Thiên Ảnh

Chương 710: Bốn mảnh ghép




Bao chuyện kỳ lạ trên thế gian ập tới trong ngày hôm nay, bao cảnh tượng li kỳ kéo đến tầng tầng lớp lớp, khiến con người không khỏi bối rối, đến cả tâm trạng kinh hãi cũng dần dần trở nên tê dại
Con rồng bước ra từ cánh cửa tối đen to lớn tới mức bất thường, hơn nữa khắp mình mẩy toàn là yêu ma, hệt như đang khoác một lớp áo giáp, hơn nữa trên lớp áo giáp này còn có vô số sinh linh đang khoác to mồm, hòng nuốt chửng tất thảy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con rồng đen sau khi bước khỏi cánh cửa hắc ám nọ, lướt mắt nhìn xung quanh, sau đó liền chú ý đến dị biến ở thế giới bên ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều xem ra nó không hứng thú với mấy vị Hóa Thần chân quân Nhân tộc này là bao, mà ngẩng đầu lên nhìn trời ngay
Ánh nhìn đầu tiên của nó chính là để tìm kiếm huyết nguyệt, sau đó nó bèn phát hiện, không biết từ lúc nào, ánh trăng của huyết nguyệt đã dần tối đi, và chìm vào trong lốc xoáy khổng lồ đem ngòm trên bầu trời, có dấu hiệu sắp sửa bị nuốt trọn
Con rồng đen này vụt ngẩng đầu, rống lên một tiếng giận giữ với con mắt khổng lồ trên cao
Tiếng rống đó như sấm sét nổ tung, ngay lập tức phong vân cuồn cuộn, thiên địa biến sắc, toàn bộ lốc xoáy đen trên trời quay cuồng, vô vàn mây đen đẩy đưa dữ dội, dường như cảm nhận được một mùi khủng khiếp
Con mắt đó cũng nhìn lại, ánh nhìn lãnh đạm và lạnh băng chĩa vào con rồng này, cũng như nhìn những sinh vật khác dưới mặt đất, không hề có gì khác
Song hành vi thách thức lộ liễu này hiển nhiên đã mạo phạm đến con mắt khổng lồ, một dải sáng mãnh liệt vụt bắn ra từ trong mắt, chiếu thẳng lên người con rồng đen nọ
Con rồng đen không mảy may nhân nhượng, nó ngước lên há to mồm, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú, một ngọn lửa như dung nham phun ra từ miệng nó, cản trụ sáng rực rỡ giữa khoảng không lại
Lửa và cột sáng giáng từ trên trời xuống va vào nhau, ngay lập tức một luồng sóng khí vô hình lan ra bốn phía, sau đó xô thật mạnh vào tường đá của huyệt động, để lại vô vàn những đá lở và vết nứt
Chốc lát sau, cột sáng tan biến, lửa rồng cũng thu về, con rồng đen lắc đầu quẫy đuôi, khí thế hung hắc, tiến tới trước từng bước một
Một một bước đi của nó là một vùng đất nứt toác, ứa chảy dung nham, cứ như thể địa ngục âm gian
Hai sức mạnh bỗng dưng xuất hiện này đột nhiên đối đầu nhau, cũng khiến mọi người kinh hoàng, có điều Lục Trần nhìn vẻ điềm tĩnh của Thiên Lan chân quân, trong bụng cũng không khỏi trộm nghĩ, có lẽ nào đây cũng là do ông ấy sắp đặt
Dù rằng rất nhiều chuyện xảy ra trước mắt đều đã vượt quá giới hạn mà con người có thể chạm đến, nhưng lão trọc này càng lúc càng điên rồ, việc ông làm chưa biết chừng cũng có thể xé nát chân trời chứ chẳng chơi… Trong lúc Lục Trần đang suy nghĩ, thì thình lình, giữa cảnh tượng hỗn loạn là dung nham phun trào từ dưới lòng đất cùng những sương mù đen ngòm và ánh sáng còn sót lại vương vãi giao thoa với nhau, hắn đột nhiên nhìn thấy có một bóng người quen thuộc đi tới từ xa, chính là Bạch Liên
Lục Trần kinh ngạc, tập trung nhìn, bèn phát hiện thần sắc của Bạch Liên dường như có gì đó bất ổn
Chỉ thấy, nàng bước đi trên mặt đất, cách nàng không xa là dung nham nóng rực rải rác khắp nơi và biết bao nguy hiểm chờ chực, nhưng Bạch Liên dường như chẳng hề để mắt tới, đến liếc nhìn một cái cũng không, mà chỉ mơ màng đi về phía trước, hướng đi của nàng chính là cánh cửa hắc ám
Mà lạ ở chỗ, bước chân của Bạch Liên trông thì có vẻ như tùy tiện, nhưng lại khéo léo tránh khỏi tất cả những điểm nguy hiểm
Gừ…
Một tiếng gầm trầm nặng vang lên bên cạnh Lục Trần, chính là A Thổ, cảm xúc bao hàm trong tiếng gầm đó có phần phức tạp và cổ quái, dường như con chó này cũng có cảm xúc khó diễn tả với thiếu nữ kia
Lục Trần liếc nhìn A Thổ, định nói rồi lại thôi, sau đó hắn đột nhiên như cảm giác được điều gì, bèn ngoái đầu lại nhìn, thì trông thấy Thiên Lan chân quân không biết từ lúc nào cũng đảo mắt sang nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn sang Bạch Liên
Tim Lục Trần nhảy dựng, nhưng sắc mặt thì chẳng thay đổi, hắn nói:
- Đó là Bạch Liên
Thiên Lan chân quân gật đầu, bảo:
- Không sai
Lục Trần đợi một lúc, thấy Thiên Lan chân quân không nói gì nữa, bèn hỏi:
- Có cần con làm gì không, xuống đó cản cô ta lại
Thiên Lan chân quân trầm mặc một lát, rồi thản nhiên đáp:
- Khỏi cần, cứ mặc kệ nó
- Dạ…
Lục Trần đáp một tiếng, thầm nghĩ, ở địa vị của ông, có lẽ chẳng thèm quan tâm đến Bạch Liên, có điều bất kể thế nào, con đường này là do Bạch Liên tự đi, hắn cũng chẳng cản được
Do vậy, Lục Trần liền dứt khoát, đứng dậy ở sau lưng Thiên Lan chân quân, sau một chốc trầm ngâm, hắn trầm giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta cần làm thế nào
Thiên Lan chân quân hình như hơi bất ngờ, ông nhìn Lục Trần nói:
- Sao vậy, hình như con không sợ cảnh tượng này cho lắm
Còn nữa, con cho rằng khoảng cách lực lượng giữa chúng ta và hai phe kia xa đến vậy, chúng ta còn có thể làm gì đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Trần lắc đầu:
- Con không biết, con là đồ đệ của người, cảnh tượng này tuy con cảm thấy đã có phần mất kiểm soát, nhưng con chỉ muốn hỏi người xem có việc gì cần con làm không
Thiên Lan chân quân nhìn hắn một lúc, đột nhiên ngoác miệng người, sau đó vỗ vai hắn, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay
Ông vừa cười vừa bảo:
- Đợi đến lúc Thần thụ tái sinh, hai con đại phế vật này cũng chỉ là phân bón cho thế giới này mà thôi
Lục Trần cau mày lại, chẳng hiểu được lời nói không đầu không đuôi này của Thiên Lan chân quân, nhưng hắn vẫn nhanh nhạy chú ý đến từ mấu chốt trong lời của ông
Điềm tĩnh như Lục Trần, cũng không kìm được tim đập nhanh, hắn hít sâu một hơi, rồi thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi người nói… Thần thụ tái sinh
Thiên Lan chân quân ngước lên nhìn trời, phía trên đỉnh đầu ông, pháp bảo Thần thụ do nhánh cây và hai chiếc lá hợp thành đang tỏa sáng rực rỡ, sức sống căng tràn, cho dù hiện giờ có hai lực lượng khủng khiếp đang đối đầu nhau, trời long đất lở, nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến báu vật này
- Không sai
Thiên Lan chân quân gật đầu đáp
- Tất cả mọi thứ trước mắt chẳng qua cũng chỉ là ván cờ do ta thầm lặng bố trí trong nhiều năm, thế giưới Trung Thổ Thần Châu vốn dĩ chính là đống đổ nát do Thần thụ lập nên rồi lại vứt bỏ, chỉ cần chúng ta nắm giữ bốn mảnh ghép lớn này, cộng thêm hai phế vật kia làm mồi nhử, Thần thụ ắt sẽ trở lại
Lục Trần cảm thấy đầu óc mình trong lúc này không đủ để sử dụng nữa, hắn hỏi một cách mệt mỏi:
- Chuyện này… vậy tiếp theo sẽ xảy đến điều gì
Ngừng một lát, hắn bỗng biến sắc, nói:
- Vừa rồi người nói.
là bốn mảnh ghép Thần thụ, chứ không phải ba
Thiên Lan chân quân phất tay, nụ cười thần bí khôn lường, đáp lại đầy hàm ý:
- Đúng vậy, bốn mảnh ghép
72/ 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.