Thiên Ảnh

Chương 536: Con thú khổng lồ trong bóng tối




Lục Trần đã phát hiện ra, bóng tối ở nơi hắn đang đứng không giống với những nơi khác
Bóng tối ở đây rất đỗi dày đặc, tuy đứng trong đó không hề cảm thấy khó chịu gì trên cơ thể, nhưng cảm giác áp lực thì lại rõ rệt lạ thường
Nếu như ví tất cả mọi bóng tối trong đêm là một lớp sương mỏng, một khi có ánh sáng bừng lên sẽ lặng lẽ rút đi, thì bóng tối bên ngoài cánh cửa cổ xưa to lớn này đây đã dày đặc tới mức dường như có thể nuốt chửng cả ánh sáng
Trong bóng tối vẫn có ánh sáng, đó là Côn Luân ấn Lục Trần đang giữ trong tay
Hào quang sắc vàng vẫn tỏa ra, tỏa sáng rực rỡ, nhưng khác với lúc đi trong sương mù trên mặt đó trước đó ở chỗ, khi sương mù thấy Côn Luân ấn thì như gặp đại địch, sợ như sợ hổ, lũ lượt tránh né, còn trong huyệt động dưới lòng đất này, nhất là phía sau cánh cửa to lớn cổ xưa, bóng tối cứ luôn lặng lẽ vần quanh hắn mà không tan đi, kể cả kim quang của Côn Luân ấn cũng chỉ có thể chiếu sáng được một khu vực nhỏ quanh đó
Những chỗ hơi xa thì hào quang đó cứ như bị bóng tối nuốt trọn, im lặng biến mất trong đó
Lục Trần còn nghe thấy tiếng đóng cửa trầm thấp vọng lại từ sau lưng hắn, hắn biết cánh cửa cổ xưa đó đã khép lại sau lưng mình
Từ thời khắc này, tất cả bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, trước mắt chỉ có một màu tối tăm đưa tay ra không thấy năm ngón
Lục Trần lùi về sau hai bước, lưng hắn liền tựa vào cánh cửa chắc chắn vô cùng, hơi lạnh cách một lớp áo, thấm vào người
Không hiểu vì sao, Lục Trần chợt rùng mình, rồi phát hiện ra, ngọn lửa đen ẩn nấp náu trong đan điền khí hải hắn đột nhiên cử động, như bị cái gì đó kích thích, hoặc là bị cái gì đó đánh thức, và từ từ bốc cháy
Trong đôi mắt hắn giữa bóng tối, hai ngọn lửa đen bắt đầu hừng hực cháy
Lục Trần kinh ngạc, ngay lập tức nhanh chóng hồi tưởng lại mấy năm về trước, lúc hắn vẫn còn ở phái Côn Luân, đã từng có trường hợp hắc hỏa trong cơ thể đột nhiên bị kích thích, đánh thức
Khi đó hắn cũng rất đỗi chấn động, nhưng mãi không hiểu rõ nguồn sức mạnh cùng nguồn gốc với hắc hỏa trong cơ thể mình, nhưng khí tức thì nguyên sơ và cổ xưa rõ rệt đó từ đâu mà có
Tới tận hôm nay, hắn bỗng hiểu ra, nguồn sức mạnh đó ở ngay nơi này
Tận sâu trong Côn Luân có bí mật to lớn được giấu kín nghìn năm, ngoài những chuyện Thiên Lan chân quân từng bí mật cho hắn biết, hóa ra còn có một diện mạo khác
Sắc mặt hắn trong bóng tối trở nên khác lạ mà lại hăng hái, một tâm trạng khó có thể miêu tả le lói trong trong hắn, đứng đó một lúc, cuối cùng Lục Trần vẫn hạ quyết tâm, bắt đầu tiến về phía trước
※※※
Bóng tối sâu xa như biển cả, hoàn toàn che kín thị giác của con người
Tầm nhìn của mắt ngoài Côn Luân ấn trên tay gần trong gang tấc, gần như không còn bất cứ ánh sáng nào nữa
Lục Trần không nhìn thấy được bất cứ thứ gì khác trong phạm vi mấy thước xung quanh
Trong bóng tối, nơi này vừa mênh mông như đại dương, cũng vừa chật hẹp như phòng nhỏ, thêm một bước là sẽ chạm phải vách tường
Mỗi một bước chân đều phải rất cẩn thận, vì trong bóng tối như thế này, ta không biết bước tiếp theo liệu có đạp vào khoảng không hay không, liệu có giẫm phải bẫy hay không, hay là sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ nào đó
Nhưng từ một góc độ khác, trong một không gian bóng tối trống trải bất chợt được phóng to lên vô số lần, giữa bóng tối có thứ gì đó khẽ khàng cử động, đưa mắt lên trông, chút ánh sáng yếu ớt từ đằng xa đó đang lay động trong đại dương tối tăm này, từ từ tiến gần
Lục Trần không biết mình đã đi được bao lâu, đi được bao xa, nhưng trong cảm giác của hắn, hình như hắn đã đi rất xa, thời gian cũng trôi qua rất lâu rồi
Song hắn nhớ rõ, vào cái đêm trước khi hắn rời khỏi Thiên Long sơn, Thiên Lan chân quân từng nói với hắn, ở nơi này, tất cả mọi cảm giác của hắn cũng có thể sai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nơi này khác với toàn bộ thế giới tu chân Thần Châu, nơi này là độc nhất vô nhị trên thế gian, nơi này là lãnh địa chỉ thuộc về “thứ” đó
Bất kể thế nào, Lục Trần vẫn cảm thấy mình đã đi rất lâu, rất xa, cảm thấy mình có chút mệt mỏi
Nhưng hắn chợt giật mình nhận ra, cảm giác mệt mỏi đó bất luận ra sao cũng không thể nào xuất hiện sau khi hắn hành tẩu được
Tu luyện nhiều năm đã khiến thân xác hắn được rèn giũa, không có chuyện chỉ đi bộ mà tiêu hao linh lực, cho dù hắn đi liên tục ba ngày ba đêm cũng không mỏi mệt
Nơi này quả nhiên có điều gì đó kỳ lạ
Hắn đứng lại, tập trung nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ khu vực gần mấy thước ra, hắn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì
Bóng tối vây quanh hắn, tất cả dường như đều lặng ngắt như tờ
Song thình lình, ánh sáng chợt lóe lên
Đó là ánh sáng của Côn Luân ấn trên tay hắn, bỗng nhiên khẽ đong đưa
Lục Trần liền nhận ra, cúi đầu nhìn xuống Côn Luân ấn, chỉ thấy kim ấn vốn rực rỡ kim quang lúc này ánh sáng vẫn vậy, nhưng tia sáng tỏa ra vẫn không thể nào xuyên qua bóng tối ở quanh
Còn hào quang sắc vàng vốn dĩ rất bình ổn suốt quãng đường vừa qua thì lúc nãy đột nhiên lay động
Hào quang trên kim ấn lúc mạnh lúc yếu, hệt như nhịp tim đập của con người, vừa giống hơi thở dốc của dã thú, không ngừng co dãn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bỗng nhiên, Lục Trần như nghe thấy tiếng gì đó, đó là động tĩnh vọng tới một cách chậm rãi từ nơi sâu nhất trong bóng tối
Xì…
Âm thanh đó không lớn, còn hơi mơ hồ, không nghe rõ ràng chính xác được
Chỉ lờ mờ cảm giác có thứ gì đó đang ma sát tên mặt đất bằng nham thạch cứng rắn
Hơn nữa chẳng mấy chốc sau, âm thanh đó đã biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại
Lẽ nào là ảo giác
Lục Trần ngẩng đầu lên, đột nhiên, một hơi lạnh phả tới từ phía trước, đó là một cơn gió rét, còn xen lẫn một mùi tanh khó mà hình dung nổi
Xì…
Âm thanh mơ hồ lại xuất hiện, hơn nữa lần này rõ ràng và gần hơn hẳn, thậm chí Lục Trần còn cúi đầu nhìn xuống mặt đất dưới chân mình
Vì ngay thời khắc vừa rồi, lúc âm thanh đó vang lên, hắn cảm giác được mặt đất dưới chân hơi chấn động
Âm thanh đó hình như đang từ từ đến gần hắn
Một luòng khí lạnh lùng, ngang tàng từ từ tỏa ra, bóng tối bắt đầu quay cuồng trước mắt Lục Trần
Xa, gần, mặt đất rung rung, bóng đen to lớn vô bờ chuyển động, cái bóng như ngọn núi đang lẩn quẩn, vây quanh tấm thân loài người trông nhỏ bé lạ thường ấy
Lục Trần không nói gì, cũng không kêu la, hắn chỉ nghiến răng, lặng lẽ giơ Côn Luân ấn trong tay lên, giơ đến nơi cao nhất, sau đó mở lòng bàn tay ra
Hào quang sắc vàng tỏa ra từ Côn Luân ấn, rực rỡ chói mắt, đầy trang nghiêm
Tiếng động xung quanh lắng xuống, chốc lát sau, bỗng nhiên có một dải sáng ánh lên bên cạnh Lục Trần, đó là thứ ánh sáng màu trắng chói mắt, phản chiếu cái răng khổng lồ trắng hếu
Đúng thế, đó là một con thú to lớn tới mức không thể nào hình dung đột ngột xuất hiện bên cạnh Lục Trần, mồm nó thậm chí còn to gấp đôi Lục Trần, cái răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, vừa hay bị Côn Luân ấn chiếu tới
Xì…
Âm thanh kỳ lạ lại vang lên một lần nữa, cái bóng to lớn trong đêm chậm rãi đứng thẳng người ngay trước mặt Lục Trần
55/ 4
Màn sương mù dày đặc nhìn từ bên ngoài trông rất bình lặng, cùng lắm cũng chỉ là hơi sương đang từ từ chuyển động, còn về cảnh tượng bên trong sương thì hoàn toàn không nhìn thấy được
Bởi vậy đa số mọi người lúc nhìn thấy màn sương này, đều vô thức nghĩ rằng trong đó liệu có thứ gì kỳ lạ chăng, hoặc là vô vàn những cái bẫy khó lường, chứ chưa từng nghĩ rằng, bản thân màn sương này lại có vấn đề
Song bản thân màn sương này chính là một thứ cực kỳ quỷ dị
Con chó mực A Thổ sau khi vào trong màn sương này không lâu, đã hiểu ra điểm này, lúc nó đi vài bước ở rìa sương, còn dương dương tự đắc thò đầu ra ngoài chào con thanh ngưu, thì bất ngờ xảy ra chuyện
Hơi sương xung quanh nó cứ như bỗng nhiên sống dậy, biến thành một thứ cực kỳ kinh khủng song lại sở hữu sức mạnh rất lớn, lập tức ập đến từ bốn phía, sau đó chộp lấy A Thổ, kéo nó vào sâu bên trong màn sương
A Thổ trở tay không kịp, liền bị bắt lấy, chỉ để lại một lỗ hổng hình đầu chó trên rìa màn sương bên ngoài, trông có chút buồn cười, sau đó sương lại lấp đầy vào
Rồi tiếp theo đó, trước mắt A Thổ chỉ còn lại một màu xám xịt, đồng thời, bên tai nó vang lên vô số tiếng gào thét đáng sợ, như quỷ khóc sói gào, và có đén mấy luồng khí lạnh băng phủ chặt trên lớp lông của nó, không ngừng uốn khúc, đòi chui vào trong cơ thể nó
Cảm giác này giống như bị rơi vào ổ rắn độc, xung quanh bỗng dưng có đến mấy vạn con rắn
tất nhiên A Thổ không thể ngồi chờ chết, cho dù là không thể nó cũng kêu gào giãy giụa, ra sức giằng co
Khoan hãy nói, con đại hắc cẩu sau khi lột xác, luận về huyết mạch hay sức mạnh đều có thể xem là Thánh Thú Nam Cương này quả thực đã không như xưa nữa, ngoài việc mới đầu bị đánh lén không kịp trở tay ra, thì lúc A Thổ bắt đầu giãy giụa phản kháng, những thứ quỷ dị xung quanh đã không khống chế nổi nó nữa
Cơ bắp gồng lên, lớp lông vốn trông mềm mại lập tức cứng như thép
Thứ khí lạnh đó tuy mạnh, nhưng nhất thời không thể xuyên thấu qua thân xác A Thổ
Cùng lúc đó, A Thổ vừa gầm lên giận giữ vừa giãy giụa dữ dội, chỉ nghe thấy tiếng “bộp bộp bộp bộp” trầm thấp vang lên liên tục, có thứ gì đó trong đám sương mù gần nó bị bẻ gãy
Nhưng làn sương mù đứt gãy thì đồng thời lại có năm làn, mười làn bay đến, những thứ quỷ quái không nhìn rõ, khó giải thích trong sương dày này hình như nhiều đến mức không tưởng, chúng đang ập đến từ mọi phía, như vô số sợi dây thừng dang điên cuồng trói chặt A Thổ
A Thổ vẫn còn giãy giụa, nhưng tiếng kêu đã có vẻ thê thảm
Đồng thời, nó cùng lấy làm lo lắng, sương mù đáng sợ thế này, khi nãy Lục Trần cũng đã vào trong, liệu có gặp gì bất trắc không
Nếu không thì sao đã lâu thế rồi mà chẳng có động tĩnh
Do A Thổ chống cự quyết liệt, mà bên trong màn sương đã bị náo loạn, tất cả hơi sương đều tức tốc quay cuồng, vang lên vô số những tiếng thét chói tai chìm nổi, tuy A Thổ đã dốc hết sức chống cự, nhưng vẫn bị tóm lại và kéo đi vào sân be trong màn sương
Hơn nữa có thể thấy rằng, nó giãy giụa tuy tạm thời tránh được tổn hại về mặt thể xác, nhưng nếu để lâu, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục
Trong mắt A Thổ lướt qua một tia tuyệt vọng và bi thương, không biết có phải khi ấy nó nhớ đến việc mình vốn là một con chó “tung hoành thiên hạ”, nay lại oan uổng chết ở nơi đây, thực quá mất mặt…
Sương mù cuồn cuộn từng khối, không hề để tâm đến con chó tính tình hoạt bát, nội tâm nhạy cảm này, quyết tóm cho bằng được món ngon không dễ gì mà có được này
Cứ thế sau một hồi giằng co, đúng vào lúc A Thổ sắp bỏ cuộc, chợt trong đám sương mù phía sau lưng vang lên một tiếng kêu trầm thấp: Ọ…
Thân hình to lớn của con thanh ngưu bước ra từ trong sương
Lạ ở chỗ, đám sương kinh khủng hung hăng đó không hiểu vì sao mà với con chó mực thì tấn công dữ dội, nhưng thấy thanh ngưu thì lại ồ ạt dạt sang một bên, còn những làn sương không kịp tránh ra, con thanh ngưu chỉ liếc nhìn, mồm chép hai cái rồi phun ra một ngọn lửa, sau đó đốt trụi hơi sương
Con thanh ngưu bước trông thì chậm nhưng thực chất lại nhanh, chỉ mấy bước đã tới cạnh A Thổ đang bị sương mù trói chặt
Đám sương quấn quanh người nó vẫn chưa buông ra, hãy còn dính cứng vào A Thổ, trông có vẻ như không cam lòng cho lắm
Con thanh ngưu không chút do dự, liền há miệng, một ngọn lửa gần như màu vàng phun ra
Ngay lập tức, chỉ nghe thấy tiếng gào rít đến sởn gai ốc trong không khí, những xúc tu của sương mù hóa thành hư vô, con chó mực A Thổ ngã “phịch” một cái xuống đất
Màn sương rung chuyển kịch liệt, những tiếng kêu thét chói tai đó xông thẳng lên trời, dường như có thứ gì đó đang gầm lên phẫn nộ với con thanh ngưu
Còn phản ứng của con thanh ngưu với chuyện này thì lại là vô cùng kiêu ngạo, như thể chẳng buồn quan tâm, nó chỉ cúi đầu nhìn A Thổ, rồi đưa chân đá vào mông A Thổ
A Thổ bị ngã nên hơi choáng váng liền giật nảy mình, nhảy dựng lên, thấy thanh ngưu đứng cạnh mình, liền mở to mắt, sau đó nhìn sương mù quỷ quái xung quanh, A Thổ há hốc mồm, rồi lại nhìn sang thanh ngưu, ánh mắt đầy vẻ kính sợ
Hệt như cái dáng vẻ ngước nhìn con thanh ngưu ở nơi cao nhất trên đỉnh cúi khi lần đầu đến ngọn núi đầy linh thú và phân định rõ ràng giai cấp ở Côn Luân sơn năm xưa
Nó đâu phải chỉ là một con thanh ngưu bình thường, nó là bậc thần thánh của giới linh thú
Bị con chó mực trước mặt nhìn bằng ánh mắt sùng bái nhiệt tình, kể cả con thanh ngưu hẳn cũng hơi khó chịu, nó kêu một tiếng trầm thấp, rồi quay người chuẩn bị rời đi
A Thổ vội vàng đuổi theo, dính sát bên cạnh thanh ngưu, đi cùng nó
Sương mù xung quanh xoay chuyển cuồn cuộn, tiếng gào thét lúc nổi lúc lắng, vừa phẫn nộ lại vừa bất lực
Chỉ là khi chuyện này gần kết thúc, thì đột nhiên, ở một vị trí nào đó phía trước chúng, màn sương dày bỗng lại nổi sóng, chốc sau mấy tiếng kêu thét truyền đến, rồi lại một tràng âm thanh ầm ĩ, tiếp theo đó sương mù gần thanh ngưu và con chó mực bỗng khựng lại, rồi lao vút qua như gió thổi vù vù, ào đến chỗ phát ra âm thanh khi nãy
Cảnh tượng đó khá là đáng sợ, như một bầy cá mập đói khát ngửi thấy mùi máu, điên cuồng lao về phía con mồi
A Thổ dừng bước, nhìn về phía đó, rồi quay đầu nhìn sang thanh ngưu
Thanh ngưu cũng đứng lại, nhìn về hướng đó
Chúng là linh thú, tai rất thính, âm thanh vừa rồi chúng nghe rõ mồn một, đó là tiếng kêu hoảng hốt của một thiếu nữ, mà lúc này, người có tiếng kêu như vậy chỉ có thể là Bạch Liên
Nàng cũng đã vào đây rồi
Con thanh ngưu ngẩng đầu lên lườm, hình như định bỏ đi, nhưng cúi đầu liếc nhìn con chó mực, thì lại phát hiện A Thổ đứng yên đó không nhúc nhích, trông có vẻ do dự
Con thanh ngưu nhìn A Thổ, A Thổ nhận thấy được ánh mắt của nó, sau một thoáng chần chừ, nó vẫy đuôi, thốt ra mấy tiếng kêu trầm thấp với thanh ngưu
Thanh ngưu im lặng nhìn A Thổ một lúc, sau đó gật đầu, đi về hướng nơi âm thanh đó vọng lại
55/ 5
Thanh ngưu tiến về trước mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, thì phát hiện con chó mực A Thổ cũng đi theo ngay cạnh mình
Thanh ngưu do dự một thoáng, rồi lắc đầu, kêu “ọ” một tiếng, dừng bước lại không đi tiếp nữa
Nó vẫy đuôi vỗ lên đầu A Thổ, sau đó đổi hướng đi về một phía khác
A Thổ có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo, cứ thế theo thanh ngưu đi chưa được bao lâu, đã ra khỏi sương mù, có điều chỗ này tất nhiên không phải đỉnh núi mà ban nãy nó đi vào, nhìn địa thế xung quanh, có vẻ giống vị trí lúc nãy của Bạch Liên
Thanh ngưu dẫn A Thổ đến đây, cảm giác coi như an toàn rồi, xong mới kêu hai tiếng với nó, rồi tự mình quay vào trong sương
Ý của nó rất rõ ràng, hẳn là đưa A Thổ ra ngoài trước rồi hẵng bàn, ở lâu trong màn sương dày đó rất nguy hiểm, kể cả nó phải cứu một lúc hai kẻ cũng khá là mệt
A Thổ có vẻ cũng đã hiểu ý của thanh ngưu, nên sau một thoáng kinh ngạc, nó đã nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ là vẫn nhìn màn sương đó với vẻ hơi sốt ruột
Con thanh ngưu quay đầu đi vào trong, màn sương đó hình như lại bắt đầu tĩnh lặng trở lại, ít nhất về bề ngoài đúng là thế
Trong màn sương này rốt cuộc ẩn chứa thứ cổ quái gì mà ghê gớm đáng sợ đến thế, hơn nữa lại nằm sâu bên trong danh môn nghìn năm như phái Côn Luân này, thực sự khó mà tưởng tượng được
Và cũng rất khó giải thích vì sao Côn Luân phái lại có thể để thứ này tồn tại ở đây nhiều năm như vậy
A Thổ đợi một hồi lâu, phát hiện thanh ngưu vẫn chưa có dấu hiệu trở ra, khiến nó bắt đầu lo lắng, nhưng lại không dám khinh suất vào trong nữa
Cuối cùng nó nằm thẳng xuống đất, trong đầu nhớ đến Lục Trần đã vào cấm địa thần bí này từ trước đó, bụng nghĩ hiện giờ không biết hắn thế nào rồi
※※※
Cảm giác của Lục Trần thật sự không ổn
Lúc A Thổ ở trên mặt đất đang lo lắng liệu Lục Trần có bị màn sương đó gây hại hay không, thì kỳ thực Lục Trần nhờ Côn Luân ấn, đã xuyên qua hàng mai phục nguy hiểm đó, tiến vào sâu dưới lòng đất, cũng chính là nơi ẩn giấu bí mật lớn nhất trong núi Côn Luân
Có điều nơi này dường như có bóng tối thâm trầm nhất thế gian đang ngự trị, đến ánh sáng cũng không thể nào xuyên qua
Trong tưởng tượng của hắn, nhất là sau khi bước qua cánh cửa to lớn và cổ xưa trước đó, hắn cảm thấy hiện giờ hẳn là mình đang ở trong một huyệt động dưới lòng đất to lớn chưa từng thấy, thậm chí còn lớn hơn cả cái địa huyệt chỗ tòa thành thần bí dưới lòng đất Tiên thành
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi
Trên thực tế, hắn hoàn toàn không biết gì về khu vực ngoài phạm vi ba thước quanh mình
Bóng tối ở đây thực sự quá dày, che đi hết gần như mọi cảm giác của hắn
Đồng thời, còn có một luồng sức mạnh thần bí đang không ngừng quấy nhiễu tri giác của hắn
Về lý trí, hắn không ngừng tự nói với bản thân nơi này chắc hẳn là một không gian cực kỳ lớn, nhưng về cảm giác thật sự, Lục Trần lại cứ thấy dường như quanh mình có thêm một bức tường
Một bức tường cao tối tăm, có thể chỉ cần bước tới một bước là sẽ chạm phải bức tường kiên cố, có thể bước tiếp theo sẽ không còn đường để đi nữa
Cho đến khi trong bóng tối thình lình có một con thú khổng lồ tới mức khó tin xuất hiện, trong cảm giác của Lục Trần, những tường cao vô hình xung quanh như bỗng hóa thành những dãy núi to lớn, kẹp chặt hắn ở giữa
Hắn dừng bước lại, vô thức căng cứng người
Hết cách rồi, cho dù xưa nay tâm chí hắn luôn kiên định, nhưng cái răng nanh to lớn gần ngay trước mắt và thân thể khổng lồ trong bóng tối đó khiến hắn có cảm giác thật nhỏ bé, đó là một phản ứng xuất phát từ bản năng
Song con thú không lồ thình lình xuất hiện giữa bóng tối này hình như không định nghiền nát con kiến nhỏ trước mắt mình bàng thế lôi đình như lũ mãnh thú khát máu
Sau khi xuất hiện, nó cứ đứng yên bất động
Còn Lục Trần thì sau khi im lặng một lúc, cũng ngay lập tức giơ cánh tay lên
Hắn đưa một tay hướng lên trời, chậm rãi giơ cao, bàn tay nắm chặt Côn Luân phái tỏa kim quang rực rỡ, từ từ đưa lên cao, hào quang sáng ngờ, dường như cũng khiến xung quanh sáng thêm mấy phần
Trong bóng tối xung quanh, đột nhiên như có một tia chớp lướt ngang, ngay sau đó, thình lình một tia sáng quét đến giữa bóng tối, sau đó dần dần rõ ràng hơn
Đó là một con ngươi rất lớn, ở ngay phía trên cái mồm lúc nãy
Hình như từ nãy đến giờ, con thú khổng lồ này chỉ đặt đầu bên cạnh Lục Trần, chứ không hề mở mắt
Con mắt đó rất lớn, rất lớn, nhưng đồng tử lại thẳng đứng, nhỏ xíu một cách quái lạ, xung quanh toàn một màu hoàng kim, duy chỉ có đồng tử là màu tối sâu xa, hệt như mắt rắn
Lục Trần giơ Côn Luân ấn lên đến nơi cao nhất có thể, trừ việc đó ra thì vẫn giữ im lặng, không nói gì
Con mắt quỷ dị và to lớn ấy nhìn về phía Côn Luân ấn, hào quang kim sắc phản chiếu trong mắt nó, như một ngọn lửa đang hừng hực cháy
Sau đó, như tiếng sấm rền vọng đến từ trên trời, mộng giọng nói mang sức mạnh chấn động tâm linh vang vọng bên tai Lục Trần:
- Ngươi có quan hệ gì với Thiên Lan
Lục Trần nhíu mày, chỉ thấy trong tai có tiếng vọng ù ù, vội vàng vận linh lực
Sau khi lưu thông được một lúc, mới cố kìm nén cảm giác khó chịu này xuống, rồi dõng dạc đáp:
- Ta lên là Lục Trần, là đệ tử của Thiên Lan chân quân
- Hừm…
Trong con mắt đó dường như thoáng có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lục Trần có thêm chút lạ thường và phức tạp, nó nói:
- Chẳng phải xưa tay lão ta không nhận đồ đệ hay sao
Lục Trần đáp:
- Cách đây một thời gian, lão nhân gia đã nhận ta làm đồ đệ tại Tiên thành ở Thiên Long sơn
- Xì…
Một tràng âm thanh kỳ lạ vọng đến từ xung quanh, hìn như cơ thể con thú khổng lồ đó đang chậm rãi di chuyển, cùng lúc này, trong bóng tối hình như truyền đến tiếng cười mỉa mai bỡn cợt, sau đó chỉ ngh thấy con thú đó trầm giọng nói:
- Xem ra kể cả lão ấy cũng không chịu nổi cảnh cô độc cả đời
Nói đến đây, tiếng của con thú đó dừng lại một lúc, rồi nó nhìn Lục Trần, hỏi:
- Ngươi tên là gì
- Lục Trần
Con thú khổng lồ chậm rãi lắc đầu:
- Không phải cái này, là đạo hiệu lão đặt cho ngươi
Lục Trần sững sờ, không ngờ được đến chuyện kế thừa đạo hiệu chữ “Thiên” mà con thú này cũng biết
Hiển nhiên, giữa Thiên Lan chân quân và con thú khổng lồ không rõ bao nhiêu tuổi đang ẩn náu sâu dưới lòng đất Thiên Long sơn này có mối quan hệ chặt chẽ mà người khác khó có thể tưởng tượng được
Sau một thoáng do dự, Lục Trần vẫn thành thật trả lời:
- Thiên Ảnh
- Thiên Ảnh… à
Con thú đó có vẻ như đánh giá đạo hiệu này một lúc, rồi chợt cười một tiếng trầm thấp, nhưng Lục Trần không nghe ra được tiếng cười của nó rốt cuộc là châm chọc hay tán thưởng
Một chốc sau, chỉ nghe nó thản nhiên nói một câu:
- Nhiều năm qua, phàm là kẻ kế thừa đạo hiệu chữ “Thiên” này, cuối cùng đều không được chết già, ngươi chớ có hối hận
Lục Trần thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn con mắt to lớn kỳ lạ ở trên cao, đột nhiên lên tiếng:
- Sư phụ và ta vẫn còn sống thì khoan không nói, chuyện quá khứ về tổ tiên ta cũng không nắm
Chỉ có điều ta từng nghe nói, sư tổ Thiên Hồng lão tổ sống thọ, qua đời trong yên bình trong sự hầu hạ của hai vị đệ tử thân truyền
Trong bóng tối, con thú khổng lồ nhìn hắn, một lúc sau, nó lạnh lùng nói:
- Lời Thiên Lan nói mà ngươi cũng tin
55/ 6
Lời Thiên Lan nói mà ngươi cũng tin
Đã nhiều năm vậy rồi, ngươi vẫn còn tin lão trọc chết tiệt đó
Từ thiếu niên nhỏ tuổi cho tới Ảnh tử hòa nhập bóng tối, từ lang thang đầu đường đến sát thủ máu lạnh, từng có biết bao nhiêu năm tháng cùng đi qua, giờ lại có người hỏi hắn một câu, ông ấy có đáng để tin tưởng hay không
Ông ta thật sự có còn đáng tin không
Lục Trần nhìn đăm đăm vào con ngươi to lớn kỳ dị giữa khoảng không, vẻ mặt không vui không buồn, bình tĩnh lạ thường, một hồi lâu sau, hắn đáp:
- Ta tin
- Ha ha ha…
Con thú khổng lồ nọ cười khẩy, thân thể to lớn ẩn trong bóng tối hình như lại cử động, khiến mặt đất khẽ rung chuyển
Cứ như rằng có thể sập xuống như một ngọn núi nhỏ, nghiền nát Lục Trần đang bị vây ở giữa
Song “núi” không hề đổ xuống, ngoài mấy tiếng cười nhạo ra, con thú đó cũng chẳng có thêm động thái gì, với Lục Trần cũng chỉ im lặng
Một lúc lâu sau, nó mới nói giọng lãnh đạm:
- Tại sao Thiên Lan không tự đến gặp ta
Trước khi đến đây, hiển nhiên là Lục Trần và Thiên Lan chân quân đã có cuộc trò chuyện rất thấu triệt, vì thế nên chẳng hề do dự về con thú trong bóng tối này, hắn trả lời ngay:
- Ông ấy không đi được
Hiện tại tình hình ở Tiên thành trông thì yên bình, nhưng thực chất sóng ngầm cuồn cuộn, rút một sợi dây sẽ động cả rừng, không thể để xảy ra điều gì sơ hở
Sư phụ ta buộc phải trấn thủ ở Tiên thành, không thể rời đi
Con thú nọ “hừ” một tiếng, rõ ràng không chấp nhận lý do này cho lắm, hoặc là, kỳ thực trong mắt loài thú khổng lồ ở đẳng cấp này, chuyện tranh quyền đoạt lợi mà loài người coi trọng ấy thật nực cười
Có điều ngoài đó ra, nó cũng chẳng có phản ứng gì khác, chỉ hỏi tiếp:
- Vậy ngươi đến đây có việc gì
Lục Trần hít sâu một hơi, Côn Luân ấn trong tay cũng siết chặt hơn, sau đó nói:
- Sư phụ sai ta đến để chuyển lời với ngài, ông ấy nói: Thời điểm đã đến
※※※
Trong thế giới tối tăm, vốn dĩ nhờ có ánh sáng của Côn Luân ấn, cùng đồng tử kỳ dị của con thú khổng kồ nọ và gồm cả cuộc đối thoại giữa Lục Trần và con thú nọ đã thêm chút sức sống cho thế giới vốn lạnh lẽo cô liêu này
Tuy nhiên, sau khi Lục Trần nói ra bốn chữ đó, bỗng nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh dường như chợt thay đổi
Hào quang vẫn là hào quang đó, bóng dáng vẫn là bóng dáng đó, nhưng bầu không khí thì lại hoàn toàn thay đổi trong nháy mắt
Tất cả mọi âm thanh đều biến mất tăm vào khoảnh khắc ấy, thế giới tăm tối này dường như đã chìm vào im lặng hoàn toàn trong khoảnh khắc ấy, một chốc sau, con ngươi như mắt rắn khổng lồ nọ cũng biến mất
Tiếp theo đó, có tiếng sấm thình lình vọng đến trong bóng tối, từ xa đến gần
Sau đó bóng tối bỗng nổi sóng cuồn cuộn, một cái bóng cao lớn như dãy núi khổng lồ xuất hiện trước mắt Lục Trần, gần như không thể nào nhìn bao quát hết toàn bộ, nhưng vào lúc này hào quang vàng của Côn Luân ấn cứ như được cởi bỏ phong ấn, bỗng chốc tỏa sáng rực rỡ khắp phía, chiếu sáng thế giới tăm tối này
Lục Trần nín thở, nhìn chằm chằm về phia trước
Tại điểm giao nhau giữa hào quang sắc vàng rực rỡ và bóng tối vẫn đang cuộn trào, cái bóng đen to lớn đáp xuống, sâu trong đồng tử hắn, phản chiếu một cảnh tượng đáng kinh ngạc
Một con hắc long khổng lồ đến khó hình dung từ từ xuất hiện trước mắt hắn
Tiếng rồng thở hệt như tiếng sấm rền, long trảo to lớn ấn xuống đất, liền có thể nhìn thấy nham thạch rạn nứt
Thứ sinh vật đáng sợ và khủng khiếp này xưa nay không nên tồn tại trên thế gian, vì chúng luôn sở hữu thứ sức mạnh có thể dễ dàng hủy diệt thế giới này
Ở nó dường như còn có thứ hơi thở hoang dã cổ xưa, như thể từ thời viễn cổ đột nhiên xuất hiện ở thời nay
Loài rồng từng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần thoại lần đầu tiên hiện thân trước mặt Lục Trần
- Thời điểm đã đến
Âm thanh ầm ầm đó như tiếng sấm cuộn trào, chậm rãi cuốn qua phía trên đầu Lục Trần, cái đầu to lớn hạ xuống, thứ sáng lên đầu tiên là một đôi mắt, thậm chí Lục Trần còn có thể nhìn ra sự mừng rỡ và hoang mang ánh lên trong đôi mắt đó
Có lẽ nó đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi
Lục Trần nắm chặt Côn Luân ấn trong tay, gật đầu, sau đó nói:
- Phải, thời điểm đã đến
Sư phụ sai ta đến để nói với ngài một tiếng, sau đó còn nói, nếu ngài bằng lòng, thì hãy theo ta đến Tiên thành
※※※
Trong cấm địa ở Thiên Khung Vân Gian, con thanh ngưu đi giữa sương mù, xem bộ chẳng hề sốt ruột
Tuy trước đó nó đưa A Thổ ra khỏi phạm vi màn sương đã làm chậm chút đỉnh, nhưng xem ra nó không hề để tâm điều này, cho dù hiện giờ trong sương vẫn còn một thiếu nữ đang chờ nó đến cứu, thanh ngưu cũng vẫn mang dáng vẻ tràn đầy tự tin
Như thể con trâu này luôn luôn không nhanh không chậm như thế
Nó rảo bước đi
Trên đường đi sương mù tránh lối, không hề gặp phải phản kháng hay trở ngại nào, tất nhiên cũng đừng nói đến chuyện nguy hiểm
Còn màn sương dày đặc đến mức có thể khiến người khác mất phương hướng này với cũng chẳng có tác dụng gì với nó, cùng lắm nó chỉ ngẩng đầu dò hướng trong không khí, sau đó nhanh chóng xác định được phương hướng rồi đi về phía đó
Chẳng mấy chốc sau, nó đã nghe thấy một loạt âm thanh đánh nhau kịch liệt
Hiện giờ kẻ đang giãy giụa trong sương ngoài Bạch Liên ra có thể còn có kẻ khác, thanh ngưu nhìn về hướng đó, qua mấy bước chân, nó liền nhìn thấy bóng dáng Bạch Liên đang dốc hét sức chống lại lũ quái vật trong sương
Một luồng hàn khí ập tới, thanh ngưu dừng chân môt thoáng, đó là hàn khí tỏa ra từ Bạch Liên, tất cả hơi sương ập về phía nàng đều dè chừng với thứ hàn khí này, nhất thời không làm gì được nàng
Có điều, Bạch Liên cũng đang luống cuống tay chân, hơn nữa hơi thở không ổn, sau đó kiệt sức, thêm một lúc nữa là sẽ bó tay chịu thua thôi
Thanh ngưu đi thẳng tới
Trong sương dày lập tức vang lên một loạt những âm thanh gào rít, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ, điên cuồng la hét với con thanh ngưu
Nhưng nó vẫn bỏ ngoài tai, chỉ đi thẳng đến cạnh Bạch Liên
Giữa đường đi có mấy lớp sương hình như nhịn không được đòi cản đường nó, thanh ngưu liền phun mấy ngụm lửa ra đốt trụi
Bạch Liên cũng đã nhìn thấy bóng dáng của con thanh ngưu, nhất là lúc nàng trông thấy hành động của nó, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc và kính sợ
Với một con cự thú mạnh đến thế, nàng chưa từng gặp bao giờ
Con thanh ngưu đi tới gần nàng, sương mù vốn bao vây không ngừng rất phẫn nộ nhưng lại đành lùi đi, để lại một khoảng trống, cuối cùng Bạch Liên cũng thở phào một hơi, chợt người nàng mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất
Con thanh ngưu nhìn nàng, sau đó ra hiệu cho Bạch Liên leo lên lưng mình
Bạch Liên ngẩn người ra, có hơi do dự, dù gì nàng cũng không quen biết gì con thanh ngưu này
Có điều trước mắt là giây phút sinh tử, cũng không cho phép nàng do dự được, bèn nhanh chóng trèo lên
Sau đó, con thanh ngưu liền quay người rời đi
Sương mù xung quanh bám theo ráo riết, nhưng lại không dám tới gần, thi thoảng vọng đến tiếng kêu thê lương phẫn nộ, có vẻ như cực kỳ tức giận
Còn Bạch Liên ở trên lưng nó thì thở phào một hơi, đồng thời thoáng để lộ vẻ mặt phức tạp
Con cự thú này là sinh vật mạnh nhất mà nàng từng gặp trong đời, vượt xa hẳn những ma thú, yêu thú thấp kém mà năm xưa nàng tu luyện Huyết Thực bí pháp
Nàng có hơi bồn chồn bất an
Nàng nghĩ đến vận mệnh lang bạt của bản thân trong mấy năm qua…
Trên cổ bỗng có thứ gì đó nhúc nhích, nàng núi đầu nhìn, phát hiện cái vật trông giống nhánh cây mà mình luôn đeo bên mình trong trận kịch chiến khi nãy không hiểu vì sao mà rơi ra, lúc này đang rủ xuống trước ngực nàng
Nàng nhìn chằm chằm vào nhánh cây trông rất cổ đó, mãi lâu sau không nói tiếng nào
55/ 7
Con chó mực A Thổ cảm thấy đêm nay dài lạ thường, thời gian cũng trôi qua chậm vô cùng
Bất kể là Lục Trần hay con thanh ngưu, sau khi vào trong sương mù thì mãi chẳng có phản ứng gì, mãi lâu sau vẫn chưa quay lại
Có đến mấy lần nó không nhịn được bèn đứng dậy, đi đến rìa vùng sương, định vào trong lần nữa tìm kiếm
Nhưng mỗi lần nó nhớ đến cảnh chật vật của mình trước đó, liền không khỏi rụt chân trở lại
Nếu không nhờ con thanh ngưu cứu giúp, chắc A Thổ đã bị giữ trong sương, không thể thoát ra được rồi
Chỉ có điều A Thổ nhớ lại chuyện khi nãy thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu và không cam lòng, vì lúc ở trong sương, A Thổ có thể cảm thấy sức mạnh của mình kỳ thực không hề thua kém thứ cổ quái ẩn nấp trong sương mù đó, nhưng sở dĩ lâm vào tình cảnh không có sức đánh trả, một là vì đối phương có số lượng quá nhiều, gần như đều ẩn trong sương mù xung quanh, khó lòng phòng bị
Hai chính là vì những động thái giãy giụa của nó đều như đánh vào không khí, hoàn toàn không ra được tí sức nào, nên mới thảm bại đến vậy
Nghĩ tới đây, A Thổ cũng tức tối trong bụng, nhưng bản năng thì vẫn lùi về sau hai bước, sương mù này thực sự có phần cổ quái, nếu có thể phun ra lửa như thanh ngưu thì tốt rồi…
Hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
A Thổ bỗng sững sờ, nó đứng lại, sau đó quay đầu nhìn vào màn sương, có vẻ hơi thảng thốt
Một lát sau, nó từ từ đi tới rìa màn sương, hình như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng hạ quyết tâm, cơ thể cường tráng đứng thẳng, sau đó trong mắt chợt lướt qua một tia màu đen
Trông như một ngọn lửa màu đen
※※※

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.