Thiếu Niên Phản Diện Mất Trí Nhớ Nhận Nhầm Ta Là Ca Ca

Chương 30: Chương 30




Phương Tử Cầm chậm rãi nháy mắt: “Ta không đứng dậy nổi.” Lâm Thanh Thanh: “......” Ngươi có phải muốn ta hôn một cái, ôm một cái, bế một cái không
Thiếu niên tiếp tục nói: “Ta té đau quá, không đứng dậy nổi.” Lâm Thanh Thanh quan sát bốn phía, xác định sẽ không đột nhiên xuất hiện cơ quan, chống đỡ nhuyễn kiếm, nửa ngồi xuống: “Sau đó thì sao?” Thiếu niên cố gắng chống đỡ thân thể hai lần nhưng không đứng dậy được, bèn rũ mắt xuống
Ảnh Thất tiến tới muốn đỡ người, nhưng nhìn thấy dấu bàn tay hằn sâu trên mặt đất bên cạnh Phương Tử Cầm, hắn chần chừ không dám động thủ, sợ rằng hai chưởng ấn kia sẽ rơi trúng mình
Lâm Thanh Thanh chăm chú nhìn Phương Tử Cầm, nhìn một lúc thì bật cười: “Đi đứng lề mề, nói chuyện cà lăm, ngươi tốt nhất nhìn xem sàn nhà đáng thương kia đi, ngươi giày vò nó một trận rồi quay đầu nói với ta rằng ngươi bị té đau.” Phương Tử Cầm thất vọng rũ đầu, phối hợp chống đất đứng dậy
Lâm Thanh Thanh bước tới hai bước, đột nhiên lấy lại tinh thần, nắm lấy cổ tay Phương Tử Cầm
Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng
“Ngươi không đau sao?” Lâm Thanh Thanh hỏi
Ánh mắt Phương Tử Cầm rơi trên tay Lâm Thanh Thanh, dùng sự trầm mặc và vẻ mặt của mình để trả thù Lâm Thanh Thanh vì vừa rồi “thấy chết không cứu”
Không nhìn thấy huyết sắc trong đáy mắt Phương Tử Cầm, Lâm Thanh Thanh thu tay lại, xác định hắn thật sự đã miễn dịch với nàng
Mà một canh giờ trước đó, khi Ảnh Thất mang theo Phương Tử Cầm từ Thạch Lương rơi xuống, tròng trắng mắt của hắn vẫn còn đỏ
Phương Tử Cầm chính vì chuyện này mà liên tục đòi nàng đỡ ư
Miễn dịch với một người như nàng, nghe cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì
Lâm Thanh Thanh liếc nhìn khuôn mặt thiếu niên, thiếu niên tưởng nàng đã thu lại ánh mắt, bèn quay đầu nhìn sang, ánh mắt vừa vặn chạm nhau với Lâm Thanh Thanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương Tử Cầm căng thẳng thần kinh, kịp thời nhận lỗi: “Xin lỗi, ta sẽ không lại ngã nữa.” Lâm Thanh Thanh gật đầu, đổi nhuyễn tiên, đầu roi thắt vào cổ tay Phương Tử Cầm
Bàn tay Phương Tử Cầm còn lưu lại vết đỏ do trường tiên đánh qua, vô thức né tránh roi, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Thanh Thanh, sau đó lại đưa tay ra
Lâm Thanh Thanh sẽ không vì Phương Tử Cầm từ chối một lần mà nổi cáu với hắn, roi vẫn sẽ không chút do dự mà buộc vào người hắn
Thiếu niên không ý thức được Lâm Thanh Thanh dùng roi cột chặt hắn là vì sợ hắn xảy ra chuyện
Lâm Thanh Thanh chính mình cũng không ý thức được, nàng không muốn trả lời câu hỏi, ngay từ đầu đã có đáp án
Nàng từ khắc mang Phương Tử Cầm vào, đã không muốn bỏ hắn lại nơi này
Bọn họ bước vào một cánh cửa đá, cửa đá đột nhiên đóng lại, Ảnh Thất bị nhốt bên ngoài
Cảm giác mất trọng lượng truyền đến, Phương Tử Cầm trong lúc nguy cấp đẩy Lâm Thanh Thanh ra, còn thân mình hắn thì trực tiếp rơi xuống hố sâu
Cánh tay Lâm Thanh Thanh bị lực của Phương Tử Cầm chấn động đến mất tri giác, nàng gần như ngay lập tức đổi tay, giữ chặt trường tiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai chân Phương Tử Cầm treo lơ lửng giữa không trung, lưng va vào một mũi nhọn, một mũi tên thép ánh bạc xuyên thủng vai hắn
Cánh tay hắn rũ xuống không chút sức lực, tùy ý trường tiên kéo, rồi phát hiện bên dưới là bầy rắn độc chen chúc nhau, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy
Cánh tay phải của Lâm Thanh Thanh đau như gãy xương, nhưng tay trái lại không làm được gì, dưới sức kéo của Phương Tử Cầm, thân thể nàng từ từ trượt xuống hố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiếu niên đau quá, đau đến chỉ có nước mắt, không có tiếng khóc, nước mắt lăn dài trên má, một tiếng kêu đau đớn kìm nén, mang theo nỗi buồn không thể nói thành lời từ cổ họng hắn bật ra: “Ca ca......” Phương Tử Cầm nhìn trường tiên trong tay Lâm Thanh Thanh dần tuột ra, tiếng nức nở bị kìm nén biến thành những tiếng thút thít không ngừng: “Xin lỗi, ta lại ngã rồi, có thể đừng bỏ lại ta không
Ta sợ.” Không đến mức này đâu
Lâm Thanh Thanh dùng hết tất cả sức lực nắm chặt trường tiên, móng tay trên bàn tay còn lưu lại một vết cào sâu, nàng tự nhủ trong lòng: Chúng ta một người là nhân vật chính, một người là trùm phản diện, không đến mức cùng chết đồng thời
Chương 10
Tựa như ông trời trêu ngươi, trường tiên xoạt một tiếng, đứt lìa trong tay Lâm Thanh Thanh
Nàng thất thần nhìn đoạn cán, chốc lát, giẫm lên những gai nhọn trên vách đá nhảy xuống, giữa không trung vung dây thừng, quấn lên gai sắt rỉ máu
Dưới hố sâu, rắn độc bò lổm ngổm không rõ loại, Lâm Thanh Thanh lấy bình sứ mang theo, cắn mở nút gỗ, đổ hết bột hùng hoàng trong bình ra, rắn độc bị kích thích, từ từ tản ra
Dưới thân Phương Tử Cầm lan tràn vũng máu đỏ thẫm, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía vách đá
Lâm Thanh Thanh tìm thấy người, thấy hắn còn sống, nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng bay xuống
Phía trên một thiếu niên áo bào trắng bạc, mái tóc đen dài hơi xoăn bay theo gió, ánh bạc lướt qua như một vệt sáng, tựa hồ là Tiên nhân giáng trần, nhưng Phương Tử Cầm không có tâm trạng thưởng thức, môi hơi hé, khóe miệng khẽ cong một nụ cười nhàn nhạt, mang theo một nỗi niềm khó tả: “Thì ra ca ca biết bay.” Lâm Thanh Thanh thấy sắc mặt hắn bình thường, có thể ngồi dậy, tứ chi cũng không có gì bất thường, tâm trạng nặng nề trong khoảnh khắc được xoa dịu, nàng đưa tay ra, khàn giọng nói: “Ta đưa ngươi lên đi.” Thiếu niên không nắm chặt lấy Lâm Thanh Thanh, chỉ ngửa đầu nhìn nàng
Lâm Thanh Thanh buông dây thừng, rơi xuống trước mặt Phương Tử Cầm, đưa ra nửa cái cán roi: “Roi hỏng rồi.” Phương Tử Cầm liếc nhìn cán roi, thân thể căng cứng run rẩy đứng dậy, bả vai hơi run rẩy, phát ra tiếng thút thít như tiếng kêu của động vật, trút bỏ nỗi đau khổ không có chỗ trút: “Ca ca chính là từ bỏ ta.” Lâm Thanh Thanh hạ giọng nói: “Phương Tử Cầm, ta đưa ngươi lên đi được không
Nơi này không an toàn.” “Ta bị rắn độc cắn, vai bị đâm thủng một lỗ lớn.” Phương Tử Cầm đau khắp ngũ tạng lục phủ, trái tim cũng như muốn vỡ nát, đau đến xé lòng, còn đau hơn cả khi uống tất cả các loại thuốc độc
Hắn khóc nói: “Ta đau quá, lạnh quá.” Lâm Thanh Thanh thở dài một tiếng, kéo tay Phương Tử Cầm, cõng lấy thiếu niên đang khóc không thành tiếng: “Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi chết.” Nước mắt thiếu niên từng giọt rơi xuống cổ Lâm Thanh Thanh, khóc thút thít: “Ca ca......” “Ta đây.” Lâm Thanh Thanh ôn nhu đáp lại
“Ta đau.” Lâm Thanh Thanh giữ chặt dây thừng, giẫm lên vách đá trèo lên: “Chữa lành thì sẽ hết đau, ca ca đưa ngươi ra ngoài chữa bệnh.” “Ca ca không cần ta nữa......” Phương Tử Cầm nắm chặt quần áo Lâm Thanh Thanh, đôi mắt cũng hóa đỏ như máu, tiếng khóc khản đặc không buông mà lại càng nghẹn ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.