Tuy bị chính đạo thiên hạ với Chân Tiên minh đứng đầu đánh tới mấy trăm năm, bị coi là tà ma ngoại đạo, bị người ta tuyên truyền bao nhiêu năm cho bách tính với hình tượng hung các cùng cực, thậm chí như ác quỷ, nhưng chung quy người của Ma giáo vẫn là người, đương nhiên cũng có thân thích
Chuyện này quá sức đơn giản, nếu chỉ kẻ không cha không mẹ, lẻ loi cô quạnh mới vào được Ma giáo, vậy thì e là giáo phái này đã diệt vong hoàn toàn từ mấy trăm năm trước rồi
Năm đó, lúc Lục Trần vào Ma giáo với tư cách là Ảnh tử, trong số các nhân vật trung tâm của Ma giáo xung quanh hắn, rất nhiều kẻ có gia quyến thân hữu
Chẳng hạn như người có quan hệ thân thiết nhất với hắn là sư phụ Vân trưởng lão, đã có một con trai, một con gái, hơn nữa quan hệ giữa họ và Lục Trần cũng đều rất tốt
Huynh trưởng Vân Kiếm là hảo hữu của Lục Trần, muội muội Vân Tiểu Tình thì từ nhỏ đã lớn lên cùng Lục Trần, bên nhau lâu cũng nảy sinh tình cảm
Sau này thậm chí Vân trưởng lão cũng đã định tác hợp cho họ thành thân
Chỉ tiếc là năm đó, trong trận chiến hoang cốc ảnh hưởng vang xa, chẳng những thế cuộc chính tà thiên hạ bị thay đổi hoàn toàn, mà đến cả những con người nhỏ bé cũng gãy cánh trong cái đêm ấy, từ đó rẽ sang một con đường khác
Khi Lục Trần tỉnh lại từ cơn đau đớn do Hắc hỏa thiêu thân, Vân Kiếm và Vân Tiểu Tình đã bỏ mạng trong trận chiến đó, bốn bề hỗn loạn, đến thi thể cũng chẳng tìm thấy, từ đó âm dương cách biệt
- Này
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai, đồng thời có người đẩy vào vai hắn
Lục Trần giật nảy mình, quay đầu lại, chỉ thấy lão Mã đang nhíu mày nhìn hắn, mặt ngờ vực:
- Ngươi sao vậy
Lục Trần trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:
- Không có gì
Dẹp bỏ ký ức quá khứ trong đầu qua một bên, Lục Trần hít sâu một hơi
Chuyện cũ đã qua, trên đời này cũng đâu có thuốc chữa hối hận
- Ngươi biết vì sao ta lại đưa ngươi từ đại lao đó đến đây chứ
Lục Trần nhìn Trần Hác nói,
- Đại lao đó toàn giam giữ người của Ma giáo, nếu ta không phòng bị, thì ta thật sự sợ là ngươi sẽ chết bất đắc kì tử mà không hiểu được vì sao
Trần Hác phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng không hề có ý phản bác câu nói này
Lục Trần lại rất bình tĩnh nói:
- Tất cả đều là những người thông minh, chuyện cứ nói thẳng ra thì vẫn tốt hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sự thể hiện của ngươi trong Ma giáo khá hơn nhiều so với lũ cuồng tín thật sự mà ta nhìn thấy năm xưa, hẳn cũng không phải là người chịu cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả vì mấy thứ thần thánh viển vông đấy
Vậy thì, thứ còn lại không ngoài cầu danh cầu lợi, và cả người thân được mạnh khỏe rồi
Lục Trần mỉm cười, nhìn y nói:
- Nhưng bây giờ thì ngươi mất hết rồi
Bị giam ở đây chịu tra tấn đêm ngày, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, thì còn nói gì đến lợi ích nào nữa
Thế thì, là vì một cái danh trung thành tiếng thơm muôn đời
Nhưng ngươi xem, giờ cái đó cũng đã không còn nữa, danh khí mà ngươi coi trọng cũng đã bị ta làm cho vấy rồi
- Còn nữa, người trong Ma giáo đối xử với phản đồ thế nào
Ta nghĩ thử nào, truy sát đên chết là chắc chắn
Ngươi xem, năm xưa ta phải lẩn trốn mười mấy năm
Ngoài ra, nếu có người nhà, thì tất nhiên cũng phải chịu sự trút giận
Thấy ngươi cũng là người có tuổi rồi, chắc không phải không biết mấy chuyện này chứ
Mặt Trần Hác từ từ méo lại, y nghiến răng, mở to mắt nhìn Lục Trần, khóe miệng có vệt máu nhỏ chậm rãi chảy xuống, hình như đã cắn tới rách miệng luôn rồi
Lão Mã ở một bên nhíu mày lại, dường như cũng cảm thấy hơi khó chịu với mấy lời nói đó của Lục Trần
Nhưng Lục Trần lại không hề có ý định buông tha Trần Hác, hắn cứ như đang nói một chuyện hết sức bình thường:
- Nếu ta nhớ không nhầm, lúc Ma giáo xử lý người nhà của phản đồ, địa vị càng cao, thì thủ đoạn càng tàn độc
Người già, trẻ nhỏ đều không tha, nhổ cỏ tận gốc, giêt chết cả nhà là chuyện bình thường
Nếu trong số những người đi làm việc này có vài tên điên, thì những tội mà những người nhà đó phải chịu sẽ càng lớn, nhất là nữ quyến và trẻ con
Hắn khẽ thở ra một hơi, nhìn Trần Hác, nói:
- Ngươi biết đấy, ta không phải đang uy hiếp ngươi, những gì ta nói đều là sự thật
Trần Hác im lặng, cơ mặt méo mó, một hồi sau, y chợn khàn giọng nói:
- Hành vi này của ngươi, rốt cuộc có gì khác với những yêu nhân Ma giáo tội ác tày trời trong mắt ngươi
Không đúng, ngươi thậm chí còn ác độc hơn bọn ta
Lục Trần ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ, một lúc sau, chỉ nghe hắn nói:
- Ta với các ngươi không giống nhau
Nhưng rốt cuộc không giống ở điểm nào, thì hắn không hề nói
※※※
- Hãy đầu hàng ta đi
Lục Trần nói với Trần Hác
- Bây giờ ngươi đã cùng đường, không còn lối về nữa rồi
Cho dù ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng chết rồi cũng chẳng có được cái thanh danh mà ngươi cần, ngược lại còn hại cả người nhà, thân hữu, hà tất phải thế
- Ngươi nhìn ta xem, có Chân Tiên minh mạnh nhất thiên hạ, có Hóa Thần chân quân mạnh nhất, ta là đệ tử truyền nhân duy nhất của người
Nếu ngươi đầu hàng ta, thì sẽ được đi lại dưới ánh mặt trời, lợi lộc, tiếng tăm, tài nguyên, muốn gì có nấy
Tất cả những gì Ma giáo không cho ngươi được thì ta muốn là cho được hết
Đừng nói đến việc, ta còn có thể cứu người nhà thân hữu của ngươi tránh khỏi tai họa
từ đầu đến cuồi giọng nói của Lục Trần đều ôn hòa và bình tinh, lời nói rất nhẫn nại và bùi tai, có vẻ đầy tính thuyết phục
Nhưng không biết tại sao, hai người còn lại trong căn phòng này khi nhìn Lục Trần, trong lòng lại âm ỉ một cảm giác lạnh lẽo
Có cảm giác như người họ đang nhìn thấy là một tên ác ma vừa ôn hòa lại vừa đáng sợ, vừa mỉm cười vừa đưa họ xuống dịa ngục
- Thế nào
Lục Trần nói với Trần Hác
- Tất cả kết quả của chuyện này ta đều đã bày ra trước mắt ngươi rồi, nếu như thế mà ngươi vẫn không tỉnh ngộ, vậy thì ngươi cứ chết đi
Sắc mặt Trần Hác thay đổi liên tục, y nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu sau khàn giọng kêu lên:
- Ta dựa vào đâu để tin ngươi
Lão Mã đứng một bên thầm thở dài, nhìn đi chỗ khác, ông biết vào lúc này, tên cứng rắn từng chống chọi qua mọi cực hình đó cuối cùng cũng đã không trụ thêm được nữa
Lục Trần cười mỉm, sau đó đưa tay cởi trói cho Trần Hác, đồng thời hòa nhã nói:
- Không sao, những chuyện này ngươi có thể bàn bạc hết với ta, cứ thoải mái nói muốn ta làm thế nào để ngươi có thể tin ta là được…
※※※
Lúc Lục Trần và lão Mã từ gian phòng đó trở ra cửa Côn Luân điện, mới phát hiện trời đã sắp tối rồi, không ngờ họ đã ở đây cả một ngày trời
Trông về ráng chiều đẹp đẽ như lửa thiêu ở phía xa, Lục Trần sững sờ ngơ ngẩn, lão Mã thì lại thở dài, nói:
- Chúc mừng ngươi
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Có gì đáng chúc mừng đâu, chẳng qua chỉ là lôi kéo được một tên không còn đường để đi mà thôi
Lão Mã cười cười, bụng nghĩ, chuyện này nếu thực sự giản đến thế, thì trong thiên hạ này cũng chẳng có mấy ai làm được
- Lão Mã
Lục Trần đột nhiên gọi ông một tiếng
- Sao
Lão Mã đáp
Lục Trần nói:
- Thời gian qua lâu, có lúc ta cảm thấy hơi đáng sợ
với một số người, một số chuyện lúc trước, ta những tưởng có thể nhớ kỹ dài lâu
Nhưng đến giờ, thấm thoắt đã mười mấy năm, ta chợt phát hiện, hình như mình đã bắt đầu quên rồi
Lão Mã khẽ giật mình, nói:
- Ngươi quên gì, quên ai và chuyện gì
Lục Trần lắc đâu, vẻ mặt hơi bần thần, một lúc sau, hắn nói:
- Ông về trước đi, ta ở đây chờ vị sư phụ đó của ta trở về, đến lúc để bàn bạc với ông ấy để làm việc cuối cùng rồi
51/ 4
Trong màn đêm đen như mực và ẩm ướt, chỉ có những gió lạnh thổi qua, chẳng biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu mưa tí tách
Hạt mưa đổ vào mái hiên, rồi chảy xuống, dần dần hình thành một bức tường trong suốt mờ ảo bên hiên
Giọt mưa tung bay trong bóng tối, nhỏ xuống mặt đất, phát ra âm thanh trầm thấp mà lại vui tai
- Tô tỷ tỷ
Trong căn phòng vốn tối tăm và yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng gọi có mấy phần cẩn thận, vọng ra từ phía chiếc giường
Là tiếng của Bạch Liên
Trên một chiếc giường khác cách đó không xa ở trong phòng, Tô Thanh Quân trở mình, đáp một tiếng, sau đó có vẻ ngạc nhiên:
- Đây là lần đầu tiên muội gọi ta như thế đúng không
- Vậy à
Bạch Liên có vẻ ngại ngùng, nói,
- Trước đây chúng ta không thân thiết lắm, có điều giờ tỷ cứu mạng muội, tuổi cũng lớn hơn muội, muội vẫn phải gọi một tiếng tỷ tỷ
Tô Thanh Quân nở nụ cười trong bóng tối, rồi nói:
- Tuy là ta có ra tay, giúp muội trị thương, băng bó, nhưng nếu nói cho nghiêm túc thì kỳ thực người cứu muội vẫn là Lục Trần, công lao này ta không dám tranh
Bạch Liên “hừ” một tiếng:
- Hắn ta đâm muội bị thương trước, nếu còn bắt muội phải cảm kích hắn thì muội không làm được
Tô Thanh Quân cười nói:
- Muội nói vậy cũng có lý
Dừng một lúc, Tô Thanh Quân nhìn sang phía Bạch Liên, nói:
- Bạch Liên, mấy ngày trước lúc ta nghe muội và Lục Trần nói chuyện, có một vấn đề ta cứ thắc mắc mãi: Nghe có vẻ như lúc đó muội không hề bị huynh ấy khống chế, tại sao trong lúc nguy cấp đó, muội lại không tránh né
Ngộ nhỡ thương thế nặng hơn một chút, thì sẽ mất mạng thật đấy
Bạch Liên bỗng im lặng, một lúc sau, nàng thấp giọng nói:
- Muội không bị hắn khống chế, nhưng chung quy muội vẫn bị khống chế…
Câu nói của nàng nói đến đoạn sau hết sức mập mờ, Tô Thanh Quân không nghe rõ, ngạc nhiên hỏi:
- Sao cơ
hình như Bạch Liên không muốn bàn thêm về chủ đề này, nàng quay đầu đi trông về phía cửa sổ cách đó không xa, nhìn hư ảnh dao động trong mờ tối
Nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách vui tai bên ngoài, nàng như sững người lại, sau đó thì thào:
- Lại mưa rồi
Tô Thanh Quân nhìn sang phía nàng, chỉ nghe thấy tiếng nói của Bạch Liên lơ lửng như gió thổi ngoài kia:
- Không biết hiện giờ ở núi Côn Luân, liệu cũng có mưa hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Thanh Quân ngẩn người ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy, khẽ khàng nói:
- Sao thế, muội nhớ nhà ư
Bạch Liên lắc đầu trong bóng tối, đáp lại với giọng buồn rầu:
- Muội không nhớ nhà, mà chỉ nhớ một số thứ trên núi Côn Luân
Tô tỷ tỷ, tỷ đi xa lâu đến thế rồi, có nhớ nhà hay không
Tô Thanh Quân im lặng, một lúc sau mới đáp:
- Tất nhiên là nhớ chứ, dù sao thì cha mẹ ta đều…
- Nhưng muội nghe đồn hình như họ có vẻ oán hận tỷ
Bạch Liên nói
- Lúc muội vẫn còn ở núi Côn Luân, đã nghe đồn như thế rồi
Tô Thanh Quân sững sờ, sau đó cười gượng gạo:
- Họ có nói sao thì vẫn là cha mẹ ta, là do ta đã không làm được như kỳ vọng của họ
Nhưng nơi đó, chung quy vẫn là nhà của ta
- Tỷ thích thật, bất kể thế nào, thì vẫn có gia đình để mình nhớ về, không như muội…
Bạch Liên chợt cười nhạt
Ngừng một lúc, nàng nói,
- Vị sư phụ đã qua đời đó của muội có lẽ vì tu luyện công pháp băng thiên tuyết địa quá sâu, cuối cùng khiến tính cách bản thân cũng lạnh giá theo, nên muội cũng chẳng cảm thấy ông ấy thân thiết với mình
Có điều đúng như tỷ nói, dù gì thì cũng là sư đồ, dù rằng ông ấy chết đi một cách khó hiểu, nhưng cũng khiến muội trở nên thảm hại
Tô Thanh Quân ngạc nhiên, nói:
- Ý muội là Bạch Thần chân quân… hại muội ư
- Muội là người nấp dưới cây đại thụ, định hóng mát, kết quả thình lình đại thụ ngã đổ, tất nhiên muội phải lúng túng rồi
Bạch Liên nói khó chịu,
- Ngược lại, tỷ nhìn Lục Trần đấy, giờ hắn trở nên vẻ vang như vậy
Đừng nói là muội, mà kể cả tỷ, so với chúng ta hồi ở núi Côn Luân, thật sự là một trời một vực
Mặc dù biết đây không phải là chuyện đáng vui mừng gì cho cam, nhưng mới đầu khi nghe Bạch Liên nói vậy, Tô Thanh Quân vẫn không kìm được buồn cười
Một lúc sau, nàng đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường Bạch Liên
Trong bóng tối, Bạch Liên quay đầu lại nhìn về phía nàng, cho dù là giữa đêm đen, nhưng dường như Tô Thanh Quân cũng có thể nhìn thấy cặp mắt sáng ngờ của thiếu nữ này
- Muội cũng đừng hận Lục Trần quá
Tô Thanh Quân nói khẽ
- Tại sao chứ
Bạch Liên hỏi ngược lại
Tô Thanh Quân thở dài một tiếng, nói:
- Bao nhiêu năm trong quá khứ, huynh ấy làm công việc Ảnh tử vô cùng nguy hiểm, mạng sống trôi qua tay ngẫm thử cũng chẳng biết đã có bao nhiêu rồi
Nói cách khác, hiện giờ đạo hạnh huynh ấy có cao hay không thì ta không rõ, nhưng thủ đoạn giết người thì nhất định không kém cỏi
Nàng quay đầu lại nhìn vào mắt Bạch Liên, thấp giọng nói:
- Muội nghĩ đi, nếu đêm đó huynh ấy thật sự muốn dồn muội vào chỗ chết, thì nhát kiếm ấy liệu có đi lệch được không
Bạch Liên im lặng không nói gì, một lúc sau, nàng chợt trở mình, quay mặt vào tường, có vẻ như muốn thiếp đi
※※※
Trước đại điện Côn Luân, Thiên Lan chân quân đã cho đám hộ vệ gác cổng rút đi, sau đó hai sư đồ ông và Lục Trần mặc sức ngồi bệt dưới đất trước cửa đại điện một cách mất hình tượng
Hai người dựa vào bậc cửa cao lớn sau lưng, ngửa mặt đón lấy màn mưa rơi không ngớt từ mái hiên, vừa nói chuyện câu được câu mất, vừa uống rượu, dường như thế mới là cuộc sống thoải mái
Xung quanh ngoài tiếng gió tiếng mưa ra, thì không còn tiếng động nào khác
Khắp cả cái cung điện to lớn nhường vậy như chỉ còn lại hai người họ
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm vào bầu trời tối tăm bao la bát ngát, mãi hồi lâu chẳng nói gì, đến tận khi bên tai ông vang lên tiếng Lục Trần
Còn hắn nói như để xác nhận lại với ông:
- Vậy, chúng ta cứ quyết như thế nhé
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- Cứ vậy đi
- Được
Lục Trần cũng nhìn vào bóng đêm, lát sau bỗng nói,
- Người biết không, có dạo, ngay trước mặt lão Mã, con từng chửi người là tên điên
Thiên Lan chân quân ngẩn ra, dường như không ngờ Lục Trần lại lại đột nhiên nói thế, nhưng rồi cũng chỉ cười cười im lặng, hiển nhiên không để tâm lời nói của Lục Trần
Nhưng, Lục Trần lại không cười, có vẻ như không định đấu khẩu với Thiên Lan chân quân, chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
- Lúc đó chửi là để hả giận, nhưng thực ra cũng không phải có ý đó thật
Có điều chuyện mà người muốn làm hiện giờ, có thật sự tốt hay không
Thiên Lan chân quân tỏ ra bình thản:
- Không sao đâu, nếu con tin ta, thì hãy giúp ta, nếu không tin ta, con cũng có thể rời khỏi Tiên thành, chẳng ai cản con đâu
Lục Trần im lặng một lúc, rồi nói:
- Thật ra con cũng là một tên điên, mới chọn cách tin người
Thiên Lan chân quân cười lớn ha hả, sau đó quẳng một bầu rượu tới
Lục Trần đón lấy, ngửa mặt uống một ngụm to, sau đó trút một hơi dài, tán thưởng:
- Sảng khoái
Nói xong, hắn quay đầu sang Thiên Lan chân quân trầm giọng hỏi:
- Còn bao nhiêu thời gian nữa ạ
hiếm khi Thiên Lan chân quân lại tỏ ra do dự, nói:
- Cái này không chắc được, phải dựa vào tình hình của Huyết nguyệt
- Dạ
Lục Trần gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó hắn quay đầu đi, nhìn những giọt nước rơi xuống từ phía trên đại điện như thác đổ
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên nói một câu với Thiên Lan chân quân:
- Nói ra thì, gần đây có một chuyện, con cứ có cảm giác ngờ vực khó hiểu
- Chuyện gì
Lục Trần nói:
- Đó chính là sư phụ
Bao nhiêu năm qua, người luôn xem việc đối phó Ma giáo làm mục tiêu hàng đầu, trải qua bao nhiêu cuộc chém giết, phải diệt trừ chúng thì mới nhẹ lòng được
Nhưng lạ ở chỗ, lần này con đem tới tin có thể tóm được Quỷ trưởng lão, thì hình như người lại không hề quan tâm cho lắm
- Đây không phải là một chuyện hết sức kỳ lạ sao
Lục Trần quay đầu, nhìn Thiên Lan chân quân, nói khẽ:
- Có đúng không, sư phụ
51/ 5
- Có gì đáng quan tâm nữa, chẳng qua cũng chỉ là một con chó mất nhà, già khú đế rồi, ngoài việc sủa càn mấy tiếng, thì cũng chẳng làm được gì trong thời cuộc hiện nay
Thiên Lan chân quân nói một cách thản nhiên
- Nếu tóm được, thì diệt cỏ tận gốc
Còn nếu không bắt được, thiết nghĩ lão ta cũng không lật tung đất trời lên được, hà tất phải để tâm kẻ này
Lục Trần không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng quay đi, liếc nhìn đêm tối vô tận bên ngoài, sau đó ngửa đầu uống rượu
※※※
Tuy lời nói Thiên Lan chân quân với Lục Trần rất nhẹ nhàng, nhưng ông là lão đại, là nhân vật lớn nhất, ông muốn nói thế nào cũng được
Nếu kẻ thủ hạ mà có thái độ này, thì đó mới là kẻ đầu óc có vấn đề thật sự
Đầu óc Lục Trần dĩ nhiên là không có vấn đề gì, nên hắn khôn khéo xem như chưa nghe thấy Thiên Lan chân quân nói những lời này
Chuyện cần bố trí gì, cần chuẩn bị gì, cũng không bỏ sót điểm nào
Trần Hác đã bị ép tới mức không còn đường lui, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực
Y vốn là kẻ không sợ cả cái chết, rốt cuộc lại phát hiện mình không chịu nổi việc chết đi cùng ô danh, chứ đừng nói đến việc người nhà y có thể sẽ còn sẽ tàn sát bởi lũ đồng đảng Ma giáo mà y ra sức bao che
Nếu đã thế, vậy thì chết đi sau một thời gian liều mạng cố gắng có ý nghĩ gì đây
Do vậy, hãy cứ đổi một cách sống khác
Cuộc đời tới đây đã không còn lối về, trước mặt cũng chỉ có một con đường để đi, ngẫm thấy cũng thật là bi thương
Nếu trong lòng đã có khoảng trống như vậy, thì dục niệm còn lại cũng sẽ như hồng thủy lật đổ tất cả mọi phòng tuyến của y
Vào thời khắc đó, mọi sự kiên trì trước đây trở nên không đáng một xu
Tuy nhiên, trước khi hoàn toàn đầu hàng, sự kiên trì và yêu cầu cuối cùng của Trần Hác với Lục Trần cũng chỉ còn lại một điểm: Y muốn nhìn thấy người nhà mình
Lục Trần đồng ý
Việc này dĩ nhiên là phải cần đến Phù Vân ti thần thông quảng đại, Lục Trần tìm thẳng đến Huyết Oanh
Hiện tại hai vị này nắm giữ quyền lực lớn nhất dưới trướng Thiên Lan chân quân, bất kể trước đây, quan hệ liệu có vấn đề gì không, nhưng sau khi Lục Trần nói rõ tình hình cho nàng biết, Huyết Oanh liền lập tức đồng ý, đồng thời bắt đầu hành động không chút do dự
Người nhà của Trần Hác không hề ở trong Tiên thành phồn hoa nhất thiên hạ
Tuy nơi này đông dân, gần như biển lớn mênh mông, nhưng Chân Tiên minh có gốc rễ vững chắc và Phù Vân ti ở ngay trong tòa thành khổng lồ này, chỉ e họ sẽ làm được việc như mò kim đáy bể
Bởi thế, nơi ở của Trần Hác đã được y sắp xếp tại một tòa thành nhỏ cách Tiên thành ba trăm dặm về phía Bắc, lúc Trần Hác đưa ra yêu cầu này với Lục Trần là ban ngày, thì đêm hôm đó, một đội quân tinh nhuệ của Phù Vân ti đã tìm tới tòa tiểu thành mang tên “Quế Hoa” nọ
Toán người này là do Huyết Oanh đích thân tập hợp, nhưng quyền thống lĩnh lại được giao cho Lục Trần
Bất kể thế nào, đây cũng là chút thiện ý mà Huyết Oanh khéo léo thể hiện
Đồng thời, lần này ngoài mười người của Phù Vân ti ra, trong đội ngũ còn có ba người ngoài khác, đều là cao thủ của phái Côn Luân mới được điều tới gần đây, có thể nhìn ra, dường như Huyết Oanh cũng đang dần dần liên kết những lực lượng mới này lại
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, trong ba người này thì Lục Trần lại quen đến hai, một chính là Tô Thanh Quân, và người thứ hai lại là Hà Nghị, người cuối cùng thì hắn hoàn toàn không quen, tên là Thái Tĩnh Ất, cũng là một vị cao thủ phái Côn Luân đã luyện tới cảnh giới Kim Đan
Cộng thêm Lục Trần, thì toán người này có tổng cộng mười bốn người, nhưng người biết đích đến cuối cùng thì chỉ có mình hắn
Trên thực tế, kể cả trong Phù Vân ti, người biết về hành động đêm nay có lẽ chỉ được vài người, nhưng người biết mục tiêu và đích đến cuối cùng cũng chỉ có mình Huyết Oanh mà thôi
Lục Trần dẫn mọi người tốc hành
Tuy từ đầu đến giờ vẫn không nói ra mục tiêu cuối cùng, nhưng mọi người đều thầm hiểm đây là một việc cực kỳ quan trọng, nên cũng chẳng ai hỏi nhiều
Có điều trên đường đi, mắt Lục Trần thi thoảng lại liếc nhìn hai người mà mình quen đó
Tô Thanh Quân giữ nét mặt trầm tĩnh, dường như không nhìn ra được hỉ nộ ái ố gì, đôi khi bắt gặp ánh mắt Lục Trần, nàng cũng khẽ gật đầu lại
So ra thì thái độ của Hà Nghị hết sức phức tạp và mập mờ
Về cơ bản, suốt chặng đường y cũng chỉ tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc Lục Trần nhìn, phản ứng trước sau của y lại khác nhau rõ rệt, mới đầu còn vờ như không thấy, mặt lạnh tanh, song sau đó cũng chẳng biết y nghĩ đến điều gì trên đường đi mà thái độ lại dần dịu xuống, cuối cùng còn chủ động cười với Lục Trần một lần
Dù rằng Lục Trần rất từng trải, nhưng trước mặt Hà Nghị, hắn cũng không đoán ra được trong đầu con người này rốt cuộc đang nghĩ gì
Đoàn người chạy băng băng, cuối cùng khi đến đêm đã đặt chân đến bên ngoài thành Quế Hoa
Tới lúc này mọi người mới biết đích điểm của chuyến cũng chính là nơi này
Tới đây Lục Trần mới nói rõ mục tiêu lần này với mọi người, đó chính là phải tìm được và cứu người nhà của Trần Hác, sau đó quay trở về Phù Vân ti ở Tiên thành
Liên quan đến lời đồn về tên ngoan cố Trần Hác, dạo gần đây trong Chân Tiên minh quả thực có không ít người biết
Dù chưa từng có ai đứng ra chứng thực, có vẻ cũng không khác một lời đồn đãi vô căn cứ như lúc trước, nhưng hôm nghe nghe xong thông tin này, mọi người mới biết, thì ra Trần Hác đã thực sự bị vị đệ tử của Thiên Lan chân quân này xách động rồi
Thái độ của mười người Phù Vân ti lập tức khác hẳn, tuy vì lập trường không giống nhau, mọi người vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng nhóm người được Huyết Oanh tập hợp này lẽ dĩ nhiên đều là tinh anh của Phù Vân ti, cũng là những nhân vật đã chiến đấu nhiều năm với Ma giáo
Vì thế tất nhiên họ phải hiểu, xúi giục được một kẻ tầm cỡ như thế là chuyện quan trọng đến mức nào
Do vậy, ánh mắt họ nhìn Lục Trần lúc này đã thầm mang sự kính nể, không như lúc trước, cho rằng Lục Trần chỉ là một tên tiểu tốt ỷ thế Thiên Lan chân quân làm càn
Về ba người của phái Côn Luân, Thái Tĩnh Ất đại khái là không rõ lắm về Ma giáo, nên phản ứng rất bình thường
Tô Thanh Quân thì dưới thái độ bình tĩnh ngoài mặt, nhưng ánh mắt sáng rực, hình như tâm trạng có vẻ rất tốt
Còn Hà Nghị thì mặt đầy phức tạp, đứng một bên nhìn Lục Trần chằm chằm, hồi lâu chẳng nói gì
Tóm lại, trước phản ứng mỗi người một vẻ của họ, Lục Trần đưa ra sắp xếp cuối cùng, sau đó dẫn đầu đoàn người tiến về nơi ở của người nhà Trần Hác ở phía Tây Bắc tòa thành
Khoảng cách này đối với người tu đạo mà nói, chẳng mấy chốc đã tới rồi
Đêm tối vắng vẻ, con phố dài không bóng người, trước mắt là một căn nhà trông có vẻ rất bình thường
Cửa đóng chặt, trong đêm khuya tĩnh mịch, gió lạnh phả qua, thổi góc áo Lục Trần bay lất phất
Sau đó, có một tiếng âm thanh kỳ quái, như đang kìm nén, như phẫn nộ, như sợ hãi, như tuyệt vọng, lúc liên tục lúc ngắt quãng, lại trầm thấp, vọng qua bóng tối bên trong căn nhà đó, nếu không phải nhờ người tu đạo tai mắt phi phàm, thì thực sự khó mà nghe thấy
Lục Trần đứng trước cửa, vừa định đẩy cửa thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn phía bên phải cánh cửa gỗ, chỉ thấy trong góc tối đó, có một cái thủ ấn màu máu hằn lên không biết từ lúc nào
Sắc mặt hắn liền sa sầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng
51/ 6
Lục Trần im lặng suy nghĩ một chốc, lùi lại khỏi cánh cửa, sau đó triệu mười người của Phù Vân ti lại, thấp giọng căn dặn mấy câu, đồng thời cũng chỉ về phía huyết thủ ấn trên cánh cửa ngôi nhà đó
Đám người của Phù Vân ti đồng lọat quay đầu lại nhìn, cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, cùng lắm thì có mấy người khẽ chau mày, sau đó đều gật đầu tán thành
Tiếp theo, mười người của Phù Vân ti tản ra trong im lặng, bắt đầu lao đi về bốn phía căn nhà,
Nhìn hướng đi của họ, đại khái là chẳng mấy chốc nữa có thể vây chặt ngôi nhà này, gần như không để lại chút khe hở
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng nhìn thì vẫn chỉ có mười người, nhưng hình như lại mang khí thế của cả trăm nghìn người
Người không được Lục Trần phái ra chỉ có ba người của Côn Luân, lúc này vẫn đang đứng sau lưng hắn
Đối với quyết định này của Lục Trần, người của Phù Vân ti đều không có ý kiến gì
Phía ba người của phái Côn Luân, Tô Thanh Quân và Hà Nghị đều không nói gì, còn Thái Tĩnh Ất thì khẽ giọng lên tiếng, tỏ ý mình cũng có thể giúp
Lục Trần trả lời câu hỏi của y một cách rất đơn giản, hắn cho rằng việc vây bắt chặn đường này nhìn thì đơn giản nhưng thực sự không dễ
Người của Phù Vân ti đều là những tay lão luyện cả, đêm nay cứ để họ làm trước
Bốn người còn lại, bao gồm cả hắn, dĩ nhiên cũng không phải cứ đứng đấy nhìn không, chỉ nói riêng về đạo hạnh cảnh giới, thì sức mạnh của bốn người họ lại là mạnh nhất
Nên việc đơn giản nhưng cũng nguy hiểm như phá cửa xông vào này cứ dành cho họ
Bị hắn nói thế, Thái Tĩnh Ất cũng im lặng, có thể nhìn ra, đạo hạnh y tuy không tệ, nhưng hành động nhằm vào Ma giáo đêm nay quả thật là lần đầu với y
Khiến cho y vừa có chút hưng phấn, mà cũng có phần căng thẳng
Còn hai người trẻ tuổi khác là Tô Thanh Quân và Hà Nghị thì đều rất điềm tĩnh, Lục Trần liếc nhìn họ, ánh mắt tỏ ý hỏi dò
Rất nhanh, Tô Thanh Quân và Hà Nghị đều gật đầu, ra hiệu không có ý kiến, và đã chuẩn bị sẵn sàng rồi
Lục Trần lại nhìn ra đằng xa, thấy chỉ sau một lúc, mười vị tinh binh cường tướng của Phù Vân ti đã mai phục trong bóng tối quanh ngôi nhà, hoàn thành công việc bao vây
Lục Trần gật đầu, sau đó lại đi tới cửa nhà, đưa mắt liếc nhìn huyết thủ ấn, rồi vươn tay ấn vào cánh cửa
Cánh cửa này hẳn là đã có tuổi, không còn bằng phẳng trơn láng nữa, sờ vào cảm giác hơi thô ráp
Tay Lục Trần ấn vào chính giữa cánh cửa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt đột nhiên có ánh lửa đen vụt qua
Ba người theo sau Lục Trần đều liếc nhìn Lục Trần, tuy không thể hoàn toàn nhìn rõ công pháp của hắn, nhưng nguồn lực ẩn giấu đó vẫn rất mạnh, đủ để khiến mấy tu sĩ Kim Đan như họ đều để mắt tới
Chỉ nghe một tiếng động khe khẽ, cái chốt phía sau cửa hình như đã bị gãy, tách khỏi cánh cửa dày, sau đó rơi xuống đất
Tay Lục Trần hơi dùng lực, cánh cửa kêu két một tiếng, rồi mở ra
Lục Trần quay lại gật đầu với ba người phía sau, rồi sải bước đi vào, đám người Tô Thanh Quân liền theo sau
Hiện giờ đang là đêm khuya, mọi tiếng động đều tắt đi, trong bóng đêm hiu quạnh, theo tiếng rên rỉ đau khổ thoắt ẩn thoắt hiện từng chút một đó, thì gần như chẳng còn động tĩnh nào nữa
Nhưng ngay sau đó, Lục Trần mới rồi còn trông rất bình tĩnh, bỗng nhiên lao vụt về phía trước, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn kéo theo một tiếng rít, khiến ba người phia sau đều kinh ngạc
Chỉ thấy sau một bước như tên bắn hắn đã xông qua cửa, bỏ qua đường chính trong sân, nhưng lại lao thẳng về phía một gốc cây to ở góc sân
Trong chớp nhoáng, tiếng gầm giận giữ vang lên trên cây, nhưng bóng Lục Trần đã hòa vào bóng râm của tán cây trong nháy mắt, ngay sau đó, là một tiếng thét thê lương vang xuyên đêm tối
Cùng lúc đó, ngay lập tức, sâu trong ngôi nhà liền vang tiếng lục đục, có đến mấy tiếng quát tức giận, Lục Trần tung người đáp xuống mặt đất, không hề quay đầu lại, hắn phất tay lên, dẫn đầu ba người xông vào trong nhà
Trong khoảnh khắc mà hắn phất tay, có thể nhìn thấy một bàn tay hắn đã lấm đầy máu
Và lúc hắn xông về phía trước, sau lưng bọn hắn, có một người ngã thẳng xuống mặt đất từ trên cái cây đó, cơ thể co giật, máu chảy ra từ trên người kẻ đó, xem ra không sống được nữa rồi
Giữa ồn ào náo động, bốn người Lục Trần xông thẳng vào hậu viện, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những thi thể nằm xiên vẹo, đồng thời có kẻ la hét tức tối
Yêu nhân Ma giáo bắt đầu xông ra từ mấy chỗ trong nhà, ẩu đả với họ
Đám người Tô Thanh Quân cũng đón đánh
Lúc này, khoảng cách sức mạnh hai bên đã bộc lộc ra rất rõ ràng, tuy phe Lục Trần ít người, nhưng người nào người nấy cũng rất mạnh
Trong danh môn đại phái như Côn Luân phái, nhóm Tô Thanh Quân cũng là những người xuất chúng trong số cảnh giới Kim Đan, ngoài Nguyên Anh chân nhân ra, thì gần như không có đối thủ
Hiện nay Ma giáo đã suy yếu nhiều năm, đâu có còn nhiều cao thủ đến thế
Sau khi chém giết một trận, ngay lập tức thất bại lùi dần, nháy mắt đã hạ bệ được tới mấy tên
Thấy tình thế không ổn, kẻ địch thực sự quá mạnh, phía Ma giáo liền có kẻ la lên tháo chạy
Thế là, mấy thân ảnh bay vút lên vách tường, hơn nữa không ai bảo ai, đều tản ra chạy về các phương hướng không giống nhau, có vẻ đầy kinh nghiệm
Tô Thanh Quân đang định đuổi theo thì Lục Trần ngăn lại, sau đó nghỉ nghe hắn thấp giọng nói:
- Mặc kệ lũ chạy trốn đó, chúng ta hãy chia ra cứu người trước đã
Tô Thanh Quân gật đầu, đáp lại một tiếng, bốn người liền chia ra chạy khắp các căn phòng
Còn ở phía xa, đám yêu nhân Ma giáo vừa bay lên tường định tháo chạy thì lúc này lại thốt lên kinh hãi
Chỉ thấy, từ trong bóng tối, nếu không phải có binh khí hiểm độc lóe sáng, thì cũng là ám khí đầy xảo huyệt bay ra, và vô vàn thủ đoạn khác…
Trong chớp nhoáng, chẳng biết có bao nhiêu kẻ xui xẻo trúng đòn, ngã rạp từ trên tường xuống đất như sủi cảo
Không ít kẻ căm phẫn cùng cực, ngoác mồm chửi ầm lên
Nỗi tuyệt vọng của đám Ma giáo ở bên ngoài dĩ nhiên chẳng ai thèm quan tâm, trong căn nhà, Tô Thanh Quân cầm trường kiếm đi lùng sục, xem qua hai căn phòng không có người, nhưng trên đường đi lại có hai thi thể, nhìn quần áo trông có vẻ kiểu như nha hoàn, chết rất thê thảm
Sắc mặt nàng trông chẳng tốt là mấy, chợt nhìn thấy trong căn phòng phía trước có ánh sáng nhạt lóe lên, rồi vụt tắt, có vẻ bất thường
Vẻ mặt nàng hơi thay đổi, lặng lẽ tiến lại gần, sau một lúc im lặng chờ đợi ở cửa, thình lình nàng bật tung cửa, xông thẳng vào bên trong
Ngay lập tức, chỉ nghe thấy trong phòng có người la lớn, trong đó xen lẫn tiếng hoảng hốt của phụ nữ, hai cái bóng đen bổ nhào về phía Tô Thanh Quân, Tô Thanh Quân xoay người, huơ trường kiếm ra, một dải sáng quầng trăng đột nhiên bừng lên trong khoảng tối này, chiếu sáng gương mặt thanh tú của nàng, xóe toạc bóng tối hư vô, và chém xuống
Tiếng gió ngưng bặt, tất cả dường như ngừng lại vào khoảnh khắc đó
Nguyệt Hoa Trảm
Tuyệt học thần thông danh tiếng đã lâu của phái Côn Luân có uy lực tất nhiên là cực lớn, trong một cái chớp mắt, đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vang dội, một cái bóng đen vừa lao tới đã văng ra, cái bóng còn lại thì đứng cứng ngắc tại chỗ, sau đó huyết quang lóe lên
Chốc sau, đi cùng một tiếng kêu khản đặc, y ngã nhào xuống đất, máu trào ra như suối
Nhưng vẻ mặt Tô Thanh Quân lại không hề vui vẻ gì, mà chợt có phẫn nộ thoáng qua
Lúc này nhờ có chút anh sáng đó, nàng cũng nhìn rõ được tình thế trong căn phòng này
Hai kẻ lao tới vừa rồi tất nhiên đều là yêu nhân Ma giáo, hơn nữa gần như đều trần thân trên
Trên ngực kẻ lúc nãy bị nàng cho giết trong nháy mắt đã xuất hiện thêm một vết thương cực lớn, có vẻ đã chết rồi
Tên còn lại thì lùi về sau mấy bước, tóm lấy một phu nhân gần như lõa thể, đưa lưỡi đao kề lên cái cổ trắng ngần của nàng, khàn giọng nói:
- Dừng tay, không là ta sẽ giết ả
Nói xong, gã dồn lực vào tay, lập tức một vệt máu chảy ra từ cổ người phụ nữ đó
51/ 7
Trong căn phòng mờ tối chỉ có chút ánh sáng nhạt, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra gương mặt vị phu nhân đó khá xinh đẹp, có lẽ cũng vì thế mà nàng mới bị làm nhục, song lúc này cũng đang ngắc ngoải, xem ra vẫn chưa thoát khỏi hiểm nguy
Có thể sẽ chết trong tay gã yêu nhân Ma giáo đang nổi cơn tam bành, cùng đường bí lối này bất cứ lúc nào
Tô Thanh Quân chặn đường ra ngoài ở cửa, nhưng cũng chưa tiến tới ngay
Bởi khi đối diện với tình huống này, nàng có hơi ngỡ ngàng
Còn gã yêu nhân Ma giáo khi nhìn thấy Tô Thanh Quân không có ý định tránh đường, thì lại càng cáu tiết hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gã đưa tay lên, lưỡi đao đã vạch thành một đường trên người nữ nhân đó, ngay lập tức, chỉ thấy trên bả vai trơn nhẵn ấy xuất hiện một vết thương, máu túa ra
Vị phu nhân liền kêu la thảm thiết
Tiếp theo, gã yêu nhân Ma giáo nọ gầm lên:
- Cút ra cho ta, con tiện nhân này là vợ của Trần Hác, nếu không tránh ra, thì cứ đợi mà nhặt xác ả đi
Là phu nhân của Trần Hác
Tô Thanh Quân giật mình, không kìm được liếc nhìn phu nhân nọ, trong lòng bỗng hơi do dự
Chuyến hành quân gấp rút trong đêm này cũng chỉ để đưa người nhà của Trần Hác về
Nếu xảy ra chuyện gì, người cần đưa về lại trở thành xác chết, thì mưu đồ của Lục Trần e là sẽ tan tành mây khói
Trường kiếm trong tay Tô Thanh Quân từ từ buông xuống, tuy vẻ mặt vẫn đầy căm ghét, nhưng nàng bắt đầu vô thức chậm rãi lùi về sau
Gã yêu nhân Ma giáo đó thấy thế liền mừng rỡ, cười điên loạn, rồi kéo phu nhân đó chạy ra ngoài, cũng chẳng màng xiêm y trên người nàng ta đã rách rưới gần như chẳng còn gì
Song, lúc họ sắp đến gần cửa, thì phu nhân đó lại đột nhiên gào khóc giãy giụa, như thể bất luận ra sao cũng không muốn bước ra khỏi gian phòng này
Gã yêu nhân Ma giáo nọ cáu tiết, giơ tay đánh hai cái bạt tai “chát chát”, tới mức phu nhân đó nghẹn ngào khóc rống
Tô Thanh Quân giận tới mức trắng bệch cả mặt, trường kiếm trong tay vung lên, đâm tới
Nhưng, lúc này gã yêu nhân Ma giáo nọ lại vô cùng cảnh giác, quay người bóp chặt cổ phu nhân đó, trợn mắt nói:
- Ngươi muốn ả ta chết thì cứ lại đây
Tô Thanh Quân lại đành khựng người lại, cơn phẫn nộ trong long bị dồn nén tới mức sắp phun trào, hai mắt ghim chặt vào tên tặc tử ác độc
Gã yêu nhân Ma giáo đó hình như cũng nhìn ra trạng thái e ngại của Tô Thanh Quân, nên càng thêm phần ngông cuồng
Đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Tô Thanh Quân, gã chẳng những không sợ, mà thậm chí còn đưa cặp mắt dâm tà nhìn Tô Thanh Quân, sau đó liếm mép, nói:
- Con nhãi, hôm nay coi như ngươi gặp may, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi đấy
Nói xong, gã cười ha hả, còn hàm ý chưa nói hết trong câu đó thì lại càng làm trí tưởng tưởng con người thêm phong phú
Nhưng Tô Thanh Quân là nữ tử thông minh, lần này nàng suýt nữa tức tới mức nổ tung lồng ngực, đồng thời má ửng đỏ, mặt lộ sát khí, hận chỉ muốn xông đến băm vằm xác hắn ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành đứng nguyên tại chỗ bất lực
Gã yêu nhân Ma giáo đó cười khẩy hề hề, kéo phu nhân nọ ra ngoài cửa, sắp sửa tìm được đường sống thì đột nhiên, chính vào lúc đó, trong bóng tối, từ một góc ở bên cạnh cửa, một thanh đoản kiếm gần như chỉ một màu đen vô thanh vô tức đâm ra thẳng vào ngực, xuyên qua tim
Gã yêu nhân Ma giáo rùng mình, toàn thân chợt cứng đờ, chốc sau, một cái bóng lao ra từ trong khoảng tối đó, chính là Lục Trần với gương mặt không một biểu cảm
Hắn đưa tay ra đẩy, ngay lập tức, gã yêu nhân Ma giáo và cả phu nhân nọ đều ngã vào lại trong phòng
Phu nhân nọ thét lên một tiếng chói tai, sau khi lăn hai lần dưới đất, chợt phát hiện mình đã thoát khỏi sự khống chế của gã tặc tử đó, liền ra sức bò về phía trước, còn Tô Thanh Quân ở một bên thì liền xông đến, trước là chặn giữa phu nhân nọ và gã yêu nhân Ma giáo, sau đó là một nhát kiếm bổ về phía kẻ đó
Ánh trăng vụt hiện, một vầng sang u lãnh bừng lên, theo sau đó là huyết quang nở rộ…
Gã yêu nhân Ma giáo bị nhát kiếm này chém bay lên, giữa không trung trông máu thịt đã nát bấy
Đồng thời cũng có thể nhin ra nhát kiếm này của Tô Thanh Quân ẩn chứa sức mạnh ghê gớm tới đâu
“Phịch” cái thân xác nhầy nhụa đó đập vào tường, sau đó lăn xuống
Cùng lúc đó, Lục Trần vừa sải bước đi vào từ cửa
Tô Thanh Quân giận giữ liếc nhìn gã yêu nhân Ma giáo đã chết tới mức không thể chết lần nữa, sau đó thở phào một hơi, quay đầu nhìn Lục Trần
Vừa rồi nếu không nhờ có Lục Trần thình lình mai phục ngoài cửa, thì e là nàng vẫn không thể làm gì được tên này
Nên Tô Thanh Quân hiếm khi lại nở một nụ cười, lúc vừa định nói gì đó thì chợt thấy Lục Trần vừa bước vào phòng đã quay người lại, động tác đầu tiên chính là đóng cửa phòng lại
Căn phòng liền tối đi mấy phần, Tô Thanh Quân đang ngạc nhiên, thì Lục Trần lại giữ tư thế mặt quay về cửa, lưng quay về phía họ, lên tiếng:
- Phu nhân gượm đã
Tô Thanh Quân sững sờ, rồi thất kinh, nàng vụt quay đầu lại, chỉ thấy phu nhân lúc nãy đang nấp trên giường, tay cầm một cái kéo không biết lấy từ đâu ra, đang chĩa về phía cổ họng mình, sắp sửa đâm vào tới nơi
- Đừng như vậy…
Tô Thanh Quân la lên thất thanh
Phu nhân nọ trông đầy tuyệt vọng đau khổ, nước mắt trào ra, giọng run rẩy:
- Ta… ta không muốn sống nữa, nhưng trong tầng hầm ở hậu viện vẫn còn có hai đứa con của ta, cầu xin các người hãy cứu chúng, đưa chúng đến chỗ phụ thân chúng, coi như là ta…
- Trần phu nhân
Đột nhiên, Lục Trần suốt từ đầu vẫn luôn đứng quay lưng về phía này bỗng lên tiếng, cắt đứt lời nói bi thương của nàng, hắn trầm giọng nói:
- Xin hãy nghe ta nói, ta là Lục Trần, vị cô nương này tên là Tô Thanh Quân
Hai người bọn ta đều là đệ tử phái Côn Luân, hôm nay đến đây, chính là để cứu mọi người đưa đi gặp Trần Hác
Nói đến đây, hắn ngừng một lúc, sau đó giọng điệu dịu xuống:
- Đêm nay hai người bọn ta đi qua ngôi nhà này, phát hiện hai tên yêu nhân Ma giáo nên đã giết hết rồi
Sau đó phát hiện phu nhân đang trốn trong căn phòng bên cạnh, rồi cùng xuống tầng hầm cứu bọn trẻ, đó chính là diễn biến mọi chuyện
Hai nữ nhân trong phòng nhất thời đều im lặng, mặt lộ vẻ kinh ngạc
Lục Trần quay đầu liếc nhìn Tô Thanh Quân, nói:
- Thanh Quân, có phải vậy không
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó nhìn sang phu nhân nọ với vẻ thông cảm, gật đầu nói:
- Đúng là vậy, nếu có ai hỏi, ta cũng sẽ nói thế, và… cả đời sẽ không bao giờ nhắc dến chuyện đêm nay nữa
Phu nhân nọ tỏ ra kinh ngạc, sau đó người run lẩy bẩy, hơi thở dồn dập, nước mặt cứ chảy không ngừng
Dần dần, cái kéo trong tay cũng từ từ buông xuống
Tô Thanh Quân thầm thở phào trong bụng, mừng rỡ nhìn nàng, đột nhiên chỉ nghe thấy giọng Lục Trần lại vang lên:
- Thanh Quân, giúp ta tìm một bộ y phục mới mặc cho phu nhân
Tô Thanh Quân bừng tỉnh, vội vàng đi tới dìu phu nhân đó dậy
Vị phu nhân nắm lấy tay nàng, gật đầu lia lịa, dường như không biết nên nói gì, lại như có chút sợ hãi và hoài nghi
Tô Thanh Quân thấp giọng an ủi nàng, sau đó bảo nàng tìm một bộ y phục khác thay vào
Trong đêm đen tối này, nàng và Lục Trần đều chấp nhận và cố gắng che giấu bí mật đó
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chan, chốc sau, một giọng nói vang lên, là Hà Nghị
Chỉ nghe thấy, y dừng bước trước cửa, còn đưa tay ra gõ cửa, nói:
- Lục Trần, Tô sư muội, ta nghe thấy hình như phía hai người có động tĩnh, xảy ra chuyện gì sao
Trong phòng lập tức im lặng, phu nhân nọ liền lộ vẻ căng thẳng hoảng sợ, Tô Thanh Quân ngoái đầu lại nhìn, thì phát hiện Lục Trần đang nhíu mày lại, mắt nhìn đăm đăm, dường như cái mà hắn nhìn không phải là cánh cửa gỗ, mà là bóng người đứng trong bóng tối, xuyên qua cửa phòng,
51/ 8
Tô Thanh Quân cũng có chút lo lắng, nàng nhìn Lục Trần, đang định lên tiếng thì chỉ nghe Lục Trần dõng dạc nói:
- Hà sư huynh, ở đây có hai tên yêu nhân Ma giáo nấp trong phòng đã bị ta và Tô sư tỷ phát hiện
Sau một trận ẩu đả thì đã tiêu diệt được rồi
Bóng Hà Nghị thoắt ẩn thoắt hiện trên khe cửa, sau khi nghe thấy câu này của Lục Trần, y vẫn đứng ngoài không nhúc nhích, một lúc sau lại nói:
- Thì ra là thế, có cần ta vào hỗ trợ không
Phu nhân nọ đưa tay che ngực, mặt mang vẻ khẩn cầu, ra sức lắc đầu
Tô Thanh Quân đi tới chắn trước mặt nàng, khẽ vỗ lên người nàng tỏ ý trấn an, sau đó đưa mắt liếc về phía Lục Trần
Lục Trần như cảm giác được ánh mắt nàng phía sau lưng, hắn khẽ gật đầu, rồi nói với bên ngoài cửa hết sức điềm tĩnh:
- Đa tạ Hà sư huynh, ở đây đã ổn rồi, ta và Tô sư tỷ sẽ lục soạt thêm một lúc, chốc sau sẽ ra, không làm phiền huynh đâu
Hà Nghị đứng bên ngoài im lặng một chốc, rồi nói:
- Vậy được
Nói xong, y đi về phía trước, lát sau biến mất khỏi ngoài khung cửa
Trong phòng yên tĩnh một bề, nghe tiếng bước chân xa dần, trong đó còn xen lẫn tiếng đánh nhau kịch liệt, quát mắng ở xa hơn nữa
Chắc là trận ẩu đả nổ ra do bọn yêu nhân Ma giáo bỏ chạy đã bị người của Ma giáo chặn lại, nhưng với ba người ở đây mà nói, thì giờ phút này có vẻ rất đỗi xa xôi
Sau khi tiếng bước chân cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, sắc mặt phu nhân nọ liền trở nên nhẹ nhõm, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất
Tô Thanh Quân vội vàng ôm lấy nàng, khẽ giọng an ủi mấy câu, sau đó quay đầu lại định nói chuyện với Lục Trần thì chỉ thấy hắn bỗng ngoảnh lại, đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng
Tô Thanh Quân sững sờ, chỉ thấy Lục Trần chậm rãi đi tới, đồng thời nói lớn:
- Tô sư tỷ, của hai tên yêu nhân Ma giáo này thế nào
Tô Thanh Quân rất thông minh, nàng liếc mắt một cái ra ngoài cửa, liền hiểu ra, nàng trầm ngâm một lúc rồi vừa ôm phu nhân đó đi vào trong, vừa bình tĩnh nói:
- Huynh tự lo liệu đi, ta đi xem thử xung quanh chỗ này
Hai người đối đáp, nhưng tay chân thì không ngừng nghỉ, Lục Trần kéo xác hai tên yêu nhân Ma giáo đã bỏ mạng lại một chỗ, Tô Thanh Quân thì che cho phu nhân nọ thay bộ y phục vừa mới lấy ra
Đợi đến khi phu nhân nọ đã thay xong, Lục Trần gật đầu với hai người họ, rồi đi tới mở cửa phòng, sau đó kéo thẳng hai cái xác ra, ném vào trong đình viện
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn lặng im nhìn xung quanh, chỉ thấy trong căn nhà to lớn giờ đây trở nên hỗn loạn, đâu đâu cũng có bóng người dao động
Có điều nhìn tổng thể thì phe hắn chiếm thế thượng phong