Thiên Ảnh

Chương 642: Nghi Hoặc.




Nhìn thấy hai người vừa mới bước vào đại điện đang dần dần tiến tới gần, cả đại điện Côn Luân nhất thời không có bất kỳ thanh âm nào vang lên
Lục Trần nhìn về phía Lão Mã, mà Thiên Lan chân quân thì lại quay đầu nhìn về phía Lục Trần
Lục Trần có thể cảm giác được Thiên Lan chân quân đang dò xét ánh mắt của mình, thậm chí hắn không cần phải nhìn lão đầu trọc cũng có thể cảm thấy được đôi chút kinh ngạc xen lẫn hài hước từ bên trong ánh mắt của lão
Hắn biết rõ trong đầu của lão đầu trọc này hiện đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là Thiên Lan chân quân muốn giữ thể diện cho chính lão, vì thế tuy đối diện với bọn người Huyết Oanh trước mặt nhưng lão vẫn luôn bảo trì trạng thái uy nghiêm, cho nên lão mới kiềm chế được bản thân không có mở miệng cười ha hả
Mặc dù không gian xung quanh cực kỳ im ắng, nhưng Lục Trần vẫn có thể nghe được tiếng cười phảng phất của lão quanh đây, đồng thời trong lòng Lục Trần lại hơi đoán được lão đầu trọc kia hẳn là biết rõ hắn có thể hiểu ý của lão, thành ra ở ngoài mặt thì lão cứ làm ra bộ dáng giả vờ giả vịt, còn bên trong bụng thì lại cười lớn khoái chí vô cùng
Đây là một loại trực giác không thể giải thích được, cũng chẳng thể nói theo kiểu cách đạo lý thông thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần im lặng quay đầu liếc mắt về phía Thiên Lan chân quân, sau khi cảm giác được vẻ mặt chẳng hề nghiêm túc cùng với việc bên trong ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng gian xảo của lão, Lục Trần liền biết rõ suy đoán của bản thân đại khái không có sai lầm
Loại cảm giác tâm linh tương thông này thật sự làm cho người khác phải xấu hổ muốn chết
Huyết Oanh mang theo Lão Mã đi tới khu vực lân cận trước mặt, ống tay áo của Thiên Lan chân quân khẽ nhúc nhích, đồng thời quan sát kỹ lưỡng hai người bọn họ
Lúc này Huyết Oanh tiến lên cung kính cúi đầu hành lễ, Lão Mã đi theo phía sau cũng nhanh chóng quỳ xuống
Vẻ mặt của Thiên Lan chân quân không hề thay đổi, giống như đột nhiên quên mất sự tình quan trọng khiến cho lão phải gọi Huyết Oanh tới, lão chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nói:
_ Ngươi đã đến
Huyết Oanh trịnh trọng thi lễ một cái đối với Thiên Lan chân quân, sau đó nàng đứng dậy bình tĩnh nói:
_ Đại nhân, ngài truyền lệnh cho thuộc hạ đêm khuya đến đây, sự tình nào cần phải giải quyết thì trong lòng thuộc hạ cũng có suy đoán, tuy nhiên trước khi ngài mở miệng, thuộc hạ cũng có một chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo
Thiên Lan chân quân gật đầu nói:
_ Không sao, ngươi cứ nói trước đi
Huyết Oanh bước sang một bên, lúc này Lão Mã lộ ra trước mặt Thiên Lan chân quân, lão nhanh chóng lên tiếng:
_ Tại hạ Mã Tiểu Vân, hiện tại là tuần tra sứ của Phù Vân Ti, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài
Thời điểm này cả Thiên Lan chân quân và Lục Trần đều đã ngầm hiểu ý tứ bên trong lời nói đơn giản vừa rồi từ Huyết Oanh, đặc biệt là cái ngữ khí trịnh trọng cường điệu khai báo thân phận kia của Lão Mã
Thiên Lan chân quân nhịn không được đành phải liếc nhìn về phía Lục Trần thêm lần nữa, vẻ mặt của hắn hoàn toàn thản nhiên, đứng ở một bên, thoạt nhìn giống hệt như tên đầu đất không hề có chút phản ứng nào
Ánh mắt của Thiên lan chân quân khẽ chớp, mỉm cười nói:
_ Ngươi nói đi
Lão Mã không nói lời nào, tiến vế phía trước hai bước rồi quỳ xuống, bàn tay đột nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ ở trong ngực rồi dâng lên cho Thiên Lan chân quân, đồng thời hắn hào hùng lên tiếng:
_ Đại nhân, ta may mắn hội tụ đủ nhân duyên, trước đó vô tình lấy được bảo vật, đó chính là cái nhánh cây, một trong bốn mảnh vỡ thần thụ trong truyền thuyết
Một thứ bảo vật như thế, thuộc hạ không dám tham lam, nay đặc biệt muốn được dâng lên cống hiến cho đại nhân
Những lời này nói ra thật sự vô cùng chém đinh chặt sắt, lại thêm cả mười phần nghĩa khí, đồng thời biểu lộ ra ý tứ trung thành tuyệt đối, Thiên Lan chân quân tựa hồ cũng theo đó mà thay đổi nét mặt, lão gật đầu nói:
_ Lại có việc này nữa sao
Lão Mã nói:
_ Đúng vậy, món bảo vật đó hiện đang được giữ bên trong cái hộp này, thỉnh đại nhân xem qua
Thiên Lan chân quân vẫy tay một cái, cái hộp kia liền lập tức bay đến chỗ của lão
Suy nghĩ một lúc, lão quyết định mở nắp hộp ra, ngay tại khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng màu xanh lục từ bên trong hộp phản chiếu ra ngoài, hào quang chập chờn mang theo làn khí sinh mệnh khá kỳ dị, cả thế gian này không có bất kỳ sinh vật nào sở hữu linh lực, tất nhiên là ngoại trừ bốn mảnh bảo vật kia của Ma Giáo
Đó chính là khí của thần thụ
Lục Trần nhận ra đây thật sự là nhánh cây thần thụ
Thiên Lan chân quân cũng nhận ra, trong một khắc này, dù cho lão vẫn luôn giữ vũng trạng thái trầm ổn trước đó nhưng cũng bất giác lộ ra sắc mặt mỉm cười vui vẻ, lão gật đầu nói:
_ Tốt, tốt, tốt, Tiểu Mã ngươi đã lập được đại công rồi
Lão Mã dập đầu cảm tạ, sau đó hắn yên lặng đứng lên, đi đến sau lưng Huyết Oanh, cúi đầu nhìn xuống chằm chằm vào mặt đất
Vẻ mặt của Lục Trần thì lại khá phức tạp nhìn xem người bằng hữu cũ lâu năm của mình, cuối cùng vẫn là khe khẽ thở dài
Thiên Lan chân quân mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve nhánh cây thần thụ kia, lúc này Huyết Oanh bắt đầu tiến lên vừa cười vừa nói:
_ Đại nhân, món bảo vật này hẳn là đã thỏa mãn ngài chứ
Thiên Lan chân quân mỉm cười nói:
_ Rất tốt
Huyết Oanh cười thoáng qua đồng thời chỉ tay về phía Lão Mã nói:
_ Vậy theo ngài chúng ta nên khen thưởng người này như thế nào đây
Thiên Lan chân quân cười ha hả, ánh mắt hơi liếc về phía Lục Trần ở bên cạnh gần đó, vẻ mặt của lão vẫn không thay đổi, sau đó lão hùng hồn tuyên bố:
_ Vật này đối với ta có chỗ trọng dụng, Tiểu Mã đã làm rất tốt, xem như lập nên đại công rồi
Thôi thì thế này, ngày hôm nay ta cho Mã Tiểu Vân lên làm phó đường chủ của Phù Vân Ti, giúp đỡ Huyết Oanh quản lý tất cả sự vụ, cứ quyết định như vậy đi
Huyết Oanh thoáng giật mình, lập tức cười gật đầu đồng ý
Lão Mã bên cạnh thì đã sớm quỳ xuống dập đầu cảm tạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói thêm vài câu sau cùng, Huyết Oanh cùng với Lão Mã đứng dậy cáo từ, Thiên Lan chân quân cũng không lưu bọn hắn lại
Chỉ riêng Huyết Oanh trước khi rời khỏi thì quay đầu hướng về phía lão hỏi một câu:
_ Đại nhân, trước đó ngài đã nói có chuyện gấp muốn gặp ta, không biết bây giờ…
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng trong ánh mắt lại mang theo tâm ý dò xét, Thiên Lan chân quân cười ha hả, khoát tay chặn lại rồi nói:
_ Không có việc gì gấp, không có việc gì gấp, được rồi, các ngươi đi đi
Vẻ mặt của Huyết Oanh tươi cười như hoa, nàng gật đầu, sau đó dẫn Lão Mã thản nhiên đi ra ngoài
Tại thời điểm bước chân ra khỏi cánh cửa đại điện, nàng còn cố ý liếc nhìn Lục Trần, sâu trong ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trầm
Lục Trần vẫn bình tĩnh im lặng như cũ, chỉ có nắm đấm trong tay áo bất ngờ nắm chặt lại
Sau khi Huyết Oanh và Lão Mã rời đi, trên đại điện Côn Luân chỉ còn lại hai người Thiên Lan chân quân cùng Lục Trần, bầu không khí có chút trầm mặc trở lại
Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần, lão cũng không có nói lời nào, thỉnh thoảng chỉ bật cười chắc lưỡi vài tiếng
Lục Trần có chút khó chịu, trừng mắt liếc nhìn lão một cái:
_ Cười cái gì mà cười, nhìn vẻ mặt của ngài coi bộ đang rất hả hê trong lòng thì phải
Thiên Lan chân quân cười ha hả, chỉ vào Lục Trần nói:
_ Ngươi có phải phế vật hay không, thủ hạ vốn đã không nhiều, kết quả bây giờ ngay cả người thân tín nhất cũng bỏ đi là thế nào
Lục Trần vừa định trả lời một cách mỉa mai, bất chợt trong lòng cảm thấy rùng mình, những lời đó tuy chỉ là lão nói bông đùa cho vui thế nhưng đến cùng có khi nào lại ẩn tàng thâm ý bên trong
Thiên Lan chân quân cười vui vẻ một hồi, thanh âm dần dần bắt đầu nhỏ trở lại, lão nói tiếp:
_ Chắc hẳn ngươi cũng nên biết, vừa rồi ta quả thật là không thể không ban thưởng cho hắn
Lục Trần khẽ gật đầu, đối với việc này cũng không có dị nghị gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thân làm thủ lĩnh của một thế lực mạnh, có thể độc đoán sử dụng quyền hành, cũng có thể ngang ngược, nhưng có công tất thưởng vẫn là chuyện rõ ràng minh bạch
Lục Trần khẽ gật đầu, đối với việc này cũng không có dị nghị gì
Thân làm thủ lĩnh của một thế lực mạnh, có thể độc đoán sử dụng quyền hành, cũng có thể ngang ngược, nhưng có công tất thưởng vẫn là chuyện rõ ràng minh bạch
_ Nhưng tại sao hắn lại lựa chọn vào thời điểm này
- Thiên Lan chân quân tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Lục Trần:
_ Gần đây có phải con đã trở mặt với Tiểu Vân hay không
_ Không có
- Lục Trần thở dài, có chút buồn bực trả lời một câu, sau đó hắn cũng tự hỏi chính bản thân mình:
” Tại sao lại như vậy nhỉ

65/10
Xem xét từ góc nhìn của Lục Trần, bất luận thế nào hắn cũng đều nghĩ không ra lý do tại sao Lão Mã lại đột nhiên bỏ đi như vậy, hơn nữa còn là đi theo sau lưng Huyết Oanh
Trên thực tế, giờ phút này bên trong nội tâm của hắn chỉ có sự nghi hoặc, phẫn nộ kể cả sát khí trả thù, tất cả cùng lúc đan xen lẫn nhau khiến cho tâm tình của hắn trở nên khá hỗn tạp
Từ trong suy nghĩ thật sự của Lục Trần, hắn nghĩ rằng đối với Lão Mã thì lập trường và tư cách của bản thân rõ ràng phải mạnh mẽ hơn Huyết Oanh, tương lai khả năng cũng sẽ sở hữu chỗ dựa và tiền đồ vô cùng rộng mở, vững chắc
Chí ít thì không còn ai ở đây có thể đáp ứng được những lợi ích tốt đẹp thuận lợi đến như vậy ngoài hắn và Thiên Lan chân quân ra
Mà trong lòng Lục Trần tin tưởng rằng Lão Mã cũng không phải là kẻ khờ khạo ngu ngốc đến nỗi không nhìn thấy hôm nay Thiên Lan chân quân tựa hồ có ý muốn để cho Lục Trần làm truyền nhân của lão
Cục diện hoàn hảo đến như vậy, thế nhưng Lão Mã vẫn quyết định bỏ đi, điều này chẳng khác nào giống như một người đang đứng trên con thuyền bên này bỗng dưng lại bỏ ngang nhảy sang con thuyền khác
Cho nên sau tất cả, ý nghĩa cho lần hành động này của Lão Mã chỉ có một, đó là hắn đã không còn quá coi trọng Lục Trần
Lục Trần vô cùng hiểu rõ và cũng hoàn toàn tin tưởng Lão Mã, có thể nói Lão Mã là người hắn tin cậy nhất
Vì vậy sau khi chuyện tình lần này xảy ra, vẻ mặt của Lục Trần vẫn luôn thản nhiên, thế nhưng trong lòng hắn thì ngược lại không thể tránh khỏi sự kinh ngạc, ngoài ra hắn bắt đầu nảy sinh một chút hoài nghi, chẳng lẽ mình đã để lộ sơ hở gì hay sao, hoặc là chính mình từng phạm qua sai lầm nào đó mà bản thân không hề hay biết
Hắn tự giam bản thân ở trong tĩnh thất suy nghĩ, nhớ lại những chuyện xảy ra từ trước đến nay, cuối cùng Lục Trần phát hiện tuy rằng những ngày này hắn đã gặp qua rất nhiều chuyện, cũng không tính mọi việc bản thân làm đều là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng trên thực tế vẫn chưa có phạm sai lầm mới đúng
Sự việc lần này thật sự quá quỷ dị
Sau khi Lục Trần xác nhận bản thân không có xảy ra vấn đề gì quá lớn, tiếp theo hắn bắt đầu sanh ra nghi vấn đối với chỉ số thông minh của Lão Mã
Đầu óc của tên kia chẳng lẽ đã bị choáng váng rồi sao
Đối với phần lớn mọi người trên Thiên Long Sơn mà nói, Lão Mã cũng không phải là người quá được chú ý, coi như ở trong Phù Vân Ti, cuộc sống hằng ngày của lão chỉ đi theo sau lưng hỗ trợ cho Lục Trần
Hơn nữa dù sao Lục Trần chỉ được xác nhận là truyền nhân của chân quân trong quãng thời gian mới gần đây cho nên hầu như không có ai nhớ kỹ danh tính thuộc hạ của một người như hắn
Trong khi uy vọng của Lục Trần ngày càng tăng lên thì cho đến nay Lão Mã vẫn luôn cực kỳ thấp, gần như không có người biết đến sự hiện hữu của lão
Cho nên việc Lão Mã quyết định thay đổi đứng về phe của Chân Tiên Minh thậm chí kể cả Phù Vân Ti cũng không có khiến cho tình hình trở nên quá mức náo động, hơn nữa còn rất nhiều người chẳng hề hay biết đến chuyện này
Thế nhưng việc Lão Mã bỗng nhiên thành công bước vào hàng ngũ lực lượng nòng cốt bên trong Phù Vân Ti thì lại hoàn toàn giống như một tiếng sấm rền giữa trời quang, điều này đã vấp phải sự bàn tán của rất nhiều người
Chuyện này mang theo ý nghĩa khá trọng đại, đầu tiên rõ ràng là người thân tín nhất của Lục Trần đã ruồng bỏ hắn, như vậy có thể khẳng định tình huống của Lục Trần hiện tại quả thật có vấn đề
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng có thể nghĩ ra được, dù sao ngay cả Lục Trần sau khi biết rõ hành động của Lão Mã thì chung quy vẫn không nhịn được muốn quay về kiểm tra ngay, để nhìn xem có phải bản thân đã làm sai điều gì rồi hay không
Ngoài ra, còn có một tin tức vô cùng quan trọng chính là Thiên Lan chân quân hùng hồn tuyên bố ban thưởng cho Lão Mã vị trí phó đường chủ của Phù Vân Ti, thực quyền hiện tại của lão chưa rõ lớn nhỏ thế nào, nhưng thông tin này rõ ràng đã nói lên rất nhiều điều
Đối với việc Lão Mã tự thân chủ động dâng lên bảo vật Thiên lan chân quân hoàn toàn tán thành, thậm chí lão cũng không hề để tâm đến sự tình hắn rời bỏ Lục Trần
Điều này chẳng khác nào nói lên thái độ của Thiên Lan chân quân đối với vị đệ tử mà lão lựa chọn có phát sinh điểm biến hóa nào đó
Bởi vì sự tình của cái nhánh cây thần thụ đó có quan hệ rất lớn đến thế cục xung quanh cho nên không hề có ai để lộ chút thông tin, mọi người chỉ thấy được đôi chút mặt ngoài của kiện đồ vật kia, cho nên bất luận là Thiên Lan chân quân hay là Lục Trần, Huyết Oanh, kể cả Lão Mã, cũng sẽ không có ai ra mặt giải thích bất kỳ cái gì
Vì thế hầu như tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tình huống của Lục Trần cơ bản phải nói là khá tốt, nhưng rõ ràng nó đã bắt đầu xuất hiện vài cái dấu hiệu có đôi chút bấp bênh không rõ ràng, khó có thể giải thích được
Tiên Thành chính là kinh thành lớn nhất trong thiên hạ
cư dân vô cùng đông đúc và phồn hoa hưng thịnh, cho dù là ban đêm thế nhưng đèn đuốc xung quanh vẫn cực kỳ hoàng tráng mỹ lệ, nó soi sáng hết thảy đêm tối, vì thế cảnh đêm ở Tiên Thành đã trở thành một trong những thắng cảnh khiến cho lòng người luôn phải say mê không dứt
Trên đời này chỉ có duy nhất một vị trí có thể quan sát được hết thảy vẻ đẹp về đêm ở Tiên Thành, đó chính là Thiên Long Sơn
Ban đêm mỗi khi trăng sáng sao thưa, đứng trên ngọn núi cao, phóng tầm mắt nhìn về phương hướng xa xa, thấy được màn đêm bao phủ toàn bộ kinh thành, cùng với đèn đuốc sáng ngời rực rỡ, rọi sáng đêm đen, hết thảy mọi thứ đều giống như một viên bảo thạch trân quý nhất của thế gian, tỏa ra hào quang sáng chói làm cho lòng người say mê vô cùng
Người có thể thưởng thức được phong cảnh hoàn hảo đến bực này thật sự không nhiều lắm
Đa số thời điểm chỉ có người của Chân Tiên Minh chiếm đóng trên Thiên Long Sơn mới có tư cách này, thậm chí một ít vị trí tốt nhất trong đó đều được chiếm cứ bởi các đại nhân vật cấp cao của Chân Tiên Minh, cho nên vị trí có thể đứng quan sát tốt cũng không còn nhiều nữa
Cho dù là còn vài vị trí có thể quan sát tốt nhưng những người tu đạo cũng không thích đi vào những nơi hiểm trở như vậy chỉ để quan sát phong cảnh
Tối hôm đó, Lục Trần mang theo A Thổ chạy tới một chỗ ít ai thường lui tới, thế nhưng khung cảnh ở đó hiện lên trước mắt khá rõ ràng, hắn mang theo rượu, vừa nhâm nhi vừa đón gió mát buổi đêm, thưởng thức cảnh đêm ở Tiên Thành trong khi lại uống rượu ngon, cảm giác đó quả thực vô cùng thư thái
Càng về khuya thì gió đêm trên núi càng khá lớn, nhưng con hắc cẩu vẫn không hề có chút phản ứng nào, thể chất của con hắc cẩu này hiện tại tiến triển vô cùng nhanh, có khả năng sẽ sớm tiến hóa thành công trở thành thần thú trong truyền thuyết, ngay cả Lục Trần cũng có thể cảm nhận được dấu hiệu ngầm khá mãnh liệt phát ra từ nó, hắn thầm nghĩ A Thổ có lẽ đã đến thời điểm nên quay trở về Đại Tuyết Sơn rồi
_ Nơi đó khá là nổi danh nhỉ
- Lục Trần uống một hớp rượu lớn, tựa hồ cảm thấy có chút lành lạnh, vì vậy liền ôm lấy A Thổ, cảm giác được bộ lông dày mềm mại ấm áp kia, hắn thoải mái áp mặt ma sát vào đó một phát, sau đó lại lẩm bẩm:
_ A Thổ, ngươi biết không, bên dưới kia chính là tòa kinh thành nổi danh nhất trên thế gian này
A Thổ quay đầu lại nhìn hắn một cái, mặc dù con hắc cầu này gần đây có chút thông minh đến mức biến thái, thế nhưng có lẽ nó vẫn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn ý nghĩa của câu nói vừa rồi
Lục Trần cũng chẳng muốn giải thích cho nó, hắn chỉ nhìn xuống khu vực đèn đuốc sáng rực rỡ dưới chân núi, một lát sau bỗng nhiên mở miệng nói:
_ Kỳ thật ta và hắn không khác nhau lắm, trước đây ta chỉ là một lòng mong muốn sống sót mà thôi
Về sau thời gian dần trôi qua, hoàn cảnh xung quanh cũng bắt đầu thay đổi, mỗi khi sở hữu được vật gì đó có chút giá trị, ta hầu như đều dâng lên cho lão đầu trọc, làm cho lão phải ra sức bảo hộ ta, cho ta một chút lợi ích vừa đủ tốt…
Hắn lộ ra nụ cười có phần tự giễu rồi nói:
_ A Thổ, ngươi có thích nhận được lợi ích cho bản thân mình hay không
” Gâu
” A Thổ nhìn chằm chằm vào Lục Trần, nó trịnh trọng lắc đầu, xem ra nó có chút sợ hãi vị chủ nhân quỷ kế đa đoan trước mặt này sẽ dùng bánh nướng thay thế thịt yêu thú đưa cho nó ăn vào một ngày nào đó
Lục Trần liếc mắt nhìn nó, giang tay ra nói:
_ Cho nên sau khi suy ngẫm kỹ lưỡng, ta cũng không có gì phải chê trách Lão Mã, bởi vì thật ra ngay cả chính ta cũng đã thay đổi khác xưa rồi
- Hắn vẫn nhìn xuống tòa kinh thành sáng rực rỡ ở dưới chân núi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.