Thiên Ảnh

Chương 703: Tận thế




Đời người gần nhu không ai có thể thực sự sống một cách hoàn toàn minh bạch, luôn phải gặp rất nhiều chuyện khó bề lý giải, khiến ta không biết làm thế nào, lòng đầy mơ hồ
Cho dù là người có ý chí vô cùng kiên định, là người có mục tiêu rõ ràng, thì thường cũng vậy
Ai có thể nhìn thấu nhân tâm được
Một người kiên cường bên dưới lớp vỏ bọc cứng rắn có lẽ cũng ẩn giấu một linh hồn nhạy cảm yếu đuối, chỉ có điều ai ai cũng thận trọng che giấu nhược điểm của mình đi, đây là bản năng của loài người
Chúng ta luôn luôn thich dùng gai nhọn để đối mặt với thế giới, giấu yếu mềm vào trong thâm tâm
Đạo lý này không hề phức tạp, không hề sâu sắc, nhưng rất nhiều người trong thiên hạ đều không hiểu, hoặc phải nói là, một số người có trí tuệ để hiểu đạo lý này, song lại chẳng nhìn rõ bản thân mình
Bất luận tu hành cao tới đâu, ý chí kiên cường tới đâu, thì cũng chẳng bao giờ muốn lột trần mình ra như lưỡi dao
Tất cả là sai lầm của thế giới, chính ta mới là vô tội, ta bị bức ép, ta là người bị hại, cái cớ như thế này nhẹ nhàng làm sao
Lục Trần thường nghĩ vậy, kỳ thực nói ra thì, suy nghĩ này há chẳng phải là một kiểu phòng ngự về tâm linh, khiến hắn có thể nghỉ ngơi được một chút trong những năm tháng tăm tối
Nếu không thì với mười năm nằm vùng trong Ma giáo, cho dù cơ thể hắn vẫn có thể kiên trì, nhưng về tinh thần thì e là đã gục ngã từ lâu rồi
Tự mổ xẻ bản thân thật sự là một việc rất khó, rất thống khổ, nếu phải làm vậy, Lục Trần cũng từng âm thầm tự phản tỉnh, nhưng khi nghĩ lại chuyện cũ, hắn nhanh chóng phát hiện ra cái đầu tiên hắn phải đối mặt chính mà máu mà bàn tay hắn từng lấm trong mười năm đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì cái gọi là đại nghĩ và mục đích cuối cùng, cũng để lấy lòng tin của yêu nhân Ma giáo, trong số những mạng người mà hắn đích thân giết chết, không chỉ có mỗi tà ma ngoại đạo
Những chuyện này, hắn chưa bao giờ nói ra, biết chút ít về chuyện này còn có lão Mã và Thiên Lan chân quân, nhưng hai người họ dường như cũng không hẹn mà đều lãng quên, chẳng ai nhắc đến, dường như đã quên đi thật rồi
Lục Trần cũng những tưởng, mình đã thực sự quên rồi
Đến tận hôm nay, vào thời khắc tai kiếp tận thế dần thành hình, sinh tử khó đoán này, lúc hắn đứng một bên quan sát như một kẻ nhàn rỗi, hắn đột nhiên nhớ lại chuyện của quá khứ
Hóa ra những oan hồn và máu tươi đó, thâm tâm hắn chưa bao giờ lãng quên
Ảnh tử cũng là người, trong đầu hắn lướt qua những gương mặt nửa mơ hồ nửa rõ nét, cuối cùng dừng lại ở thời khắc cuối cùng trước khi chuẩn bị rơi vào bóng tối, hình như có một gương mặt, hắn chưa bao giờ quên, luôn quay cuồng trong tâm trí hắn, nhưng luôn cách hắn một khoảng, không thể đến gần
Hắn ngẩn đầu lên nhìn trời, huyết nguyệt u ám, một tia trăng tỏa xuống, khiến mắt hắn chợt đỏ theo, sau đó một đốm lửa đen bừng lên
Lục Trần chợt rùng mình, vào lúc ấy, màn sương mù đó đột nhiên tiêu tán, hào quang của Hắc hỏa và huyết nguyệt giao thoa, khiến gương mặt đó sau nhiều năm, cuối cùng cũng phô bày một cách hoàn toàn rõ nét trước mắt hắn
Lục Trần nhìn thấy nàng, người phụ nữ ấy, người phụ nữ từng hứa sẽ sống cả đời cùng hắn
Bóng tối nhấp nhô lên xuống như sóng dữ, chậm rãi ập tới, hắn như quay trở lại cái đêm bên ngoài hoang cốc năm xưa, hắn nhìn thấy mình trong bộ hắc y quen thuộc, tay cầm hắc kiếm lảo đảo đi về phía trước, sau đó trước mặt hắn, xuất hiện bóng dáng Vân Tiểu Tình
Nàng cản hắn lại
Hình như nàng nói gì đó với hắn
Đồng tử của Lục Trần đột nhiên to lên, hắn khẽ run rẩy, hắn nhìn thấy gã nam nhân hắc y đó đột nhiên ôm lấy người nữ nhân ấy, sau đó cầm thanh kiến đen đâm vào ngực nàng
※※※
Dị tượng trên trời mỗi lúc một thê lương dữ dội, còn mặt đất dưới chân không ngừng vọng lên âm thanh ầm ĩ, giống như có con quái vật đáng sợ khủng khiếp nào đó sắp thoát ra, thiên địa biến sắc, cảnh vật hỗn loạn
Kể cả nhân vật như Hóa Thần chân quân, vào lúc này cũng đổ dồn toàn bộ sự chú ý vào khu vực này, chẳng một ai quan tâm, trong ngôi đình nhỏ này, vẫn còn một nhân vật nhỏ trông chẳng hề nổi bật đang đứng ở đó
Dù rằng trong đôi mắt hắn đã bừng lên Hắc hỏa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần cảm thấy tim mình như bị dao đâm vào từng nhát một, có cơn rét buốt thấm thía, nhưng rất nhanh, sau khi những phẫn nộ về người và việc giấu giếm bản thân qua đi, Lục Trần đột nhiên lại lạnh người phát hiện ra một sự thật khác, đó chính là… ngoại trừ phẫn nộ và hối hận ra, hắn lại chẳng hề có cảm xúc nào khác kích động cả
Hắn những tưởng mình sẽ phát điên, sẽ nổi giận, nhưng không, hắn phát hiện mình cứ như một người đã chai lì đến tận xương tủy, đánh mất hết mọi cảm xúc
Những chuyện cũ phủ bụi đó chỉ khuấy động hắn trong một lúc, chứ không thể khiến hắn kích động như thuở thiếu niên được nữa
Năm tháng đã biến hắn thành một cái xác không hồn rồi sao
Con người không nên sống như thế
Thế giới một màu xám xịt, trong lòng hắn tê dại và hoang liêu, đến tận một lúc nào đó, hắn chợt nhớ ra, trên cõi đời này, vẫn còn một nữ tử, tuy với hắn như gần như xa, nhưng lại như một tia sáng, từng chiếu rọi hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đã bao lâu rồi không nhớ đến Dịch Hân nữa
Có lẽ, người thiếu nữ ấy cũng không thích thế giới đẫm máu và điên cuồng thế này đâu
Nàng thích ánh dương rạng rỡ hơn, là cuộc sống tươi đẹp, thế giới lập nên bởi kẻ điên này, nhất định là nàng rất căm ghét
Vậy thì, ta có muốn sống trong thế giới như vậy không
※※※
Ầm
Mặt đất cuối cùng cũng không chịu đựng nổi áp lực khủng khiếp dưới lòng đất nữa, trong chớp mắt, có mấy mươi cái hố sâu lún xuống trong vòng trăm trượng, tiếng quỷ rít thê lương lập tức vang rền bên tai
Mấy người họ cùng bay lên không, sau đó trông xuống, chỉ thấy sâu bên dưới lòng đất, có một pháp trận rất lớn từ từ hiện ra, ở trung tâm pháp trận là ánh sáng rực rỡ, dường như tụ lại thành một mặt trời nhỏ, ngưng tụ thành một quang cầu, tỏa ra hào quang sáng rực
Nhưng bên dưới quang cầu, một cánh cửa tối om hình xoắn ốc đang từ từ hé mở, quang cầu tỏa ra tia sáng cực mạnh chiếu vào cánh cửa đen tối đó, dường như đang đối kháng với sức mạnh trong bóng tối, nhưng tất cả đều đã quá trễ, quang cầu mỗi lúc một kiệt sức, sắp không trụ vững được nữa
Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân ở trên không đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cùng gầm lên giận giữ với Thiên Lan chân quân:
- Ngươi điên rồi sao
Thiên Lan chân quân vẻ mặt điềm tĩnh, đến ánh mắt vẫn hết sức ôn hòa, đâu có gì là giống kẻ phát điên
Có lẽ trong mắt ông, kẻ điên không phải là mình, mà là thế giới này
Ông phất tay áo một cách phóng khoáng, xem ra chẳng muốn nhiều lời với những người này nữa, ông hít sâu một hơi, toàn thân đột nhiên phát quang rực rỡ, một ngọn lửa bốc lên từ tay ông, thiêu đốt nhánh cây Thần thụ nọ
Ánh sáng xanh lục bốc lên trong ngọn lửa, sâu bên trong lốc xoáy ở nơi xa nhất trên trời, một tia sét vang ầm, cứ như cuối cùng cũng có vị thần nào đó tìm được phương hướng, mở to mắt ra
Trong bóng tối sâu thẳm nhất, một tia chớp xé ngang bầu trời, sau đó một con mắt chậm rãi mở ra
72/ 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.