Thiên Vực Thương Khung

Chương 146: Ngang ngược




**Chương 146: Ngang ngược**
"Quyền thế, tất cả mọi người đều có
Không so đo với ngươi, không phải không dám, mà là khinh thường
Diệp Tiếu dừng tay, kéo roi ngựa, chầm chậm đi đến trước mặt Lý Thừa Trạch, mỉm cười nói: "Lý Thừa Trạch, ví dụ như..
Gia gia của ngươi là Hữu tướng, cha ta là Trấn Bắc Đại tướng quân, còn có tên tạp chủng tiện nghi lão tía là Hộ bộ Thượng thư kia..
Đúng không
"Nếu như tất cả mọi người tuân thủ quy tắc, lứa trẻ tuổi có chơi đùa ầm ĩ một chút, không ảnh hưởng toàn cục, tự nhiên không sao cả
Diệp Tiếu ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt bễ nghễ nhìn Lý Thừa Trạch, thản nhiên nói: "Nhưng là..
Nếu ai dùng quyền thế của trưởng bối ra dọa người, như vậy..
Ở cái Thần Hoàng đế quốc này, Diệp gia ta sợ ai
Từng sợ ai
Cần sợ ai
Dưới cái nhìn sắc bén của hắn, Lý Thừa Trạch không tự chủ được cảm thấy một trận sởn tóc gáy, bất giác lui về phía sau một bước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Diệp Tiếu, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi đừng có quá phận
"Là ta quá phận, hay là các ngươi quá phận
Diệp Tiếu cười lạnh: "Ta là người, từ trước đến nay đều có một thói quen, đó là bệnh xấu của riêng ta
Ánh mắt hắn đảo qua mặt mấy gã thiếu niên công tử bột đối diện, chầm chậm nói: "Chính là..
Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng..
Ngươi dám dùng quyền thế áp ta, ta dám dùng thủ đoạn tương tự trả lại
Ngươi không nói đạo lý với ta, ngươi đùa quá trớn với ta, như vậy..
Hắn cũng không quay đầu lại, roi ngựa tiện tay chỉ Khương Thái Tuế đang rên rỉ trên mặt đất: "..
Ta có thể so với các ngươi còn quá phận, còn không phân rõ phải trái, không nói đạo lý
Cái thứ đồ chơi này dường như không cần học, là người sẽ làm
"Khi kẻ địch không có đạo đức, giới hạn cuối cùng..
Ta có thể càng không có
Hắn lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười với Lý Thừa Trạch, ôn hòa mà hỏi: "Lý Thừa Trạch, ta dám đem Khương Thái Tuế đánh thành bộ dạng này, ngươi không ngại đoán thử xem, ta có dám hay không đem ngươi cũng đánh thành như vậy
Đến, cứ thoải mái đoán một phen, ta có dám hay không
Lý Thừa Trạch nhìn bộ dạng thê thảm không gì sánh được của Khương Thái Tuế trên mặt đất, không khỏi hãi hùng khiếp vía, lại lui hai bước, cả giận nói: "Ta không đoán
Những lời này toát ra ý tứ yếu thế, đã đến rõ ràng, không hề che lấp
Về phần đám hộ vệ do Lý Thừa Trạch và đám công tử bột mang đến, cả đám đều trốn một bên, tất cả đều câm như hến, không dám làm ra tiếng động, e sợ vị công tử kia tìm tới chính mình
Đám công tử kia có thể là không rõ, không biết rõ
Nhưng bọn hắn thân là võ giả, làm sao có thể không cảm giác được nguy hiểm từ Tống Tuyệt
Tống Tuyệt giờ phút này tuy ngồi trên ngựa không nhúc nhích, nhưng cả người lại cho người ta cảm giác giống như một thanh đại đao có thể trảm phá trời xanh
Toàn thân sát ý hung hãn, sát khí đằng đằng
Bọn hắn biết, có lẽ Tống Tuyệt sẽ không thật sự hạ độc thủ với mấy tên công tử này; nhưng bọn hắn chỉ cần dám động, sẽ lập tức trở thành thi thể
Bởi vì, giết bọn hắn hoàn toàn không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào: Với thân phận của bọn hắn, đối với công tử phủ tướng quân có bất kính, đó chính là dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo
Tống Tuyệt thân là hộ vệ, giết đi cũng là vô tội
Bên kia, Tả Vô Kỵ cùng Lan Lãng Lãng nhìn Diệp Tiếu, lúc này trong mắt tất cả đều là chấn động
Thật không nghĩ tới Diệp Tiếu lại còn có một mặt như vậy
Có thể tàn nhẫn đến làm cho người ta phải kinh hãi lạnh mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đồng thời, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thông suốt: Thì ra, còn có thể phản kích như vậy
Trước kia, gặp phiền toái, mọi người nể nang gia giáo, có cố kỵ, có thể nhường thì nhường, không thể nhường cũng nhường rồi, không muốn trêu chọc phiền toái; cho nên mới để cho mấy tên kia đối diện càng ngày càng hung hăng càn quấy
Nhưng hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ: Đã bọn hắn có thể không cố kỵ, vậy mình cần gì phải cố kỵ
Một mực lùi bước, chỉ càng thêm khích lệ khí thế đối phương
Bọn hắn phạm sai lầm, người nhà sẽ giúp bọn hắn lau chùi; chẳng lẽ chúng ta phạm sai lầm sẽ bị kéo đi chém đầu sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người đều là quan gia đệ tử, địa vị thậm chí còn cao hơn bọn hắn một chút, cần gì cố kỵ nhiều như vậy, thật sự làm căng lên, ai sợ ai chứ
Thật muốn làm, vậy làm tới cùng
Náo đến cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi
Ta có hại chịu thiệt, ngươi cũng chiếm không được tiện nghi
Tống Tuyệt nhìn Diệp Tiếu, khóe miệng mang theo vui mừng
Đứa cháu trai này, quả nhiên không hổ là con trai của đại ca
Hôm nay chuyện này, xử lý rất khiến ta hài lòng, quá thống khoái..
Nam nhân mà, hung hăng càn quấy một chút không sao cả, chỉ cần không phải một con gà..
Hắc hắc
Hiện tại xem ra, Diệp Tiếu hung hăng càn quấy có thừa rồi, làm gì có nửa điểm dáng vẻ con gà
"Tuy rằng ngông cuồng một chút..
Tống Tuyệt lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: "Bất quá..
Lão tử thích tính tình như vậy
Thích giọng điệu như vậy..
Ha ha..
"Hiện tại ta rốt cục có thể xác nhận, những tai họa kia, đều thật là người này gây ra, những người kia, cũng đích thực là chết trong tay hắn..
Tống Tuyệt trong lòng yên lặng nói: "Tính tình hỗn đản của tiểu tử này, nếu là không gây ra những đại họa kia, mới thật là kỳ quái, chính là một yêu tinh chuyên gây rắc rối ah..
"Hiện tại ta rốt cục tin chắc, gia hỏa này trước kia nói, Thái tử nếu là đắc tội hắn, thì ngay cả Thái tử cũng làm thịt..
Xem ra không phải nói đùa..
Nghĩ tới đây, ngay cả Tống Tuyệt gần đây tự xưng là to gan lớn mật cũng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ: "Mong rằng chuyện này..
Không xảy ra thì tốt hơn
Bằng không, thật sự là trời sập rồi, tuy nhiên hôm nay dù cho có sụp, cũng không tính là gì..
Trong khi đám công tử bột còn đang bao vây, Diệp Tiếu ngồi trên lưng ngựa tùy ý đi dạo, rõ ràng là bị người bao vây, nhưng hắn mặc kệ đi đến trước mặt ai, người đó liền sợ hãi vội vàng trốn sang một bên
Dường như nhìn thấy một ác ma, ôn thần, e sợ tránh không kịp
Khí diễm hung hăng càn quấy lúc trước "Chúng ta tới tìm ngươi tính sổ", giờ phút này đã sớm không còn sót lại chút gì, đều ném lên tận chín tầng mây
Diệp Tiếu cứ như vậy, tùy ý đi dạo một vòng, mỉm cười nhìn Tả Vô Kỵ, khẽ nói: "Đối phó với lưu manh, thì phải dùng thủ đoạn lưu manh
Giảng đạo lý là vô dụng
Tả Vô Kỵ thật sâu gật đầu, Lan Lãng Lãng giơ ngón tay cái lên, đầu rạp xuống đất bội phục nói: "Cao
Thật sự là cao
Cao hơn trời cao
Diệp Tiếu nghiêng đầu nhìn Lý Thừa Trạch, thản nhiên nói: "Còn muốn tìm ta tính sổ gì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Thừa Trạch thực chất bên trong chẳng qua chỉ là một công tử sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua tràng diện máu me đầm đìa bậc này
Mặt mày tái mét, lại vẫn gượng nhìn, cả gan nói: "Diệp Tiếu, ngươi đừng có đắc ý
Chuyện này, chúng ta còn chưa xong
Diệp Tiếu cười đầy thú vị, vỗ mông ngựa, roi ngựa giương lên, trên không trung "Ba" một tiếng, nói: "Còn chưa xong
Ta chờ ngươi
Chúng ta đi
Tay kia kéo dây cương ngựa của Tô Dạ Nguyệt, hai chân kẹp lại, chiến mã dưới háng liền thẳng tắp lao về phía đám người Lý Thừa Trạch, khóe miệng chứa đựng một nụ cười lạnh băng
Lý Thừa Trạch thấy thế kêu lên sợ hãi, vội vàng tránh ra
Diệp Tiếu cư nhiên cứ như vậy mang người, xông thẳng từ trong đám người bọn hắn, mạnh mẽ lao ra ngoài, vậy mà không ai dám cản trở một chút
Mỗi người đều mang thần sắc phức tạp đến cực điểm, thất tình lục dục đều hiện lên mặt
Về phần Khương Thái Tuế máu thịt be bét trên mặt đất vẫn như cũ kêu thảm, lăn lộn, thê thảm hết sức..
Cho đến khi người cuối cùng của Diệp Tiếu ra khỏi vòng vây, Diệp Tiếu dẫn đầu dừng lại chiến mã, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Cuối cùng nói một chuyện, về sau nếu ai lại dám nhìn vị hôn thê của ta bằng ánh mắt như vậy, Khương Thái Tuế trên mặt đất, chính là tấm gương
Dứt lời, không quay đầu lại, cứ như vậy đem roi ngựa tiện tay vung lên, "Ba" một tiếng, sớm đã đem Vương Tiểu Niên đang nấp ở cuối đám người đánh bay xuống ngựa
Vương Tiểu Niên kêu thảm một tiếng, một vết roi kéo dài từ trán đến bụng dưới, da tróc thịt bong, đập vào mắt thật kinh người
Diệp Tiếu đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: "Cái này, coi như là tấm gương
Hắn cười lớn một tiếng: "Chính là như vậy, ta muốn đánh hắn, ta liền đánh hắn
Ha ha ha..
Hai chân kẹp lại, quát: "Đi
Ngựa hí vang một tiếng, hí vang đầy thống khoái mà đi
Chỉ trong chốc lát, Diệp Tiếu và đoàn người đã tiến vào cửa thành, biến mất không thấy bóng dáng
Trên mặt đất, ban đầu chỉ có một người điên cuồng kêu thảm thiết, hiện tại, lại có thêm Vương Tiểu Niên
Nhưng đám công tử bột đều bị kinh hãi nghiêm trọng, mặt mày trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, hoặc là nhìn hai người điên cuồng trên mặt đất, hoặc là nhìn về hướng Diệp Tiếu rời đi, rõ ràng đều không tự chủ được run rẩy
Cái này..
Còn là Diệp Tiếu trước kia sao
Sao lại..
Biến thành đáng sợ như vậy rồi
Người đã đi khuất, Lý Thừa Trạch lúc này mới hoàn hồn, đỏ mặt tía tai, liều mạng mắng chửi mấy tên hộ vệ bên cạnh: "Phế vật
Một đám phế vật
Gọi các ngươi đến, không phải để làm cột gỗ
Ta bị người ta khi dễ, các ngươi lại trơ mắt ếch ra nhìn
Một đám phế vật
Nuôi các ngươi, thật sự là phí phạm lương thực
Đám hộ vệ cúi đầu nghe mắng, trong lòng thầm nhủ: "Ngươi ****** nói hay lắm, chúng ta nếu là thật sự xuất thủ, giờ này đã sớm biến thành người chết rồi, so với tên tạp chủng trên mặt đất kia còn thê thảm hơn
"Chúng ta còn sống còn có thể nuôi sống người nhà, nhưng chúng ta nếu là vì ngươi mà chết, đoán chừng cả nhà cũng sẽ chết đói..
Vì giữ mạng sống cả nhà, ai sẽ thật sự bán mạng cho ngươi
"Ngươi cứ suốt ngày phế vật phế vật mà mắng..
Nếu ngươi vô liêm sỉ mà không phải là cháu trai Hữu tướng, với bộ dạng da mịn thịt mềm của ngươi, đám người chúng ta đã sớm coi ngươi là thỏ rồi..
Lý Thừa Trạch càng nghĩ càng thấy hôm nay mất mặt, vẻ mặt dữ tợn nói: "Thật là vô liêm sỉ..
Hôm nay là đến tính sổ hay là đến tìm nhục nhã vậy
Các ngươi đám hỗn đản kia, đến thời khắc mấu chốt lại không lên tiếng..
Bình thường không phải đều vênh váo giống như tự sướng lắm sao, sao đến thời khắc mấu chốt, đều co giò lại hết vậy
Hắn mặt đen lên, cưỡi ngựa rời đi, thần sắc trên mặt càng ngày càng âm độc, lẩm bẩm nói: "Diệp Tiếu, ngươi hôm nay nhục mạ ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu, ngươi chờ xem
Đám công tử bột mắt thấy Lý Thừa Trạch đợi Diệp Tiếu đi xa, mới bắt đầu khoa tay múa chân, thả những lời hung ác, hai mặt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều đang tính toán: "Một mực theo Lý Thừa Trạch cùng Diệp Tiếu đối nghịch..
Thật sự chính xác sao
"Dù là tìm đại ca trong giang hồ, cũng phải tìm người có nắm đấm cứng rắn..
Hiện tại xem ra, thế nào cũng là Diệp Tiếu có nắm đấm cứng rắn hơn Lý Thừa Trạch a..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.