Thiên Ảnh

Chương 564: Niềm vui nhỏ nhoi




Lục Trần phải mất một lúc khá lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó cân nhắc kỹ càng lời lẽ, cuối cùng vẫn có vẻ không dám khẳng định, kèm theo chút thăm dò, nói với Thiên Lan chân quân:
- Đại khái là… dạo này người sống có thư thái hay không
Có cảm thấy vui không
Thiên Lan chân quân ngẩn người, sau đó thoáng chốc phản ứng lại, có lẽ ông đã phản ứng quá mức rồi
Tên đồ đệ phản nghịch này ban nãy hình như không hề có ý nghĩ quái đản nào, mà chỉ hỏi một câu hết sức bình thường mà thôi, là ông đã đa nghi rồi…
Bầu không khí có phần lúng túng, nhưng có câu này nói chí phải, kẻ mạnh thật sự không lúng túng, cho dù có, cũng có thể đẩy cho người khác
Thế nên, Thiên Lan chân quân rất bình tĩnh đáp:
- À, thế thì hẳn là cũng tạm được
- Cũng tạm được
Tức là sống rất thư thái, rất vui rồi
Lục Trần lại hỏi vặn thêm một câu
Thiên Lan chân quân có phần hơi mất kiên nhẫn, song đối mặt với Lục Trần, dường như ông luôn có sức nhẫn nại đặc biệt hơn người
Thế nên, ông thật sự lại suy nghĩ tiếp, kết quả cũng ngẫm mãi một hồi, gương mặt để lộ ra thần sắc do dự
Chốc lát sau, ông mới nhíu mày, nghiêm mặt nói với Lục Trần:
- Vốn dĩ ta không thấy vậy, nhưng bị con hỏi thế, ta ngẫm kỹ lại, hình như cũng chẳng thật sự có tâm trạng thư thái, vui vẻ, đại khái thì… chỉ là sống qua ngày một cách bình thường vậy thôi
Ông gật đầu, nói với Lục Trần:
- Xem ra ta sống cũng chẳng được tốt lắm
Lục Trần hơi lườm lão, tâm trạng lạ thường vốn đang sục sôi trong lòng bỗng nhiên tan biến ngay lúc này, chỉ cảm thấy đôi phần bất lực, lắc đầu thở dài, nói:
- Thôi bỏ đi, không nói nữa, người tìm con có việc gì vậy
Thiên Lan chân quân nhìn hắn đầy hứng thú, bảo:
- Ừ, gọi con đến đúng là có chút chuyện quan trọng cần nói với con…
Lục Trần liền nghiêm mặt lại, ngồi thẳng lưng hơn, sắc mặt nghiêm nghị
Ai ngờ tiếp theo đó Thiên Lan chân quân lại nói:
- Có điều mấy chuyện đấy tạm thời để đó đã, con nói ta nghe xem rốt cuộc tại sao lại đột nhiên hỏi điều này
Lục Trần ngạc nhiên, hỏi:
- Vừa rồi chẳng phải người nói có chuyện quan trọng cần nói với con sao
- Đúng thế
- Chuyện gấp thì người không nói, lại hỏi về câu vô vị của con khi nãy
Thiên Lan chân quân phản bác:
- Chuyện quan trọng đến mấy ta cũng lo liệu được, sợ cái gì
Nào nào nào, ta thấy hôm nay con có vẻ lạ, không giống ngày thường cho lắm, thế này cũng hiếm thấy, nói ta nghe xem
Nói đến cuối cùng, ông có vẻ tràn trề hứng thú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn lão trọc đầu trước mặt mình, trong lòng Lục Trần bỗng thoáng qua một cảm giác hoang đường quái lạ, chẳng nhẽ lão trọc này thật sự cũng… cũng cảm thấy cô độc ư
Ngẫm lại ngày thường, ông luồn ngồi ở trên cao, đại khái cũng chẳng có bất cứ ai đến gần ông được, cũng chỉ có kẻ xưa nay luôn phản nghịch như hắn là có thể thoải mái nói mấy câu với ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần không nghĩ tiếp nữa, hắn trầm mặc một chốc, rồi nói:
- Cũng chẳng có gì, con chỉ cảm thấy thời gian gần đây sống vô vị quá, có lúc, đến người để nói chuyện cũng chẳng có, chắc là do cảm thấy cô đơn
Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần chằm chằm, Lục Trần bị ông nhìn đến mức dựng tóc gáy, không kìm được hơi bực dọc nói:
- Người nhìn con chằm chằm làm gì
Thiên Lan chân quân bỗng cười lớn ha hả, vừa chỉ vào hắn vừa cười:
- Không ngờ tiểu tử mi cũng có lúc đa sầu đa cảm thế này, buồn cười, buồn cười quá
Lục Trần trợn trừng mắt, cũng chẳng thèm phản bác, không nói tiếng nào
Thiên Lan chân quân cười một lúc, rồi lại bảo Lục Trần:
- Đừng nói lung tung nữa được không, năm xưa con ẩn thân trong Ma giáo mười năm, lúc đó chẳng lẽ cũng có người để nói câu thật lòng sao, lại chẳng phải sống như thế cho đến bây giờ
Lục Trần ngẫm nghĩ, đáp:
- Người nói đúng
Thiên Lan chân quân cười nói:
- Đúng chứ
Lục Trần nói:
- Có lẽ chính vì đã từng nếm trải mùi vị đó, nên bây giờ con mới cực kỳ sợ phải sống tiếp những ngày tháng như vậy
Nụ cười của Thiên Lan chân quân hơi nhạt đi, chốc sau ông khẽ nói:
- Con đang trách ta đấy à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần lắc đầu:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.