Thiên Ảnh

Chương 588: Thăm hỏi nửa đêm




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần và lão Mã đứng ngoài căn nhà trước kia Tô Thanh Quân từng ở gọi cửa rất lâu, nhưng trong nhà lại không hề có động tĩnh gì
Cánh cửa sổ cũng đóng kín không lọt gió, với tình hình này, hiển nhiên một là người trong nhà căn bản không muốn gặp họ, hai là trong nhà căn bản chẳng có người
Hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều có vẻ khó coi, vì đây đã không phải là lần đầu họ đến tìm Bạch Liên mà chẳng được kết quả
Từ hôm đó, trong lúc nói chuyện họ nhớ ra đã lâu không nhìn thấy Bạch Liên
Đây đã là lần thứ ba họ đến , nhưng lần nào cũng gặp phải cánh cửa đóng chặt
Một hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, Bạch Liên có việc ra ngoài, không gặp được, nhưng ba lần liên tiếp không gặp được, hơn nữa Lục Trần và lão Mã đều là người hành sự chặt chẽ, trước đó cũng đã âm thầm nghe ngóng được, thời gian qua trong Phù Vân ti căn bản chẳng có ai gặp được Bạch Liên
Vì thế, một là suốt thời gian qua Bạch Liên hoàn toàn không ra ngoài, tự nhốt mình trong nhà một cách khó hiểu, hai là có chuyện gì đó mà họ không biết đã xảy ra
Lão Mã nhìn qua Lục Trần, thấp giọng nói:
- Có gì đó không đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần gật đầu, đồng thời cũng hiểu ý tuy chưa nói nhưng đã quá rõ ràng trong lời của lão Mã, sau chút trầm ngâm, hắn bèn gật đầu nói:
- Vào trong xem sao
Cửa khóa chặt, có điều đây chỉ là một căn nhà bình thường, không phải kiểu pháp trận mạnh, hoặc động phủ tiên gia giăng có cơ quan bảo vệ
Với người đã ở nhiều năm trong thế giới bóng tối như hai người họ mà nói, chút chướng ngại này cũng chẳng khác không có là mấy
Lão Mã gật đầu, đi tới đứng trước cửa, đưa người chặt lên hai tay mình, đồng thời, Lục Trần mạt bình thản và hết sức tự nhiên đi tới sau lưng ông, quay lưng lại lão Mã, mặt hướng ra đường, liếc nhìn xung quanh
Vì hai lần công cốc trước, để gặp được Bạch Liên nên lần này họ cố tình chọn buổi tối, lúc mà rất có thể ở nhà, nên ngoài đường không hề có bóng người qua lại
Lão Mã đứng nguyên tại chỗ bất động, vì người che khuất nên cũng chẳng nhìn thấy ông làm gì, nhưng một chốc sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục, phía sau cửa có tiếng lạch cạch, giống như thứ gì đó rơi xuống đất
Lão Mã thở phào một hơi, dùng tay đẩy, cánh cửa vang lên một tiếng “két”, rồi mở ra
Một luồng gió mát rượi thổi qua người họ, Lục Trần và Lão Mã đều nhíu mày, sau đó đi vào trong
Trong nhà vẫn hơi mờ tối, nhưng tất cả đều bày ngay trước mắt họ, sau khi nhìn quanh một vòng, họ đã có được câu trả lời
- Trong nhà không có người
Lão Mã trầm giọng nói
Lục Trần đi đến cạnh bàn, tiện tay sờ qua mặt bàn, thoáng liếc qua, điềm nhiên nói:
- Hẳn là đã mấy ngày không có ai quét dọn chỗ này rồi
Lão Mã nhìn quanh, nói:
- Đồ đạc trong nhà đều nguyên vẹn, bày biện ngăn nắp, không có ai động thủ ở đây
Lục Trần gật đầu, im lặng một lúc rồi nói:
- Là cô ta tự rời khỏi đây, sau đó không quay lại nữa
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó chìm vào im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
※※※
Vì sự tồn tại của cảnh tưởng biển máu quái dị quỷ dị trên bầu trời, mà cảnh tượng Tiên thành và Thiên Long sơn hiện tại trở nên hết sức quái gở
Ban ngày ánh sáng bị biển máu trên trời ngăn che, nên có rất nhiều nơi cực kỳ tối tăm, nhưng đến đêm khuya khi mà bình thường đều tối đen im lặng, rất nhiều nơi lại sáng sủa hơn bình thường bởi thứ hào quang đỏ thẫm quỷ dị tỏa ra từ cảnh tưởng biển máu quái dị trên trời
Lục Trần và lão Mã đi trên đường, hào quang đỏ thẫm tỏa xuống người họ, đến khuôn mặt trông dường như cũng mang sắc đỏ
Bình thường vào giờ này, con đường này đáng nhẽ phải tối om, nhưng bây giờ lại có thể trông rõ mồn một cảnh tượng xung quanh, có điều do thứ gì cũng được quết lên một lớp màu đỏ, nên trông có phần đáng sợ
Đi được một hồi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng:
- Ông về trước đi, ta đến điện Côn Luân một chuyến
Lão Mã ngạc nhiên, lập tức động não suy nghĩ, chốc sau nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì
Lục Trần đáp:
- Bạch Liên có thân phận đặc biệt, tuy bình thường không được lão trọc ưa gì, nhưng chỉ cần Phù Vân ti và lão trọc không thất thế, và cô ta không đi gây hấn với mấy lão già Hóa Thần chân quân kia, thì trong Chân Tiên minh chẳng ai dám động đến cô ta
Người duy nhất có ý nghĩ đó…
Nói đến đây, Lục Trần dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng lão Mã đã hiểu ý hắn, nhíu mày chặt hơn nữa
Ông nhìn Lục Trần, nói:
- Ngươi nói có thể không sai, nhưng ngươi cứ thế này qua đó tìm chân quân là có ý gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn chất vấn lão nhân gia vì Bạch Liên
Ông hừ lạnh một tiếng:
- Đừng trách ta nói ông, ngày thường đâu thấy ngươi có tình nghĩa sâu đậm với nó như thế
Lục Trần trầm mặc một lát, rồi lắc đầu:
- Ông nhầm rồi, ta không hề nghĩ là lão trọc làm
Chỉ là cô ta là người mà lão trọc khâm định, ta nhất định phải qua đó xác nhận với ông ấy, nếu nhỡ như… đến lão trọc cũng không biết Bạch Liên xảy ra chuyện, thì việc này phải cẩn thận điều tra rồi đây
Lão Mã ngỡ ngàng, rồi gật đầu, quả đúng vậy, Bạch Liên là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân, tuy do tranh giành phe phái trong tông môn mà không được Thiên Lan chân quân yêu quý, nhưng về danh phận thì vẫn là nữ sư điệt của ông
Chỉ dưa vào điều này, Thiên Lan chân quân cũng tuyệt đối không thể để cho nàng xảy ra chuyện
Mặc dù có hơi mỉa mai, nhưng Bạch Liên giờ giống một cái miếu thờ hơn, Thiên Lan chân quân muốn phá hủy lúc nào cũng được, nhưng người khác thì tuyệt đối không được làm
※※※
Lão Mã đi về trước, Lục Trần chuyển hướng đi về phía điện Côn Luân, đồng thời bắt đầu nhớ lại dáng vé của thiếu nữ Bạch Liên
Nói thật, trong số những nữ tử mà hắn quen biết, Bạch Liên thực sự là một người rất đặc biệt, nàng và Lục Trần luôn ở trạng thái địch ta khó phân, quan hệ giữa hai người cũng nửa gần nửa xa, thậm chí đã từng có mấy lần, họ còn động thủ với nhau, có điều chưa tới mức chí mạng
Đối với nữ tử xinh đẹp nhưng lòng dạ tàn nhẫn này, tất nhiên Lục Trần không có tình ý nam nữ gì, ít nhất bản thân hắn căn bản không hề nghĩ theo hướng đó
Nhưng không biết tại sao, sau khi phát hiện điểm bất thường của Bạch Liên, hắn gần như không nghĩ ngợi đã quyết định phải điều tra ngay
Đây là vì lý do gì
Chẳng lẽ là vì cô nương đó xinh đẹp ư
Trời sinh có được một gương mặt kiều diễm thì sẽ có ưu thế hơn hẳn những người xấu xí sao
Trong lòng Lục Trần không kìm được bật cười, gạt bỏ những suy nghĩ vô vị này đi, hắn nghĩ mình với Bạch Liên hẳn vẫn chẳng có gì đáng kể, ít nhất hiện giờ hắn không hề căng thẳng
Cứ thế, hắn đi tới trước điện Côn Luân, sau khi thông báo, tuy giờ đã khuya, nhưng mệnh lệnh của Thiên Lan chân quân vẫn được truyền ra nhanh chóng là cho hắn vào, từ đó cũng có thể nhìn ra, với Thiên Lan chân quân, quả thực Lục Trần có địa vị hơn hẳn người thường
Lúc Lục Trần bước vào điện Côn Luân, liền nhìn thấy Thiên Lan chân quân ngồi trong đại điện đăm chiêu, tuy đêm đã khuya, nhưng có vẻ như vị chân quân đầu trọc này vẫn chưa hề buồn ngủ
Lục Trần cũng chẳng quanh co lòng vòng, liền đi thẳng tới, ngồi xuống cạnh ông, sau đó nói:
- Bạch Liên mất tích rồi, con không tìm thấy cô ta
Thần sắc trên mặt Thiên Lan chân quân trông chẳng có gì thay đổi, ông chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn
Lục Trần hít sâu một hơi, nói:
- Là người giết cô ta sao
60/ 6
Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần một lúc, sau đó nói bình thản:
- Ta không hạ lệnh như vậy, gần đây cũng không có ý đó
Câu nói này của ông có phần kỳ lạ, về ý thì hình như trùng lặp, nhưng Lục Trần đã hiểu rồi, bèn im lặng gật đầu
Với quyền thế và địa vị hiện nay của Thiên Lan chân quân, mở miệng nói một câu là ắt có thể phán quyết sinh tử của người khác, nhưng nếu đôi khi có ý định giết người lại không tiện
Song cũng có rất nhiều cách có thể không nói, chỉ cần cho người bên cạnh hiểu ý thì sẽ có vô số kẻ giúp ông làm chuyện này
Thiên Lan chân quân nói rõ ràng không có ý định giết Bạch Liên, ít nhất là gần đây thì không có, điều đó rất quan trọng
Chỉ cần như vậy, tuy trong lòng Lục Trần vừa giảm bớt lo âu đi một chút, thì lại lập tức phải cau mày
Nếu không phải việc làm của phía Thiên Lan chân quân, thì Bạch Liên đã đi đâu
Lục Trần cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó cảm giác được ánh mắt của Thiên Lan chân quân đang nhìn mình
Chần chừ một lúc, hắn bèn thản nhiên kể cho ông toàn bộ quá trình mình đi tìm Bạch Liên, cuối cùng khẽ giọng nói:
- Chuyện này con cảm thấy có gì đó rất lạ, nên vẫn phải đến nói với người một tiếng
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, bỗng nhiên cười, dường như chẳng hề quan tâm tới vận mệnh của Bạch Liên, mà chỉ nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, mỉm cười bảo:
- Con làm vậy là nghi ngờ ta ư
Không sợ ta nổi giận hả
Lục Trần lắc đầu:
- Con không nghi ngờ người, con đến đây chỉ để xác nhận với người thôi
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu người mà có ý động đến cô ta, thì cô ta ắt phải chết, đồng thời, cũng sẽ chẳng để lại nhiều dấu vết đến thế
Thiên Lan chân quân bật cười:
- Con cũng có lòng tin với ta quá nhỉ
Lục Trần nói:
- Dù sao thì người cũng nuôi dạy con, trong thiên hạ chắc cũng chẳng có ai hiểu sự lợi hại của người hơn con đâu
Thiên Lan chân quân nói:
- Xem ra mấy năm qua con không ở cạnh ta, những bản lĩnh khác tiến bộ hơn thì thôi bỏ đi, còn công phu nịnh hót này đúng là lợi hại, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, khá hơn ta hồi trẻ
Lục Trần hơi cúi đầu, nói:
- Quá khen rồi, lúc trước khi còn ở trong Ma giáo, để có thể sinh tồn, nên con tự học được thôi
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi cứng lại, rồi trở về trạng thái bình thường, sau một thoáng trầm ngâm, ông nói:
- Con chờ một lát
Trước mặt Lục Trần, Thiên Lan chân quân đứng dậy lên tiếng gọi thuộc hạ canh bên ngoài đại điện vào, lệnh cho gọi Huyết Oanh của Phù Vân ti đến đây
Lục Trần vô thức nhìn ra bầu trời bên ngoài đại điện, chỉ thấy sóng máu cuồn cuộn trên trời đêm, hào quang đỏ thẫm phủ khắp bầu trời, tuy là đêm khuya, nhưng hình như chẳng khác ban ngày là mấy
※※※
Giờ này dĩ nhiên không phải là thời điểm tốt để gặp mặt nói chuyện phiếm, nếu người bình thường mà đi quấy rầy bằng hữu vào giờ này, là người khác thì chắc sẽ trở mặt, thuận tiện mắng thêm mấy câu đầu óc có vấn đề này nọ
Nhưng lúc trông Thiên Lan chân quân ra lệnh, thần sắc lại thản nhiên, dường như tất cả đều là điều hết sức bình thường
Có lẽ trong mắt ông, thế gian này, cả thế giới này đều nên chuyển động quanh trung tâm là ông chăng
Ông chưa bao giờ quan tâm, hoặc là cân nhắc về tâm trạng và suy nghĩ của phần lớn mọi người xung quanh mình
Ông chỉ làm việc mình muốn làm, nhưng đáng sợ nhất là, qua từng ấy năm tới giờ, những thành tựu ông đạt được, sức mạnh mà ông sở hữu, danh tiếng và quyền thế của ông lại khiến tất cả những điều ấy đều trở thành lẽ đương nhiên
Lục Trần hơi cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu lúc này Huyết Oanh đã ngủ rồi, đang nằm trong chăn thì đột nhiên bị người ta đánh thức, rồi lại bị buộc phải tức tốc chạy tới đây, trong lòng nàng có cảm giác như thế nào
Liệu nàng có thầm mắng mỏ lão trọc này điên rồ, đầu óc có vấn đề hay không
đột nhiên Lục Trần rất tò mò về điều này
hiện nay Chân Tiên minh ngày một cồng kềnh to béo, rất nhiều đường khẩu có hiệu suất làm việc đã càng lúc càng sa sút, lề mề uể oải, nhưng không bao gồm cả Phù Vân ti
Bao nhiêu năm đổ máu chiến đấu với Ma giáo, còn nằm dưới sự quản thúc mạnh mẽ của vị lãnh tụ khác người như Thiên Lan chân quân, Phù Vân ti vẫn giữ hào khí tinh anh
Còn Huyết Oanh với tư cách là Đường chủ Đường khẩu mạnh nhất Chân Tiên minh, quả nhiên luôn tự mình nêu gương
Sau khi mệnh lệnh của Thiên Lan chân quân phát ra không lâu, cùng lắm chưa tới một khắc, nàng đã vội vã chạy đến điện Côn Luân
Có người đã căn dặn sẵn nếu Huyết Oanh đến thì không cần thông báo, để nàng vào thẳng luôn, nên Huyết Oanh đi rất nhanh, thần sắc còn có vẻ hấp tấp, xem bộ có phần lo lắng về phía Thiên Lan chân quân hoặc là có chuyện lớn nào đó hết sức cấp bách
Có điều, lúc nàng vào đại điện Côn Luân nhìn thấy Lục Trần cũng đang ngồi ở đấy, còn để lộ chút thần sắc lạ thường trên mặt
Trong một thời gian rất dài ở quá khứ, người có thể làm việc, thuyết pháp cùng Thiên Lan chân quân vào lúc đêm khuya thế này, thường chỉ có một mình nàng
Huyết Oanh hít sâu một hơi, để lộ nụ cười mỉm, cứ như bỗng chốc đã hoàn toàn quên hết chuyên không vui mấy ngày trước
Nàng gật đầu chào Lục Trần trước, sau đó đối mặt với Thiên Lan chân quân, nghiêm chỉnh hành lễ, khẽ giọng nói:
- Đại nhân, ngài có việc tìm thuộc hạ
Thiên Lan chân quân gật đầu, song chẳng nói gì, mà chỉ qua Lục Trần
Nhìn thấy ánh mắt có phần kinh ngạc của Huyết Oanh chuyển sang, Lục Trần cũng hết cách, đành kể lại chuyện về Bạch Liên
Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm quan sát thần sắc trên mặt Huyết Oanh
Dù gì thì trên Thiên Long sơn này, Huyết Oanh có địa vị đặc biệt, gần đây nàng lại ở hoàn cảnh khá nhạy cảm, mà trên tay còn nắm giữ một lực lượng mạnh đến thế, nếu nói nàng muốn làm gì đó, thì Lục Trần cũng không chắc có thể ngăn cản được người phụ nữ này
Đại khái chỉ có Thiên Lan chân quân mới có thể hoàn toàn trấn áp được nàng
Huyết Oanh nghe xong lời của Lục Trần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại tỏ ra suy tư, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy Thiên Lan chân quân ở một bên lại chậm rãi gọi Huyết Oanh một tiếng
- Huyết Oanh
- Có thuộc hạ
Huyết Oanh vẻ mặt cung kinh, hành lễ với Thiên Lan chân quân
Thiên Lan chân quân nói:
- ta giao cho ngươi âm thầm trông giữ Bạch Liên đúng không
Lục Trần thầm giật mình
Huyết Oanh gật đầu đáp:
- Vâng, thuộc hạ đã sắp xếp người canh chừng cô ta
Thời gian trước khi cô ta có động tĩnh khác thường, đã bị chúng thuộc hạ cản lại
Có điều từ sau khi ngài đồng ý cho cô ta đi Côn Luân sơn một chuyến, rồi trở về Tiên thành, hình như cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều
Hơn nữa ngài căn dặn chỉ không cho phép cô ta tự ý rời Tiên thành, ngày thường cũng không cấm cản, nên người của thuộc hạ cũng buông lỏng chút ít, chỉ khi đến gần rìa Tiên thành thì mới lộ diện, còn những lúc khác hẳn là đã sơ ý rồi
Nàng nghiêm mặt, nhìn Thiên Lan chân quân nói:
- Chuyện này là do thuộc hạ tắc trách, xin ngài hãy cho thuộc hạ mấy ngày, giờ thuộc hạ sẽ sắp xếp bên dưới, nhất định sẽ tìm ra tung tích của Bạch Liên để bẩm báo cho ngài
Thiên Lan chân quân thản nhiên nói:
- Những chuyện khác để sau này nói, giờ hãy đi hỏi xem lần cuối cùng trông thấy Bạch Liên là ở đâu, dạo gần đây nó có tiếp xúc với những ai, kiểm tra cho kỹ vào
Huyết Oanh gật đầu nói:
- Vâng
Nói xong đứng dậy, nhanh chân lui khỏi đại điện
Ngồi một bên, suốt cả quá trình không thốt một lời nào, Lục Trần nhíu mày nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.