"Chương 28: Người như ngươi có bằng hữu à “Ai cần đồ riêng tư của ngươi, ngươi cứ lấy ra hết, còn lại tất cả là của ta.” Trần Thanh Nguyên thẳng thắn nói
Không hiểu vì sao, Mộ Dung Văn Khê cảm thấy dung mạo của mình bị sỉ nhục ghê gớm, ánh mắt như muốn bốc hỏa
Nếu không phải vì gắng gượng sống sót, Mộ Dung Văn Khê lúc này chắc chắn đã rút kiếm, cho Trần Thanh Nguyên một trận để hả cơn giận trong lòng
Ngập ngừng một chút, Mộ Dung Văn Khê dùng một chiếc túi càn khôn bình thường thu hết đồ dùng cá nhân của mình, sau đó đưa vòng tay phỉ thúy và toàn bộ tài nguyên bên trong cho Trần Thanh Nguyên
Trần Thanh Nguyên hết sức hài lòng, trông chẳng khác nào một gã gian thương
"Vậy giờ có thể đi chưa
Mộ Dung Văn Khê nghiến răng hỏi, tức giận nói
"Trong khoảng thời gian này ta cố gắng che chở ngươi, xem như ngươi nợ ta một ân tình
Đồ cần lấy thì phải lấy, còn ân tình thì cũng không thể thiếu
"Ngươi lấy hết gia sản của ta, còn muốn ta nhớ ơn của ngươi, cái đạo lý gì vậy
Mộ Dung Văn Khê lớn tiếng chất vấn
"Không thể nói như vậy được, để ta nói cho ngươi nghe
Trần Thanh Nguyên nghiêm mặt nói: "Nếu lúc nãy ta không cứu ngươi, giờ ngươi chắc đã toi mạng rồi, mấy thứ tài nguyên này đương nhiên thuộc về ta
Nhưng vì ta có lòng tốt, dùng linh dược quý giá trên người ngươi, tính ra số tài nguyên này cũng chẳng bù lại được
Hơn nữa thời gian tới ngươi còn phải đi theo ta, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng đến sự an toàn của ta, chẳng lẽ ngươi nợ ta một món nợ ân tình không đúng sao
Linh dược đúng là quý giá, nhưng Trần Thanh Nguyên mặt dày mày dạn chiếm đoạt được, chứ đâu có bỏ ra cái gì
Không hiểu sao, nghe Trần Thanh Nguyên nói một tràng đạo lý sai lệch, Mộ Dung Văn Khê lại thấy có vẻ hợp lý
Hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Văn Khê lại lần nữa thỏa hiệp: "Được thôi, coi như ta đây nợ ngươi một ân tình lớn, sau này nhất định trả
"Thật biết điều
Trần Thanh Nguyên nhếch miệng cười, không kìm được khen: "Cô gái thông minh xinh đẹp như Mộ Dung cô nương quả là hiếm thấy
"Hừ
Mộ Dung Văn Khê lạnh giọng, liếc xéo Trần Thanh Nguyên, châm biếm: "Còn loại người tham tiền như ngươi, ta cũng ít khi gặp
"Hết cách rồi, ta từ nhỏ đã sợ nghèo, đâu thể so với Mộ Dung cô nương
Trần Thanh Nguyên thở dài một tiếng
"Ngươi nghèo
Huyền Thanh Tông sủng ngươi đến mức nào rồi, ngươi có ý gì khi than nghèo
Câu này khiến Mộ Dung Văn Khê rất khó chịu, chất vấn
"Ngươi không hiểu đâu, tuy rằng tông môn đối xử với ta rất tốt, nhưng tài nguyên có hạn, mỗi tháng cho ta chút xíu như vậy, không đủ dùng a
Để phát triển bản thân, chỉ có thể ra ngoài mở rộng sự nghiệp
Cho đến hôm nay, Trần Thanh Nguyên chỉ bị thiệt thòi một lần duy nhất, đó chính là Đông Di Cung Bạch Tích Tuyết
Thời điểm đó Trần Thanh Nguyên bị Bạch Tích Tuyết kiên trì làm cảm động, sinh lòng yêu thương, đồng ý kết làm đạo lữ với nàng, lúc đó đã đem hết tài nguyên có được tặng cho Bạch Tích Tuyết
Đáng tiếc, cảnh còn người mất
"Người vô liêm sỉ như ngươi, trên đời có mấy ai sánh bằng
Mộ Dung Văn Khê mắng
"Cảm tạ lời khen
Nhưng mà, Trần Thanh Nguyên hoàn toàn không theo lẽ thường, chẳng những không tức giận, trái lại còn cảm thấy rất vui vẻ
Đến nước này, Mộ Dung Văn Khê coi như là hoàn toàn nhận thua, không nói thêm gì
Hai người sóng vai đi về phía trước, đến khu vực gần dãy núi, tìm một hang động an toàn
Ở trong này sẽ không gặp phải gió lạnh của tử vực, cũng được thanh tịnh hơn đôi chút
Dọc đường, hai người thấy không ít xác chết, đều là mới chết không lâu, chắc là bị bão bụi hồng quét đi mất mạng
Nhìn những xác chết này, nội tâm Mộ Dung Văn Khê thêm phần lo lắng, không biết giờ tộc nhân mình thế nào, còn sống hay không
Trốn trong hang động, một đống lửa được đốt lên, xua tan bóng tối
Mộ Dung Văn Khê hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, ban nãy có vài sợi sương hồng bay theo gió lạnh, lại quỷ dị tránh khỏi vị trí của Trần Thanh Nguyên, bay về những hướng khác
Nếu lây phải sương hồng, kết cục chắc chắn rất thê thảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thật kỳ lạ.” Mộ Dung Văn Khê lẩm bẩm trong lòng, tuy rất hiếu kỳ nhưng không hỏi
“Chúng ta sẽ ở lại đây vài tháng, đợi đến khi sương hồng tan đi là có thể rời khỏi.” Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thanh Nguyên quyết định sẽ đưa Mộ Dung Văn Khê ra ngoài an toàn rồi sau đó tự mình lén lút quay lại tử vực
Vì bản thân không bị quy tắc tử vực ảnh hưởng, vậy thì không có gì phải lo lắng, đến lúc đó cải trang một phen, chẳng ai nhận ra được
“Cảm ơn.” Ở gần Trần Thanh Nguyên, Mộ Dung Văn Khê không cảm thấy bị áp bức bởi quy tắc tử vực, vô cùng dễ chịu
"Nếu ngươi muốn cảm ơn ta thật lòng thì sau này có đồ tốt nhớ để dành cho ta, lần sau gặp lại thì cho ta
Trần Thanh Nguyên không cần lời cảm ơn suông, vô vị lắm
Quả nhiên, không thể khách sáo với cái tên này, hắn có khi được đằng chân lân đằng đầu
Mộ Dung Văn Khê định đả tọa chữa thương thì phát hiện mình từ trên xuống dưới không có một viên linh thạch nào, nhất thời khó chịu
Do dự hồi lâu, Mộ Dung Văn Khê nhìn sang Trần Thanh Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, nhỏ giọng gọi: “Này!”
“Gì đấy?” Trần Thanh Nguyên không mở mắt, giọng lười biếng
"Linh thạch trên người ta đều cho ngươi hết rồi, có thể cho ta mượn một ít không
Nếu có thể, Mộ Dung Văn Khê thật sự không muốn mở miệng nhờ vả
"Mượn linh thạch à, có thể thương lượng
Trần Thanh Nguyên từ từ mở mắt, lại có món hời đến rồi
Vì sao Trần Thanh Nguyên có thể tích nhiều món nợ đến vậy, đấy là do hắn rất biết tranh thủ lợi ích, không chỉ là gian thương, mà là người vừa giúp người làm vui lại vừa kiếm được một chút phí tổn hao
"Ngươi muốn mượn bao nhiêu
Trần Thanh Nguyên hỏi dò
"Một nghìn linh thạch trung phẩm
Mộ Dung Văn Khê tính toán một chút, có thể còn phải chờ một thời gian dài nữa, nên muốn nhiều một chút
“Được.” Trần Thanh Nguyên gật đầu: “Chúng ta nói rõ trước, mượn một ngàn, đến lúc đó ngươi phải trả ba ngàn.”
"Ngươi đúng là gian thương mà
Mộ Dung Văn Khê không vui
"Vậy ngươi có muốn mượn không
Trần Thanh Nguyên chắc chắn Mộ Dung Văn Khê sẽ phải mượn, tỏ vẻ có cho mượn hay không là tùy
"Mượn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Văn Khê kìm nén cảm xúc bất an trong lòng, nghiến răng gật đầu
"Nói miệng không có bằng chứng, viết giấy nợ đi
Nói xong, Trần Thanh Nguyên lấy giấy bút và cả hộp mực dấu tay ra
Nhìn Trần Thanh Nguyên thuần thục lấy ra cả một bộ quy trình, Mộ Dung Văn Khê ngạc nhiên đến ngây người: “Người như ngươi, có bạn bè sao?”
"Có chứ
Trần Thanh Nguyên chợt nghĩ tới mấy người bạn xấu, cười hề hề nói: “Có muốn ta giới thiệu cho ngươi làm quen không?”
“Thôi bỏ đi, không cần đâu.” Mộ Dung Văn Khê ấm ức ký tên, điểm chỉ, nàng không muốn quen thêm người giống Trần Thanh Nguyên nữa
“Sau này ta sẽ là chủ nợ của ngươi, Mộ Dung cô nương ngươi phải sống cho khỏe nhé, có tiền thì nhớ trả.” Trần Thanh Nguyên cẩn thận cất giấy nợ, đây chính là bằng chứng, không sợ người quỵt nợ
Nhìn một ngàn khối linh thạch trung phẩm trước mặt, Mộ Dung Văn Khê như muốn khóc, nội tâm vô cùng phức tạp
Bởi vì những linh thạch này còn lưu lại pháp ấn của Mộ Dung gia, vốn dĩ chính là đồ của nàng
Sử dụng chính linh thạch của mình mà còn phải viết giấy nợ, lại còn lãi gấp ba
Trần Thanh Nguyên, lão nương quen ngươi, đúng là xui xẻo tám đời
Mang theo phần tức giận, Mộ Dung Văn Khê bắt đầu luyện hóa linh thạch, cố gắng chữa trị thương thế
“Lúc rảnh thì ăn chút đồ đi!” Trần Thanh Nguyên rất biết hưởng thụ cuộc sống, lấy một giá sắt để lên đống lửa, rồi cắt ít thịt linh thú ra bắt đầu nướng.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]