Giữa đêm khuya tĩnh lặng, bóng tối bao trùm khắp nơi, đại điện Côn Luân nhờ mấy chỗ có thắp đèn mà vẫn có phần sáng sủa
Có điều ánh sáng này cũng rất yếu, không chiếu được quá xa
Cũng không chiếu tới Lục Trần được
Con chó mực A Thổ nằm rạp bên cạnh Lục Trần, không ngáy o o như binh thường, mà trông hình như có vẻ bất an
Nó thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn quanh, nhiều lúc còn đưa mắt nhìn về phía bảo tọa hoa sen cao lớn ở chính giữa đại điện, tuy lúc này ở đó không có ai, nhưng trong đôi mắt nó, dường như vẫn có chút cảnh giác, thậm chí là địch ý
Hẳn là vì người ngồi ở đó quá mạnh, và một ngày nọ nghe tiếng chó sủa quá bực bội liền đá nó ra ngoài
So ra, Lục Trần bình tĩnh hơn nhiều, từ đầu đến cuối hắn gần như chỉ ngồi im lặng, nhắm mắt thư giãn, đến tận khi đêm khuya, mọi âm thanh đều ngưng bặt, hắn mới mở mắt ra, liếc nhìn bên ngoài đại điện, rồi nói với A Thổ:
- Đi thôi
A Thổ đứng lên, vẫy vẫy đuôi, tự chạy ra phía cửa, xem bộ không chút vương vấn gì với nơi này, hình như còn có vẻ rất khó chịu
Lục Trần theo sau ra khỏi đại điện
Chút ánh sáng yếu ớt trong điện Côn Luân căn bản không thể kéo dài ra tới bên ngoài, thế là bóng tối ập đến như thủy triều, cuốn hắn vào trong
A Thổ ngoảnh đầu nhìn hắn, có lẽ vì đứng trong bóng tối, Lục Trần chợt phát hiện đôi mắt nó lúc này lại biến thành màu xanh lục nhàn nhạt, thay đổi hẳn đi so với lúc tới Tiên thành
Màu sắc nhạt hơn, nhưng trong hơn, trông như một viên bảo thạch đã lau hết chút bụi bặm bên ngoài, trở nên đẹp đẽ hơn
Hắn cười cười, đưa tay xoa đầu A Thổ, sau đó sải bước lớn đi xuống bậc thang, tiến vào trong màn đêm đen tối
※※※
Trong cuộc nói chuyện trước khi đi, Thiên Lan chân quân đã giao phó phần lớn sự vụ cho Lục Trần, còn về chuyện vì sao việc cơ mật như thế ông không đích thân đi một chuyến, Thiên Lan chân quân cũng nói rõ nguyên nhân với hắn rằng hiện tại đang là thời điểm quan trọng mà sóng ngầm trong Chân Tiên minh đang khởi động
Nguy hiểm tứ bề, ông thực sự không đi đâu được, buộc phải trấn thủ ở đây
Một khi ông rời khỏi Tiên thành, chỉ e sẽ có đại biến xảy đến
Đến tận hôm nay, Chân Tiên minh gần như đã triệt tiêu Ma giáo, thiên hạ quy thuận, Phù Vân ti danh chấn thiên hạ, ai ai cũng kính sợ, bất kể là Chân Tiên minh hay Thiên Lan chân quân thì tiếng tăm cũng đang vào lúc đỉnh cao trong mấy trăm năm qua
Song giờ đây, Thiên Lan chân quân lại nói là nguy hiểm tứ bề, đại biến sắp xảy đến
Lục Trần không phản bác cũng không truy vấn
Hắn chỉ bình tĩnh tiếp nhận nhiệm vụ bí mật kỳ lạ nhưng trọng đại này, sau đó tuyên bố cái cớ là bế quan với bên ngoài, rồi lặng lẽ rời khỏi tòa thành khổng lồ, trung tâm của quyền lực trong giới tu chân thiên hạ này
Rất nhiều năm qua, hắn như một người sinh ra đã thuộc về bóng tối, mỗi khi đêm xuống, hắn liền như cá gặp nước, thậm chí có thể làm một số việc mà người thường khó có thể tưởng tượng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên, đêm nay hắn sẽ không biến thân thành sát thủ Ảnh tử mang sát khí lạnh băng trong ký ức phủ bụi đó nữa
Hắn chỉ im lặng dẫn theo A Thổ, vội vàng rời khỏi Tiên thành
Trên đường đi không xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc, cực kỳ thuận lợi, tuy không phải là chuyện gì đặc biệt đáng mừng, nhưng vào khoảnh khắc Lục Trần bước ra khỏi phạm vi Tiên thành, hắn vẫn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm
Lúc quay đầu trông lại, hắn mới chợt phát hiện, hóa ra mỗi một ngày hắn ở trong tòa thành đang nằm rạp trong đêm tối như con cự thú này đều có cảm giác căng thẳng và áp lực
Lục Trần đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó thở ra một hơi dài, quay người gọi A Thổ trông có vẻ còn hưng phấn hơn hắn, đang vui mừng chạy quanh các bụi cây xung quanh, hít hít ngửi ngửi, chuẩn bị tiếp tục lên đường
Song ngay lúc đó, Lục Trần và con A Thổ đang chạy đến từ đó không xa chợt như phát giác điều gì, đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng cách đó mấy trăm trượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó cũng là điểm giáp giới giữa Tiên thành và bên ngoài, dưới ánh sáng yếu ớt và bóng tối của đêm đen, chợt có mấy bóng người phóng lên trời, rồi lao vụt xuống, sau đó bắt đầu kịch chiến giữa bóng tối
Tiếng binh khí, tiếng gào thét, tiếng hục hặc, tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng vang lên trong bàu không khí bị kiềm nén, hình như có mấy người đang vây đánh một thiếu nữ, hơn nữa đôi bên ra tay đều rất hung hăng, quyết liệt, mỗi một đòn đánh đều như hận không thể giết chết đối phương
Lục Trần nhíu mày, trông về phía đó một hồi, A Thổ đã chạy đến cạnh hắn, một lát sau, Lục Trần chợt trầm giọng nói:
- Hình như là Bạch Liên
A Thổ không ừ hử gì, nó nghiêng đầu, đứng đó không nhúc nhích, xem bộ không có ý định tới đó giúp đỡ
Lục Trần ngẫm nghỉ, cũng tỏ ra mấy phần ngập ngừng
Thời điểm này quả thực quá trùng hợp, không xảy ra trước cũng chẳng phải sau, mà cứ vào cái đêm mà hắn lặng lẽ rời Tiên thành, Bạch Liên cũng định rời đi
Rồi còn bị phát hiện và truy sát
Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu, quay người đi, vỗ vỗ đầu A Thổ, thản nhiên nói:
- Chẳng liên quan đến chúng ta, đi thôi
Nói xong, hắn bỏ đi thẳng, không liếc nhìn cuộc kịch chiến ở xa thêm một lần nào nữa
A Thổ khì mũi, còn quay đầu về phía cuộc ác chiến phía Bạch Liên một lúc, sau đó biểu cảm và ánh mắt của con chó này cứ như hả hê trước tai họa của người khác, hệt như trong đầu nó đang không ngừng thều thào: Mau chết đi, mau chết đi…
Lẩm bẩm mấy câu xong, A Thổ nhanh chân chạy đi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Lục Trần ở phía trước, nó ngoắt ngoắt cái đuôi trông có vẻ cực kỳ vui
Một người một khuyển, cứ thế bước vào trong màn đêm xa xa
※※※
- Lòng lang dạ sói
Đồ khốn kiếp
Xú nam nhân
Đang kịch chiến, Bạch Liên không khỏi tức tới nổ tung lồng ngực, nàng liếc thấy một người một chó ở phía xa đó quay đi một cách tuyệt tình và khốn nạn, rồi lại nghĩ đến sứ mệnh mà mình đang theo, thậm chí trước đó nàng còn nghĩ có nên lén nhắc nhở hoặc là hòa giải với Lục Trần, liền cảm thấy mình vô cùng tủi nhục
Được thôi, sở dĩ như vậy là vì nàng không ngốc, nàng nhìn ra được, tuy lão trọc Thiên Lan chân quân đó vẫn không hoàn toàn tin tưởng người đồ đệ Lục Trần, nhưng dù sao Lục Trần cũng là đệ tử truyền nhân duy nhất do ông đích thân lựa chọn
Mục đích việc làm của ông kỳ thực là để đánh tan hoàn toàn lòng nghi ngờ ở mình, sau đó có thể thực sự tin tưởng vào Lục Trần
Chỉ dựa vào điểm này, địa vị của Lục Trần trong mắt lão trọc ấy không ai có thể chạm tới
Vì với người khác đến tư cách để Thiên Lan chân quân nghi ngờ cũng chẳng có, chẳng hạn như bản thân nàng, Thiên Lan chân quân chẳng phái người để dò xét nàng, vì ông căn bản chẳng cần, cũng chẳng có ý định tin tưởng nàng
Nàng biết sau này có thể Lục Trần sẽ thật sự có tiền đồ vô lượng, nàng biết dù từ nhỏ mình thoạt nhìn như thiên chi kiều nữ, thiên phú tuyệt đỉnh, rồi tất cả những điều đó nay đã không còn đáng một xu trước quyền thế và nhân vật tuyệt đỉnh thật sự
Nàng thực sự đã từng nghĩ đến việc nịnh bợ Lục Trần, tranh thủ giao hảo, ban ơn cho hắn, để khiến hắn về sau có thể chiếu cố cho mình… Thế nhưng, nàng không ngờ Lục Trần căn bản chẳng hề có ý định này
Hắn xem thường mình ư
Bạch Liên hoảng hốt, sau đó lại hóa thành phẫn nộ
Đám sát thủ xung quanh vẫn đang vây đánh một cách hung hăng, Bạch Liên tức giận, sắc mặt như sương, ra đòn dữ hội hơn hẳn, đồng thời nghiến răng nói:
- Đồ trọc đầu chết tiệt, sai ta đi làm việc lại chẳng thông báo cho đám chó săn này, ông cố ý chơi ta sao
54/ 3
Lúc hửng sáng, cuối cùng Bạch Liên cũng phá được vòng vây, mang thân xác lấm đầy máu chạy đi, bỏ lại đám truy binh nọ
Nàng kiệt sức, cả người đau nhức, nhưng lúc này thậm chí nàng còn chẳng màng đến những điều ấy
Sau khi xác định tạm thời được an toàn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bắt đầu tìm tung tích của Lục Trần
Nhưng Lục Trần và cả con chó mực hình thể to lớn đó đã biến đâu mất tăm
Đây thực sự là một cảm giác rất thảm, rất đen đủi, Bạch Liên tức giận tới độ suýt nữa nghiến nát răng
Nhưng hiển cho dù nàng có tức tới chết cũng chẳng có ai tới nhặt xác cho nàng, nên cuối cùng vẫn phải đành nuốt cục tức này xuống, tìm một cánh rừng kín đáo trốn đi trước, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc để khôi phục sức lực rồi tiếp tục tìm tung tích Lục Trần
May mà nàng biết đích đến của Lục Trần ở đâu, chỉ cần lần theo con đường hướng về núi Côn Luân, hẳn là có thể tìm được hắn, đây cũng là chút hy vọng giữa bao nhiêu xui xẻo
Nhưng không biết khi nào mới tìm được, chắc là… đến lúc đó châm ngòi thêm vài câu, khiến tên này trở mặt với Thiên Lan chân quân là hay nhất
Hủy hoại tiền đồ của hắn, khiến Thiên Lan chân quân nghi ngờ hắn, tốt nhất là đích thân giết hắn đi, như vậy là quá hay
Tức tối nghĩ vậy trong lòng, sau đó lại cảm thấy hơi khoái chí, Bạch Liên cởi bỏ áo ngoài bắt đầu băng vết thương
Có điều lúc này nhìn lại, cuộc chiến mà nàng nếm trải đêm qua thực sự kịch liệt, trước sau đều có thương tích, tuy không chí mạng, hay quá đỗi nghiêm trọng, nhưng lướt mắt nhìn qua, toàn thân chi chít vết thương của thiếu nữ hơn mười tuổi này đối lập đến nhức mắt với dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng
Cũng khiến người khác không kìm được một tiếng thở dài