Thiên Ảnh

Chương 686: Bàn tay đứt lìa




Huyết nguyệt treo cao ở chân trời, lập lòe giữa mây khói tràn ngập khắp nơi, thoạt nhìn hệt như đang trôi nổi giữa một biển máu
Ánh trăng đỏ thẫm tỏa xuống từ trên bầu trời, hoàn toàn bao trùm toàn bộ Tiên thành trong nó, nếu quan sát từ trên cao ở khoáng cách xa, đại khái là sẽ nhìn thấy một cái bát khổng lồ đỏ thẫm bị úp ngược
Trong tổng đường Chân Tiên minh trên Thiên Long sơn, bầu không khí đã căng thẳng đến đỉnh điểm, các bên đều vô cùng thận trọng, lo sợ nhỡ không chú ý đến một thuộc hạ, một đốm lửa nhỏ, sẽ dẫn đến làm nổ tung cả một Thiên Long sơn đang như thùng thuốc nổ
Cũng chính vì vậy mà trong khoảng thời gian qua, Thiên Long sơn lại trở nên im ắng đến khác thường, ngoại trừ phe Phù Vân tư dấy lên một cuộc thanh trừng nội gián ra, còn ném ba cái đầu người vào địa bàn của các thế lực khác, gây nên môt cuộc xáo động, thì các thế lực kia vào những thời điểm khác đều vô cùng hiền lành
Với cục diện hiện tại, Phù Vân tư tuy đã âm ỉ có bất lợi là một chọi ba, nhưng từ trên xuống dưới, trong đường khẩu hùng mạnh này gần như không thấy ai tỏ ra sợ sệt, đa số lại còn rất hưng phấn, chiến ý cao ngất
Nếu không có Đường chủ Huyết Oanh áp chế, chắc hẳn giờ đây người của Phù Vân tư đã xông ra rồi
Giữa sĩ khí sôi sục mãnh liệt đó, không hiểu vì sao, lão Mã cứ cảm thấy mình có gì đó không hợp với nơi này
Trong lòng ông đầy lo âu, ông cảm thấy hết sức thắc mắc và sốt sắng trước việc có thể tiếp theo đây Phù Vân tư sẽ lấy một chọi ba, nhưng không khí trong Phù Vân tư lúc này thậm chí còn khiến ông không dám nói thẳng điều này ra, nếu không thì kết cuộc chờ đợi ông sẽ không thể nào tốt đẹp được
Lâm trận sợ địch, nhát như thỏ đế, đương sự bất trung, chần chừ lưỡng lự, vân vân, chụp bừa một cái mũ nào lên cũng đủ khiến ông nếm trái đắng
Bầu không khí căng thẳng và tiêu điều đến thế, lão Mã đã ở trong Phù Vân tư rất nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhận thấy, hơn nữa thậm chí ông còn không biết không khí như vậy bắt đầu có từ khi nào, mà trong bất giác, dưới bầu không khí căng thẳng này, đột nhiên, nội bộ Phù Vân tư đã trở thành như thế này rồi
Tất cả mọi người đều trung thành một cách vô hạn với Thiên Lan chân quân, căm hận kẻ địch một cách vô hạn, bất kể là Đại Tể viện, Thiên Luật đường hay Tinh Thần điện, đều chẳng sao cả
Người của Phù Vân tư chẳng sợ ai, chỉ cần là kẻ địch đối đầu với ta, thì kết cục duy nhất chính là bị lật đổ toàn bộ
Một người không thể nào thốt ra bất cứ lời nói phản đối nào trong ngữ cảnh quyết liệt này, lão Mã cũng không thể
Ông đã khôn ngoan chọn cách thuận theo ý chí quần thể đang dần trở nên điên cuồng, có điều may mắn ở chỗ, ông nhanh chóng phát hiện ra, trong Phù Vân tư, ngoại trừ ông, còn một người xem ra vẫn giữ được sự tỉnh táo
Tuy người này trên thực tế chính là người đích thân hạ lênh mở màn cuộc sát phạt, Huyết Oanh
Lúc Huyết Oanh chủ động tìm tới lão Mã, ông mới phát giác ra điều này, lão Mã lập tức bày tỏ mối lo âu của mình với Huyết Oanh:
- Đường chủ, cứ thế này, thì sự sẽ bất ổn mất
Huyết Oanh trông mặt có nét mệt mỏi nặng nề, dường như trong một thời gian ngắn ngủi, nàng đã già đi đến mấy tuổi
Nàng thản nhiên nhìn lão Mã, hỏi:
- Bất ổn như thế nào
Lão Mã cười gượng đáp:
- Đường chủ, cô biết rồi mà vẫn hỏi
Ông chỉ bên ngoài đại điện, hạ giọng xuống thấp:
- Những người bên ngoài đó, cho dù lần này chúng ta đánh bại ba phe kia, nhưng đến cuối liệu có hóa điên hết hay không
Huyết Oanh mặt không cảm xúc, một lúc sau mới đáp:
- Đánh thắng trước rồi hẵng nói, chúng ta một chọi ba, chưa chắc là thắng được
Lão Mã nín bặt, bèn ngồi xuống một cách bất lực, chốc sau nói:
- Chân quân đại nhân đâu, sao nhiều ngày qua, nhất là tình thế hiện giờ đã thế này rồi, người vẫn không lộ diện vậy
Huyết Oanh thản nhiên nói:
- Chân quân thần cơ diệu toán, không phải hạng phàm nhân như chúng ta có thể phỏng đoán được, ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi
Lão Mã im lìm, sau đó đáp:
- Được thôi
Huyết Oanh ngẫm nghĩ, hơi nhíu mày lại, nói:
- Có điều nói ra cũng lạ, phe chúng ta không rõ phương hướng hành động của chân quân đại nhân, nên không dám manh động, nhưng còn ba phe kia, Hóa Thần chân quân của họ chẳng phải đều ở đây ư
Sao họ cũng hiền lành thế, kỳ lạ
Lão Mã ngẩn ra, sau đó giật mình, trước đó ông mải chú ý đến bầu không khí cổ quái trong nội bộ Phù Vân tư, mà không để ý kỹ điểm lạ thường của ba phe kia như Huyết Oanh, lúc này này nói vậy, ngay lập tức cũng phát giác ra có điểm bất ổn
- Họ…
Lão Mã trầm ngâm suy nghĩ một lúc, không dám khẳng định lắm,
- Ba phe kia trông như… hình như cũng đang chờ đợi gì đó
Huyết Oanh liếc nhìn ông:
- Đợi gì
Lão Mã đáp:
- Đợi một mệnh lệnh
Đoạn, ông đưa tay chỉ lên trên đầu
Mắt Huyết Oanh chợt sáng rực, nàng nhìn lão Mã, trầm giọng nói:
- Có lẽ nào… họ cũng như chúng ta, đang chờ chân quân đại nhân ra quyết định, hoặc là hạ một mệnh lệnh
Lão Mã gật đầu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, nói:
- Quá phân nửa là vậy rồi, nếu không ba phe bọn họ đánh một mình chúng ta, vì sao mà mãi đến giờ vẫn chưa ra tay
Ánh mắt của Huyết Oanh càng lúc càng sáng, nàng nói
- Ý ông là, mấy vị đại nhân đó… rất có thể cũng không ở trên Thiên Long sơn này
Lão Mã nuốt nước bọt, cười gượng:
- Ta cảm thấy rất có khả năng đó, nhưng chuyện liên quan đến Hóa Thần chân quân thế này, ai mà dám chắc
Huyết Oanh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Đã đến bước ngoặt cuối cùng rồi, cũng nên dùng đến những Ảnh tử cuối cùng rồi
- Đi điều tra
Huyết Oanh đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao, đồng thời không hiểu vì sao mà dường như còn có vẻ quyết liệt, nàng nói:
- Bảo tất cả Ảnh tử đi điều tra, xem rốt cuộc mấy vị Hóa Thần chân quân đã đi đâu
Nếu họ không ở trên núi, thì tức là thời cơ nghìn năm hiếm có cho Phù Vân tư chúng ta
Lão Mã vâng dạ lui ra, trong lòng thì lại không đồng tình mấy, bụng nghĩ, trước đó Huyết Oanh có vẻ vẫn điềm tĩnh, sao đến cuối cùng thì lại trở nên kích động như vậy
Lúc bước ra khỏi đại điện Phù Vân tư, ông ngước lên nhìn trời, đột nhiên ông rùng mình, vào khoảnh khắc đó, ông chợt nghĩ đến đáp án mà mình cần
Bầu không khí vốn vẫn bình thường trong Phù Vân tư rốt cuộc bỗng nhiên thay đổi từ lúc nào, đến tận hôm nay lại trở nên hiếu chiến đến thế
Ông ngẫm kỹ lại, sau đó phát hiện, hình như bắt đầu chính từ lúc huyết nguyệt đột nhiên chui ra khỏi lòng đất, treo cao trên bầu trời
Cảm xúc của ông có phần chán nản, không biết vì sao bỗng dưng ông rất muốn rời khỏi ngọn núi này, rời khỏi tòa thành này, đáng tiếc là giờ đây đã trễ rồi
Ông nhìn về phía dưới chân núi, trong đầu nghĩ mỉa mai:
- Ba vị Hóa Thần chân quân đó không ở đây, chẳng lẽ là đã xuống núi
Người trên núi này đều sắp điên cả rồi, người ở dưới núi cũng chẳng biết có khá hơn không đây
※※※
Vù vù…
Một tiếng rít chói tai vang lên từ một góc nào đó trong Tiên thành, một con quái vật hình dáng cổ quái đáng sợ khẽ giật giật trong một ngõ hẻm tối tăm ở Tiên thành, sau đó chậm rãi rời đi
Phía sau nó, máu trên mặt đất đang lặng lẽ tràn ra, chốc sau, một tiếng “bộp” vang lên, có một thứ rơi từ trên trời xuống, rơi thẳng vào giữa vũng máu đấy
Đó là một bàn tay bị cắn đứt
70/ 4
Đôi khi thật sự rất khó nói cho rõ ràng, sau khi sở hữu nhân vật gần như hoàn toàn vượt trội so với tu sĩ bình thường như Hóa Thần chân quân, thứ quan trọng nhất của một thế lực rốt cuộc là một vị Hóa Thần chân quân, hay là số đông các tu sĩ tạo nên thế lực khổng lồ này ở bên dưới
Trong một thế lực phồn thịnh không ngừng phát triển, ở trạng thái hoàn hảo, thân là lãnh tụ cao nhất, Hóa Thần chân quân thường sở hữu quyền uy và quyền lực chí cao vô thượng, trong đa số thời điểm, bản thân Hóa Thần chân quân đã nghiễm nhiên trở thành đại diện của thế lực này
Tất cả mọi người khi nghĩ đến những thế lực kiểu đó, thì cái đầu tiên nhớ đến chính là Hóa Thần chân quân như vậy, chẳng hạn như nhắc đến Phù Vân tư, thì sẽ nghĩ đến Thiên Lan chân quân, tỷ như đề cập đến Thiên Luật đường, thì chính là Thiết Hồ chân quân, hoặc như Đại Tể viện, thì tất nhiên cũng sẽ nhớ tới Quảng Bác chân quân, điều này gần như đã trở thành luật bất thành văn rồi
Hơn nữa nhiều khi, do sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Hóa Thần chân quân, khí chất và đặc điểm của chính bản thân họ cũng sẽ ảnh hưởng đế hình tượng của thế lực mình, ví dụ như Phù Vân tư rất phù hợp với khí chất hiếu chiến, dũng mãnh, cương quyết thậm chí là coi trời bằng vung của Thiên Lan chân quân
Người của Thiết Hồ chân quân thì thường tương đối cứng nhắc rắn rỏi, rất giống Thiết Hồ chân quân, còn về phần Đại Tể viện, hình như đều khá yêu tiền tài
Bởi vậy, có nhiều lúc, Hóa Thần chân quân thật sự đã hợp làm một với thế lực của mình, trong mắt của số đông, cái quan trọng nhất của một thế lực chính là Hóa Thần chân quân, kể cả chính bản thân Hóa Thần chân quân cũng cho là vậy
Tất cả mọi thứ đều có thể hy sinh, chỉ cần ta vẫn sống, thì thế lực, thuộc hạ, quân lính hay gì đi nữa, vẫn có thể gầy dựng lại, cùng lắm thì rắc rối hơn một chút mà thôi
Chẳng biết đây liệu có phải là suy nghĩ tự nhiên của các bề trên hay không, như đấng thần linh, họ nhìn xuống nhân gian, xem người phàm như loài giun dế, lãnh đạm vô tinh, đại để đều không mấy quan tâm đến mạng người trong tay
Lấy một ví dụ, nếu bỏ ra bảy phần mạng người có thể đổi lấy tính mạng của Thiên Lan chân quân, Thiết Hồ chân quân, Quảng Bác chân quân và kể cả Cổ Nguyệt chân quân có lẽ sẽ không hề mảy may lưỡng lự
Những điều này nói ra tuy tàn khốc, vô tình, nhưng chẳng còn lạ lẫm gì trong lịch sử dài đằng đẵng của loài người nữa, đa số người phàm không hiểu, nhưng kiểu gì cũng có một số người ham đọc sách am tường
Những người này có lúc không muốn chết, họ sẽ muốn thử thay đổi vận mệnh, sau đó đôi khi là gây ra một chút rắc rối
Cách đây rất lâu, có một vị Hóa Thần chân quân đức cao vọng trọng từng rất đỗi thân mật mà đặt một biệt hiệu cho kiểu người gây rắc rối này, nói họ là “loài kiến không an phận”
Tuy không an phận, nhưng cũng là kiến
※※※
Lúc Lục Trần cảm nhận được ba luồng khí truyền tới từ bên ngoài ngôi nhà này, hắn bỗng dưng có cảm giác mình giống như một con kiến
Bên ngoài mặc dù trông không có gì bất thường, nhưng luồng khí vô hình lại cuồn cuộn như sóng dữ, tuy mặt đất chẳng hề rung chuyển, song lại như có bàn chân khổng lồ đang giẫm đạp, ùn ùn kéo tới dời non lấp biển
Luồng khí khổng lồ vô song đến vậy không phải hắn chưa từng nhìn thấy, từ rất lâu trước đây, ở Thiên Lan chân quân đã có luồng khí khổng lồ tương tự như vậy, giống như núi lớn, như ma như thần, hơn nữa luồng khí ở lão trọc ấy thậm chí còn mạnh hơn ba luồng sức mạnh bên ngoài kia
Tất nhiên, ba luồng khí bên ngoài cùng ập đến, về khí thế lại lấn át một mình Thiên Lan chân quân
Người bên ngoài là ai, Lục Trần gần như không cần phải đoán nữa, nhiều khi sức mạnh chính là minh chứng tốt nhất, căn bản không thể nào giả mạo được
Song trong lòng hắn đồng thời cũng nảy sinh vô số những ngờ vực và thắc mắc, ba vị bên ngoài đó tại sao lại cùng tìm đến huyệt động này, họ cùng bỏ lại những bàn cờ đã chuyên tâm chuẩn bị trên Thiên Long sơn mà rời khỏi mê cục, đánh thẳng vào lòng địch, mạnh tay nắm vào điểm đau đớn ở trung tâm của Phù Vân tư
Lục Trần không nghi ngờ rằng mình và lão trọc đến đây trong bí mật, tin tức tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, bằng không thì nếu đến việc này mà Thiên Lan chân quân còn không làm được, thì đã chẳng thể gầy dựng nên cơ nghiệp như hiện tại
Hắn quay đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân ở bên cạnh, chỉ thấy lão trọc sắc mặt vẫn như thường, dường như không có lấy một chút kinh ngạc
Ông chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn bức tường cao phía trước, trong mắt lướt qua một tia sáng đầy hứng thú, hình như đang chờ đợi, hoặc đang trông mong điều gì đó
Ông đang chờ đợi điều gì
Một người, hay là một chuyện sắp sửa xảy đến
Lục Trần thấy mình bắt đầu căng thẳng, hắn cảm giác cổ họng khô khốc, đầu óc đang quay cuồng dữ dội, rồi hắn sực nhớ ra gì đó, cảm thấy hình như vào khi ấy mình đã lờ mờ nắm được điểm nào đó, hình như có điều gì đã bị mình bỏ qua
Con rồng đó
Hắc long
Con hắc long mà hắn đích thân đến cấm địa Côn Luân sơn Thiên Khung Vân Gian, dùng Côn Luân ấn lẳng lặng mang đến Tiên thành này, chỉ mới gặp một lần rồi từ đó biến mất, không rõ tung tích
Hắc long đã đi đâu
Thiên Lan chân quân chậm rãi đứng dậy, ông tiến tới trước một bước, một bàn chân vừa vặn đặt vào tảng đá phía trước, không lệch đi một li, giẫm Côn Luân ấn ngay dưới chân
Hào quang vàng kim đột nhiên biến mất, hoàn toàn bị che lấp, ngôi nhà này yên ắng đi hẳn, song rất nhanh, một luồng khí mới trỗi dậy, rất mạnh, ngang ngạnh dâng lên một cách điên cuồng như ngọn núi, thậm chí còn tràn ngập khắp ngôi nhà này, hùng hổ quyết liệt
Đó là khí thế của chính Thiên Lan chân quân
- Chư vị lão hữu, lâu rồi không gặp
Ông cười lớn, dáng dấp trầm tĩnh, cao ngạo nhìn xuống nhân gian, cười bảo:
- Sao không vào đây gặp mặt nói chuyện nào
Tiếng cười của ông như sóng vỗ, dội xa thật xa, vang vọng trong huyệt động rộng lớn này, dường như đến không khí cũng nổi lên một vòng gợn sóng
Từ ba luồng khí cực mạnh bên ngoài không hề có ai lên tiếng đáp lời, nhưng một chốc sau, ở phía chính diện của ngôi nhà, cánh cửa mà Lục Trần đã cẩn thận ngoái đầu đóng lại sau khi Thiên Lan chân quân và hắn vào đây đột nhiên phát ra một tiếng “cót két”, bị ai đó đẩy ra
Sau đó có một người bước vào
Tóc bạc, mặt hồng hào, đó là Thiết Hồ chân quân
Lão chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình tĩnh, căn nhà này phần nhiều là những hành lang uốn lượn quanh lâm viên, song Thiết Hồ chân quân lại không hề có ý định đi đường vòng
Lão chỉ nhìn Thiên Lan chân quân, nhìn chằm chằm vào ông, sau đó đi thẳng tới
Không hề đi quanh co, không hề rẽ lối
Trước mặt lão, bất cứ mọi hòn đá, hành lang, hoa lá, cây cỏ nào cản đường, khi còn cách lão già này mấy trượng đã đột nhiên bị một sức mạnh vô hình dạt ra, đè xuống, sau đó nghiền nát, gốc cây to đến rễ cũng bị nhổ lên bay ra ngoài tường, đá lớn lăn lông lốc ra xa, hanh lang ngã đổ xiêu vẹo, chừa ra một con đường thẳng tắp
Lão cứ thế oai phong lẫm liệt đi tới trước ngôi đình nọ, sau đó nhìn Thiên Lan chân quân, nói:
- Ngươi xong đời rồi, Thiên Lan
70/ 5
Ngươi xong đời rồi, câu này nghe có vẻ rất phổ thông, rất giống lời hù dọa người phàm dùng ngoài phố khi cãi vã lẫn nhau, mặt đỏ gay, cổ gân lên, còn cười khẩy châm biếm, cũng rất không phù hợp với tưởng tượng của mọi người về nhân vật như Hóa Thần chân quân
Ít ra cũng phải nói những lời uy phong lẫm liệt, hoặc là thâm tàng bất lộ, hay lời lẽ đanh thép, hoặc hàm ý sâu xa, không thì cũng khiến người khác phải suy nghĩ nhiều
Kết quả Thiết Hồ chân quân vừa đến đã thốt ra một câu thông tục như vậy, cũng thực sự đầy bất ngờ
Nhưng chỉ với một câu nói thông tục nghe có vẻ không phù hợp với thân phận của lão này, sau khi Thiết Hồ chân quân nói ra, lại khiến tất cả những ai có mặt, người ở trong nhà hoặc ngoài nhà, nhìn thấy được hoặc không trông thấy, đều cho rằng như một lẽ đương nhiên, đều cảm thấy rất có khí thế
Có lẽ, đây chính là hào quang bẩm sinh mà có của kẻ bề trên
Lão sở hữu quyền thế, địa vị, bất luận lão nói gì, nhiều khi đều là đúng đắn cả
Người phàm nói câu này thì buồn cười, còn Hóa Thần chân quân nói lời tương tự thì là dễ gần, người phàm đánh nhau thì khôi hài, đáng khinh, Hóa Thần chân quân đâm chọc nhau thì là thiên địa biến sắc, chúng sinh kính sợ, đến lời nói cũng thế
Thiên Lan chân quân xem ra cũng không có phản ứng quá rõ với câu nói thẳng thừng này của Thiết Hồ chân quân, thậm chí ông còn cười hiếu kỳ, nói:
- Ồ, sao ông nghĩ vậy
- Ngươi làm trái lẽ thường, làm nhiều điều bất nghĩa
Thiết Hồ chân quân cao giọng nói, làm vậy tức là chiếm thế có lý trước, lão nhìn thẳng vào Thiên Lan chân quân, dõng dạc nói:
- Chúng sinh trong thiên hạ liên tiếp gặp tai họa, dân chúng lầm than, máu chảy thành sông, tội do ngươi, tu sĩ trong thiên hạ mong muốn trường sinh đại đạo, thế mà Phù Vân tư bóc lột tàn nhẫn, vơ vét tài nguyên quý hiếm trong thiên hạ làm của riêng, không thể tiến bộ, tội do ngươi, Chân Tiên minh vốn là chính đạo thiên hạ, lại bị ngươi chuyên quyền độc tài, lợi dụng để hiếp đáp bách tính, vô số chí sĩ không thể phát huy ý chí, người người phẫn nộ, tội do ngươi
Trong những lời này, có ba câu “tội do ngươi”, nói thì dài dòng, khí thế thì hùng tráng, khiến người ta phải vỗ đùi tán thưởng, bụng nghĩ, thế này mới không hổ là lời do nhân vật như Hóa Thần chân quân nói ra chứ
Đến cả Lục Trần cũng không kìm được trộm liếc Thiên Lan chân quân, nghĩ thầm, mấy lời này tuy rõ ràng là nói lung tung, giá họa bừa bãi, nhưng nếu đổ lên đầu lão trọc này, hình như cũng miễn cưỡng xuôi được
Bị người khác chỉ vào mũi mắng một trận, Thiên Lan chân quân trông cũng chẳng có gì là không vui, ông xua tay, nói:
- Những lời này chúng ta bên tám lạng người nửa cân, áp đặt cho ai cũng như nhau cả, thôi giở trò này đi
Thiết Hồ chân quân nghiêm mặt nói:
- Xằng bậy, những việc bại hoại này rõ ràng chỉ có ngươi từng làm thôi
Thiên Lan chân quân trừng mắt nhìn lão, sau đó bỗng nhiên nhếch mép cười, bảo:
- Được thôi, biết rồi
Nếu qua hôm nay mà ta vẫn thắng, thì mấy việc xấu này đều tính cho ngươi hết đấy
Thiết Hồ chân quân mặt không biến sắc, hình như không hề để tâm, đáp:
- Cứ việc
Thiên Lan chân quân laị nói:
- Còn ai nữa, sao không vào để mọi người gặp mặt nào
Thiết Hồ chân quân không nói gì, một lát sau, vách tường phía Tây đình viện này đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, sau đó đổ rạp xuống
Chốc sau, giữa bụi đất bay mù mịt, thủ lĩnh Đại Tể viện Quảng Bác chân quân chậm rãi bước vào, nở nụ cười thân thiết, thần sắc ôn hòa, mỉm cười nói với Thiên Lan chân quân:
- Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp
Thiên Lan chân quân nhìn Quảng Bác chân quân, thấy hai người họ chia ra, âm thầm hình thành một thế đánh giáp công với mình, cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười bảo:
- Còn một vị nữa đâu
Vừa dứt lời, đã nghe thấy phía sau lưng ông, bên ngoài bức tường cao đó, hình như ở trên con đường ngoài kia, lại cứ như ở trong những ngõ hẻm xa xôi, tiếng nói tuy lanh lảnh, song âm điệu vọng tới lại lửng lơ bất định, cứ như đang không ngừng dịch chuyển vị trí
Giọng nói đó cười dài, bảo:
- Ta ở đây, ta ở đây
Nghe giọng nói quen thuộc đó, đích xác là chủ nhân Tinh Thần điện, Cổ Nguyệt chân quân
Lục Trần âm thầm nhíu mày lại, tuy Cổ Nguyệt chân quân không hề lộ diện hoàn toàn, nhưng dựa vào vị trí hiện tại của lão, vừa hay tạo thành một hình tam giác cùng Thiết Hồ chân quân, Quảng Bác chân quân, vây chặt Thiên Lan chân quân ở chính giữa
Thế này là có ý không chừa lại đường sống, không để chút đường lui rồi đây
Rất nhiều năm qua, chưa bao giờ có ai dám hạ thủ với một vị Hóa Thần chân quân, nguyên nhân thì đã nói qua rất nhiều lần từ lâu, còn lần này, xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm rồi
Hắn có thể nhìn ra được, mấy vị Hóa Thần chân quân khác tất nhiên càng có thể hiểu rõ hàm ý trong đó
※※※
Có một lúc, mấy vị Hóa Thần chân quân này đều không lên tiếng, chẳng rõ là do không có gì để nói, hay là đang chờ đợi điều gì
Nhưng chính vào lúc này, ba vị Hóa Thần chân quân trong ngôi nhà này đột nhiên ngẩng đầu lên cùng lúc, chỉ thấy pháp trận kỳ lạ tráng lệ, những dải sáng lấp lánh dâng cao trong tòa thành hoang phế dưới lòng đất này đột nhiên có thay đổi
Trong những dải sáng đó, đại khái có khoảng ba phần ánh sáng đột nhiên nhạt đi, sau đó nhanh chóng biến mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kết quả tạo thành rất rõ ràng, chính là pháp trận vốn bừng bừng sức sống, dạt dào năng lượng đột nhiên trở nên đứt đoạn, có rất nhiều điểm quan trọng, then chốt bị mất đi những dải sáng chống đỡ, khí tức cổ xưa bát ngát đặc biệt quanh đây bỗng chốc yếu đi
Lục Trần cực kỳ nhạy cảm với điều đó, vì cảm giác này hắn chỉ từng có từ đại trận Hàng Thần chú của Ma giáo trong trận chiến hoang cốc nhiều năm trước
Sắc mặt của Thiên Lan chân quân hơi thay đổi, gương mặt lướt qua một tia sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn động vào cả nơi này
Giọng nói trầm hùng của Cổ Nguyệt chân quân Tinh Thần điện trôi tới từ xa:
- Chẳng qua chỉ là mấy tiểu xảo vặt vãnh thôi, là trò do tổ sư gia truyền lại
Ngừng một lúc, lão lại cười bảo:
- Hồi trước ngươi mời ta bày trận giúp, tuy sau đó, ngươi cũng đã tự dọn dẹp một lần rồi, có điều những sơ hở nhỏ này là bản lĩnh để Tinh Thần điện ta kiếm ăn, ngươi không tìm ra được cũng chẳng có gì lạ
Thiên Lan chân quân im lặng một lát, sau đó thở dài:
- Lúc ta mời ngươi giúp đỡ, chưa hề có chuyện như ngày hôm nay, chẳng lẽ khi ấy ngươi đã ngấm ngầm có ý định ám hại rồi
- Không không không
Cổ Nguyệt chân quân lên tiếng phủ nhận
- Việc đó là không thể, Thiên Lan đạo huynh hùng tài đại lược, tiểu đệ ta tuyệt đối không dám đối địch với ngươi, đó chẳng qua chỉ là mấy trò chơi nhỏ tiện tay thêm vào thôi, không đáng nhắc tới
Trò chơi nhỏ tiện tay thêm vào, không đáng nhắc tới
Thiên Lan chân quân cười khẩy một tiếng, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị
Còn Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân trước mặt ông thì ra vẻ đắc ý
Quảng Bác chân quân ung dung nói:
- Thiên Lan, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là rời khỏi Thiên Long sơn, nếu ngươi vẫn còn ở trong Côn Luân đại điện thâm sâu khó lường đó, bọn ta còn kiêng dè ngươi vài phần, nhưng đã xuống dưới lòng đất này rồi, thì đó là ngươi tự tìm đường chết
Thiết Hồ chân quân cười nhạt:
- Ở đây ba người bọn ta đánh một mình ngươi, trên núi quân ba phe tấn công một phe của ngươi, bất luận thế nào, ngươi cũng chỉ có một đường chết, ngươi còn gì để nói nữa không
Nói tới đây, lão cười cười, vuốt chòm râu:
- Nói ngươi xong đời rồi, ngươi còn không tin ư
Thiên Lan chân quân liếc nhìn lão, sau đó nhếch miệng cười, đưa bàn tay lên xoa cái đầu trọc lóc của mình
70/ 6
Bạch Liên xoay cổ, hình như cảm giác có chút tê cứng, bước chân nàng không hề vì thế mà ngừng nghỉ, vẫn tiếp tục hướng về phía trước trên thông đạo này
Trong thông đạo hết sức im ắng, đến một chút âm thanh cũng chẳng có, còn bước chân nàng dường như cũng hệt như bước chân loài mèo trong truyền thuyết, lặng lẽ vô thanh
Có điều đi được một lúc, Bạch Liên như sực nhớ ra gì đó, quay ngoắt lại, quả nhiên, không ngoài dự đoán, con hắc cẩu A Thổ cao to đó vẫn đang đi theo sau lưng nàng, chỉ có điều lòng bàn chân nó cứ như được lót một lớp thịt đệm, bước đi cũng im lìm
Bạch Liên nhìn A Thổ, bỗng nhiên cười bảo:
- Chúng ta thế này hình như có hơi đáng sợ, không khéo trước khi chưa ám sát được người khác, hai chúng ta đã tự đánh nhau rồi chứ
A Thổ hình như không hiểu câu này của Bạch Liên, nó ngẩng đầu lên đánh hơi trong không khí, sau đó lại tiếp tục đi tới phía trước
Bạch Liên nhún vai, theo A Thổ đi tiếp, cứ thế đi qua con đường dài dằng dặc, cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra
Bên ngoài im ắng đến mức phát sợ, Bạch Liên và A Thổ đều không có động thái đi thẳng qua khỏi lối ra đó, mà cùng nép vào vách đá hai bên cạnh cửa, sau đó lén lút thò đầu ra nhìn bên ngoài
Mái vòm huyệt động khổng lồ đã bị đục thủng một lỗ lớn, tòa thành dưới lòng đất không thấy mặt trời bao nhiêu năm lần này cuối cùng cũng lộ diện ra bên ngoài
Có điều nó lại không hề trông thấy được ánh mặt trời xán lạn, vì mây đỏ khắp trời đã phủ kín tất cả
Mọi thứ đều u ám, rất nặng nề, có điều so ra, tòa thành dưới lòng đất này còn sáng sủa hơn thế giới phía trên nhiều, có thể nhìn thấy những dải sáng mọc lên trên khắp các ngôi nhà, đường phố, chiếu rực chung quanh
Tuy không rõ công dụng của những dải sáng này, nhưng xem bộ còn có sinh khí hơn lúc trước nhiều
Trừ điều đó ra, nơi này vẫn trống vắng, không có điểm bất thường nào nữa, chỉ là toàn bộ huyệt động này im ắng đến vậy, có vẻ như chính là điểm kỳ lạ nhất
Bạch Liên rụt cổ lại, liếc nhìn A Thổ ở phía bên kia, thấp giọng bảo:
- Ngươi xuống xem sao trước đi
A Thổ ngó một lúc, rụt cổ lại, sau đó nhìn Bạch Liên, tuy nó không biết nói tiếng người, nhưng nét khinh bỉ trong ánh mắt của con hắc cẩu này đã vô cùng rõ ràng rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Hừ
Bạch Liên khẽ hừ một tiếng, có điều cũng không có vẻ gì là thất vọng, hẳn là kết quả này nàng đã lường trước được rồi
Nàng chỉ cúi đầu nhìn bao la là nhà cửa bên dưới, rồi ngước lên nhìn huyết nguyệt mây mù thấp thoáng bên ngoài cái lỗ khổng lồ trên cao, không kìm được nhíu mày lại
Một chốc sau, chỉ nghe thấy nàng trầm giọng lẩm bẩm:
- Còn thiếu một chút nữa, còn thiếu một chút nữa thôi…
Hắc cẩu A Thổ lấy làm lạ ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ xinh đẹp này, chỉ thấy Bạch Liên đang cúi đầu thì thào, thần sắc cứng đờ, ánh mắt cũng đột nhiên khác hẳn lúc trước, trở nên sắc lẹm và u ám, hệt như khí chất ở nàng thình lình biến thành một người khác
A Thổ kinh ngạc, ánh mắt bỗng nhiên cảnh giác hơn hẳn, nó đứng dậy, đang định bày tư thế phòng bị, thì chợt chỉ thấy Bạch Liên rùng mình, gương mặt xinh đẹp thoát tục thoáng lướt qua vẻ đau khổ, cơ mặt co quắp, dường như vào lúc ấy, có thứ gì đó đang cong gập trong đầu nàng, khiến nàng đau đớn cùng cực
Ngay sau đó, thần sắc trên mặt Bạch Liên chợt trở nên mơ màng, hai tay nàng bưng lấy đầu, khẽ vỗ mấy cái, sau đó nàng ngước lên nhìn A Thổ
Ánh mắt A Thổ đầy ngạc nhiên
Bạch Liên nhìn A Thổ một lúc, sau đó cười cười, đưa một ngón tay lên môi, khẽ khàng nói với A Thổ:
- Đừng nói với ai đấy
Khoảnh khắc đó nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười mang chút vẻ không quan tâm, làn da trắng ngần và đôi môi đỏ cùng tôn nhau lên, hệt như một bức họa được khắc trong huyệt động lạnh băng này
※※※
Ầm…
Thình lình, một âm thanh đột nhiên vọng tới từ phía xa, hệt như tiếng sấm sét, khiến cả thiên địa chấn động hô ứng
Bạch Liên và A Thổ đều quay đầu lại nhìn, phương hướng âm thanh đó không phải ở dưới lòng đất này, mà là trong bầu trời bao la phía bên ngoài lỗ thủng kia
Một vầng trăng máu đã di chuyển đến vị trí chính giữa cái lỗ không rõ từ lúc nào, hoặc thực ra nó chưa bao giờ rời đi, mà là mây đỏ vốn che phủ quanh nó đã tản đi thôi
Một tia sáng, ánh trăng đỏ thẫm và sâu thẳm từ trên trời rơi xuống, chiếu thẳng vào thế giới ngầm này
Tuy huyết nguyệt lúc này đã treo cao trên bầu trời, xa hơn rất nhiều so với lúc còn ẩn náu trong huyệt động dưới lòng đất này, song không hiểu vì sao, tia trăng chiếu xuống vào lúc này lại còn sáng hơn tất cả mọi hào quang lúc trước, tựa như một thanh kiếm sắc bén, xé toạc không gian, giữa tiếng rít vô hình, trong nháy mắt đã đáp xuống một nơi trong thành trì dưới lòng đất này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ầm
Mặt đất rung chuyển, đất đá bay mù mịt, xung quanh tia sáng đó, có ít nhất năm sáu ngôi nhà đột nhiên bị một sức mạnh cực kỳ lớn đánh sập, sau đó hóa thành tro tàn
Giữa bụi đất, từ một bức tường nứt đổ nào đó, Bạch Liên và A Thổ đột nhiên nhìn thấy từ xa, giữa tia sáng huyết nguyệt đó, còn có mấy bóng người
Lạ ở chỗ, tuy nhà cửa xung quanh bị đánh sập trong nháy mắt bởi đòn tấn công bất thình lình này của huyết nguyệt, nhưng bên trong tia sáng đó, nơi vốn đáng lẽ phải là nơi nguy hiểm khủng khiếp nhất, nơi những người đó đang đứng hình như là một trạch viện nhỏ, lại không hề chịu bất cứ tổn hại nào quá lớn
Thậm chí Bạch Liên còn loáng thoáng nhìn thấy giữa hào quang huyết nguyệt có một cái đình nhỏ, có một người đàn ông thân hình cao lớn, đầu trọc lóc, và một người đàn ông khác đang đứng cạnh ông ta
Còn bên ngoài cái đình, còn có bóng dáng lờ mờ của hai người khác
Cũng chính vào lúc này, Bạch Liên bỗng dưng thấy tim chợt đập mạnh một nhịp
Người đàn ông không mấy nổi bật đứng trong đình, luôn trầm mặc đó, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nàng
Đúng vậy, mấy người trông có vẻ khí thế ngút trời kia đều không để ý thấy, chỉ có duy nhất tên nam tử không mấy nổi bật này, tên nam tử trông có vẻ thua xa ba người còn lại này lại đột nhiên nhìn về phía nàng
Ánh nhìn đó bình thản, không có sát khí, cũng không có kinh ngạc hay thương hại, hình như không có bất cứ sắc thái cảm xúc nào
Bạch Liên chậm rãi rụt người lại, lưng tựa vào vách đá, một lát sau, nàng khẽ nhếch mép
- Thú vị đấy
Nàng khẽ nói một câu
※※※

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.