Bạch Liên nấp trong thông đạo đã được một lúc rồi, ở nơi cách lối ra không xa, đây là một vị trí tốt
Ánh sáng bên ngoài chiếu không tới, còn nàng nấp trong bóng tối vẫn có thể dễ dàng nhìn rõ chuyện đang diễn ra trong huyệt động ở đằng xa
Chỉ là có chút cô độc mà thôi
Con hắc cẩu A Thổ, không biết tại sao đột nhiên lại chạy ra, hơn nữa sau khi chạy vào đường phố thành trì bên đó, con hắc cẩu này bỗng từ bỏ việc đi thẳng men theo các con đường rộng lớn, mà chạy quanh co trong các con kẻm nhỏ, chớp mắt đã biến đâu mất dạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong thông đạo chỉ còn lại một mình Bạch Liên, cả trước và sau đều là quang cảnh u ám nặng nề, kỳ thực trong lòng nàng không hề sợ, nhưng vẫn cảm thấy một chút không mấy dễ chịu
Bạch Liên không biết cảm giác này từ đâu mà có, nhưng chẳng nghi ngờ gì là nàng không hề thích, nàng chọn cách ngồi xuống một góc tối khá bằng phẳng, kéo căng y phục trên người lại
Ở trung tâm tòa thành bên ngoài, mấy vị Hóa Thần chân quân đang đối đầu nhau, hơn nữa rất rõ ràng là họ còn thi triển thủ đoạn thần thông nào đó, đến mức mà huyết nguyệt trên trời cũng biến hóa
Ở góc tối này của Bạch Liên tuy không nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng chẳng thấy được huyết nguyệt rốt cuộc đã biến hóa thế nào, nhưng nàng cảm giác được, nhịp tim của mình bỗng nhiên bắt đầu nhanh hơn
Thịch, thịch, thịch, thịch…
Quả tim trong lồng nực đang đập dữ dội, ép từng dòng máu đỏ ra khỏi tâm nhĩ, tức tốc chạy đi khắp nơi trong cơ thể
Bạch Liên cảm thấy người hơi rét, nhưng tim thì hình như lại rực lên một ngọn lửa, cháy hừng hực, khiến lòng đầy bất an
Ngoài lạnh trong nóng, đây là một cảm giác rất cổ quái, Bạch Liên lặng lẽ ngồi xuống, không nhìn cục diện mấy vị Hóa Thần chân quân đấu pháp nghìn năm hiếm có ở bên ngoài nữa, mà cúi đầu nhìn cơ thể mình, và cả đôi bàn tay nàng đang đặt lên đầu gối
Nàng vẫn là thiếu nữ, đôi bàn tay đó vốn trắng ngần mềm mại, làn da như ngọc, ngón tay thon dài, nhưng đôi bàn tay lúc này được phản chiếu trong mắt nàng, ở lòng bàn tay, lại xuất hiện thêm mấy chấm đỏ bé xíu
Bạch Liên nhíu mày, dùng tay chà xát, sau đó phát hiện chẳng có tác dụng gì
Mấy chấm nhỏ này không phải là vết bẩn bình thường, mà là thứ gì đó mọc lên từ bên dưới lớp da, từ trong máu thịt
Bạch Liên ngẩn người ra một lúc, sắc mặt trở nên u ám, nàng ngồi yên một chỗ nhìn chằm chằm mấy chấm nhỏ trong lòng bàn tay mà nghĩ ngợi, bỗng nhiên nàng đứng dậy, không ngại bị người khác phát hiện, lặng lẽ đi tới rìa cửa động, đứng im một chốc, sau khi cảm giác được mấy vị đại lão ở đằng xa không hề chú ý tới động tĩnh ở ngóc ngách nhỏ bé này, nàng mới hít sâu một hơi, gương mặt có chút lo âu, nhẹ nhàng đưa tay ra khỏi vách đá
Bên ngoài cửa chính là huyệt động rộng lớn nọ, vì mái vòm đã bị huyết nguyệt chọc thủng thành một lỗ lớn, mà ánh trăng của huyết nguyệt trên trời lúc này cũng chiếu vào đây
Có điều hào quang chủ yếu tất nhiên vẫn chiếu vào trong tòa thành, nhất là vị trí lấy các vị Hóa Thần chân quân đó làm trung tâm, những nơi khác cũng có ánh trăng chiếu tới, nhưng ánh sáng yếu hơn hẳn
Chỗ Bạch Liên đang đứng cũng vậy, ánh trăng cũng có, nhưng các tia sáng đã không quá mãnh liệt nữa
Đôi mắt Bạch Liên dán chặt vào bàn tay mình, sau đó một cách chậm rãi, nàng đưa bàn tay ra trước chút hào quang đó
Nàng mở bàn tay ra
Ánh trăng chiếu vào lòng bàn tay nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chiếu rõ mấy chấm nhỏ đó
Thế rồi, những chấm đỏ ấy đột nhiên nhúc nhích, từ từ phóng to ra.
“Vù” một cái, Bạch Liên dùng tốc độ nhanh nhất để kéo bàn tay về, sắc mặt nàng trông tái nhợt lạ thường, môi khẽ run rẩy, nàng nhìn lại lòng bàn tay một một lần nữa
Mấy cái chấm đó đã to hơn gấp bội vào khoảnh khắc này, trở thành một mảng đỏ thẫm rất xấu xí
Bạch Liên chậm rãi thu tay về, nghiến chặt răng, một chốc sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn mấy cái bóng giữa hào quang bên đó, trong mắt chợt bộc lộ sự căm hận, nàng thấp giọng lẩm bẩm:
- Các người đều đáng chết
※※※
Ánh sáng của huyết nguyệt từ trên trời giáng xuống, chiếu vào tòa thành đã lâu không thấy mặt trời dưới lòng đất, làm nổi bật một cái bóng đen đang lao đi giữa những con hẻm quanh các ngôi nhà cao lớn
A Thổ lao đi vun vút, nhưng càng đến gần quầng sáng kỳ dị đó, nó càng tỏ ra thận trọng, sau đó thậm chí còn lúc chạy lúc ngưng, thỉnh hoảng dừng lại đánh hơi, rồi quan sát một lúc mới chạy tiếp
Phương hướng của nó xem ra cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là một con đường thẳng tắp, cũng rất đơn giản có thể thông về phía ngôi nhà chỗ Lục Trần, nhưng A Thổ ngay từ đầu đã đi vòng, rẽ ngang qua các ngõ hẻm, quanh cả một vòng lớn phía bên hông, sau đó mới cẩn thận tiếp cận ngôi nhà bị ánh sáng bao phủ ấy
Trong lúc đó, các tia sáng trong tòa thành vẫn đang bay lên, pháp trận không tên đó vẫn giữ trạng thái khởi động, nhưng giờ hình như đã có chút kiệt sức, có vẻ như đối phó với thứ sức mạnh truyền dẫn xuống từ trên trời hơi khó khăn
A Thổ không hề có nhiều cảm giác với điều đó, cùng lắm nó chỉ liếc nhìn những cột sáng đang không ngừng dao động, rồi tiếp tục tiến gần về phía quầng sáng
Mỗi một lần đi qua những ngõ hẻm tầm nhìn hạn hẹp, nó lại nhìn về phía đó một lúc, lúc nhìn thấy Lục Trần đứng giữa hào quang, vẫn bình yên vô sự, ít nhất thì tạm thời vẫn không sao, A Thổ mới như thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi đầu tiếp tục từ từ đến gần, từ từ tiến về phía trước
Thế giới này khó khăn đến thế, ánh trăng này nguy hiểm đến vậy, nó làm đoạn tuyệt tất cả mọi sinh mạng, duy chỉ có một con hắc cầu vẫn cố chấp tiến lên
Trong quầng sáng, Lục Trần như cảm giác được gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn
Nhưng những chỗ mắt hắn quét qua, bên ngoài bức tường bị đánh nát đó, các con đường ngõ ngách của tòa thành vẫn trống vắng, không có lấy một bóng người
Nếu có một cái bóng, thì hẳn là Cổ Nguyệt chân quân thôi
Có một vị Hóa Thần chân quân như vậy thủ ở bên ngoài, lòng đất này chắc là chẳng ai có thể tiếp cận được
Lục Trần nghĩ tới đây, thầm thở dài trong bụng, hắn thu mắt về, dồn sự chú ý trở lại Thiên Lan chân quân, nhìn ông giậm chân, nhìn phiến đá trên mặt đất lấp lánh ánh sáng, sau đó cảm nhận được lòng đất dưới chân đang rung chuyển, đang rúng động, tiếng ầm ầm ào qua, dường như có một cánh cửa lớn chậm rãi hé mở ở sâu bên dưới lòng đất
Cánh cửa đó rốt cuộc thông về đâu, phía sau cánh cửa, là quái vật gì và là thế giới như thế nào
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên nhớ đến hạt giống trong tim mình, trong mộc động cổ xưa đó, cũng có hai cánh cửa
Một cánh cửa thông đến thế giới hư không vô cùng kinh khủng, cánh cửa còn lại đến nay vẫn chưa mở ra
Có một thoáng, Lục Trần chợt nóng lòng muốn mở cánh cửa đó ra
Chẳng ai biết được, có thể sống qua ngày hôm nay hay không, nếu trước khi chết mà cũng chẳng biết phía sau cánh cửa đó rốt cuộc là cái gì, liệu có cảm giác nuối tiếc
Ánh mắt hắn hướng về tấm lưng rộng của Thiên Lan chân quân, tay hắn lại chậm rãi di chuyển đến vị trí tim của mình, khẽ ấn xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
71/ 7