Thiên Ảnh

Chương 600: Cứu người




Từ lúc bắt đầu xông vào hậu viện từ tiền viện, ngay lập tức đã chạm phải đòn tấn công của gã huyết nhân quái dị này
Có thể nói cho tới lúc này, Lục Trần mới lần đầu quan sát tình hình xung quanh
Đập vào mắt toàn là một màu đỏ thẫm
Có lẽ do lời nguyền bẩm sinh của trăng máu trên trời kia mà ở nơi huyết quang chiếu rọi, chung quy vẫn không tránh được tai ương từ huyết quang
Hậu viện từng yên ắng này, giờ đây đã hoàn toàn bị quét đầy máu tươi, cảnh tượng đó thê lương nhức mắt đến lạ, khiến người ta phải kinh tâm động phách
Nhỡ người bình thường nhát gan mà nhìn thấy, e là sẽ ngất lịm ngay tại chỗ
Nhưng Lục Trần không phải là người bình thường, những cảnh tượng khủng khiếp đáng sợ mà hắn từng chứng kiến đã nhiều vô số kể rồi
Do vậy căn bản hắn chẳng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng thê lương ấy, ngược lại còn ngay lập tức đoán được, căn nhà này trông lộn xộn và ghê gớm tới mức khắp nơi đều là máu
Nhưng trông nó cứ như một trận thế, hơn nữa lại còn khá quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi
Sau đó hắn liền nhìn thấy giữa máu tươi nửa như trận pháp nửa như không ấy, tại một góc trong hậu viện, có một chỗ nhìn như cái giếng nước
Tất nhiên, quanh giếng hiện giờ cũng gần như bị bao phủ bởi máu, nhưng trên thành giếng, giữa máu đổ ròng ròng đó, lại có một người đang ngồi ở đấy
Mới nhìn dáng người của nàng nhỏ nhắn, trên người cũng lấm đầy máu, nhưng khác với gã huyết nhân kia ở chỗ, đầu nàng để lộ ra ngoài, hơn nữa lạ là không bị dính một vết máu nào, từ cổ nàng trở xuống thì lại như bị máu quệt lên một lớp
Gương mặt của nàng là Bạch Liên, nhìn qua, trông hệt như nàng thiếu nữ vận một bộ xiêm y màu đỏ tươi
Lúc này, nàng ngồi giữa vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt loáng thoáng nét đau đớn, thi thoảng lại co giật cơ mặt
Nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn chẳng nói một lời, giống như đang cố gắng kiềm chế
Lục Trần ngỡ ngàng, vừa định tiến tới, nhưng chợt giật mình, trong đầu cứ như đột nhiên lướt qua một ý nghĩ nào đó cực kỳ nhanh
Nhưng trong chớp mắt không bắt lấy kịp, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót gì đó, cảnh tượng trước mắt đây, thê thảm, đáng sợ, quỷ quái, nhưng hình như có điểm nào đó không bình thường
Hắn đứng nguyên tại chỗ một chốc, rồi nhìn ra trong trận thế hợp thành từ những vệt máu đó, tuy có rất nhiều điểm khuất hoặc do vết máu lẫn lộn che đậy, nhưng những phần chủ yếu vẫn là thứ bí pháp “Huyết Thực” mà năm xưa hắn từng thấy Bạch Liên bố trí
Người có thể bố trí loại trận pháp hung hiểm tàn độc này - Bạch Liên, tất nhiên không phải là cái đèn đã cạn dầu, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn khiến Lục Trần phải hít một hơi cảm thấy ớn lạnh
Vì kể cả khi hắn còn ở trong Ma giáo, cũng chưa từng nhìn thấy loại trận pháp nào có quy mô và linh lực mạnh đến dị thường như thế này
Hắn phát hiện hình như mình đã có hơi xem thường Bạch Liên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gầm
Một tiếng gầm gừ vọng lại từ kế bên, kéo ánh mắt của Lục Trần về lại khỏi Bạch Liên, hắn ngoảnh lại nhìn, thì thấy A Thổ đừng bên rìa trận Huyết Thực bí pháp, đang gầm lên inh ỏi với gã huyết nhân bị hắc hỏa thiêu đốt
Lục Trần có chút lo lắng, bước hai bước về phía A Thổ, trong màn giao đấu vội vàng lúc nãy, tuy trạng thái gã huyết nhân này rất cổ quái, trông có vẻ như thần trí mơ hồ, nhưng lại cực mạnh, có thể nói là không hề tầm thường, thậm chí không hề dưới một Nguyên Anh chân nhân
Đây thực sự là một nhân vật hết sức nguy hiểm
hiện giờ A Thổ đã trở nên mạnh hơn, nhưng khi đối mặt với một kẻ địch bí hiểm như vậy, Lục Trần vẫn khá là lo lắng
Có điều rất nhanh chóng, Lục Trần liền phát hiện gã huyết nhân này không hề ra đòn tấn công về phía A Thổ, cho dù A Thổ đang gầm gừ với y, thể hiện vẻ thù địch rất rõ ràng, nhưng gã huyết nhân lại đang lắc lư người một cách cuồng loạn, gào thét bằng âm thanh hỗn tạp không rõ ràng
Hắc hỏa đang bốc cháy trên người y, y bị cơn đau đáng sợ đó làm cho choáng váng hay sao
Lục Trần do dự một chút, bèn gọi A Thổ một tiếng
A Thổ quay đầu nhìn hắn, rồi từ bỏ việc đối đầu với gã huyết nhân, chạy lại, có điều cặp mắt nó vẫn thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn gã huyết nhân đó, hiển nhiên rất cảnh giác kẻ đại địch này
Gã huyết nhân chẳng mảy may phản ứng trước cử động của Lục Trần và A Thổ, giọng y dang từ từ thấp xuống, người y mềm oặt đi một nửa, hình như đã quỳ xuống đất
Lục Trần chau mày, liếc nhìn gã huyết nhân cổ quái đó
Gió mang mùi máu tanh nồng thổi qua trong huyệt động dưới lòng đất này, kèm theo tiếng rít nức nở, tựa như lời than khóc từ thuở xưa xa xăm
Lục Trần xoay người đi về phía Bạch Liên, bước chân hắn giẫm qua những vết máu trên mặt đất, để lại hai hàng dấu chân loang lổ máu
Chẳng mấy chốc sau, hắn đã đến cạnh Bạch Liên, có điều sau khi ngồi xuống trước mặt nàng, hắn nhât thời có cảm giác không biết nên làm như thế nào
Thiếu nữ này, từ cổ trở xuống đều bao trùm đầy máu
Lục Trần không tưởng tượng được tại sao lại như vậy, nhưng nhìn thần sắc của Bạch Liên, tuy có nét đau đớn, nhưng về tinh khí thần thì vẫn khá ổn
Lục Trần khẽ giọng gọi Bạch Liên hai tiếng, Bạch Liên không hề phản ứng lại, cứ như không nghe thấy tiếng gọi của hắn
Lục Trần do dự, rồi đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt Bạch Liên
quả nhiên Bạch Liên đã có phản ứng, nàng bỗng rùng mình, nhưng chẳng hiểu sao, mắt nàng vẫn không mở ra, mí mắt chỉ giật giật mấy cái, môi mấp máy run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt ra, cũng chẳng mở miệng nói gì
Trái tim Lục Trần đập mạnh, phản ứng này của Bạch Liên có tốt cũng có xấu, tốt ở chỗ hình như nàng vẫn có ý thức, có phản ứng với tác động từ bên ngoài, nhưng gay go ở chỗ, hình như nàng đã bị thủ pháp quỷ dị nào đó giam cầm, mắt không thể mở, miệng không thể nói được
A Thổ theo sau Lục Trần đi tới, nó không có ấn tượng tốt với trận Huyết Thực bí pháp này một cách rõ ràng
Nó nhìn trái nhìn phải, ánh mắt hung hăng, kể cả lúc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liên, cặp mắt A Thổ cũng chẳng có gì là thiện cảm
Xem ra, nếu có thể, hẳn là nó rất sẵn lòng cắn một miếng vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ này, đồng thời còn thi thoảng lại gầm một tiếng trong mồm
Lục Trần cũng chẳng để ý tới A Thổ
Sau thoáng trầm ngâm, hắn bèn bỏ qua lớp máu trên người Bạch Liên, đưa tay ôm lấy nàng, một tiếng động trầm vang lên, hắn bế bổng nàng lên
Chỉ là sau khi hai tay chạm vào người Bạch Liên, hắn đột nhiên nhíu mày lại, mặt sầm xuống
Lớp máu đó quá hút mắt, thậm chí lừa được cả con mắt của Lục Trần, hoặc có thể nói là không chú ý đến những điểm khác trên người Bạch Liên, mà cho đến lúc này khi bế nàng lên, hắn mới phát hiện trên người Bạch Liên không hề có quần áo
Thiếu nữ này ngồi giữa trận thế quỷ dị trong trạng thái lõa lồ
Sắc mặt Lục Trần u ám đi mấy phần, hắn không do dự quá lâu, bèn thò tay vào ngực áo
Chốc sau một tia sáng lóe lên, trong tay đã xuất hiện thêm một tấm áo choàng, sau đó hắn giật tay một cái, áo choàng mở rộng, bao quanh Bạch Liên
Sau đó lại ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy, dưới lớp lửa thiêu đốt của hắc hỏa, gã huyết nhân nọ đã hoàn toàn ngã gục trong vũng máu dưới đất, không nhúc nhích, hình như đã chẳng còn sinh khí nữa
Lục Trần liếc nhìn Bạch Liên trong vòng tay, chỉ thấy hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, hình như vẫn bị vây hãm trong cấm chế thần bí này, hắn không dám do dự thêm, liền nhanh chân đi ra ngoài
Hắn đi thẳng ra tới cổng căn nhà, vào lúc sắp sửa bước qua khỏi thềm cửa, hắn bỗng nhiên giật mình, nhớ đến một điểm mà khi nãy có vẻ như mình đã bỏ qua
Bạch Liên hình như đã bị khống chế rồi, vậy thì lúc nãy… tiếng hát kỳ lạ mơ hồ giữa màn sương đó là của ai
61/ 8
Lục Trần đứng nguyên một chỗ, cúi đầu nhìn Bạch Liên đang bế trong tay một cách nghi hoặc, lúc này thân thể nàng được tấm áo choàng đó bao bọc, che đi máu đỏ khắp người, âu trông cũng không còn kỳ dị và thê lương nữa
Có lẽ nhờ dựa vào lòng Lục Trần, có chút hơi ấm, mà thần sắc trên mặt Bạch Liên lúc này đã dịu xuống, nét đau đớn ban đầu đã giảm hẳn, hàng lông mày cũng giãn ra, như thể biết mình đã được an toàn, đã thoát khỏi bể khổ và nguy hiểm rồi
Nhưng đôi mắt nàng đến tận lúc này vẫn chưa mở ra, hình như vẫn có cấm chế nào đó đang giam cầm nàng, Lục Trần thoáng giật mình, hai tay bế nàng hơi ghì chặt lại, cẩn thận dùng linh lực dò xét bên trong cơ thể nàng
Gần như vào lúc linh lực của hắn vừa mới len lỏi vào kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên, thì đột nhiên, Lục Trần liền cảm thấy một luồng linh lực vô cùng mê loạn chạy vụt qua như con dã thú điên cuồng, nghiền nát linh lực của hắn trong nháy mắt, cùng lúc đó, Lục Trần cảm nhận được rõ ràng thứ linh lực cuồng bạo bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể Bạch Liên này cũng đồng thời đang xâu xé kinh mạch nàng, hơn nữa đâu cũng thấy vết thương nứt toạc
Nếu cứ thế này, chẳng cần người khác động thủ, chỉ cần Bạch Liên để kéo dài thêm một thời gian, kinh mạch toàn thân của nàng sẽ tự tan nát, cầm chắc cái chết trong tay
Lục Trần kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ bên ngoài trông Bạch Liên như không có thương thế nào, nhưng kinh mạch trong cơ thể đã hỏng nát đến thế, trong khoảng thời gian mất tích vừa qua, rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì
Lục Trần không dám chần chừ thêm nữa, việc cấp bách lúc này dĩ nhiên là rời khỏi đây, nghĩ cách xem liệu có thể cứu chữa cho Bạch Liên không
Lúc hắn bước qua khỏi thềm cửa, nhìn về phía con đường trước mắt, thì phát hiện màn sương mù quái dị vừa mới xuất hiện nọ đã tiêu tán từ lúc nào chẳng hay
Chẳng lẽ, tình trạng cổ quái xảy ra ở đây có liên quan đến gã huyết nhân kỳ lạ lúc nãy
Lục Trần do dự một lúc, phần nào muốn quay lại kiểm tra xem gã huyết nhân đó rốt cuộc có điểm gì cổ quái, nhưng chính vào lúc này, Bạch Liên bỗng thốt lên mộ tiếng rên rỉ trầm thấp, gương mặt nàng lại một lần nữa hằn lên nét đau đớn, đồng thời khóe miệng từ từ rỉ ra một dòng máu đỏ
Lục Trần thất kinh, biết là thương thế trong cơ thể Bạch Liên đã cực kỳ nghiêm trọng, đã đến mức không thể trì hoàn được nữa, hắn đành nghiến răng, lập tức chạy về phía lối ra huyệt động
Chạy được vài bước, Lục Trần chợt phát hiện A Thổ không đi theo mình, hình như vẫn còn ở trong căn nhà lúc nãy chưa trở ra, hắn không kìm được nhíu mày, ngoảnh đầu lại hét lớn:
- A Thổ, đi thôi
Tại hậu viện căn nhà đó, giữa một khu vực phủ đầy mùi máu tanh, A Thổ quả thực vẫn còn ở đây
Nó không theo Lục Trần rời khỏi nơi nay, có lẽ vì lúc nó chuẩn bị đi, đã dùng mũi đánh hơi trong không khí, hình như đột nhiên cảm giác được gì đó, không ngờ lại là vùng phụ cận gã huyết nhân đã gã gục dưới đất, bị hắc hỏa thiêu đốt tới mức thoi thóp, nhưng vẫn bị vũng máu bao phủ, không nhìn rõ được dung mạo
Nó không giẫm chân vào vũng máu đó, mà đứng cách tầm năm sáu thước, đôi mắt dường như chứa đựng sự nghi hoặc, nó nhìn chằm chằm gã huyết nhân đó, nhìn rất lâu
Mãi đến khi từ bên ngoài căn nhà đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Lục Trần, A Thổ giật nảy mình, dường như lúc này mới choàng tỉnh, mồm kêu hai tiếng u u, rồi quay người đi ra ngoài
Chỉ là lúc nó sắp rời đi, đột nhiên trong căn nhà đã yên ắng trở lại, giữa vết máu tanh nồng và đáng sợ đó, chợt vọng lại một tiếng hát trầm thấp, mơ hồ, lại dường như xa xăm
Vầng trăng lưỡi liềm…
Chiếu rọi dịp đoàn tụ
Sắc đỏ…
Vì…
Ê a,
Năm tháng như dòng nước,
Kẻ đầu bạc hoang mang…
Hướng…
Tiếng hát này đứt quãng, nhả chữ không rõ ràng, thường xuyên ngắt chữ thiếu câu, người bình thường nghe còn chẳng hiểu, chứ đừng nói là một con chó
A Thổ trông có vẻ càng thêm nghi hoặc, nó quay đầu nhìn về phía gã huyết nhân, nhưng gã huyết nhân gục dưới đất, không hề đứng dậy, cũng chẳng động đậy, toàn thân bị máu tươi phủ kín không nhúc nhích, cũng chẳng nhìn ra có phải gã quái vật này đang hát hay không
A Thổ lại nhìn sang trái phải và trên không, chỉ thấy xung quanh toàn là máu, chẳng có một bóng người, đến cả những bóng ma giả thần giả quỷ trong tình cảnh thê lương trong truyền thuyết này cũng chẳng có
Tình hình có vẻ lạ kỳ
A Thổ lùi về sau một bước, cảm thấy sởn hết cả gai ốc, có chút sợ hãi, bỗng nó sủa lớn một tiếng “gâu gâu”, như để tăng thêm dũng khí cho mình, sau đó vụt quay người, xông ra khỏi căn nhà này nhanh như chớp
Một cơn gió lạnh thổi qua, căn nhà bao trùm trong máu này cuối cùng cũng hoàn toàn chìm vào im lặng, cộng với chút thê lương, mùi máu tanh vẫn ngập tràn, trên người gã huyết nhân nằm dưới đất, máu đang chảy, hắc hỏa cháy rất lâu cuối cùng cũng tắt

Cũng chẳng biết sau bao lâu, trên cái thân xác giữa vũng máu đó, hình như bỗng có một chỗ, có thứ gì đó rất giống ngón tay khẽ nhúc nhích
※※※
Lúc Lục Trần chạy đến thông đạo dẫn tới lối ra huyệt động, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, bước chân đó hắn hết sức quen thuộc, vì dù sao cũng là con chó đã đi theo mình suốt mấy năm qua
Hắn chẳng quay đầu lại, hai tay ôm Bạch Liên đi nhanh về phía trước, đồng thời nói:
- Lúc nãy ngươi ở lì trong đó làm gì vậy, kỳ quặc, chưa biết chừng còn có nguy hiểm, lần sau nhớ theo sát ta đấy
A Thổ đáp lại bằng một tiếng “gâu”, ngẩng đầu nhìn Lục Trần, rồi lại nhìn sang Bạch Liên mà hắn đang bế trong tay, sau đó sải bước, nhanh chóng chạy tới phía trước bọn họ
Lúc Lục Trần bế Bạch Liên xông ra khỏi địa đạo, đám thủ vệ Phù Vân tư đứng đầu là Lưu Đình đều tiến tới, song khi họ nhìn rõ Lục Trần cùng người mà hắn đang bế trong tay, tuy có tấm áo choàng che chắn nhưng mặt của Bạch Liên vẫn lộ ra ngoài, ai nấy đều há hốc mồm
Có mấy người thậm chí còn thất thanh kêu lên:
- Thế… thế này là thế nào
Trước đó lúc Lục Trần xuống dưới, tất cả đều nhìn rõ mồn một, một người và một con chó, tuyệt đối không có người thứ hai
Còn về Bạch Liên… vị đại tiểu thư này tuy không phải là nhân vật được sủng ái, nhưng thân phận, địa vị cũng chẳng bình thường, tự dưng lại chẳng rõ sống chết, được Lục Trần bế chạy lên từ dưới lòng đất, phản ứng đầu tiên của mọi ngươi chính là nguy to rồi
Cái khác không nói, Bạch Liên chẳng rõ làm cách nào mà lẻn xuống huyệt động dưới lòng đất chính là do tất cả bọn họ thất trách, mà nàng hiện giờ có vẻ như đang bất tỉnh, bên dưới tấm áo choàng còn nhỏ xuống mấy giọng máu, đám thủ vệ nhìn vậy, đều nổi hết da gà, miệng kêu la ai oán
Lưu Đình ngây ranhư phỗng, sau kih bị một tên thuộc hạ phản ứng nhanh ben cạnh đẩy một cái, mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy tới lúng túng nói với Lục Trần:
- Công tử, chuyện… chuyện này là thế nào vậy
Lục Trần lúc này làm gì có tâm trạng giải thích với y, nhưng cũng biết cái khó và mối lo của Lưu Đình lúc này, bèn quyết đoán nói:
- Ta phát hiện Bạch Liên bị trọng thương ở bên dưới, đây hẳn không phải là lỗi của các ngươi, giờ ta phải đưa cô ta về trị thương trước, sau này tự ta sẽ giải thích với sư phụ và Đường chủ Huyết Oanh của các ngươi
Lưu Đình liền thấy nhẹ cả người, thần sắc trên mặt cũng dịu xuống, y liền vội vàng phất tay nói với mấy người sau lưng:
- Tránh ra, tránh ra mau
Lời công tử nói chưa nghe thấy à, cứu người quan trọng hơn
Chỉ là nếu vừa rồi Lục Trần không ôm hết trách nhiệm về mình, e là Lưu Đình nhất thời chẳng dám để Bạch Liên đi
Lục Trần gật đầu với y, lập tức lao đi như tên bắn, trực chỉ Côn Luân điện
Song lúc hắn trông thấy mái cong sừng sững của Côn Luân điện từ xa, đột nhiên có một ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn, khiến hắn vô thức dừng chân lại
Thương thế bên trong cơ thể Bạch Liên vừa cổ quái lại hết sức nghiêm trọng, nếu giao nàng cho Thiên Lan chân quân trị thương, liệu ông ấy có… nhân cơ hội hiếm có này mà giết chết nàng luôn không
Bất luận thế nào, đây cũng là một cơ hội thần không biết quỷ không hay, cho dù người khác có nghi ngờ, có lẽ cũng chỉ có thể dồn nghi ngờ vào chính Lục Trần…
Lục Trần nhíu mày, có chút do dự
61/ 9
Lục Trần có chút bối rối, lúc trước quan hệ giữa hắn và Bạch Liên chỉ có thể nói là bình thường, tuy quen biết đã lâu, nhưng tuyệt đối không thể tính là thân thiết, song hắn không hề hy vọng Bạch Liên rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử
Nếu không, hắn hà tất phải xuống huyệt động dưới lòng đất để cất công cứu nàng ra
Nhưng trước mắt lại là một lựa chọn hết sức khó xử, bên ngoài Bạch Liên trong chẳng có gì đáng ngại, nhưng trong cơ thể, linh lực mê loạn, rất khác thường, có thể sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, khiến thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, thiên tư hiếm có này nổ tung, hồn bay phách lạc
Thế nhưng, liệu Thiên Lan chân quân có vì thấy thiên tư của nàng tốt đến thế, mà có suy nghĩ khác hay không
Dẫu sao thì, trên danh nghĩa, nàng vẫn là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân
Khoảnh khắc đó không dài, cũng chẳng làm trễ nãi việc cứu Bạch Liên được, nhưng trong lòng Lục Trần dường như lại bị hai lựa chọn giày vò một khoảng thời gian rất dài, song đến cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu, thở một hơi dài, hắn trầm giọng lẩm bẩm:
- Thôi, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu gánh tiếng oan, chịu thì chịu vậy…
Hắn không do dự nữa, sải bước lao về phía Côn Luân điện, A Thổ chạy sau lưng hắn, bỗng mắt sáng rực, vì nhìn thấy dưới cây đại trụ bên ngoài Côn Luân điện, con thanh ngưu đang nằm sấp ở đó, hình như đang vừa phơi nắng vừa ngủ gà ngủ gật
A Thổ kêu lên một tiếng khá hưng phấn, tăng tốc chạy tới chỗ con thanh ngưu
Tất nhiên nó khác với Lục Trần, không hề lo lắng cho Bạch Liên một chút nào, có lẽ trong mắt con hắc cẩu này, dù Bạch Liên có chêt, nó cũng sẽ chẳng đời nào buồn rầu đâu
Nếu bây giờ Bạch Liên tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, chắc cũng tức tới mức bán sống bán chết, trước đây lúc sống ở bên cầu Tẩy Mã dưới chân núi, nàng cũng từng mang đến không ít thịt yêu thú cho con hắc cẩu này ăn, xem ra cho không cả rồi
Con thanh ngưu nhanh chóng phát giác ra, ngẩng đầu nhìn về hướng này, liền trông thấy hắc cẩu A Thổ chạy đến chỗ mình, lắc lắc cái đuôi trầm giọng kêu hết sức phấn chấn, thái độ của thanh ngưu hiện giờ với A Thổ đã tốt lên rất nhiều, nó vẫy đuôi, mồm kêu “ọ” một tiếng, chẳng biết có được xem là chào hỏi hay không
Có điều khi nó đảo mắt nhìn sang Lục Trần, nhất là khi nhìn thấy trong tay Lục Trần bế Bạch Liên đang thoi thóp bất tỉnh, thanh ngưu hình như hơi sững sờ, sau đó đứng dậy
Lục Trần đi tới trước đại điện, liếc nhìn bên trong, không thấy Thiên Lan chân quân ở trong đại điện, hắn nhíu mày, nói với con thanh ngưu:
- Lão trọc đâu rồi, ta cần ông ấy cứu người, gấp lắm
Con thanh ngưu do dự một chốc, rồi quay người đi vào trong đại điện, sau đó tiến thẳng về phía hậu đường
Lục Trần nhìn bóng lưng nó, sau một thoáng ngẫm nghĩ, bèn bế Bạch Liên đi vào đại điện, sau đó tìm một chỗ kín gió, cẩn thận đặt nàng xuống
Xung quanh rất yên tĩnh, A Thổ hình như nán lại bên ngoài, có vẻ như từ sau khi nếm mùi lần trước, A Thổ không thích bước vào tòa điện này nữa
Con chó đó rất thông minh
Lục Trần nắm lấy tay Bạch Liên, định thần lại, sau đó cẩn thận chuyển linh lực vào cơ thể Bạch Liên, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng
Luồng linh lực cuồng bạo trong cơ thể Bạch Liên vẫn vô cùng hung mãnh, nhưng đã thất bại một lần rồi nên lần này Lục Trần rất thận trọng co rụt vào một góc trong kinh mạch của nàng, thế nên duy trì thêm được một lúc, nhân cơ hội này, hắn cảm nhận kỹ càng tình hình bên trong cơ thể Bạch Liên
Sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên có phần kỳ quái
Luồng linh lực cuồng bạo bỗng tuôn ồ ạt trong cơ thể thiếu nữ này có uy lực mạnh tới lạ thường, nó tràn tới đâu là hung mãnh tới đó, thậm chí đến kinh mạch của Bạch Liên cũng có vẻ không chịu đựng nổi sức mạnh này
Đây là lần đầu tiên trong biết bao nhiêu năm tu hành, Lục Trần nhìn thấy hiện tượng cổ quái đến thế, trước đây hắn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy, vì cái này có vẻ… luồng linh lực đó hình như không giống linh lực của bản thân Bạch Liên cho lắm
Với đạo hạnh cảnh giới của nàng, cơ thể chứa đựng linh lực mạnh đến vậy xem ra rất giống với một câu ngạn ngữ, đó chính là “rắn nuốt voi”
Lục Trần không biết luồng sức mạnh từ đâu tới, cũng không biết Bạch Liên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xét từ thương thế kinh mạch trong cơ thể nàng, ắt hẳn nàng không thể cầm cự được lâu nữa
Lục Trần nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ tới mọi cách mà mình có thể cứu nàng, cuối cùng hắn có được một kết luận, đó chính là, hình như hắn thật sự có một khả năng có thể cứu được nàng
Đó chính là dùng hắc hỏa trút vào kinh mạch của Bạch Liên, đương nhiên là linh lực trong cơ thể Bạch Liên rất mạnh, không thích hợp để đối kháng chính diện, do vậy Lục Trần sẽ thử châm lửa từng chút một từ bên cạnh, làm hạn chế luồng linh lực này, chỉ cần thời gian đủ lâu, ắt hẳn hắn có thể từ từ khiến linh lực này dịu xuống, chí ít thì cũng khiến nó không còn cuồng bạo như vậy nữa
Nhưng cái giá cho việc này chính là kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên về cơ cản sẽ bị phế hoàn toàn, bị linh lực cuồng bạo đó giày vò một hồi, rồi lại bị hắc hỏa dùng làm chiến trường để phóng hỏa, cho dù có là thiên tài Ngũ trụ, cũng sẽ biến thành phế nhân
Phế nhân và người chết, kết cục nào khá khẩm hơn
Có lẽ cũng chẳng khác gì nhau
Lục Trần không biết, hiện giờ cũng chẳng cách nào hỏi ý Bạch Liên được, may mà hắn không quanh quẩn ở câu hỏi này quá lâu, vì rất nhanh, trong đại điện đã có tiếng bước chân vang lên
Tiếng bước chân của một con người và một con trân, cùng tiến tới
Xem ra hôm nay Thiên Lan chân quân đang nghỉ ngơi phía sau Côn Luân điện, bị thanh ngưu mời tới đây
Có điều chắc cũng chỉ có thanh ngưu mới có thể trực tiếp và không hề kiêng dè như vậy, lúc Thiên Lan chân quân nghỉ ngơi, , các môn đồ bình thường không bao giờ dám quấy rầy
Thiên Lan chân quân sải bước lớn đi tới, ánh mắt sáng quắc, cũng chẳng phí lời với Lục Trần làm gì, chỉ liếc nhìn hắn, rồi lướt mắt qua Bạch Liên đang nằm dưới đất
Sau đó ông nhíu mày lại, tiến tới gần, ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên, đầu tiên là đưa tay nắm lấy cằm Bạch Liên, lay qua trái phải quan sát, sau một chốc trâm ngâm, lại kéo tấm áo choàng lên
Lục Trần đứng một bên, im lặng không nói gì
Thiên Lan chân quân kéo áo choàng lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại, mắt ông hiển nhiên đã nhìn thấy tình trạng bên dưới tấm áo, Thiên Lan chân quân im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi đắp tấm áo lại lên người thiếu nữ này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản, trực tiếp nhất để thuật lại từ đầu tới cuối sự việc, bao gồm cả dị tường cổ quái và nguy hiểm trong cơ thể Bạch Liên
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi sầm xuống, chợt ông đưa một bàn tay ra, song không phải nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Liên như Lục Trần, mà ấn thẳng lên trán Bạch Liên
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trần dường như nghe thấy không khí đột nhiên căng thẳng lên, loáng thoáng có tiếng nứt toác chói tai như sét đánh, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, chỉ là bỗng dưng có một luồng giá kỳ lạ thổi qua người Thiên Lan chân quân, hất tung một góc vạt áo rộng thùng thình của ông
Một miếng gạch dưới chân ông nứt ra, sau đó nát bấy
Thiên Lan chân quân mặt không đổi sắc, bàn tay đặt trên trán Bạch Liên, vẻ mặt trông có phần lãnh đạm, một lúc sau, ông trầm giọng nói một câu:
- Rắn nuốt voi…
Sau khi nói ra ba chữ đó, gương mặt ông chợt có một tia sát khí lướt qua
Sát khí đó rõ ràng đến mức đó, Lục Trần gần như phát giác ra trong nháy mắt, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lão trọc không hề có ý định che giấu, mà thể hiện ra một cách lộ liễu như vậy
Sau đó, hắn bèn nghe thấy Thiên Lan chân quân đột nhiên quay sang hỏi hắn một câu:
- Bạch Liên biết “Huyết Thực bí pháp” ư
61/10
Trong ánh mắt Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần không hề có địch ý rõ ràng, sát khí u ám đó không phải nhắm vào hắn, về điểm này, Lục Trần có thể cảm nhận được
Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Thiên Lan chân quân lại có cảm xúc như vậy
Huyết Thực bí pháp không phải là một đạo pháp thần thông quan minh chính đại, nguồn gốc của nó rất thần bí, rốt cuộc nó thành hình từ khi nào, đến nay đã không cách nào tìm hiểu được nữa, nhưng về cơ bản thì nó được cho là có mối liên quan dây mơ rễ má với Ma giáo và vu thuật cổ xưa của bộ tộc người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Thậm chí trong một thời gian dài, trong giới tu chân chính đạo của Nhân tộc còn có người nghi ngờ rằng, pháp thuật thâm độc tà ác này có lẽ chính là nghiệt chủng tạo nên từ hai loại ác pháp
Thiên Lan chân quân là đương kim lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, còn có danh tiếng của một thiên hạ đệ nhất, dĩ nhiên là không có thiện cảm với thứ pháp thuật có liên quan tới Ma giáo này
Lục Trần biết rõ điều đó, cũng biết nếu lúc này mình thuận theo tự nhiên, không hẳn không phải là lựa chọn tốt hơn, có lẽ hắn vốn dĩ sẽ làm vậy, dẫu sao với bao nhiêu năm tôi luyện như vậy, trầm mặc và nhẫn nại đã sớm trở thành thói quen của hắn rồi
Song đến cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn lên tiếng:
- Cô ta biết Huyết Thực bí pháp, có điều…
Hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
- Con ở trong Ma giáo mười năm, gần như chưa bao giờ nhìn thấy có người thi triển thứ tà thuật này, thiết nghĩ nó có liên quan hơn với vu thuật của người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Hai mắt Thiên Lan chân quân hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như có phần thay đổi, nhưng Lục Trần đón nhận ánh nhìn của ông, không hề có ý né tránh
Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười khẩy:
- Vậy theo ý con, chẳng lẽ nó lại là một người Man Nam Cương
- Không phải
Lục Trần liền lắc đầu
- Con không biết rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện được tà thuật này, nhưng chắc chắn không phải là người Man
Thiên Lan chân quân gật đầu, cúi xuống nhìn Bạch Liên, nói:
- Ở huyệt động dưới lòng đất mà lại xuất hiện thứ quái vậy này, xem ra cần phải đi xem sao rồi
Vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trần, điềm đạm nói:
- Hôm khác con đi cùng ta một chuyến
- Được
Lục Trần đồng ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiên Lan chân quân rút hai tay vào trong tay áo rộng thùng thình, đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nói:
- Thương thế trên người nó tuy quỷ dị hung hiểm, nhưng hẳn là ta cứu được
Tim Lục Trần đập mạnh một nhịp, nhưng không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hắn chùng lòng xuống, ngoài măt thì vẫn bình tĩnh như không, chỉ lắc đầu một cái
Quả nhiên, Thiên Lan chân quân xoay người, nhìn vào hắn, nhếch mép thành một nụ cười mỉm, hỏi:
- Vậy con nghĩ, ta có nên cứu nó hay không đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần hít sâu một hơi, đáp:
- Chính người bảo con đi tìm cô ta về, con đã làm được rồi
Còn về việc có cứu hay không, con không làm chủ được, theo ý người vậy
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu, nói:
- Được, vậy thì không cứu nữa, đỡ rắc rối
Dứt lời, ông phất tay áo lên, xoay người đi, cứ thế đi thẳng vào hậu đường, không ngoảnh lại lấy một lần
※※※
Lục Trần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Lan chân quân, bỗng chốc cũng trầm mặc, sau khi bóng dáng cao lớn đó khuất khỏi đại điện này, hắn mới cúi đầu nhìn xuống Bạch Liên
Tấm áo choàng vẫn đắp trên người nàng, tuy che khuất đi thân thể vốn xinh đẹp nhưng giờ trông đến thê thảm vì lấm máu của nàng, nhưng những giọt máu đó vẫn từ từ chảy ra, nhuộm đỏ gạch sàn xung quanh
Bạch Liên vẫn hôn mê, ít nhất thì hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, đến tận lúc này cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng, trong mắt có sắc thái phức tạp lạ thường, một lát sau, hắn cúi người xuống, một lần nữa bế thiếu nữ này lên
Có lẽ do áp sát lồng ngực hắn, Bạch Liên một lần nữa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, mà nàng hơi cử động, nép chặt vào hắn
Sau đó, Lục Trần nghe thấy hình như nàng vô thức lẩm bẩm mấy câu trong miệng, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm
Lục Trần cố gắng lắng nghe, nhưng kết quả Bạch Liên không nói tiếp nữa, hắn đợi thêm một lúc, đành bế nàng đi ra khỏi Côn Luân điện
A Thổ vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn trở ra liền nhanh chân chạy đến, Lục Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi sải bước đi thẳng về phía trước
A Thổ nhìn hắn đầy cổ quái, rồi nhìn Bạch Liên mà hắn đang bế, hình như không hiểu cách làm của Lục Trần cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.