Thiên Giáng Đại Vận

Chương 150: Quyết chiến kinh thành




Chương 150: Quyết chiến kinh thành

Thành Võ Hoàng buông tấu chương, chân mày hơi nhíu lại:

- Tĩnh Vương là huynh đệ ruột thịt của ta, không ngờ Phùng Uyển Thu lại lấy Ngọc Nhi để ép đệ ấy, trẫm không thể tha cho nữ nhân này được
Thành Võ Hoàng cắn răng nói
Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn Vệ Triển và Huyền Châu một cái rồi nói tiếp:

- Chiêu vàng thau lẫn lộn này của Chu Thiên Giáng đúng là rất hay nhưng không biết tên tiểu tử này đang chờ gì nữa
Cung ứng của Bành Thành đã sắp cạn rồi, nếu cứ như vậy thì cũng không phải là cách
- Phụ hoàng, nhi thần đã hạ lệnh hai phủ Thục Thiên và Trung Đô hỏa tốc điều lương thảo lên phía bắc, chắc chắn là có thể bám trụ một thời gian nữa
Huyền Châu cẩn thận nói
Huyền Châu biết tỏng kế hoạch của Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng luôn mồm cảnh cáo cậu ta không được nói với Thành Võ Hoàng
Tuy Thành Võ Hoàng đã phát giác ra chuyện Chu Thiên Giáng tự ý luyện binh mã nhưng cụ thể có bao nhiêu binh mã thì Thành Võ Hoàng cũng không rõ
Trong tình hình như vậy thì cả Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng đều đang giả bộ hồ đồ, Thành Võ Hoàng muốn mượn bản lĩnh của Chu Thiên Giáng để lấy được kinh thành
Hiện giờ trong thời khắc nhạy cảm thế này thì chỉ có thể giả bộ không biết gì cả
Nhưng trong lòng Chu Thiên Giáng lại hiểu rõ, hắn biết chỉ cần trận này kết thúc thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ truy vấn hắn chuyện này, vậy nên Chu Thiên Giáng cũng để lại một đường lùi, chuẩn bị chiến sự kết thúc một cái là hắn sẽ chủ động “thẳng thắn”
Đương nhiên là Chu đại quan nhân sẽ không nói hết toàn bộ binh mã, cùng lắm chỉ có thể để lộ là một hai ngàn người, chừng này nhân mã không thể uy hiếp được Thành Võ Hoàng
Ngoài ra chiến công của hắn hẳn là có thể qua mặt được nhưng nếu như nói ra mình đang nắm trong tay năm, sáu ngàn quân tinh nhuệ thì đối với bất cứ ai cũng là một sự uy hiếp
Trải qua chính biến lần này Thành Võ Hoàng đã không còn chịu được bất cứ đả kích nào nữa, nếu biết trong tay Chu Thiên Giáng có nhiều binh mã như vậy thì chắc chắn sẽ trừ khử hậu họa này
- Huyền Châu, con theo Chu Thiên Giáng lâu như vậy thì hẳn cũng biết lai lịch của hắn
Con nói thực cho phụ hoàng biết xem rốt cuộc hắn có chắc chắn hạ được kinh thành hay không
Thành Võ Hoàng nhìn Huyền Châu hỏi
- Có, nhi thần tuyệt đối tin tưởng Chu Thiên Giáng
Phụ hoàng, Chu Thiên Giáng kéo dài thời gian công thành cũng không phải là không có lý do
Sức chiến đấu của những binh mã hắn suất lĩnh không mạnh, có thể tạm thời hù dọa Huyền Minh không dám xuất thành đại chiến đã không dễ dàng gì rồi
Chắc chắn nhân cơ hội này Chu Thiên Giáng sẽ luyện binh, chờ thời cơ chín muồi
Tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không nương tay đâu
Huyền Châu nói rất tự tin
Thành Võ Hoàng nhìn Huyền Châu, luôn cảm thấy nhi tử này có chuyện giấu mình nhưng ngẫm lại thì Thành Võ Hoàng cảm thấy những lời Huyền Châu nói cũng có lý
- Con nói cũng đúng, đạo binh mã này của Thiên Giáng chỉ có cái mã bề ngoài
Tên tiểu tử này đóng doanh trại ngoài hai mươi dặm, tiến có thể công mà lùi có thể thủ, còn khiến kinh thành không dò được thực hư
Trên phương diện quân sự thì tiểu tử Chu Thiên Giáng này đúng là một nhân tài, cho dù trẫm có đích thân lãnh binh e là cũng không được ổn như hắn, nhưng cứ như vậy thì sẽ vô cùng bất lợi với trẫm
Thành Võ Hoàng bắt đầu lo lắng dư luận của thiên hạ
Vệ Triển ôm kiếm, nâng mắt nói:

- Hoàng thượng, Thiên Hạ đô phủ nhận được ba đạo thánh chỉ thật giả lẫn lộn, e là cũng khiến lòng người đại loạn
Thần cảm thấy hay là chúng ta nhân cơ hội này bắt đầu tiến hành chém giết các đô phủ nằm trong tay hai nhà Phùng Ngạc, để những phủ doãn đang quan sát thấy rõ rằng đối nghịch Hoàng thượng chỉ có một con đường chết
Vệ Triển lạnh lùng nói
Tuy hiện giờ Niêm Can Xử không thể vào cung hành thích Hoàng hậu và Huyền Xán nhưng với khả năng của Thanh Long thôi, hành thích vài phủ doãn đô phủ thì tỷ lệ thành công vẫn vô cùng cao
Thành Võ Hoàng lắc lắc đầu:

- Lúc này mà dùng thủ đoạn thích sát thì có vẻ bổn hoàng cũng hẹp hòi quá
Giết người không phải thủ đoạn, điều trẫm muốn là giết tâm của bọn chúng, để cho người trong thiên hạ vĩnh viễn không dám làm trái ý chỉ của trẫm nữa
Mấy năm nay trẫm một lòng muốn làm một người con có hiếu, vậy nên đặt hết mọi quyền lợi hậu cung cho Thái hậu, hơn nữa cũng quá nhân từ với các quan viên
Vốn trẫm cho rằng Thái hậu vừa chết thì trẫm có thể điều chỉnh triều cương, không ngờ nữ nhân và nhi tử của trẫm lại không biết sống chết mà đối nghịch với trẫm
Hừ, bọn chúng tưởng rằng chỉ cần nắm được kinh thành là có thể ngỗi vững sao
Hừ hừ, đúng là buồn cười
- Hoàng thượng, nếu không giết một người để răn trăm người thì e là các đô phủ khác sẽ không phái binh mã trợ giúp Chu Thiên Giáng, như vậy thì phỏng chừng là chiến sự còn kéo dài nữa
Vệ Triển yên lặng nói
Thành Võ Hoàng cầm tấu chương trên thư án, trên mặt lộ ra một nụ cười lơ đãng:

- Trong tấu chương của tên tiểu tử này tràn đầy sự tự tin, mặc dù là câu nào cũng hoang đường nhưng trẫm nhìn ra được sự tính toán của hắn
Thành Võ Hoàng nói xong thì buông tấu chương:

- Vệ Triển, ngươi đã gửi mật chỉ mà trẫm bảo ngươi gửi cho Tam hoàng nhi Huyền Nhạc chưa
- Hồi Hoàng thượng, đã gửi cho Mục Kì rồi ạ
Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

- Trẫm vẫn rất coi trọng Huyền Nhạc, nói với Mục Kì, lệnh cho trong kinh thành phải đảm bảo an toàn cho Huyền Nhạc
Thành Võ Hoàng nói xong thấy sắc mặt Huyền Châu có chút lúng túng thì cười cười nói tiếp:

- Tuy rằng trẫm có hai nghịch tử nhưng may là còn có hai hoàng nhi rất được lòng trẫm
Huyền Châu, con cũng rất xuất sắc, hy vọng trong tương lai bất kể là con hay Huyền Nhạc ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì cũng phải như phụ hoàng và Tĩnh Vương thúc của con, đối xử chân thành với nhau
Sắc mặt Huyền Châu vui mừng:

- Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần sẽ tuân theo sự dạy bảo của người
Thành Võ Hoàng cho Huyền Châu lui xuống
Huyền Châu vừa đi thì Thành Võ Hoàng đích thân viết một bức mật thư cho Quách lão phu nhân
Thành Võ Hoàng lệnh Vệ Triển nói với Mục Kì chưa đến ngày kinh thành quyết đấu thì không được giao bức mật thư này cho Quách lão phu nhân
Ngoài kinh thành, đúng như Chu Thiên Giáng dự đoán, Tĩnh Vương luân phiên xuất chiến hơn nửa tháng, mỗi lần Tĩnh Vương xuất chiến là bên Chu Thiên Giáng đều bị đánh cho “chạy trối chết”
Mặc dù Huyền Minh biết là Chu Thiên Giáng cố ý nhường nhưng y cũng vui vẻ chơi tiếp, dù sao thì thời gian càng lâu càng bất lợi với Chu Thiên Giáng và Thành Võ Hoàng
Thiên Hạ đô phủ đang quan sát, một khi Huyền Xán ổn định được kinh thành thì sẽ thành sự thực không thể thay đổi được, hơn nữa Chu Thiên Giáng thua nhiều sẽ khiến Thành Võ Hoàng hết hy vọng
Huyền Xán phát từng đạo thánh chỉ xuống, bất kể các đô phủ đó có thừa nhận hay không thì thánh ý của y vẫn phải truyền xuống
Chu đại quan nhân cũng không rảnh rỗi, ngươi phát ta cũng phát, hơn nữa Chu Ký Ngân Lâu của ông chủ Chu Nhị và Chu Tam cũng rải lời đồn trong kinh thành, nhất thời khiến cho phía dưới cũng không rõ rốt cuộc là ai thắng ai thua
Đại quân của Chu Thiên Giáng luân phiên trải qua giao chiến, những binh tốt kia cuối cùng cũng có khởi sắc
Tuy mấy ngày hôm nay bên Chu Thiên Giáng tổn thất hơn hai ngàn nhân mã nhưng sức chiến đấu lại không ngừng được nâng cao
Trong thời gian này Chu Thiên Giáng giao cho Đại Ngưu một nhiệm vụ đặc biệt
Hắn bảo Đại Ngưu dẫn hai mươi khoái kỵ đến các huyện trấn xung quanh thu thập mấy vị thảo dược đặc biệt
Bất kể tiệm thuốc ra giá bao nhiêu, chỉ cần có thì mua hết toàn bộ, nếu như đối phương nhất quyết không bán thì cướp
Trong kinh thành, sau khi Tĩnh vương gia giúp Huyền Minh xuất chiến chín trận, cuối cùng cũng bị Chu Nhất “đả thương”, bắt đầu phải nằm giường dưỡng thương
Nhìn người của Chu Thiên Giáng bị Cao Dũng suất lĩnh đại quân đuổi giết, trong lòng Tĩnh Vương cũng rất khó chịu
Theo ước định của song phương thì sau khi đánh ba trận Tĩnh Vương sẽ để Thiên Giáng phái Đại Ngưu một côn đả thương ông ta, như vậy thì ông ta còn có cớ để rời khỏi cuộc chiến này nhưng Chu Thiên Giáng cứ chần chừ không động thủ, cuối cùng thì để Chu Nhất cho ông ta một kiếm
Thực ra Chu Thiên Giáng cũng không còn cách nào khác, tên Đại Ngưu kia không biết nặng nhẹ, nhỡ chẳng may đập Tĩnh Vương một côn bán thân bất toại thì hắn muốn khóc cũng không có nước mắt mà khóc
Sở dĩ Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhất “đả thương” Tĩnh Vương là do hắn cảm thấy thời gian cũng sắp chín muồi
Huyền Minh đã bị “thắng lợi” làm cho lu mờ, tuy biết là giả nhưng tên này vì để nâng cao sĩ khí mà vẫn khao thưởng ba quân đề bạt dũng sĩ
Đám nhân mã Chu Tứ huấn luyện nhanh chóng bộc lộ tài năng trên chiến trường
Trên chiến trường, bất cứ tướng quân thống lĩnh nào cũng thích đề bạt những người dũng mãnh mà có đầu óc như thế này, những người như vậy không chỉ nâng cao sĩ khí mà còn đảm bảo cho sự sinh tồn của bản thân trên chiến trường
Trong quân trướng của Chu Thiên Giáng, toàn bộ mấy người Hạ Thanh đang ngồi đó
Từ khi Tĩnh Vương bị thương thì hai bên có đánh nhau mấy trận, mấy trận này có thua có thắng, Chu Thiên Giáng cũng coi như là luyện binh mấy lần
- Chu Nhị, các huynh đệ đang phục trong kinh thành của chúng ta có bao nhiêu người thượng vị rồi
Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhị hỏi
Chu Nhị lấy ra một tờ giấy vừa được thống kê:

- Đại nhân, theo như mật báo mới nhất vừa được đưa tới đêm qua thì hiện giờ chúng ta có tổng cộng bốn mươi bảy huynh đệ thăng chức Thiên tổng, trong đó còn có hai người đã thăng lên chức Giáo kỵ vệ, những người khác đều là Thập hộ, Bách hộ
Chương151: Mật chỉ (1)

- Đại nhân, có phải chúng ta có thể đánh một trận lớn rồi chứ
Cứ thế này thì ta nghẹn chết mất
Đại Ngưu nói theo
Chu Nhất cũng nhìn Chu Thiên Giáng nói:

- Đại nhân, thuộc hạ cũng cảm thấy có thể công thành được rồi, hiện giờ lương thảo của chúng ta đã thiếu thốn, Huyền Châu điện hạ phái người đưa tin tới, nói là lương thảo bên Thục Thiên vận chuyển tới bị người ta cướp mất rồi, đoán chừng là Quỷ Y Trác Hành giở trò
Có mấy trăm binh mã áp tải lương thảo, căn bản không phải là đối thủ của đám ăn cướp Trách Hành kia, nếu chờ tiếp thì e là chiến cuộc sẽ bất lợi cho chúng ta
Chu Thiên Giáng nhướn mày:

- Chu Nhất, lương thảo hiện giờ còn có thể kéo dài bao lâu nữa
- Chỉ đủ bảy ngày, nếu như tiết kiệm một chút thì nhiều nhất là mười ngày
- Mười ngày
Vậy được, đợi thêm mười ngày nữa, tuy các huynh đệ trong thành đã có không ít người được thăng cấp nhưng dù sao thì cũng mới nhậm chức không lâu, cần có thời gian khai thông với bọn thủ hạ
Cho bọn họ chút thời gian nữa, cũng nắm chắc được quyền chỉ huy tuyệt đối các binh tốt dưới tay
Chu Nhị, các huynh đệ trong thành có ai canh gác cổng thành không
Chu Thiên Giáng hỏi
- Thủ vệ cổng thành hiện giờ luân phiên nhau canh, hẳn là cũng có người của chúng ta
Chu Nhị đáp
- Được
Nhanh chóng liên lạc với các huynh đệ của chúng ta, nhìn xem hai ngày sau có huynh đệ của chúng ta gác cổng thành hay không, nếu như mà có thì chuyển ba xe thảo dược mà Đại Ngưu thu thập được đến cổng thành giao cho Cố Tiểu Phượng, nói với nàng ta là trong vòng bảy ngày phải luyện chế ra được thứ chúng ta cần, nếu không sẽ làm chậm trễ đại sự
Chu Thiên Giáng sắp xếp xong thì lập tức lệnh cho đại quân rút về phía sau ba mươi dặm
Màn đêm buông xuống, Chu Thiên Giáng viết một phong tấu chương, sai khoái mã thượng tấu cho Thành Võ Hoàng
Tấu chương của Chu Thiên Giáng rất ngắn gọn, chỉ nói với Thành Võ Hoàng sau mười ngày nữa thì hắn sẽ quyết chiến kinh thành
Tin Chu Thiên Giáng chủ động lui binh khiến văn võ bá quan trong kinh thành vô cùng hưng phấn
Theo như Huyền Minh nói thì hiện giờ không dựa vào Chu Thiên Giáng được nữa, đại quân kinh thành sắp phản kích
Tuy nói vậy nhưng trong lòng mấy người Hoàng hậu và Huyền Minh đều có cảm giác thấp thỏm bất an
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Thiên Giáng làm càng thần bí thì bọn họ càng cảm thấy có âm mưu gì đó
Cố Tiểu Phượng nhận được ba xe thảo dược một cách suôn sẻ
Độc môn truyền nhân của Lĩnh Nam Cố gia ngay lập tức dựng nồi và bếp ở hậu viện tửu điếm, bắt đầu luyện chế thứ Chu đại quan nhân cần
Năm ngày liên tiếp, cuối cùng Huyền Minh cũng không nhịn được mà phái mười ngàn nhân mã ra khỏi thành truy tìm tung tích bên địch
Lần này thì Chu Thiên Giáng không hề khách khí, hắn phái hai viên tướng là Đại Ngưu và Hạ Thanh đánh giết đến tận dưới thành mới hậm hực trở về
Bảy ngày sau, cuối cùng Cố Tiểu Phượng cũng hoàn thành sứ mệnh, dựa theo Độc kinh của Cố gia mà luyện ba xe thảo dược thành mười bình bột phấn
Đại chiến càng đến gần thì Chu Thiên Giáng bắt đầu đứng ngồi không yên
Trong đầu Chu đại quan nhân nghĩ lại từng chi tiết, sợ lại bỏ sót điều gì đó
Trong đại trướng, mấy người Chu Nhất không ai nói gì, trong tay Chu Tứ và Hạ Thanh ôm hai con chim sơn ca
Ánh nến xung quanh chiếu lên khuôn mặt của Chu Thiên Giáng, ngày mai chính là ngày quyết đấu, tất cả mọi người đều đang chờ mệnh lệnh của hắn
Cuối cùng Chu Thiên Giáng cũng ngẩng đầu lên:

- Chu Nhị, truyền lệnh cho các huynh đệ trong thành, ngày mai giờ Mùi khi đại quân áp sát dưới thành thì lấy hỏa tiễn làm tín hiệu, các huynh đệ trong quân bắt đầu trở mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như hỏa tiễn không được thì không ai được tiết lộ thân phận
Ngoài ra nói với sư phụ Lâm Phong của ta là bổn soái đã được sư thúc Vệ Triển cho phép, có thể điều động tất cả nhân thủ Niêm Can Xử trong thành, bất kể là người của Huyền Nhạc hay là người của Niêm Can Xử cũng phải nghe theo lệnh của sư phụ Lâm Phong
Bổn soái không có yêu cầu gì khác, nói với sư phụ phải đảm bảo Quách phủ, Dung Quý Phi và Tĩnh Vương an toàn tuyệt đối, một khi họ dời đi an toàn thì bảo sư phụ lập tức phóng tín hiệu, đại quân ta toàn lực công thành
Chu Thiên Giáng nói xong thì Chu Nhị nâng bút dùng chữ viết rất đặc biệt viết thật nhanh, một lúc sau đã viết xong hai bức thư
Chu Nhị soi xét thấy không có sai sót gì mới cất hai mật hàm có nội dung giống nhau vào ống trúc
Hai phong thư được buộc vào hai con chim sơn ca, Chu Nhị làm vậy cũng để ngừa vạn nhất bị mất
Hơn nữa chữ mà cậu ta viết chỉ có người đã huấn luyện ra cậu ta mới có thể hiểu được, cho dù có rơi vào tay Huyền Minh thì đối phương cũng không giải được hàm nghĩa trong đó
Chu Tứ và Hạ Thanh bước ra ngoài lều, trong bóng đêm, hai con chim sơn ca giương cánh bay về phía kinh thành
Hoàng cung kinh thành được canh gác cẩn mật, ngoài Càn Cung nghị sự điện được canh gác cẩn mật, Hoàng hậu Phùng Uyển Thu ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, bên cạnh mụ là Ngạc Quý Phi hiện đã là Thái phi, tân hoàng Huyền Xán ngồi cạnh mẫu hậu, ánh mắt đờ đẫn
Từ khi đăng cơ đến nay Huyền Xán phát hiện ra cái danh Hoàng thượng của mình chỉ để trang trí
Tuy ngày nào cũng nhận được triều bái của văn võ bá quan, thỏa mãn được ước nguyện đã lâu nhưng thực quyền lại ở trong tay mẫu hậu, thậm chí còn không bằng Huyền Minh ca ca, ít nhất thì Huyền Minh cũng nắm binh quyền của “Đại Phong”
- Huyền Minh hoàng nhi, sao mấy ngày nay đại quân Chu Thiên Giáng không có động tĩnh gì vậy
Hoàng hậu Phùng Uyển Thu hỏi
Gương mặt Phùng Uyển Thu lạnh lùng nhìn Huyền Minh, đại quân Chu Thiên Giáng đột nhiên lui binh khiến cho nữ nhân có quyền thế nhất thiên hạ này cảm thấy hơi bất an trong lòng
Ngạc Quý Phi vui mừng nhìn nhi tử của mình, mụ cảm thấy Huyền Minh đúng là rất giống một Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm
- Hồi mẫu hậu, theo như nhi thần được biết thì cung ứng đại quân của Chu Thiên Giáng không đủ, phỏng chừng là chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi
Quân sư Trác Hành của Chu Diên Thiên luôn tập kích lương thảo cung cấp cho đại quân ở Yến Sơn, đây là đả kích rất lớn với Chu Thiên Giáng
Tuy Chu Thiên Giáng tạm thời tập hợp được mấy vạn đại quân nhưng lại không giải quyết được vấn đề ăn uống cho những người này
Mấy tháng trước phụ hoàng vì xuất binh lên phía bắc nên vẫn luôn chuẩn bị lương thực hậu cần, gần như dự trữ hết lương thảo của các đô phủ giàu có trong kinh thành, cho dù Chu Thiên Giáng có lấy bạc ra thu thập lương thảo thì cũng phải đợi sau mùa gặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo nhi thần thấy thì ít ngày nữa phỏng chừng Chu Thiên Giáng sẽ thoái binh xuôi nam, nếu muốn khởi binh đến kinh thành thì cũng chỉ có thể đợi sau mùa đông
Huyền Minh thao thao bất tuyệt nói ra kiến giải của mình
Phó soái Ngạc Tất Long cau mày, suy nghĩ của y rất khác với Huyền Minh nhưng lúc này y cũng không thể đả kích ngoại sanh (cháu ngoại trai) của Phùng Uyển Thu được
Quốc trượng Phùng Canh Niên ngồi bên trái, vị trí này đã từng dành riêng cho Tĩnh Vương, lúc này quốc trượng Phùng Canh Niên khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng luôn cảm thấy có vấn đề trong này
- Thái hậu, lão thần có câu này nhưng không biết có nên nói hay không
Phùng Canh Niên khách khí nói với nữ nhi
Tuy là phụ thân và nữ nhi nhưng địa vị khác nhau, theo quy củ thì cái người làm phụ thân này cũng phải thi lễ với nữ nhi
- Phụ thân, có gì thì cứ nói, đừng ngại
Phùng Uyển Thu gật đầu nói với phụ thân
Phùng Canh Niên nhìn mọi người đang có mặt một cái, trong đại điện này hầu như đều là người của hai nhà Phùng, Ngạc
Bọn họ hiểu được một khi chiến sự bị thua thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ không lưu lại bất cứ người đàn ông nào của hai nhà này
- Thái hậu, Hoàng thượng, chư vị đang có mặt, lão hủ cảm thấy tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này mưu ma chước quỷ, việc không đánh mà lui không phải là tác phong trước đây của hắn
Tuy lão hủ không để ý đến việc triều chính nhưng đều rất chú ý đến nhất cử nhất động của Chu Thiên Giáng này, hắn từ một môn nhân không chút tiếng tăm của Quách phủ có thể đấu võ mồm với quan văn ngoài triều điện, càng về sau thì càng xuất hiện lực lượng mới, suất lĩnh một đám tạp binh đánh tan một trăm ngàn đại quân của Chu Diên Thiên
Việc này không chỉ dựa vào sự may mắn, tên này nhìn thì có vẻ cứng đầu nhưng thực ra việc gì cũng suy trước nghĩ sau cặn kẽ, vậy nên lần này Chu Thiên Giáng đột nhiên lui binh khiến lão hủ cảm thấy không hợp với lẽ thường
Hai quân chưa từng trải qua đại chiến thương gân động cốt đã lui binh, cho dù có trở về Bành Thành thì Thành Võ cũng không tha cho hắn
Thái hậu, Hoàng thượng, ta thấy chúng ta vẫn nên phòng bị cẩn mật hơn
Phùng Canh Niên đa mưu túc trí, mấy lời này cũng rất có lý, lập tức nhận được sự tán đồng của mấy người Ngạc Luân Xuân
Trong hoàng cung mọi người đang thảo luận nên phòng bị Chu Thiên Giáng thế nào thì một đám người cũng đang tụ tập trong hậu viện phủ tướng quân
Lúc này đã là canh bốn nửa đêm, ngày mới sắp đến
Ba canh giờ trước nhân mã bí mật tiềm phục trong kinh thành đã nhận được mật hàm Chu Nhị gửi tới, lập tức bắt đầu hành động
Tuy đại môn phủ tướng quân bị quan binh canh gác nghiêm ngặt trước sau, xung quanh cũng được tăng cường quan binh tuần tra nhưng mấy người này vẫn ra vào tự do như thường
Chương151: Mật chỉ (2)

Hậu viện phủ tướng quân có gian Giảng Võ Đường, lúc này Quách lão phu nhân thần thái sáng láng đang ngồi ngay ngắn trên đầu, Lâm Phong khoanh hai tay đứng giữa đại đường, hai hàng ghế bên dưới, bên trái là mấy người Niêm Can Xử Chu Tước Sứ Mục Kì, Bạch Hổ Sứ Cảnh Biểu, Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc
Tuy Cảnh Biểu và Quy Sơn Thạc là hai sứ của Huyền Võ nhưng lại là vãn bối của Mục Kì, vậy nên trên chức vị vẫn nghe theo lời của Mục Kì
Bên phải là Tam hoàng tử Huyền Nhạc, Nam Viên tổng quản Đổng Túc, độc nữ Lĩnh Nam Cố gia Cố Tiểu Phượng
Ngoài ra ở phía dưới còn có mấy người nhìn như bình thường nhưng đều là tai mắt ở kinh thành của Chu Thiên Giáng
Lâm Phong nhìn mọi người xung quanh một cái, trầm giọng nói:

- Chư vị, Lâm Phong ẩn cư nhiều năm, không ngờ sắp đến lúc vào mồ rồi mà lại phải giúp sức cho Đại Phong
Mục Kì, Vệ Triển có chỉ lệnh gì
- Lâm đại nhân, Vệ Triển đại nhân lệnh cho ta tất cả mọi người đều phải nghe phân phó của Lâm đại nhân
Mục Kì nói xong thì Cảnh Biểu, Quy Sơn Thạc cũng đứng lên, ba người rất cung kính khom mình thi lễ với Lâm Phong
Có thể làm việc dưới sự chỉ huy của nhân vật huyền thoại này thì trong lòng Cảnh Biểu và Quy Sơn Thạc cũng cảm thấy thêm một phần kính trọng
Lâm Phong gật gật đầu, quay đầu nhìn Huyền Nhạc:

- Tam điện hạ, trận chiến đêm mai có liên quan đến vận mệnh của Đại Phong, hy vọng bên người cũng phải dốc sức tương trợ
Huyền Nhạc đứng lên ôm quyền nói:

- Lâm tiền bối, Huyền Nhạc tuy thân là hoàng tử nhưng lúc này cũng chỉ là người thường, chờ lệnh của Lâm gia
Vì giang sơn Đại Phong ta, cho dù có là núi đao biển lửa, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì bản thân Huyền Nhạc và tất cả gia nô môn nhân trong phủ đều nghe theo lệnh
- Được
Nếu mọi người không còn ý kiến gì thì lão phu cũng không khách khí nữa
Lâm Phong nói xong thì xoay người đến ngồi bên cạnh Quách lão phu nhân
Quách lão phu nhân vui mừng nhìn Lâm Phong, hiện giờ trong mắt bà dường như Lâm Phong lại quay trở về những năm tháng tuổi trẻ, nếu như không gả nhầm đến Quách gia thì có lẽ hiện giờ bà và Lâm Phong đang sống những ngày vô ưu vô lo ở giữa núi rừng hoang dã nào đó rồi
Lâm Phong không hề biết suy nghĩ của Quách lão phu nhân, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho đêm mai:

- Mục Kì, ngươi và Cảnh Biểu hai người đều dẫn theo người của mình, giờ Mùi ngày mai khi tiếng pháo ngoài thành vừa vang lên thì lập tức ẩn vào Tĩnh Vương phủ, bảo vệ Tĩnh Vương và vương phi rút đến nơi an toàn
- Mục Kì tuân lệnh
- Cảnh Biểu tuân lệnh
Mục Kì và Cảnh Biểu đứng lên ôm quyền trả lời
Lâm Phong biết Cảnh Biểu tuy mới khoảng bốn mươi tuổi nhưng có thể được Vệ Triển cất nhắc lên chức Bạch Hổ Sứ thì chắc chắn công phu không kém Mục Kì, để Cảnh Biểu phối hợp cùng Mục Kì đi cứu Tĩnh Vương, Lâm Phong tin với khả năng của hai người này chắc không có vấn đề gì
- Quy Sơn Thạc, ngày mai ngươi đi theo lão phu, suất lĩnh nhân mã đến cung của Dung phi cứu mấy người Ngọc Nhi và Dung phi
Huyền Nhạc, ngươi dẫn người của mình và hộ vệ Quách phủ, ngày mai bảo vệ già trẻ lớn bé của Quách phủ xông ra ngoài, tạm thời nấp trong thành
- Quy Sơn Thạc tuân lệnh
Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc sang sảng đáp
Huyền Nhạc cũng đứng lên lần nữa:

- Lâm tiền bối, Huyền Nhạc còn có một yêu cần quá phận
- Uhm, nói đi
Lâm Phong nhìn Huyền Nhạc
Huyền Nhạc bước lên hai bước rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống đất
Lâm Phong giật mình, không chỉ ông mà cả Quách lão phu nhân và mọi người đều kinh ngạc nhìn Huyền Nhạc
- Tam điện hạ, lão phu là một kẻ dân thường, không nhận nổi đại lễ này đâu, mau đứng lên
Lâm Phong nói xong thì vươn tay kéo Huyền Nhạc lên
- Lâm gia, mẫu thân ta là Đổng Quý Phi cũng bị Hoàng hậu giam lỏng, ngày mai khi đại quân Chu Thiên Giáng phá được thành thì Huyền Nhạc lo là Hoàng hậu Phùng Uyển Thu chó cùng dứt giậu, lấy phi tần hậu cung ra để uy hiếp, vậy nên kính xin Lâm gia cứu mẫu thân của ta, Huyền Nhạc thay cả tộc Đổng thị của mẫu thân ta tạ ơn Lâm gia trước
Huyền Nhạc nói xong lại khom người tạ ơn
Lâm Phong nhướn mày, lập tức gật đầu nói:

- Lúc nguy cấp mà vẫn có thể nghĩ đến tình thân, được, ta đồng ý
Cố Tiểu Phượng đứng dậy:

- Lâm tiền bối, vãn bối phụng mệnh Chu đại quan nhân, bí mật chế một đống Phiêu Hương Tán
Mấy thứ này chỉ cần rắc trên củi đang cháy thì khói tỏa ra sẽ khiến người ở cuối hướng gió xuất hiện cảm giác buồn ngủ vô lực, nhưng những thứ này chế tác phức tạp, lại hao tổn chi phí nên phải cho thêm nguyên cao mà vãn bối Lĩnh gia bảo tồn mới được, vậy nên vãn bối chỉ luyện ra được mười bình
Chu đại nhân nói dùng mấy thứ này ở hoàng cung, có thể tăng thêm cơ hội thành công cho mọi người
Lâm Phong ngẩn ra, ông không ngờ rằng Chu Thiên Giáng còn có sự sắp xếp này
Theo quy củ giang hồ, sử dụng mấy thứ mê hương là cách làm hạ lưu, những người như Lâm Phong tuyệt đối sẽ không dùng nhưng hành động lần này có liên quan đến thắng bại
Lâm Phong nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý với cách nói của Cố Tiểu Phượng, nhỡ chẳng may không cứu được mấy người Ngọc Nhi ra, Lâm Phong biết với tính cách của Chu Thiên Giáng thì hắn chắc chắn sẽ lui binh dưới sự uy hiếp của Hoàng hậu
Tiểu tử này có thể từ bỏ tất cả vì nữ nhân, hắn cũng chẳng buồn quan tâm giang sơn Đại Phong gì cả
Khi mọi người sắp xếp ổn thỏa thì bình minh cũng dần hé ra, mấy người Mục Kì lần lượt rời đi, chỉ còn chờ đại quân của Chu Thiên Giáng đến thì sẽ thừa dịp hỗn loạn mà hành động
Trong kinh thành, đám dân chúng vẫn sống cuộc sống bình thường
Chiến sự đối với họ mà nói cũng chẳng có gì đáng sợ, dù sao cũng là cuộc chiến giữa phụ tử, cho dù ai tiếp quản kinh thành thì cũng không lôi dân chúng ra để khai đao
Ngoài kinh thành năm mươi dặm, Chu Thiên Giáng cảm thấy hình như ngày hôm nay trôi chậm hơn so với mọi ngày
Trong lúc nhàm chán, Chu Thiên Giáng cùng Đại Ngưu đi tuần thị đại quân một chút
Nhìn thấy sĩ khí ngất trời của binh sĩ thì Chu Thiên Giáng lại chờ mong cuộc chiến hoàng hôn hôm nay
Theo lệ thường thì công thành ít khi diễn ra vào buổi tối, vì cho dù có phá được thành trì thì cũng vô cùng bất lợi cho bên công thành khi đánh nhau trên đường, hơn nữa đối phương còn dễ dàng nhân lúc đêm tối mà trốn thoát
Chu Thiên Giáng lại không quan tâm đến điều đó, nếu không tác chiến vào buổi tối thì mấy người Lâm Phong cũng rất khó đột nhập được vào hoàng cung, Chu Thiên Giáng cũng là bất đắc dĩ
Đáng lẽ là công thành vào giờ Mùi nhưng Chu Thiên Giáng lại dời lại thêm hai canh giờ nữa
Chạng vạng giờ Dậu vừa đến thì Chu Thiên Giáng đứng trên soái xa, mấy vạn quân trùng trùng điệp điệp tiến đến ngoài thành
Trong nhất thời, kinh thành cảnh báo ầm ĩ, nhân mã các doanh một lũ sợ hãi
Ba tiếng pháo ngoài cổng thành vang lên, phát tín hiệu cho mọi người bên trong thành
Trước khi đi thì Lâm Phong lại dặn dò mấy người Huyền Nhạc, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải cố chờ đến lúc thành bị phá, cho dù không xông ra được nhưng với bản lĩnh phòng ngự của phủ tướng quân, duy trì hai canh giờ ở hậu viện hẳn không là vấn đề
Lâm Phong cũng từng kiểm tra mấy nhân sĩ giang hồ mà Huyền Nhạc triệu tập được, ông cảm thấy mấy người này cộng thêm hộ vệ phủ tướng quân thì hẳn không khó để bảo vệ mấy người Quách lão phu nhân xông ra ngoài
Dù sao trọng binh của Huyền Minh cũng đặt tất trên thành, mấy người hộ vệ phủ tướng quân trên cơ bản đều là quan sai Hình Bộ, không có sức chiến đấu
Lâm Phong dẫn người vượt tường ra ngoài, nhanh chóng chạy về phía hoàng cung
Bên này ông vừa đi thì một mình Mục Kì đến phủ tướng quân
- Lão phu nhân, Hoàng thượng có bức mật chỉ, vốn phải chờ đến lúc phá thành mới đưa cho người nhưng Mục Kì sợ sau khi cứu được Tĩnh Vương ra lại không gặp được người nên cứ đưa trước
Mục Kì nói xong thì lấy ra một cái ống trúc
Quách lão phu nhân nghi hoặc nhận cái ống trúc, nhìn thấy sáp chì phong ấn bên trên cũng biết Mục Kì chưa từng đọc qua
Mục Kì không dám ở lại quá lâu, cáo từ Quách lão phu nhân rồi rời khỏi Quách phủ
Quách lão phu nhân bóp nát sáp chì phong ấn, lấy ra mật chỉ đọc kĩ càng
Đọc xong mật chỉ thì Quách lão phu nhân cau mày, không khỏi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu
- Aizzz…Thành Võ Hoàng, ngươi không nên như vậy
Trên tường thành, mấy người Huyền Minh và Ngạc Tất Long vội vàng nhìn bên dưới, tất cả binh mã trong thành đều được điều động tới
Lúc này sắc trời đã tối, những bó đuốc của đại quân ngoài thành đã sáng rực như một biển lửa, khí thế cực kì hoành tráng
Chu Thiên Giáng đứng trên soái xa, nhìn những bóng người lay động trên lầu cổng thành từ xa, không khỏi khẽ cười
- Đại Ngưu, đến trăm mét dưới chân thành nhắn với Huyền Minh, nhớ là ngoài một trăm mét, cẩn thận mũi tên của chúng bắn chết đấy
Chu Thiên Giáng quay đầu lại hô
- Yên tâm đi đại nhân, theo phân phó của ngài, hôm nay ta đã mặc rất nhiều áo
Đại Ngưu nói xong, buộc cây đuốc lên thiết côn rồi giục ngựa chạy về phía trước
Đại Ngưu đi không nhanh, chậm rãi tiến về phía trước như đi tản bộ
Cơ thể của Đại Ngưu lúc này lớn hơn một vòng so với bình thường, toàn thân trên dưới mặc hai lớp chiến giáp
Ngoài khôi giáp bên ngoài ra thì bên trong còn mặc một lớp nhuyễn giáp, trừ phi mũi tên của đối phương bắn trúng mặt cậu ta, nếu không căn bản không có gì phải sợ cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.