Thiên Ảnh

Chương 589: Trăng mờ gió rít




Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần một lúc, sau đó nói bình thản:
- Ta không hạ lệnh như vậy, gần đây cũng không có ý đó
Câu nói này của ông có phần kỳ lạ, về ý thì hình như trùng lặp, nhưng Lục Trần đã hiểu rồi, bèn im lặng gật đầu
Với quyền thế và địa vị hiện nay của Thiên Lan chân quân, mở miệng nói một câu là ắt có thể phán quyết sinh tử của người khác, nhưng nếu đôi khi có ý định giết người lại không tiện
Song cũng có rất nhiều cách có thể không nói, chỉ cần cho người bên cạnh hiểu ý thì sẽ có vô số kẻ giúp ông làm chuyện này
Thiên Lan chân quân nói rõ ràng không có ý định giết Bạch Liên, ít nhất là gần đây thì không có, điều đó rất quan trọng
Chỉ cần như vậy, tuy trong lòng Lục Trần vừa giảm bớt lo âu đi một chút, thì lại lập tức phải cau mày
Nếu không phải việc làm của phía Thiên Lan chân quân, thì Bạch Liên đã đi đâu
Lục Trần cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó cảm giác được ánh mắt của Thiên Lan chân quân đang nhìn mình
Chần chừ một lúc, hắn bèn thản nhiên kể cho ông toàn bộ quá trình mình đi tìm Bạch Liên, cuối cùng khẽ giọng nói:
- Chuyện này con cảm thấy có gì đó rất lạ, nên vẫn phải đến nói với người một tiếng
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, bỗng nhiên cười, dường như chẳng hề quan tâm tới vận mệnh của Bạch Liên, mà chỉ nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, mỉm cười bảo:
- Con làm vậy là nghi ngờ ta ư
Không sợ ta nổi giận hả
Lục Trần lắc đầu:
- Con không nghi ngờ người, con đến đây chỉ để xác nhận với người thôi
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu người mà có ý động đến cô ta, thì cô ta ắt phải chết, đồng thời, cũng sẽ chẳng để lại nhiều dấu vết đến thế
Thiên Lan chân quân bật cười:
- Con cũng có lòng tin với ta quá nhỉ
Lục Trần nói:
- Dù sao thì người cũng nuôi dạy con, trong thiên hạ chắc cũng chẳng có ai hiểu sự lợi hại của người hơn con đâu
Thiên Lan chân quân nói:
- Xem ra mấy năm qua con không ở cạnh ta, những bản lĩnh khác tiến bộ hơn thì thôi bỏ đi, còn công phu nịnh hót này đúng là lợi hại, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, khá hơn ta hồi trẻ
Lục Trần hơi cúi đầu, nói:
- Quá khen rồi, lúc trước khi còn ở trong Ma giáo, để có thể sinh tồn, nên con tự học được thôi
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi cứng lại, rồi trở về trạng thái bình thường, sau một thoáng trầm ngâm, ông nói:
- Con chờ một lát
Trước mặt Lục Trần, Thiên Lan chân quân đứng dậy lên tiếng gọi thuộc hạ canh bên ngoài đại điện vào, lệnh cho gọi Huyết Oanh của Phù Vân ti đến đây
Lục Trần vô thức nhìn ra bầu trời bên ngoài đại điện, chỉ thấy sóng máu cuồn cuộn trên trời đêm, hào quang đỏ thẫm phủ khắp bầu trời, tuy là đêm khuya, nhưng hình như chẳng khác ban ngày là mấy
※※※
Giờ này dĩ nhiên không phải là thời điểm tốt để gặp mặt nói chuyện phiếm, nếu người bình thường mà đi quấy rầy bằng hữu vào giờ này, là người khác thì chắc sẽ trở mặt, thuận tiện mắng thêm mấy câu đầu óc có vấn đề này nọ
Nhưng lúc trông Thiên Lan chân quân ra lệnh, thần sắc lại thản nhiên, dường như tất cả đều là điều hết sức bình thường
Có lẽ trong mắt ông, thế gian này, cả thế giới này đều nên chuyển động quanh trung tâm là ông chăng
Ông chưa bao giờ quan tâm, hoặc là cân nhắc về tâm trạng và suy nghĩ của phần lớn mọi người xung quanh mình
Ông chỉ làm việc mình muốn làm, nhưng đáng sợ nhất là, qua từng ấy năm tới giờ, những thành tựu ông đạt được, sức mạnh mà ông sở hữu, danh tiếng và quyền thế của ông lại khiến tất cả những điều ấy đều trở thành lẽ đương nhiên
Lục Trần hơi cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu lúc này Huyết Oanh đã ngủ rồi, đang nằm trong chăn thì đột nhiên bị người ta đánh thức, rồi lại bị buộc phải tức tốc chạy tới đây, trong lòng nàng có cảm giác như thế nào
Liệu nàng có thầm mắng mỏ lão trọc này điên rồ, đầu óc có vấn đề hay không
đột nhiên Lục Trần rất tò mò về điều này
hiện nay Chân Tiên minh ngày một cồng kềnh to béo, rất nhiều đường khẩu có hiệu suất làm việc đã càng lúc càng sa sút, lề mề uể oải, nhưng không bao gồm cả Phù Vân ti
Bao nhiêu năm đổ máu chiến đấu với Ma giáo, còn nằm dưới sự quản thúc mạnh mẽ của vị lãnh tụ khác người như Thiên Lan chân quân, Phù Vân ti vẫn giữ hào khí tinh anh
Còn Huyết Oanh với tư cách là Đường chủ Đường khẩu mạnh nhất Chân Tiên minh, quả nhiên luôn tự mình nêu gương
Sau khi mệnh lệnh của Thiên Lan chân quân phát ra không lâu, cùng lắm chưa tới một khắc, nàng đã vội vã chạy đến điện Côn Luân
Có người đã căn dặn sẵn nếu Huyết Oanh đến thì không cần thông báo, để nàng vào thẳng luôn, nên Huyết Oanh đi rất nhanh, thần sắc còn có vẻ hấp tấp, xem bộ có phần lo lắng về phía Thiên Lan chân quân hoặc là có chuyện lớn nào đó hết sức cấp bách
Có điều, lúc nàng vào đại điện Côn Luân nhìn thấy Lục Trần cũng đang ngồi ở đấy, còn để lộ chút thần sắc lạ thường trên mặt
Trong một thời gian rất dài ở quá khứ, người có thể làm việc, thuyết pháp cùng Thiên Lan chân quân vào lúc đêm khuya thế này, thường chỉ có một mình nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huyết Oanh hít sâu một hơi, để lộ nụ cười mỉm, cứ như bỗng chốc đã hoàn toàn quên hết chuyên không vui mấy ngày trước
Nàng gật đầu chào Lục Trần trước, sau đó đối mặt với Thiên Lan chân quân, nghiêm chỉnh hành lễ, khẽ giọng nói:
- Đại nhân, ngài có việc tìm thuộc hạ
Thiên Lan chân quân gật đầu, song chẳng nói gì, mà chỉ qua Lục Trần
Nhìn thấy ánh mắt có phần kinh ngạc của Huyết Oanh chuyển sang, Lục Trần cũng hết cách, đành kể lại chuyện về Bạch Liên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm quan sát thần sắc trên mặt Huyết Oanh
Dù gì thì trên Thiên Long sơn này, Huyết Oanh có địa vị đặc biệt, gần đây nàng lại ở hoàn cảnh khá nhạy cảm, mà trên tay còn nắm giữ một lực lượng mạnh đến thế, nếu nói nàng muốn làm gì đó, thì Lục Trần cũng không chắc có thể ngăn cản được người phụ nữ này
Đại khái chỉ có Thiên Lan chân quân mới có thể hoàn toàn trấn áp được nàng
Huyết Oanh nghe xong lời của Lục Trần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại tỏ ra suy tư, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy Thiên Lan chân quân ở một bên lại chậm rãi gọi Huyết Oanh một tiếng
- Huyết Oanh
- Có thuộc hạ
Huyết Oanh vẻ mặt cung kinh, hành lễ với Thiên Lan chân quân
Thiên Lan chân quân nói:
- ta giao cho ngươi âm thầm trông giữ Bạch Liên đúng không
Lục Trần thầm giật mình
Huyết Oanh gật đầu đáp:
- Vâng, thuộc hạ đã sắp xếp người canh chừng cô ta
Thời gian trước khi cô ta có động tĩnh khác thường, đã bị chúng thuộc hạ cản lại
Có điều từ sau khi ngài đồng ý cho cô ta đi Côn Luân sơn một chuyến, rồi trở về Tiên thành, hình như cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều
Hơn nữa ngài căn dặn chỉ không cho phép cô ta tự ý rời Tiên thành, ngày thường cũng không cấm cản, nên người của thuộc hạ cũng buông lỏng chút ít, chỉ khi đến gần rìa Tiên thành thì mới lộ diện, còn những lúc khác hẳn là đã sơ ý rồi
Nàng nghiêm mặt, nhìn Thiên Lan chân quân nói:
- Chuyện này là do thuộc hạ tắc trách, xin ngài hãy cho thuộc hạ mấy ngày, giờ thuộc hạ sẽ sắp xếp bên dưới, nhất định sẽ tìm ra tung tích của Bạch Liên để bẩm báo cho ngài
Thiên Lan chân quân thản nhiên nói:
- Những chuyện khác để sau này nói, giờ hãy đi hỏi xem lần cuối cùng trông thấy Bạch Liên là ở đâu, dạo gần đây nó có tiếp xúc với những ai, kiểm tra cho kỹ vào
Huyết Oanh gật đầu nói:
- Vâng
Nói xong đứng dậy, nhanh chân lui khỏi đại điện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngồi một bên, suốt cả quá trình không thốt một lời nào, Lục Trần nhíu mày nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.