Chương 86: Ngươi lẽ nào..
Là Thiên Hồ
Ngụy Tiểu Hồng tỏ vẻ kinh hãi: “Ngươi vì sao lại biết rõ đến mức này?”
Giang Phàm không trả lời, tiếp tục nói: “Chính bởi vì mối quan hệ đặc biệt giữa Hỏa tướng quân và nhị công tử, cùng với thế lực cường đại của Hỏa Tự Doanh trong quân đội, nên đại huynh của ngươi mới xem Kiện huynh như cái đinh trong mắt, muốn nhổ đi cho thỏa lòng
Hỏa tướng quân nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn
Lần này Hỏa tướng quân không dùng đến bất kỳ ai, tự mình mạo hiểm xuất thủ, hiển nhiên là vì muốn tự mình giải quyết
Còn về phần Kiện huynh, ta tin chắc hắn hoàn toàn không hề hay biết gì
Đúng, bổ sung thêm một câu, Hỏa tướng quân và muội không phải là huynh muội ruột thịt, hắn cả đời này chưa từng lập gia đình cũng không có con cái gì cả...”
Ngụy Tiểu Hồng ngơ ngác lắng nghe, ban đầu còn nhẹ nhàng thở ra, nhưng càng nghe càng cảm thấy kinh khủng, đến cuối cùng lại như bị kim châm mà nhảy dựng lên: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai
Là Thiên Hồ của Cực Lạc Thành Chủ sao?”
Giang Phàm trầm mặc một lúc không nói gì, Đinh Thiếu An đang nghe đến mê mẩn ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía hắn
Lại tình cờ phát hiện, Giang Phàm cũng đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía chính mình, chỉ thấy Giang Phàm cười một tiếng thâm trầm, nhe răng: “Ngươi đã nghe quá nhiều rồi...”
Mắt thấy Đinh Thiếu An lập tức toàn thân giật mình, như một con mèo bị đạp đuôi mà nhảy dựng lên thật cao
Giang Phàm cuối cùng không nhịn được cười ha hả: “Dọa ngươi đấy.”
Đinh Thiếu An vẫn chưa hết hồn: “Ngươi thật sự không phải Thiên Hồ?”
Giang Phàm mắng một tiếng ngớ ngẩn: “Thiên Hồ làm sao có thể xuất hiện ở Cực Lạc Thành
Đầu óc ngươi có bị úng nước không đó?”
Đinh Thiếu An sau một lúc lâu mới thở một hơi, chợt giận mắng: “Mẹ nó ngươi có biết không, người dọa người là sẽ hù chết người đấy!”
Tức giận ném củi lửa, hắn dứt khoát rời xa Giang Phàm một chút, ngồi sang bên cạnh Bạch Tiểu Thúy
Hắn cảm thấy, vị nữ tử thần bí, địa vị phi thường này vẫn còn an toàn hơn nhiều so với tên tiểu quỷ kia
Giang Phàm bật cười: “Nhìn bộ dạng hèn yếu kia của ngươi đi, quay đầu ta sẽ nói với Hùng lão đại, mau để ngươi gia nhập xếp hạng đi, cái danh hiệu Hùng Nhị rất thích hợp với ngươi đấy
Yên tâm, về sau đi theo Cường ca của ngươi ta mà sống, một ngày ăn ba bữa…”
Nhưng mà hắn không hề biết, Ngụy Tiểu Hồng toàn thân rét run, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi một cách phát ra từ tận đáy lòng đối với thiếu niên này
Nam Cung Tín vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, may mắn là xe ngựa đã không còn, không cần đến gã đánh xe này của hắn nữa
Đinh Thiếu An thấy hắn vẫn không chuyển biến tốt, định qua khuyên giải một phen, lại bị Giang Phàm ngăn lại, nói để hắn tự suy nghĩ một chút
Lộ tuyến của bọn họ vô cùng quang minh chính đại, Giang Phàm hiểu rõ, trong thời gian ngắn sẽ không có người đến quấy rầy
Bởi vậy đi lên đại lộ, thậm chí hắn vì trời sinh tính lười biếng, lại lần nữa mua sắm một chiếc xe ngựa sang trọng, chẳng qua người đánh xe lại đổi thành Đinh Thiếu An, rốt cuộc hắn cũng sợ Nam Cung Tín hiện tại đang si ngốc sẽ đưa xe ngựa chạy xuống khe
Trọn vẹn mười lăm ngày thái bình vô sự, một ngày này, bọn hắn từ bắc hướng nam nhìn xa, bờ bên kia sông Thương Lan Giang mơ hồ xuất hiện một tòa thành trì hùng vĩ –– đó là đô thành Kiến An của Ngụy Quốc
“Ngươi sắp về đến nhà rồi.” Giang Phàm nói với Ngụy Tiểu Hồng
Ngụy Tiểu Hồng nhìn tòa thành trì to lớn trước mắt không biết đang suy nghĩ gì
“Mời ta vào làm khách đấy, vẫn là để Sơn Tự Doanh bắt giữ ta
Hoặc là..
qua nhà mà không vào?”
Giang Phàm giống như cười mà không phải cười
“Ngươi thật sự có can đảm bước vào thành Kiến An sao?”
“Ngươi nói xem?”
Ngụy Tiểu Hồng trầm mặc một lúc, cười: “Không biết vì sao, ta cho rằng ngươi dám.”
Giang Phàm thành thật nói: “Ngươi sai lầm rồi, ta không dám
Trừ phi…”
Hắn tiện tay lấy ra một cái hộp nhỏ, món đồ kia nhìn rất quen mắt, Ngụy Tiểu Hồng lúc này đồng tử co rút, trong nháy mắt liền nhớ lại dáng vẻ Nam Cung Tín ăn bánh bao ngày đó
“Trừ phi ngươi ăn hết cái này.”
Gân xanh trên trán Ngụy Tiểu Hồng nhảy lên, nàng rất thẳng thắn từ chối: “Tuyệt đối không ăn.”
Giang Phàm nheo mắt chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ ngươi có quyền lựa chọn sao?”
Ngụy Tiểu Hồng cười lạnh: “Nơi này không ai có thể đánh được ta.”
Giang Phàm đột nhiên chỉ vào hồ lô bên hông nàng, “Ngươi suy nghĩ lại một chút.”
Ngụy Tiểu Hồng suýt chút nữa bạo phát: “Ngươi..
khốn kiếp!”
Giang Phàm thoải mái tựa vào trên xe: “Dọa ngươi đấy, đối phó ngươi không cần dùng đến món đồ kia
Nếu ta nói ngươi ăn hay không ăn cũng như nhau, ngươi nghĩ sao?”
Ngụy Tiểu Hồng cắn răng: “Ngươi đã sớm ra tay với ta rồi sao?” Nàng không hề nghi ngờ về kỹ năng y thuật của Giang Phàm, tự nhiên đối với chuyện hắn dùng độc cũng rất tin
Giang Phàm giơ ra một ngón tay: “Ta chỉ cho ngươi ba số để suy nghĩ, ngươi có thể lựa chọn chạy về trong thành cũng được, hoặc lựa chọn ăn thứ này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một.”
Sắc mặt Ngụy Tiểu Hồng âm tình bất định, thủ đoạn của Giang Phàm quỷ dị khó lường, hắn rốt cuộc có thể làm ra cái gì đến, chính mình hoàn toàn không biết
Đó là một đối thủ đáng sợ đến mức dù ngươi sống đời bên cạnh hắn, cũng hoàn toàn không thể hiểu rõ được
Lần đầu tiên, Ngụy Tiểu Hồng hối hận vì quyết định lại gần hắn
“Hai!” Giang Phàm vẫn thong dong, ung dung
“Ngươi sẽ không sợ ta g·iết c·hết ngươi trước sao
Cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Giang Phàm nói: “Là cao thủ nha, tự tin trong nháy mắt là có thể g·iết c·hết bản công tử, khiến ta không kịp thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, ta nghĩ..
ngươi cứ thử xem.”
“Ba...” Tiếng nói của hắn vừa dứt, Ngụy Tiểu Hồng đã một tay nhanh chóng cuốn lấy cái hộp
“Ăn, ta ăn!” Ngụy Tiểu Hồng cuối cùng từ bỏ việc chống cự
Nàng không thể không tự tin là trong chốc lát có thể g·iết được tiểu tử này, nhưng nàng lại đột nhiên nghĩ đến mấy vấn đề đáng sợ:
Nhị huynh còn đang ở Cực Lạc Thành, Giang Phàm chẳng lẽ không biết
Từ ngày ở Liễu Khước Đài, tin tức về việc Sơn thúc biến mất hoàn toàn không có, người đã đi đâu
Chính mình có lẽ rất nhanh, nhưng ở đây có bốn người là Đinh Thiếu An, Bạch Tiểu Thúy, Nam Cung Tín, rốt cuộc ai có thể phát động hồ lô
Dù mình có nhanh đến mấy, liệu có thật sự nhanh hơn thiếu niên quỷ dị, không biết còn có thể thi triển thủ đoạn gì này không
Hắc Sơn Cửu Hùng đến nay chưa từng thấy bóng người, rốt cuộc đã đi nơi nào
Nếu g·iết Giang Phàm, có phải chính mình nhất định sẽ bị chôn cùng
Hắn rốt cuộc còn có át chủ bài nào không muốn người khác biết
..
Giang Phàm cười cười: “Chúc mừng ngươi, ít nhất đã nghĩ tới bảy chuyện.”
Bảy chuyện, quả thực là bảy chuyện
Ngụy Tiểu Hồng sợ hãi: “Làm sao ngươi biết?”
“Hiểu rõ thì đại biểu cho ta biết.”
Lời nói của hắn vô cùng khó hiểu, nhưng Ngụy Tiểu Hồng lại nghe hiểu
Nàng cắn răng ngà: “Ý nghĩa ít nhất là...”
“Ý là trí thông minh của ngươi thiếu phí..
Ách, ý nghĩ không đủ.”
Ngụy Tiểu Hồng: ..
Giang Phàm thản nhiên nói: “Đừng nên kinh ngạc, sự thật còn muốn phong phú hơn so với ngươi nghĩ, cho nên..
ta mời ngươi ăn bánh bao, ngươi liền phải ăn bánh bao.”
Trái tim Ngụy Tiểu Hồng trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc
Rốt cuộc còn có cái gì chính mình không biết
Hoặc là, Giang Phàm từ lúc mới bắt đầu đã biết tất cả về mình, nhưng vẫn ung dung thản nhiên, chỉ là để lưu đến lúc này đi..
Quả thực là yêu ma quỷ quái, không, yêu ma quỷ quái cũng không đáng sợ bằng hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà nghĩ thông suốt tất cả điều này, nàng đột nhiên cười: “Giang công tử, quả nhiên không hổ là Tào Anh công tử của ta, ngươi càng lợi hại, ta càng thêm hưng phấn đấy.”
Giờ khắc này nàng dùng tên là Tào Anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Phàm nghi ngờ gãi gãi đầu: “Ta thế nào cảm thấy..
ngươi có chút khuynh hướng không bình thường?”
Ngụy Tiểu Hồng lại cười khanh khách, không chút do dự mở hộp ra, một giây sau, cả khuôn mặt nàng cũng suy sụp theo
Hộp vẫn là loại hộp đó, viên thuốc tự nhiên vẫn là..
bánh bao
“Thật uổng cho ta đã nghĩ công tử có bao nhiêu khả năng thương hương tiếc ngọc, làm một viên thuốc ra dáng hơn...”
Mắt thấy viên thuốc trắng tròn to bằng nắm đấm bày ra ở kia, Ngụy Tiểu Hồng gần như khóc
Giang Phàm vội vàng an ủi: “Không có chuyện gì, đừng khóc, hương vị vẫn là có thể, thủ nghệ của ta ngươi nên tin tưởng.”
Ai cũng không ngờ Nam Cung Tín vẫn trầm mặc suốt đường đi lúc này đột nhiên mở miệng: “Ừm, hương vị rất tốt.”
Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
                                                                    
                
                