Tà dương như máu chiếu sáng chân trời
dưới ánh hoàng hôn núi Trà vẫn đứng sừng sững trầm mặc
Ngay cả Long Hồ bình thản cũng được nhuốm một màu đỏ
Trên mặt đất vẫn còn vết máu, ven hồ có thêm phần mộ mới
Hết thảy nhìn có vẻ đều đã được thu dọn, còn lại ở nơi này sẽ chịu mưa gió sương tuyết trong tương lai
Khi màn đêm lặng im không chút tiếng động hạ xuống, trên núi Trà không còn tăm tích một ai
Chỉ thấy ở phương xa có một bóng người đang càng đi càng xa, chậm rãi chìm vào bóng tối
Khi nhìn thấy thôn dưới chân núi thì bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống rồi
Những cơn gió quỷ dị mà thê lương trên núi Trà lúc này quanh quẩn nơi chân núi như tiếng tru
Màn đêm tĩnh lặng, bóng tối bao phủtới chân núi Trà, khiến gian nhà cỏ nọ càng cô độc
Lục Trần đi từ trên đường núi xuống, trừ trên người có vết máu ra thì sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh
Lửa đen kỳ dị không biết tiên tan từ khi nào, dường như chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn vậy, không để lại nửa điểm dấu vết
Hắn đi xuống nhà cỏ, nhìn thoáng qua thôn xóm dưới chân núi
Trong bóng đêm thôn xóm chìm vào bóng tối tĩnh lặng vô cùng, không có chút ánh sáng, hình như đã ngủ say trong màn đêm thâm trầm này
Lục Trần đứng ở cửa nhà cỏ, đưa tay đẩy cửa
Cửa gỗ mở cạch một tiếng
Gió lạnh thổi phía sau hắn, phát ra tiếng u u
Hắn bước chân vào trong phòng nửa bước, chợt dừng lại tại chỗ cánh cửa một chút
Trong bóng tối, tất cả trong nhà cỏ quen thuộc vẫn như thường
Tất cả vẫn ở vị trí cũ, tất cả mùi vị đều quen thuộc, thậm chí ngay cả tấm chăn trên giường sâu trong bóng tối cũng hoàn toàn giống lúc sáng khi hắn đi
Lục Trần đứng yên lặng trong chốc lát, ánh mắt ngước lên, liếc về phía đỉnh đầu
Một vùng yên tĩnh
Đừng nói là một nhánh cỏ, ngay cả một đám bụi bặm cũng không rơi xuống
Trong bóng tối, đồng tử Lục Trần đột nhiên co rút lại
- U u…
Một trận gió lạnh thê lương thổi qua, gào khóc như dạ quỷ, mang theo hơi lạnh thấu xương, dù đây vốn là một đêm hè
Lục Trần đứng ở cửa giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, mệt mỏi duỗi lưng, lắc lắc cổ, lại quay đầu nhìn thoáng qua thôn dưới chân núi
Bước chân hắn bước vào cửa âm thầm thu trở về, sau đó sờ sờ bụng, hình như có vẻ gấp gáp, nhìn quanh một chút rồi sau đó đi về phía khu rừng âm u bên cạnh
Màn đêm đen kịt tràn ngập quanh nhà cỏ dưới chân núi
Núi rừng là một vùng âm u, giống như lạnh lùng nhìn bóng dáng cô đơn của Lục Trần vậy
Hơi thở hắc ám tràn ra, lan quanh nhà cỏ, giống như một dòng sông nhỏ gợn sóng, chạy xuôi không chút tiếng động, hội tụ về phía nhà cỏ từ bốn phương tám hướng
Lục Trần đi tới cạnh rừng cây còn há mồm ngáp một cái, hồn nhiên chưa phát hiện ra màn đêm như mực phía sau mình đang dày đặc hơn, áp sát dần dần
Trong tiếng gió dường như có tiếng gào thét rất nhỏ, hỗn loạn trong bóng đêm
Đột nhiên bóng tối bùng lên, giống như một dòng sông lớn ra tới biển mang theo sóng gió mãnh liệt, khí thế hung tàn, điên cuồng vọt tới
Mà hầu như đồng thời, thậm chỉ còn trước khi bóng tối bùng phát một khắc, vốn Lục Trần vốn đang đứng bình tĩnh, thậm chí lười nhác bỗng lộn người, nhào vào trong khu rừng kia
Trong nháy mắt, một loạt tiếng quát mắng tức giận đột nhiên vang lên
Màn đêm vốn yên tĩnh trống trải phát chốc xuất hiện mười mấy bóng dáng mơ hồ, xông tới từ bốn phương tám hướng
Ánh sáng lóe lên đâm phá bóng tối thâm trầm
Hơi lạnh cực mạnh, chiếu sáng cả ruột gan kẻ khác đâm nát hư không, bổ về phía Lục Trần
Nhưng trong khoảng cách cực nguy hiểm, Lục Trần đã vọt vào rừng trước một bước
Trong cánh rừng lập tức vang lên một loạt tiếng gầm
Bóng người liên tục lóe lên
Vốn trong rừng kia cũng có bóng người nhưng hiển nhiên không nhiều bằng bên ngoài, hoặc có thể không ngờ tới lại có người nhảy vào nơi này, cũng chưa chuẩn bị tốt cho nên trong rừng hơi hỗn loạn
Đao quang kiếm ảnh liên tiếp hiện lên
Tiếng gió rít gào, rất nhanh liền có tiếng người kêu khẽ
Trong một góc tối, máu tươi lóe lên
Ngoài rừng, hàng loạt bóng đen không chần chừ nữa, nhảy hết vào bên trong khu rừng, mang theo sát khí đậm đặc
Thậm chí dường như cả cánh rừng này cũng bị nhuốm mùi máu tươi
Gió núi thổi qua, khu rừng chấn động, giống như một con thuyền nhỏ trong biển khơi cuộn sóng nhưng lại không thấy rõ được bất cứ tình hình gì trong đó
Tới buổi tối tại thôn Thanh Thủy, đại đa số các nhà đều đèn đóm tối om
Nhưng trong buổi tối này, thôn trang lại có vẻ đen tối và yên tĩnh đặc biệt
Một điểm ánh sáng duy nhất trong thôn chính là từ quán rượu nhỏ
Một ánh nến đặt trên bàn, một bầu rượu, một cái chén, một công tử trẻ tuổi đang tự rót tự uống
Đổ một chén, nhấp một ngụm, sau đó lắc đầu
Gã cười ôn hòa, nói vọng xuống dưới chân:
- Rượu này chán quá
Trong quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, trừ nam tử trẻ tuổi ôn hòa này ra chỉ còn có lão Mã
Trên người lão vẫn ăn mặc như ban ngày, bởi quán nóng nên chỉ có mỗi cái khố
Nhưng giờ phút này lão lại có vẻ đau đớn và chật vật một cách kỳ lạ, tay và chân đều bị dây thừng chắc trói chặt, giống như một con lợn béo chuẩn bị bị giết thịt, bị vứt trên mặt đất, ngay cạnh chỗ công tử trẻ tuổi kia
Mà câu nói vừa rồi chính là của vị công tử trẻ tuổi ôn hòa nói với lão Mã
Giờ phút này lão Mã có vẻ không ổn lắm, mặt còn to hơn bình thường một vòng
Đó là bởi mặt lão toàn vết bầm tím sưng to, giống như bị người ta đánh một trận tơi bời, khóe miệng rách ra, có máu chảy
Nhưng nếu so với trên người lão thì những thứ đó còn quá nhỏ
Trên thân thể mập mạp của lão Mã có tới bảy tám vết thương sâu tới cả tấc, giăng khắp ngực bụng lão, kể cả phía sau lưng cũng đều là một máu thịt be bét, nhìn qua khó tìm được một vùng da thịt còn hoàn chỉnh
Máu tươi tụ thành một vũng nhỏ dưới thân lão, nhìn như đang từ từ thấm xuống đất
Giờ phút này hình như lão Mã đã hấp hối, nằm trên mặt đất lạnh như băng
Ngoài lồng ngực còn phập phồng ra, chỉ có mắt còn cố gắng mở to, nhìn có vẻ lúc nào cũng sẽ tắt thở
Có điều khi nghe được câu nói kia, trong đôi mắt thất thần của lão Mã chợt lóe lên, không ngờ còn cười một chút
Mặc dù lúc cười cơ thể lão cũng co quắp run rẩy theo
Chỉ nghe lão nói:
- Ở nông thôn mà
Công tử tuổi trẻ ôn hòa kia mỉm cười một chút, ánh mắt nhìn về phía lão Mã kia có thêm chút tán thưởng, nói:
- Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa
…
6/ 3
Miệng lão Mã cục cục một tiếng, không nghe rõ đã nói gì
Công tử trẻ tuổi nhún vai, nói với vẻ mặt thản nhiên:
- Tùy ngươi thôi
Dù sao cũng chỉ là một người chết, có biết thân phận hay không cũng chẳng quan trọng gì
Nói tới đây, ánh mắt của gã liếc lão Mã một cái nhưng như lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên hào hứng hỏi:
- Chẳng qua.
Ta hơi tò mò một chút, rốt cục là ai, có thân phận gì mà lại có thể khiến người cắn răng không hé lộ bí mật như vậy
Dưới ánh nến vàng vọt, lão Mã nhếch miệng nở nụ cười
Công tử trẻ tuổi cũng cười nhìn lão
Hai khuôn mặt tươi cười khác biệt cứ đối diện một cách vô cùng quỷ dị như vậy
Ngoài phòng có tiếng gió lạnh lùng thổi qua, bóng đêm rất dày
…
Dưới chân núi Trà, vô số tiếng quát mắng hỗn loạn vang lên
Đại bộ phận trong đó đều tới từ vùng rừng núi hắc ám kia
Mà trong đó có ánh đao bóng kiếm hỗn loạn, đuổi giết kịch liệt
Tình hình chiến đấu lúc này đã vô cùng gay cấn
Nhưng bởi vì trời quá tối, căn bản từ bên ngoài khu rừng không nhìn được bên trong xảy ra chuyện gì
Thậm chí cũng không thể thấy rõ những bóng người nhoáng lên trong đám cây rừng
Nhưng bỗng tới một khắc, tiếng động bên trong rừng cây này chợt tắt ngấm
Tất cả tiếng ồn ào giống như gặp một vực thẳm, đột nhiên biến mất hoàn toàn một cách đột ngột tới khác thường
Bóng đêm đen kịt như mực, giống như một con yêu thú hung ác đang há rộng miệng, tỏa ra hơi thở tràn ngập ác ý
Dần dần trong cánh rừng vang lên tiếng bước chân, đánh tan sự yên tĩnh vừa xảy ra
Có những âm thanh vang lên, giống như trao đổi gì đó, hơi kinh hãi, cũng hơi lo lắng
Một lát sau, bóng người chớp động, có người đi ra từ cánh rừng
Đó là một nam tử mặc toàn đồ đen, đeo mặt nạ
Phía sau y lục tục có không ít người mặc áo đen, cũng còn đang cầm binh khí sáng như tuyết, trên một vài lưỡi đao vẫn có thể thấy được vết máu đỏ sẫm
Không khí tràn ngập vẻ khẩn trương và tiêu điều, đồng thời có có mùi máu tươi nhàn nhạt
- Người đâu
- Không biết, đột nhiên không thấy tăm hơi nữa
- Gặp quỷ rồi
- Lại lục soát
- Đã lục soát cẩn thận cánh rừng này rồi
- Chẳng lẽ đã chạy lên núi rồi
- Không thể
Vừa rồi người trông coi bên ngoài căn bản không thấy bóng dáng người kia
Người áo đen có vẻ như đầu lĩnh kia đứng với đám người, tranh cãi kịch liệt, thoạt nhìn ý kiến bất đồng, thậm chí bắt đầu xảy ra tranh chấp
Sau một trận tranh cãi, cuối cùng đám người mặc áo đen chia ra làm hai, một nửa tiếp tục tìm tòi ở đây, một nửa còn lại xuống thôn ở dưới chân núi
Đại khái đám người ở lại chân núi có tầm mười người
Bọn họ chia ra rất nhanh, mấy người tìm kiếm trong rừng, mấy người canh gác con đường lên núi
Còn có người trở lại gian nhà cỏ, bắt đầu lật tung mọi thứ lên
Tiếng động rầm rĩ vang lên trong đêm
Có thể thấy đám người mặc áo đen này đã hơi nhớn nhác
Có lẽ bởi bao vây tầng tầng lớp lớp như vậy mà vẫn xảy ra chuyện bất ngờ khiến cho bọn họ cũng có vẻ ngang ngược hơn
Không bao lâu sau, đột nhiên trong gian nhà cỏ nọ phát ra một tiếng hô vang, giống như có người phát hiện ra điều gì đó quan trọng
Trong tiếng hô mang theo vài phần vui mừng và sợ hãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đám áo đen bên ngoài nhà cỏ nhất thời chú ý, vài người cũng chạy tới
Kể cả mấy người đang tìm tòi trong rừng cũng đều đi ra
Lúc này trong nhà cỏ đã có người đốt đuốc
Dưới ánh lửa, người trong ngoài phòng đều thấy rõ ràng
Không ngờ ở dưới giường trong nhà cỏ này, bọn họ lại tìm được một cái mật đạo
Phát hiện này khiến đám người mặc áo đen hết sức vui sướng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa nói chuyện, đã có người vô cùng cẩn thận cầm đuốc chui vào trong mật đạo thăm dò
Mà cùng lúc đó, sâu trong cánh rừng yên tĩnh ngoài phòng, trong một góc âm u đột nhiên có một bóng người đứng lên
Từ bóng tối tỏa ra một loại khí tức kỳ quái, lạnh như băng mà lại tiêu điều
Trong góc này, bóng tối có mặt khắp nơi nhưng người kia lại càng như tối tăm hơn, giống như bóng tối nơi này đã hóa thành băng cứng vậy
Bóng người này bước từng bước một, khuôn mặt chậm rãi lộ ra, đúng là Lục Trần
Trong nháy mắt khi bóng hắn lóe lên, mơ hồ có thể thấy trên mặt đất phía sau hắn hình như còn có một thân thể khác đang quỳ rạp không nhúc nhích
Nhưng quỷ dị nhất là giờ phút này trên người Lục Trần đã thay đổi quần áo, biến thành quần áo đen của đám người kia
Mà càng quỷ dị là ngọn lửa màu đen lạ lùng kia đang thiêu đốt trong đồng tử của hắn
Hắn giơ nhẹ hai tay, trong bàn tay có một tấm khăn đen, sau đó liền giống hệt kẻ mặc áo đen kia, che dấu khuôn mặt
Dường như ngay từ đầu hắn đã là một thành viên trong nhóm áo đen này vậy, không biết vì sao cả khí chất cũng tương tự
Hắn nhìn thoáng qua về phía gian nhà cỏ xa xa, hơi mày nhíu lại
Đứng yên tĩnh bên trong rừng cây, sau một lát, hắn như nghĩ tới ai đó mà liếc xuống phương hướng thôn xóm dưới núi
- Ảnh tử kia là một người gặp chuyện bất ngờ, thân bị trọng thương, đạo hạnh phế sạch, không khác gì một phàm nhân
Tiếng nói bình tĩnh vang vọng bên trong quán rượu nhỏ
Mấy người mặc áo đen đứng ở cửa, cúi đầu lắng nghe lời nói của công tử trẻ tuổi kia
Lúc gã nói chuyện nghe rất bình thản, mặt không hề có chút tức giận nhưng không biết vì sao nhìn đám người áo den này đều có vẻ hơi sợ hãi, thân thể run nhẹ
- Hai mươi mấy người các ngươi đều là tu sĩ có đạo hạnh, vây một phàm nhân không có đạo hạnh mà không ngờ lại về nói với ta là hắn chạy mất rồi
Công tử trẻ tuổi cười vài tiếng, giống như mình bị chuyện này làm cho buồn cười, lạnh nhạt nói:
- Thế này hình như không đúng lắm
Một người trong đám áo đen đứng ở cửa sau khi do dự một chút liền rốt cục đánh bạo nói:
- Công tử, chắc chắn kẻ kia không phải phàm nhân
Có mấy huynh đệ chúng ta đã giao chiến với hắn
Người nọ ra tay hung ác, thế công mãnh liệt, không thể khinh thường được
Công tử ngồi cạnh bàn rượu nhíu nhíu mày, thoạt nhìn cũng không hoài nghi lời nói của thuộc hạ lắm, trong mắt lóe lên vẻ hồ nghi, tự nhủ:
- Thế là sao nhỉ
Chẳng lẽ tin tức của đám ngu xuẩn Chân tiên minh tìm hiểu được là giả
Một đám người áo đen không dám nói lời nào
Lập tức có kẻ cơ trí đảo mắt nhìn thấy lão Mã mập mạp đang nằm trên mặt đất hết sức thê thảm, mở miệng nói:
- Công tử, hay là tra hỏi lão mập này một lần nữa
Khẳng định lão biết tin tức của bóng đen đó
Đầu lão Mã nghiêng đi, đột nhiên phun một ngụm máu và nước bọt về phía cửa, mở miệng mắng to:
- Cút mẹ ngươi đi
Không bắt được người lại định mượn ông đây trút giận à, có gan thì đi bắt tên kia đi
…
6/ 4
Trong mắt người mặc áo đen lóe lên sự dữ tợn, đi về phía trước từng bước một
Công tử trẻ tuổi hơi nhíu mày, mắt lộ vẻ phiền chán, vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài quán rượu vang lên tiếng huyên náo
Sắc mặt công tử trẻ tuổi sầm xuống, quát:
- Chuyện gì
Có người áo đen chạy từ ngoài phòng vào, vội vàng nói:
- Trên núi cháy rồi
Mọi người trong phòng đều cả kinh, vội vàng nhìn ra cửa
Quả nhiên thấy trong bóng đêm đen kịt, trên núi Trà đột nhiên có sáu bảy nơi đồng thời bốc cháy, thế lửa nhìn còn chưa nối thành một vùng, hình như cũng không lớn lắm nhưng ánh lửa sáng rực, thiêu đốt hừng hực, hơn nữa gió núi thổi vù vù, hiển nhiên không bao lâu nữa sẽ biến thành lửa cháy khắp núi
Đám người áo đen trầm mặc
Đột nhiên có người mắng chửi, còn có người định xông lên núi nhưng lập tức bị công tử trẻ tuổi quát bảo ngừng lại
Chỉ thấy gã nhìn quanh, lần đầu tiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh dần, nói:
- Nơi đây chỉ cách Nam Tùng sơn có ba mươi dặm, nếu thế lửa trên núi lớn lên thì nhất định Thiên Thu môn sẽ phái người tới đây xem xét
Đến lúc đó lớn chuyện rồi, làm sao có thời gian cho các ngươi hành động thiếu suy nghĩ nữa
Đám người áo đen đều im lặng không nói gì
Một lúc lâu sau, người thanh niên kia mới cười lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ quạt vào lòng bàn tay, trầm giọng nói:
- Phóng hỏa thiêu phòng
Giết lão mập trong phòng
Chúng ta đi
Rất nhanh trong màn đêm tĩnh lặng, ánh lửa bùng lên ngập trời, chiếu sáng cả một vùng phụ cận, bao phủ toàn bộ quán rượu nhỏ
Từ hiệu quả phóng hỏa mà nhận xét thì hiển nhiên đám người áo đen này đều là người chuyên nghiệp, trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi
Mà hơi lạ mặc dù động tĩnh đêm nay đã lớn như vậy rồi nhưng trừ quán rượu nhỏ này ra thì những nơi khác trong thôn Thanh Thủy vẫn yên ắng, giống như thôn dân không hề bị kinh động vậy
Cùng lúc đó, khi quán rượu nhỏ đã từ từ bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt hết, giờ có hai người áo đem lôi lão Mã uể oải đáng thương ra vứt ở mảnh đất trống trước quán rượu
Công tử trẻ tuổi đi tới, thần sắc nghiêm nghị, giống như bởi các chuyện bất ngờ mà rốt cục không thể giữ vẻ lạnh nhạt nữa, nghiêm mặt nói:
- Lão mập, ta kính lão là một Hán tử
Nhưng ngươi cũng thấy được tình hình hiện tại rồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng
Nói cho ta biết lai lịch của Ảnh Tử kia, còn nói nơi ở hiện tại của hắn, nếu không thì ngươi chỉ còn cách…
Gã liếc mắt sang bên cạnh một cái, hai người áo đen vừa bắt lão Mã đồng thời rút thanh đao sáng như tuyết ra
Động tác của một người áo đen trong đó hơi nhanh, đặt đao trên cái cổ to béo của lão Mã
Mà người áo đen còn lại chậm hơn, do dự một chút liền thu đao lùi lại phía sau, đứng trở lại trong đám người
Lưỡi đao lạnh như băng áp vào cổ lão Mã, khiến thân thể lão Mã không nhịn được mà co rụt lại, mặt cũng tái nhợt đi
Có thể nhận ra lão vẫn hơi lo sợ, thậm chí không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo đen kia một cái
Có lẽ do phản ứng bản năng vào thời khắc sinh tử, thân thể lão run rẩy kịch liệt, sau đó nhìn thẳng vào mắt người áo đen chuẩn bị giết chết mình, giống như muốn nhớ kỹ tướng mạo hung thủ, sau đó biến thành quỷ báo thù
Đáng tiếc kẻ này áo đen mặc kín, ngay cả mặt mũi cũng đều bịt kín, chỉ lộ mỗi đôi mắt
Lão Mã trừng mắt nhìn kẻ mặc áo đen này hung tợn
Người mặc áo đen chẳng hề để ý
Mà công tử trẻ tuổi bên kia như đã hết kiên nhẫn, lạnh lùng thốt lên:
- Nghĩ kỹ chưa
Dừng lại trong chốc lát, gã liền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói:
- Ra tay…
- Đừng
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên
trong giây lát Lão Mã mập mạp hét to, vẻ thiết huyết, bất khuất, thà chết không sờn vừa rồi không cánh mày bay, thoáng cái đổi thành ánh mắt uể oải nịnh nọt, kêu lớn:
- Ta nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta nói
- Ồ…
Nhất thời đám áo đen xung quanh giật mình, kể cả công tử trẻ tuổi hình như cũng hơi bất ngờ, ngẩn ra một lúc, trong khoảnh khắc chưa kịp có phản ứng
Mà kẻ mặc áo đen đứng cạnh lão Mã thoạt nhìn như càng bị giật mình hơn, thân thể lảo đảo suýt ngã sấp xuống
Gã như rất căm tức, giơ một chân lên đạp lão mập này một đạp
- Ôi chao…
Lão Mã lăn ha vòng trên mặt đất, thoạt nhìn như một đống thịt mỡ, nhất thời nhe răng trợn mắt
Mà công tử trẻ tuổi bên kìa giờ này mới tỉnh ngộ, vội vàng quát bảo thủ hạ áo đen không ngờ còn đang định đánh tiếp lão mập
Gã bước nhanh tới bên người lão Mã, nghiêm mặt nói:
- Mã Tiểu Vân
Một tiếng này vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính gã cũng nhíu mày, cảm thấy tên mập này và cái tên của lão thật sự quá khác nhau
Nhưng lúc đầu Phù Vân Ti của Chân tiên minh gửi tin mật báo, quả thật tên người này là vậy… Chẳng qua giờ phút này cũng không thể nghĩ nhiều, công tử trẻ tuổi hít thật sâu một hơi, nói:
- Mã Tiểu Vân, ngươi nghe đây
Ta tên là Thương Phi Dực, chính là phó chủ Tây Đàn của thần giáo Tam giới
Chỉ cần ngươi nói thật, ta đảm bảo ngươi không lo chuyện sống sót, càng không cần sợ Phù Vân Ti đuổi giết
Mã Tiểu Vân … Chà, lão Mã mập mạp gật đầu liên tục nói:
- Đa tạ, đa tạ, nhất định ngươi phải cứu ta đó
Thương Phi Dực vuốt cằm, ánh mắt lộ vài phần chờ mong và hồi hộp nói:
- Vậy ngươi mau nói, rốt cục bóng đen ẩn trong đêm tối có thân phận gì
Toàn sân yên tĩnh, tất cả người áo đen xung quanh đều nín thở lắng nghe theo tiềm thức
Gió đêm thổi qua, chỉ có tiếng lửa lớn đang thiêu đốt quán rượu là còn đang phát ra tiếng động lép bép
Mà ở nơi xa hơn, sâu trong vùng đêm đen tối loáng thoáng vọng lại một tiếng ò ò mơ hồ, giống như trâu bò nhà ai rốt cục bị kinh động mà kêu lên vậy
Lão Mã cắn răng, hình như trải qua tranh đấu nội tâm cuối cùng, thậm chí còn quay lại nhìn người mặc áo đen đang cầm đao kia một cái, hình như là rất sợ hãi lưỡi đao của đối phương
Sau một lát, lão mở miệng nói:
- Tên thật của bóng đen kia là gì ta không biết
Nhưng từ khi ta biết hắn thì tên hắn là Lục Trần, năm nay hai mươi tám tuổi, vóc người trung bình…
Lông mày Thương Phi Dực hơi nhíu lại, gật gật đầu, hiển nhiên là gã cũng hiểu khá rõ tình huống của bóng đen này, cũng chứng minh quả nhiên lời lão mập này nói là thật
Gã lập tức hỏi:
- Nói hết chưa, còn có gì không
Lão mập do dự một chút, người áo đen đứng cạnh hình như rất khinh bỉ tên tiểu nhân vô lại này, quát khẽ một tiếng, gác đao lên cổ lão Mã, quát:
- Nói mau
6/ 5
Lão Mã rụt lại một cái, thoạt nhìn như bị dọa sợ, lắp bắp nói:
- Ta nói, ta nói
Nghe nói Lục Trần kia xuất thân từ Trảm mộc các, trời ban tư chất xuất sắc nhưng từ nhỏ đã ngông cuồng, không biết nghe lời
Nghe nói kẻ này hết sức háo sắc, lại nhắm vào con gái duy nhất của các chủ Trảm mộc các, quyến rũ
Sau đó chuyện bại lộ, các chủ Trảm mộc các giận dữ, muốn lấy tính mạng hắn
Kẻ cặn bã này hoặc không làm, đã làm là làm cho trót, vu cáo Trảm mộc các cấu kết với ma giáo cho Chân tiên minh… Ấy, không phải, là thần giáo, dẫn cao thủ Thiên Luật Đường của Tiên minh tới tranh chấp
Kết quả là lúc phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, trong kịch chiến bản thân kẻ này bị trọng thương, đạo hạnh toàn thân bị phế sạch nhưng bởi có một số nhân vật lớn trong Tiên minh ngại mất thể diện nên bảo vệ kẻ này
Sau đó hắn liền chuyển tới Phù Vân Ti hết ăn lại nằm, chơi bời chờ chết
Nhưng dù ở chỗ này y vẫn không đàng hoàng, cả ngày đong đưa, gây họa cho phụ nữ, tiếng xấu khắp toàn thôn
Thương Phi Dực nghe xong, lông mày từ từ nhíu lại, thoạt nhìn hình như hơi thất vọng nhưng lập tức không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người này lại kém cỏi vậy sao
Lão Mã gật đầu liên tục nói:
- Đúng vậy đúng vậy
Thằng nhãi này hoàn toàn hư hỏng rồi, từ trên xuống dưới không có một điểm nào tốt cả
- Ùm bò…
Thương Phi Dực đang định nói gì nữa thì từ sâu trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng trâu rống, hơn nữa giờ đây đã nghe rõ ràng hơn một chút rồi
Thương Phi Dực ngẩn ra, mặt lộ vài phần kinh ngạc, xoay phắt người nhìn về phía bóng đêm
Chỉ thấy bóng đêm thâm trầm, tối đen như mực
Gã nhìn chằm chằm vào vùng đêm tối đó, ánh mắt biến ảo
Đột nhiên chỉ thấy sắc mặt gã tái nhợt, hình như trong chốc lát vừa rồi cảm nhận được gì đó, quát to:
- Không tốt, đi mau
Tiếng gào lớn này đột ngột dị thường
Đám áo đen xung quanh nhất thời chưa kịp phản ứng, ngược lại kẻ cầm lưỡi đao sắc bén và lão Mã đang bị trói chặt lại đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua về nơi bóng tối
Đột nhiên trong bóng tối của màn đêm dày như mực bỗng xuất hiện một đôi mắt lớn, mỗi con mắt cao cỡ một người
Mặc dù bóng tối che kín nên không nhìn thấy thân hình quái vật đột nhiên xuất hiện này nhưng chỉ bằng vào ánh mắt là có thể tưởng tượng được con thú lớn trong bóng đêm kinh khủng và đáng sợ tới đâu rồi
Mà bóng đêm và cả một vùng thiên địa nơi này dường như bỗng bị cô đọng lại
Tất cả đều yên lặng hẳn, ngay cả gió cũng ngừng thổi
Sau một lát, tại trong bóng tối, từ phương hướng xuất hiện đôi mắt lớn kinh khủng kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu to khó có thể tưởng tượng được:
- Ùm bò…
Đó là lần thứ ba tiếng trâu rống xuất hiện trong đêm nay nhưng đáng sợ hơn hai lần trước rất nhiều
Một luồng hơi thở cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ lại nơi bóng tối phía trước, sau đó ập tới mãnh liệt như sông dài cuồn cuộn, trong nháy mắt đã bao trùm trời đất, phủ cả thôn xóm này
Bóng tối giống như vật thực, giống như người khổng lồ lao tới, thoáng cái đã ách ở cổ họng mọi người trong sân
Trong nháy mắt tất cả đám áo đen đều kêu lên một tiếng bi thảm, bưng kín lỗ tai mình, thậm chí một số kẻ đạo hạnh kém đã không đứng thẳng nổi nữa
Trong đám người bị tập kích bất thình lình chỉ có ba người còn duy trì được
Thương Phi Dực là một trong số đó nhưng thoạt nhìn gã cũng không ổn lắm
Một tiếng gầm cuồng bạo này hình như mang theo lực lượng hỗn loạn tới khó tin, khiến khóe miệng gã chảy ra một dòng máu đỏ sẫm
Mà khi Thương Phi Dực liếc quanh lại ngạc nhiên phát hiện ra cách đó không xa, gã mặc áo đen nắm đao đứng cạnh lão mập đang nằm trên mặt đất hình như không hề có cảm giác gì, hình như chẳng bị tiếng gầm to kia gây bị thương
Giờ khắc này trong lòng gã xuất hiện một cảm giác vô cùng hoang đường nhưng sinh tử tại trước mắt, gã làm gì còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa
Tiếng gầm kia càng ngày càng ác liệt, mà màn đêm phía trước giống như đang sôi trào, sắp sửa đè xuống, mang tới cảm giác giống như cả bầu trời cũng sắp sụp xuống vậy
Thương Phi Dực quát to một tiếng, giọng quát chói tai, tung người bay lên
Lập tức trên người gã có ánh sáng màu vàng tỏa ra
Một người gốc trong rất giống gã đột nhiên bay ra chắn trước người gã
Cùng lúc đó, bóng đêm ầm ầm tràn tới như thủy triều, đám người áo đen đứng trên mặt đất ôm đầu kêu to
Trừ kẻ đứng cạnh lão Mã ra, đột nhiên tất cả đều cứng đờ, ngay sau đó một cảnh tượng kinh khủng, vô cùng đáng sợ bỗng xuất hiện
Thân thể tất cả đám người áo đen đột nhiên nổ tung, vô số máu tươi hóa thành sương mù máu bay khắp trời đêm, trở thành một cảnh tượng thê lương như trong địa ngục vậy
Mà hầu như trong nháy mắt này, người gỗ do Thương Phi Dực thả ra cũng bị một nguồn sức mạnh kinh khủng đánh trúng
Chỉ nghe rắc một tiếng, trong nháy mắt nó đã nổ tung, tan thành mây khói, hóa thành vô cùng mảnh vụn bay tứ tán
Giữa không trung, Thương Phi Dực kêu to một tiếng nhưng đột nhiên ngừng bặt, giống như bị trọng thương, lập tức càng không có gan ở lại lâu hơn, hóa thành một bóng trắng, liều mạng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất ở sâu trong bóng đêm
Tiếng gầm quỷ dị mà đáng sợ dần dần yên tĩnh lại
Cảnh tượng lạ lùng trên bầu trời đêm cũng biến mất theo
Hài cốt của đám người áo đen cũng đều ngã xuống đất
Sương mù máu đỏ sẫm bay lên giữa không trung, dần dần biến thành một làn mưa máu thê lương, từ từ rơi xuống
Không biết từ bao giờ, trong vùng này chỉ còn lại hai người sống
Lão Mã giương mắt nhìn người mặc áo đen đứng bên cạnh mình
Kẻ này cũng cúi đầu nhìn lão một chút
Một hồi lâu, hai người không ngờ cũng không nói gì, không biết là vì khiếp sợ quá mức hay là có duyên cớ gì khác
Lại một lúc lâu sau, thân thể lão Mã bỗng nghiêng đi, đột nhiên hít sâu một hơi, giống như bị đụng vào vết thương, nhất thời căm tức nổi giận mắng:
- Cút mẹ ngươi đi
Còn không mau cởi trói cho ta
Người mặc áo đen hừ một tiếng, giơ tay chém về phía lão Mã
Lão Mã co rụt đầu lại, toàn thân lạnh ngắt
Lưỡi đao sượt sát qua mặt lão, sau đó tay chân bị trói bỗng lỏng ra
Sợi dây nọ đã bị chặt đứt
Sau đó người mặc áo đen bỏ đao trong tay xuống, kéo khăn đen che mặt, không ngờ để lộ ra khuôn mặt của Lục Trần
Vết thương của lão Mã không nhẹ, nằm trên mặt đất không đứng ngay lên được, thở phì phò, sau đó tức giận nhìn Lục Trần, xì một tiếng khinh miệt nói:
- Không ngờ ngay cả một kẻ không có đạo hạnh gì như ngươi mà bọn chúng cũng không giết nổi, thật sự đúng là phế vật
Lục Trần nhún nhún vai, nhìn lão Mã nói:
- Chém lão nhiều đao như vậy mà không ngờ lão còn chưa chết, thật sự là ông trời không có mắt mà
- Cút
- Hứ…
lão Mã kêu rên, sau đó được Lục Trần đỡ mà chậm rãi ngồi dậy
…
6/ 6
Sau đó không biết Lục Trần lấy đâu ra ít thuốc trị thương, bắt đầu xử lý vết thương khắp người cho lão mập
- Nhẹ tay, nhẹ thôi… Ối
Thịt béo trên mặt lão Mã co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán, trợn trừng mắt nhìn Lục Trần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên khốn kiếp này, không thấy ông đây bị thương nặng như vậy sao, ra tay nhẹ một chút không được sao
Lục Trần im lặng trong chốc lát, lại rắc một loại bột màu hồng kỳ quái lên trên miệng vết thương của lão
Lão Mã hét to một tiếng, suýt nữa ngất đi
Mãi một lúc lâu sau lão mới thở hổn hển mà hồi phục tinh thần lại nhưng giờ hình như ngay cả sức lực mắng Lục Trần cũng không có nữa
Lục Trần nhìn lão một cái, bình tĩnh nói:
- Ô xà phấn là thứ tốt, mặc dù hơi đau đớn một chút nhưng có thể giúp lão khôi phục nguyên khí nhanh hơn vài phần, ít nhất sẽ không chết tại chỗ
Sắc mặt lão mập trắng bệch, thở hổn hển, chẳng còn sức lực mắng:
- Biến đi
Cái cảm giác này… Sao ngươi không thử tự rắc lên mình đi
- Mười năm trước lúc ta trở về, toàn thân rắc kín thứ này
Lục Trần nói
Thân thể mập mạp run lên, giống như bị hù dọa, kinh ngạc nhìn Lục Trần, ngạc nhiên nói:
- Thật sao
Lục Trần không trả lời lão, chỉ yên lặng băng bó vết thương cho lão
Hình như bị một câu bình thản kia làm cho sững sờ, sau lúc đó lão Mã mập mạp cũng không nói nhảm thêm gì nữa
Khi hai người trong ánh lửa và băng bó khắp người, đột nhiên phía trước vọng tới tiếng bước chân
Hai người giương mắt lên nhìn, liền chỉ thấy một bóng đen chậm rãi đi ra từ sâu trong bóng tối
Nương theo ánh lửa, hai người thấy được hóa ra là một con trâu đang đi tới
Một con trâu xanh
Con trâu xanh này nhìn qua hơi quái dị, vừa to vừa cao không nói, đôi sừng trên đầu bóng như ngọc, có vẻ mềm mại dị thường, đúng là lạ lùng hiếm thấy
Trâu xanh đi thẳng tới trước người lão Mã và Lục Trần, nhìn hai người bọn họ một cái, trong ánh mắt còn lộ vài phần khinh miệt, sau đó kêu ùm bò một tiếng
Lục Trần và lão Mã liếc nhau một cái
Sau một lát Lục Trần mới hừ một tiếng nói:
- Con trâu này xấu thật
- Ùm bò
Trâu xanh quay đầu lại, đôi mắt to như chuông đồng trên cái đầu trợn lên nhìn Lục Trần, khí thế hết sức hung ác, có vẻ hơi căm tức
Lục Trần lại không để ý tới nó mà đỡ lão Mã đang nằm trên mặt đất dậy, vừa bước vừa dìu lão đi tới cạnh con trâu xanh kia
Trâu xanh dường như không thích lắm, đầu trâu lắc lắc hai cái, chẳng qua cũng không tránh ra, vẫn đứng tại chỗ, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Trần càng thêm khó chịu
Lục Trần nâng thân thể lão Mã lên, sau đó đẩy thân thể mập mạp của lão lên lưng trâu như bao gạo, lại tìm một sợi dây tới buộc quanh người lão một vòng, cố định vững vàng trên lưng trâu
Trong quá trình này, lão Mã vẫn không nói được một lời
Mãi tới khi Lục Trần làm xong mọi việc, lùi bước về phía sau, khuôn mặt béo của lão mới lộ vài phần sầu lo, thở dài nói:
- Ngươi chuẩn bị làm gì đây
Lục Trần lạnh nhạt nói:
- Lão đừng xen vào việc của người khác
Lão Mã lắc đầu, nói nhỏ:
- Đừng như vậy
Ta thay ngươi về xin y đi
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Tự mình không tới, chỉ gọi con trâu ngốc này ra, ý của y thế nào lão còn chưa nhận ra sao
Lão Mã cười khổ một chút, nói:
- Ngươi cũng không phải không biết nỗi khổ của y
Hơn nữa cho dù thật sự y tới thì cũng bao nhiêu người để ý, nói không chừng không phải là cứu ngươi, ngược lại còn hại ngươi nữa
Lục Trần xua xua tay, sắc mặt thản nhiên:
- Đừng nhiều lời
Tóm lại tự mình ta đi, sau này không cần các người trông nom nữa
Không chừng lúc nào đó sẽ chết không hay biết trong tay người một nhà đấy
Lão Mã im bặt
Lục Trần xoay người đi tới, vừa đi vài bước lại nhìn thoáng qua con trâu xanh kia
Con trâu xanh cũng mở to mắt nhìn hắn
Người, trâu nhìn nhau, Lục Trần bĩu môi nói:
- Hai tròng mắt của ngươi có mở to hơn nữa thì cũng vẫn là một con trâu xấu xí
Trâu xanh giận dữ, miệng ùm bò một tiếng, giơ lên một chân lên đạp xuống
Nhất thời cả một vùng lớn đất đai xung quanh chấn động mạnh, thậm chí cả gian phòng đang cháy hừng hực xa xa cũng rung chuyển, rồi sụp đổ luôn, tăng thêm vài phần uy thế
Giờ khắc này khí thế của con trâu xanh dường như là núi lớn, khiến người ta phải ngước nhìn vậy