Vương Quang Minh phun ra một ngụm khói, vòng khói mù mịt che khuất thần sắc của hắn
Hắn lười biếng đáp lại: “Được
Ngươi muốn cái gì?” Hắn rất vui thích khi cho Chung Uyển Nhu một ân huệ
Tô gia chỉ là bị tước đoạt tài sản trong nhà mà thôi
Ai mà chẳng biết Tô gia ngấm ngầm cất giấu tài sản tích lũy sáu đời người
Huống hồ, cho dù không có tài sản ngấm ngầm, chỉ nhìn Tô Miện trước kia đã trích quốc gia tư sinh (tiền từ nguồn công quỹ quốc gia) trước sau, cũng là một con số khổng lồ
Không ai tin Tô Miện lại đem toàn bộ gia sản quyên tặng
Hắn chắc chắn đã giữ lại hơn nửa
Hơn nữa, tửu lầu Tô gia vẫn đang kinh doanh, nói là ngày đó tiến đấu vàng cũng không quá lời
Nếu có thể rò rỉ ra một chút cổ phần cho hắn, hắn liền có thể ăn sung mặc sướng cả đời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cám ơn Quang Minh Ca
Ta biết ngươi là tốt nhất.” Chung Uyển Nhu cao hứng thấu lại gần, “Ngươi có thể mau chóng an bài Tô Mộng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức không
Tốt nhất là ngay trong một hai ngày này
Còn có, cho ta mấy tấm giấy chứng nhận đã đóng dấu.” Sống lại về ngày này, nàng phát hiện Tô Mộng thay đổi lớn nhất
Không những không bị bắt quả tang trên giường, nàng còn cứng rắn phản kích, nhẫn tâm đưa mẫu thân vào cục cảnh sát
Điều kỳ lạ hơn là, tòa nhà lớn như vậy của Tô gia chỉ trong một buổi trưa đã bị dọn sạch
Những chuyện biến chuyển này, đều là tình huống kiếp trước chưa từng xảy ra
Vốn dĩ nàng dựa vào ký ức kiếp trước, nắm chắc phần thắng, nhưng lúc này, lòng nàng hoảng loạn
Nàng vô cớ cảm thấy Tô Mộng sẽ là tảng đá cản đường nàng tiến lên
Tô Mộng, không thể giữ lại
Vương Quang Minh không biết tiểu tâm tư của nàng, cả người bị nàng khơi lên lửa tình
Hắn cười tùy ý, đáy mắt tràn ngập vẻ sủng nịch: “Được, đều tùy ngươi
Hiện tại, chúng ta……”
*
Tô Mộng đương nhiên không biết Chung Uyển Nhu tính kế, nếu có biết, nàng cũng không sợ
Lúc này, Tô Mộng một tay cầm một cái bánh bao, mang theo mười mấy phần giấy chứng nhận thân phận của Thẩm Vũ Dương, cùng hiệp nghị giữa bọn họ, và các giấy tờ chứng minh khác về việc Thẩm Vũ Dương trộm bán tài liệu xưởng đóng thuyền, cùng tin tức tố cáo, từ bên ngoài trở về
Nàng liền nhìn thấy trước cửa nhà nàng đỗ một chiếc xe cảnh sát, và còn vây kín người
Nàng đứng từ xa sau đám người, nhìn về phía cổng sân viện, thấy Thẩm Vũ Dương đang khó chịu và tức tối, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái không nói nên lời
Giống như bị lay động sau khi mở lại nắp bình gông cùm xiềng xích, đẩy ra ngoài hơi gas Cola đang tranh giành, rồi sợ hãi trước đó, thật vui sướng, sảng khoái đẫm lệ
“Đồ đạc của Lão Tô bị chuyển sạch từ khi nào vậy
Chúng ta sao không nghe thấy một chút động tĩnh nào?”
“Khụ
Nói gì trộm cắp, ngươi nhìn xem ai có thể không tiếng không hơi mang nhà ngươi đi
Ta thấy rồi, hẳn là tặc hô bắt tặc (vừa ăn cắp vừa la làng).”
“Vương Đại Nương, sao lại nói như vậy
Chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì sao?”
“Đêm trời quang lần trước, trước cửa nhà hắn đỗ một chiếc xe tải lớn, ra vào hồi lâu mới lái đi đâu.”
“Đúng nha đúng nha
Đêm đó ta cũng bị đánh thức
Hừ
Bình thường thấy hắn người mô hình chó dạng (ra vẻ đứng đắn), không ngờ lại tâm địa đen tối, mất mặt!”
Mọi người nghị luận, Tô Mộng tinh tường nhìn thấy có vài người đang trà trộn trong đó
Con mắt nàng đảo một vòng, một kế hoạch nảy ra trong đầu
Vốn dĩ nàng muốn đi đến báo xã nộp đơn tố cáo
Ha ha
Bây giờ có sẵn “chân tay”, không dùng thì phí
Nàng không muốn một kẻ giả mạo làm hỏng thanh danh của phụ thân nàng
Nàng lẩn vào không gian, thay một bộ trang phục nam giới, dán râu nhỏ lên, chen vào đám người, nhanh chóng ném ra những tờ giấy đã chuẩn bị sẵn
Không lâu sau, trong đám người có người kinh hô: “Ây da
Ta nhìn thấy cái gì đây, Tô gia chủ đã bị hại từ sớm
Người trước mắt là hung thủ giết người, là kẻ giả mạo
Ôi trời ơi, này này này.....
thật là đáng sợ!” Có một người phát hiện tờ giấy, liền có người thứ hai truyền xem, người thứ ba phát hiện.....
“Thì ra hắn tên là Thẩm Vũ Dương, là đồ đùa bỡn con gái
Cảnh sát, mau bắt lấy hung thủ
Ta đã nói Tô gia chủ sao lại có ánh mắt thấp kém như vậy, lại coi trọng bảo mẫu trong nhà
Thì ra hắn không phải Tô gia chủ thật sự
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời ơi
Quá khủng khiếp!”
“Cái bảo mẫu có bản lĩnh lớn, thế mà có thể tìm ra một người giống y hệt như vậy để thay thế Tô gia chủ
Coi trọng tài sản Tô gia đến thế, mưu tài sát hại tính mạng nha.”
“Ta đã nói xưa nay yêu thương con gái như mạng Tô gia chủ sao lại đem Tiểu Mộng mới mười tuổi đưa ra ngoài đọc sách, thì ra hắn là đồ giả mạo
Cảnh sát đồng chí, hắn còn trộm bán tài vật công cộng, mau bắt hắn lại.”
Đám người kích động
Có người đưa tờ giấy cho cảnh sát, có người ném hẳn cục đá về phía Thẩm Vũ Dương, có người giận mắng.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt Thẩm Vũ Dương biến đổi liên tục, ngơ ngẩn trong chốc lát, lập tức bình tĩnh lại, thần sắc tự nhiên phản kích
“Cảnh sát đồng chí, ta muốn tìm luật sư của ta
Ta muốn cáo bọn hắn ác ý phỉ báng, vu khống, cố ý thương người.”
Vài vị cảnh sát đến điều tra vụ án đạo thiết (trộm cắp vật tư công cộng) đương nhiên đã nghe thấy hàng xóm bàn luận
Bọn họ kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay, dò xét nhìn về phía Thẩm Vũ Dương, trong lòng dấy lên kinh trời sóng gió
Cứ như thế hết đợt này chưa yên, đợt khác lại nổi lên
Việc này vì gia sản, phụ tử bất hòa, huynh đệ tương tàn có nhiều chuyện, nhưng sự kiện thay mận đổi đào (tráo đổi) độc ác ngược lại rất ít
Huống chi, hắn còn trộm bán tài vật công cộng, tham ô nhận hối lộ các loại
Hai vị cảnh sát một trái một phải vây quanh Thẩm Vũ Dương, với ngữ khí công sự công làm: “Tô tiên sinh, mời trước cùng chúng ta về cục cảnh sát.”
Thẩm Vũ Dương không còn cách nào lựa chọn thở dài: “Cảnh sát đồng chí, các ngươi cũng không thể nghe lệch tin, ta thật sự vô tội
Ngươi nhìn, nhà ta đều không còn gì, còn muốn bị vu khống
Đúng rồi, ta muốn tìm con gái ta
Tiểu Mộng là do ta một tay nuôi lớn, nàng có thể chứng minh sự trong sạch của ta.”
Mãi đến lúc này, mọi người mới phát hiện nhà Tô gia bị trộm, Tô Mộng và Chung Uyển Nhu đã không trở về
“Tiểu Mộng đi đâu rồi
Sợ không phải bị kẻ xấu này làm hại đi?” Vương Đại Nương sát vách một khuôn mặt lo lắng, nhìn trái nhìn phải
Có người tiếp lời, “Nhà bọn hắn hôm qua giữa trưa không phải đều đi đồn công an sao
Tô Mộng từ lúc đó liền không trở về qua.”
“Ta lại thấy qua con gái của cái bảo mẫu kia, nàng đi đến nhà chủ nhiệm khu phố.”
“Cái gì
Nàng lại đi tìm Vương Quang Minh
Mẹ nàng đều vào cục rồi, nàng còn có tâm tư lêu lổng.”
“Hừ
Ngươi cũng không biết rồi
Bảo mẫu thích lêu lổng, con gái nàng không phải có dạng học dạng thôi.”
Thấy đề tài dần dần mang theo màu sắc (ý nói câu chuyện trở nên nhạy cảm), vị cảnh sát dẫn đầu đưa một ánh mắt
Bọn họ chia làm hai đội, một đội dẫn Thẩm Vũ Dương về cục cảnh sát, một đội đi tìm Chung Uyển Nhu
“Đại nương, ngươi nói con gái kế nhà Tô gia đi nhà Vương Quang Minh, có thể dẫn chúng ta qua đó không
Dù sao nàng cũng là một trong những đương sự, cần mang về để tiếp nhận điều tra.”
Các đại nương rất nhiệt tâm, nhanh nhẹn cởi chiếc tạp dề trên lưng thuận tay hất lên, đều không kịp làm bữa sáng, “Chuyện này có gì mà ngại, phục vụ nhân dân, là trách nhiệm của chúng ta.”
Một đám người ngựa lập tức di chuyển trận, ô mênh mông đi đến tiểu viện độc lập của Vương Quang Minh
Tô Mộng từ chỗ tối đi, mắt nhìn đám người đi xa, lặng lẽ tiến vào sân nhỏ nhà mình
Chiếc thuyền hỏng này của Tô gia không biết có thể kiên trì được bao lâu trong mưa gió, nàng muốn đi trước một bước mở kho tài sản cất giấu nhà mình, mau chóng đi về hướng Hương Giang.