Thiên Kim Nhà Tài Phiệt: Chồng Ngoan, Cưng Vợ Đi Nào

Chương 65: Chương 65




Cổ Noãn Noãn chột dạ cúi đầu, lặng lẽ lui về bên cạnh Giang Trần Ngự, rồi lại nấp ra phía sau hắn
Giang Trần Ngự tâm tình cực kỳ tốt, vì tâm trạng thoải mái nên người khác có đưa ra ý kiến gì hắn đều tiếp nhận
“Vậy lần sau ta sẽ chú ý, ra tay nhẹ thôi.”
Ngụy Ái Hoa cảm kích nói với tiểu thúc tử: “Việc dạy dỗ Tiểu Tô, Trần Ngự, vất vả cho ngươi rồi
Đại ca và đại tẩu chỉ có mỗi đứa con này, sau này ngươi đánh nó thì liệu mà ra tay, đừng đánh phế nó.”
Trong lòng Ngụy Ái Hoa thầm bổ sung một câu: Sau này có muốn đánh thì đánh con của ngươi ấy, đừng đem con ta ra làm vật thế mạng
“Ta biết.”
Tiễn Ngụy Ái Hoa đi, cô gái hung hăng trong phòng ngủ không nói gì
Giang Trần Ngự nhìn xuống tiểu thê tử, chỉ thấy được đỉnh đầu của nàng
“Sau này chú ý một chút, đánh Giang Tô thì ra tay nhẹ thôi, nhớ chưa?”
Cổ Tiểu Noãn ngoan ngoãn vâng lời đáp: “Ta nhớ rồi.”
Giang Trần Ngự đã đỡ lời thay nàng, điểm này khiến nàng tăng gấp đôi hảo cảm với Giang Trần Ngự
Giang Trần Ngự hiểu được thê tử ngại ngùng về việc vừa nãy, thế nên hắn không nhắc lại nữa
Hắn đi một chuyến đến phòng chứa quần áo, lúc lấy áo ngủ thì thấy trong phòng có thêm rất nhiều đồ đạc của cô gái, hắn mỉm cười, “Quần áo không ít, trách không được phải dùng đến ba rương vali.”
Hắn tìm thấy áo ngủ của mình trong phòng chứa quần áo chật chội, sau khi tìm được, hắn cầm lấy rồi đi ra khỏi phòng
Hắn thấy Cổ Noãn Noãn vẫn còn đứng ở sofa, hắn nói: “Ngươi đi ngủ trên giường trước đi.”
Trong phòng ngủ đã không còn sofa để nằm, chỉ còn lại chiếc giường lớn rộng rãi và mềm mại
Cổ Noãn Noãn không làm kiêu nữa, nàng đi lên giường
Lúc Giang Trần Ngự đi vào, trên giường đã cuộn tròn một cục nhỏ đang ngủ
Hắn ngồi bên mép giường, vén chăn mền lên nằm vào bên còn lại
Giang Trần Ngự nâng đầu nàng lên, cánh tay gối dưới cổ nàng, để nàng gối đầu lên tay mình mà ngủ
Hắn cười nhìn gần Cổ Noãn Noãn, hít lấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng
“Kỳ lạ, rõ ràng mùi trên người ngươi hoàn toàn không giống với kem đánh răng và sữa tắm của ngươi, sao trên người ngươi vẫn thơm như vậy?”
Trước đó hắn chưa từng tiếp xúc gần với Cổ Noãn Noãn, nên không biết mùi hương trên người nàng
Nụ hôn đầu tiên là lần bọn họ tiếp xúc gần gũi, cũng khiến hắn phát hiện mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái, mùi thơm ấy đang mê hoặc lấy hắn
Hắn si mê hương vị này, tựa như mỗi người cả đời đều đang theo đuổi một loại mùi hương độc nhất thuộc về chính mình, hắn đã tìm thấy mùi hương độc nhất thuộc về hắn trên người Cổ Noãn Noãn
Hắn nhìn gương mặt ngủ say của cô gái, lẩm bẩm nói: “Ta tìm được rồi.”
Hắn cúi xuống, nhân lúc cô gái đang ngủ, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng
Ánh đèn từ tường hắt ra, bóng đêm mờ ảo, không khí hôn trầm khiến hắn đắm chìm
Hương vị mê hoặc ấy tràn ngập thần kinh hắn, khiến hắn muốn nuốt Cổ Noãn Noãn vào bụng, để mùi hương lưu lại mãi mãi..
Hôm sau, Cổ Noãn Noãn lại bị trượng phu gọi dậy trong giấc ngủ, “Hôm nay chúng ta về nhà mẹ đẻ của ngươi, dậy sớm thu xếp một chút, ngươi liên hệ với cha mẹ xem hôm nay họ có bận gì không, cũng báo cho bọn họ biết chuyện chúng ta sẽ về.”
Cổ Noãn Noãn ngồi dậy khỏi giường, dây vai áo ngủ trượt xuống nàng cũng mặc kệ, ngơ ngác mất hồn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Trần Ngự đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn đứng trước mặt Cổ Noãn Noãn thắt lưng, hắn nhìn thê tử nói: “Tỉnh táo lại đi, ta đi công ty sắp xếp công việc một chút, sau mười giờ sẽ quay lại đón ngươi.”
Cổ Noãn Noãn ngáp một cái, nàng gật gật đầu
Giang Trần Ngự đi một chuyến đến phòng chứa quần áo, lúc đi ra, cô nàng nào đó lại nằm lăn ra giường
Giang Trần Ngự chống nạnh, dáng vẻ bất lực
“Ngươi buồn ngủ vậy sao?”
Hắn ngồi bên mép giường, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, “Hôm nay nhớ phải liên hệ với cha mẹ.”
Người phụ nữ trên giường nhắm mắt lại, gật đầu
Thái độ qua loa thấy rõ
Giang Trần Ngự thấy dáng vẻ buồn ngủ của nàng, hắn cũng không nỡ gọi tỉnh thê tử
Dù sao vẫn còn thời gian, việc liên hệ với nhạc phụ nhạc mẫu hắn có thể thay thê tử hoàn thành trên đường đến công ty
Thế là, Giang Trần Ngự đắp chăn cho thê tử trước khi ra cửa, trước khi rời đi, hắn dặn dò người làm, “Chín giờ nhất định phải gọi nhị thiếu phu nhân dậy.”
Trên đường, Giang Trần Ngự liên hệ với nhạc phụ nhạc mẫu để hẹn thời gian
Cổ Noãn Noãn thì chân kẹp lấy chăn mền ngủ tiếp, ngủ nướng vào buổi sáng là một chuyện hạnh phúc biết bao
Ngủ nướng không được bao lâu, nàng lại bị Giang Tô làm ồn ào tỉnh
Nàng tức đến muốn đập đầu Giang Tô, “Sáng sớm thúc ngươi còn không nỡ gọi tỉnh ta, ngươi lại sáng sớm chạy đến làm ồn ào tỉnh ta, tối qua có phải ta chưa đánh đủ ngươi không hả.”
Phòng khách Giang gia chưa từng náo nhiệt như vậy
Cổ Noãn Noãn đuổi theo đánh Giang Tô, Giang Tô thì chạy trốn ở phía trước
Hắn vừa chạy vừa kêu: “Dựa vào, cứu mạng
Cổ Noãn Noãn muốn giết người!”
Giang Lão nhìn cảnh này cười ha hả
Kể từ khi chiếc bình sứ men xanh của hắn bị tên nghiệt tôn Giang Tô này đập nát, giờ đây, ai đánh Giang Tô thì hắn vui lòng người đó
Ngụy Ái Hoa đang bận rộn chuẩn bị lễ vật, nàng xem đơn lễ vật đối chiếu với trượng phu, không có thời gian quan tâm an toàn của con trai
Trong lòng người Giang gia: Noãn Noãn là một cô gái, con gái đánh người có thể đau đến mức nào chứ ~
Trong lòng Giang Tô: Xong rồi xong rồi, chọc giận Bá Vương long rồi
Chưa đến mười giờ, xe Giang Trần Ngự xuất hiện trước cổng nhà
Hắn xuống xe hỏi người làm, “Nhị thiếu phu nhân dậy chưa?”
“Ngài đi không lâu, nhị thiếu phu nhân liền rời giường
Vừa nãy, nàng còn đang đuổi đánh tiểu thiếu gia Giang Tô trong phòng đó ạ.”
Lại có Giang Tô dính vào chuyện gì nữa
Cổ họng Giang Trần Ngự khẽ động, hắn sải bước tiến vào phòng khách
Hai người vừa đánh nhau lúc này đã ngừng lại, Cổ Noãn Noãn và Giang Tô ngồi đối diện nhau trên sofa, ở giữa hai người là một người lớn đang nén cười
Giang Lão thấy hai con trở về, tâm tình vui vẻ vẫy tay, “Mau lại đây ngồi, vừa nãy nàng dâu con đúng là đã giúp ta hả được một ngụm ác khí.”
Giang Trần Ngự ngồi bên cạnh thê tử, nhìn tiểu thê tử đang hờn dỗi, cười hỏi: “Ngươi lại làm chuyện gì rồi?”
Có nàng trong nhà, thật sự là không ngày nào yên tĩnh, lúc nào cũng náo nhiệt, dù là đánh nhau ầm ĩ, nhưng ngôi nhà này lại bắt đầu tràn đầy sức sống
Cổ Noãn Noãn chỉ vào Giang Tô bị đánh, giọng nhỏ nhẹ mách với trượng phu, “Ta đang ngủ, hắn gọi ta tỉnh.”
Giang Trần Ngự hỏi tiếp: “Rồi sau đó ngươi đánh hắn?”
Cổ Noãn Noãn gật đầu, “Cha cung cấp vũ khí cho ta, cha cũng có phần trong việc đánh người.”
Giang Trần Ngự nhìn phụ thân, chỉ thấy, Giang Lão cười mím mím cầm lấy gậy chống của mình, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Đúng, vũ khí là ta cung cấp, ta cũng có công trong việc đánh người.”
Giang Trần Ngự nhất thời không biết nói gì, cha hắn dường như có chút ngây thơ
Đến lúc, Cổ Noãn Noãn mới nhớ ra mình chưa liên hệ với phụ mẫu
Giang Trần Ngự nói: “Trông cậy vào ngươi liên hệ, biết bao giờ mới xong
Yên tâm đi, ta đã thông báo với cha mẹ từ sáng sớm rồi, hôm nay họ đều ở nhà đợi chúng ta.”
Khoảnh khắc này Cổ Noãn Noãn lại cảm thấy có một trượng phu cũng rất tốt, ít nhất..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
lúc mình không đáng tin cậy thì hắn có thể đáng tin cậy
Hảo cảm lại thêm điểm ~
Sắp được về nhà, Cổ Noãn Noãn phấn khích lên xe sớm, thắt dây an toàn đợi trượng phu khởi động xe
Phía sau, chiếc xe của Giang Thị Trưởng xen vào một đứa con bám đuôi
Giang Tô mặt đầy vết thương, “Cha mẹ, con đi theo hai người.”
Ngụy Ái Hoa không muốn cho con trai đi, nàng cảm thấy con trai có chút mất mặt, “Chờ vết thương trên mặt con lành rồi hẵng ra ngoài, đoạn thời gian này đừng gặp người.”
“Không được, con nhất định phải đến Cổ gia.”
Hắn muốn để thúc thúc dì của Cổ gia xem vết thương trên người hắn, đều là do cô gái ác liệt kia nhà họ đánh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thôi đi, dù sao mất mặt cũng là người của Tiểu Tô, nó muốn đến thì đến đi.”
Giang Thị Trưởng không trì hoãn thời gian, hắn khởi động xe, bám sát xe Nhị đệ rời khỏi Giang gia
Đến Cổ gia
Cổ cha Cổ mẫu nhiệt tình vượt quá sự tưởng tượng của Ngụy Ái Hoa, hai vợ chồng niềm nở hiếu khách khiến nàng muốn nói lời xin lỗi đến bên môi cũng không biết nên bày tỏ thế nào
“Lần trước các ngươi đến Giang gia tìm Tiểu Noãn, thái độ của ta...”
“Này, Noãn Noãn đã nói hết với chúng ta rồi
Ngày đó con bé ham chơi chạy ra ngoài chơi, cho nên chúng ta không thấy được.”
Cổ mẫu cười đón lời Ngụy Ái Hoa, nàng lại nói: “Noãn Noãn còn nhỏ, gả cho Trần Ngự ta và ba nó ăn không ngon ngủ không yên, chỉ lo lắng nó gây họa ở Giang gia, bất quá may mắn có đại tẩu ngươi luôn ở bên cạnh chỉ dẫn, mới khiến nó bớt làm nhiều chuyện sai lầm
Tất cả những điều này Noãn Noãn đều nói với chúng ta
Cũng vì có sự giúp đỡ của ngươi, ta và cha nó mới có thể ngủ yên được
Gần đây chúng ta đã định kế hoạch tìm thời gian đến thăm..
Cảm ơn ngươi, kết quả là các ngươi đến trước.”
Ngụy Ái Hoa kinh ngạc, “Tiểu Noãn lại nói với các ngươi như vậy sao?”
Nàng ở Giang gia chịu ủy khuất vậy mà không mách với nhà mẹ đẻ, tự mình nuốt xuống, quay người lại còn đang phát thẻ người tốt cho bọn họ
Khoảnh khắc này Ngụy Ái Hoa cảm thấy mình còn không bằng một cô gái hai mươi tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.