Trong ánh mắt Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần không hề có địch ý rõ ràng, sát khí u ám đó không phải nhắm vào hắn, về điểm này, Lục Trần có thể cảm nhận được
Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Thiên Lan chân quân lại có cảm xúc như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huyết Thực bí pháp không phải là một đạo pháp thần thông quan minh chính đại, nguồn gốc của nó rất thần bí, rốt cuộc nó thành hình từ khi nào, đến nay đã không cách nào tìm hiểu được nữa, nhưng về cơ bản thì nó được cho là có mối liên quan dây mơ rễ má với Ma giáo và vu thuật cổ xưa của bộ tộc người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Thậm chí trong một thời gian dài, trong giới tu chân chính đạo của Nhân tộc còn có người nghi ngờ rằng, pháp thuật thâm độc tà ác này có lẽ chính là nghiệt chủng tạo nên từ hai loại ác pháp
Thiên Lan chân quân là đương kim lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, còn có danh tiếng của một thiên hạ đệ nhất, dĩ nhiên là không có thiện cảm với thứ pháp thuật có liên quan tới Ma giáo này
Lục Trần biết rõ điều đó, cũng biết nếu lúc này mình thuận theo tự nhiên, không hẳn không phải là lựa chọn tốt hơn, có lẽ hắn vốn dĩ sẽ làm vậy, dẫu sao với bao nhiêu năm tôi luyện như vậy, trầm mặc và nhẫn nại đã sớm trở thành thói quen của hắn rồi
Song đến cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn lên tiếng:
- Cô ta biết Huyết Thực bí pháp, có điều…
Hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
- Con ở trong Ma giáo mười năm, gần như chưa bao giờ nhìn thấy có người thi triển thứ tà thuật này, thiết nghĩ nó có liên quan hơn với vu thuật của người Man ở hoang nguyên Nam Cương
Hai mắt Thiên Lan chân quân hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như có phần thay đổi, nhưng Lục Trần đón nhận ánh nhìn của ông, không hề có ý né tránh
Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười khẩy:
- Vậy theo ý con, chẳng lẽ nó lại là một người Man Nam Cương
- Không phải
Lục Trần liền lắc đầu
- Con không biết rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện được tà thuật này, nhưng chắc chắn không phải là người Man
Thiên Lan chân quân gật đầu, cúi xuống nhìn Bạch Liên, nói:
- Ở huyệt động dưới lòng đất mà lại xuất hiện thứ quái vậy này, xem ra cần phải đi xem sao rồi
Vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trần, điềm đạm nói:
- Hôm khác con đi cùng ta một chuyến
- Được
Lục Trần đồng ý
Thiên Lan chân quân rút hai tay vào trong tay áo rộng thùng thình, đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nói:
- Thương thế trên người nó tuy quỷ dị hung hiểm, nhưng hẳn là ta cứu được
Tim Lục Trần đập mạnh một nhịp, nhưng không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hắn chùng lòng xuống, ngoài măt thì vẫn bình tĩnh như không, chỉ lắc đầu một cái
Quả nhiên, Thiên Lan chân quân xoay người, nhìn vào hắn, nhếch mép thành một nụ cười mỉm, hỏi:
- Vậy con nghĩ, ta có nên cứu nó hay không đây
Lục Trần hít sâu một hơi, đáp:
- Chính người bảo con đi tìm cô ta về, con đã làm được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn về việc có cứu hay không, con không làm chủ được, theo ý người vậy
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu, nói:
- Được, vậy thì không cứu nữa, đỡ rắc rối
Dứt lời, ông phất tay áo lên, xoay người đi, cứ thế đi thẳng vào hậu đường, không ngoảnh lại lấy một lần
※※※
Lục Trần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Lan chân quân, bỗng chốc cũng trầm mặc, sau khi bóng dáng cao lớn đó khuất khỏi đại điện này, hắn mới cúi đầu nhìn xuống Bạch Liên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tấm áo choàng vẫn đắp trên người nàng, tuy che khuất đi thân thể vốn xinh đẹp nhưng giờ trông đến thê thảm vì lấm máu của nàng, nhưng những giọt máu đó vẫn từ từ chảy ra, nhuộm đỏ gạch sàn xung quanh
Bạch Liên vẫn hôn mê, ít nhất thì hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, đến tận lúc này cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng, trong mắt có sắc thái phức tạp lạ thường, một lát sau, hắn cúi người xuống, một lần nữa bế thiếu nữ này lên
Có lẽ do áp sát lồng ngực hắn, Bạch Liên một lần nữa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, mà nàng hơi cử động, nép chặt vào hắn
Sau đó, Lục Trần nghe thấy hình như nàng vô thức lẩm bẩm mấy câu trong miệng, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm
Lục Trần cố gắng lắng nghe, nhưng kết quả Bạch Liên không nói tiếp nữa, hắn đợi thêm một lúc, đành bế nàng đi ra khỏi Côn Luân điện
A Thổ vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn trở ra liền nhanh chân chạy đến, Lục Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi sải bước đi thẳng về phía trước
A Thổ nhìn hắn đầy cổ quái, rồi nhìn Bạch Liên mà hắn đang bế, hình như không hiểu cách làm của Lục Trần cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo