Sau khi chào hỏi, Lục Trần và lão Mã vẫn đứng trên cây, Trần Hác đứng nguyên tại chỗ nhưng không nhìn nhau
Lục Trần không có ý định xuống dưới, Trần Hác không có ý định trèo lên cây
Hơn nữa sau khi đứng đó được một lúc, Trần Hác hình như cảm thấy nơi này không ổn cho lắm, bèn đi sang phía khác, nhanh chóng di chuyển đến vị trí khác trong đám đông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy người nhìn có vẻ bình thường phía sau lưng y cũng đi theo như cái bóng
Nhìn thấy mấy người đó đã đi xa, lão Mã khẽ hừ một tiếng
Lục Trần nhíu mày hỏi:
- Sao vậy
Lão Mã nói:
- Tên này dã tâm không nhỏ, không cam chịu đứng dưới trướng người khác quá lâu, tương lai có thể sẽ là một mối họa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần bật cười, quay đầu nhìn sang lão Mã:
- Không ngờ ông cũng tu luyện được thuật đọc tâm rồi
Nào nào nào, nói rõ ràng ta nghe xem, chỉ mới chớp mắt mà ông làm cách nào nhìn ra được vậy
Lão Mã nghiêm mặt nói:
- Chúng ta đứng trên cành cây này, hắn đứng dưới đã cảm thấy khó chịu, chẳng thà bỏ đi còn hơn, có thể thấy trong lòng bất mãn
Lục Trần vừa cười vừa lắc đầu:
- Cái lão này, đừng bảo là người ta cướp lợi từ tay ông nên ông ghi hận hắn đấy chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tất nhiên là ta không ưa hắn
Lão Mã cũng thẳng thắn thừa nhận, có điều lại tỏ ra trịnh trọng ra mặt,
- Hắn đối với ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng hiện giờ thân phận của ngươi rành rành ra đó, hắn bỏ ngươi để về phe Huyết Oanh, chẳng những không bị trừng phạt, ngược lại còn giành được đại sự
Chuyện này để người ngoài biết được, thì họ sẽ nghĩ thế nào
Lục Trần im lặng một lúc, sau đó tự mỉa mai một câu:
- Có lẽ là cảm thấy ta đã thất sủng trước mặt lão trọc rồi chăng
Lão Mã hừ lạnh một tiếng, không nói gì
Trong lần chạm mặt ngẫu nhiên đó, hai bên đều rất khách khí thân thiện, nhưng mọi người cũng đều có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa hai bên đã khác trước rồi
Sau khi Trần Hác bị Lục Trần dùng kế ép quay đầu về phe Chân Tiên minh, có thể thấy y cũng là một kẻ thức thời, ngay lập tức quy hàng Lục Trần, bôn ba vì hắn, đồng thời hết sức quan tâm đến việc truy sát Ma giáo
Nói cho dễ nghe thì là bỏ tà theo chính, còn nói khó nghe thì đại khái là trở mặt vô tình
Tất nhiên, kế sách của Lục Trần bức ép y cũng có phần quá đáng
Sau khi trở thành tử địch của Ma giáo, Trần Hác cũng không còn nhiều đường để đi nữa
Nhưng nay thế sự đã khác, với Lục Trần, Trần Hác hình như cũng chỉ còn lại hòa khí ngoài mặt, lúc này đứng dưới cây ngước lên nhìn hình như cũng có vẻ không vui
Vậy nếu sau này y công thành doanh toại, có chút thế lực, thì khi ấy lúc đối mặt với Lục Trần, liệu có nhớ đến việc Lục Trần từng ám hại y
- Ở cái nơi tệ hại như Chân Tiên minh này, muốn sống yên ổn thật sự quá khó…
Lục Trần bỗng nhiên mắng một câu
Lão Mã ở một bên thở dài, đưa tay vỗ vai hắn, sau đó nói giọng đồng cảm:
- Ta hiểu tâm trạng của ngươi, cũng rất thông cảm với ngươi…
- Phí lời, cả Thiên Long sơn đều biết ông với ta cùng một giuộc
Kẻ khác muốn đối phó với ta, trước khi giết thì phải tiêu diệt ông trước cái đó
Lục Trần cắt ngang lời an ủi của lão Mã một cách rất “khách sáo”
Lão Mã biến sắc, sau đó cũng thầm mắng một câu đại loại như là “khốn nạn”, có điều hai người này đều đã ở trong cái Chân Tiên minh khốn kiếp này nhiều năm, nên họ cũng nhanh chóng gạt đi được những cảm xúc nhàm chán vô dụng ấy, bắt đầu nghiêm túc thảo luận cách giải quyết về sau
- Nhìn ông lấm la lấm lét, lại đăm chiêu suy nghĩ vậy, chắc là đã nảy ra chủ ý xấu xa nào rồi
Lục Trần nhìn lão Mã, nghiêm mặt nói
Lão Mã liếc Lục Trần một cái khinh bỉ, sau đó nói:
- Mấy chuyện ngươi từng làm còn ác hơn ta nhiều
Dù sao thì việc đã đến nước này, chi bằng ra tay trước là hơn
Lục Trần không nghĩ nhiều, liền lắc đầu nói:
- Thời gian này ngoan ngoãn đi, đừng làm xằng làm bậy
Lục Trần nhíu mày nói:
- Đợi hắn đi xa tới tận Tây Lục thì khó nhằn lắm
Lục Trần thản nhiên nói:
- Vẫn chưa tới mức sinh tử thù địch, cứ xem thế nào đã, đừng nóng vội
Hơn nữa gần đây Chân Tiên minh không được yên bình lắm, cứ im lặng quan sát xem