong số bọn yêu nhân Ma giáo đó có rất nhiều kẻ điên, sau này khi đối mặt với bọn chúng, tuyệt đối phải vô cùng cẩn trọng, đừng bao giờ nhân từ nương tay, bằng không, cuối cùng sẽ chỉ tổn hại chính mình thôi
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, nàng nhìn Lục Trần, nói:
- Đa tạ lời nhắc nhở của huynh, ta ắt sẽ ghi nhớ
Nhưng ta không hiểu, chẳng lẽ đến giờ huynh vẫn không cảm thấy một chút ân hận nào với nữ nhân đó sao
Lục Trần im lặng, một lúc sau, chỉ nghe hắn nói khẽ:
- Nói thật, ta không hối hận
Tô Thanh Quân trợn trừng mắt, Lục Trần thì lại thở dài:
- Lúc đó xung quanh đều là yêu nhân Ma giáo, ta không cứu nổi cô ấy, kể cả ta có ra tay, thì kế quả cũng vẫn là cùng bỏ mạng
Hơn nữa, ta vẫn còn mang sứ mạng khác, thật sự…
- Huynh sợ sao
Tô Thanh Quân lạnh lùng nói,
- Lúc đó, huynh sợ à
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn Tô Thanh Quân, hắn nhíu mày lại, thần sắc trên mặt từ từ trầm xuống, một hồi sau, hắn bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ ta không sợ chết, nếu ta sợ chết, có lẽ đã chẳng ở trong Ma giáo lâu đến thế, rồi còn làm biết bao nhiêu việc như vậy
Thanh Quân, muội lớn lên trong thế gia tông phái yên bình, không hiểu được hoàn cảnh của Ảnh tử như ta đâu
Nếu muội rơi vào tình cảnh đó, nhìn thấy ta bị lăng nhục, thì muội cũng sẽ…
- Ta sẽ ra tay
Tô Thanh Quân đột nhiên cắt ngang lời Lục Trần, sau đó bình tĩnh nói
- Sao cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.