Thiên Ảnh

Chương 602: Rắn nuốt voi




Lục Trần có chút bối rối, lúc trước quan hệ giữa hắn và Bạch Liên chỉ có thể nói là bình thường, tuy quen biết đã lâu, nhưng tuyệt đối không thể tính là thân thiết, song hắn không hề hy vọng Bạch Liên rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không, hắn hà tất phải xuống huyệt động dưới lòng đất để cất công cứu nàng ra
Nhưng trước mắt lại là một lựa chọn hết sức khó xử, bên ngoài Bạch Liên trong chẳng có gì đáng ngại, nhưng trong cơ thể, linh lực mê loạn, rất khác thường, có thể sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, khiến thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, thiên tư hiếm có này nổ tung, hồn bay phách lạc
Thế nhưng, liệu Thiên Lan chân quân có vì thấy thiên tư của nàng tốt đến thế, mà có suy nghĩ khác hay không
Dẫu sao thì, trên danh nghĩa, nàng vẫn là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân
Khoảnh khắc đó không dài, cũng chẳng làm trễ nãi việc cứu Bạch Liên được, nhưng trong lòng Lục Trần dường như lại bị hai lựa chọn giày vò một khoảng thời gian rất dài, song đến cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu, thở một hơi dài, hắn trầm giọng lẩm bẩm:
- Thôi, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu gánh tiếng oan, chịu thì chịu vậy…
Hắn không do dự nữa, sải bước lao về phía Côn Luân điện, A Thổ chạy sau lưng hắn, bỗng mắt sáng rực, vì nhìn thấy dưới cây đại trụ bên ngoài Côn Luân điện, con thanh ngưu đang nằm sấp ở đó, hình như đang vừa phơi nắng vừa ngủ gà ngủ gật
A Thổ kêu lên một tiếng khá hưng phấn, tăng tốc chạy tới chỗ con thanh ngưu
Tất nhiên nó khác với Lục Trần, không hề lo lắng cho Bạch Liên một chút nào, có lẽ trong mắt con hắc cẩu này, dù Bạch Liên có chêt, nó cũng sẽ chẳng đời nào buồn rầu đâu
Nếu bây giờ Bạch Liên tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, chắc cũng tức tới mức bán sống bán chết, trước đây lúc sống ở bên cầu Tẩy Mã dưới chân núi, nàng cũng từng mang đến không ít thịt yêu thú cho con hắc cẩu này ăn, xem ra cho không cả rồi
Con thanh ngưu nhanh chóng phát giác ra, ngẩng đầu nhìn về hướng này, liền trông thấy hắc cẩu A Thổ chạy đến chỗ mình, lắc lắc cái đuôi trầm giọng kêu hết sức phấn chấn, thái độ của thanh ngưu hiện giờ với A Thổ đã tốt lên rất nhiều, nó vẫy đuôi, mồm kêu “ọ” một tiếng, chẳng biết có được xem là chào hỏi hay không
Có điều khi nó đảo mắt nhìn sang Lục Trần, nhất là khi nhìn thấy trong tay Lục Trần bế Bạch Liên đang thoi thóp bất tỉnh, thanh ngưu hình như hơi sững sờ, sau đó đứng dậy
Lục Trần đi tới trước đại điện, liếc nhìn bên trong, không thấy Thiên Lan chân quân ở trong đại điện, hắn nhíu mày, nói với con thanh ngưu:
- Lão trọc đâu rồi, ta cần ông ấy cứu người, gấp lắm
Con thanh ngưu do dự một chốc, rồi quay người đi vào trong đại điện, sau đó tiến thẳng về phía hậu đường
Lục Trần nhìn bóng lưng nó, sau một thoáng ngẫm nghĩ, bèn bế Bạch Liên đi vào đại điện, sau đó tìm một chỗ kín gió, cẩn thận đặt nàng xuống
Xung quanh rất yên tĩnh, A Thổ hình như nán lại bên ngoài, có vẻ như từ sau khi nếm mùi lần trước, A Thổ không thích bước vào tòa điện này nữa
Con chó đó rất thông minh
Lục Trần nắm lấy tay Bạch Liên, định thần lại, sau đó cẩn thận chuyển linh lực vào cơ thể Bạch Liên, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng
Luồng linh lực cuồng bạo trong cơ thể Bạch Liên vẫn vô cùng hung mãnh, nhưng đã thất bại một lần rồi nên lần này Lục Trần rất thận trọng co rụt vào một góc trong kinh mạch của nàng, thế nên duy trì thêm được một lúc, nhân cơ hội này, hắn cảm nhận kỹ càng tình hình bên trong cơ thể Bạch Liên
Sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên có phần kỳ quái
Luồng linh lực cuồng bạo bỗng tuôn ồ ạt trong cơ thể thiếu nữ này có uy lực mạnh tới lạ thường, nó tràn tới đâu là hung mãnh tới đó, thậm chí đến kinh mạch của Bạch Liên cũng có vẻ không chịu đựng nổi sức mạnh này
Đây là lần đầu tiên trong biết bao nhiêu năm tu hành, Lục Trần nhìn thấy hiện tượng cổ quái đến thế, trước đây hắn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy, vì cái này có vẻ… luồng linh lực đó hình như không giống linh lực của bản thân Bạch Liên cho lắm
Với đạo hạnh cảnh giới của nàng, cơ thể chứa đựng linh lực mạnh đến vậy xem ra rất giống với một câu ngạn ngữ, đó chính là “rắn nuốt voi”
Lục Trần không biết luồng sức mạnh từ đâu tới, cũng không biết Bạch Liên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xét từ thương thế kinh mạch trong cơ thể nàng, ắt hẳn nàng không thể cầm cự được lâu nữa
Lục Trần nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ tới mọi cách mà mình có thể cứu nàng, cuối cùng hắn có được một kết luận, đó chính là, hình như hắn thật sự có một khả năng có thể cứu được nàng
Đó chính là dùng hắc hỏa trút vào kinh mạch của Bạch Liên, đương nhiên là linh lực trong cơ thể Bạch Liên rất mạnh, không thích hợp để đối kháng chính diện, do vậy Lục Trần sẽ thử châm lửa từng chút một từ bên cạnh, làm hạn chế luồng linh lực này, chỉ cần thời gian đủ lâu, ắt hẳn hắn có thể từ từ khiến linh lực này dịu xuống, chí ít thì cũng khiến nó không còn cuồng bạo như vậy nữa
Nhưng cái giá cho việc này chính là kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên về cơ cản sẽ bị phế hoàn toàn, bị linh lực cuồng bạo đó giày vò một hồi, rồi lại bị hắc hỏa dùng làm chiến trường để phóng hỏa, cho dù có là thiên tài Ngũ trụ, cũng sẽ biến thành phế nhân
Phế nhân và người chết, kết cục nào khá khẩm hơn
Có lẽ cũng chẳng khác gì nhau
Lục Trần không biết, hiện giờ cũng chẳng cách nào hỏi ý Bạch Liên được, may mà hắn không quanh quẩn ở câu hỏi này quá lâu, vì rất nhanh, trong đại điện đã có tiếng bước chân vang lên
Tiếng bước chân của một con người và một con trân, cùng tiến tới
Xem ra hôm nay Thiên Lan chân quân đang nghỉ ngơi phía sau Côn Luân điện, bị thanh ngưu mời tới đây
Có điều chắc cũng chỉ có thanh ngưu mới có thể trực tiếp và không hề kiêng dè như vậy, lúc Thiên Lan chân quân nghỉ ngơi, , các môn đồ bình thường không bao giờ dám quấy rầy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiên Lan chân quân sải bước lớn đi tới, ánh mắt sáng quắc, cũng chẳng phí lời với Lục Trần làm gì, chỉ liếc nhìn hắn, rồi lướt mắt qua Bạch Liên đang nằm dưới đất
Sau đó ông nhíu mày lại, tiến tới gần, ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên, đầu tiên là đưa tay nắm lấy cằm Bạch Liên, lay qua trái phải quan sát, sau một chốc trâm ngâm, lại kéo tấm áo choàng lên
Lục Trần đứng một bên, im lặng không nói gì
Thiên Lan chân quân kéo áo choàng lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại, mắt ông hiển nhiên đã nhìn thấy tình trạng bên dưới tấm áo, Thiên Lan chân quân im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi đắp tấm áo lại lên người thiếu nữ này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản, trực tiếp nhất để thuật lại từ đầu tới cuối sự việc, bao gồm cả dị tường cổ quái và nguy hiểm trong cơ thể Bạch Liên
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi sầm xuống, chợt ông đưa một bàn tay ra, song không phải nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Liên như Lục Trần, mà ấn thẳng lên trán Bạch Liên
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trần dường như nghe thấy không khí đột nhiên căng thẳng lên, loáng thoáng có tiếng nứt toác chói tai như sét đánh, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, chỉ là bỗng dưng có một luồng giá kỳ lạ thổi qua người Thiên Lan chân quân, hất tung một góc vạt áo rộng thùng thình của ông
Một miếng gạch dưới chân ông nứt ra, sau đó nát bấy
Thiên Lan chân quân mặt không đổi sắc, bàn tay đặt trên trán Bạch Liên, vẻ mặt trông có phần lãnh đạm, một lúc sau, ông trầm giọng nói một câu:
- Rắn nuốt voi…
Sau khi nói ra ba chữ đó, gương mặt ông chợt có một tia sát khí lướt qua
Sát khí đó rõ ràng đến mức đó, Lục Trần gần như phát giác ra trong nháy mắt, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lão trọc không hề có ý định che giấu, mà thể hiện ra một cách lộ liễu như vậy
Sau đó, hắn bèn nghe thấy Thiên Lan chân quân đột nhiên quay sang hỏi hắn một câu:
- Bạch Liên biết “Huyết Thực bí pháp” ư
61/10
Trong ánh mắt Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần không hề có địch ý rõ ràng, sát khí u ám đó không phải nhắm vào hắn, về điểm này, Lục Trần có thể cảm nhận được
Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Thiên Lan chân quân lại có cảm xúc như vậy
Huyết Thực bí pháp không phải là một đạo pháp thần thông quan minh chính đại, nguồn gốc của nó rất thần bí, rốt cuộc nó thành hình từ khi nào, đến nay đã không cách nào tìm hiểu được nữa, nhưng về cơ bản thì nó được cho là có mối liên quan dây mơ rễ má với Ma giáo và vu thuật cổ xưa của bộ tộc người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Thậm chí trong một thời gian dài, trong giới tu chân chính đạo của Nhân tộc còn có người nghi ngờ rằng, pháp thuật thâm độc tà ác này có lẽ chính là nghiệt chủng tạo nên từ hai loại ác pháp
Thiên Lan chân quân là đương kim lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, còn có danh tiếng của một thiên hạ đệ nhất, dĩ nhiên là không có thiện cảm với thứ pháp thuật có liên quan tới Ma giáo này
Lục Trần biết rõ điều đó, cũng biết nếu lúc này mình thuận theo tự nhiên, không hẳn không phải là lựa chọn tốt hơn, có lẽ hắn vốn dĩ sẽ làm vậy, dẫu sao với bao nhiêu năm tôi luyện như vậy, trầm mặc và nhẫn nại đã sớm trở thành thói quen của hắn rồi
Song đến cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn lên tiếng:
- Cô ta biết Huyết Thực bí pháp, có điều…
Hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
- Con ở trong Ma giáo mười năm, gần như chưa bao giờ nhìn thấy có người thi triển thứ tà thuật này, thiết nghĩ nó có liên quan hơn với vu thuật của người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Hai mắt Thiên Lan chân quân hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như có phần thay đổi, nhưng Lục Trần đón nhận ánh nhìn của ông, không hề có ý né tránh
Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười khẩy:
- Vậy theo ý con, chẳng lẽ nó lại là một người Man Nam Cương
- Không phải
Lục Trần liền lắc đầu
- Con không biết rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện được tà thuật này, nhưng chắc chắn không phải là người Man
Thiên Lan chân quân gật đầu, cúi xuống nhìn Bạch Liên, nói:
- Ở huyệt động dưới lòng đất mà lại xuất hiện thứ quái vậy này, xem ra cần phải đi xem sao rồi
Vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trần, điềm đạm nói:
- Hôm khác con đi cùng ta một chuyến
- Được
Lục Trần đồng ý
Thiên Lan chân quân rút hai tay vào trong tay áo rộng thùng thình, đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nói:
- Thương thế trên người nó tuy quỷ dị hung hiểm, nhưng hẳn là ta cứu được
Tim Lục Trần đập mạnh một nhịp, nhưng không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hắn chùng lòng xuống, ngoài măt thì vẫn bình tĩnh như không, chỉ lắc đầu một cái
Quả nhiên, Thiên Lan chân quân xoay người, nhìn vào hắn, nhếch mép thành một nụ cười mỉm, hỏi:
- Vậy con nghĩ, ta có nên cứu nó hay không đây
Lục Trần hít sâu một hơi, đáp:
- Chính người bảo con đi tìm cô ta về, con đã làm được rồi
Còn về việc có cứu hay không, con không làm chủ được, theo ý người vậy
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu, nói:
- Được, vậy thì không cứu nữa, đỡ rắc rối
Dứt lời, ông phất tay áo lên, xoay người đi, cứ thế đi thẳng vào hậu đường, không ngoảnh lại lấy một lần
※※※
Lục Trần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Lan chân quân, bỗng chốc cũng trầm mặc, sau khi bóng dáng cao lớn đó khuất khỏi đại điện này, hắn mới cúi đầu nhìn xuống Bạch Liên
Tấm áo choàng vẫn đắp trên người nàng, tuy che khuất đi thân thể vốn xinh đẹp nhưng giờ trông đến thê thảm vì lấm máu của nàng, nhưng những giọt máu đó vẫn từ từ chảy ra, nhuộm đỏ gạch sàn xung quanh
Bạch Liên vẫn hôn mê, ít nhất thì hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, đến tận lúc này cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng, trong mắt có sắc thái phức tạp lạ thường, một lát sau, hắn cúi người xuống, một lần nữa bế thiếu nữ này lên
Có lẽ do áp sát lồng ngực hắn, Bạch Liên một lần nữa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, mà nàng hơi cử động, nép chặt vào hắn
Sau đó, Lục Trần nghe thấy hình như nàng vô thức lẩm bẩm mấy câu trong miệng, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm
Lục Trần cố gắng lắng nghe, nhưng kết quả Bạch Liên không nói tiếp nữa, hắn đợi thêm một lúc, đành bế nàng đi ra khỏi Côn Luân điện
A Thổ vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn trở ra liền nhanh chân chạy đến, Lục Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi sải bước đi thẳng về phía trước
A Thổ nhìn hắn đầy cổ quái, rồi nhìn Bạch Liên mà hắn đang bế, hình như không hiểu cách làm của Lục Trần cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.