“Tiểu Hoàng gà.” “Hãy đi thăm dò cho rõ ràng.” “Vâng.” Tiên đế đa nghi, phi tần hậu cung đa số đều không có cái chết lành
Vu Thái Phi là phi tần duy nhất còn sống sót trong hậu cung của Tĩnh Tuyên Đế, cũng là ánh trăng sáng ẩn sâu trong lòng Ân Hạo
Tiêu Tiểu công tử tên đầy đủ là Tiêu Ân Phúc, bẩm sinh tàn tật, không thể đứng thẳng đi lại, là hài tử do Vu Thái Phi và Thẩm Khinh Hoành bí mật sinh ra
Vu Thái Phi đối ngoại tuyên bố Tiêu Ân Phúc là cháu ngoại của mình và nhận làm con nuôi
Tiêu Ân Phúc tính cách độc ác, không đạt mục đích thề không bỏ qua, phía sau hắn có Vu Thái Phi và Nhiếp Chính Vương làm chỗ dựa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nguyên chủ không quan tâm đến chuyện hậu cung, cùng Tiêu Ân Phúc lại càng không có quan hệ lợi ích, chưa bao giờ để ý đến hắn
Cánh bướm của Phương Tử Câm lay động, quả thực đã khiến nàng và Tiêu Ân Phúc liên quan đến nhau
Lâm Thanh Thanh bước ra khỏi cửa Đông Cung, đã nhìn thấy kẻ cầm đầu
Phương Tử Câm dáng người thon dài, dung nhan tuấn mỹ, tóc đen như lụa đen thượng hạng, lọn tóc rủ xuống hiện lên ánh kim hoàng nhàn nhạt
Hắn buông xuống đôi mắt, mặt mày tiều tụy, tựa hồ ý thức được mình đã phạm sai lầm
Thiếu niên khẽ nói: “Sống chết có số, giàu nghèo do trời, đây đều là mệnh số
Ta chỉ là trùng hợp gặp nó lần cuối, vì sao không cho phép ta đi
Ta đã cảnh cáo bọn họ không được đụng ta, nhưng bọn họ lại càng muốn tới, bị thương liền khóc, còn cáo trạng
Chúng ta rõ ràng đã thương lượng xong không nói cho người khác, mà lại không giữ lời, thật đáng xấu hổ
Dương An ca ca bảo ta tới tìm bệ hạ ca ca giúp đỡ, con kiến nhỏ bé kia, vị ca ca kia sẽ giúp ta sao
Hạ Y nói hắn chỉ giúp sủng phi của hắn thôi.”
Lâm Thanh Thanh: “……”
“Hắn sẽ không giúp ta, ta vẫn nên trở về thôi.” Phương Tử Câm có ý định thoái lui, ngước mắt lên liền thấy một người đứng cách đó không xa
Người kia dáng vẻ tản mạn khoanh tay, lạnh lùng xem toàn bộ quá trình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nói cho ca ca nghe, ca ca sẽ giúp ngươi thế nào.”
Chương 6: Chiêu Dương Điện
Dương An và Hạ Y lần lượt quỳ rạp trên đất
Trên xe lăn, thiếu niên gầy gò buông thõng mắt, hai tay cầm chặt một cây roi xương rắn, gai ngược trên roi dày đặc, mũi nhọn trắng bạc như kim
“Vẫn chưa chịu nói sao?” Tiêu Ân Phúc ngón tay trắng bệch co lại, nắm lấy cây roi, ngoan độc quất mạnh, cát đá tung tóe trước mặt Dương An hai tấc
Dương An sợ hãi đến răng run lẩy bẩy, nhắm mắt lại tránh né
“Tiếp theo quất chính là da thịt của các ngươi.” Tiêu Ân Phúc cười bệnh hoạn, để lộ hàm răng trắng noãn đều tăm tắp, giống như răng nanh của dã thú, trắng bệch âm lãnh
“Loại roi này thích hợp nhất để tra tấn những nô tài như các ngươi, sẽ không làm tổn thương gân cốt, cũng sẽ không tại chỗ muốn lấy mệnh của các ngươi, lại có thể khiến người ta sống không được chết không xong.”
Hạ Y run rẩy cả người, lộ ra vẻ hoảng sợ, nằm rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu: “Điện hạ đi Đông Cung, những chuyện khác chúng nô tì hoàn toàn không biết
Cầu tiểu công tử tha cho chúng nô tì!”
“Còn không mau tìm người về?” Tiêu Ân Phúc tựa lưng vào xe lăn, nhấc roi chỉ vào Hạ Y, “Chính ngươi đó, đi gọi Phương Tử Câm về, đừng có mật báo với hắn, nếu không……” Roi dài như đùa giỡn vung ra, bổ ngang đỉnh đầu Dương An
Mũ quan của Dương An bị gai ngược trên roi xương rắn kéo rơi, mấy sợi tóc bay xuống đất
Thân thể hắn run rẩy càng thêm lợi hại
Hạ Y nhìn thấy vết máu trên roi, nhìn về phía Tiêu Ân Phúc, thiếu niên gầy gò hơn tờ giấy toát ra vẻ tà ác khiến người ta giật mình, đứng dậy đôi chân đột nhiên mềm nhũn, nàng cố gắng mấy lần, lại ngã vật ra đất, mặt trắng bệch, đổ sụp người về phía sau
Không được, không thể gọi chủ tử trở về
“Xem ra là không hiểu ý của bản công tử.” Tiêu Ân Phúc khẽ nhếch môi, liếm răng, roi xương rắn vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, giống như tiếng đuôi của rắn chuông đoạt mệnh
“A!” Hạ Y nhắm chặt mắt, kinh hãi che nửa khuôn mặt, roi dài rơi xuống, mang theo một tiếng quất sắc bén mà ngắn ngủi
Nhưng nàng chậm chạp không cảm nhận được roi quất vào người gây đau đớn
Bốn bề lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, tiếng tim đập hồi hộp trong bầu không khí tĩnh lặng rõ ràng có thể nghe thấy
“Xùy.” Tiêu Ân Phúc khinh thường cười nhạo, “Một nô tài mà thôi, lại cũng có người không nỡ.” Hạ Y run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên áo đen đứng trước mặt nàng, bàn tay nắm chặt roi xương rắn, máu chảy dọc theo thân roi nhỏ xuống
Trông thấy người tới, bờ môi Hạ Y rung động, hốc mắt thắt chặt, nước mắt giống như chuỗi hạt đứt dây
“Chủ tử……” Môi nàng mấp máy không thốt nên lời
Nàng chỉ là một tiện tỳ thấp hèn, không ai quan tâm đến một cái mạng tiện hèn, chủ tử không nên vì nàng mà chắn roi
Hạ Y quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm
Bệ hạ không đến, tại sao chủ tử lại trở về…… Không nên trở về
Phương Tử Câm nắm chặt roi dài đầy gai ngược, cánh tay khuỷu đột nhiên kéo về phía sau lưng
Tiêu Ân Phúc không hề phòng bị bị một lực kéo mạnh, thân thể lảo đảo ngã xuống xe lăn, mặt trống rỗng nhìn Phương Tử Câm
“Ngươi sao dám……!” Tiêu Ân Phúc bị thiếu niên lôi kéo vạt áo nhấc lên, lực cánh tay thiếu niên kinh người, một tay nhấc bổng cả người hắn
Tiêu Ân Phúc lúc này mới phát hiện, đôi mắt Phương Tử Câm ánh lên một màu đỏ bất thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn vẫn không phải là thiếu niên mười lăm tuổi phong hoa tuyệt đại ấy, cũng không còn lạnh như băng sương, cự người ngàn dặm như năm đó, hắn hôm nay càng giống một quái vật có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào
Một trận chiến ở Tuân Châu, rốt cuộc là làm gãy xương cốt hắn, hay là mài mòn tâm can của hắn
Tiêu Ân Phúc “phì” một tiếng nhếch môi: “Thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết, dũng mãnh vô địch dùng binh như thần thiếu niên tướng quân, cuối cùng cũng cùng ta đồng quy vu tận, trở thành một phế nhân vô dụng!”
Vu Thái Phi xem trò vui rốt cuộc cũng không ngồi yên được, chén trà trong tay “đụng” một tiếng đặt xuống, chiếc ghế tròn gỗ lim chân cao đi theo rung động
“Phương gia tiểu nhi
Buông phúc nhi ra
Ngươi dám động đến một sợi lông của phúc nhi, bản cung sẽ bảo ngươi có mệnh tiến vào mà mất mạng ra ngoài!”
Phương Tử Câm nghe lời vung tay ra
Tiêu Ân Phúc chật vật ngã xuống, Phương Tử Câm buông quá nhanh, hai chân của hắn đã sớm teo rút, trực tiếp ngã vật ra đất, vị trí xương sống đau nhói, mông đau rát
Các cung nữ nhanh nhẹn ôm lấy Tiêu Ân Phúc, đỡ hắn ngồi lên xe lăn, Tiêu Ân Phúc đau đến mặt mũi vặn vẹo, trên trán toát ra mồ hôi hột to như hạt đậu.