Thiên Ảnh

Chương 500: Che giấu




Trong căn phòng mờ tối chỉ có chút ánh sáng nhạt, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra gương mặt vị phu nhân đó khá xinh đẹp, có lẽ cũng vì thế mà nàng mới bị làm nhục, song lúc này cũng đang ngắc ngoải, xem ra vẫn chưa thoát khỏi hiểm nguy
Có thể sẽ chết trong tay gã yêu nhân Ma giáo đang nổi cơn tam bành, cùng đường bí lối này bất cứ lúc nào
Tô Thanh Quân chặn đường ra ngoài ở cửa, nhưng cũng chưa tiến tới ngay
Bởi khi đối diện với tình huống này, nàng có hơi ngỡ ngàng
Còn gã yêu nhân Ma giáo khi nhìn thấy Tô Thanh Quân không có ý định tránh đường, thì lại càng cáu tiết hơn
Gã đưa tay lên, lưỡi đao đã vạch thành một đường trên người nữ nhân đó, ngay lập tức, chỉ thấy trên bả vai trơn nhẵn ấy xuất hiện một vết thương, máu túa ra
Vị phu nhân liền kêu la thảm thiết
Tiếp theo, gã yêu nhân Ma giáo nọ gầm lên:
- Cút ra cho ta, con tiện nhân này là vợ của Trần Hác, nếu không tránh ra, thì cứ đợi mà nhặt xác ả đi
Là phu nhân của Trần Hác
Tô Thanh Quân giật mình, không kìm được liếc nhìn phu nhân nọ, trong lòng bỗng hơi do dự
Chuyến hành quân gấp rút trong đêm này cũng chỉ để đưa người nhà của Trần Hác về
Nếu xảy ra chuyện gì, người cần đưa về lại trở thành xác chết, thì mưu đồ của Lục Trần e là sẽ tan tành mây khói
Trường kiếm trong tay Tô Thanh Quân từ từ buông xuống, tuy vẻ mặt vẫn đầy căm ghét, nhưng nàng bắt đầu vô thức chậm rãi lùi về sau
Gã yêu nhân Ma giáo đó thấy thế liền mừng rỡ, cười điên loạn, rồi kéo phu nhân đó chạy ra ngoài, cũng chẳng màng xiêm y trên người nàng ta đã rách rưới gần như chẳng còn gì
Song, lúc họ sắp đến gần cửa, thì phu nhân đó lại đột nhiên gào khóc giãy giụa, như thể bất luận ra sao cũng không muốn bước ra khỏi gian phòng này
Gã yêu nhân Ma giáo nọ cáu tiết, giơ tay đánh hai cái bạt tai “chát chát”, tới mức phu nhân đó nghẹn ngào khóc rống
Tô Thanh Quân giận tới mức trắng bệch cả mặt, trường kiếm trong tay vung lên, đâm tới
Nhưng, lúc này gã yêu nhân Ma giáo nọ lại vô cùng cảnh giác, quay người bóp chặt cổ phu nhân đó, trợn mắt nói:
- Ngươi muốn ả ta chết thì cứ lại đây
Tô Thanh Quân lại đành khựng người lại, cơn phẫn nộ trong long bị dồn nén tới mức sắp phun trào, hai mắt ghim chặt vào tên tặc tử ác độc
Gã yêu nhân Ma giáo đó hình như cũng nhìn ra trạng thái e ngại của Tô Thanh Quân, nên càng thêm phần ngông cuồng
Đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Tô Thanh Quân, gã chẳng những không sợ, mà thậm chí còn đưa cặp mắt dâm tà nhìn Tô Thanh Quân, sau đó liếm mép, nói:
- Con nhãi, hôm nay coi như ngươi gặp may, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, gã cười ha hả, còn hàm ý chưa nói hết trong câu đó thì lại càng làm trí tưởng tưởng con người thêm phong phú
Nhưng Tô Thanh Quân là nữ tử thông minh, lần này nàng suýt nữa tức tới mức nổ tung lồng ngực, đồng thời má ửng đỏ, mặt lộ sát khí, hận chỉ muốn xông đến băm vằm xác hắn ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành đứng nguyên tại chỗ bất lực
Gã yêu nhân Ma giáo đó cười khẩy hề hề, kéo phu nhân nọ ra ngoài cửa, sắp sửa tìm được đường sống thì đột nhiên, chính vào lúc đó, trong bóng tối, từ một góc ở bên cạnh cửa, một thanh đoản kiếm gần như chỉ một màu đen vô thanh vô tức đâm ra thẳng vào ngực, xuyên qua tim
Gã yêu nhân Ma giáo rùng mình, toàn thân chợt cứng đờ, chốc sau, một cái bóng lao ra từ trong khoảng tối đó, chính là Lục Trần với gương mặt không một biểu cảm
Hắn đưa tay ra đẩy, ngay lập tức, gã yêu nhân Ma giáo và cả phu nhân nọ đều ngã vào lại trong phòng
Phu nhân nọ thét lên một tiếng chói tai, sau khi lăn hai lần dưới đất, chợt phát hiện mình đã thoát khỏi sự khống chế của gã tặc tử đó, liền ra sức bò về phía trước, còn Tô Thanh Quân ở một bên thì liền xông đến, trước là chặn giữa phu nhân nọ và gã yêu nhân Ma giáo, sau đó là một nhát kiếm bổ về phía kẻ đó
Ánh trăng vụt hiện, một vầng sang u lãnh bừng lên, theo sau đó là huyết quang nở rộ…
Gã yêu nhân Ma giáo bị nhát kiếm này chém bay lên, giữa không trung trông máu thịt đã nát bấy
Đồng thời cũng có thể nhin ra nhát kiếm này của Tô Thanh Quân ẩn chứa sức mạnh ghê gớm tới đâu
“Phịch” cái thân xác nhầy nhụa đó đập vào tường, sau đó lăn xuống
Cùng lúc đó, Lục Trần vừa sải bước đi vào từ cửa
Tô Thanh Quân giận giữ liếc nhìn gã yêu nhân Ma giáo đã chết tới mức không thể chết lần nữa, sau đó thở phào một hơi, quay đầu nhìn Lục Trần
Vừa rồi nếu không nhờ có Lục Trần thình lình mai phục ngoài cửa, thì e là nàng vẫn không thể làm gì được tên này
Nên Tô Thanh Quân hiếm khi lại nở một nụ cười, lúc vừa định nói gì đó thì chợt thấy Lục Trần vừa bước vào phòng đã quay người lại, động tác đầu tiên chính là đóng cửa phòng lại
Căn phòng liền tối đi mấy phần, Tô Thanh Quân đang ngạc nhiên, thì Lục Trần lại giữ tư thế mặt quay về cửa, lưng quay về phía họ, lên tiếng:
- Phu nhân gượm đã
Tô Thanh Quân sững sờ, rồi thất kinh, nàng vụt quay đầu lại, chỉ thấy phu nhân lúc nãy đang nấp trên giường, tay cầm một cái kéo không biết lấy từ đâu ra, đang chĩa về phía cổ họng mình, sắp sửa đâm vào tới nơi
- Đừng như vậy…
Tô Thanh Quân la lên thất thanh
Phu nhân nọ trông đầy tuyệt vọng đau khổ, nước mắt trào ra, giọng run rẩy:
- Ta… ta không muốn sống nữa, nhưng trong tầng hầm ở hậu viện vẫn còn có hai đứa con của ta, cầu xin các người hãy cứu chúng, đưa chúng đến chỗ phụ thân chúng, coi như là ta…
- Trần phu nhân
Đột nhiên, Lục Trần suốt từ đầu vẫn luôn đứng quay lưng về phía này bỗng lên tiếng, cắt đứt lời nói bi thương của nàng, hắn trầm giọng nói:
- Xin hãy nghe ta nói, ta là Lục Trần, vị cô nương này tên là Tô Thanh Quân
Hai người bọn ta đều là đệ tử phái Côn Luân, hôm nay đến đây, chính là để cứu mọi người đưa đi gặp Trần Hác
Nói đến đây, hắn ngừng một lúc, sau đó giọng điệu dịu xuống:
- Đêm nay hai người bọn ta đi qua ngôi nhà này, phát hiện hai tên yêu nhân Ma giáo nên đã giết hết rồi
Sau đó phát hiện phu nhân đang trốn trong căn phòng bên cạnh, rồi cùng xuống tầng hầm cứu bọn trẻ, đó chính là diễn biến mọi chuyện
Hai nữ nhân trong phòng nhất thời đều im lặng, mặt lộ vẻ kinh ngạc
Lục Trần quay đầu liếc nhìn Tô Thanh Quân, nói:
- Thanh Quân, có phải vậy không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó nhìn sang phu nhân nọ với vẻ thông cảm, gật đầu nói:
- Đúng là vậy, nếu có ai hỏi, ta cũng sẽ nói thế, và… cả đời sẽ không bao giờ nhắc dến chuyện đêm nay nữa
Phu nhân nọ tỏ ra kinh ngạc, sau đó người run lẩy bẩy, hơi thở dồn dập, nước mặt cứ chảy không ngừng
Dần dần, cái kéo trong tay cũng từ từ buông xuống
Tô Thanh Quân thầm thở phào trong bụng, mừng rỡ nhìn nàng, đột nhiên chỉ nghe thấy giọng Lục Trần lại vang lên:
- Thanh Quân, giúp ta tìm một bộ y phục mới mặc cho phu nhân
Tô Thanh Quân bừng tỉnh, vội vàng đi tới dìu phu nhân đó dậy
Vị phu nhân nắm lấy tay nàng, gật đầu lia lịa, dường như không biết nên nói gì, lại như có chút sợ hãi và hoài nghi
Tô Thanh Quân thấp giọng an ủi nàng, sau đó bảo nàng tìm một bộ y phục khác thay vào
Trong đêm đen tối này, nàng và Lục Trần đều chấp nhận và cố gắng che giấu bí mật đó
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chan, chốc sau, một giọng nói vang lên, là Hà Nghị
Chỉ nghe thấy, y dừng bước trước cửa, còn đưa tay ra gõ cửa, nói:
- Lục Trần, Tô sư muội, ta nghe thấy hình như phía hai người có động tĩnh, xảy ra chuyện gì sao
Trong phòng lập tức im lặng, phu nhân nọ liền lộ vẻ căng thẳng hoảng sợ, Tô Thanh Quân ngoái đầu lại nhìn, thì phát hiện Lục Trần đang nhíu mày lại, mắt nhìn đăm đăm, dường như cái mà hắn nhìn không phải là cánh cửa gỗ, mà là bóng người đứng trong bóng tối, xuyên qua cửa phòng,
51/ 8
Tô Thanh Quân cũng có chút lo lắng, nàng nhìn Lục Trần, đang định lên tiếng thì chỉ nghe Lục Trần dõng dạc nói:
- Hà sư huynh, ở đây có hai tên yêu nhân Ma giáo nấp trong phòng đã bị ta và Tô sư tỷ phát hiện
Sau một trận ẩu đả thì đã tiêu diệt được rồi
Bóng Hà Nghị thoắt ẩn thoắt hiện trên khe cửa, sau khi nghe thấy câu này của Lục Trần, y vẫn đứng ngoài không nhúc nhích, một lúc sau lại nói:
- Thì ra là thế, có cần ta vào hỗ trợ không
Phu nhân nọ đưa tay che ngực, mặt mang vẻ khẩn cầu, ra sức lắc đầu
Tô Thanh Quân đi tới chắn trước mặt nàng, khẽ vỗ lên người nàng tỏ ý trấn an, sau đó đưa mắt liếc về phía Lục Trần
Lục Trần như cảm giác được ánh mắt nàng phía sau lưng, hắn khẽ gật đầu, rồi nói với bên ngoài cửa hết sức điềm tĩnh:
- Đa tạ Hà sư huynh, ở đây đã ổn rồi, ta và Tô sư tỷ sẽ lục soạt thêm một lúc, chốc sau sẽ ra, không làm phiền huynh đâu
Hà Nghị đứng bên ngoài im lặng một chốc, rồi nói:
- Vậy được
Nói xong, y đi về phía trước, lát sau biến mất khỏi ngoài khung cửa
Trong phòng yên tĩnh một bề, nghe tiếng bước chân xa dần, trong đó còn xen lẫn tiếng đánh nhau kịch liệt, quát mắng ở xa hơn nữa
Chắc là trận ẩu đả nổ ra do bọn yêu nhân Ma giáo bỏ chạy đã bị người của Ma giáo chặn lại, nhưng với ba người ở đây mà nói, thì giờ phút này có vẻ rất đỗi xa xôi
Sau khi tiếng bước chân cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, sắc mặt phu nhân nọ liền trở nên nhẹ nhõm, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất
Tô Thanh Quân vội vàng ôm lấy nàng, khẽ giọng an ủi mấy câu, sau đó quay đầu lại định nói chuyện với Lục Trần thì chỉ thấy hắn bỗng ngoảnh lại, đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng
Tô Thanh Quân sững sờ, chỉ thấy Lục Trần chậm rãi đi tới, đồng thời nói lớn:
- Tô sư tỷ, của hai tên yêu nhân Ma giáo này thế nào
Tô Thanh Quân rất thông minh, nàng liếc mắt một cái ra ngoài cửa, liền hiểu ra, nàng trầm ngâm một lúc rồi vừa ôm phu nhân đó đi vào trong, vừa bình tĩnh nói:
- Huynh tự lo liệu đi, ta đi xem thử xung quanh chỗ này
Hai người đối đáp, nhưng tay chân thì không ngừng nghỉ, Lục Trần kéo xác hai tên yêu nhân Ma giáo đã bỏ mạng lại một chỗ, Tô Thanh Quân thì che cho phu nhân nọ thay bộ y phục vừa mới lấy ra
Đợi đến khi phu nhân nọ đã thay xong, Lục Trần gật đầu với hai người họ, rồi đi tới mở cửa phòng, sau đó kéo thẳng hai cái xác ra, ném vào trong đình viện
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn lặng im nhìn xung quanh, chỉ thấy trong căn nhà to lớn giờ đây trở nên hỗn loạn, đâu đâu cũng có bóng người dao động
Có điều nhìn tổng thể thì phe hắn chiếm thế thượng phong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.